Chương 103: Phiên ngoại Diệp Bội Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Rời xa cảnh tượng vinh hoa phú quý mãn nhãn ngày trước đã nhiều ngày, sinh hoạt có lẽ trở nên đơn điệu vô vị hơn rất nhiều, nhưng Diệp Bội Lan cảm thấy thập phần vừa lòng với sinh hoạt hiện tại của nàng, cũng sẽ không cảm thấy kham khổ. Hiện giờ nàng có thể xem như xuất gia, chỉ là sư thái nói trong lòng nàng vẫn có tục niệm*, cũng không cạo đầu cho nàng.

* Tục niệm (俗念): suy nghĩ trần tục.

Diệp Bội Lan ngược cũng không quá để ý, cũng chỉ muốn một loại sinh hoạt như vậy, an nhàn, bình thản, vứt bỏ quá khứ thậm chí không hỏi tương lai, chỉ có tu thân dưỡng tính, thế cho nên cạo tóc hoặc là không cạo tóc, kỳ thật cũng chỉ là một chút chi tiết chuyện nhỏ. Nàng cũng không để ý nhiều đến lời của sư thái, không thể phủ nhận trong lòng nàng xác thật có chấp niệm, nhưng Diệp Bội Lan cảm thấy chấp niệm này sẽ không ảnh hưởng gì đến nàng.

Am miếu không tính là mới ẩn giấu ở giữa sườn núi, trong núi cây cối đa dạng mà lại đan xen, vào mùa xuân ấm áp, trên cành cây đều đã hiện ra một mảnh xanh tươi, để lộ ra sức sống vô hạn. Thấp thoáng dưới màu xanh nhạt, cũng điểm xuyến một màu hồng nhạt, là hoa đào nở rộ đầy cành tô điểm thêm.

Ở chỗ này vẫn như cũ mỗi ngày đều cần dậy sớm, chẳng qua là trước đây đều có thói quen như vậy nên ngược lại sẽ không cảm thấy có nửa phần không thích ứng. Tuổi của nàng so với người khác mà nói tuy rằng không tính là nhỏ, nhưng cũng không tính là lớn tuổi, nhưng rốt cuộc là vừa đến chỗ này, Diệp Bội Lan vẫn sẽ làm một chút việc nặng như là quét rác, múc nước, giặt y phục.

Tiêu Thịnh vốn muốn cho hai nha hoàn đến chỗ này chiếu cố nàng, Diệp Bội Lan phí rất nhiều miệng lưỡi hơn nữa âm thầm khuyên bảo Thẩm Úy Nhiên mới rốt cuộc làm Tiêu Thịnh hoàn toàn đánh mất ý niệm này. Quét rác còn tốt, nhưng múc nước thật sự có thể nói là tốn thể lực. Nàng xuất thân là danh môn khuê tú, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, mười ngón tay không dính nước dương xuân* cũng không phải lời nói suông, muốn làm việc nặng như vậy thật sự không phải chuyện gì nhẹ nhàng.

* Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy (十指不沾陽春水): Mười ngón tay không dính nước dương xuân: Nước dương xuân là nước tháng ba của mùa xuân rất lạnh, ý cả câu nói tháng ba nước lạnh không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, tức gia đình có điều kiện tốt.

Mỗi lần cần chuẩn bị nước cho am miếu, hai tay nàng rất nhanh liền nổi lên bọt nước, nói một chút cũng không đau là giả, nhưng Diệp Bội Lan cảm thấy có thể chịu đựng, cũng không cảm thấy như thế nào. Múc nước là tình huống như vậy, chuyện giặt y phục càng thêm không nhẹ nhàng, cũng may có người bồi nàng cùng làm, thậm chí sẽ dạy cho nàng có thể giặt y phục sạch sẽ tương đối nhanh như thế nào, sinh hoạt lâu rồi cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó.

Ni cô bình thường có lẽ cũng không biết rõ thân phận của Diệp Bội Lan, nhưng mà trong am miếu này Tuệ Ngộ sư thái đức cao vọng trọng nhất tất nhiên là thập phần rõ ràng. Cũng may Tuệ Ngộ sư thái ngày thường đối đãi với nàng không khác những người khác, cũng không can thiệp nàng làm chuyện gì, điểm này không thể không nói làm nàng ít nhiều cảm kích. Trên thực tế, nói nàng tục niệm chưa tịnh cũng là vị Tuệ Ngộ sư thái này.

Ngày thường nàng giống như những ni cô khác mỗi ngày hoặc là nghe giảng bài hoặc là tự mình nhìn kinh thư tìm hiểu Phật lý, đôi khi Tuệ Ngộ sư thái cũng sẽ tìm nàng qua tán gẫu một chút, nhưng đều là chuyện Phật lý, thiền đạo. Diệp Bội Lan cũng không kháng cự loại chuyện này nửa phần. Từng ngày từng ngày như vậy trôi qua, cho dù có thể nói một chút cũng không xuất sắc, nhưng ít ra cũng không đến mức kém.

Ngày này, sau khi dậy sớm, mặc vào xiêm y thuần xám, rửa mặt chải đầu xong, Diệp Bội Lan giống như ngày thường đi quét rác. Từ trong am miếu, đất trống ngoài chính điện vẫn luôn quét đến bên ngoài am miếu, thời điểm thức dậy trời chỉ tờ mờ sáng, chờ Diệp Bội Lan quét xong, mặt trời đã sớm nhảy ra đường chân trời, treo cao ở phía chân trời. Ánh mặt trời xuyên qua sương mù trên núi, ấm áp dào dạt chiếu vào trên thân người, càng làm người rõ ràng cảm giác được một cổ thoải mái tự nhiên sinh ra.

Tựa hồ là đã bị thời tiết tốt này cảm nhiễm, sáng sớm nay Diệp Bội Lan liền cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt. Chỉ vừa mới dùng qua bữa sáng, đang chuẩn bị dựa theo quy luật ngày trước đi nghe sư thái giảng bài, Diệp Bội Lan lại được thông báo hôm nay nàng không được tham gia bài giảng, mà phải đi làm một chuyện khác.

Từ lúc bản thân vào am miếu này đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Bội Lan rời khỏi nơi này, chỉ tiếc nàng cũng không có bất luận cảm xúc kích động hoặc là vui mừng gì, nhưng hiểu rõ chuyện như vậy không có bất kỳ lý do đùn đẩy gì, nếu Tuệ Ngộ sư thái điểm danh để nàng cùng đi, nàng chỉ nên đi theo làm thỏa đáng mọi chuyện là được.

Không phải chuyện gì lớn, chỉ là đi xuống núi thay am miếu đặt mua một chút vật phẩm thiết yếu mà thôi. Diệp Bội Lan không biết nên chuẩn bị gì cũng không cảm thấy có gì cần chuẩn bị, liền nhẹ nhàng đi theo sư thái xuống núi. Tuệ Ngộ sư thái nhìn nàng cơ bản là không chuẩn bị gì, nhưng không nói lời dư thừa nào.

Tuy rằng trong lòng không chờ mong, nhưng Diệp Bội Lan đã lâu chưa cảm thụ tiếng ồn ào náo động, chung quy vẫn bởi vì chợ ầm ĩ này mà cảm giác được chút cảm xúc khác thường. Chỉ là, trên thực tế, cho dù là quá khứ, đến tận bây giờ nàng cũng chưa từng rõ ràng như vậy, trực tiếp cảm thụ sinh hoạt của các bá tánh, nhưng trước mắt trên mặt bá tánh đều là an nhàn, bộ dáng vui mừng, lại làm nàng bất giác đã nghĩ đến Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên còn có Tiêu Xu cùng Như Thái hậu trong cung.

Trong cung thường xuyên có thư đưa đến cho nàng, hỏi tình hình của nàng gần đây như thế nào cũng nói bọn họ đều thế nào với nàng, Diệp Bội Lan nghĩ có lẽ lần sau có thể trong thư sẽ khen Tiêu Thịnh thống trị quốc gia rất tốt, ít nhất lúc này nàng đã thấy tình hình bá tánh yên vui giàu có. Diệp Bội Lan cũng không rõ ràng nên đặt mua những đồ cần mua ở chỗ nào, cho nên cuối cùng chỉ đi theo sau Tuệ Ngộ sư thái lấy đồ mà thôi, đồng thời không thiếu được cũng muốn nhớ kỹ ở trong lòng thật tốt, lần sau nếu lại đến nữa mới không đến nỗi cũng sẽ không hiểu gì.

Có mục tiêu hiệu suất làm việc luôn rất tốt, cho nên cũng không cần thời gian nửa ngày, đồ nên đặt mua đều đặt mua xong. Thời điểm các nàng ra ngoài cũng mang theo lương khô, lúc này đến gần thời gian dùng ngọ thiện, Tuệ Ngộ sư thái dẫn theo nàng, trên đường trở về vào trong một quán trà ngồi xuống. Ngựa buộc ở trong chuồng ngựa, Tuệ Ngộ sư thái gọi một bình trà, Diệp Bội Lan liền lấy lương khô ra dọn lên bàn, sau đó hai người dùng ngọ thiện.

Cái gọi là ngọ thiện, chỉ là một người một cái màn thầu khô quắt, nhưng Diệp Bội Lan quen ăn mỹ thực cũng không cảm thấy ghét bỏ. Nàng cùng Tuệ Ngộ sư thái ngồi đối mặt với nhau, cầm màn thầu ăn, uống miếng nước trà, duy độc cử chỉ khi dùng bữa không có cách nào thay đổi, cho dù chỉ gặm một cái màn thầu mà thôi, nàng có thể ăn ra mỹ thực.

Hai người đều an tĩnh ăn không nói chuyện, thời điểm các nàng ăn, vị trí bên cạnh có ba tăng lữ ngồi xuống, trong đó một người thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút, hai người khác đều là bộ dáng rất trẻ tuổi. Thoạt nhìn, hẳn là tăng nhân trong tự miếu cách chỗ am miếu Diệp Bội Lan ở không tính là xa. Diệp bội vốn dĩ cũng không liếc mắt nhìn qua bên kia, nhưng mà Tuệ Ngộ sư thái cùng tăng lữ lớn tuổi bên cạnh chào hỏi nhau, nếu nàng quá mức thất lễ sẽ không tốt.

Buông màn thầu chỉ ăn một nửa trong tay xuống, Diệp Bội Lan ngẩng đầu lên, lơ đãng thoáng nhìn hai tăng lữ trẻ tuổi khác. Một người trong đó vừa lúc cũng nhìn nàng. Diệp Bội Lan vốn không để ý, nhưng mà cái liếc mắt vốn chỉ không gì quan trọng lại làm nàng cảm giác được một chút không thích hợp.

Nàng rất rõ ràng người kia cũng không có huynh đệ đồng bào gì, tuy rằng không rõ ràng thế gian đến tột cùng có thể có hai người lớn lên cực kỳ giống nhau hay không, nhưng vô luận như thế nào Diệp Bội Lan cũng không có dũng khí lại nhìn thêm một lần để xác nhận mình có nhìn lầm hay không.

Trong lòng Diệp Bội Lan chưa bao giờ giống như lúc này, cảm thấy vô cùng nôn nóng cùng vô hạn bất an, nắm bàn tay lại thế nhưng phát hiện lòng bàn tay toát mồ hôi. Rõ ràng chỉ nhìn thoáng qua, lại có thể chứng minh cùng nói rõ chút gì, nhưng cho dù chỉ là một tia khả năng, cũng làm Diệp Bội Lan không có cách nào bảo trì trấn định. Hiện tại nàng ngoại trừ thất thần liền chỉ còn lại tâm hoảng ý loạn*, cũng may Tuệ Ngộ sư thái tựa hồ chú ý đến nàng không thích hợp, rất nhanh đã thu thập đồ xong cáo từ cùng mấy người kia mang theo Diệp Bội Lan rời đi.

* Tâm hoảng ý loạn (心慌意亂): ruột gan rối bời, lòng dạ rối bời, hoang mang.

Cho dù biết rõ nhất định có chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến cảm xúc của Diệp Bội Lan, sau khi rời khỏi quán trà Tuệ Ngộ sư thái vẫn như cũ không hỏi nàng cái gì, cho dù trong lòng ít nhiều có chút ý nghĩ. Con ngựa vốn nên do Diệp Bội Lan dắt, nhưng vào lúc này đang bị Tuệ Ngộ sư thái dắt, mà Diệp Bội Lan còn chưa phản ứng lại, đang mất hồn mất vía trên đường trở về am miếu.

Các nàng rời khỏi quán trà còn chưa qua thời gian một khắc, phía sau các nàng liền truyền đến tiếng vó ngựa bay nhanh, Tuệ Ngộ sư thái đầu tiên túm Diệp Bội Lan né tránh, lúc sau mới xoay người nhìn thoáng qua người trên lưng ngựa. Vừa thấy mới biết được người này là một trong hai tăng lữ trẻ tuổi mới vừa rồi.

Người này đuổi kịp các nàng liền lập tức dừng ngựa, sau đó động tác nhanh chóng xuống lưng ngựa, một loạt động tác này làm Tuệ Ngộ sư thái hiểu được hắn chính là đến tìm các nàng. Hoặc là, nói càng chuẩn xác hơn một chút, là đến tìm người đi bên cạnh bà.

Diệp Bội Lan một đường đều thất hồn lạc phách, người mới vừa rồi nàng không cẩn thận nhìn qua làm nàng không có cách nào hoàn hồn lại lập tức xuất hiện lần nữa ở trước mặt nàng, càng làm nàng hoàn toàn ngây ngốc. Nếu nói cái nhìn vừa rồi cũng không thể làm nàng xác định chuyện gì, mà hiện tại, nàng lại không thể không thừa nhận người trước mặt cùng người trong ký ức đã không tồn tại trên thế gian này có thể nói là giống nhau như đúc. Chỉ là người này hiện tại xuất hiện ở trước mặt nàng là chuyện gì xảy ra?

Dưới chân Diệp Bội Lan bất giác lui về phía sau một bước, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt này, đối phương cũng nhìn nàng, ánh mắt cực nóng, làm người ta căn bản không nhìn hiểu được đây là dạng cảm xúc gì. Người trước mặt trên người mặc một thân tăng y xám, trên người nàng cũng mặc xiêm y tương tự như vậy.

Bản thân liền không nói, nhưng đối phương thậm chí đã sớm quy y (cạo đầu), hoàn toàn là người trong Phật môn. Rõ ràng đều là người xuất gia, nên vứt bỏ, bài trừ hết thảy chấp niệm, lúc này cố tình đối mặt như vậy, lại không nõi rõ là buồn cười hay là châm chọc.

Chung quy nhìn nhau chỉ trong nháy mắt, người này liền quay đầu nói với Tuệ Ngộ sư thái, “Sư thái, vị này là cố nhân của ta, có thể cho chúng ta ôn chuyện hay không?” Thanh âm truyền vào tai Diệp Bội Lan, lúc này xem như làm nàng hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi vẫn chưa từng chú ý đến, lúc này nghe gần như vậy, không chỉ là diện mạo mà thôi, ngay cả thanh âm, cũng giống như vậy. Lại tinh tế nhìn kỹ, chiều cao này, thân hình này, chỗ nào tựa hồ cũng giống như người kia. Cho dù là gương mặt này, cũng đã qua đi nhiều năm sẽ có hương vị thành thục.

Tuệ Ngộ sư thái nhìn bộ dáng Diệp Bội Lan, ít nhiều cảm thấy không yên tâm, huống chi là tình huống nam nữ vốn là người xuất gia như vậy. Cho nên bà cũng không thuận theo lời người này thật sự liền tránh ra cho bọn họ một không gian, lại nói, “Nếu có lời gì muốn nói, nói ở đây cũng được.”

Tiêu Đường ý thức được lời nói của bản thân mới vừa rồi bởi vì quá mức kích động nên cũng không thích hợp, lập tức nói, “Sư thái nói đúng.” Lại lần nữa nhìn Diệp Bội Lan nói, “Bội Lan.” Chỉ là một tiếng vô cùng đơn giản, nhưng vững chắc làm Diệp Bội Lan cầm lòng không đậu rơi nước mắt xuống, bản thân Diệp Bội Lan cũng không có biện pháp giải thích tâm tình mình lúc này. Chấn động như vậy thật sự quá lớn, cũng làm người không thể tin tưởng được.

Sau khi nói lời này, nàng liền lập tức lại nghe được một câu cũng cực kỳ đơn giản, người trước mặt nói với nàng, “Ta là Tiêu Đường.” Nói trắng ra mà lại rõ ràng như thế gần như muốn triệt để đánh sập cảm xúc của nàng đến hoàn toàn tan vỡ.

“Rốt cuộc một lần nữa tìm được nàng.” Lúc Tiêu Đường ôm vào trong lòng, bên tai Diệp Bội Lan quanh quẩn chính là một câu như vậy. Nàng nhắm mắt lại, trong lòng không có cách nào bình tĩnh lại nửa phần, trong đầu xuất hiện cảnh tượng lần đầu tiên nàng cùng Tiêu Đường gặp gỡ.

Lúc mười ba tuổi nàng còn chưa yên lặng giống như bây giờ, thân mình Tiêu Đường cực kỳ không tốt nói là ma ốm cũng không quá. Vẫn luôn chỉ nghe qua thanh danh ma ốm của hắn, Diệp Bội Lan trốn ở phía sau cây đào, nghe thấy có người ngâm “Đào hoa thiển thâm xử, tự quân thâm thiển trang. Xuân phong trợ tràng đoạn, xuy lạc bạch y thường*.” Đây là một bài thơ nàng rất thích, nhịn không được lén nhìn xem người ngâm thơ này là ai, sau đó lập tức lùi người lại.

* 桃花浅深处 (Đào hoa thiển thâm xử)
   似匀深浅妆 (Tự quân thâm thiển trang)
   春风助肠断 (Xuân phong trợ tràng đoạn)
   吹落白衣裳 (Xuy lạc bạch y thường)
Bài này là Đào Hoa của Nguyên Chẩn (theo baidu)
Tui search gg thì không có web nào dịch, mong mọi người thông cảm.

Tuy chỉ liếc nhìn lướt qua, nhưng đã lưu lại ấn tượng khắc sâu. Trên mặt có chút bệnh trạng lại không nhìn ra nửa phần thần thái gầy yếu, áo mũ chỉnh tề mà mặt như quan ngọc*, cảm giác ôn nhuận dường như mỗi một chỗ trên người hắn đều không ngừng phát ra. Không biết là có phát hiện người phía sau cây đào hay không, Tiêu Đường mỉm cười, mà Diệp Bội Lan ở phía sau cây đào cũng không nhìn thấy được bộ dáng hắn mỉm cười. Bụng có thi thư khí tự hoa*, chính là nói người như vậy đi, lần đầu nhìn thấy Tiêu Đường, Diệp Bội Lan không khỏi âm thầm thầm nghĩ như vậy.

* Diện nhược quan ngọc (面若冠玉): mặt như quan ngọc, có nghĩa là ẩn dụ cho một người đàn ông có ngoại hình đơn thuần, và cũng được dùng để chỉ vẻ đẹp của một người đàn ông.
* Phúc hữu thi thư khí tự hoa (腹有诗书气自华): Một câu “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” làm sáng tỏ việc đọc sách cùng khí chất tao nhã có liên hệ, cô động khái quát, rất được độc giả yêu thích. Ngày nay, mọi người trích dẫn nó để nói tới việc đọc sách tìm tòi có thể bồi dưỡng phẩm giá cao thượng cùng khí chất tao nhã của con người. Đồng thời để ca ngợi người khác học vấn uyên bác, khí độ bất phàm.

Chuyện ngày xưa lại không biết có nên nói còn giống như trước mắt hay không, nhưng mà lúc này, trong lòng Diệp Bội Lan đã hoàn toàn tràn ngập rung động cùng kinh hỉ. Tiêu Đường đã trở lại, Tiêu Đường thế nhưng đã trở lại?! Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể biết rất rõ, người trước mắt tuyệt sẽ không sai. Diệp Bội Lan cũng không biết, lúc này bọn họ ôm nhau, không biết từng cánh hoa đào bị gió thổi đến từ chỗ nào, dừng ở trên vai, trên người bọn họ, tương xứng với xiêm y màu xám, hiện ra kiều diễm vô hạn.

***

Kết cục của Diệp Bội Lan là kết mở. Tương lai của cặp Lan - Đường như thế nào là tùy tưởng tượng của các bạn.

Ngày edit: 19/02/2021
Ngày beta: 19/02/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro