Chương 102: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Vài phi tần nghe thấy một câu ý vị không rõ của Hoàng đế, vẫn chưa phản ứng lại được là như thế nào, chỉ là càng thêm rõ ràng tình thế lúc này thập phần không ổn. Cũng thẳng đến lúc này, các nàng mới có thể chú ý đến Hoàng hậu không thích hợp.

Có thể nói, rõ ràng người vẫn là người kia, nhưng trên người người này lại phát ra khí chất cùng cảm giác đã hoàn toàn bất đồng. Đại khái là bởi vì tình huống đột nhiên làm các nàng không thể lập tức suy nghĩ cẩn thận tại sao biến hóa của Diệp Bội Lan lại dựng lên, nhưng như cũ là không cần quá nhiều thời gian, các nàng đều đã biết được, cũng không phải là Hoàng hậu đột nhiên biến hóa quá mức lớn, mà đây mới là bộ dáng chân thật của Hoàng hậu. Hoàng hậu ngày trước các nàng nhìn thấy chỉ là người lúc sau ngụy trang mà thôi.

Vài người đều dốc hết sức lực suy tư lời của Tiêu Thịnh, thiết tưởng khả năng bản thân làm chuyện gì khiến hắn tức giận. Kỳ thật, cũng không phải cần nỗ lực suy nghĩ như vậy, chỉ là, mặc dù nghĩ đến hẳn là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám tiết lộ nửa phần cảm xúc, chỉ dám tiếp tục duy trì bộ dáng sợ hãi —— rốt cuộc phi tần có thể làm Hoàng thượng để ý như thế cũng không nhiều, mà bản thân các nàng đã làm chút chuyện gì chính các nàng cũng thập phần rõ ràng.

Cho dù không biết vị kia đã sinh sản hay chưa, nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, hẳn là như thế. Nhưng nếu nói như vậy, liền không thể không làm các nàng để ý một chuyện khác, rõ ràng không phải độc có thể bị phát hiện lập tức, vì sao sẽ lộ hãm nhanh như vậy? Mấy người các nàng đều dùng dư quang liếc những người khác bên cạnh, càng thêm kinh ngạc các nàng thế nhưng bởi vì cùng gặp phải chuyện này mà đối mặt với cục diện mất đi tính mạng, nhưng không biết những người khác thật sự làm gì hay chỉ bị liên lụy.

Thời điểm tâm tư mấy người xoay chuyển không ngừng nghỉ, những cung nhân ở trước mặt các nàng hơi thở đã thoi thóp đến sắp không cảm giác được hô hấp của các nàng, mà ngay lúc này, lại có cung nhân khác bị thái giám mạnh mẽ kéo vào trong điện. Những người này cũng giống như những người trước đó, bị trượng hình, cả người đều phát tán mùi máu tanh, chỗ bọn họ bị kéo qua thậm chí còn kéo ra từng đường vết máu nhàn nhạt.

Nếu nói tình huống lúc trước còn chưa đủ để làm những người trước đó hoàn toàn bị đánh tơi tả, nhưng lúc này người bị “đưa” đến trước mắt các nàng, thời điểm hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt bọn họ, bất luận là Tô Liễm Diễm, Hà Trúc Như, Tiêu Bích Hà hay là Tiết Thì Vũ đều không thể không nhận mệnh. Các nàng làm những chuyện như vậy đã bại lộ toàn bộ, bất luận là giải thích hoặc là nghĩ cách rửa sạch hiềm nghi trên người mình như thế nào đi nữa cũng không có biện pháp, bởi vì Hoàng thượng xác nhận xong, lúc sau mới tìm các nàng.

Hoàng thượng tìm các nàng đến đây cũng không phải là thẩm vấn các nàng, chỉ là chuẩn bị định tội các nàng mà thôi, tuy rằng các nàng không rõ ràng vì sao Hoàng thượng còn nói cho các nàng một cơ hội nói. Mặc dù muốn mở miệng, ngay lúc này càng cảm giác vẫn như cũ không có cách nào mở miệng, nhưng các nàng đều đã cảm giác được bất luận là Hoàng thượng hay là Hoàng hậu đều đã không có kiên nhẫn.

Đối với chuyện Hoàng thượng che chở Thẩm Quý phi, các nàng biết đây là tất nhiên, rốt cuộc vị kia là sủng phi của Hoàng thượng. Nhưng Hoàng hậu luôn luôn thập phần để tâm chuyện của Thẩm Quý Phi, đối xử với nàng cực kỳ chu đáo không nói, thậm chí là lúc này, Hoàng hậu quan tâm Thẩm Quý Phi cùng không thích các nàng đều chân thật như vậy.

Thẩm Quý phi được sủng ái như vậy, hiện giờ lại đã là địa vị Quý phi, nếu sinh hạ Hoàng trưởng tử, sẽ ảnh hưởng không thể nói là nhỏ với Hoàng hậu. Hoàng hậu rõ ràng biết rõ chuyện này, lại vẫn đối xử với Thẩm Quý phi như vậy, rốt cuộc là Hoàng hậu thật sự rộng lượng hiền huệ đến trình độ nào, hay là trong hậu cung này người có thể kiên nhẫn nhất chỉ có một mình Hoàng hậu mà thôi?

Đối với điểm này, vài người đều căn bản không có thời gian tự hỏi cùng nghĩ sâu cẩn thận, lúc này hiện tại các nàng đang gặp phải vấn đề càng nghiêm trọng hơn, đối với các nàng mà nói là phi thường nghiêm túc.

Người trước hết mở miệng xin tha là Tiêu Bích Hà.

Tiêu Bích Hà cảm thấy toàn thân mình đều toát mồ hôi lạnh, lạnh đến run rẩy cả người, lại không thể không đè nén khác thường này xuống, cho nên kinh hoảng cùng sợ hãi trong lòng càng trở nên lợi hại. Tuy rằng quá khứ nàng cũng từng làm một chút chuyện không tốt, nhưng trước nay cũng chưa từng hại tính mạng của ai. Mặc dù như vậy không thể nói là tốt cỡ nào, nhưng ít nhất ở trong hậu cung ăn thịt người này còn có thể sinh sống nổi, cho dù nàng kỳ thật cũng không được Hoàng thượng sủng ái.

Chuyện lần này là Hà Trúc Như một hai muốn kéo nàng xuống nước, thời điểm chờ đến lúc nàng biết chuyện, nàng đã căn bản không có lựa chọn nào khác, hơn nữa chuyện cũng đã làm, càng không có khả năng cũng không có cách nào thu hồi. Trong Ngự Thiện Phòng có một cung nữ từng cùng nàng vào cung tham gia tuyển tú, quan hệ của các nàng còn xem như không tồi, dọc theo đường đi có thể nói là chăm sóc lẫn nhau.

Không biết Hà Trúc Như biết được chuyện này từ chỗ nào liền uy hiếp cung nữ kia thay nàng (Hà Trúc Như) làm việc, càng làm những chuyện này sau lưng nàng. Nói là vu oan hãm hại cũng không tính, bởi vì lúc sau Hà Trúc Như đã nói rõ ràng những chuyện này cho nàng, nàng phẫn nộ hay làm như thế nào cũng căn bản không thể có đường phản kháng.

Đến tột cùng Hà Trúc Như đánh bàn tính gì nàng cũng không rõ ràng lắm, bởi vì Hà Trúc Như nói không phải độc muốn mạng người, nên nàng cũng chỉ có thể căng da đầu đứng trên cùng một con thuyền cùng nàng. Hiện giờ xem ra, nàng (Hà Trúc Như) cũng không được như ý, hành động gì của mình cũng không đạt được kết quả tốt.

Cung nữ nàng quen biết lúc này  nằm ở trước mặt nàng, tiếng thống khổ rên rỉ thoát ra từ khóe miệng nàng, thanh âm cũng không lớn, thậm chí thong thả, nhưng với Tiêu Bích Hà mà nói lại không thể nghi ngờ là trầm trọng, càng khơi dậy một trận run rẩy trong lòng nàng.

“Xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thứ tội, tội thiếp biết sai nhận tội.” Tiêu Bích Hà run rẩy thân mình dập đầu nói với Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan, trong thanh âm đều tràn đầy kinh sợ mang đến sợ hãi cùng cảm giác kinh hoảng. Hà Trúc Như bên cạnh Tiếu Bích Hà thân mình càng lập tức run lên, nhưng vẫn kiệt lực duy trì trấn định.

Thời điểm Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan còn chưa nói lời nào, có cung nhân tiến vào bẩm báo, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hoàng quý phi nương nương đã đến.” Tiêu Thịnh gật đầu, nói, “Tuyên vào.” Cung nhân lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Thi Di Quang đến làm hai phi tần phía dưới đều tức khắc kinh hãi, hai người kia lại đúng là Tiết Thì Vũ cùng Hà Trúc Như. Hóa ra Hà Trúc Như còn tính toán nếu Tiêu Bích Hà đã nhận chuyện lần này, có lẽ nàng vẫn có cơ hội tránh được một kiếp này, nhưng mà còn chưa thể nghĩ ra lý do thoái thác tốt, Thi Di Quang đến đã hoàn toàn tiêu tan ảo ảnh hi vọng cuối cùng trong lòng nàng.

Rất nhanh cung nhân đã dẫn Thi Di Quang vào trong điện, bước chân nàng không nhanh không chậm đi vào, làm như không thấy những phi tần cùng một đám cung nhân bị trượng trách trong điện, thậm chí phảng phất căn bản không cảm giác được mùi máu tanh trong điện này, chỉ là khóe môi mang theo một tia ý cười đi đến trước mặt Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương.” Thi Di Quang hành lễ với Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan, Tiêu Thịnh không nhìn nàng, chỉ nói, “Miễn lễ, ban tọa.” Thi Di Quang vẫn như cũ không quan tâm, cung nhân chuyển ghế dựa lớn gỗ lê vàng khắc hoa đến, sau đó ngồi ổn định vững chắc.

Chờ đến lúc ngồi xong, nàng mới nhìn về phía những phi tần đang quỳ cùng những cung nhân đó, rất nhanh ngược lại là nhìn Diệp Bội Lan không nhanh không chậm hỏi nàng, “Những phi tần này lại làm chuyện xấu gì khiến Hoàng thượng tức giận sao?” Chỉ nhìn Diệp Bội Lan, Thi Di Quang đã rõ ràng cảm giác được biến hóa trên người nàng (Diệp Bội Lan), không khỏi hơi nhướng mày.

Diệp Bội Lan hơi giương mắt nhìn nàng, lúc này khóe miệng rốt cuộc hiện ra một chút ý cười, nhưng trong ý cười như vậy lại càng có cảm giác mang theo rất nhiều lành lạnh. “Hoàng quý phi nói không sai, thỉnh Hoàng quý phi đến đây cũng là vì cầu chứng thực.”

Một câu chứng thực này, đáy lòng Thi Di Quang biết không chỉ vì chứng thực thật, càng là đang thử nàng. Không liên quan đến cái gì khác, chỉ bởi vì hai người Hà Trúc Như cùng Tiết Thì Vũ đã từng âm thầm tìm kiếm viện trợ từ nàng, hy vọng nàng có thể tham dự chuyện lần này. Thập phần tiếc nuối chính là, nàng cũng không đồng ý lời các nàng, cũng không phản ứng các nàng nửa phần.

Thi Di Quang đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng cũng không có ham thích chuyện hại người cỡ nào, ngày trước vì nguyên nhân là Thi Thái hậu, có một số chuyện không thể không làm. Hiện giờ Thi gia đã rơi đài, Thi Thái hậu cũng không còn phong cảnh ngày xưa, mà nàng cũng chỉ là một người sắp chết, không có đạo lý một hai phải đi trộn lẫn một chút chuyện này —— nếu Hoàng đế cũng đủ rộng lượng, có lẽ nàng sẽ không chết mà chỉ bị giam lỏng mà thôi.

Nàng xác thật không thích Thẩm Úy Nhiên người này, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đối với Thẩm Úy Nhiên, nàng ít nhiều vẫn có vài phần thưởng thức, tuy rằng đối phương sẽ không quan tâm đến cái nhìn của nàng. Hiện giờ Thẩm Úy Nhiên được Hoàng đế sủng ái bao nhiêu đều không có bất kỳ quan hệ gì với nàng, bởi vì bất luận là ai có thể tranh sủng nhưng cũng tuyệt đối không phải là Thi Di Quang nàng. Nếu trong lòng biết điểm này, như vậy trừ phi là có thú vui xấu xa, nếu không nàng không có đạo lý một hai phải tìm nhiều phiền toái như vậy cho mình.

Thi gia rơi đài, nếu suy nghĩ ích kỷ một chút, với nàng mà nói lại chưa chắc là chuyện cực xấu.

Khóe miệng mỉm cười trước sau cũng chưa từng tan đi, Thi Di Quang vẫn như cũ nhìn Diệp Bội Lan, trong mắt hiện lên hai phần hứng thú, rất nhanh đã nói, “Nếu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương có gì muốn hỏi, thần thiếp tất nhiên biết gì sẽ nói hết, không giấu giếm nửa lời.”

* Nguyên văn là ‘Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận’ (知無不言言無不盡): biết gì nói hết, không dám giấu giếm.

Tô Liễm Diễm không biết Hoàng thượng cùng Hoàng hậu tìm Thi Di Quang đến đây làm gì, chỉ là trước nay nàng cũng chưa từng tiếp xúc với Thi Di Quang, cũng không lo lắng Thi Di Quang sẽ nói ra lời nào đến hại nàng. Huống chi, ngày trước nàng cùng Thi Di Quang cũng không có giao thoa gì cũng chưa từng đụng chạm.

Lúc này Tô Liễm Diễm lại nơi nào sẽ biết, Tô gia cũng đã rơi đài, mà ở trong bốn người các nàng, từ ban đầu Tiêu Thịnh đã không có ý định muốn buông tha một người nào.

******

Thời điểm Tiêu Thịnh trở lại bên người Thẩm Úy Nhiên, đêm đã rất khuya. Thẩm Úy Nhiên sớm đã không chịu nổi cơn buồn ngủ hiện tại đã ngủ rồi, Như Thái hậu cũng đã đi nghỉ ngơi, Tiêu Xu trở về Trường Ninh cung, Diệp Bội Lan cũng dưới sự thúc giục của Tiêu Thịnh đi xuống nghỉ ngơi.

Chỉ là lúc Tiêu Thịnh tay chân nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, nhìn thấy trên giường hai tiểu gia hỏa vẫn ngủ say như cũ nằm phía trong cùng Thẩm Úy Nhiên ngủ phía ngoài, hình ảnh mẫu tử ba người ngủ thẳng hàng làm người cảm thấy ấm áp. Nhưng sau ấm áp, rất nhanh hắn đã ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. . .Giường này chỉ lớn như vậy, hiện tại cơ bản đã ngủ đầy, vậy đêm nay hắn phải ngủ ở chỗ nào?!

Không thể vui vẻ ôm thân thể mềm mại thơm thơm của Thẩm Úy Nhiên ngủ, Tiêu Thịnh tức khắc cảm thấy có một chút càng thêm không thoải mái, nhưng đoạt vị trí của hắn chính là hài tử của hắn, hắn lại có thể có biện pháp nào? Cho dù không hỏi cung nhân Tiêu Thịnh cũng có thể đoán được tất nhiên là hài tử không muốn rời khỏi bên người Thẩm Úy Nhiên, mới có thể để cho bọn nó đều ngủ ở chỗ này của Thẩm Úy Nhiên, chỉ là cứ như vậy, phải chiếu cố hai đứa nhỏ liền thập phần vất vả, trong lòng càng sinh ra thương tiếc.

Có chút rối rắm cùng không có cách nào khác cúi đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên, trong lòng Tiêu Thịnh tính toán ngày mai phải lập tức để cung nhân đổi một cái giường lớn hơn nữa ở chỗ này mới được, ánh mắt lại như cũ ẩn chứa vô hạn ôn nhu. Từ lúc hắn vào trong phòng cũng không phát ra bất kỳ tiếng vang gì, cho nên sẽ không đánh thức những người đang ngủ, chỉ là hai tiểu gia hỏa đang ngủ vẫn đột nhiên nãi thanh nãi khí* khóc lên. Nếu nói chuẩn xác một chút, là tiếng khóc một người cũng đánh thức một người khác, vì thế liền biến thành hai người cùng nhau khóc.

* Nãi thanh nãi khí (奶聲奶氣): tiếng trẻ con ngây ngô ngọt ngào.

Tiêu Thịnh bị biến hóa đến đột nhiên này làm cho tay chân luống cuống, vừa nghĩ tiếng khóc lớn như vậy nhất định sẽ đánh thức Thẩm Úy Nhiên, lại không biết nên bế hai tiểu gia hỏa lên như thế nào mới sẽ không làm bọn nó bị thương. Không đợi Tiêu Thịnh suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Úy Nhiên đã mở mắt tỉnh dậy, lập tức bế hai đứa nhỏ khóc lớn lên.

Thẩm Úy Nhiên gọi bà vú vào, sau đó cùng bà vú cùng thu thập hai đứa nhỏ thỏa đáng. Lúc sau, Thẩm Úy Nhiên lại tự mình cho bọn nó uống sữa. Không chỉ là bởi vì hiện tại nàng không yên tâm người khác, càng chủ yếu hơn vẫn là bởi vì hiện tại hai đứa nhỏ đều chỉ chịu uống sữa của nàng, của người khác một ngụm cũng không chạm vào.

Tiêu Thịnh đứng ở một bên, hoàn toàn bị ngó lơ, nhưng hắn biết, lúc này Thẩm Úy Nhiên chỉ là quá vội, vội đến mức ngay cả thời gian nói một câu với hắn cũng không có, cũng không phải cố ý ngó lơ hoặc là không để ý đến hắn. Rốt cuộc, một người phải hầu hạ hai hài tử thật tốt không chỉ là vất vả, còn phải hao phí rất nhiều tinh lực, càng không dám xảy ra một sai lầm nào.

Hắn ngược lại cũng không muốn Thẩm Úy Nhiên mệt mỏi như vậy, nhưng chỉ nhìn bộ dáng hiện tại của Thẩm Úy Nhiên, hắn đã biết ước chừng nàng đã có tâm tư chuẩn bị tự mình chiếu cố hai đứa nhỏ. Mặc dù là muốn ngăn cản nhưng cũng biết căn bản là không ngăn được, nếu không ngăn được, liền đơn giản để nàng ấn theo suy nghĩ của mình mà làm, mà hắn chỉ cần bảo đảm tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra vấn đề gì là được.

“Hoàng thượng rốt cuộc vội xong rồi sao?” Chờ hai tiểu gia hỏa đều lại ngủ lần nữa, Thẩm Úy Nhiên mới có thể hơi thở nhẹ một hơi, nhìn Tiêu Thịnh nhẹ giọng nói.

Tiêu Thịnh gật đầu, nói, “Đều xử lý xong.” Lại ngược lại nói, “Nàng mau ngủ đi, chờ nàng ngủ ta liền đi nghỉ ngơi.” Thẩm Úy Nhiên cũng khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Thịnh, hai mắt không hiểu sao lóa ra ánh sáng, tiếp theo lại nói, “Thời điểm ở cữ dáng vẻ không được tốt, hai đứa nhỏ cũng luôn ầm ĩ, dễ dàng làm người nghỉ ngơi không tốt, cho nên Hoàng thượng vẫn nên đến nơi khác nghỉ ngơi đi, chỉ có thể ủy khuất Hoàng thượng một đoạn thời gian.”

Nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy bộ ngực càng thêm đầy đặn của Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh tức khắc liền sinh ra vô hạn ai oán, thở dài, “Trẫm quả nhiên là vất vả, ngay cả muốn ôm nàng ngủ một giấc thật ngon cũng không được.” Thẩm Úy Nhiên cười cười, còn chưa nói gì, đã bị Tiêu Thịnh cúi người xuống hôn kịch liệt, thẳng đến lúc thở hồng hộc mới thật vất vả đẩy hắn ra được, nhưng lại bởi vì cảm nhận được dục vọng của Tiêu Thịnh quá mức rõ ràng mà không có biện pháp nói gì.

Lúc sau, Tiêu Thịnh quả nhiên là chờ đến khi Thẩm Úy Nhiên ngủ mới rời khỏi, hướng đến Thừa Càn cung.

******

Vốn là tối hôm qua hạ quyết tâm không đến, nhưng bản thân Tiêu Xu cũng không biết như thế nào, không chỉ là tỉnh dậy phá lệ sớm, rốt cuộc không ngủ được, chỉ ra ngoài đi dạo một chút, lại càng bất giác nàng đã đến phụ cận Thừa Càn cung. Thừa Càn cung lại không phải nơi nàng có thể tùy tùy tiện tiện đến, nhưng mà các đại cung nữ của nàng trước đó căn bản thế nhưng không nhắc nhở nàng.

Thời điểm Tiêu Xu xác thật phát hiện mình ở chỗ nào đã lập tức xoay người rời đi, nhưng đột nhiên Hoàng huynh còn có rất nhiều thần tử đi ra từ trong điện làm nàng không có biện pháp thật sự rời đi. Tiêu Xu không dám cẩn thận nhìn xem Tống Hạo Trạch có ở trong đó hay không, nhưng chờ đến thời điểm nàng nhịn không được lén nhìn xem mới phát hiện hắn cũng không ở trong đó. Trong lòng Tiêu Xu trong nháy mắt sinh ra cảm giác không ổn, nhưng lại chỉ có thể nhẫn tâm áp xuống, giả vờ không có chuyện gì.

“Có chuyện gì sao?” Lúc này Tiêu Thịnh đã đến trước mặt Tiêu Xu, thần sắc trên mặt bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí mang theo hai phần thản nhiên. Chỉ là đơn giản hỏi một câu như vậy xem như hỏi ngược lại Tiêu Xu, nàng theo bản năng cắn môi không nói gì, chờ đến lúc sau hành lễ cùng Tiêu Thịnh xong mới trả lời, “Không cẩn thận đi đến nơi này, muốn rời đi lại nhìn thấy Hoàng huynh đi ra từ trong điện, thật sự không có chuyện gì.” Không chỉ bởi vì ở trước mặt nhiều người như vậy, càng không dám nói ra lời trong lòng mình cho Tiêu Thịnh biết.

Phảng phất không chú ý đến biểu tình của Tiêu Xu kỳ thật rất rõ ràng khác thường, Tiêu Thịnh nhẹ gật đầu, ứng một tiếng, “Ừ.” Lại nói, “Trẫm còn có chút chuyện, nếu muội không có chuyện gì, liền đi bồi tẩu tẩu của muội đi.” Sau đó nhấc chân liền dẫn nhóm thần tử phía sau rời đi.

Thẩm Du vốn là đi theo sau Tiêu Thịnh, ngoài ý muốn chậm hơn những người khác một bước, hắn hơi dừng bước trước mặt Tiêu Xu, theo đó nhanh chóng hạ thấp thanh âm nói với nàng một câu, “Hắn không sao, chỉ là đến trễ chút mới có thể trở về, Công chúa không cần lo lắng.” Sau đó lại lập tức đuổi theo những người khác.

Trong những thần tử trẻ tuổi đó nàng biết được cũng không nhiều, Thẩm Du có thể xem như là một người một trong đó. Tiêu Xu mơ hồ biết Tống Hạo Trạch cùng Thẩm Du quen biết nhau, nhưng hiện tại Thẩm Du nói cho nàng tin tức như vậy, dường như liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của nàng, lại giống như là chịu phó thác của Tống Hạo Trạch, làm trong lòng Tiêu Xu bất giác không tốt.

Chỉ là một câu của Thẩm Du xác thật làm tâm tư xao động bất an của nàng ngủ yên rất nhiều, nhưng Tiêu Xu nhịn không được lại nghĩ đến trong lời nói của hắn muộn một chút là muộn như thế nào. Cũng may Tống Hạo Trạch không sao, hắn không có chuyện gì, vậy cũng rất tốt.

Tiêu Xu một đường suy nghĩ lung tung mọi chuyện nhưng cũng không khỏi nhớ đến Tống Hạo Trạch, lại vô thức trở về Trường Ninh cung.

Ngoài chính điện Trường Ninh cung, lại có người đang chờ nàng.

Tiêu Xu không chút để ý nhấc chân đi vào trong Trường Ninh cung, rất xa đã thấy một thân ảnh quen thuộc mà lại mang theo vài phần xa lạ. Nàng chưa bao giờ giống như lúc này, trong lòng, trong đầu, toàn bộ suy nghĩ đều biến mất hầu như không còn, duy độc chỉ còn lại một thân ảnh trong mắt.

Muốn tiếp tục cất bước về phía trước, nhưng dưới chân giống như bị rót ngàn cân nặng rốt cuộc không bước nổi một bước, muốn giả vờ không quan tâm không để tâm, lại cố tình nước mắt không biết cố gắng muốn rơi xuống, ngay cả tay cũng nhẹ nhàng run rẩy thậm chí lòng bàn tay nhanh như vậy đã toát mồ hôi. Tiêu Xu cảm giác được tim mình đang đập nhanh, giống như hận không thể lập tức lao ra từ trong thân thể của nàng, vô số cảm xúc hầu như căn bản là không đè nén được.

Nàng không hề động, nhưng người đối diện kia thời điểm nhìn thấy nàng đã lập tức động.

Người kia đến gần, lại đến gần một chút, thẳng đến nàng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, nhìn thấy mặt mày hắn, nhìn thấy đôi mắt hắn trước sau thâm sâu như vậy. Tiêu Xu cúi đầu, cho dù cũng không muốn cúi đầu, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

Hắn thoạt nhìn càng thêm đen hơn một chút, tuy rằng vốn dĩ không trắng lắm, ngũ quan hắn trở nên càng thêm khắc sâu mà lại mang theo hơi thở thành thục, cho dù hắn vốn đã có chút bộ dáng ông cụ non, nhưng những điểm này dường như đang nói trong khoảng thời gian ngắn đó hắn đã trải qua một chút chuyện gì.

Tiêu Xu cúi đầu nhìn dưới chân sau đó bất động thanh sắc lui ra sau một bước, bản thân nàng không nói nên lời là vì sao, lúc trước bất luận là như thế nào đã từng nói với mình nếu có thể gặp lại hắn nhất định phải nói suy nghĩ trong lòng mình cho hắn biết, lúc này trong đầu chỉ có thể hiện lên một suy nghĩ duy nhất chính là —— trốn đi.

Rốt cuộc không có cách nào đào tẩu thành công, thời điểm nàng lui về phía sau một bước, người trước mặt đã ép trước một bước dài, sau đó, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng, thế nhưng ôm nàng vào trong lòng một phen.

Lần đầu tiên được Tống Hạo Trạch ôm như vậy, có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở trên người hắn, cực nóng, ấm áp, mãnh liệt, còn có ngực cứng rắn đáng tin cậy cùng cánh tay cường kiện mà mạnh mẽ ôm nàng. Tiêu Xu muốn đắm chìm trong cái ôm ấm áp mà đáng tin cậy như vậy, nhưng trong nháy mắt nàng nghĩ đến còn có rất nhiều cung nhân đang nhìn bọn họ, không thể mất dáng vẻ.

Tống Hạo Trạch phảng phất biết suy nghĩ trong lòng nàng, thời điểm nàng hơi giãy giụa đã nói với nàng, “Các cung nhân đều đã lui xuống, không có người thấy, cho dù thấy cũng không có vấn đề gì.” Hô hấp ấm áp phun ở cần cổ cùng bên tai nàng, mặt Tiêu Xu ửng đỏ, nước mắt lại càng rơi lợi hại.

“Công chúa cao hơn không ít.” Mặc dù là vậy, Tống Hạo Trạch vẫn cao hơn Tiêu Xu một đoạn, lại nhẹ nhàng đặt cằm mình trên đỉnh đầu nàng, Tiêu Xu chỉ nghe Tống Hạo Trạch nói, cũng không lên tiếng, hắn liền còn nói thêm, “Công chúa vẫn gầy như vậy.” Tiếp theo là một tiếng thở dài.

Tống Hạo Trạch cứ như vậy ôm Tiêu Xu, nói đủ chuyện linh tinh, thẳng đến cảm xúc của Tiêu Xu dần dần bình phục, hắn cũng không buông Tiêu Xu ra, lại nói một chuyện khác cùng nàng, kỳ thật chuyện này thập phần quan trọng.

“Công chúa cùng đi gặp Hoàng thượng cùng ta không?” Tiêu Xu không biết tâm tư của Tống Hạo Trạch, nhưng mơ hồ cảm thấy phía sau những lời này cất giấu chuyện nhất định không đơn giản, nhưng nàng cũng không có tâm tư kháng cự, chỉ nhẹ gật đầu nhỏ giọng đáp ứng một tiếng.

Cho dù hai người ai cũng không nói ra một câu kia, nhưng tâm tư của hai người thật sự đều truyền cho đối phương, làm hai người đều có thể rõ ràng cảm giác được. Cảm giác như vậy, Tiêu Xu cảm thấy rất không xấu. Quan trọng nhất chính là, Tống Hạo Trạch đã trở lại, nàng cũng không phải tự mình đa tình.

Hắn bình an vô sự trở về, là tốt rồi.

Sau khi Tống Hạo Trạch đạt được hồi đáp khẳng định từ Tiêu Xu, lại rất nhanh đã nói thêm một câu với nàng, làm Tiêu Xu trong lúc nhất thời ngốc tại chỗ, không rõ ràng rốt cuộc là tình huống gì. Tống Hạo Trạch chỉ nói —— “Hoàng thượng nên nhận lời hứa gả Công chúa cho ta.”

******

Phòng của Thẩm Úy Nhiên quả nhiên bị Tiêu Thịnh thay đổi một cái giường lớn, mặc dù Thẩm Úy Nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng không ngăn cản cũng không nói ra ý kiến phản đối. Thời điểm buổi tối, Tiêu Thịnh giống như Thẩm Úy Nhiên dự đoán, chuẩn bị nghỉ ở chỗ nàng.

Trên thực tế, Thẩm Úy Nhiên không đồng ý chuyện này. Thời điểm ở cữ, không được ra gió không được chạm vào nước, ngay cả tắm rửa cũng không được, chính nàng cũng không dám bảo đảm mình có thể chịu đựng được thời gian lâu như vậy, đừng nói còn muốn cho Tiêu Thịnh mỗi ngày đều ngủ cùng nàng trên một cái giường. Huống chi buổi tối hai tiểu gia hỏa muốn tỉnh lại rất nhiều lần, ảnh hưởng đến Tiêu Thịnh nghỉ ngơi không phải chỉ một chút.

Chuyện Tiêu Thịnh đến đây thái độ còn muốn kiên quyết hơn Thẩm Úy Nhiên, nhưng Thẩm Úy Nhiên lại không cảm thấy thái độ kiên quyết của hắn là vấn đề gì lớn, trực tiếp nói với hắn, “Nếu Hoàng thượng kiên trì muốn ngủ ở chỗ này vậy thần thiếp đành phải tắm gội mỗi ngày để không làm bẩn mắt Hoàng thượng.” Một câu, liền làm Tiêu Thịnh không thể không đánh mất tâm tư này, lại càng thêm vài phần tâm tư buồn bực.

Thẳng đến cuối cùng, dưới sự cò kè mặc cả của Tiêu Thịnh, rốt cuộc tranh thủ được một chút đãi ngộ, có thể ngủ ở chỗ này hai đêm, sau đó nhất định phải ngày ngày đều đến chỗ khác nghỉ ngơi.

Tiêu Thịnh biết Thẩm Úy Nhiên nói được liền làm được, cũng không dám chọc giận nàng đành phải thuận theo ý tứ của nàng. Có hai đêm, cũng tốt hơn không có một đêm nào. Tiêu Thịnh yên lặng ở trong lòng an ủi mình một phen.

Đêm khuya, Tiêu Thịnh bồi Thẩm Úy Nhiên cùng nằm trên giường, ở giữa còn ngăn cách bởi hai đứa nhỏ, làm Tiêu Thịnh cũng không thể ôm Thẩm Úy Nhiên vào trong ngực.

Chuyện trong tay Tiêu Thịnh còn không ít, cho nên ban ngày thời gian có thể bồi Thẩm Úy Nhiên cũng không nhiều lắm, cũng may Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan đều sẽ đến bồi Thẩm Úy Nhiên, hơn nữa có hai tiểu gia hỏa bên cạnh, nàng ngược lại sẽ không cảm thấy không thú vị.

Hai người nằm trên giường, Tiêu Thịnh hỏi nàng một chút tình huống ban ngày của hai tiểu gia hỏa, Thẩm Úy Nhiên nói từng chút từng chút cho hắn nghe. Bản thân Thẩm Úy Nhiên cũng không rõ lắm, chỉ cần là đề tài về hai tiểu gia hỏa, nàng luôn có thể nói rất nhiều, có thể nói là hoàn toàn bất đồng với bộ dáng không nói nhiều ngày thường.

Tiêu Thịnh cẩn thận nghe, đều là chút chuyện thú vị, lại nhìn bộ dáng Thẩm Úy Nhiên mặt mày hớn hở, trong lòng càng vui mừng, mà Thẩm Úy Nhiên lại không biết vào lúc này, lời nói không ngừng nghỉ đột nhiên im bặt.

Nghiêng đầu nhìn nàng, Thẩm Úy Nhiên cũng nhìn hắn, hỏi, “Tống hộ vệ đã trở lại? Gặp A Xu? Mang theo A Xu đi tìm Hoàng thượng sao?” Liên tiếp đặt câu hỏi, làm Tiêu Thịnh gật đầu, gật đầu lại gật đầu.

Nhìn biểu tình của Thẩm Úy Nhiên vốn là để ý tức khắc nhẹ nhàng, Tiêu Thịnh nhịn không được xụ mặt nói, “Trẫm ở trong lòng nàng quả nhiên chính là loại người nói không giữ lời sao? Đã đáp ứng hắn, sao sẽ đổi ý nuốt lời?” Trong lòng rốt cuộc nhịn không được nói thầm một câu, vẫn cảm thấy có chút tiện nghi Tống Hạo Trạch.

Thẩm Úy Nhiên cười cười, nhưng không trả lời Tiêu Thịnh, lại lập tức đưa tới một trận quấy rầy, cuối cùng không thể không liên tục nói “Hoàng thượng không phải người như vậy” mới được buông tha. Động tĩnh lớn như vậy lại suýt chút nữa đánh thức hai tiểu gia hỏa còn đang ngủ, chọc đến Thẩm Úy Nhiên giả vờ hung dữ nhìn Tiêu Thịnh, hắn mới xem như một lần nữa trở nên thành thật an phận.

Sau khi cười đùa, Thẩm Úy Nhiên lại quay đầu nhìn Tiêu Thịnh, cứ nhìn như vậy, cũng không nói gì, hiếm khi làm Tiêu Thịnh cảm thấy không được tự nhiên một hồi. Kỳ thật chỉ là vì trong mắt Thẩm Úy Nhiên có quá nhiều cảm xúc, làm hắn cảm thấy có chút không đoán ra được.

Quá mức rõ ràng Thẩm Úy Nhiên cũng không phải người nơi này, Tiêu Thịnh càng lo lắng liệu có một ngày nàng có thể rời đi hay không. Nhưng hiện tại bọn họ đã có hài tử, mà Thẩm Úy Nhiên lại thích hai đứa nhỏ này như vậy, vậy chuyện này hẳn là cũng sẽ không xảy ra, nhưng Thẩm Úy Nhiên nhìn hắn như vậy, lại làm trong lòng hắn hiện lên vài phần không xác định.

Tiêu Thịnh cũng không biết, ngay lúc này, Thẩm Úy Nhiên căn bản không phải suy nghĩ chuyện đó.

Từ lúc ban đầu đến bây giờ, đường muốn đi đã sai lệch quá nhiều hơn tưởng tượng của mình, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy xúc động, cũng tiếp nhận toàn bộ. Nàng cảm thấy như bây giờ rất tốt, có hai hài tử đáng yêu, còn có Tiêu Thịnh làm người cảm thấy an tâm lại đáng tin cậy.

Thẩm Úy Nhiên biết, nàng trọng sinh đến một đời này, tuyệt đối không phải sống uổng phí một hồi.

( HOÀN CHÍNH VĂN )

***

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc. . .kết thúc a _(:з” ∠)_

Khom lưng cảm tạ mọi người duy trì! Không biết nên nói gì, tóm lại chính là cảm tạ, cảm tạ, cảm tạ, cùng cảm tạ. Lại lần nữa cúi đầu khom lưng!

(*^__^*) sau đó là hệ liệt chuyên mục cầu bao dưỡng lệ thường và cầu bao dưỡng hố mới.

Chuyên mục của ta:

Chuẩn bị mở hố mới:

Tên truyện: 《 Hệ thống hiền thê 》

Văn án:

Người ngoài hành tinh Hách Mặc Hách Lạp ra ngoài chấp hành nhiệm vụ trên đường bất hạnh gặp phải lốc xoáy thời không.

Dù chưa gặp nạn, nhưng lại cùng hệ thống nhiệm vụ của mình cùng nhau xuyên qua đến cổ đại,

Vì về nhà, Hách Mặc Hách Lạp không thể không khiêng hệ thống tan vỡ —— ngược tra nam, chơi hòa li, tìm chân ái, đi lên con đường hiền thê khổ bức.

# châm nến #

Nói ngắn gọn, đây là một người ngoài hành tinh mang theo hệ thống tan vỡ xuyên đến cổ đại chơi trạch đấu, lại một không cẩn thận bị sói đuôi to bắt về nhà ăn sạch sẽ, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ chuyện xưa ấm áp cảm động.

Thiên sảng văn, ngược tra nam, không bánh bao, không thánh mẫu, tam quan không sai lệch, không xuyên nhanh 233333333.

Tích cách nữ chủ thiên cường thế, nam chủ. . .ừm. . .bụng dạ đen tối. . .

Sau đó hệ thống tan vỡ vì thế đại khái sẽ tương đối dễ chơi? Tóm lại bản thân ta vẫn rất chờ mong wwwww.

Dự tính cuối tháng hai, đầu tháng ba mở hố ~~~~ hoan nghênh trước cất chứa ●ω●

Máy tính truyền tống môn →

Trảo cơ truyền tống môn →

***

Còn 2 phiên ngoại nữa nhé. Một chương của Diệp Bội Lan, một chương của 2 anh chị và 2 bảo bảo.

Rốt cuộc kết thúc chính văn rồi. Edit ban đầu thật sự không được tốt cho lắm, nhưng mình đã và đang cải thiện từng ngày để có thể edit tốt hơn. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình đến bây giờ. Thuận tiện mời mọi người nhập hố hai bộ mình đã và đang edit:

1. 《 Khi tôi có thể nói chuyện với mèo - Đồng Nhân Khanh 》, truyện hài hước, dễ thương, nhẹ nhàng,. . .

2.《 Xuyên nhanh: Ký chủ nàng vừa mềm vừa ngọt - Hải Vị Vị 》, truyện ngọt sủng, ấm áp, nhẹ nhàng,. . .

Ngày edit: 18/02/2021
Ngày beta: 19/02/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro