Chương 38 - 39 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

Chỉ là....Nhạc Chỉ sư muội là ai? Quân sư huynh sao lại thay nàng nuôi linh thú? Đáng ghét, nữ nhân này sẽ không là ý trung nhân của Quân sư huynh chứ?

Nhạc -- nằm không cũng trúng đạn -- Chỉ còn đang rèn luyện thân thể của bản thân, không chút nào biết dưới hào quang vạn nhân mê của Quân Duệ Ngôn, bản thân đã thành công trở thành cái đinh trong mắt đông đảo nữ tu ( lặng lẽ thắp một ngọn nến )

Sau khi rời khỏi phố chợ, Chu Lỗi và Quân Duệ Ngôn cũng không lập tức về môn phái

Cái gọi là giải cứu tiểu Tuyết chỉ là một cái lý do để rời đi, bọn họ vừa mới ra cửa môn không lâu, làm sao trở về nhanh như vậy được

"Gâu!"
( Hãm hại Nhạc Chỉ như thế trong lòng ngươi có thấy cắn rứt lương tâm hay không a!? )
Chu Lỗi xem thường nhìn Quân Duệ Ngôn, cái tên này thật là xấu! Còn cố ý cường điệu linh thú kia là của Nhạc Chỉ, lời vừa ra, đám nữ tu kia còn không hận chết hận sống muốn chăm sóc linh thú của Nhạc Chỉ giúp Quân Duệ Ngôn sao

"Nhạc sư muội sẽ thật cao hứng" Quân Duệ Ngôn cười híp mắt đáp

Chu Lỗi ngẫm lại tính tình hiếu chiến của Nhạc Chỉ, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, không thể không thừa nhận chiêu này của Quân Duệ Ngôn rất tốt, không chỉ thành công dời đi lực chú ý của đám nữ tu kia, còn thuận tiện cấp em gái Nhạc Chỉ vài cái bao các hình người để luyện tay

Nhạc Chỉ không hề có chút nào gọi là "thương hoa tiếc ngọc", nếu đối tượng gây sự của đám nữ tu này là người khác, nói không chừng người ta còn ngại các nàng là nữ tử sẽ hạ thủ lưu tình, nhưng đối thủ của các nàng là Nhạc Chỉ.....

Chu Lỗi chỉ muốn nói : Ha Ha!

Không đem bọn họ đánh thành đầu heo, tuyệt đối không xong....

"Gâu!" Chu Lỗi nguyên bản vẫn lắc lắc lư lư đi sau lưng Quân Duệ Ngôn, sau khi có vẻ như lơ đãng kêu lên một tiếng, đột nhiên vọt ra ngoài, biến mất ở trong rừng rậm

Quân Duệ Ngôn dường như khá bất đắt dĩ mở miệng "Nguyệt Minh, đừng chạy đi quá xa"

"Gâu!"

Trong bụi rậm từ lâu đã không còn thấy bóng dáng màu trắng, chỉ còn có thể nghe thấy tiếng kêu vọng lại từ xa

Quân Duệ Ngôn hướng về phía Chu Lỗi biến mất cười cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước

Còn đường hắn đi càng ngày càng lệch, rất nhanh đã rời khỏi đường lớn kia, đi vào một cái hẻm núi yên lặng

Bên trong hẻm núi cây cối xanh um tươi tốt, sinh trưởng khá dồi dào, sau khi bóng người của hắn tiến vào hẻm núi không bao lâu, đột nhiên biến mất

Trong hẻm núi yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót tình cờ xuất hiện, sau khi Quân Duệ Ngôn biến mất không bao lâu, một bóng người đột nhiên từ trong bụi cỏ chạy ra đến

"Đáng chết!" Ông lão khô gầy mặt đầy nộ khí nhìn đường nhỏ trống rỗng, tức giận nói

Nếu như Quân Duệ Ngôn vẫn còn ở nơi này chắc chắn sẽ nhận ra lão giả này chính là tu sĩ Trúc cơ kỳ đã tranh đoạt tiểu hắc đỉnh với hắn trong phố chợ lúc nãy

"Ngưng Nguyệt !"

Một tiếng quát chói tai, một vệt lưỡi liềm trắng bất ngờ từ trong rừng rậm lao ra, bắn về phía lão giả

Ông lão khô gầy không nghĩ tới Quân Duệ Ngôn dám dùng tu vi Luyện khí tầng tám để mai phục và tập kích một tu sĩ Trúc cơ kỳ như lão, do xoay sở không kịp, lão chỉ có thể miễn cưỡng chống lên một lồng phòng hộ bằng linh lực

"Thằng nhãi ranh! Ngươi dám!" Lão giả phẫn nộ quát một tiếng, lấy ra pháp khí bản mệnh, tay bấm pháp quyết, một cái Thanh Mộc Đỉnh nhỏ bay ra, xoay tròn bên trên lão

Ban đầu lão định dùng tầng linh lực mạnh mẽ chống đỡ chiêu này của Quân Duệ Ngôn, sau đó dùng đỉnh nhỏ phản công lại đối phương, nhưng lão vạn vạn không nghĩ tới chiêu Ngưng Nguyệt của Quân Duệ Ngôn kia lại có lực sát thương khổng lồ đến vậy, linh lực của lão vừa chạm tới Nguyệt quang, cư nhiên bị xuyên thấu, Nguyệt quang dùng loại khí thế như chẻ tre thẳng tắp bổ về phía ngực lão

Lão giả trong lòng kinh hãi, né tránh không kịp, chỉ có thể khống chế pháp khí bản mệnh Thanh Mộc Đỉnh của bản thân để ngăn cản Nguyệt quang trước mắt

Keng!

Một tiếng kim loại giao kích lanh lảnh vang lên, Nguyệt quang bị Thanh Mộc Đỉnh thành công ngăn lại, nhưng lão giả kia sắc mặt tái nhợt, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi

Ánh sáng trên thân Thanh Mộc Đỉnh yếu ớt đến như sắp biến mất, ông lão lần nữa đánh giá thấp năng lực của Nguyệt quang, Thanh Mộc Đỉnh vốn không phải là pháp khí phòng ngự, dưới uy lực của đòn đánh này, thình lình nứt ra một cái khe nhỏ

Ông lão khô gầy quả thực tức điên rồi, Thanh Mộc Đỉnh này là pháp khí bản mệnh của lão, liên kết với tâm thần, pháp khí bị hao tổn, lão cũng sẽ thụ thương

Đòn đánh vừa rồi làm hao tổn của lão một lượng lớn linh lực, nguyên bản là tu vi Trúc cơ, bây giờ cùng lắm chỉ có thể phát huy ra tu vi Luyện khí tầng chín

Bất quá so với pháp khí bản mệnh bị hao tổn, điều làm lão giả run sợ hơn chính là lực lượng bên trong Quân Duệ Ngôn, dùng tu vi Luyện khí tầng tám đánh một đòn lại làm tu sĩ Trúc cơ trọng thương, làm người ta kinh ngạc hơn nữa là bên trong Nguyệt quang lại cất chứa một tia kiếm ý nhàn nhạt! Kiếm tu! Kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý!

Trong lòng Ông lão khô gầy không ngừng kêu khổ, nếu lão sớm biết Quân Duệ Ngôn lợi hại như thế, chắc chắn sẽ không bất cẩn lộ ra thân hình, thậm chí bất cẩn hơn làm cho đối phương mai phục ngược lại bản thân

"Vì sao ngươi mai phục ta!?" Con ngươi ông lão khô gầy hơi chuyển động, lớn tiếng quát

Lão nuốt vào một viên đan dược, liều mạng vận chuyển linh lực trong cơ thể, lúc này trong cơ thể lão khí huyết sôi trào, chỉ có thể mong đợi Quân Duệ Ngôn không có bất kỳ kinh nghiệm đấu pháp nào để kéo dài thời gian đủ cho lão chữa thương

Đáng tiếc, Quân Duệ Ngôn không phải loại được cha mẹ sủng ái tận trời, tinh túy của "lợi dụng ngươi bệnh đòi mạng ngươi" hắn sớm đã lĩnh ngộ

Trên đường Tu chân không thiếu việc giết chóc, từ cướp giật thiên tài địa bảo đến giết người cướp của, không ai dám nói trên tay mình không có mấy nhân mạng

Quân Duệ Ngôn tính cách hoà ái, nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm tùy ý để người ta bắt nạt, thời điểm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ môn phái, hắn cũng đã từng hợp tác với đệ tử phái khác, thậm chí là tán tu, chuyện bị người ném đá giấu tay hắn cũng đã nếm trải qua, chỉ là bất quá những người ném đá giấu tay với hắn giờ đã sớm chỉ còn lại một nắm đất vàng

"Lưu Nguyệt !"

Một vệt sáng bạc ánh hồng lung linh bồng bềnh mà tới, sắc mặt lão giả chợt đại biến

Lão cũng không dám đánh giá thấp Nguyệt quang nhìn có vẻ đơn giản này nữa, vội vã lấy ra Thanh Mộc Đỉnh đã bị hao tổn ngăn ở trước người mình

Thanh Mộc Đỉnh xuất ra đạo đạo ánh sáng màu xanh, lần lượt đánh lên trên Lưu Nguyệt, sắc mặt của lão cũng theo ánh sáng màu xanh phun trào đó mà càng thêm trắng bệch, lão nuốt từng ngụm từng ngụm đan dược, tốc độ công kích như vậy, lão căn bản không kịp thời gian để các đan dược đó phát huy toàn bộ công dụng

Hào quang Lưu Nguyệt dưới sự đánh hạ của ánh sáng màu xanh từ từ biến mờ, ông lão khô gầy hai mắt sung huyết, nhìn chòng chọc vào mạt ánh trăng kia, trên mặt khó nén vui mừng

Chiêu này uy lực cực lớn, yêu cầu với lượng linh lực cũng cực kỳ cao, nếu ở thời điểm lão chưa bị thương, có lẽ cũng không đến nỗi vất vả như thế, nhưng vừa rồi bị Quân Duệ Ngôn đánh lén, ngũ tạng lão đã bị trọng thương, sử dụng một chiêu này hao tổn tâm thần của lão rất lớn, làm thương càng thêm thương, làm không tốt một chút, nói không chừng lão có thể sẽ ngã xuống tại nơi này

Lúc này Ông lão khô gầy đã trở thành một thằng liều đúng nghĩa, lão không nghĩ tới Quân Duệ Ngôn lại khó chơi tới vậy, đầu tiên làm linh thú rời đi, sau đó cố ý đi đến địa phương hẻo lánh, sau khi mai phục cũng không ừ hử một câu nào, trực tiếp liền là sát chiêu....

Từng bước từng bước, phàm chỉ cần hắn có một điểm sơ hở, dùng tu vi Trúc cơ kỳ của lão cũng sẽ không đến nỗi thảm như thế, nhưng đối phương mỗi điểm đều nắm chuẩn, tới một điểm sinh cơ cũng không cho lão lưu lại

Ngay lúc lão giả khổ sở chống lại chiêu Lưu Nguyệt kia, một đạo thân ảnh to lớn màu trắng từ trong bụi rậm lao ra

"Ngao!" Chu Lỗi một mặt tàn khốc, sát cơ lẫm liệt, mở ra cái miệng lớn như chậu máu hướng về phía lão giả nhào tới, mắt sắc lập loè muốn cắn đứt cổ họng lão, kết quả lại đột nhiên nghiêng một chút, cắn vào bả vai

Được rồi, Chu Lỗi của chúng ta tuy rằng có thân thể của linh thú, nhưng tâm hồn lại là của nhân loại, lần đầu tiên giết người gì đó....Chung quy phải có chút chướng ngại tâm lý

Lại nói ngươi ta giết người chỉ cần bấm một cái pháp quyết, một luồn ánh kiếm liền giải quyết nhanh gọn, nhưng y là sống sờ sờ phải dùng miệng để cắn.....Ách, bảo y phải làm sao làm cái chuyện buồn nôn đó đây!!! Chu Lỗi tạm thời vẫn không vượt qua được chướng ngại giết người, một miệng cắn trên bả vai lão giả liền xé rách một mảng lớn huyết nhục của lão

"Nghiệt súc !" Ông lão khô gầy sắc mặt trắng nhợt, trên tay đột nhiên lấy ra một đạo phù chú, ánh chớp sẹt sẹt vang vọng vờn quanh bên trên, vừa thấy liền biết là lôi phù uy lực cực mạnh

Mợ nó!

Chu Lỗi nhất thời bị sợ ngây người, y làm sao cũng không nghĩ tới một ông lão thoạt nhìn rất dễ giải quyết lại đột nhiên tung ra một chiêu như thế

Dùng tu vi Luyện khí tầng bảy của y đứng bên cạnh gõ trống cổ vũ cho Quân Duệ Ngôn còn được, nhưng dùng để đối kháng với tu sĩ Trúc cơ kỳ đối diện thì vẫn là đứa lớp năm đòi đánh đứa lớp bảy

Tấm lôi phù này chỉ cần nhìn thôi cũng biết uy lực kinh người, tại khoảnh cách gần thế này, y thậm chí còn có thể ngửi được cổ khí tức hủy diệt phát ra từ đạo phù kia

Chu Lỗi cả người đều cứng, động tác tránh né giống như bị slow motion, tu sĩ Trúc cơ kỳ một khi toàn lực nhắm vào y, y căn bản không có cơ hội phản kháng, trơ mắt nhìn lôi phù tản mát cường đại chi lực hoá thành một tia sáng nhào tới trước mặt bản thân, đầu Chu Lỗi trong nháy mắt đó loé qua vô số suy nghĩ

Ỷ vào bản thân biết rõ nội dung tiểu thuyết liền hành động qua loa, cho rằng Quân Duệ Ngôn là nam chính đã định trước sẽ không chết, liền đem người khác xem thành kẻ ngốc, thực lực không đủ còn muốn thể hiện bản thân có thực lực....

Nhớ tới những việc bản thân đã làm qua, Chu Lỗi rõ ràng đang ở trong hiểm cảnh lại nhịn không được muốn cười to, y cư nhiên ngu xuẩn như thế!!! Tại lằn ranh sự sống và cái chết này, Chu Lỗi giác ngộ, nơi này tuy là một quyển tiểu thuyết nhưng thế giới bên trong này cũng tương tự một thế giới chân thực

Trong tiểu thuyết, Quân Duệ Ngôn là nam chính, có thiên mệnh bảo kê, chắc chắn sẽ không chết, nhưng ai có thể đảm bảo rằng thế giới này chỉ có một cái quỹ tích như vậy? Rất nhiều tạp chí khoa học không phải đã nói qua sao, mỗi người đưa ra một lựa chọn bất đồng đều sẽ dẫn dắt ra một cái thế giới song song hoàn toàn khác nhau, những thế giới này cơ bản vẫn giống như những thế giới kia nhưng bởi vì không cùng quan hệ với người vật trong đó mà kết quả cũng khác nhau

Y hiện tại tiến vào thế giới này, quỹ tích sinh mệnh nguyên bản của Quân Duệ Ngôn cũng bởi vì sự xuất hiện của bản thân mà bị thay đổi, trong lúc vô tình, đã có rất nhiều chuyện đi lệch với suy nghĩ của y, nhưng y vẫn cố chấp nhận thức rằng chỉ cần ôm chặt đùi nam chính nhất định sẽ không chết

Nam chính có yêu mến y không? Có!
Nam chính có chăm sóc y không? Có!
Nam chính có thể bảo vệ y cả đời không? Không!

Tu chấn giới, thực lực mới là thứ trọng yếu, dù cho là nam chính, ở lúc không có thực lực tuyệt đối, cũng có rất nhiều sự tình bất đắc dĩ

Chu Lỗi hối hận!

Nếu như bây giờ có thể trở lại quá khứ, y tuyệt đối sẽ chăm chỉ tu luyện mỗi ngày mỗi đêm không ngừng nghỉ, những thứ trên đó hết thảy chỉ là ảo tưởng, chỉ có tự thân có thực lực mới là bảo chứng lớn nhất đối với sinh mạng!!!

__________________

39 .

Mắt thấy ánh chớp màu tím càng ngày càng gần, thân thể Chu Lỗi dưới sự áp chế của đối phương vẫn không thể động đậy

Xong đời rồi!

Chu Lỗi ảo não nhắm mắt lại, y cảm thấy rằng trên đời này sẽ không còn xuyên không giả nào khổ bức hơn y nữa, người ta xuyên qua đều là vương hầu tướng lĩnh, động một tí là danh dương đại lục, vạn người kính ngưỡng, hoặc kém nhất thì cũng có một mẫu đất ruộng, nghiên cứu một chút đồ ăn vặt, chơi cái chủng điền văn, làm gì có ai giống y, vừa mới tới đã vào một con chó trọng thương sắp chết, chuyên môn dựa vào bán manh để sống sót, kết quả vất vả lắm mới có một cái bàn tay vàng cũng bị nef không phát huy được tác dụng nào, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà

Giời ạ, cảm phiền thật là khổ bức có được không! Cảm phiền còn chưa sống đủ có được không! Cảm phiền vẫn còn là xử nam đó có được không!!!

Giời ạ xuyên qua đại thần, ngươi có dám để ta thoát khỏi kiếp ma pháp sư rồi mới cho chết không!?

Đệt! Người khác xuyên qua không phải tuấn nam thì cũng có mỹ nữ vờn quanh, tới lượt ta một cái bạn gay cũng không có, xuyên qua đại thần ngươi có cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không a!!!

Bởi vì thân phận ma pháp sư của mình mà bùng nổ ra lực lượng vô cùng, Chu Lỗi thình lình đột phá dưới áp lực, đạt đến Luyện khí tầng tám, đuổi kịp tiến độ của Quân Duệ Ngôn

Linh lực bạo phát do đột phá làm lão giả nhất thời không ứng phó kịp, chỉ trong tích tắc không kịp phản ứng, Chu Lỗi đã tránh thoát được công kích của tử quang

Chu Lỗi thoát chết trong gan tất, quyết đoán xoay người chạy tới phía Quân Duệ Ngôn, loại tiểu boss này vẫn nên để nam chính xử lý đi, y càng thích hợp làm cổ động viên bên cạnh hơn...

Quân Duệ Ngôn dĩ nhiên không biết được tâm tư không còn chút liêm sỉ nào của Chu Lỗi, hắn liên tiếp sử dụng hai chiêu, linh lực của bản thân hiện giờ đã có chút không chống đỡ được

Cầm trên tay một viên linh thạch định hấp thu linh lực, mắt thấy lão giả lấy lôi phù ra đánh tới Chu Lỗi, nhất thời toàn thân Quân Duệ Ngôn đều run rẩy, đột nhiên nhào tới

Chu Lỗi tránh thoát lôi quang lần thứ nhất, nhưng chưa chắc sẽ né được lần thứ hai, toàn thân lông tóc Chu Lỗi dựng lên, cái khí áp khủng bố của lôi quang đó làm y sợ vãi tè rồi....

Chu Lỗi: QAQ, Quân Duệ Ngôn, nhanh cứu ta !!!

Đối với một hảo hài tử lớn lên dưới lá cờ tổ quốc, tuy rằng cũng chịu qua đả kích xã hội nhưng trần trụi lấy mạng đổi mạng như vầy vẫn là một kích thích rất lớn với y, Chu Lỗi không nghĩ loại chuyện này mất mặt, nhưng xem đấu pháp trong tiểu thuyết cùng với chém giết đối địch thực tế, sự chênh lệch không phải chỉ dùng lời nói là có thể hình dung

Cảm nhận được sinh mệnh bị uy hiếp, ý niệm duy nhất trong đầu Chu Lỗi là cầu cứu Quân Duệ Ngôn, nhưng y cũng biết, phương diện công kích của Quân Duệ Ngôn quả thực sắc bén, thế nên mới có thể hố lão giả kia một cái, nhưng nếu so về mặt phòng ngự...hắn thực sự không phải là đối thủ của tu sĩ Trúc cơ kỳ

Xong, lần này chết chắc rồi, Chu Lỗi mắt thấy Quân Duệ Ngôn chạy tới phía bản thân, trong lòng cảm động vạn phần, cũng cảm thấy đối phương không có bao nhiêu khả năng cứu được y, trước khi chết, y chỉ hi vọng có thể tiết lộ cho Quân Duệ Ngôn chút tin tức, để hắn ít bị đi đường vòng, dù sao hắn cũng là nam chính y thích nhất, làm người tốt bụng lại còn ôn nhu, nếu như đối phương không thẳng như cây thước, y đã sớm hạ thủ câu dẫn hắn...

Được rồi được rồi, y hiện tại là con chó, coi như Quân Duệ Ngôn cong cũng sẽ không chơi nhân thú play, nhưng dù sao y cũng sắp đăng xuất rồi, không thể cho y mặc sức tưởng tượng một hồi sao!!!

Trong đầu lộn xộn, Chu Lỗi cũng không hiểu sao trong tình cảnh sắp hẹo tới nơi mà bản thân còn nghĩ ra được mấy chuyện cổ quái như vậy, Chu Lỗi điên cuồng hét lớn, bảo Quân Duệ Ngôn cẩn thận Lý Bình, sau này thấy nhất định phải trốn xa, đối mặt với phụ thân của Liễu Thi Hàm, nhớ biểu hiện đúng mực, ít nhất cũng đừng quá kiêu ngạo, dù sao cũng là nhạc phụ ngươi, lưu cho ông ấy chút mặt mũi, trong tương lai đến bí cảnh đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, có câu biết người biết mặt nhưng không biết lòng, có người diễn kịch so với ngươi còn tốt hơn đấy!!! Mắt thấy lôi quang màu tím càng ngày càng gần, gần đến nỗi Chu Lỗi cũng mơ hồ cảm thấy chóp đuôi bắt đầu tê dại, tuy y và Quân Duệ Ngôn cách nhau chỉ có một bước, nhưng khoảng cách một bước này lại là khoảng cách giữa sống và chết....

"Gâu gâu!"
( Quân Duệ Ngôn! Ngươi tuyệt đối không được quên ta! Dù cho tương lai ngươi yêu nữ chính, trong lòng cũng nhất định phải chừa cho ta một vị trí, ta nhưng rất thích ngươi! Một khi ta chết, trong thế giới này ngoại trừ ngươi ra sẽ không còn một ai nhớ tới ta nữa, nếu ngươi dám quên ta thì ta có trở thành quỷ cũng sẽ trở về kéo ngươi đi cùng!!! )

"Nguyệt Minh !" Nhận được một tràng truyền âm lung ta lung tung, trong thời gian ngắn Quân Duệ Ngôn căn bản không cách nào hiểu rõ

Hắn chỉ biết lôi quang kia rất có khả năng sẽ lấy mạng Nguyệt Minh, nghĩ tới điều này, linh lực trong cơ thể hắn nhất thời ẩn ẩn có chút mất kiểm soát

Lại lần nữa !

Lại lần nữa hắn mất đi người thân!!

Lần thứ nhất, cha mẹ hắn gặp sơn tặc, hắn năm tuổi chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ chết dưới đao bọn chúng, không có một chút sức phản kháng nào

Lần thứ hai, hắn tu thuật, có lực lượng nhất định, nhưng nghĩa phụ hắn thọ nguyên khô cạn, hắn cũng chỉ có thể như cũ trơ mắt nhìn nghĩa phụ nhắm mắt, hoá thành một nắm đất vàng

Lần thứ ba... Đây là lần thứ ba! Nguyệt Minh được hắn coi như người thân bị lôi quang truy đuổi, hắn vẫn không có năng lực kháng cự, cho dù sau này hắn có thể đem lão giả kia chém dưới kiếm, cũng không cách nào cứu lại được Nguyệt Minh đã mất mạng

Không...hắn tuyệt đối sẽ không lần nữa trơ mắt nhìn sự tình này phát sinh, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào có thể tùy ý cướp đi tính mạng của Nguyệt Minh từ trong tay hắn!

Kiếm khí quanh thân nổi lên, Quân Duệ Ngôn tàn nhẫn trực tiếp dẫn bạo linh lực bên trong đan điền

Một lần bạo động, tốc độ của hắn nhất thời nâng cao một bậc, miễn cưỡng trước khi lôi quang đánh vào trên thân Chu Lỗi, dùng thân bảo vệ đối phương

Ầm! Xẹt xẹt, xẹt xẹt.....Chu Lỗi ngơ ngác nhìn Quân Duệ Ngôn đem mình bảo hộ dưới thân mà bị lôi quang đánh trúng, thân thể hắn co quắp một trận, toàn thân bị cháy đen, thậm chí còn toả ra một trận mùi thịt cháy khét

Bên trong lôi phù kia chứa hết thảy ba đạo tử lôi, đạo thứ nhất bị Chu Lỗi né tránh được, mà đạo thứ hai, thứ ba, đều bị thân thể Quân Duệ Ngôn chặn lại rồi

Quân Duệ Ngôn bảo vệ ta? Hắn dùng thân thể hắn bảo vệ ta??

Chu Lỗi ngây ngốc, trong đầu hỗn loạn nhìn chằm chằm thân thể cháy đen của Quân Duệ Ngôn đã mất ý thức nằm trên mặt đất

Từ nhỏ xuất thân ở cô nhi viện, Chu Lỗi đã sớm quen hết thảy mọi việc đều dựa vào chính bản thân mình, sau khi thành niên, cũng là tự bản thân Chu Lỗi phấn đấu, lại thêm thân hình khổng lồ hữu lực đấy, cho nên từ trước tới giờ chưa từng có ai nghĩ bảo vệ y

Bây giờ Quân Duệ Ngôn vì bảo vệ y mà bị thương nặng ngã xuống trước mặt, y mạc danh cảm thấy khoé mắt cay cay, trong lòng rất không thoải mái, tựa hồ có thứ gì đó muốn dâng trào ra

Mờ mịt duỗi ra móng vuốt, lay thân thể trước mặt vốn nguyên bản tuấn tú giờ đây mang theo vết máu loang lổ, đôi mắt đen láy đóng chặt, đôi môi trắng bệch không còn chút huyết sắc

Không đúng!

Chu Lỗi từ chối tiếp thu kết quả hiện tại, Quân Duệ Ngôn là nam chính của quyển tiểu thuyết này mà! Sao hắn có thể chết vì bảo vệ một con linh thú được chứ??!!

Này tuyệt đối không có khả năng!!!

"Ha ha...Khụ khụ khụ..." Ông lão khô gầy cuối cùng vẫn chặn được chiêu Lưu Nguyệt bằng Thanh Mộc Đỉnh, tuy rằng bây giờ cũng là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn còn tốt hơn so với Quân Duệ Ngôn

Lão ho ra một ngụm máu tươi, cực kỳ oán độc nhìn Quân Duệ Ngôn ngã trên đất bất tỉnh nhân sự, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng

Một tên tu sĩ Luyện khí kỳ cũng dám đấu cùng ta? Quả thực buồn cười!!!

Nếu như lúc nãy hắn vẫn duy trì tiết tấu công kích như lúc đầu, nói không chừng hôm nay lão phải bỏ mạng lại, không ngờ tới tên này lại ngu xuẩn như vậy, cư nhiên vì bảo vệ linh thú mà lấy thân ra chắn lôi phù!

Tấm lôi phù kia của lão không phải vật phàm, lão vất vả lắm mới đem từ trong Mộng La Vực ra tới, một tia sét tương đương với đòn đánh toàn lực của tu sĩ Trúc cơ kỳ, tuy rằng vừa rồi do linh lực không đủ, không phát huy ra toàn bộ lực lượng, nhưng hai tia sét kia cũng đã đủ để lấy mạng nhỏ của tiểu tử này rồi

"Ha?" Chú ý đến con linh thú vẫn còn ngơ ngác lay thân thể của Quân Duệ Ngôn, trên mặt lão giả hiện lên chút kinh ngạc, tiểu tử này mệnh cũng thật lớn, hai tia sét kia vậy mà không lấy được mạng hắn

Lão sờ máu tươi bên mép, trong mắt loé lên một vệt tàn nhẫn, hừ, tiểu tử thúi, ai bảo ngươi cứ một mực muốn cướp đồ vật ta nhìn trúng! Này là tự bản thân ngươi đi tìm chết, không oán được người khác!

Lão giả gắng gượng đứng lên, nhìn Thanh Mộc Đỉnh che kín vết nứt, chợt loé lên đau lòng, lần này quay về phải cố gắng tìm người tinh luyện lại một phen, nếu không thì....Nghĩ đến tiểu hắc đỉnh kia có thể đổi được nhiều chỗ tốt, tâm trạng lão lại vui mừng trở lại

Lung lay đi qua, lão giả nhìn đại bạch cẩu ngây ngốc, ánh mắt âm trầm, con súc sinh này vừa cắn lão một trận, nửa cái bả vai hầu như muốn rơi hết, giết chết thì thực sự quá tiện nghi cho nó, lão nhất định phải đem con linh thú chết tiệt này đi lột da róc xương, sau đó dùng Tam Muội Chân Hoả luyện hoá linh hồn, làm nó vĩnh viễn không được siêu sinh!

Linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn, lão giả trở tay lấy ra một viên linh thạch chuẩn bị hấp thu linh khí trong đó

Chủ nhân bị thương, linh thú cũng sẽ chịu ảnh hưởng, lão không hề lo lắng một con Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển như thế còn có thể làm ra trò gì trước mặt lão

Linh thạch trong tay vẫn còn chưa kịp sử dụng, ánh mắt lão giả đột nhiên hoa lên, nhìn thấy con bạch mao đại cẩu cắn một phát lên cổ tay chính mình

"Nghiệt súc !" Lão giả giận tím mặt phẫn nộ quát một tiếng, lão không ngờ tới Chu Lỗi cư nhiên dám công kích mình, thậm chí lực công kích còn làm rớt viên linh thạch trên tay, làm lão không thể nào hấp thu linh khí được

Điểm yếu lớn nhất của Túi càn khôn so với Nạp hư giới chính là muốn dùng túi phải phân thần tìm kiếm đồ vật muốn sử dụng bên trong, còn Nạp hư giới chỉ cần dùng ý nghĩ, đồ vật bên trong lập tức có thể hiện ra trong tay

Chu Lỗi giống như bị điên điên cuồng công kích, lão căn bản không có cơ hội phân thần tìm linh thạch bên trong túi

Lão giả lớn tuổi, thân thủ không được linh hoạt lắm, dưới tình huống không có linh lực đối đầu với Chu Lỗi tấn công điên cuồng chỉ có thể chật vật né tránh

Vết thương rợn người trên bả vai không có thời gian xử lý, lão giả tránh né mấy lần liền cảm giác thể lực không chống đỡ nổi, mất máu quá nhiều đến độ mắt hoa lên, cả người lung lay sắp đổ, nhất thời không để ý vấp phải tảng đá dưới đất, tạo ra cơ hội cho Chu Lỗi cắn đứt cổ họng lão

__________________

40

Ông lão khô gầy không dám tin che vết thương trên cổ, máu đỏ tươi dâng trào ra nhuộm đỏ vạt áo của lão

Hình thể Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một phát cắn xuống, coi như không cắn đến động mạch chính, cũng cơ hồ đem cổ đối phương cắn gần đứt

Lão giả chết không nhắm mắt ngã trên mặt đất, lão không thể tin nổi bản thân không chết trên tay tu sĩ cấp cao, không chết trong mai phục của Quân Duệ Ngôn, cuối cùng lại bị một con linh thú cắn đứt cổ họng mà chết...

Chu Lỗi ngoài miệng máu me đầm đìa, vào lúc này y đã hoàn toàn không còn hoảng sợ khi vừa giết người

Nơi này là thế giới chân thực, nơi này là thế giới Tu chân, nơi này dùng thực lực vi tôn ! Giết người đoạt bảo là một việc hết sức bình thường, y không giết lão giả này, lão giả này cũng sẽ không bỏ qua cho y, vừa nãy nếu như bản thân y quyết đoán ra tay sớm một chút, Quân Duệ Ngôn cũng sẽ không bị trọng thương hôn mê, không rõ sống chết

Lạnh lùng nhìn ông lão khô gầy kia, trong mắt Chu Lỗi vô cùng phức tạp, nơi này không phải thế giới hoà bình mà y đã từng ở, nếu như hôm nay y không thể vượt qua rào cản giết người này, ngày mai y sẽ liền chết trên tay của người khác, nếu chỉ có một mình y chết thì cũng không đáng nói, nhưng Chu Lỗi cho dù thế nào cũng không thể chấp nhận được việc người khác bởi vì khuyết điểm của mình mà đánh đổi mạng sống...

Thân ảnh bạch mao đại cẩu đột nhiên biến mất, không lâu lắm lại xuất hiện lần nữa, ngoài miệng ngậm theo một bình ngọc trắng loáng

Đan dược duy nhất có thể cứu mạng trong Tu di cảnh -- Tiểu hoàn đan

Vừa rồi tranh đấu quá mức kịch liệt, bụi bặm trong lúc đó bây giờ hết thảy đã lắng xuống, Chu Lỗi thậm chí đã quên mất bản thân nắm giữ một cái Tu di cảnh có thể trốn vào đi ra bất cứ lúc nào, một phút đãng trí liền làm Quân Duệ Ngôn thay mình chắn hai đạo lôi quang

Âm thầm hối hận bản thân vô dụng, Chu Lỗi ngậm Tiểu hoàn đan tiến đến bên cạnh Quân Duệ Ngôn

Không có mảy may do dự, Chu Lỗi dùng đầu lưỡi liếm lên môi Quân Duệ Ngôn, sau đó đem Tiểu hoàn đan dính đầy nước bọt nhét vào....

Bạch mao đại cẩu chỉ có vuốt không thể cầm nắm tỏ vẽ : ¯⁠\⁠_⁠༼⁠ ⁠•́⁠ ͜⁠ʖ⁠ ⁠•̀⁠ ⁠༽⁠_⁠/⁠¯

Trừ phi y định đem Tiểu hoàn đan dính đầy bùn đất nhét vào trong miệng Quân Duệ Ngôn, bằng không cũng chỉ có thể dùng miệng tới ngậm

Còn việc hôn môi gì đó....Quân Duệ Ngôn còn đang trên bước ngoặt sinh tử, ai còn hơi sức đâu đi quản cái này!!!

Tiểu hoàn đan quả nhiên xứng đáng là thánh dược chữa thương, một lần nuốt đã lập tức phát huy tác dụng

Lớp da cháy đen trên thân Quân Duệ Ngôn bắt đầu dồn dập tróc ra, da dẻ máu me đầm đìa cũng từ từ khép lại, vết tích trên mặt càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng biến mất một điểm cũng không còn, gương mặt tuấn mỹ vô song vẫn như cũ, không hề để lại một chút dấu vết bị thương nào

Mắt thấy thương thế trên người Quân Duệ Ngôn chuyển biến tốt, Chu Lỗi lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện chia buồn với Tiểu hoàn đan của mình, tính toán một chút, tốt xấu gì cũng xem như phát huy tác dụng cứu mạng của nó, sau này ca còn theo Quân Duệ Ngôn lăn lộn, cũng không tính là lãng phí

Tự trấn an nội tâm của bản thân, nhưng Chu Lỗi vẫn không nhịn được đau lòng, QAQ, nam chính tốt như Quân Duệ Ngôn vẫn là thuộc về nữ chính, kia có phải sau này ca nên kiếm Tiểu hoàn đan từ trên thân nữ chính về? Dù sao cha của nữ chính cũng là một tu sĩ Nguyên anh, không lẽ đến tiền mua một viên Tiểu hoàn đan cũng không có?

"A..." Quân Duệ Ngôn rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra

Trên thân truyền đến một cảm giác mát dịu, phảng phất cổ xé rách kia giống như là ảo giác của chính bản thân mình

Cổ xé rách?

Quân Duệ Ngôn đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn bốn phía, hẻm núi vốn yên tĩnh, ngày thường không có người nào đi ngang qua càng làm cho nó thêm tĩnh lặng

Ông lão khô gầy chết không nhắm mắt cách đó không xa nhìn chằm chằm phương hướng của chính mình, đã sớm không còn hơi thở, mà bảo bối Nguyệt Minh của hắn thì đang ngồi xổm bên cạnh hắn, một mặt vô tội nhìn bản thân

( Edit : E hèm )

Lão giả là Nguyệt Minh cắn chết,điểm này hắn có thể nhìn ra được, nhưng chính bản thân mình bị lôi quang đánh trúng, làm sao một chút cũng không có xảy ra chuyện gì?

Y phục Quân Duệ Ngôn đang mặc là đồng phục cực kỳ phổ thông dành cho đệ tử, có chút sức phòng ngự, nhưng bất quá cũng chỉ tốt hơn áo giáp phàm nhân một chút, lúc này đã rách rưới te tua lỗ thủng khắp nơi, còn thân thể bản thân một chút vết tích cũng không có, thậm chí đến cả vết cháy đen v.v.....Cháy đen?

Quân Duệ Ngôn ngồi dậy, nhặt lên một vệt da cháy đen từ đống trường bào rách nát, hắn lấy ngón tay chà xát, ép thành bụi, sau đó ngẩn đầu hướng về Chu Lỗi

Chu Lỗi một mặt : Cái gì ta cũng không biết!

Quân Duệ Ngôn lặng lẽ càng thêm chắc chắn Nguyệt Minh không giống những linh thú khác, điểm này Quân Duệ Ngôn đã sớm biết, chỉ là bình thường hắn giả vờ như không thấy, vả lại Nguyệt Minh cũng chưa từng làm điều gì hại tới bản thân, hắn liền xem việc bảo hộ Nguyệt Minh dưới đôi cánh là điều hiển nhiên

Nhưng là bây giờ xem ra, Nguyệt Minh tựa hồ không thiếu bí mật

Bất quá vậy thì sao?

Nguyệt Minh là người thân của hắn, cho dù có bí mật thì thế nào? Hắn căn bản không để ý!

Quân Duệ Ngôn ngẩng đầu lên, đối Chu Lỗi mỉm cười : "Nguyệt Minh, đa tạ ngươi ."

Chu Lỗi một mặt: Ngươi đang nói gì đấy? Ta không hiểu !

Ánh mắt Quân Duệ Ngôn hơi loé, nếu Nguyệt Minh không nhận thì thôi vậy, nơi này chỉ có ba người, một người trong đó đã chết, ai ra tay cứu ai cả hai đều rõ ràng

Chỉ là hồi tưởng lại những lời lung tung rối loạn Nguyệt Minh nói trước khi bản thân chắn lôi quang, ánh mắt Quân Duệ Ngôn lại âm u, bí mật của Nguyệt Minh....tựa hồ có liên quan tới mình?

Đè xuống nghi hoặc nơi đáy lòng, Quân Duệ Ngôn tin tưởng, sớm muộn rồi sẽ có một ngày Nguyệt Minh sẽ đem tất cả mọi chuyện tự nói với mình, này là một loại tự tin, cũng là một loại trực giác nào đó của hắn đối với tương lai

"Đi thôi, chúng ta trở về" Quân Duệ Ngôn đứng lên, lấy từ trong Nạp hư giới một bộ quần áo thay vào

Chu Lỗi thì chạy đến gần thi thể của ông lão khô gầy bên cạnh lay một hồi, lôi ra Túi càn khôn đem trở về, gọi Quân Duệ Ngôn

Quân Duệ Ngôn cẩn thận thu Túi càn khôn, vào lúc này hắn cũng không có tâm tư thu dọn đồ vật bên trong, sau đó mang Chu Lỗi vội vã quay trở về Lăng Không Kiếm Môn

Thời điểm hai người trở lại Lăng Không Kiếm Môn, mặt trời đã khuất bóng

Đối thủ trong trận chiến này là một tu sĩ Trúc cơ kỳ, tuy nói Quân Duệ Ngôn mai phục đối phương trước, nhưng đến cuối cùng vẫn bị trúng chiêu

Trong những phút cuối cùng lão giả lấy ra Lôi phù, thứ đó cho dù đệ tử nội môn Lăng Không Kiếm Môn cũng chưa chắc có đủ năng lực nắm giữ, có thể thấy được mỗi tán tu Trúc cơ kỳ đều có kỳ ngộ cho bản thân mình

Hít một hơi thật sâu, trong lòng Quân Duệ Ngôn âm thầm hạ quyết tâm, sau này gặp lại chuyện như vậy nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, rõ ràng là bản thân mai phục đối phương trước, kết quả xém chút lật thuyền trong mương, chuyện ngu xuẩn như thế tuyệt đối không thể nào lặp lại

Liếc nhìn linh thú đang nằm bên cạnh liếm lông, tình huống nguy hiểm lớn nhất hôm nay được tạo ra có liên quan đến Nguyệt Minh, nhìn dáng dấp, sau này hắn phải thật sự hảo hảo huấn luyện Nguyệt Minh một chút, dù sao bản thân mặc dù sủng ái nhưng không thể thời thời khắc khắc bảo vệ nó, nếu như bởi vì hắn quá sủng nịch mà làm giảm mạnh thực lực của Nguyệt Minh mà nói, vậy thật quá thất sách

Không chút nào biết Quân Duệ Ngôn đã lập ra cho bản thân một kế hoạch huấn luyện tàn khốc, Chu Lỗi đã bắt đầu tràn đầy phấn khởi nhìn chằm chằm Túi càn khôn bên hông Quân Duệ Ngôn

Một tên tán tu Trúc cơ kỳ, còn là nhân vật không xuất hiện trong tiểu thuyết, dựa vào vận khí của nam chính, nói không chừng đồ bên trong cũng sẽ rất gì và này nọ

Không để Chu Lỗi chờ đợi quá lâu, Quân Duệ Ngôn xoá đi ấn ký của lão giả trên Túi càn khôn, đem đồ bên trong đổ ra, sau khi lựa chọn một phen, chỉ còn dư lại một tấm địa đồ và một khối lăng tinh màu đen không biết có tác dụng gì

Chất liệu của tấm bản đồ kia không phải giấy cũng không phải da, sờ lên cảm giác mềm mại lại cực kỳ cứng cỏi, Quân Duệ Ngôn nhìn đồ án trên mặt, mơ hồ có chút quen mắt rồi lại nhất thời không nhớ nổi đến tột cùng đã thấy ở nơi nào, thứ vẽ ra trên tấm bản đồ kia hình như là một cái sơn cốc bên trong thung lũng, ngoài ra còn có một điểm đỏ, dường như là đánh dấu chỗ lối vào

Đem bản đồ cất vào Nạp hư giới, trong thời gian ngắn Quân Duệ Ngôn cũng không có ý tứ đi tầm bảo gì, địa phương đến tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng không dễ dàng tìm đến, dĩ nhiên dùng tu vi Luyện khí tầng tám của hắn cũng chỉ là đi tìm chết, bất quá chờ đến khi hắn thăng cấp Trúc cơ kỳ có thể đi thử một chút, cho dùng thất bại thì ít nhất cũng có thể toàn thân trở ra

Cẩn thận thu tấm bản đồ kia, Quân Duệ Ngôn nhìn về phía khối lăng tinh màu đen, lăng tinh mờ mờ, quanh thân không có một tia linh lực gợn sóng, nhưng bên trong dường như có một vệt sáng lưu động qua lại, giống như..... một thứ vật sống...

Quân Duệ Ngôn cầm lấy lăng tinh cẩn thận quan sát một phen, rót linh lực vào thăm dò, một tí phản ứng đều không có, hắn dùng tay ánh chừng một chút, lăng tinh to bằng bàn tay nhưng lại nhẹ như lông chim, hầu như không hề có một điểm phân lượng, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được nguyên liệu nào có đặc tính như vậy

"Đây là cái gì?" Quân Duệ Ngôn nhìn lăng tinh cảm thấy hỗn loạn, hắn tin chắc rằng lão giả kia sẽ không có cái tính đem mấy thứ rác rưởi nhét vào trong Túi càn khôn như Tư Đồ Bán Nguyệt, chắc chắn rằng khối lăng tinh này có công dụng đặc biệt nào đó, bằng không sẽ không được lão giả kia cẩn thận đặt trong hộp ngọc

"Gâu gâu"
( Cho ta xem một chút )
Chu Lỗi từ sau khi thấy khối lăng tinh kia liền luôn ngẩn người, y rất muốn dùng vuốt dụi dụi mắt, xác nhận bản thân có nhìn lầm không

Quân Duệ Ngôn không biết đây là thứ gì rất bình thường, dù sao với thực lực hiện giờ của hắn căn bản không có khả năng tiếp xúc với thứ đồ ở cấp bậc này.... nhưng Chu Lỗi có nội tại độc giả không giống thế, nếu như y nhớ không lầm, thứ này chính là....

Trì Thúc Vực bất quá là cái tiểu vực, làm sao lại có thứ đồ đến từ đại vực? Đến cả trung vực cũng rất khó có được chìa khoá của Mộng La Vực đấy! Hơn nữa còn rơi vào trong tay của một tán tu Trúc cơ kỳ?

"Ngươi biết đây là thứ gì sao?" Ánh mắt Quân Duệ Ngôn loé loé, đem khối lăng tinh đến trước mặt Chu Lỗi

Lại tới nữa rồi.... Nguyệt Minh tựa hồ biết rất nhiều đồ vật kỳ lạ, mà còn mỗi khi nó làm ra một ít việc ở thời điểm đặc biệt, tựa hồ cũng rất có thâm ý

Chu Lỗi sáp lại gần khối lăng tinh, nhìn ngắm một chút, quả nhiên là chìa khoá Mộng La, hình dáng của nó giống y đúc trong tiểu thuyết miêu tả, chỉ tiếc chìa khoá Mộng La cảnh giới Trúc cơ kỳ trở lên mới có thể sử dụng, hiện tại Quân Duệ Ngôn nắm trong tay cũng không dùng được

Hả? Chờ một chút !

Thần thức ngoại phóng chỉ tu sĩ Trúc cơ kỳ trở lên mới làm được, muốn sử dụng chìa khóa Mộng La nhất định phải đem thần thức truyền vào trong đó, điều này hiện tại Quân Duệ Ngôn chưa làm được, nhưng....Chu Lỗi có thể a!!!

19/8/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl