Chương 104: Tân phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Đại Tề, năm Cảnh Hữu thứ mười bốn, mùa xuân.

Một năm mới tuyển tú đã trần ai lạc định, kết quả cũng đã sớm truyền khắp hậu cung, đã liên tục ba năm cũng không có một người mới nào được Hoàng thượng nhìn trúng vào cung. Trong hậu cung này ngược lại có người mới tiến vào, nhưng tất cả đều chỉ là cung nữ, thái giám mà thôi.

Trước khi đến ngày tết, Thẩm Quý phi nương nương thả một đám cung nữ lớn tuổi xuất cung, công công muốn xuất cung cũng có thể xin, tức khắc đi không ít cung nhân. Nhưng cũng bởi vì thời điểm sớm hơn, Diệp Hoàng hậu xin từ bỏ vị trí Hoàng hậu, rất nhiều phi tần cùng đi theo Diệp Hoàng hậu xuất cung. Lúc ấy còn có vài phi tần lưu lại trong cung, nhưng đến hiện tại, cũng đã đi hết không sai biệt lắm, cho nên hiện giờ cung nhân trong hậu cung cũng ít hơn quá khứ rất nhiều.

Cho đến nay, trong cung đã thanh tịnh hơn ngày trước không biết bao nhiêu. Cung nhân còn lưu lại trong cung đều rõ ràng sở dĩ những phi tần nương nương lục tục xuất cung cũng không phải là ý tứ của Thẩm Quý phi, chỉ nhìn thái độ của Hoàng thượng với chuyện tuyển tú mỗi năm, đã rõ ràng chỗ mấu chốt trong đó vẫn ở trên người Hoàng thượng, không ai có thể làm gì được, toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng thượng, Thẩm Quý phi, còn có Đại Hoàng tử cùng Trưởng Công chúa chỉ mới tròn hai tuổi thật tốt là được.

Mới đầu, ai cũng chưa từng dám xem thường vị Thẩm Quý phi này, nhưng bất luận như thế nào cũng chưa từng lường trước sẽ có một ngày nàng có thể được Hoàng thượng độc sủng, thậm chí còn làm Hoàng thượng —— ít nhất ở một mức độ nào đó có thể nói là vì nàng mà phân phát hậu cung. Hiện nay hậu vị bỏ trống, mà Hoàng thượng lại không có ý nạp người mới vào, vị trí Hoàng hậu sớm một ngày hoặc là muộn một ngày cũng chú định là vị nào.

Màn đêm đã sớm buông xuống, nhưng trong hậu cung đại đa số cung điện đều tối đen như mực, mà trong Bích Tiêu cung đèn đuốc sáng trưng không nhiều lắm, lúc này các cung nhân đang bước chân vội vàng tới tới lui lui bố trí bữa tối cho thỏa đáng. Lại qua một lát Hoàng thượng sẽ đến đây dùng bữa.

Ánh nến trong điện ngẫu nhiên lập loè, Thẩm Úy Nhiên ngồi bên cạnh bàn gỗ tròn nhìn qua tựa hồ là đặc biệt làm, trong tay cầm một cuốn sách, dùng ngữ điệu mềm nhẹ mà lại thong thả đọc chuyện xưa thú vị cho hai tiểu cục bột nếp nghe, chọc đến hai tiểu gia hỏa đều nở nụ cười giòn tan.

Giương mắt nhìn thấy gương mặt tươi cười tràn đầy tính trẻ con đáng yêu của Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly, Thẩm Úy Nhiên cũng bất giác nở nụ cười theo bọn nó, tươi cười chói lọi dưới ánh nền màu vàng ấm áp có vẻ phá lệ động lòng người. “Lập tức nên dùng bữa, hôm nay trước hết nghe một chuyện xưa này, ngày mai lại tiếp tục nghe chuyện xưa tiếp theo, được không?”

“Vâng.” Hai tiểu gia hỏa Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly đều lập tức gật đầu trả lời Thẩm Úy Nhiên, lại đồng thời xuống khỏi bàn ghế gỗ nhỏ chuyên làm cho bọn nó ngồi. Hai đứa nhó đi đến bên người Thẩm Úy Nhiên, một người đứng ở bên trái một người đứng ở bên phải, lần lượt đều dắt tay Thẩm Úy Nhiên, tựa hồ là đang dùng hành động nói muốn dẫn Thẩm Úy Nhiên đi dùng bữa.

Hiện nay Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly tròn hai tuổi, cũng đã đi đường vững chắc mồm miệng lanh lợi, đều rất thông minh. Mỗi ngày Thẩm Úy Nhiên ngoại trừ xử lý cung vụ, phần lớn thời gian đều dùng để bồi hai đứa nhỏ, ngoài ra, thức ăn mỗi ngày cũng đều là nàng an bài.

Cững không phải là nàng không tin đầu bếp của Ngự Thiện Phòng hay là như thế nào, chẳng qua, kiếp trước nàng từng hưởng qua một vài món ăn nơi này chưa từng gặp qua, mà nguyên liệu nấu ăn lại có thể dễ dàng tìm được, Thẩm Úy Nhiên liền nghĩ có lẽ có thể viết cách làm của mình ra, để đầu bếp Ngự Thiện Phòng nấu thử. Sau một thời gian dài, nàng cũng quen tự mình an bài chuyện này.

Tuổi tác của Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly có rất nhiều đồ ăn còn chưa thích hợp ăn, thời điểm Thẩm Úy Nhiên nhàn đến không có chuyện gì làm đều sẽ đi tìm các loại y thư cùng thư tịch khác có khả năng liên quan đến mà nhìn một chút. Đặt hết tất cả tâm tư ở trên người hai đứa nhỏ của mình còn có Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy mỗi một ngày đều trôi qua thập phần phong phú mà thú vị.

Mặc dù là song sinh, nhưng hai đứa nhỏ Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly lại không xem là thập phần giống nhau. Không chỉ bởi vì ăn mặc của hai đứa nhỏ khác biệt rất lớn, càng quan trọng hơn vẫn là Tiêu Sanh càng giống Tiêu Thịnh một chút, mà Tiêu Ly lại càng giống Thẩm Úy Nhiên một chút.

Điều này lại hoàn toàn hợp tâm ý của Tiêu Thịnh, nữ nhi nhìn càng giống Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh sẽ thường xuyên tự mình tưởng tượng trong lòng một chút lúc Thẩm Úy Nhiên còn nhỏ đến tột cùng là bộ dáng gì, mà ngày sau Tiêu Sanh phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế, càng giống hắn tự nhiên là tốt hơn một chút.

Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly mới dẫn Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống cạnh bàn ăn, Tiêu Ly lại lập tức phát hiện Tiêu Thịnh vừa mới tiến vào, buột miệng thốt ra một tiếng “Phụ hoàng”, nàng liền chạy chậm đến trước mặt Tiêu Thịnh. Chạy qua mới lại phát hiện Như Thái hậu được cung nữ đỡ đi ở phía sau, một tiếng “Hoàng tổ mẫu” non nớt mà thanh thúy liền từ trong miệng Tiêu Ly hô lên, mặt cười đến híp mắt.

Như Thái hậu cười gật đầu đáp Tiêu Ly một câu “Ly Nhi,” Tiêu Thịnh liền cười gật đầu một tay bế Tiêu Ly lên, sau đó hai ba bước đã muốn bước tới vị trí bên cạnh Thẩm Úy Nhiên, đứng chờ cung nữ đỡ Như Thái hậu đến bên cạnh bàn. Sau khi Như Thái hậu ngồi xong, Tiêu Thịnh mới ngồi xuống. Đến lúc này, Tiêu Sanh còn đứng ở bên người Thẩm Úy Nhiên mới cung kính nói một câu: “Bái kiến Phụ hoàng, bái kiến Hoàng tổ mẫu.”

“Sanh Nhi ngoan.” Chỉ nghe thấy hai hoàng tôn gọi bà thân thiết như vậy, Như Thái hậu cũng đã cười đến không khép miệng được càng không nói ban ngày hai đứa nhỏ luôn muốn đi bồi bà trò chuyện linh tinh, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy một chút cũng không giống hài tử mới hai tuổi, mấu chốt là không có người đặc biệt dạy bọn nó chuyện này.

Đặt Tiêu Ly vào chỗ ngồi giữa hắn cùng Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh nhìn Tiêu Sanh cũng gật đầu với hắn, nói, “Ngồi xuống dùng bữa đi.” Thẩm Úy Nhiên liền cười ôm Tiêu Sanh đến vị trí bên cạnh nàng. Mỗi bữa tối, đều là ghé vào một chỗ cùng ăn, cũng đều bắt đầu cùng kết thúc trong bầu không khí hòa hợp như vậy.

Dùng qua bữa tối, Tiêu Thịnh lại bồi Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly chơi trong chốc lát, bọn nó liền được bà vú dẫn xuống đi ngủ, Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên sẽ cùng đưa Như Thái hậu trở về nghỉ ngơi, sau đó mới lại cùng nhau một lần nữa trở lại Bích Tiêu cung, còn nếu Tiêu Thịnh muốn nói chút chuyện gì cùng Thẩm Úy Nhiên, cũng thường thường đều cần chờ đến lúc này mới nói.

Thời điểm trở về cung nhân đã chuẩn bị nước ấm xong, Tiêu Thịnh tuy không thích để những người khác hầu hạ, nhưng nếu là Thẩm Úy Nhiên liền không giống.

Hơi nóng lượn lờ bốc lên từ trong thùng tắm, Tiêu Thịnh thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước, Thẩm Úy Nhiên thay hắn bóp vai đấm lưng xua tan đi một ngày mệt mỏi. Tiêu Thịnh ngược lại vẫn luôn muốn hầu hạ Thẩm Úy Nhiên như vậy, đáng tiếc chính là Thẩm Úy Nhiên trước nay cũng không chịu đáp ứng Tiêu Thịnh nên cũng không có biện pháp.

“Đã định ra thời gian cho đại điển phong hậu.”

Tiêu Thịnh bắt lấy tay Thẩm Úy Nhiên, còn lôi kéo đến trước ngực hắn, thế cho nên thân mình Thẩm Úy Nhiên không thể không nghiêng về phía trước, thân mình cũng áp sát trên người Tiêu Thịnh. Cả người Tiêu Thịnh tất cả đều là nước, tư thế như vậy rốt cuộc không quá thoải mái lại sẽ làm ướt y phục, Thẩm Úy Nhiên muốn rút tay về không để ý đến hành động không rõ này của Tiêu Thịnh, chỉ nói, “Nếu làm ướt xiêm y sẽ không tốt.”

Không đáp lại Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh cũng không có thuận theo ý tứ của Thẩm Úy Nhiên buông tay ra, ngược lại là nói với nàng, “Thời gian đại hôn của ca nàng định vào tháng này, Hạ Hầu cùng Tống Y Lan là tháng sau, lại tháng sau là A Xu cùng Tống Hạo Trạch, chúng ta áp chót.”

Thẩm Úy Nhiên ngẩn người, dừng lại động tác tránh thoát, chờ đến lúc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Thịnh, đồng thời cũng từ bỏ tránh thoát khỏi kiềm chế của Tiêu Thịnh.

Ca ca của nàng Thẩm Du mãi cho đến năm ngoái mới có ý trung nhân —— Thiên kim của Tô đại nhân Tô Vãn Dạng, sau lại thành công cầu thú, định hôn sự vào tháng này; Tống Y Lan vốn đã sớm không cần ngốc trong cung, nhưng nàng khăng khăng muốn hầu hạ Như Thái hậu hai năm, thẳng đến sinh tình cùng Hạ Hầu mới từ trong cung đi ra ngoài, mà hôn sự của Tiêu Xu, không phải bản thân Tiêu Xu có thể quyết định thời gian được.

Phía trước Tiêu Thịnh nhắc đến song song đều là tân nhân*, nàng cùng Tiêu Thịnh hoàn toàn không thể tính được, cố tình Tiêu Thịnh lại nói áp chót như vậy —— rốt cuộc bọn họ từ trên mức độ nào đó mà nói, đại điển phong hậu xác thật có chút ý vị khác.

* Tân nhân (新人): thuật ngữ này có nghĩa là vợ mới cưới hoặc chồng mới cưới,. . .

“Đang suy nghĩ gì?” Tiêu Thịnh thấy Thẩm Úy Nhiên nửa ngày không nói gì, quay đầu nhìn nàng, mới phát hiện nàng đang sững sờ.

Thẩm Úy Nhiên một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cười cười với Tiêu Thịnh, lại không nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

******

Tháng sáu, mặt trời chói chang, hoa sen nở rộ, trong khô nóng duy chỉ có phong cảnh thanh lệ có thể mang đến vài phần cảm giác mát lạnh.

Hôm nay là ngày Thẩm Quý phi Thẩm Úy Nhiên được phong làm Hoàng hậu, hậu cung yên tĩnh đã lâu sau khi Công chúa xuất giá lại nghênh đón ngày này, xem như kéo dài náo nhiệt.

Từ trước đến nay chủ trương không phô trương lãng phí, trên đại điển phong hậu Hoàng thượng cũng không làm người ngoài ý muốn mà “Xa xỉ” một phen. Ngoại trừ mọi thứ đều chuẩn bị tốt nhất, một vài nghi thức rườm rà không cần thiết cũng đều bị trừ đi, nhưng không có người sẽ cảm thấy Hoàng thượng đây là không xem trọng, lại càng thêm rõ ràng tình cảm của Hoàng thượng với Thẩm Quý phi.

Các quan viên đều đã trình diện tại nơi tiến hành đại điển, theo thái giám thông báo, Công chúa, Hoàng Thái hậu nương nương, Hoàng thượng đều đã đến đủ. Thẩm Úy Nhiên làm nhân vật quan trọng nhất tự nhiên là sẽ lưu đến cuối cùng mới xuất hiện.

Các quan viên phân loại thành hai hàng đứng cung kính, đằng trước, lại là Thẩm Thừa tướng. Đối diện Thẩm Thừa tướng, Hạ Hầu Ti vừa mới tân hôn không lâu đồng thời cũng là Thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Tề, sau bọn họ, đám người Thẩm Du, Tống Hạo Trạch.

Ngồi trên cùng chính là Như Thái hậu, bên người Như Thái hậu lại là Công chúa Tiêu Xu mới gả không lâu, chính giữa, Tiêu Thịnh một thân long bào minh hoàng sắc thêu chỉ vàng không thay đổi, biểu tình hết sức nghiêm túc ngồi ở chỗ đó, tinh tế nhìn lại, trong thần sắc tựa hồ còn có vài tia khẩn trương.

Trận đại điển phong hậu này thoạt nhìn, thế nhưng làm người không hiểu sao có loại cảm giác đại hôn của Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên.

Phía trước đột nhiên xôn xao, sau đó là thanh âm thái giám the thé truyền báo. Ánh mắt Tiêu Thịnh khóa chặt ở phía trước, cái loại cảm giác khẩn trương này, lập tức rõ ràng không ít, ngoài khẩn trương, còn có chờ đợi tình cảm mãnh liệt nhất. Một mạt thân ảnh đỏ rực chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, từ từ bước về phía hắn.

Gương mặt căng chặt của Tiêu Thịnh rốt cuộc hơi thả lỏng chút, sau đó phát hiện một trái một phải bên người Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Ly cùng Tiêu Sanh ăn mặc tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ nắm tay Thẩm Úy Nhiên, sôi nổi tiến lên, hai đứa nhỏ đều phấn điêu ngọc trác đáng yêu vô cùng, rốt cuộc vẫn không nhịn được lộ ra ý cười.

Các quan viên khác chưa từng gặp qua Hoàng tử cùng Công chúa bồi nhau như vậy trên đại điển phong hậu, nhưng trong các quan viên không ít người đều là thần tử trẻ tuổi, suy nghĩ không câu nệ như vậy, ngược lại càng cảm thấy thật sự thú vị, hơn nữa Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly đều đáng yêu vô cùng, lại nhìn biểu tình của Hoàng thượng, liền đều thập phần thức thời cũng lộ ra tươi cười. Tiêu Xu ghé vào bên tai Như Thái hậu thấp giọng nói với bà tình hình phía dưới, Như Thái hậu nghĩ đến tình huống như vậy cũng là nhịn không được nở nụ cười.

Vốn là nghi thức nghiêm túc, đến lúc này, hoàn toàn biến thành chuyện nhẹ nhàng vui vẻ.

******

Thẩm Úy Nhiên ngồi ở trên giường, trên người mặc bộ xiêm y ban ngày kia, trên đầu lại đội khăn voan đỏ lên. Mặc dù lượt bỏ đi rất nhiều nghi thức rườm rà, nhưng chờ sau khi hoàn thành xong. Lại đến thu thập một chút hiện tại cũng đã chạng vạng.

Tiêu Thịnh đưa ra loại yêu cầu này làm nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng lại thật sự cảm thấy ngọt ngào. Trước kia luôn cảm thấy trong tính tình Tiêu Thịnh có chút tính trẻ con, vốn cho rằng là bản thân vẫn luôn nghĩ sai rồi, nhưng đến bây giờ lại không thể không thừa nhận, hắn rõ ràng là vẫn luôn dùng bộ dáng chân thật nhất đối diện với nàng. Hắn quả nhiên là sửa đổi đại điển phong hậu này thành hôn lễ của bọn họ.

Trong phòng không có những người khác, nơi này là Phượng Loan cung vừa mới tu sửa. Sau này, Tiêu Sanh, Tiêu Ly, Như Thái hậu còn có nàng cùng Tiêu Thịnh đều ở trong cung này. Nghĩ đến Tiêu Sanh cùng Tiêu Ly, Thẩm Úy Nhiên ngồi không có chút nhàm chán, suy nghĩ cũng không khỏi bay xa.

Cho tới nay, Tiêu Thịnh đã có ý nghĩ phế đi chế độ triều đại nhất phu nhất thê đa thiếp, cho nên hắn bắt đầu từ bản thân đầu tiên, biến tướng phế hậu cung, cắt cung nhân, quả nhiên nàng có thể nói là thập phần may mắn sao, gặp được Hoàng đế không giống người thường như vậy?

Về sau con đường này chưa chắc sẽ thuận lợi, chuyện Tiêu Thịnh muốn làm còn nhiều như vậy, mà nàng cũng chỉ có thể yên lặng ở phía sau duy trì đi theo hắn, nhưng chung quy sẽ càng ngày càng tốt đi. Những người bồi bạn cùng ta đều có kết cục tốt đẹp, như vậy chuyện muốn làm, mặc dù có chút vọng tưởng, nhưng sẽ có một ngày, có thể đạt thành đi. . .

“Sao lại sững sờ?”

Trước mắt có chút lờ mờ chợt sáng ngời lên, trong lòng Thẩm Úy Nhiên hơi kinh hãi lại chỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh, cười nói, “Hoàng thượng đến rồi.” Tiêu Thịnh nhìn gương mặt xinh đẹp được ánh nến vàng ấm chiếu sáng lên, Thẩm Úy Nhiên mặc một thân trang phục đỏ rực quả nhiên đẹp như trong tưởng tượng của hắn, lại trong nháy mắt ngây ngốc.

Tiêu Thịnh rất nhanh hồi phục tinh thần lại, nhìn vào đôi mắt Thẩm Úy Nhiên, cũng cười rộ lên, “Ừ, để Hoàng hậu đợi lâu là trẫm không đúng, đêm nay mặc cho Hoàng hậu xử trí.” Thẩm Úy Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Thịnh, căn bản không có biện pháp với hắn không đứng đắn như vậy.

Quốc gia thiên hạ, thân nhân ái nhân, thật sự không thể lưỡng toàn sao?

Có lẽ. . .thật sự không phải không thể, chỉ là bởi vì quá mức gian nan, không muốn kiên trì đi. . .

Tiêu Thịnh lại cảm thấy, bản thân mình vẫn kiên trì nổi, thật tốt.

***

Tác giả có lời muốn nói: Bổn văn đổi mới một phiên ngoại cuối cùng, phiên ngoại khác, nếu viết tập phiên ngoại, để mọi người xem miễn phí.

Cách có chút lâu, không biết còn độc giả nhìn thấy phiên ngoại này không 23333

Thẩm Du thật sự thân Vãn Dạng ~\(≧▽≦)/~ nếu Vãn Dạng có thể nhìn thấy thì tốt rồi : )

Chuyên mục của ta hoan nghênh bao dưỡng nha, nếu ta mở hố mới, hoặc là tập phiên ngoại, lúc sau chuyên mục bao dưỡng đều sẽ có nhắc nhở: ) →:

Tân hố 《 Hệ thống hiền thê 》 đã mở, cày xong bốn vạn chữ.

Văn án: Đây là một chuyện xưa ấm áp người ngoài hành tinh bị hệ thống tan vỡ hố cha cùng nhau phấn đấu ở cổ đại, nỗ lực về nhà.

******

Hệ thống quân tỏ vẻ, làm hiền thê —— ngược tra nam; làm hiền thê —— muốn hòa li; làm hiền thê —— đấu cực phẩm; làm hiền thê —— cầu tái hôn.

Chính là hệ thống đáng tin cậy như vậy!: )

Không xuyên nhanh, thiên chính kịch trạch đấu, mang một chút hoan thoát (? ), thiên sảng văn, cảm thấy hứng thú cô nương có thể đi nhìn xem.

Máy tính truyền tống môn →

Trảo cơ truyền tống môn →

***

Kiên trì từ 28/04/2020 đến 12h39_20/02/2021, rốt cuộc cũng hoàn. Mỗi nhân vật đều có kết cục của riêng mình, buồn có, vui có. Cảm ơn các bạn đã đọc bộ Trọng Sinh Sủng Phi  ( ´ ∀ ')ノ~ ♡.

Ngày edit: 20/02/2021
Ngày beta: 20/02/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro