Chương 17: Tính toán của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Trần Vân Nhan vừa tấn hai cấp, đảo mắt liền bị biến tướng cấm túc, xử phạt về thể xác, qua việc này càng chứng minh Hoàng thượng vô cùng sủng ái Thục phi. Hai người cùng nhau tiến cung, khó tránh khỏi bị lấy ra so sánh một phen, người trước nhìn càng khổ, người sau càng làm người nhịn không được ghen ghét. Thái hậu luôn chèn ép Thẩm Úy Nhiên, rõ ràng là không có tác dụng gì lớn, ngược lại làm người cảm thấy Hoàng thượng càng phủng nàng hơn vài phần.

Không chỉ như vậy, bản thân Thẩm Úy Nhiên tựa hồ cũng không phải là người dễ chọc, tuy chưa thấy qua, nhưng ai cũng không dám xem thường nàng. Thẩm Úy Nhiên đang ở phi vị, có sủng ái lại có tâm kế, thủ đoạn tuy rằng còn chưa lộ ra, nhưng hiện nay rất rõ ràng, nàng cũng không phải là người dễ bị lay động.

Nguyên bản ôm ý vị thâm trường, các phi tần khác đều bắt đầu thu hồi chút tâm tư này, sau này đối đãi với vị Thục phi này không thể không cẩn thận một chút, tư tâm lại càng ngóng trông Thái hậu cùng Hoàng quý phi ra tay lần nữa. Mắt nhìn mục đích của mình đạt tới, Thẩm Úy Nhiên mới cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể sống yên ổn.

Tối nay là ngày mười lăm, trăng sáng như ngọc treo cao ở phía chân trời đen nhánh, vừa mới tắm gội xong, Thẩm Úy Nhiên an tĩnh đứng trước cửa sổ, nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày. Cửa sổ mở rộng, gió mát từ cửa sổ sơn hồng tiến vào, xuyên qua mái tóc rối tung của nàng, mang theo từng trận lạnh lẽo. Gương mặt nàng trắng trong thuần khiết, cánh môi hồng nhạt phấn nộn, hàng mi đẹp đẽ xòe ra, đôi mắt phát sáng nhìn màn trời, khóe miệng hơi cong, để lộ ra tâm tình rất tốt.

Anh Đào bưng thuốc bổ tiến vào, thấy hình ảnh động lòng người như vậy không khỏi mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, nếu Hoàng thượng nhìn thấy, có lẽ sẽ xem đến phát ngốc. Đáng tiếc hôm nay Hoàng thượng nhất định phải nghỉ ngơi ở Phượng Loan cung của Hoàng hậu, căn bản không thể nào tới Lâm Lang điện.

Đem chén sứ cùng khay gỗ đen đặt lên bàn, Anh Đào đến gần cửa sổ, mới nhận ra trời có chút lạnh, vội nói, "Nương nương, ban đêm lạnh lẽo, thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn, bên ngoài cửa sổ thật sự rất lạnh, đứng lâu cũng không tốt, nếu không cũng nên mặc nhiều xiêm y mới có thể yên tâm."

"Ừm."

Anh Đào nói lời này có chút quá phận, nhưng Thẩm Úy Nhiên không cảm thấy vậy, cũng biết nàng (Anh Đào) thật sự quan tâm nàng (Thẩm Úy Nhiên), hơn nữa xác thật là có chút lạnh, liền lên tiếng, rời khỏi cửa sổ. Lúc xoay người liền không cẩn thận nhìn thoáng qua chén sứ trên bàn gỗ tử đàn, Thẩm Úy Nhiên còn chưa hỏi, Anh Đào đã lên tiếng giải thích trước, "Nương nương thân mình còn chưa khỏe, nô tỳ tự mình hầm canh sâm, dù cho không thích, nương nương cũng nên dùng thử một chút." Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn có chút lo lắng mình tự chủ trương sẽ chọc giận Thẩm Úy Nhiên, Anh Đào thận trọng nhìn nàng.

"Canh sâm mùi vị không tốt, ngươi cũng biết ta không thích. Dù cho nó là đồ đại bổ, nhưng cũng có cách nói 'thực bổ tức đại bổ'*, lần sau có thể thay đổi thành những món khác."

* Có ăn mới sống/ khỏe được.

Thẩm Úy Nhiên tâm tình rất tốt, Anh Đào lại không làm sai chuyện gì, tự nhiên sẽ không cùng nàng phát giận, mà hòa khí với nàng nói ý tứ của mình. Anh Đào không giỏi về tâm kế, không thể xem như là giúp đỡ tốt, nhưng về điểm chiếu cố nàng vẫn thập phần tận tâm tận lực.

Nguyên chủ tính tình hiền lành, trước khi tiến cung cũng không tùy ý phát giận với nha hoàn, lại nhớ tới tình cảm người cũ. Lúc trước dám dẫn theo người không có tâm cơ vào cung là vì Anh Đào tuyệt đối trung tâm với nàng. Chuyện ăn uống giao cho Anh Đào, Thẩm Úy Nhiên cũng rất yên tâm, về phần những việc khác cần phải đề phòng cẩn thận một chút, đã có Lệ Chi lo liệu.

Thẩm Úy Nhiên đến cạnh bàn ngồi xuống, chỉ uống một muỗng nhỏ, nàng không thích canh sâm nên gác muỗng sứ xuống, xem như làm chút tư thái rồi nói, "Mang xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Cho rằng Thẩm Úy Nhiên sẽ không chạm vào canh sâm này, thế nhưng nàng lại dùng một chút, Anh Đào vui sướng không thôi, liên tục không ngừng đồng ý lời của nàng, lập tức đem đồ mang xuống, đi ra phân phó tiểu cung nữ chuẩn bị hầu hạ Thẩm Úy Nhiên rửa mặt để nghỉ ngơi.

Trong Phượng Loan cung, ánh nến leo lắt, Hoàng hậu đang nghỉ ngơi ở trong phòng, Cao Đức Toàn cùng Từ Hi an tĩnh chia làm hai bên canh chừng. Trong phòng, Cảnh Hữu đế Tiêu Thịnh cùng Hoàng hậu Diệp Bội Lan lúc này đang ngồi bên cạnh bàn, nhỏ giọng đàm luận một chút chuyện. Không biết hai người nhắc tới chuyện gì, không khí ban đầy có chút nghiêm túc lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều. Lại tinh tế nghe kỹ, thì ra là nói chuyện về Thục phi Thẩm Úy Nhiên.

Chuyện phát sinh ở Phượng Loan cung cùng Vĩnh Phúc cung hôm nay, chỉ cần có tâm suy nghĩ, thì có thể hiểu rõ thâm ý trong đó.

Lúc đầu chúng phi tần ở trong Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu, Trần Vân Nhan dẫn câu chuyện tới trên người Thẩm Úy Nhiên, nói nàng mới là 'Đệ nhất nhân hậu cung'. Thẩm Úy Nhiên với Tiêu Thịnh kẻ xướng người họa, ở Vĩnh Phúc cung lấy Thái hậu cùng Hoàng hậu ra nói với các nàng ai mới xứng với danh hiệu đó , vừa không đắc tội với kẻ nào, lại có thể khiến Trần Vân Nhan không thể cãi lại. Không phải là Thẩm Úy Nhiên không nghĩ tới chuyện xảy ra kế tiếp, nàng chính là cố ý làm vậy.

Khi ở trong Phượng Loan cung, Thẩm Úy Nhiên lấy điều luật hậu cung ra, cũng lấy phân vị Thục phi gắt gao ngăn chặn Trần Vân Nhan, mà muốn trừng phạt nàng ta thì phải được thành lập trên cơ sở Hoàng hậu cho phép. Hoàng hậu nếu có tâm bảo hộ Trần Vân Nhan, chuyện trừng phạt này dựa vào hai ba câu liền đủ để hóa giải, Thẩm Úy Nhiên không thể không bỏ qua. Nhưng mà nếu Hoàng hậu thiên hướng Thẩm Úy Nhiên, không chỉ tán thành trừng phạt Trần Vân Nhan, trọng yếu hơn là Hoàng hậu nguyện ý che chở Thẩm Úy Nhiên, cũng là đáp lại thân cận của Thẩm Úy Nhiên.

Tiếp đó chúng phi tần đến Vĩnh Phúc cung thỉnh an Thái hậu nương nương, chuyện này không có người nào không rõ ràng. Trong Phượng Loan cung Thẩm Úy Nhiên làm ra chuyện chờ chết kia, càng có thể suy đoán được lúc sau sẽ phát sinh chuyện gì. Trần Vân Nhan bất quá hai ba ngày qua được Thái hậu nhìn trúng, mới trong tình huống không được sủng ái mà tấn chức, Thẩm Úy Nhiên ra tay với nàng không thể nghi ngờ là vì cho thấy mình cùng Thái hậu không hợp nhau, mà khi Thái hậu hỏi chuyện này, Hoàng hậu cần thiết phải ra tay che chở Thẩm Úy Nhiên, mới có thể làm nàng càng thêm yên tâm đứng ở bên Hoàng hậu.

Các phi tần khác cũng không ngu ngốc, đều rất rõ ràng Thục phi là người của Hoàng hậu. Thẩm Úy Nhiên mỗi một bước đều suy nghĩ cho rõ ràng, từ lúc trong Phượng Loan cung bắt đầu mọi chuyện không phải là tùy ý hay là hành vi xúc động, đem thời cơ cùng tiến triển đều nghĩ đến rõ ràng, thậm chí vì mình để lại đường lui.

Lý do làm khó dễ Trần Vân Nhan cũng đủ để Thái hậu không nắm được nhược điểm của nàng, hơn nữa có Hoàng hậu che chở, tất nhiên sẽ không có bất cứ chuyện gì. Đối với điều luật hậu cung, cho dù là Thái hậu, cũng không có cách nào phản bác. Về phần gặp phải Tiêu Thịnh ở Vĩnh Phúc cung, là vận may của Thẩm Úy Nhiên, dù sao nàng không có nghĩ đến khả năng này. Đây cũng là điểm duy nhất Thẩm Úy Nhiên không tin tưởng, thập phần đáng tiếc là, nàng hoàn toàn đánh cuộc thành công.

Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan vừa lúc nhắc tới câu trả lời của Thẩm Úy Nhiên ở trong Vĩnh Phúc cung. Nàng nói một phen nhìn như thập phần thành khẩn có lý, trên thực tế lại là vô sỉ đến mức khiến người có chút dở khóc dở cười. Làm ra hành vi chơi xấu như vậy, trong hậu cung Thẩm Úy Nhiên xem như là người độc nhất.

"Thục phi hiện giờ đã đầu nhập vào với ta, không thể nghi ngờ là chuyện hết sức tốt. Lúc trước nàng đều không hướng tới ai, làm ta có chút lo lắng nàng sẽ bị Mạnh Thanh Ca mượn sức." Diệp Bội Lan thở dài.

"Sợ là Thái hậu hơi chút muốn mạng nhỏ của nàng, làm nàng thấy đến rõ ràng. Cung nữ kia ở bên người nàng cùng ta đáp lời, nói Thục phi đối với ta rất tin cậy, nhưng cũng là một chuyện tốt, ít nhất nói rõ nàng tạm thời sẽ không phản bội chúng ta."

Diệp Bội Lan đồng ý lời Tiêu Thịnh, lại không khỏi không đa tâm nói một câu, "Nàng quá mức thông minh, lại có tâm kế, ta vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, trước nên tạm thời nghe ngóng."

"Ừm. Trần Vân Nhan hiện đã đầu nhập vào phe Thái hậu, quân cờ này, phỏng chừng không bao lâu nữa, Thái hậu sẽ dùng, tam tẩu chú ý Trần Chiêu dung nhiều hơn một chút, nàng hiện giờ không làm ta yên tâm được. Nhưng cũng không sao, đợi muội muội nàng đâm sau lưng nàng một dao, nàng liền biết được mình sai bao nhiêu, có thể trước tạm thời đem nàng bỏ qua."

"Cứ như vậy đi." Đem những việc này nói đến không sai biệt lắm, Diệp Bội Lan mới cùng Tiêu Thịnh nhắc tới chuyện khác, chuyện liên quan đến Tiêu Xu. "Mấy ngày nữa là sinh thần của A Xu, không lâu trước đây phái người đi đón nàng hồi cung cũng là vì chuyện này, cho nên mới làm yến hội đón gió tẩy trần. Yến hội đã sớm phân phó xuống chuẩn bị, vì là gia yến, ngoại trừ Thái hậu cùng với các phi tần địa vị cao trong hậu cung, nhị thúc cùng Tiêu Diễm cũng vào cung. Sợ là tạm thời trong cung không được yên tĩnh."

"Tam tẩu đừng quá mức khẩn trương, hiện giờ có Thục phi trợ giúp, ít nhất là thêm một người chia sẻ. Hiện nay thời cơ chưa tới, ai cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hậu quả này bọn họ gánh không nổi." An ủi Diệp Bội Lan vài câu, Tiêu Thịnh mới nói, "Đêm đã khuya, tam tẩu nghỉ ngơi sớm đi."

Tiêu Thịnh vừa dứt lời, Diệp Bội Lan cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa phân phó cung nhân chuẩn bị hầu hạ rửa mặt cùng chuyện nghỉ ngơi.

Các phi tần đều biết mỗi tháng ngày một và ngày mười lăm Hoàng thượng nhất định sẽ nghỉ ở Phượng Loan cung, nhưng mà từ trước tới nay không một ai biết, Đế Hậu chưa từng ngủ cùng giường. Tiêu Thịnh mỗi khi nghỉ ở Phượng Loan cung, đại đa số thời điểm đều là chợp mắt đến bình minh, ngẫu nhiên cũng có thời điểm chịu không nổi, liền ghé vào trên bàn nghỉ tạm một hồi. Mỗi lần người canh giữ ở bên ngoài phòng, đều nhất định là Cao Đức Toàn cùng Từ Hi.

Từ lúc mới bắt đầu Diệp Bội Lan cảm thấy vô cùng không ổn, nhưng cũng không thể nói Tiêu Thịnh cùng nàng nằm trên một cái giường. Không phải là trong lòng không bận tâm thì làm cái gì cũng không cần phải lo lắng sợ hãi, nàng căn bản là không có biện pháp thuyết phục chính mình làm vậy.

Đã từng muốn để cung nhân trải đệm thật dày trên mặt đất, đề nghị này vừa mới nói ra đã bị Tiêu Thịnh phủ quyết. Diệp Bội Lan đến cuối cùng cũng không có biện pháp nào, Tiêu Thịnh nói hắn là nam tử, chút khổ này không phải không chịu được để cho mình thoải mái tiếp thu chuyện này, từ từ cũng thành thói quen như bây giờ.

Diệp Bội Lan ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Thịnh như mọi khi vào thời điểm nàng không biết đã đi vào triều sớm.

Kế tiếp vài ngày, Trần Vân Nhan bị phạt sao chép điều luật hậu cung hai trăm lần ở Đình Lan hiên không ra được, Trần Vân Noãn bị Diệp Bội Lan bỏ qua một bên không quản chuyện của nàng, không có người tới tìm Thẩm Úy Nhiên gây phiền toái, trong số các phi tần, Cảnh Hữu đế cũng chỉ lật qua thẻ bài Mạnh Quý phi một lần.

Nhưng cũng không chờ bao lâu, hậu cung Đại Tề nhìn như bình tĩnh lại lần nữa nhấc lên gợn sóng.

Ngày edit: 25/04/2020
Ngày beta: 04/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro