✨ Chương 20: Đau ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Beta: Đào

"Phó tiên sinh, anh nói dối..."

Tiết trời cuối tháng bảy nóng như thiêu như đốt, điều hòa trong căn hộ được bật hết công suất, Lương Tri bọc trong chiếc chăn lớn yên tâm cuộn tròn trên giường.

Trên chiếc ghế sô pha cách đó không xa, Phó Kính Thâm mặc áo ngủ bằng tơ lụa màu xanh đen, chất vải quý giá, thoạt nhìn thập phần sang trọng, giống như đồ các công tử thích mặc.

Sô pha trong phòng ngủ thật ra cũng rất lớn, nhưng mà thân hình người đàn ông cao lớn, lại thường xuyên tập luyện, nằm trên sô pha nhìn có chút ủy khuất.

Một tay anh gối sau đầu, tay khác tùy ý đặt trên bụng, trong căn phòng ngủ to như vậy, có thêm một người cùng hô hấp, Lương Tri cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cô vừa khóc một trận, người đàn ông ôm cô dỗ hồi lâu, vì để dời đi lực chú ý của cô, anh ngồi ở đầu giường, lấy tấm chăn giày đắp lên người cô, kể cho cô nghe những câu chuyện anh gặp trên thương trường mấy năm nay.

Trước kia nếu Lương Tri nói không ngủ, Phó Kính Thâm nhất định là tinh trùng lên não, không nói hai lời mà ném cô lên giường, hung hăng đè dưới thân mà bắt nạt, bắt nạt mấy lần cho đến khi cạn kiệt sức lực, tự nhiên sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ, nhưng nếu dùng cách này thì buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại sẽ không tránh khỏi bị vật nhỏ trên giường tay đấm chân đá mấy cái.

Phó Kính Thâm trước kia chưa bao giờ trải qua việc kể chuyện cho người khác nghe trước khi ngủ, tuy anh khi còn nhỏ được nói là ngậm thìa vàng sinh ra, nhưng cha mẹ đều vô cùng bận rộn, căn bản không thể nào quan tâm đến anh chứ đừng nói đến việc kể chuyện cho anh nghe trước khi đi ngủ, bây giờ vì để dỗ cô, anh chỉ có thể vắt óc để biến mấy việc kinh doanh khô khan, khó hiểu thành câu chuyện thú vị và động lòng người, hy vọng cô không nghĩ đến mấy thứ sợ hãi nữa mà sẽ ngoan ngoãn nghe anh kể.

Lương Tri rất nể tình, cô gái thập phần hiếu kỳ ngồi nghe anh nói. Rốt cuộc thì chỉ số thông minh của Phó Kính Thâm hơn người, mặc dù có nhiều điều cô chưa từng tiếp xúc qua nên nghe không hiểu lắm, nhưng những ví dụ so sánh sinh động của anh hoàn toàn gợi lên hứng thù của cô.

Cô gái nhỏ nghe được nhiều điều hay, đôi mắt đầy sùng bái nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Dù nghe không hiểu nhưng cũng cảm thấy anh thật lợi hại! Chồng của cô, có vẻ là một người đàn ông đặc biệt xuất sắc!

Một lát sau, người đàn ông phát hiện cô gái nhỏ trong lồng ngực có chút buồn ngủ, nhìn cái đầu nhỏ đáng yêu của cô, anh cong cong khóe miệng, an ủi cô nằm xuống.

Sau đó anh nhẹ nhàng đứng dậy, khi anh quay người lại, sau lớp chăn, một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy bộ đồ ngủ, trên mặt cô gái nhỏ đầy bất an xác nhận: "Phó tiên sinh, anh nói, anh sẽ ngủ ở sô pha......"

Dáng vẻ nhỏ nhắn của cô thật sự rất đáng yêu, bởi vì vừa khóc nên đuôi mắt còn hơi phiếm hồng, cô khẽ mím môi, ủy khuất nhìn anh, sợ anh để cô lại một mình.

Phó Kính Thâm không nhịn được khẽ cười ra tiếng, người vợ đáng yêu của anh cầu xin anh đừng đi như này, anh làm sao có thể đi được, bàn tay to lớn ấm áp phủ lên bàn tay mềm mại của cô, nặng nề bảo đảm: "Yên tâm, anh sẽ ngủ ở sô pha bên cạnh, em chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy anh, được không?"

Lúc này Lương Tri mới yên tâm gật đầu, ngoan ngoãn nói "Được."

Anh từ bên trái giường vòng qua bên phải, tầm mắt của người phụ nữ bé nhỏ phía sau vẫn luôn dính ở sau lưng anh, từ mép giường vẫn luôn nhìn theo tới sô pha.

Khi Phó Kính Thâm quay đầu lại, cô gái khẽ vùi vào trong chiếc chăn mềm mại, nhưng ánh mắt ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào anh khi nãy vẫn bị người đàn ông bắt trọn.

Tâm trạng anh cực tốt, bất kỳ người đàn ông nào cũng thích cảm giác người phụ nữ của mình hoàn toàn phụ thuộc vào mình, ngay cả người cao ngạo như Phó thiếu cũng không phải ngoại lệ.

"Anh thật sự không đi, ngoan ngoãn ngủ đi." Trong phòng ngủ tĩnh lặng, thanh âm tràn ngập từ tính vang lên. Ngay từ đầu Lương Tri đã giả bộ ngủ, nhưng nghẹn nửa ngày, vẫn không nhịn được mà đáp lại anh, đầu nhỏ nhúc nhích, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Trong bóng đêm, cô trợn tròn mắt nhìn trộm anh, rèm cửa chỉ kéo một nửa, ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào quanh thân người đàn ông, Lương Tri có thể nhìn thấy lồng ngực anh phập phồng, một cảm giác đặc biệt an toàn bao quanh cô.

Cô nắm góc chăn, thi thoảng liếc nhìn anh một cái, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp, lông mi mềm mại khép lại, lúc ngủ, khóe môi cô cũng hơi cong cong.

Nửa đêm trước cô ngủ rất ngon, nhưng nửa đêm về sáng thì không mấy dễ chịu.

Trên giường lớn có một hòn núi nhỏ nhô lên, cô gái nhỏ cuộn tròn, khuôn mặt căng chặt, bờ môi mềm mại cũng mím chặt lại, tựa hồ như đang chịu đựng cái gì đó.

Một lúc lâu sau, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, giữa trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nửa đêm tỉnh lại, giữa môi cô gái nhỏ khẽ thốt ra ra âm thanh mỏng manh: "Phó tiên sinh..."

Từ trước đến nay Phó Kính Thâm luôn ngủ không sâu, huống chi còn ngủ cùng phòng ngủ chính với Lương Tri, anh lo lắng nửa đêm nếu cô tỉnh lại sẽ sợ hãi nên vẫn luôn không thể đi vào giấc ngủ, chỉ nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Giờ phút này tuy cô vô thức kêu một tiếng rất nhẹ, nhưng anh vẫn lập tức mở hai mắt.

Đến khi anh ngồi dậy, Lương Tri đang xoay người, dường như trong miệng còn không ngừng nói ra những âm thanh nhỏ bé.

Mới đầu anh cho rằng cô gặp ác mộng, nhưng đến lúc đi đến đầu giường thì nhìn thấy khuôn mặt to bằng bàn tay của Lương Tri trắng bệch đến mức không còn một tia máu, răng cắn chặt môi dưới, đôi tay cũng nắm chặt thành nắm đấm nhỏ.

"Tri Tri?"

"Ư...... Đau......"

Người đàn ông mới đưa tay chạm vào gò má ướt đẫm mồ hôi của cô gái nhỏ, tay cô đã nắm chặt lấy tay anh như túm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Đau......"

Cô lại nói lần nữa, thoạt nhìn không hề dễ chịu chút nào.

Bộ dạng này giống hệt bộ dạng khi cô tới kỳ sinh lý, trong lòng Phó Kính Thâm luôn nhớ kỹ ngày kinh của cô, anh cau mày ôn nhu hỏi: "Có phải đau bụng không?"

"Vâng......" Cô mím môi, một chút sức lực cũng không có.

Chứng đau bụng kinh của Lương Tri chỉ mới bắt đầu sau khi cô gia nhập giới giải trí, lúc ấy tuy rằng Phó Kính Thâm đau lòng, nhưng cô không muốn người khác biết mối quan hệ của hai người, cho nên vẫn luôn giữ bí mật kín mít.

Nhưng một cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa vừa bước ra đời, vừa xuất đạo đã có vô số người đỏ mắt với tài nguyên cô có, nên bên ngoài có nhiều lời đồn rất khó nghe.

Có không ít tên tuổi lớn trong giới tính tình khá nóng nảy, phải mất rất nhiều năm mới có được vị trí này, ăn bao nhiêu khổ cũng chỉ có chính mình biết, ghê tởm nhất loại người dựa vào mấy thủ đoạn không sạch sẽ để vươn lên như cô, ngay cả khi tin đồn không đáng tin chút nào, thì cũng có không ít người không tin tưởng và gây khó dễ cho cô ở khắp mọi nơi.

Rốt cuộc thì một cô gái dung mạo tuyệt sắc lại còn được ông trời ưu ái, lại còn sạch sẽ, chắc chắn sẽ bị người ta đố kỵ.

Vào một mùa đông, sau khi Lương Tri gia nhập làng giải trí nửa năm, cô có một cảnh quay cần phải xuống nước, đối thủ là một ảnh hậu dùng thế thân chuyên nghiệp, nhưng bởi vì Lương Tri nghe thấy ảnh hậu nói một câu "Người mới đừng quá kiêu ngạo", nên ở khe núi âm bảy tám độ, cô tự mình xuống nước diễn.

Cảnh này quay đi quay lại 23 lần, bên kia thế thân đã thay đổi hai người, nhưng Lương Tri quật cường, mấy cảnh diễn dưới nước đều tự cô xuống diễn mấy tiếng đồng hồ, lúc ấy ở đấy có vài nhân viên không nhìn được nữa, không nên khinh thường cô gái nhỏ tội nghiệp, cô gái này có một khuôn mặt xinh đẹp vô song khiến người ta ghen ghét, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, sau lưng cô có quý nhân trợ giúp, tất nhiên sau này có thể nhấc lên sóng gió trong giới giải trí.

Phó đạo diễn thức thời thông báo cho người đưa cô tới, trong ngày hôm đó tin tức liền truyền tới tai Phó Kính Thâm.

Người đàn ông thủ đoạn ngoan tuyệt, ngay ngày hôm sau, tin xấu của vị tam kim ảnh hậu kia bay đầy trời, thủy quân liên tục chèn ép, khổ tâm bao năm bị hủy trong một ngày, khuynh gia bại sản bồi thường đại ngôn quảng cáo, rồi sau đó mai danh ẩn tích.

Nhưng sau mấy giờ bị nước lạnh kích thích, Lương Tri vẫn chịu di chứng đến bây giờ. Trước kia cô chưa từng bị đau bụng kinh, nhưng từ sau lần đó thì lại vô cùng đau đớn, mỗi lần đến kỳ sinh lý cô đều giống như mất nửa cái mạng.

Phó Kính thâm vô cùng đau lòng, hận không thể chịu đau thay cô, anh đã tìm kiếm tất cả các chuyên gia ở lĩnh vực này, để cô đi kiểm tra định kỳ, để chuyên gia kê đơn thuốc, người đàn ông không yên tâm, không để dì Lâm dặn dò, mỗi ngày đều tự mình nhắc cô, nhìn chằm chằm cô uống thuốc.

Chuyên gia dù sao cũng là chuyên gia, kê đơn thuốc cũng có hiệu quả, thân thể cô chậm rãi hồi phục, cũng không thường xuyên đau như trước.

Tuy nhiên, sau khi mất trí nhớ, có một khoảng thời gian Phó Kính Thâm không về nhà, Lương Tri căn bản không nhớ rõ khi đến kỳ sinh lý cô sẽ đau như nào, dù dì Lâm dặn dò ngàn lần, cô vẫn không uống thuốc, thuốc kia quá đắng. Cô uống được vài ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn dúm dó, vì thế nhân lúc dì Lâm không chú ý, cô trộm đổ thuốc đi.

Bây giờ cơ thể đau như vậy, cô mới thấy hối hận.

Cô gái nhỏ nằm trên giường rên rỉ, đôi mắt nhắm nghiền yếu ớt.

Phó Kính Thâm đau lòng đến phát điên, anh không quan tâm đến mấy chuyện khác, bàn tay to lớn đưa vào trong chăn, thuần thục đưa xuống dưới thân cô.

Cô gái nhỏ vô cùng đau đớn, cũng không để ý lúc này người đàn ông đang làm gì với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Quần lót cô ướt đẫm, tới khi Phó Kính Thâm rút tay ra, trên tay dính một mảng lớn màu đỏ chói mắt, anh nhíu mày nhìn cô, có thể nhìn rõ sự đau lòng trên khuôn mặt anh.

Buổi tối khi đi dạo phố, cô đã uống một cốc trà sữa lớn với đá, nên giờ phút này đau đớn so với trước kia chỉ hơn chứ không có kém.

Phó Kính Thâm đi vài bước đến phòng vệ sinh, động tác lưu loát mở nước ấm, thấm ướt khăn lông, vắt nước rồi quay lại.

Anh cởi chiếc quần lót bẩn của cô ra, trải một chiếc khăn xuống giường rồi từng chút từng chút một lau người sạch sẽ cho cô gái nhỏ.

Sau vài lần giặt khăn lông, một bồn nước ấm nhiễm chút đỏ, trong lòng anh có bao đau đớn không nói lên lời.

Cô gái trên giường được anh nhẹ nhàng phục vụ, đau đớn dưới thân dần bớt đi một chút.

Phó Kính Thâm cũng chỉ chuẩn bị một bộ đồ cho phụ nữ, vừa rồi tất cả đều đưa cho cô mặc, nên giờ phút này không có cách nào giúp cô thay đồ mới.

Hơn nửa giờ sau, bác sĩ tư nhân và dì Lâm mới vội vàng chạy tới.

Khi bác sĩ kê đơn, dặn dò, Phó Kính Thâm còn cẩn thận lắng nghe hơn bất kỳ ai khác.

Dì Lâm mang quần áo từ biệt thự cho Lương Tri, trên mặt cũng tràn đầy lo lắng, rốt cuộc thì tính kiên nhẫn của Phó Kinh Thâm cũng không được tốt lắm, dì Lâm chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn, đương nhiên hiểu rõ anh.

"Phụ nữ tới kỳ như bị tra tấn vậy, phu nhân còn nhỏ, tiên sinh đừng chán ghét cô ấy." Dì Lâm dặn dò một câu, nói ra cũng cảm thấy mình lắm miệng, đây là tâm can bảo bối của Phó tiên sinh, không ai thương cô hơn anh, anh không hề để bụng, chứ đừng nói là ghét bỏ.

Bà quay đầu nhìn cô gái trên giường, lại lo lắng Phó Kính Thâm là đàn ông, đối với việc con gái này không có hiểu biết nên chăm sóc cô không chu toàn, vì thế mở miệng: "Kinh nguyệt tới đột ngột nên phải rửa sạch sẽ, nếu phía dưới không sạch sẽ thì sẽ rất khó chịu."

Ánh mắt bà nhìn khắp người Lương Tri, trong lòng nghĩ phải giúp cô lau qua mới được.

Dì Lâm luôn tận lực quan tâm Phó Kính Thâm, nhìn anh từ một đứa trẻ non nớt đến khi trở thành một người đàn ông trưởng thành có thể tự chăm sóc bản thân, bà giống như một người thân của anh, anh cũng rất tôn trọng bà. Người đàn ông khẽ mím môi gật đầu: "Con đã giúp cô ấy rửa qua rồi."

Dì Lâm dời mắt, lại nhìn quần lót trên tay: "Cái này... Để tôi giúp phu nhân thay nhé?"

Lúc này anh mới nhìn đến vật trong tay bà, anh đứng dậy nhận lấy, nhàn nhạt nói: "Để con làm là được rồi."

Dì Lâm cũng không nói gì thêm, dù gì hai người họ cũng là vợ chồng son, bà gật gật đầu, sau khi rời khỏi phòng ngủ còn giúp Phó Kính Thâm đóng cửa lại.

Bà vào phòng bếp nấu nước gừng, thu thập mọi thứ thật tốt, chào Phó Kính Thâm một tiếng trước khi rời đi.

Trước hành lang tối tăm chỉ có một tia sáng nhu hòa lọt ra từ khe cửa phòng ngủ chính, cảnh cửa phòng ngủ khép hờ, nhưng qua khe hở có thể nhìn thấy vị trí chiếc giường lớn, dì Lâm dừng trước cửa một chút, khuôn mặt dịu đi không ít.

Trên giường, phu nhân dựa vào lồng ngực tiên sinh, bộ dạng ngoan ngoãn nhưng khuôn mặt lại đau khổ kháng cự uống thuốc.

Con người từ trước đến nay luôn lạnh lẽo vô tình như Phó thiếu lại ở trước mặt phu nhân, giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng đến mức có thể khiến người ta giận sôi. Anh nhẹ giọng lừa gạt cô gái nhỏ trong lồng ngực uống thuốc, uống một ngụm khen một câu.

"Đắng quá......"

"Ngoan, một ngụm cuối cùng, uống xong sẽ không đau nữa."

"Nhưng thật sự rất đắng...... Ưm...... Phó tiên sinh anh gạt người, anh nói là ngụm cuối cùng......"

"Bây giờ thật sự là một ngụm cuối cùng, Tri Tri ngoan nào."

Thật sự là sủng đến tận tâm can......

Dì Lâm không mở cửa bước vào quấy rầy hai người, bà lắc đầu cười cười, duỗi tay đem cánh cửa đang khép hờ đóng vào hoàn toàn, nghĩ kỹ thì, Phó Kinh Thâm chăm sóc tinh tế tỉ mỉ như vậy, căn bản không cần bà dặn dò gì thêm.

Uống được non nửa bát thuốc, Lương Tri bị đắng đến nỗi đôi mắt cũng không mở ra được, đôi tay thẳng tắp chống trên ngực Phó Kính Thâm đẩy anh ra, cô không muốn ngửi thấy mùi thuốc trên tay anh nữa. Người đàn ông than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đem bát thuốc đặt trở lại phòng bếp, anh còn cố tình thay một thân đồ ngủ đã ám mùi thuốc kia rồi mới bước vào, vẻ ghét bỏ mùi thuốc trên mặt cô mới thoáng rút đi một ít.

Rửa sach bát thuốc rồi tắm rửa quả thật rất phí thời gian, chờ đến khi Phó Kính Thâm quay lại, Lương Tri đã ôm chăn ngủ rồi.

Cuối đuôi mái tóc dài đen như mực của cô có một chút màu lam, tùy ý rối tung, khuôn mặt nhỏ vùi vào chiếc gối mềm mại, hàng mi dài, đôi môi hồng nhuận còn mang theo hờn dỗi nên hơi bĩu ra, hô hấp đều đều, ngủ ngon lành, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Phó Kính Thâm vòng đến mép giường, lặng lẽ tắt ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu cô, yên lặng nhìn cô ngủ. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng anh khẽ giương, cúi người trộm hôn khóe miệng cô.

Thể lực Lương Tri luôn yếu, giờ còn là rạng sáng nên cô lại càng cảm thấy mệt mỏi, cô chìm vào giấc ngủ sâu, vì thế thời điểm Phó Kính Thâm hôn cô, một chút phản ứng cô cũng không có.

Một cái không đủ, tựa hồ như nghiện, anh lại nhịn không được hôn thêm vài cái, Lương Tri bị anh hôn, theo bản năng khẽ mở miệng, người đàn ông nhân cơ hội xâm chiếm cả khoang miệng cô, lưỡi anh cuối lấy đầu lưỡi nhỏ của cô.

Tuy đầu lưỡi non nớt kia vẫn còn vương chút vị đắng của thuốc, thật sự rất đắng, nhưng Phó Kính Thâm liếm liếm môi, mỉm cười mãn nguyện.

Nhân lúc Lương Tri đang ngủ, anh nhẹ nhàng dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trong nhà, sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, anh mới cầm túi chườm nóng trong tay trở về.

Túi chườm nóng nóng bỏng, anh lo lắng nếu trực tiếp để vào trong chăn thì độ ấm sẽ không thích hợp, vì thế anh tri kỷ nằm xuống bên cạnh cô, dùng túi chườm nóng làm ấm tay rồi mới chậm rãi xoa xoa chiếc bụng nhỏ của cô.

Phục vụ như này dường như rất thoải mái, dù có ngủ say nhưng cô vẫn mơ màng hừ hừ hai tiếng, nghe có vẻ rất hưởng thu.

Phó Kính Thâm sủng nịch cong cong khóe miệng, hưởng thụ mỗi một phút một giây được canh giữ bên người cô, đừng nói là xoa bụng, cho dù muốn mạng anh, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng trong không gian nhỏ yên tĩnh, hai người nằm chung giường, Phó Kính Thâm là người đàn ông bình thường, anh đương nhiên sẽ có nhu cầu, hiện giờ cô gái nhỏ vô cùng mềm mại mỏng manh, không thể tùy tiện để hắn xâm chiếm như trong quá khứ, người nằm bên cạnh mà không chạm vào được, gian nan như muốn lấy mạng anh vậy.

Ngày hôm sau, Lương Tri ngủ tới gần giữa trưa mới tỉnh. Đến khi tỉnh dậy, tấm rèn đã được kéo chặt, kín đến mức không có khe hở, che đi ánh nắng chói chang bên ngoài của Càn thị.

Đêm qua cô ngủ rất muộn, lại bởi vì đến kỳ sinh lý, giờ phút này cho dù tỉnh ngủ nhưng cô vẫn hữu khí vô lực như cũ.

Phó Kính Thâm còn ngủ muộn hơn cô, nhưng hai người lại khác nhau hoàn toàn. Ban đêm cô gái nhỏ theo bản năng chui vào nơi tràn ngập cảm giác an toàn, Phó Kính Thâm nhịn đến khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể để cô gắt gao ôm lấy.

Đêm qua ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, anh ôm cô, nhớ lại tất cả những việc Lương Tri làm khi ở trên giường trước khi cô mất trí nhớ, tức giận khóc nháo, tất cả đều hiện lại trong đầu anh.

Buổi sáng khi anh tỉnh lại đã hơn 8 giờ, là thời gian tiêu chuẩn thường ngày anh rời giường, người đàn ông rũ mắt nhìn cô gái ngủ say trong lồng ngực, trong lòng nhất thời đau lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Hôn sâu như vậy mà cô cũng không tỉnh.

Người đàn ông không nỡ quấy rầy cô nữa, anh nhẹ nhàng nhét người còn đang ôm mình vào trong chăn, sau đó một mình bước vào phòng vệ sinh.

Cô gái nằm trên giường lớn, nghiêng đầu nhìn về phía sô pha nhưng không nhìn thấy hình bóng Phó Kính Thâm, chỉ là trong không khí dường như có một mùi hương kỳ lạ không nói lên lời, Lương Tri không nghĩ ra, cô ôm chăn lười nhác ngồi trên giường một lát rồi mới chậm rì đứng dậy.

Cấp dưới hỗ trợ Phó Kính Thâm là một nhóm người, tuy nói mình là ông chủ, nghỉ là điều bình thường, nhưng có rất nhiều việc lớn cần anh đưa ra quyết định, cho nên không thể thoải mái nghỉ ngơi. Dù sao anh cũng rất bận, chẳng qua là anh chuyển thời gian làm việc sang lúc Lương Tri không thấy thôi.

Buổi sáng nhân lúc cô còn đang ngủ, anh đơn giản rửa mặt rồi đi vào thư phòng cách vách để giải quyết toàn bộ công việc còn tồn đọng.

Thời điểm Lương Tri đeo đôi dép lông xù màu hồng nhạt tìm anh khắp chung cư to lớn, người đàn ông đang đứng ngoài ban công, một tay đút túi quần gọi điện thoại.

Hôm nay anh không mặc âu phục tỉ mỉ thường thấy mà mặc đồ ở nhà bình thường màu xám nhạt, bớt đi một tia lạnh lẽo, lại nhiều thêm vài phần lười biếng. Nhưng thân hình người đàn ông cao lớn, cánh tay, vai lưng với cơ bắp đều rắn chắc, cho dù mặc trang phục ở nhà rộng thùng thình cũng không che được đường nét quyến rũ trên người anh.

Lúc Lương Tri bước vào cửa. anh đang đưa lưng về phía thư phòng, cô đứng bên cửa sổ, trộm nhìn anh.

Không thể không nói, khuôn mặt này của Phó Kính Thâm lừa một nữ sinh nhỏ bé là quá dễ dàng, Lương Tri thầm nghĩ vậy, nhưng thời điểm cô còn đang trề môi miên man suy nghĩ, Phó tiên sinh của cô đã xoay người và nhìn thấy cô.

Điện thoại trong tay người đàn ông còn chưa cúp máy, nhưng ánh mắt anh đã dán chặt vào cô bé đang đứng bên cạnh cạnh cửa sổ thò đầu ra nhìn anh.

Lương Tri ngựng ngùng dời tầm mắt, rồi thẹn thùng trốn sau tấm rèm, Phó Kính Thâm khẽ cười một tiếng, đôi chân bước về phía cô.

Đầu dây bên kia là một đối tác làm ăn có quan hệ không tồi đã hợp tác với anh nhiều năm, nghe tiếng người đàn ông khẽ cười, đối phương dường như cũng rất kinh ngạc, từ trước đến nay Phó thiếu Càn thị ít nói ít cười mặt lạnh như Diên Vương lại có lúc cười ôn nhu như vậy.

Đầu bên kia hỏi anh câu gì, Lương Tri không nghe thấy, nhưng lời nói của Phó Kính Thâm, cô lại nghe rất rõ ràng.

"Ừm...... Không có gì, cô gái nhỏ nhà tôi vừa tỉnh, đang tìm tôi, tôi còn phải chăm sóc cô ấy, tí chúng ta thương lượng sau."

Nghe thấy mấy từ "Cô gái nhỏ nhà tôi", "Chăm sóc cô ấy", Lương Tri xấu hổ cắn cắn môi dưới.

Nhưng người đàn ông đã bước đến bên cạnh cô, cô cũng không còn nơi nào để trốn.

"Tỉnh rồi à?" Người đàn ông thành nhiên đặt điện thoại di động lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nắng chiếu ngoài ban công, trên môi anh nở một nụ cười, bước về phía cô.

"Vâng."

"Bụng còn đau không?"

"Dạ?" Lương Tri hơi ngẩng đầu, thân hình cao lớn của anh che đi một nửa ánh mặt trời. Lương Tri bị anh hỏi như vậy mới nhớ lại tối qua ai giúp cô cả đêm, nhưng càng nghĩ cô lại càng xấu hổ, anh dỗ cô uống thuốc, còn giúp cô rửa sạch......

Cô gái đêm qua chỉ lo đau giờ mới biết thẹn thùng, cúi đầu nhìn ngón chân cuộn tròn bất an, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cô ửng hồng, giọng nói cũng rầu rĩ: "Vâng, không còn đau lắm......"

"Không ngoan ngoãn uống thuốc gì cả." Người đàn ông quở trách một câu.

Lúc cô đau, hắn cũng sốt ruột mà dỗ cô, bây giờ cô đã không sao, nhớ lại việc này, biết thường ngày cô sợ thuốc đắng mà không uống, đến hắn dỗ nửa ngày cô mới chịu uống, khẳng định hằng ngày dì Lâm không có cách nào dỗ cô uống.

Lương Tri như một học sinh tiểu học mắc lỗi, ngoan ngoãn đứng đó để anh phê bình.

"Có đói bụng không?"

Phó Kính Thâm cũng không nỡ trách mắng cô, anh trở lại bàn, cúi người cầm lấy con chuột, chuẩn bị tắt máy tính.

Lương Tri nghiêng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn đáp: "Không đói lắm."

"Ăn cơm trước đi, anh đã nấu xong rồi, vẫn đang hâm nóng, cùng nhau ăn nhé?"

"Anh làm sao?" Đôi mắt hạnh long lanh của Lương Tri nhìn anh.

Anh "Ừ" một tiếng, lại thuận miệng nói thêm câu: "Ăn cơm xong phải uống một bát thuốc nữa."

"!!" Thuốc kia thật sự rất đắng, cơn đau của Lương Tri đã hết, bây giờ bụng nhỏ không có cảm giác gì, nên bắt đầu kháng cự việc uống thuốc.

Cô nhìn anh vài lần, nhẹ giọng nói: "Không phải anh đang bận công việc sao, anh vẫn nên ra ngoài trước, không quấy rầy anh nữa."

Cô vừa nói vừa muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng còn chưa kịp bước đến bước thứ hai, cổ tay mảnh khảnh đã bị người đàn ông bắt lấy. Cô quay đầu lại, đối diện với anh, nghe giọng anh nhàn nhạt nói: "Con gái tới kỳ sinh lý không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng tôi đã pha cho em một ly trà sữa, lát nữa uống thuốc xong mới được uống."

Anh thấy sắc mặt cô buồn buồn, khóe miệng khẽ cong: "Khen thưởng."

Trong lòng Lương Tri vô cùng vui sướng, cô biết, ở dưới mí mắt anh không thể lừa dối cho qua như bên dì Lâm, uống thuốc là chuyện không thể thoát khỏi, nhưng cô không ngờ cô còn có thể uống trà sữa. Cô rất vui vẻ, nét vui mừng trên mặt không cách nào che giấu.

Đôi mắt hạnh tròn xoe của cô gái nhỏ lấp lánh, do dự một lát, cô ngọt ngào cười với anh: "Phó tiên sinh thật tốt."

Tác giả có lời muốn nói:

Tri Tri (mặt xấu hổ): Phó tiên sinh thật tốt bụng.

Phó thiếu (khẽ cười): Tôi có món này ngon hơn, em có muốn thử không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt