Studio Quỷ Dị 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó Dương Khải liền rời đi. Tôi vẫn khăng khăng đòi đi cùng vì không muốn Dương Khải bị thương như lần trước. Nhưng anh ấy không đồng ý.

Trước khi rời đi, anh đặt cơ thể của Tô Minh vào tủ đông. Anh ấy dặn tôi không nên mở cửa trong thời gian này. Tôi cũng hứa với anh dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không mở, nhưng ở một mình trong ngôi nhà lớn như vậy cũng có chút lo sợ.

Nhà của Tô Minh thật sự rất lớn. Tôi không quen sống một mình. Mặc dù ngày mai Tư Quân được xuất viện và ở lại bảo vệ tôi.

Tôi muốn nói Linh Nhi biết chuyện này, để cô ấy đến ở cùng tôi vào ngày mai. Dương Khải có chút khó chịu nhìn tôi. Thật ra, anh ấy muốn Tư Quân ở gần tôi hơn, nhưng hắn ta đang rất yếu. Vả lại tôi không thích sống với người đàn ông khác, hơn nữa còn là tên dở hơi hay chọc giận tôi.

Sáng hôm sau, tôi đi chụp ảnh ID cùng Linh Nhi. Chúng tôi đi bộ đến địa chỉ Giang Tiểu Như đã cung cấp. Hôm qua quyết định đến Thiên Sơn hôm qua của Dương Khải khiến tôi cực kỳ lo lắng tới nỗi không còn tâm trạng chụp ảnh, nên tôi đã hẹn gặp Tiểu Như hôm nay.

Chẳng mấy chốc đã đến địa chỉ mà Tiểu Như đưa cho tôi.

"Thế giới này sinh ra giành cho bạn" 

Biển quảng cáo của studio này màu đen như tấm biển khắc tên trên cánh cổng thời xa xưa. Dòng chữ  WELCOME màu đỏ bay phấp phới trong gió, đầy vẻ tươi tắn, không kém gì studio của những người nổi tiếng.

Mặt tiền cũng ẩn về phía trong, như không phô ra bên ngoài để người ta chú ý nhiều. Nó hoàn toàn khác biệt với đa số các studio khác. Tôi không biết đây liệu có phải là chiến lược kinh doanh khác biệt hay không? 

Tôi vừa bước lên cầu thang, cả người đột nhiên run rẩy như thể có động đất khiến tôi choáng váng. Chiếc trâm tóc ở thắt lưng trái tôi lay động, nhưng không phản ứng gì.

"Tại sao cậu không nói với tớ hôm nay sẽ đến đây?" Linh Nhi phàn nàn bộ đồ trên người cô ấy: "Nhìn tớ ăn mặc này, có khác gì  khứa nhà quê không chứ?"

Tôi nhìn cô ấy với nét mặt đã sạm đi: "Tớ đã nói với cậu hôm nay đi tới nơi quan trọng mà cậu không nghe, haha!"

"Ghét cậu!"

Cậu ấy vẫn còn ghét tôi ư? Có gì khiến cậu ấy ngại vậy?

Tôi nhìn Linh Nhi đầy ngạc nhiên, còn thấy má cô ấy đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn về phía trước, còn thay đổi nét thục nữ nữa chứ. 

Tôi đảo mắt nhìn xuống, chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là một anh chàng đẹp trai đang đứng trước mắt chúng tôi.

Chủ sở hữu của studio ảnh này, chính là chàng trai quyến rũ ngày hôm qua. 

Tôi đã gặp anh ấy hôm qua khi đang đứng đợi Dương Khải đến đón. Chàng trai đã nhặt túi cho tôi đây mà. 

Hóa ra đây là tiệm ảnh của anh ý.

Tôi nhìn từ mọi góc độ. Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, nhưng không bằng Dương Khải. Anh ta thấy chúng tôi, liền bước vào rồi lại đi ra cùng Tiểu Như, chào đón chúng tôi.

Giang Tiểu Như không thấy Tô Minh đâu, nhìn tôi chằm chằm: "Anh Tô Minh đâu?"

"Gần đây, anh ấy bận việc cá nhân làm nên không đến được. Anh ấy đã ra ngoài được vài ngày rồi."

"Anh ấy đi đâu? Tại sao tôi không biết?" Trời đất ơi, cô ta tra hỏi tôi như kiểu mình là người yêu của Tô Minh không bằng? 

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ, quay đi: "Vì anh Tô Minh không ở đây, nên cô tự chụp ảnh rồi về nhanh đi. Tạm biệt! Tôi về trước."

Này, buồn cười quá không?

Tôi nói với Linh Nhi: "Trẻ con bây giờ thế này à? Nếu giờ, tớ nói đang ở với Tô Minh chắc sẽ làm cô ta tức điên lên nhỉ? Đây là cách theo đuổi của lũ trẻ bây giờ sao?"

"Quá đẹp trai!" Linh Nhi như không quan tâm tới lời tôi nói, tầm nhìn vẫn hướng về người quản lý đẹp trai kia. Người quản lý cũng chủ động tiếp chuyện tôi: "Xin chào, chúng ta gặp lại nhau rồi. Tôi nghe Tiểu Như kể rằng hôm nay sẽ có một người bạn đến chụp ảnh, có phải cô không? "

Tôi khẽ mỉm cười với anh, đôi mắt ngượng ngùng nhìn quanh: "Vâng."

"Vậy thì vào đi! Nhưng vì Tiểu Như báo muộn, hôm nay thợ ảnh không có ở đây. Nếu cô không phiền, tôi có thể thay thế chụp cho cô được chứ?"

Nghe tin thợ ảnh đi vắng, đôi mắt tôi hơi nheo lại, lập tức nói: "Không sao đâu, em chỉ cần chụp ảnh ID thôi. Chắc để em tìm studio khác vậy."

Vòng eo tôi đột nhiên bị véo mạnh . Linh Nhi trợn mắt với tôi, cười với anh quản lý đẹp trai kia: "Đừng nghe cô ấy nói, cô ấy chưa bao giờ nhìn thế giới bên ngoài cả. Tuổi trẻ chưa trải sự đời, tầm nhìn hạn hẹp, anh đẹp trai đây đừng bận tâm. Cứ chụp đi ạ!"

"Không sao, dù gì hôm nay cửa hàng cũng rảnh, hãy vào đi!"

Anh ta bước vào trước. Tôi nhìn Linh Nhi vẻ mặt không hài lòng: "Tại sao cậu véo tớ?"

"Đứa bạn chết tiệt này, có phúc mà không hưởng. Cậu không biết tiệm ảnh này à? Cậu nên nhớ rằng từ khi studio ảnh này mở cửa, việc kinh doanh vô cùng tốt. Thợ ảnh và trang điểm ở đây đều là những người có nhan sắc tuyệt hảo, đặc biệt là người quản lý vô cùng đẹp trai, vẻ đẹp mà người khác và các vị thần phải ghen tị. Có biết bao người phụ nữ đã chi rất nhiều tiền để được anh ta chụp cho một bức ảnh đấy . Sẽ hài lòng, tin tớ! Nhớ rằng, đợi lát nữa chụp xong, cậu phải làm quen với anh ta, và bạn tôi sẽ có một bức ảnh tuyệt trần, đủ tiêu chuẩn đem thi hoa hậu! "

"..."

Tôi có cảm giác khó hiểu trong lòng. Tôi xác nhận qua đôi mắt của Linh Nhi, có vẻ cậu ấy đang nói thật, nhưng tôi vẫn nghĩ chắc chắn phải còn điều gì khác nữa. Vì cảm giác khi bước vào, có chút không tốt! 

Nhưng tôi không lay chuyển được Linh Nhi, chỉ có thể nhìn trời và cầu nguyện mọi thứ tốt đẹp.

Phong cách cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ điển bên ngoài cửa, thêm một chiếc kén treo bên ngoài với màu sắc ấm áp như ánh nắng mùa đông.

Nhưng đây chỉ là trực giác. Tôi luôn cảm thấy nơi đây có chút lạnh và ẩm ướt, khác xa với cảnh tượng tưởng chừng ấm áp trước mắt. 

Quầy lễ tân gần bức tường bên trái, có một cánh cửa phía sau và một chiếc cầu thang xoắn ốc. Bên cạnh, có một cây cột hình trụ với hình rất nhiều bàn tay bám vào nhau. Cầu thang được sơn màu đen nhưng không rõ làm từ vật liệu gì.

Tôi không hiểu tại sao khi nhìn vào cái cầu thang, đột nhiên lại cảm thấy một cơn gió mát. Rõ ràng là nó vẫn ở đó, nhưng đột nhiên lại bắt đầu bay lên, giống như kính vạn hoa đầy mờ ảo.

Tôi chóng mặt, lại không thể di chuyển. Tôi không biết lý do vì sao, tôi như thấy rất nhiều bàn tay thò ra khỏi khối trụ đó, như ai đó bị khóa trong một chiếc cũi sắt cố gắng vươn tay cầu cứu.

"Mời hai em ngồi." Người quản lý đẹp trai kia xuất hiện với hai cốc nước trên tay. Anh ấy thấy tôi nhìn chằm chằm vào cái cầu thang liền hỏi: "Có vấn đề gì với chiếc cầu thang này sao?"

Linh Nhi đã tát tôi một cái trước khi tôi kịp trả lời. 

Hoàn hồn trở lại, cầu thang đứng yên trở lại, trở về hình dáng một khối hình trụ bình thường trong chớp mắt. Tôi nghĩ đó chỉ là ảo giác nếu nhìn cái gì đó quá lâu.

"Không có gì ạ."

"Hai em uống nước trước đã. Để tôi đi chuẩn bị. Em chụp ảnh ID đúng chứ?"

"Vâng."

"Em có muốn chụp gì thêm gì nữa không?"

Anh quản lý đẹp trai mỉm cười. Nụ cười như ánh nắng mùa xuân ấm áp, với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, nhìn về phía tôi: "Hôm nay chỉ có một mình anh trông tiệm. Nếu như hai em muốn chụp gì thêm, anh có thể khuyến mãi."

"Vậy phiền anh lắm, không cần đâu ạ, em cảm ơn."

Lần này, Linh Nhi không phản ứng gì nhưng nhìn sắc mặt có vẻ rất không hài lòng với câu trả lời của tôi.

Người quản lý đẹp trai kia nhìn chúng tôi, nói: "Tên tôi là Giai Thiên Kỳ , cứ gọi là Giai Kỳ cho thân mật."

"Giai Kỳ." Sắc mặt của Linh Nhi vui vẻ trở lại: "Quả là một cái tên hay."

Giai Kỳ cười một tiếng, quay lên lầu mà không nói gì.

Tôi vỗ mặt Linh Nhi, kéo hồn cô ấy trở lại. "Giai Kỳ? Hay chỗ nào?"

"Cậu không am hiểu nghệ thuật tý nào." Linh Nhi bĩu môi, uống một ngụm nước:"Đừng cản trở tớ, cậu hôm nay phải hợp tác với tớ. Nếu tớ cua được anh ta, tớ chết cũng không hối tiếc."

Tôi nhìn Linh Nhi. Cậu ấy có vẻ rất mong muốn. Tôi bỗng cảm thấy hơi choáng váng, nhưng không nói gì, liền cầm ly nước lên, uống một ít nước.

Uống xong, tôi lặng lẽ nhấc áo mình lên nhưng không thấy chiếc trâm tóc có động tĩnh gì ?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Một lúc sau, Giai Kỳ bảo chúng tôi lên lầu:"Phòng thay đồ và phòng chụp đã chuẩn bị xong."

Linh Nhi và tôi đứng dậy. Bằng cách nào đó, khi vừa bước lên cầu thang, tôi liền cảm thấy khó chịu. Khi nhìn xuống, một bàn tay đẫm máu vươn ra khỏi cột trụ, nắm lấy mắt cá chân tôi.

Theo bản năng, tôi muốn nhấc chân lên và đẩy nó đi, nhưng không hiểu sao, chân tôi như bị đóng băng và không nhấc lên được. Một lúc sau, tất cả các bàn tay bám trên cột trụ ngoi lên đồng loạt, nắm lấy chân tôi. Chúng bám từ mắt cá chân, nhanh chóng cầm chặt lấy chân tôi.

Tôi muốn hét lên, lại bị che miệng bằng một tay. Tôi quay đầu nhìn, đó là Linh Nhi.

Cô ấy trông vô cùng hốc hác. Hai tay ôm lấy cổ tôi, che miệng tôi có chút mạnh bạo, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng. Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Cô ấy mạnh đến nỗi đẩy tôi thẳng vào cột trụ. Những bàn tay đó nhân cơ hội kéo tôi vào. Mùi máu đặc lan ra khắp nơi, rất khó chịu.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào eo khiến toàn thân tôi run rẩy dữ dội. Lại một cơn đau nhói ở thắt lưng trái, rồi sức lực của cơ thể tôi không còn nữa. 

Tôi hét lên và ngã khuỵu xuống đất.

Linh Nhi nghe thấy, liền quay lại: "Có chuyện gì vậy?"

Tôi mở mắt, nhìn xung quanh. Chân tôi không bị kẹt nữa, cây cột hình trụ vẫn đứng im bất động, và những đôi tay đã biến mất, kể cả Linh Nhi, cậu ấy trông cũng rất bình thường.

"Tớ ổn. Tớ bị ngã thôi."

Lưng tôi đau nhức, còn toát mồ hôi lạnh. Tôi nhìn cầu thang, dấy lên nỗi sợ hãi. Tôi nghĩ tốt nhất nên rời đi ngay lúc này nhưng Linh Nhi sẽ không theo ý nguyện nếu cô ấy chưa cua được Giai Kỳ, và tôi chỉ có thể tiếp tục bước đi và cầu mong buổi chụp nhanh chóng kết thúc.

Thay vào đó, Giai Kỳ đi từ trên tầng xuống, đưa tay ra đỡ, nói với tôi: "Tại sao em lại bất cẩn như vậy?"

Tôi lúng túng cầm tay anh ấy, thuận thế đứng lên. Khi chạm vào nó, nó lạnh và buốt, còn lạnh hơn cả tay Dương Khải. Mọi thứ càng trở nên không tự nhiên khi tôi nghĩ về nỗi kinh hoàng mà cửa hàng này mang lại cho tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro