Chương 15: Mục đích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Một ngày trước, ban đêm Hoàng thượng lật thẻ bài Trần Mỹ nhân, phần lớn phi tần đều biết chuyện này. Chờ ngày hôm sau đến Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu một câu "Ban tọa cho Trần Tiệp dư" làm mọi người sôi nổi tỉnh ngộ, nàng ta lại tấn cấp, lại liếc mắt nhìn Trần Tiệp dư một cái cũng không thấy bộ dáng trong truyền thuyết sắc mặt hồng nhuận, diễm như đào lý.

Mạnh Thanh Ca cũng tham gia náo nhiệt, nhìn kỹ vị Trần Tiệp dư mới tấn cấp này, muốn tồn tại tại hậu cung này, điệu thấp cũng không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng cao điệu lại tuyệt đối trí mạng. Từ Tài nhân tấn lên Mỹ nhân lại tấn lên Tiệp dư, thế nhưng cũng đủ làm nàng ta đem vui mừng đều biểu hiện ở bên ngoài, không biết Trần Vân Nhan rốt cuộc có cái ý tưởng gì. Tấn lên Mỹ nhân là ý tứ của Thái hậu, tấn lên Tiệp dư là ý tứ của Hoàng thượng, nàng ta ở cả hai đầu đều tốt, chẳng lẽ thật sự cho rằng chính mình có thể dễ dàng chiếm được chỗ tốt ở hai đầu.

Cùng Mạnh Thanh Ca không giống nhau, Thẩm Úy Nhiên lại không có những suy nghĩ đó, cái nàng để ý chính là Hoàng thượng rốt cuộc là vì sao lại một lần nữa tấn cấp Trần Vân Nhan. Nếu như là vì thuận theo ý Thái hậu, sao lúc Thái hậu đề nghị muốn Trần Vân Nhan tấn lên Mỹ nhân, thì trực tiếp nói là tấn lên Tiệp dư, chẳng phải là càng có thể làm cho Thái hậu thích hơn sao? Lúc sau lại lật thẻ bài nàng ta, cũng hoàn toàn hợp lý. Cảnh Hữu đế cố ý làm như vậy, cũng không biết rốt cuộc là có mục đích gì.

"Chúc mừng Trần Tiệp dư, tấn hai cấp, quả thật là đệ nhất nhân hậu cung!" Lương phi trước sau như một "Quan ái"* tôn chỉ* của Trần Vân Nhan, thời điểm chúng phi tần còn đang tiêu hóa tư vị trong lòng, trước cùng Trần Vân Nhan chúc mừng.

* Quan: quan tâm, ái: yêu thích. Dịch theo từ điển Hán Nôm, không chắc chắn là đúng.
* Tôn chỉ: nguyên tắc.

Qua hai ngày, Trần Vân Nhan đã không còn bộ dáng nén giận lúc trước, hơi có chút ý vị dương mi thổ khí*. Nàng đứng dậy, cười đến lanh lẹ nhìn Lương phi, không thấy một tia sợ hãi, thi lễ một cái, nói, "Tỳ thiếp sợ hãi, cảm tạ Lương phi nương nương xem trọng, lại trăm triệu không dám nhận cái danh hiệu 'đệ nhất nhân hậu cung'. Nếu thật phải nói danh hiệu 'đệ nhất nhân hậu cung' này, tỳ thiếp cho rằng, Thục phi nương nương mới là danh xứng với thực."

* Dương mi thổ khí : mặt mày nở nang, sáng sủa, nở mày nở mặt. Chỉ người đắc ý.

Êm đẹp đem nàng kéo xuống nước, Thẩm Úy Nhiên tỏ vẻ tâm tình thập phần không tốt. Mặc dù nàng ta tấn cấp hai lần, nhưng cũng chỉ là một Tiệp dư, vậy mà cũng dám đem miệng trượng dẫn tới trên người nàng! Thẩm Úy Nhiên nghiêng người đưa mắt nhìn Trần Vân Nhan một cái, tiện đà không kiên nhẫn quay mặt đi, lại cười lạnh một tiếng, thanh âm cũng là lạnh lùng, không chút nào che dấu nàng đang không cao hứng, nói, "Ta nhớ rõ điều luật trong hậu cung, phi tần phân vị thấp không thể vọng nghị phi tần địa vị cao, từ khi nào phẩm cấp Thục phi của ta lại không sánh bằng Tiệp dư, dễ dàng bị người nghị luận như vậy."

A, lời nói này vừa trực tiếp lại hoàn toàn chiếm lý, đánh lên mặt quả thực là vang lên tiếng ba ba. Các phi tần đang xem diễn càng cảm thấy thú vị, Lương phi cũng thật sự cảm thấy thú vị, không thiếu được ở bên cạnh xem náo nhiệt. "Thục phi tỷ tỷ nói phải, muội muội nhớ rõ, vọng nghị phi tần địa vị cao, là phải vả miệng trách phạt."

"Trần Tiệp dư người kiều hoa, ta lại ngượng ngùng phân phó cung nữ vả miệng thiệt hại một vị mỹ nhân, khiến mọi người đều cảm thấy đáng tiếc. Như vậy đi, cũng chỉ có thể ủy khuất Trần Tiệp dư sau khi trở về liền sao chép một trăm lần điều luật hậu cung, có tâm nhãn một chút, sau này chớ lại đắc tội các tỷ muội khác."

Thẩm Úy Nhiên không ngại ngay lúc này cùng Lương phi kẻ xướng người hoạ, cũng mặc kệ Lương phi đứng bên phe ai kia, với nàng mà nói cũng không có quan hệ gì. Nàng hôm nay là định phạt Trần Vân Nhan, chính mình đụng vào vết đao, có thể trách được ai.

"Tỳ thiếp xúc động, thế nhưng không biết lớn nhỏ, thỉnh Hoàng hậu nương nương trách phạt."

Diệp Bội Lan vẫn luôn mắt lạnh nhìn mấy người các nàng, lúc này nhìn Trần Vân Nhan đứng dậy thỉnh tội Thẩm Úy Nhiên, trên mặt có ý cười, nói, "Thục phi nói đều đúng, có tội gì? Nếu mỗi người đều như Thục phi rõ ràng điều luật hậu cung, bổn cung cũng có thể bớt lo rất nhiều."

Chẳng những không có trách phạt, mà còn khích lệ Thục phi một phen, Hoàng hậu đây là rõ ràng thầm chấp nhận nàng trách phạt Trần Tiệp dư thuận tiện ám phúng Trần Tiệp dư chính là người không hiểu quy củ, thiếu tâm nhãn, làm nàng không bớt lo. Ngay cả Hoàng hậu cũng đứng ở bên Thục phi, Trần Tiệp dư lúc này cũng không có cửa mà khóc lóc kể lể. Mà trên thực tế, Thẩm Úy Nhiên chính là đánh cái chủ ý này.

Về phần Thẩm Úy Nhiên lúc trước nói Trần Vân Nhan sau khi trở về nên sao chép một trăm lần điều luật hậu cung, thì cứ như vậy mà chấp hành. Trong lúc bị phạt, cũng không được đi nơi nào khác, phải canh giữ ở trong phòng sao chép xong mới bỏ qua, đây rõ ràng là biến tướng cấm túc cộng thêm dùng cách xử phạt về thể xác. Nếu Trần Vân Nhan có lá gan không chịu phạt, vậy thì càng hay, lãnh cung đã được quét tước sạch sẽ đang chờ nàng ta!

Trần Vân Nhan tự nhiên không phục, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp, đây là Phượng Loan cung, Hoàng hậu đã thầm chấp nhận việc này nàng còn có thể làm sao bây giờ. Chỉ có thể chờ đợi chút nữa đi Vĩnh Phúc cung thỉnh an Thái hậu, tìm cơ hội để Thái hậu thay nàng làm chủ, nếu có thể gặp phải Hoàng thượng thì càng tốt. Hoàng thượng hôm qua đối đãi ôn nhu với nàng như vậy, làm sao để cho nàng chịu loại ủy khuất này.

Ngồi một lát, Diệp Bội Lan mới dẫn các nàng đi Vĩnh Phúc cung thỉnh an Thái hậu.

Thường thường đến Vĩnh Phúc cung thỉnh an ngẫu nhiên cũng có thể gặp được Hoàng thượng, mỗi một lần gặp được đối với chúng phi tần mà nói xem như là chuyện vui ngoài ý muốn, hôm nay cũng không ngoại lệ. Giữa các phi tần, người cao hứng nhất, không ai khác là Trần Vân Nhan. Nàng vừa mới còn đang suy nghĩ, hy vọng có thể đụng phải Hoàng thượng, lại thật sự đụng phải! Bất đắc dĩ nàng cách khá xa, lại không thể làm Hoàng thượng liếc mắt phát hiện nàng.

Thi Di Quang như cũ không đi Phượng Loan cung thỉnh an, lại xuất hiện tại Vĩnh Phúc cung, nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng không có ý tứ muốn nói việc này, nguyên bản muốn mượn chuyện này để phát tác, các phi tần cũng chỉ có im miệng. Diệp Bội Lan dẫn chúng phi tần hướng Hoàng thượng, Thái hậu hành lễ thỉnh an, Hoàng thượng chỉ nâng Diệp Bội Lan dậy, dẫn nàng nhập tọa, rồi sau đó mới miễn lễ những người khác.

Đợi các phi tần ngồi xuống, Hoàng hậu mới cười cùng Tiêu Thịnh nói, "Chưa từng nghĩ có thể vừa vặn thấy Hoàng thượng, thật là làm người vui mừng."

Tiêu Thịnh khóe miệng hơi cong, đáp, "Trẫm cũng cảm thấy có thể gặp được Hoàng hậu cũng là chuyện vui mừng."

Thái hậu ngồi ở một bên cười nói, "Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, ai gia nhìn cũng cảm thấy rất cao hứng."

Thật sự là một hình ảnh hoà thuận vui vẻ.

Thẩm Úy Nhiên thu hồi tầm mắt, cứ cùng nhau diễn trò, cũng không có cảnh tượng gì đáng giá xem nhiều. So với Thẩm Úy Nhiên không sao cả, Trần Vân Nhan có chút nôn nóng, mắt nhìn Thái hậu cùng Hoàng thượng lúc này đều không chú ý đến nàng, vậy nàng chẳng phải là thật sự phải đi về sao chép một trăm lần điều luật hậu cung? Thế thì khác gì tay nàng đều bị chặt đứt sao!

Nghe mọi người lôi kéo nhàn thoại, Trần Vân Nhan càng ngày càng sốt ruột, hận không thể lập tức làm ra chuyện gì để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, nếu suy nghĩ không chu toàn thì lại bị các phi tần tóm được nhược điểm cũng không tốt. Sốt ruột quá mức, lúc sau, Trần Vân Nhan bình tĩnh, ngẫm lại cảm thấy bị phạt cũng chưa chắc là chuyện xấu. Thí dụ như lúc trước bị Phó Tân Đào phạt quỳ một hồi, ngược lại là để cho nàng cơ hội tấn liền hai cấp, lần này nói không chừng cũng sẽ như thế. Hoàng thượng tối hôm qua ôn nhu như vậy, nên vẫn sẽ còn lật thẻ bài của nàng. . .

Tâm tình bình tĩnh trở lại, đã không còn nôn nóng như lúc trước, an an ổn ổn ngồi ở vị trí của mình. Nói muốn cho Trần Vân Nhan chịu khổ chút giáo huấn, nhưng rốt cuộc không thể không quan tâm, Trần Vân Noãn dư quang thường thường chú ý hành động của Trần Vân Nhan, thấy nàng tựa hồ không có dáng vẻ xúc động, hơi an tâm một chút.

Ở trong Phượng Loan cung, Trần Vân Noãn xem như đổ mồ hôi lợi hại. Thục phi có ý tứ lấy lòng Hoàng hậu nương nương, có cơ hội nói nên Hoàng hậu nương nương liền tự nhiên thiên hướng nàng (Thẩm Úy Nhiên), huống hồ xác thật Trần Vân Nhan là một Tiệp dư không thể nói như vậy, Hoàng hậu lại không thích muội muội nàng.

"Hậu cung giao cho Hoàng hậu quản lý, ai gia thực sự bớt lo lắng không ít, Hoàng thượng cũng có thể yên tâm."

Xưa nay vốn không thích Hoàng hậu, Thái hậu lại đột nhiên khích lệ Hoàng hậu, điều này làm cho các phi tần ngồi gần đều nghe thấy được đều dựng thẳng lỗ tai lên, nhưng cũng không có ai cố ý đi nhìn Hoàng hậu, Hoàng thượng hay là Thái hậu, vẫn là bộ dáng rũ mi liễm mục.

Tiêu Thịnh quét mắt nhìn mọi người, lúc này mới phụ họa nói, "Mẫu hậu nói rất đúng, hậu cung được Hoàng hậu quản lý, thực không kém." Lại tựa như lơ đãng nhớ tới chuyện gì, nói tiếp, "Trần Tiệp dư đầu gối có thương tích, Trần Chiêu dung biết được liền sai người đưa Sinh Cơ cao, trẫm biết việc này, chỉ cảm thấy đây là cảnh tượng hữu ái hòa thuận làm người cảm thấy hài lòng."

"Trần Chiêu dung" cùng "Sinh Cơ cao" khiến Thái hậu trong lòng rùng mình, trên mặt vẫn mang theo ý cười, "Trần Chiêu dung vốn là tỷ tỷ ruột thịt của Trần Tiệp dư, huống hồ lại cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng, nên mới hữu ái hòa thuận." Nói như vậy là chỉ bổn phận, Hoàng thượng ngươi đừng nghĩ mượn việc này thưởng cho Trần Chiêu dung hoặc là như thế nào.

"Mẫu hậu cùng Hoàng thượng tán thưởng, làm thần thiếp thực sự sợ hãi, đều là chuyện thuộc bổn phận của thần thiếp, nên tận tâm tận lực làm. Mẫu hậu nói Trần Chiêu dung nên hữu ái Trần Tiệp dư, thần thiếp cũng thầm chấp nhận, đều là tỷ muội hầu hạ Hoàng thượng, nếu không hòa thuận, thì chính là muốn ném hết mặt mũi của Hoàng thượng."

"Chả trách không phải người một nhà, không tiến vào một cửa*, Hoàng hậu hiểu tâm ai gia như vậy, ai gia thập phần vui mừng."

* Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa : những người sống cùng nhau, tính tình, phong cách và sở thích tương tự nhau.

Thái hậu có lệ một câu, thấy Trần Vân Nhan sắc mặt hình như không tốt liền nhanh nhìn thoáng qua Từ Chiêu nghi. Từ Tố Mân hướng Thái hậu gật gật đầu, Thái hậu hiểu được ở Phượng Loan cung có một số sự tình phát sinh, liền nói thêm, "Trần Tiệp dư đây là như thế nào? Ai gia hôm qua thấy còn êm đẹp, hôm nay sắc mặt sao lại nhìn thật không tốt vậy?"

Hoàng thượng nhắc tới chuyện Sinh Cơ cao, Trần Vân Nhan cũng lập tức cả kinh, càng quan tâm tình huống bên này. Mắt nhìn lén biểu tình Hoàng thượng, nhìn không ra nguyên cớ gì, lúc này lại chợt nghe Thái Hậu chủ động "Quan tâm" chính mình, vì vậy Trần Vân Nhan duỗi tay xoa xoa gò má, nàng hiện tại sắc mặt không tốt thật sao?

"Đa tạ Thái hậu nương nương quan tâm, tỳ thiếp rất tốt, cũng không có cảm thấy thân mình có chỗ nào không khoẻ."

Trần Vân Nhan thu liễm cảm xúc đứng dậy thi lễ, lời nói nhỏ nhẹ đáp lời. Nàng mới vừa nói xong lời này, bên kia Mạnh Thanh Ca đã giống nàng đứng dậy hành lễ, mở miệng nói, "Thái hậu nương nương, thần thiếp cho rằng Trần Tiệp dư thân mình xác thật không khó chịu. Nếu quả thật có chỗ nào không thoải mái, thì nên trở về nghỉ ngơi cẩn thận là được." Nói xong liếc xéo Thẩm Úy Nhiên cách nàng (Mạnh Thanh Ca) không xa, trên mặt chợt lóe qua ý cười không rõ.

Thẩm Úy Nhiên vẫn như cũ không cảm thấy sợ hãi, nàng đã dám ở Phượng Loan cung làm như vậy, như thế nào sẽ không đoán được tình huống kế tiếp? Thái hậu để ý Trần Vân Nhan, trong cung trên dưới cũng không có vài người không biết, nàng ta được Thái hậu quan tâm, đối với chuyện liên lụy đến Thái hậu, nàng sao có thể không cẩn thận?

Biết được Trần Vân Nhan tấn lại tấn, nàng vẫn luôn suy nghĩ Tiêu Thịnh rốt cuộc có cái mục đích gì đặc biệt...... Mà khi nhìn thấy Tiêu Thịnh cũng ở trong Vĩnh Phúc cung, Thẩm Úy Nhiên liền biết, chính mình đánh cuộc chính xác.

Ngày edit : 24/04/2020
Ngày beta : 04/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro