Chương 18: Tiêu Xu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Đại Tề có duy nhất một vị công chúa nên sinh thần mười lăm tuổi được làm rất trịnh trọng, đây cũng xem như là hậu cung khó có được đại hỉ sự. Bởi vì ở Đại Tề, nữ tử mười lăm tuổi biểu thị ý nghĩa đến tuổi cập kê, đã có thể xuất giá. Trong cung tuy không đến mức nơi nơi hồng lụa phiêu phiêu, nhưng cũng giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm sắp xếp chỉnh tề treo cao.

Tiêu Xu nhìn những thứ này, trong lòng cảm thấy tổ chức quá mức long trọng, nhưng biết thân phận mình cao quý hơn người khác, hơn nữa còn là sinh thần cập kê. Dựa vào tính tình của Hoàng huynh, nếu không phải không biết bồi thường cho nàng như thế nào, thì sẽ không tổ chức phô trương như vậy, cho nên trong lòng vô luận là như thế nào thì đều cảm thấy ấm áp.

Bởi vì lần trước Thẩm Úy Nhiên nói "Thực bổ tức đại bổ" làm Anh Đào để tâm, nàng liền đi tìm cách làm dược thiện, dẫn hai tiểu cung nữ đi một chuyến đến Thái Y Viện lấy dược liệu. Vốn là không cần nàng tự mình đi làm, nhưng chuyện ăn uống của nương nương là do nàng phụ trách, hơn nữa nàng cũng có chút chuyện không rõ ràng muốn hỏi thái y, mới thừa dịp lúc này nương nương nghỉ trưa đi một chuyến.

Đợi làm thỏa đáng mọi chuyện thì đã hơi trễ, ấn theo thói quen của Thẩm Úy Nhiên, hẳn là lúc này đã tỉnh, Anh Đào liền dẫn hai cung nữ đi theo đường nhỏ hồi Lâm Lang điện. Nào biết dọc đường không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện Công chúa điện hạ đang đứng lẻ loi một mình. Tuy có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, mấy người đồng thời hành lễ với Tiêu Xu.

"Nô tỳ tham kiến Công chúa điện hạ."

Vốn cho rằng canh giờ này hẳn là trên đường nhỏ này không lo lắng đụng phải cung nhân, Tiêu Xu nào biết vẫn đụng phải. Kỳ thật nàng là từ trong tẩm cung của mình chuồn êm ra ngoài, nhưng nàng không có biện pháp gì khác nên mới làm như vậy, mất rất nhiều tinh thần mới đuổi được Tống thị vệ luôn đi theo bảo hộ nàng.

Tiêu Xu ban đầu muốn đi tìm Hoàng thượng ca ca nói chuyện, nhưng vì tránh né cung nhân, lại bất hạnh lạc đường; Hoàng hậu tẩu tẩu thì càng không muốn đi, bởi vì cùng Hoàng thượng ca ca là một phe, mẫu hậu thì càng không cần đề cập đến. Tiêu Xu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến nàng có lẽ có thể tìm Thục phi tẩu tẩu để lánh nạn, nghĩ xong liền bắt đầu đi, nhưng mà, nàng không biết đường nha!

Tiêu Xu muốn đi Lâm Lang điện, trùng hợp gặp phải đại cung nữ của Thẩm Úy Nhiên, vẻ mặt bi thảm nhanh chóng thay bằng biểu tình vui sướng. Nàng nhìn lại một cái, quả thật là đại cung nữ của Thục phi tẩu tẩu, tuy rằng chỉ thấy qua một lần, nhưng trí nhớ nàng tốt, không sợ nhận sai. Mà nhận sai cũng không sao, nàng nói muốn đi Lâm Lang điện, các nàng chẳng lẽ không ngoan ngoãn dẫn nàng đi?

"Đứng lên đi."

Hơn nửa ngày mới được miễn lễ, Anh Đào nghĩ rằng chính mình có phải hay không không cẩn thận đắc tội Công chúa điện hạ, còn lo lắng đề phòng một hồi lâu. Đứng thẳng người, nhưng vẫn như cũ cúi đầu nhìn mặt đất, Anh Đào lại nghe thấy Tiêu Xu mở miệng hỏi, "Các ngươi đây là muốn về Lâm Lang điện?" Anh Đào vội vàng xác nhận, Tiêu Xu nói tiếp, "Vậy cũng vừa vặn, bản công chúa đang muốn đi tìm Thục phi tẩu tẩu."

Anh Đào tựa hồ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nàng không biết là chỗ nào, đành đáp ứng Tiêu Xu.

Cứ như vậy, Anh Đào nửa đường gặp phải Tiêu Xu, một đường dẫn nàng đến Lâm Lang điện.

Lúc này, Thẩm Úy Nhiên vừa mới tỉnh lại, ngồi dậy đang muốn gọi Lệ Chi vào hầu hạ, nào biết Tiêu Xu vui cười từ bên ngoài vào trước, đi theo sau nàng là Lệ Chi cùng Anh Đào. Anh Đào có chút vội vàng mà trộm nhìn nàng khoa tay múa chân hai cái động tác, Thẩm Úy Nhiên chú ý tới động tác nhỏ của Anh Đào, biết nàng vì mình đi một chuyến đến Thái Y Viện, lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn phấn hồng cười khanh khách của Tiêu Xu, cũng không thấy nàng mang theo cung nhân của mình, trong lòng có chút hiểu rõ.

Thân là công chúa thì không cần chịu trách nhiệm nặng nề, Hoàng huynh Hoàng tẩu thậm chí mẫu hậu che chở phù hộ nàng như thế nào đi nữa, cũng không khỏi không chịu một chút hy sinh, đặc biệt là hôn sự, cơ bản chính mình không thể làm chủ. Mỗi người đều có bất đắc dĩ riêng, nhưng phần lớn cũng bởi vậy mà có thể có chỗ tốt, cẩm y ngọc thực*, kim chi ngọc diệp* sao có thể nói có liền có.

* Cẩm y ngọc thực : áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
* Kim chi ngọc diệp : cành vàng lá ngọc. Chỉ con cái nhà quyền quý trong xã hội phong kiến.

"Ngày mai là sinh thần của Công chúa, hôm nay hẳn là có rất nhiều chuyện bận rộn mới đúng, Công chúa như vì sao lại đến Lâm Lang điện?" Thẩm Úy Nhiên cười cười xuống giường, mang giày thêu mềm liền tự mình đi đến bàn trang điểm ngồi xuống ghế thêu, lại xoay người mỉm cười cùng Tiêu Xu nói, "Chi bằng Công chúa chờ một chút, bộ dáng lung tung rối loạn này của ta thật sự không có biện pháp gặp người."

Tiêu Xu đặc biệt tới Lâm Lang điện để "Tị nạn", đã quấy rầy đến người khác, nên nàng không để ý đến chút việc nhỏ này. Cử chỉ Thẩm Úy Nhiên như vậy, cũng sẽ không làm nàng cảm thấy quá mức xấu hổ. Các nàng mới gặp qua vài lần, không thể nói có nhiều cảm tình, nhưng nàng đối với "Thục phi tẩu tẩu" lại rất có hảo cảm.

Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu đều hy vọng nàng có thể vô ưu vô lự, không cần để ý chuyện triều đình, không cần để ý thế cục khẩn trương, nàng chỉ cần sống vui vẻ là được. Tiêu Xu hiểu tâm của bọn họ, cũng lý giải được tâm của bọn họ, ở trước mặt bọn họ vẫn luôn là bộ dáng thiên chân lãng mạn, nên có rất nhiều người đều cho rằng nàng thật sự quá mức đơn thuần.

Kỳ thật nàng đều biết, hậu cung rất nhiều chuyện ngấm ngầm xấu xa, trên triều đình ngoại thích cùng Hoàng thúc chia làm hai phe luôn đối đầu đấu đá với người của Hoàng huynh, chỉ là nàng trước nay đều làm bộ không rõ. Nàng không có ngốc đến mức ai cũng tin, cũng rõ ràng người trước mặt kỳ thật cũng có tâm kế, cũng không thiện lương, còn khả năng đi làm hại người khác. Vừa vặn ở cái vị trí kia, còn ở hoàn cảnh như vậy, thì không có lựa chọn nào khác, nàng kính yêu Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu, hai người tay cũng không sạch sẽ gì, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến tình cảm nàng dành cho bọn họ.

"Hoàng thượng ca ca đã kêu ta gọi người một tiếng 'Thục phi tẩu tẩu', là hy vọng chúng ta không cần phân chia rõ ràng, một câu tẩu tẩu lại một câu Công chúa làm ta cảm thấy không thoải mái, sau này tẩu tẩu cứ gọi ta là A Xu được không?"

"Ta đây là đang chiếm đại tiện nghi của ngươi đó, chỉ là Công chúa chớ ở trước mặt người ngoài gọi ta một tiếng 'tẩu tẩu', đến lúc đó lại có nhiều người đỏ mắt với ta", Thẩm Úy Nhiên mỉm cười nhìn Tiêu Xu nói.

Tiêu Xu lấy lòng cười, không để ý nói, "Lúc này không có người khác, nên không có quan hệ gì."

Anh Đào cùng Lệ Chi giúp nàng trang điểm, Thẩm Úy Nhiên lại cùng Tiêu Xu trò chuyện. "Ta gần đây thích uống trà hoa, sau khi nghỉ trưa, tỉnh lại thường thích pha một ấm trà, luôn dùng chung với điểm tâm, Công chúa có muốn cùng ta hưởng thụ không?"

Tiêu Xu mừng rỡ vỗ tay cười, "Ta đây xem như hôm nay chiếm đại tiện nghi của người."

Bởi vì Tiêu Xu tới đây, thời điểm Thẩm Úy Nhiên không ra khỏi cửa đều thích trang điểm đơn giản tùy ý chút, lúc này Anh Đào cùng Lệ Chi rất nhanh liền thay nàng trang điểm cho tốt. Các nàng đi ra ngoài chuẩn bị nước sôi, trà cụ cùng điểm tâm, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Xu.

"A Xu là từ tẩm cung của mình chuồn ra ngoài sao?" Đợi không có người nào khác ở đây, Thẩm Úy Nhiên mới hỏi Tiêu Xu.

Tiêu Xu nuốt nước miếng, đôi mắt cũng trừng lớn, vội vàng nói, "Tẩu tẩu làm sao mà biết được? Chắc sẽ không tính toán phái người đi nói cho Hoàng thượng ca ca cùng Hoàng hậu tẩu tẩu biết chứ? Ta thoạt nhìn rõ ràng như vậy sao?"

Thẩm Úy Nhiên vẫn như cũ nhìn nàng, mỉm cười lắc đầu lại gật đầu. "Công chúa biểu tình hiện tại rất rõ ràng." Tiêu Xu nghe xong lập tức sờ sờ mặt mình, vẻ mặt mơ hồ, ý cười trên mặt Thẩm Úy Nhiên càng ngày càng nhiều, lại nói ra sự thật tàn khốc khác, "Hiện tại đã có cung nhân đi bẩm báo cho Hoàng thượng nói A Xu ở Lâm Lang điện."

Lời này làm Tiêu Xu ngẩn ngơ lại không khỏi phẫn nộ, cuối cùng không nói gì liền lập tức đứng dậy rời khỏi, tiếp tục chạy trốn. Thẩm Úy Nhiên vội vàng giữ chặt nàng, không có vì Tiêu Xu chán ghét mà ý cười trên mặt nửa điểm thay đổi. "Công chúa đi chỗ nào? Hoàng thượng nếu biết ngươi ở chỗ ta thì sẽ an tâm, ngươi nếu đi như vậy chẳng phải là làm cung nhân cùng thị vệ tiếp tục đi tìm ngươi khắp nơi sao?"

Tiêu Xu ủy khuất quay đầu lại nhìn Thẩm Úy Nhiên, trong thanh âm cũng mang theo nức nở, "Người khác không lưu ta, ta nghĩ Thục phi tẩu tẩu cũng sẽ không như vậy, nhưng hiện tại người lại để cung nhân đi truyền lời, không đến một khắc liền có người đến bắt ta trở về, bây giờ Thục phi tẩu tẩu lại không đồng ý cho ta rời đi!"

Thẩm Úy Nhiên thở dài, hỏi, "A Xu vẫn luôn ở trong phòng nhìn ta, ta lúc nào phân phó cung nhân đi truyền lời?"

Tiêu Xu giờ mới chú ý tới điểm này, nhăn mi rối rắm nói, "Đúng rồi, ta vẫn luôn nhìn, Thục phi tẩu tẩu từ khi nào đi phân phó cung nhân?" Trong lòng lại nghĩ kỹ, sợ là Lâm Lang điện có người của Hoàng thượng ca ca, là nàng xem nhẹ điểm này.

Thấy tròng mắt nàng xoay chuyển, Thẩm Úy Nhiên biết trong lòng Tiêu Xu đã có ý nghĩ của chính mình, liền cùng nàng nói, "A Xu mới vừa rồi còn đáp ứng ta cùng nhau dùng điểm tâm, phẩm trà hoa, nhanh như vậy đã muốn bỏ ta mà đi? Hoàng thượng biết ngươi ở chỗ ta thanh nhàn, an tâm, còn sai người tới bắt ngươi trở về sao? Nhưng ngươi cũng không thể chạy đi như vậy, làm biết bao nhiêu người lo lắng đến xoay quanh?"

Tiêu Xu cũng không ngu ngốc, rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Úy Nhiên. Cung nhân tiến đến bẩm báo, chỉ nói nàng ở Lâm Lang điện cùng Thục phi nương nương cùng nhau phẩm trà cười đùa, dựa vào lời nói kia, là nói Hoàng thượng ca ca yên tâm để nàng ở chỗ này, như vậy nàng không cần tiếp tục lo lắng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Xu vẫn không yên tâm lắm, không xác định hỏi, "Thật sự không cần lo lắng sao?" Thấy Thẩm Úy Nhiên mỉm cười gật đầu, nàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy "Thục phi tẩu tẩu" quả thực rất tốt. Tâm kế sâu hay không sâu đều không sao cả, có thể đốt tốt với nàng, chỉ cần không lợi dụng nàng đi đối phó người nàng yêu, thì nàng đều có thể tiếp thu. Giữa người với người, không thiếu thời điểm muốn lợi dụng đối phương, không có ác ý, không đối với đối phương bất lợi, thí dụ như cảnh ngộ của nàng lúc này.

Các nàng nói chuyện này một hồi, Anh Đào cũng đã ở ngoài cửa phòng bẩm báo, "Nương nương, Công chúa, đều đã chuẩn bị tốt, thỉnh nương nương cùng Công chúa dời bước."

Cuối xuân ấm áp, gió nhẹ ôn nhu quét qua khuôn mặt hai người, ngói tứ giác lưu ly sơn hồng trong đình hóng gió, Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Xu cầm tay nhau ngồi xuống, trong đình chỉ có Lệ Chi, Anh Đào hầu hạ, bên ngoài còn đứng hai cung nữ, hai thái giám.

Tiêu Xu nhìn động tác pha trà hoa của Thẩm Úy Nhiên, động tác như nước chảy mây trôi, thập phần tuyệt đẹp động lòng người, cho dù chưa phẩm trà, chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy hưởng thụ. Trên bàn đặt mấy món điểm tâm tinh xảo, phân lượng không lớn, nhưng đủ để hai người ăn. Thẩm Úy Nhiên rót ly trà đầu tiên đưa cho Tiêu Xu, thấy bàn tay trắng nõn nhỏ dài của nàng nhận lấy ly trà nhỏ, trước ngửi ngửi hương hoa của trà, hoa nhài thơm ngát xông vào mũi, lại nhấp một ngụm nhỏ, tựa hồ trong cổ có vị ngọt tinh tế, hảo hảo nhấm nháp, liền mỉm cười.

"Ngày mai là sinh thần của A Xu, ta suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên tặng cái gì mới tốt, hôm nay có được cơ hội này, mời ngươi một ấm trà hoa cũng xem như đền bù món quà tục khí ta đã chuẩn bị kia." Thẩm Úy Nhiên nhấp một ngụm trà hoa, cùng Tiêu Xu nói.

Tiêu Xu ngẩng đầu nhìn nàng, khôi phục lại bộ dáng cười hì hì, ba hoa nói, "May mắn được phẩm một ly trà ngon của Thục phi tẩu tẩu, có thể so được với rất nhiều đồ vật, ta muốn trộm hỏi một câu không đứng đắn, Hoàng thượng ca ca có từng uống qua trà Thục phi tẩu tẩu pha chưa?"

Thẩm Úy Nhiên lắc lắc đầu, Tiêu Xu càng ngạc nhiên, "Ta đây cũng thật lợi hại, nhặt được đại tiện nghi, quay đầu lại khoe ra với Hoàng thượng ca ca, làm huynh ấy hối hận!"

Hai người thản nhiên phẩm trà, dùng chút điểm tâm, tùy ý nói chuyện phiếm, rất nhanh mặt trời chiều ngã về phía tây. Nơi phía chân trời, là một vòng lửa đỏ hoàng hôn, xung quanh đám mây bị nhuộm đẫm sắc màu như lửa cháy, ánh sáng màu quất chậm rãi dừng lại trên người Tiêu Xu cùng Thẩm Úy Nhiên, hiện lên chút ý vị mê ly.

"A Xu chơi cao hứng rồi sao? Lần sau nhàn rỗi, lại đến tìm ta, ta cũng xem như là có người bồi. Chỉ là, nhớ nói rõ trước một tiếng với Hoàng hậu nương nương."

Tiêu Xu gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ, lại nói, "Lần sau nhất định còn tới tìm Thục phi tẩu tẩu, không lén lén lút lút nữa." Ngữ khí thập phần không muốn.

"Đi thôi, Tống thị vệ đã chờ ở ngoài điện một canh giờ rồi."

Thẩm Úy Nhiên cười cười, nhẹ nhéo cái mũi nhỏ của Tiêu Xu một chút, mới thúc giục nàng rời đi. Tiêu Xu vừa nghe đến ba chữ "Tống thị vệ", dường như giật mình một cái liền lập tức đi ra, nói, "Được, ta lần sau lại đến tìm Thục phi tẩu tẩu, cọ một ly trà ngon để uống."

Tiêu Xu nhìn thấy người đứng ở ngoài Lâm Lang điện, dáng người rất tốt, Tống thị vệ Tống Hạo Trạch vẻ mặt bình tĩnh khoanh tay đứng nhìn, nàng tức khắc cảm thấy có chút không có nửa phần tự tin, lại không thể không cố gắng trấn định, nói, "Trở về đi." Cũng không dám đưa mắt nhìn Tống hộ vệ một cái.

Ngày edit : 25/04/2020
Ngày beta : 04/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro