Chương 13: Phiên ngoại kiếp trước của Tiêu Diễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Manh
Beta: Tạ Huyên

Trong cung điện tường hồng ngói xanh, một nam tử thân mang long bào minh hoàng sắc thêu ngũ long trảo tinh tế bước ra. Sắc mặt hắn nghiêm túc, cả người phảng phất căng chặt như dây cung, cho dù là ai cũng không dám tiếp cận. Hắn đi đến ngoài điện, hung hăng hít một ngụm khí lạnh. Khí lạnh tràn vào trong tim phổi, người này dưới chân dừng một chút, mới tiếp tục bước nhanh rời đi, một bên phân phó hai gã thái giám đi bên cạnh nói, "Thay Thục phi nhặt xác cho tốt."

Đêm qua cơ hồ tuyết rơi nửa đêm, tuyết dần dần nhỏ dần, con đường lúc này không có người quét dọn nên tuyết đọng một lớp thật dày. Nam tử không ngồi trên cỗ kiệu có chậu than ấm áp dễ chịu lại một chân rồi một chân luân phiên bước nhanh dẫm lên nền tuyết đọng mà đi, cung nhân xa xa vội vã đi theo. Hắn đi đường có chút loạng choạng, so với hình tượng uy nghi thường ngày có chút không tương xứng, cảm xúc trong mắt hắn không ngừng biến hóa làm người ta đến nửa phần cũng không rõ, nhưng ít nhất tỏ rõ nội tâm của hắn đang không bình tĩnh.

Trong thoáng chốc, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu tầng mây chiếu xạ khắp thiên địa.

Nam tử dừng bước, lẳng lặng đứng, cảm giác cô tịch len lỏi, hồi lâu mới cứng nhắc quay đầu lại nhìn cung điện phía sau, "Úy Nhiên điện" ba chữ hoàng kim to lớn dưới ánh nắng làm nổi bật vẻ đẹp toả sáng rực rỡ lung linh. Hắn như cũ đứng đó, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói một tiếng.

Nhớ ra rồi! Hắn rốt cuộc nhớ ra rồi!

Năm ấy nàng mười lăm tuổi ứng chiếu tiến cung, ngây ngô mỹ lệ, hiện giờ đã mười năm trôi qua, nàng vẫn mỹ như vậy. Nhưng là hiện tại, nàng đã chết, là bị chính hắn hạ lệnh ban chết. Hắn muốn mạng của nàng, ngay mới vừa rồi.

Tòa cung điện này! Là dùng tên nàng mà tạo ra.

Nàng gọi Thẩm Úy Nhiên.

Nhưng là hiện tại, nàng đã chết! Sẽ không bao giờ. . .sống lại được nữa.

Nàng cho dù lúc gần chết cũng không liếc nhìn hắn một cái.

Nàng rốt cuộc vẫn là hận hắn.

Nam tử khẽ nỉ non ra tiếng.

"Úy Nhiên. . ."

***********

Tiêu Diễm từ trong mộng giật mình tỉnh lại, kinh sợ đến mức một thân mồ hôi lạnh, hắn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mơ thấy mãi một giấc mộng này. Tựa hồ mỗi đêm đều phải mơ thấy cảnh tượng đau xót ruột gan này, mỗi một lần tỉnh mộng, trong lòng cảm nhận rõ hơn vài phần đau đớn, dường như vẫn luôn muốn tăng thêm cho đến khi hắn không có biện pháp thừa nhận mới thôi.

Phía sau bỗng xuất hiện lên một cánh tay mềm mại, cánh tay như một con rắn không xương quấn lấy thắt lưng hắn, thanh âm nũng nịu vang lên, trong đêm tối yên ắng phá lệ rõ ràng.

"Thế tử làm sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng? Nô gia ôm Thế tử một cái, Thế tử chớ sợ."

Nhất thời nhớ tới kiếp trước Thẩm Úy Nhiên cũng từng ôn ngôn nhuyễn ngữ* như vậy, nhưng nàng đối với hắn trước nay đều chỉ là thoạt nhìn thực tốt. Hành vi của người bên cạnh trông như hư tình giả ý, nghe đến sinh chán ghét. Tiêu Diễm đẩy tay nữ tử ra, đứng dậy xuống giường, mang giày, khoác y phục liền đi ra ngoài.

* Ôn ngôn nhuyễn ngữ : lời nói nhẹ nhàng, ôn nhu, mềm mại.

Nữ tử ôm lấy chăn gấm ngồi dậy, thân ảnh mờ mờ phá lệ quyến rũ động lòng người, nữ tử phải nương theo ánh trăng mới có thể nhìn rõ bóng dáng Tiêu Diễm, thấy hắn phải rời khỏi, càng thêm sốt ruột, "Đã trễ thế này, Thế tử muốn đi đâu?" Người bị gọi phảng phất giống như không nghe thấy, cái gì cũng không nói cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng.

Tiêu Diễm bước chân vốn vội vã, ra khỏi phòng cũng không để người hầu đi theo, dần dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi tới. Ánh trăng thuần khiết dịu nhẹ chiếu sáng khắp nơi, chiếu vào thần sắc không rõ của Tiêu Diễm, trên mặt lộ rõ vẻ nôn nóng. Hắn đi dọc theo hành lang, lại chốc chốc dừng bước chân, gương mặt càng hiện rõ thê lương đau đớn. Trong đầu hắn hiện quay cuồng quanh những chuyện cũ, lúc này tâm loạn như ma, cảm giác thất vọng mất mát tràn làn đến từng tấc nhỏ trong lòng.

Hắn đến cái nơi xa lạ này cũng đã nửa tháng, từ mới đầu khiếp sợ không thể tin nổi đến hôm nay bình tâm tĩnh khí thản nhiên tiếp thu, vốn mất không ít sức lực tiếp nhận. Sự tình chuyển thế đầu thai hắn không rõ, nhưng mang theo ký ức kiếp trước đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, bám vào trên thân người khác tồn tại như vậy, là chuyện linh thần quái dị gì.

Đây là mệnh?

Tiêu Diễm lắc lắc đầu cười khổ, khoanh tay đứng ở một bên hành lang mà nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, nhắm mắt để ánh trăng kia soi sáng thâm tâm hắn, chiếu ra dơ bẩn trong lòng hắn.

Hắn đời trước rốt cuộc đã làm ra cái hành vi gì để lưu lạc đến mức bị một nữ tử bá chiếm ngôi vị Hoàng đế, bản thân nông nỗi chết thảm. Nhưng là chính hắn tự làm bậy không thể sống. Hậu cung ba ngàn giai lệ mà người hắn phải thực tâm tạ lỗi quả nhiên là nàng sao? Thẩm Úy Nhiên? Hãm hại thân nhân của nàng, lợi dụng mười năm thanh xuân của nàng, vì nữ nhân ngăn trở hết thảy những công kích ngấm ngầm và công khai. Về sau lại ban chết cho nàng, vì vậy hắn cuối cùng cũng gặp báo ứng!

Hiện tại hắn ở chỗ này, có thể nói ra được cái gì?

Nơi này là Đại Tề, thân phận của hắn là đích trưởng tử cũng là thế tử của Hiền Thân Vương. Hắn vốn đã từng là Hoàng đế nên có thể cảm giác được Hiền Thân Vương có tâm tư làm phản, huống hồ Hiền Thân Vương xưa nay ở trước mặt hắn không có ý tứ muốn che giấu việc này. Chỉ là hắn cùng Hiền Thân Vương là người trên một con thuyền, cho nên hắn nhất định phải trợ Hiền Thân Vương mưu nghịch thành công.

Tiêu Diễm cảm thấy đầu óc thực loạn, đối với chuyện tương lai cũng cảm thấy thực mê man, trong thoáng chốc thu hồi tầm mắt, đưa tay nhẹ day day trán. Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Diễm không mở mắt ra nhưng rất nhanh phía sau bị một khối thân thể mềm ấm dán tới, hai cánh tay như ngó sen vòng qua ôm trước ngực hắn.

"Thế tử điện hạ, đêm khuya hàn khí rất nặng, ngài không ngủ được tội gì ở chỗ này hành hạ thân thể? Nô gia lo lắng gần chết, thế tử theo nô gia trở về nghỉ ngơi được không?"

"Được."

Tiêu Diễm lên tiếng, nữ tử dán lên người hắn lập tức vui sướng lôi kéo hắn hướng gian phòng mà đi.

**************

Hôm sau hắn phải theo Hiền Thân Vương vào cung dự tiệc, nghe nói là tiệc mừng Công chúa hồi cung. Yến hội này Tiêu Diễm không có tâm tư gì, hắn chiếm thân thể người khác nên chuyện này hắn nên đi, mặc kệ với hắn mà nói có ý nghĩa hay không.

Xã giao đối với hắn mà nói không có trở ngại gì, chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy vô vị. Hắn thấy Hoàng đế Đại Tề, người này có thể nói là hết sức trẻ tuổi, nhưng có một đôi con ngươi thập phần sắc bén, sợ không phải là nhân vật đơn giản. Nhưng từ thế cục hiện tại cũng có thể nhìn ra được, có thể kìm được Thái hậu cùng Hiền Thân Vương, vẫn như cũ chiếm cứ thế lực một phương thiên địa, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Ngồi đối diện đều là nữ tử tuyệt sắc nhưng đều là phi tần của Hoàng đế, mỗi người đều là mỹ nhân xinh đẹp. Tiêu Diễm lơ đãng quét mắt nhìn đối diện, trong lòng mạo muội nghĩ đến như vậy, trong nháy mắt liền nhớ tới giấc mộng tối qua, mang theo áp lực đè nén cảm giác quái lạ xuống, không còn tâm tư nhìn người đối diện nữa. Lúc sau thấy được vai chính hôm nay, Công chúa Tiêu Xu, Tiêu Diễm cũng không có ý tưởng gì quá nhiều.

Trong bữa tiệc bị không ít người rót rượu, từng bước từng bước ứng phó qua đi đến cuối cùng không khỏi muốn chạy trốn ra ngoài một chút. Kỳ thật cũng biết yến hội này sẽ mau kết thúc nên đi ra ngoài một chút lại trở về, liền có thể rời cung hồi phủ. Vì thế Tiêu Diễm lấy lý do muốn thay xiêm y mà rời đi.

Không muốn cung nhân đi theo nên Tiêu Diễm tìm cách dẫn bọn họ tránh khỏi, chính mình tùy ý đi dạo một chút, nào biết có thể dễ dàng lạc đường như vậy?

Thời điểm Tiêu Diễm phát giác chính mình lạc đường, thật có chút dở khóc dở cười. Hắn cũng không có đi xa nhưng như thế nào bị lạc đường, hơn nữa càng đi thì cách địa phương hắn muốn đi dường như càng xa? Tiêu Diễm rơi vào đường cùng, chỉ có thể men theo cảm giác chậm rãi đi tới.

Một lúc lại thấy xa xa có cung nhân giơ cao đèn cung đình, có lẽ yến hội đã tan, có phi tần đang trên đường trở về cung điện của mình. Tiêu Diễm cảm thấy chính mình không xui xẻo lắm, ít nhất xem như có một hai phần may mắn.

Cách một khoảng cách nhỏ Tiêu Diễm thấy rõ bộ dáng phi tần này, hắn nhận ra vị này là Thục phi. Nhờ vị này trợ giúp hắn có thể giải quyết được vấn đề lạc đường.

Chỉ là đợi đi ra ngoài vài bước, Tiêu Diễm lại đột nhiên nghĩ tới, vị Thục phi này là nữ nhi của Thẩm Thừa tướng, tựa hồ tên gọi là. . .Thẩm Úy Nhiên?

Ngày edit : 22/04/2020
Ngày beta : 10/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro