Chương 19: Gặp nhau như người xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ngày sinh thần của Tiêu Xu, thời tiết sáng sủa, gió êm dịu vạn dặm. Hơi thở cuối xuân dần dần biến mất, bắt đầu hiện rõ hương vị đầu hạ.

Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Thái hậu đều muốn yến hội này tổ chức long trọng, hơn nữa hoàng thân quốc thích cùng với một số trọng thần triều đình đều phải vào cung tham gia yến hội, các cung nhân càng thêm tận tâm tận lực, không dám có một tia lơ là, trong ngoài đều chuẩn bị thỏa đáng.

Yến hội tổ chức vào buổi tối, Thẩm Úy Nhiên cũng không sốt ruột, vẫn như thường dùng qua ngọ thiện sau đó nghỉ trưa, ngủ dậy một giấc, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, lúc này mới phân phó Anh Đào cùng Lệ Chi đi chuẩn bị xiêm y tham gia tiệc tối. Lúc sau canh canh giờ tắm rửa trang điểm, Thẩm Úy Nhiên chuẩn bị xong xuôi mới từ Lâm Lang điện ra tới, lúc này đang là hoàng hôn.

Vào mùa hè thì trời tối muộn, đi lúc này đi cũng không tính là đến sớm, nếu thật muốn chờ đến trời tối, thì chính là phạm phải sai lầm lớn.

Thẩm Úy Nhiên ngồi trên bộ liễn, có chút không để ý thưởng thức cảnh đêm tối buông xuống cảnh sắc mỹ lệ cuối cùng, tâm tình không thể nói rõ là tốt hay là xấu. Nghĩ đến yến hội lần này sẽ có trọng thần tham gia, vậy vị phụ thân Thừa tướng của nguyên chủ nhất định cũng sẽ tham dự, chỉ là nghĩ như vậy liền nhịn không được nhớ tới cha ở kiếp trước, Thẩm Úy Nhiên âm thầm nói bản thân ngàn vạn lần phải đè nén cảm xúc xuống mới được.

"Nương nương, sắp tới Cảnh Thái điện rồi." Anh Đào ở một bên thấp giọng nói.

Vừa thẳng thân mình, Thẩm Úy Nhiên liền nhìn thấy Thi Di Quang bên kia cũng ngồi bộ liễn hướng Cảnh Thái điện đi tới. Thi Di Quang một thân áo lụa tử sắc thêu hoa thụy thảo vân, váy dài thêu cặp loan phượng bằng tơ, tóc vấn Tùy Vân kế cài trâm khổng tước đính đá màu xanh biếc, rũ xuống là dây trân châu tinh tế theo bộ liễn di động mà lắc nhẹ, nàng liếc mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên một cái liền đưa ánh mắt đi, không có ý tứ muốn cùng nàng (Thẩm Úy Nhiên) đáp lời.

Thẩm Úy Nhiên đang muốn hướng nàng hành lễ, thanh âm Thi Di Quang bên kia đã bay lại đây, chỉ hai chữ "Miễn lễ" nhưng làm người nghe ra ý vị ngạo mạn trong đó. Dù là ai khi nghe nói như vậy đều sẽ cảm thấy có chút không thoải mái, Thẩm Úy Nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng nàng rất nhanh liền không để ý, không cần hạ bộ liễn hành lễ cũng làm nàng nhớ chút chuyện. Một lát sau, đợi nghi trượng* của Thi Di Quang cách một khoảng vừa phải, Thẩm Úy Nhiên mới nâng nâng tay ý bảo cung nhân có thể đi.

* Nghi trượng: vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá; gồm có: tàn, lọng, cờ, quạt, binh khí.

Đỡ tay Lệ Chi đi vào từ phía bên phải cửa Cảnh Thái điện, thái giám truyền xướng một tiếng "Thục phi đến --", Thẩm Úy Nhiên vào trong điện.

Dư quang nhẹ quét một vòng, lại thấy không chỉ Thi Di Quang đến sớm, mà Mạnh Thanh Ca cũng giống vậy, ngoại trừ các nàng còn có một vài phi tần được mời tới cùng với triều thần. Nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, Thẩm Úy Nhiên mới nhớ được trường hợp này giống với triều đại kiếp trước của nàng, đều ấn theo nam nữ khác biệt mà phân chia làm hai hàng để nhập tọa, cách nhau ở một khoảng cách không gần không xa nhưng vừa đủ để nhóm vũ cơ biểu diễn.

Thời điểm chào hỏi nhau, Thẩm Úy Nhiên cảm giác có ánh mắt tựa hồ đang nhìn nàng, nhưng cảm giác này không phi thường mãnh liệt, nên không có để ý nhiều. Đến lúc vào chỗ ngồi xuống, Thẩm Úy Nhiên mới lén nhìn về phía Tiêu Thịnh đang ngồi ở ghế chủ vị trong điện, hai bên hắn là Hoàng hậu cùng Thái hậu. Thấy hắn đang cùng Hoàng hậu trò chuyện với nhau vui vẻ, Thẩm Úy Nhiên rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, bỏ lỡ ánh mắt Tiêu Thịnh vừa nhìn tới, dù là vậy, nàng cũng không cẩn thận nhìn tới chỗ Thẩm Thừa tướng.

Có chút khoảng cách, nhưng cũng không xa, cho nên vẫn có thể thấy rất rõ ràng. Thẩm Thừa tướng khoảng chừng năm mươi tuổi, hai bên tóc đã điểm bạc, trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn, nhìn có chút đau khổ, nhưng hai mắt ông thập phần có thần, ánh mắt ôn hòa làm người cảm giác ra vài phần ý tứ thương hại. Thẩm Úy Nhiên ánh mắt hơi lóe, bất giác hơi hơi mỉm cười, Thẩm Thừa tướng gật đầu với nàng, ngay sau đó lại nhìn về phía nơi khác. Thẩm Úy Nhiên cũng thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn xiêm y của mình thêu một đóa hoa tường vi rực rỡ.

Tiêu Thịnh đem những hành động này thu hết vào đáy mắt, Diệp Bội Lan nghiêng đầu nhìn hắn, ôm ống tay áo, không nói gì thêm gì nữa.

Cũng không lâu lắm những người khác đều lục tục đến Cảnh Thái điện, Thẩm Úy Nhiên mỉm cười hướng Hiền phi, Đức phi cùng Lương phi chào hỏi, nội tâm gợn sóng lúc cùng Thẩm Thừa tướng nhìn nhau đã bình ổn, nhìn không ra bất cứ manh mối nào.

Hiền Thân Vương Tiêu Xán cùng Thế tử Tiêu Diễm đến cuối cùng.

Người đi phía trước kia một thân huyền sắc hoa phục, khuôn mặt khắc sâu, thần sắc nghiêm túc, đó là Tiêu Xán. Rốt cuộc là Hoàng thúc của Tiêu Thịnh nên mặt mày hai người có hai, ba phần tương tự nhau, chỉ là Tiêu Xán nhìn không giống như đi dự tiệc, ngược lại có chút ý vị thế tới rào rạt, thực sự gây chú ý. Đi theo sau Tiêu Xán là Thế tử Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm cùng Tiêu Thịnh hẳn là tuổi tác tương đương, phong thần tuấn lãng, trường thân ngọc lập, chỉ là Tiêu Thịnh xưa nay trên mặt không có ý cười, so với Tiêu Diễm lúc này trên mặt trước sau duy trì ý cười là hoàn toàn bất đồng, muốn biết nhiều hơn cũng không có cách nào để nhìn kỹ.

Thẩm Úy Nhiên phát giác bản thân không nên mắt không chớp mà đánh giá bản lĩnh nam nhân khác trước mặt Cảnh Hữu đế, qua loa đảo mắt một cái thì không hề nhìn lại. Tiêu Xán cùng Tiêu Diễm đi đến giữa điện, cùng Tiêu Thịnh và mấy người khác chào hỏi lẫn nhau, hàn huyên vài câu rồi mới vào chỗ ngồi, thoạt nhìn khách khách khí khí.

Bất thình lình Lương phi ở bên cạnh, bên tai nàng thấp giọng nói, "Thục phi tỷ tỷ có cảm nhận được, Thế tử điện hạ cùng Hoàng thượng có vài phần giống nhau?"

Thẩm Úy Nhiên liếc nhìn Phó Tân Đào một cái, lại chính diện nhìn nàng, lúc này mới cười cũng thấp giọng nói, "Ta không có muội muội lớn mật như vậy, ta không dám nhìn nhiều nên không thể nào cảm thấy được." Phó Tân Đào nghe lời nàng nói có ẩn ý, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, cũng may vang lên một tiếng lanh lảnh "Công chúa điện hạ đến --" xem như là đem nàng từ trong tình trạng này cứu ra.

Yến hội hôm nay vốn là vì Tiêu Xu mà làm, vai chính tự nhiên cũng là Tiêu Xu.

Cùng mọi người cùng nhau đưa ánh mắt nhìn người vừa mới vào trong điện cùng trang dung tinh xảo --Tiêu Xu, Thẩm Úy Nhiên không khỏi mỉm cười. Chỉ thấy Tiêu Xu một thân hồng nhạt vân phi trang đoạn dệt bách hoa phi điệp, váy dài thắt eo, trước ngực là vạt áo màu nguyệt bạch thêu hoa mẫu đơn kim sắc diễm lệ, đem dáng người lung linh lả lướt của nàng hiện lên rõ ràng. Tóc đen toàn bộ vấn lên được trâm dương chi bạch ngọc cố định, hai bên cài thêm trâm trân châu nhỏ, lộ ra cái cổ duyên dáng trắng nõn thập phần mê người.

Tiêu Xu lớn lên phấn điêu ngọc trác*, hiện tại bộ dáng như vậy càng làm người cảm thấy kinh diễm không ngớt. Hai tay nàng nhẹ nhàng đặt ở một bên hông, lộ ra vòng tay bạch ngọc cùng cổ tay tinh tế, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Nàng tuy có chút thẹn thùng, nhưng vẫn như cũ bước đi thẳng tắp không một tiếng động tiến lên hành lễ thỉnh an. Người ngoài nhìn thấy, là bộ dáng cao quý mà công chúa của một quốc gia nên có.

* Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp. (Nguồn: Vườn hoa của Bạch Trà)

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại này Tiêu Xu, Tiêu Thịnh trên mặt có ý cười, Thái hậu, Hoàng hậu càng là dáng vẻ cười khanh khách.

Thái hậu cười quay đầu nhìn Tiêu Thịnh, nói, "Chỉ chớp mắt một cái Công chúa đã cập kê, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, thật là làm người yêu thích."

Hoàng hậu cũng phụ họa nói, "Mẫu hậu nói phải, Công chúa thực sự là người quốc sắc thiên hương, tính tình lại càng làm cho người ta yêu thích."

Tiêu Xu giương mắt nhìn các nàng, trên mặt nở nụ cười nhẹ, cái miệng nhỏ như dính mật, lời nói ra làm cho người nghe cực kỳ hưởng thụ. "Mẫu hậu cùng Hoàng hậu tẩu tẩu mới là tiểu mỹ nhân, ở trong lòng A Xu hau người là đẹp nhất." Chọc cho Thái hậu cùng Hoàng hậu một trận vui mừng.

Hiền Thân Vương cùng Thế tử ngồi rất gần, đem những lời này đều nghe được rành mạch, lúc này cũng muốn xem náo nhiệt.

"Hoàng thượng oai hùng thần minh, Công chúa mỹ mạo như tiên, không hổ là cùng một mẹ sinh ra. Đại Tề có thể có Hoàng thượng cùng Công chúa, là phúc của Đại Tề, phúc của thần dân." Hiền Thân Vương không chỉ thoạt nhìn thập phần tinh thần, lời nói ra cũng là trung khí mười phần*. Hắn vừa mở miệng, Thẩm Úy Nhiên hoài nghi cung nhân ngoài điện đều có thể nghe thấy hai câu này.

* Trung khí mười phần: tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.(Nguồn: Vườn hoa của Bạch Trà)

Đáng tiếc lời này chỉ là nghe không tồi mà thôi. Hoàng thượng cùng Công chúa cùng một mẹ sinh ra nhưng không phải là thân sinh của Thái hậu, dù cho không người nào ở đây dám nói bậy, nhưng người không rõ ràng lắm cũng có mấy người? Cứ như vậy thẳng tắp đâm Thái hậu một đao, thật đúng là không khách khí.

Thẩm Úy Nhiên trong đầu nghĩ vậy, lại theo những người khác cùng nhau hành lễ lễ bái, hô ba tiếng vạn tuế, "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".

Tiêu Thịnh quét mắt nhìn mọi người phủ phục trên mặt đất trong điện, tựa như không chút để ý cong cong khóe miệng, lại nói, "Đều miễn lễ đi." Đợi khi mọi người đứng dậy, vỗ tay một cái, ý bảo yến hội bắt đầu.

Các cung nữ cùng cung trang đầy màu sắc xinh đẹp mặt mỉm cười, bàn tay trắng nhỏ dài bưng các thức ăn cùng điểm tâm trái cây muôn màu muôn vẻ nối đuôi nhau mà đi vào, vũ cơ thướt tha bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng vào trong điện, theo nhạc sư tấu nhạc nhẹ nhàng khởi vũ. Gợn sóng ẩn động lúc trước trong khoảnh khắc liền tan đi, yến hội cũng lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

Không có người nào cùng Thẩm Úy Nhiên đáp lời, nàng tự tại chuyên tâm dùng đồ ăn mỹ vị ngon miệng, thưởng thức tấu nhạc nhẹ nhàng cùng dáng múa vũ cơ mạn diệu*, thập phần thích ý. Thỉnh thoảng nàng cũng lén ngắm Tiêu Thịnh cùng Thẩm Thừa tướng không ngừng cùng người xung quanh nói chuyện với nhau, nhưng rốt cuộc chỉ là trộm nhìn xem mà thôi, tâm tư vẫn đặt ở nơi khác.

* Theo từ điển Hán Nôm; mạn: nhỏ nhắn, xinh đẹp, mềm mại; diệu: hay, đẹp, tuyệt, kỳ diệu, tài tình.

"Hiền Thân Vương gia, nghe nói Thế tử trước đó vài ngày bị bệnh nặng, tìm trăm lương y nhưng đều thúc thủ vô sách*, hiện nay Thế tử hoàn toàn tốt rồi sao?"

* Thúc thủ vô sách: bó tay không có cách nào.

Hiền Thân Vương Tiêu Xán vừa giơ ly rượu lên ngay sau đó lại buông xuống, ngược lại nhìn về phía người nói chuyện, là Quốc cữu* Thi Thành Võ, tức khắc cười nói, "Trước mắt là hoàn toàn tốt, bệnh kia tới cổ quái, cũng may có thần y ra tay cứu giúp nên khuyển tử mới có thể chữa khỏi." Tiếp theo lại nói, "Diễm Nhi, còn không nhanh cảm tạ Quốc cữu đại nhân quan tâm."

* Quốc cữu: cậu vua.

Thế tử Tiêu Diễm cũng rất phối hợp, lập tức liền cùng Quốc cữu nâng chén nói, "Tiêu Diễm cảm tạ Quốc cữu đại nhân quan tâm, chỉ có một ly rượu nhạt, biểu lòng biết ơn." Dứt lời uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Thịnh đem lời của bọn họ đều nghe được rành mạch, cũng không mở miệng nói gì. Thời điểm Tiêu Diễm bệnh nặng hắn đã sớm biết, còn phái rất nhiều ngự y đi vương phủ, lúc trở về không có ai mà không nói là bệnh quá nặng không có cách nào chữa khỏi. Vốn tưởng rằng Tiêu Diễm sẽ bởi vì căn bệnh này mà mất đi tính mạng, thì Tiêu Xán liền xem như mất đi một đại trợ lực, cố tình là Tiêu Diễm đột nhiên chuyển biến tốt đẹp lên, Tiêu Xán chỉ nói là có thần y tương trợ. Trên thực tế rốt cuộc là vì sao, không ai biết được?

Giơ ly rượu trước mặt lên, uống một ngụm rượu mạnh, Tiêu Thịnh không biết vì sao lại chú ý tới Thẩm Úy Nhiên đang hết sức chuyên chú nhìn vũ cơ biểu diễn. Nàng hôm nay mặc một thân màu xanh ngọc, váy lụa lũ kim trăm điệp xuyên hoa vân, tóc đen nhánh được vấn lên cẩn thận, trên tóc cài bộ diêu lưu kim xuyên hoa diễn châu cùng cây trâm ngọc bích bạch ngọc lan. Cùng bộ dáng ngày trước ở trong Lâm Lang Điện bất đồng, lúc này trên mặt nàng trang dung tinh xảo có chút dày, ngược lại đem ngũ quan đẹp mắt đều che dấu một chút, chỉ có đôi mắt là trước sau vẫn tươi đẹp, dường như có thể đem mọi đêm tối vô tận chiếu sáng rực rỡ.

Thẩm Úy Nhiên trước sau vui vẻ xem vũ đạo trong chốc lát, lại ăn mấy phần đồ ăn, liền theo tần suất nhìn lén Tiêu Thịnh bên kia, lúc này ánh mắt đưa qua, chợt tầm mắt cùng Tiêu Thịnh nhìn vào một chỗ, vội vàng cúi đầu xuống, lộ ra một chút thẹn thùng vui mừng lại không thể không đè nén tươi cười xuống. Trong lòng rốt cuộc là nhịn không được chửi thầm, quả nhiên nhìn một lần thì không thể, nhiều hơn hai lần là có thể có cơ hội gặp phải, cái này có tính là công phu không phụ lòng người?

Lúc sau, thẳng đến khi yến hội tan, Thẩm Úy Nhiên cũng chưa từng lại nhìn Tiêu Thịnh, Tiêu Thịnh ước chừng cũng không có lại nhìn nàng.

Bóng đêm vô tận, hôm nay cũng không có trăng, chỉ có ngôi sao đầy trời, ánh sáng nho nhỏ đem toàn bộ đêm tối làm nổi bật đến cực mỹ.

Thẩm Úy Nhiên uống một chút rượu trái cây, tửu lượng nàng không tính là kém nên sẽ không đến mức say. Chỉ là hiện tại ngồi trên bộ liễn, nhìn cảnh đêm mỹ diệu như vậy, hơn nữa gió mát phất qua, lại nhớ tới lúc đó trong ánh mắt Thẩm Thừa tướng có áy náy, quan tâm cùng lo lắng, một lòng ấm áp thiếu chút nữa thì say. Tuy rằng không phải phụ thân của nàng, nhưng ánh mắt đó, nàng đã từng thấy vô số lần từ trong mắt phụ thân của nàng ở kiếp trước. Nàng kỳ thật không thể nào tin được, chính phụ thân nàng sẽ thật sự có tâm tư mưu nghịch.

Nâng cằm, ngửa đầu nhìn trời đầy sao sáng, cũng không phát giác bộ liễn đã ngừng lại. Nghe được Anh Đào nói một tiếng, "Phía trước hình như là Hiền Thân Vương Thế tử điện hạ", Thẩm Úy Nhiên mới từ trong trầm tư phản ứng lại, ngay sau đó hạ bộ liễn. Hiền Thân Vương Thế tử điện hạ sao lại một mình xuất hiện ở chỗ này, đây là tình huống gì?

Tiêu Diễm nhìn thấy có ánh đèn liền hướng bên đó đi tới, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể không thừa nhận chính mình lạc đường, lúc này xem như gặp được cứu tinh. Tiêu Diễm bây giờ muốn chạy tới chỗ các cung nhân đang cầm đèn cung đình lưu ly lục giác, Thẩm Úy Nhiên cũng thấy rõ dung mạo đối phương, xác thật là Thế tử Tiêu Diễm, lập tức làm bán lễ, nói, "Gặp qua Thế tử điện hạ."

Tuy chỉ một cái đối mặt, nhưng lúc này cũng nhận ra người cách đó không xa, Tiêu Diễm hồi bán lễ, gọi một tiếng, "Thục phi nương nương", lại thuyết phục trong lòng mình không cần ngượng ngừng, nói, "Thừa dịp bóng đêm lần này tốt đẹp, đi ra nhìn một chút thuận tiện giải sầu tỉnh rượu, không nghĩ đến lại lạc đường, để Thục phi nương nương chê cười rồi."

"Thế tử tình cảm như thế, ai dám chê cười?" Thẩm Úy Nhiên trả lời một câu, lập tức lại nói, "Lệ Chi, ngươi lệnh hai cung nhân đưa Thế tử điện hạ trở về."

Tiêu Diễm cũng không khước từ, lập tức nói lời tạ ơn, "Cảm tạ ý tốt Thục phi nương nương, ngày khác nhất định nói lời cảm tạ thật tốt."

"Chỉ là một cái nhấc tay*, Thế tử không cần như thế."

* Ý bảo chuyện nhỏ không tốn chút sức gì.

Thẩm Úy Nhiên không đem lời nói hắn để ở trong lòng, đợi Lệ Chi lệnh hai cung nhân đưa Tiêu Diễm trở về, mới một lần nữa lên bộ liễn, trở về Lâm Lang điện. Nàng không quá để tâm đến chuyện này, rất nhanh liền đem để quên ở sau đầu.

Ngày edit: 30/04/2020
Ngày beta: 04/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro