Chương 16: Kẻ xướng người họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Chuyện xảy ra ở Phượng Loan Cung, vài người ở đây không rõ ràng lắm. Trừ Lương phi, các phi tần khác đều cẩn thận, như cũ bất động không nghe thấy, làm bộ cái gì cũng không rõ ràng lắm; xúc động chút, lúc này đã nhìn thấy vài ánh mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên, không có chỗ nào mà không phải là tư thái xem kịch vui. Việc này cùng các nàng xác thật không có nửa phần quan hệ, nên không lo lắng sẽ bị kéo xuống nước, tự nhiên là xem diễn cho tốt.

Lương phi thầm nghĩ việc này thật muốn nắm cớ, rốt cuộc là nàng khơi mào trước, tuy nàng cũng không nói lời gì quá phận, nhưng đúng sai đều không phải một phương có thể nắm giữ, mà người nắm giữ trên tay là người địa vị cao. Nhưng mà Hoàng thượng ở chỗ này, Thái hậu lại muốn nhằm vào Thẩm Úy Nhiên, sợ là cũng sẽ không bắt được nàng (Phó Tân Đào), không khỏi yên tâm hơn một chút, cũng cùng các phi tần khác ở đây đồng dạng nghe ngóng, yên lặng quan sát sự tình.

"Lời này của Mạnh Quý phi là có ý tứ gì? Ai gia nghe xong mơ màng hồ đồ, ai tới nói cho ai gia tình huống là như thế nào." Thái hậu vốn định để Từ Chiêu nghi tới trả lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chuyện phát sinh là ván đã đóng thuyền, căn bản không làm giả được nửa phần, liền nghi hoặc nhìn về phía Hoàng hậu Diệp Bội Lan hỏi, "Hoàng hậu có biết chuyện Mạnh Quý phi nói là chuyện gì không?"

Diệp Bội Lan thầm nghĩ Mạnh Thanh Ca vẫn là người cố ý làm loạn, kỳ thật đã nhìn về phía Thái hậu, nói, "Chỉ là chút chuyện không đáng giá để mẫu hậu quan tâm cùng để ý, là lúc trước ở Phượng Loan cung, Trần Tiệp dư đối Thục phi nói năng lỗ mãng. Dựa vào điều luật hậu cung, Trần Tiệp dư đợi sau khi trở về thì cần phải tiếp thu xử phạt, chuyện Mạnh Quý phi nói là chuyện này."

Hoàng hậu nói lời này là thiên vị Thẩm Úy Nhiên, chi tiết đều bỏ bớt đi, chỉ nói Trần Vân Nhan phạm sai lầm, lại nói dựa vào điều luật hậu cung để phạt, đó là nói không có hiểu lầm nàng. Thái hậu nghe lời giúp đỡ Thục phi này liền cảm thấy không thích, cười hỏi lại Diệp Bội Lan một câu, "A? Phải không? Trần Tiệp dư nói lời gì đối Thục phi nói năng lỗ mãng?"

"Ai gia thật là tò mò, Trần Tiệp dư, ngươi tới nói, ngươi đã nói lời gì không nên nói." Thái hậu liếc mắt dò xét Tiêu Thịnh đang trầm mặc từ đầu đến cuối, thấy hắn tựa hồ cũng có bộ dáng hai phần hứng thú, trong lòng nhiều thêm tính toán, chỉ cùng hắn trước nói một câu, "Hoàng thượng sẽ không thật sự cảm thấy lòng hiếu kỳ của ai gia rất cổ quái đi?"

Tiêu Thịnh trên mặt tươi cười nhạt nhẽo, "Mẫu hậu quá mức lo lắng, trẫm cũng có chút tò mò, trẫm cũng muốn biết Trần Tiệp dư nói lời gì không nên nói, thế nhưng chọc đến đến người luôn có tính tình tốt như Thục phi thiếu kiên nhẫn." Dứt lời, ý vị thâm trường xem xét Thẩm Úy Nhiên cùng Trần Tiệp dư. Hắn xác thật tò mò, lời này một chút đều không giả. Thái độ Thẩm Úy Nhiên thờ ơ như vậy, làm hắn nhất thời không nghĩ ra nàng tồn tại tâm tư gì

"Vậy nói một chút đi, Trần Tiệp dư."

Trần Vân Nhan biết Thái hậu không thích Thục phi, tự nhiên là phải vì mình làm chủ, nhưng lại có chút không hiểu được ý tứ của Hoàng thượng. Sự tình phát sinh lúc trước giữa Thái hậu, Hoàng quý phi cùng Thục phi, là Hoàng thượng dốc hết sức kháng cự, phán định Thục phi vô tội, làm Thái hậu không có biện pháp, chỉ có thể buông tha Thục phi. Chuyện kia đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mà cung nữ tự sát kia, liền làm người chịu tội thay.

Hoàng thượng lên tiếng muốn nàng nói, nàng chỉ có thể nói thẳng ra, còn có thể vì bản thân cãi lại vài câu.

"Khởi bẩm Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương, tỳ thiếp lúc trước đến Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Lương phi nương nương biết được tỳ thiếp lại tấn lên Tiệp dư, liền nói chúc mừng tỳ thiếp liên tiếp hai ngày tấn hai cấp, lại nói tỳ thiếp thật sự là 'đệ nhất nhân hậu cung'. Tỳ thiếp cảm thấy sợ hãi, biết chính mình không kham nổi danh hiệu này, liền nói Thục phi nương nương mới là danh xứng với thực, nào biết lại chọc giận Thục phi nương nương, rồi sau đó. . ."

Trần Vân Nhan ủy khuất vô tội nhìn Tiêu Thịnh, lại cúi đầu xuống, thanh âm cũng thấp đi một chút, "Thục phi nương nương nói tỳ thiếp phi tần phân vị thấp, lại vọng nghị phi tần địa vị cao, phạm vào điều luật hậu cung, nên về sao chép điều luật hậu cung một trăm lần để tránh lại va chạm các nương nương khác. Tỳ thiếp quá mức vụng về, lại dám nói ra lời như vậy, lần sau trăm triệu lần không dám."

Lương phi rủa thầm một tiếng, Trần Vân Nhan thế nhưng đem nàng kéo xuống nước, dư quang chú ý tới Hoàng thượng chưa từng nhìn nàng, trong lòng biết chẳng lẽ là nàng sai, nhưng để lại ấn tượng không tốt cho Hoàng thượng, không khỏi ảo não. Hoàng hậu đều lược bỏ qua nàng, Trần Vân Nhan lại cứ muốn đặc biệt lôi nàng vào, nàng ta cho rằng có thể nhân theo chuyện này báo thù chuyện phạt quỳ lần trước sao?

Phó Tân Đào lại đưa mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên ngồi cạnh nàng, vẫn là một bộ không vội không nóng, không giận không lo. Lại hiểu rõ, lúc trước xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng đều bảo hộ nàng vô sự, vậy việc nhỏ này, đâu cần để ý. Thời điểm nghĩ như vậy, Phó Tân Đào không khỏi cảm thấy trong ngực khó chịu, chỉ oán Hoàng thượng sủng ái Thẩm Úy Nhiên mà không phải nàng.

"Nếu là như vậy......" Tiêu Thịnh lời nói ra khỏi miệng lại dừng một chút, dường như là đang suy tư, rất nhanh lại nhướng nhướng mày, cười khẽ nói, "Thục phi nói phải phạt ngươi, cũng không oan uổng."

Thái hậu bất giác nhăn mày lại, rất nhanh liền giãn ra, lại cười nói, "Một hai người nói tới nói lui tới như thế, giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt ai gia sao, ai gia nghe không rõ. Hoàng thượng, những lời này, là có ý gì?" Muốn phạt nàng ta, tổng phải nói ra nguyên nhân rõ ràng.

"Mẫu hậu thông tuệ như vậy, như thế nào không hiểu ý trẫm. Vấn đề ai là 'đệ nhất nhân hậu cung', bàn luận như thế nào, cũng nên là mẫu hậu mới đúng, nếu bỏ mẫu hậu qua một bên không đề cập tới, cũng nên là Hoàng hậu, sao có thể đến phiên Thục phi, trẫm cảm thấy trừng phạt như vậy một chút cũng không oan."

Tiêu Thịnh cười đến vô tội, Trần Vân Nhan hoàn toàn ngây ngốc, Thẩm Úy Nhiên nhướng mày, Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca trong mắt lóe lên tia độc ác trong giây lát liền ngưng trệ, Hoàng hậu vẫn thản nhiên, các phi tần khác âm thầm suy đoán lời nói này của Hoàng thượng là có thâm ý gì.

Thái hậu nhất thời không có lý do gì có thể phản bác lời Tiêu Thịnh, liền trầm mặc, những người khác cũng trầm mặc. Ngoài dự đoán là, ngay lúc này, Trần Vân Noãn thế nhưng đi ra thay Trần Vân Nhan cầu tình. "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, tần thiếp có chuyện muốn nói."

Hoàng hậu nghe thấy thanh âm này, sắc mặt lập tức liền nghiêm túc, Cảnh Hữu đế cùng Thái hậu đều nhìn về phía người lên tiếng, Tiêu Thịnh nhìn Trần Vân Noãn, nói, "Trần Chiêu dung có lời gì muốn nói?"

"Hoàng thượng từng nói tần thiếp cùng Trần Tiệp dư hòa thuận hữu ái, tần thiếp cũng cho rằng như vậy, như vậy liền không thể không thay Trần Tiệp dư cầu tình. Trần Tiệp dư xác thực là mạo phạm Thục phi nương nương, tần thiếp chỉ nguyện niệm Trần Tiệp dư vì vô tâm phạm lỗi cộng thêm thời gian tiến cung không lâu, khó tránh khỏi phạm phải sai lầm, mong Hoàng thượng khoan hồng."

Thẩm Úy Nhiên trong lòng cười lạnh, vô tâm phạm lỗi cùng với mới tiến cung không bao lâu là có thể trở thành lý do đắc tội? Bất quá là trước thay Trần Vân Nhan nhận ra sai lầm, rồi lại tìm hai cái lý do, làm nàng không thể không "Khoan dung độ lượng" vì Trần Vân Nhan cầu tình, nếu không thì nàng lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li. Lại không đề cập tới, Trần Vân Nhan cũng không phải là người vô tâm phạm lỗi, mặc dù thật sự là vô tâm phạm lỗi, nàng cũng sẽ không để Trần Vân Nhan dễ dàng tránh được chuyện này. Hôm nay một cái Tiệp dư có thể tùy ý dẫm lên trên đầu nàng, sau này nàng chẳng phải bị những người khác dẫm đến mất đi tính mạng mới có thể đủ?!

"Thục phi nghĩ sao?" Trần Chiêu dung nói lời xảo quyệt, lời cầu tình này cũng tính là hợp lý, Tiêu Thịnh không nghĩ sẽ tự vả mặt mình, chỉ có thể đem vấn đề này ném cho Thẩm Úy Nhiên. Hắn cho rằng, Thẩm Úy Nhiên hẳn là không dễ dàng buông tha Trần Tiệp dư như vậy, chỉ cần nàng có thể ứng phó được Trần Chiêu Dung, hắn liền trợ giúp nàng một tay.

Thẩm Úy Nhiên rối rắm đứng dậy, nửa khép mắt, đầu hơi rũ, không nhanh không chậm nói, "Thần thiếp cho rằng Trần Chiêu dung nói những lời tình ý chân thành, không khỏi làm cho thần thiếp cảm thấy vạn phần hổ thẹn. Thần thiếp cùng Trần Tiệp dư cùng tiến cung hầu hạ Hoàng thượng, thần thiếp tự nhiên lại thực sự cứng nhắc, đem điều luật hậu cung đều từng li từng tí ghi nhớ, ngàn vạn lần không dám chậm trễ. Lại thêm việc, thần thiếp cũng từng va chạm qua Thái hậu nương nương, ăn bản tử giáo huấn, từ đây càng thêm nơm nớp lo sợ. Mà nay sớm đã hiểu rõ, chính mình rốt cuộc phạm phải sai lầm như thế nào, lại không thể để Trần Tiệp dư phạm phải như thần thiếp, ngày nào đó lỡ va chạm quý nhân, cũng ăn giáo huấn như vậy. Xe trước bị lật, xe sau phải lấy đó làm gương, thần thiếp cũng chỉ là không muốn nhìn Trần Tiệp dư tái phạm như vậy."

"Thần thiếp cũng là một mảnh thiệt tình, chỉ mong Hoàng thượng, Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương có thể thông cảm, thần thiếp không phải cố ý khó xử Trần Tiệp dư, thực sự là không đành lòng a!"

Mạnh Thanh Ca nghe Thẩm Úy Nhiên nói xong, hơi kém cười khẽ ra tiếng. Nàng trước kia thật sự chưa từng phát hiện, thế nhưng có người có thể da mặt dày đem sự tình tràn đầy ác ý nói được như thế. . .Vì đối phương suy nghĩ lại đau lòng, thương tiếc, tình ý chân thành. Lúc trước nàng ở Phượng Loan cung tức giận lan tràn trên mặt, nàng cũng có nhớ tới đâu. Ở điểm này, nàng coi như là hoàn toàn bội phục Thẩm Úy Nhiên.

"Thục phi một mảnh khổ tâm, Trần Tiệp dư cũng không nên cô phụ, Trần Chiêu dung ngươi nói có phải không?" Thẩm Úy Nhiên trợn mắt nói dối liền tính, ngay cả Hoàng thượng cũng là như vậy, che chở đến mức hoàn toàn có thể thấy được.

"Hoàng thượng nói phải, là tần thiếp lắm miệng." Trần Chiêu dung ảm đạm lui ra.

Đoán chừng là lời nói quá mức vô sỉ của Thẩm Úy Nhiên làm người khiếp sợ, cho nên lúc sau Trần Vân Noãn lui ra, ngay cả Thái hậu cũng trầm mặc. Đang lúc mọi người đều trầm mặc, Tiêu Thịnh lại ngay lúc này xoay đầu nhẹ nói một câu, "Trần Tiệp dư đã nói chính mình vụng về, trẫm cảm thấy sao chép một trăm lần thì không đủ để hoàn toàn nhớ toàn bộ điều luật hậu cung, không bằng lại tăng lên gấp đôi, nói như vậy cũng có thể nhớ rõ ổn định vững chắc."

"Mẫu hậu, trẫm lưu lại có chút lâu rồi, Thừa Càn cung còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý, trẫm xin được cáo lui trước."

Tiêu Thịnh thu liễm ý cười, đứng dậy rời đi, chúng phi tần đồng dạng đứng dậy cung tiễn.

Thẩm Úy Nhiên vẫn luôn chú ý hành động của Tiêu Thịnh, lúc Tiêu Thịnh đi ngang qua nhìn về phía nàng, nàng thành công giương mắt nhìn Tiêu Thịnh. Hai người tầm mắt giao nhau trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Úy Nhiên lại không quên lộ ra vẻ mặt tiểu đắc ý tươi cười, một màn này vào ánh mắt Cảnh Hữu đế, khóe miệng đồng dạng cong cong.

Trần Vân Nhan khóc không ra nước mắt, sao cuối cùng nàng vẫn phải bị phạt, còn sao chép hai trăm lần? Muốn cầu xin Thái hậu, nhưng sau khi Hoàng thượng rời đi, Thái hậu vẫy lui các phi tần tới thỉnh an, Trần Vân Nhan không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể trở về sao chép điều luật hậu cung hai trăm lần. Cuối cùng mang vẻ mặt đau khổ đi theo sau các phi tần địa vị cao rời khỏi Vĩnh Phúc cung, ra chính điện không ít phi tần đều không quên dẫm đạp một cước, kỳ dị khuyên nàng bảo trọng thân thể, quả nhiên là đáng giận đến cực điểm.

Cảnh Hữu đế chủ động xem nhẹ lời nói của Trần Vân Nhan, cái này làm cho Phó Tân Đào thở phào một hơi, ngoài ra càng hiểu rõ Hoàng thượng không có sinh ra chán ghét với nàng, chỉ cần nàng không làm chuyện gì quá phận, thì sẽ không có gì xảy ra. Chỉ là lúc này đây, nàng xác thật cũng nên nhiều hơn cái tâm nhãn. Hoàng thượng nếu nói Thái hậu hoặc là Hoàng hậu mới có thể xứng với danh 'Đệ nhất nhân hậu cung', vậy thì muốn bắt sai lầm của nàng cũng không phải không thể, mất công nàng còn cảm thấy việc này cùng mình không có gì quan trọng.

Phản ứng được chính mình vừa mới tránh được một kiếp, Phó Tân Đào cũng không có tâm tình đi quản chuyện khác, được cung nữ đỡ lên bộ liễn rời đi.

Thẩm Úy Nhiên đang chuẩn bị lên bộ liễn, lại nghe thấy Trần Vân Noãn gọi nàng lại, động tác bị kiềm hãm, tiện đà lưu loát xoay người lại. Trần Vân Noãn thoạt nhìn có chút cô đơn, nhưng Thẩm Úy Nhiên không có hứng thú gì, chỉ là thái độ thực tốt hỏi nàng, "Trần Chiêu dung có chuyện gì sao?"

"Thục phi nương nương thật sự......"

Trần Vân Noãn thoáng chần chờ, mới đưa lời này nói ra, lại bị Thẩm Úy Nhiên lướt nhẹ đánh gãy.

"Trần Chiêu dung đến lúc này còn có tinh lực đi quản một chút chuyện không có liên quan gì đến ngươi, thật sự là làm ta bội phục. Tự thân còn khó bảo toàn, còn vọng tưởng cứu người khác, đây không phải là thiện lương, mà là ngu ngốc. Ngươi cho rằng ngươi có thể cứu, mà không phải là liên lụy? Trần Chiêu dung cho rằng Hoàng thượng là vì cái gì mới để Trần Tiệp dư sao chép nhiều hơn một trăm lần điều luật."

"Có thời gian đi để ý người khác như vậy, Trần Chiêu Dung sao không ngẫm lại cho tốt, kế tiếp muốn cùng Hoàng hậu nương nương giải thích như thế nào. Chỉ bằng vào một câu Hoàng thượng nói Trần Chiêu dung cùng Trần Tiệp dư hữu ái hòa thuận chính là còn xa cũng không đủ."

Thấy Trần Vân Noãn lộ ra biểu tình kinh ngạc, Thẩm Úy Nhiên lại lần nữa xoay người, mặt không biểu tình được Anh Đào cùng Lệ Chi đỡ lên bộ liễn, cũng rời đi.

Ngày edit: 24/04/2020
Ngày beta: 04/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro