Chương 20: Thời cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Xu thật sự lại tới tìm nàng.

Vẫn như cũ là sau giờ nàng nghỉ trưa, nhưng so với lần trước thì muộn hơn một chút, thời điểm Tiêu Xu đến Lâm Lang điện Thẩm Úy Nhiên đã tỉnh lại trong chốc lát.

Ngoài cung tiến cống một chút trái cây tươi mát vào trong cung, Hoàng hậu nương nương thiên vị nên Lâm Lang điện được phân nhiều anh đào hơn. Nguyên chủ bởi vì thích trái cây này, lại không thể thường xuyên ăn được, nên cho nha hoàn lấy cái tên như vậy, nhưng nếu đổi lại là Thẩm Úy Nhiên thì sẽ không làm vậy. Đồ mình thích nhưng lại ăn không được, nếu thường xuyên nghe, ngược lại càng thèm thêm.

Cung nhân dẫn Tiêu Xu vào trong điện, thấy Thẩm Úy Nhiên đang híp mắt thích ý nằm trên ghế quý phi được cung nữ đút anh đào, trên mặt là biểu tình thập phần thỏa mãn, bộ dáng rất là hưởng thụ. Tiêu Xu nhìn thấy cảnh tượng này liền bất giác có chút buồn cười, tâm tình phiền muộn lúc trước cũng tan hơn phân nửa.

Thẩm Úy Nhiên cũng không đứng dậy, thấy Tiêu Xu mở to mắt liền vẫy tay nói, "A Xu mau tới, anh đào này vừa to vừa ngọt, hương vị thật không tồi." Cuối cùng Tiêu Xu cùng Thẩm Úy Nhiên cùng nhau nằm ở trên ghế quý phi, cùng nàng nói chuyện, ăn anh đào.

Đợi ăn đủ rồi, lời nói rốt cuộc cũng chuyển tới chính sự. Hai người được cung nữ hầu hạ lau sạch miệng, Thẩm Úy Nhiên thức thời để cung nhân lui xuống, lại phân phó Anh Đào cùng Lệ Chi canh giữ ở ngoài cửa tùy thời chờ gọi đến.

Tuy rằng Tiêu Xu vốn dĩ là có chuyện tới tìm Thẩm Úy Nhiên, nhưng phút cuối cùng vẫn còn có chút phát khiếp, tiểu cô nương vốn da mặt mỏng, đề cập đến loại chuyện này thì không dễ dàng mở miệng được. Vì có thể trấn an nàng, Thẩm Úy Nhiên chỉ có thể trước tìm đề tài chậm rãi dẫn đường để Tiêu Xu nói ra chuyện trong lòng.

Thẩm Úy Nhiên nằm trên ghế quý phi, không nhìn Tiêu Xu, nửa khép mắt nhẹ giọng hỏi nàng, "A Xu đến nơi này của ta Hoàng hậu nương nương có biết không?"

"Biết, trước khi tới đã phái cung nhân đi xin chỉ thị của Hoàng hậu tẩu tẩu, Hoàng hậu tẩu tẩu đồng ý ta mới đến. Ta sợ không làm như vậy, Thục phi tẩu tẩu quay đầu lại đóng cửa lớn không cho ta tiến vào."

Thẩm Úy Nhiên nhìn nàng, nhịn không được cười rộ lên, "Ngươi nha, khéo mồm khéo miệng còn nghĩ xấu cho ta, lần sau liền thật sự không cho ngươi tiến vào chỗ của ta." Thấy Tiêu Xu nhìn nàng cười đến vô tội, Thẩm Úy Nhiên còn nói thêm, "A Xu lúc mới vừa tiến vào còn sầu mi khổ kiểm*, hiện tại đã tốt rồi sao?"

* Sầu mi khổ kiểm: mặt mày ủ ê, buồn bã.

Không nghĩ tới Thẩm Úy Nhiên vẫn luôn phát giác khi nàng tới vẻ mặt không thích hợp, Tiêu Xu trên mặt tươi cười hơi trệ xuống mang theo hai phần chua xót, cũng không dối gạt nàng, khẽ thở dài nói, "Thục phi tẩu tẩu cảm thấy, Hoàng thượng ca ca thật sự rất tốt với ta sao?" Không đợi Thẩm Úy Nhiên trả lời, lại nói, "Kỳ thật ta cũng biết, thân là công chúa, luôn chạy không thoát một số chuyện, chỉ là thời điểm đối mặt, vẫn cảm thấy thập phần không muốn. Dù không muốn có cảm xúc như vậy, nhưng hiện tại nói hết ra một chút, chờ tới lúc ấy, sẽ không phản kháng nửa phần."

Tiêu Xu lời nói tràn ngập phiền muộn cùng ý vị mê man, Thẩm Úy Nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Xu, vừa vặn trong gia đình đế vương, lại là thời điểm Hoàng thượng cần các loại trợ lực. . .Chỉ là Thẩm Úy Nhiên cảm thấy, Tiêu Thịnh hẳn là sẽ không tùy tiện đem Tiêu Xu hứa gả cho ai hoặc là đem nàng đi hòa thân, nếu thực sự lấy nàng để đổi lấy càng nhiều duy trì cùng trợ lực, cần gì phải đem nàng dưỡng ở ngoài cung một thời gian dài.

"A Xu, ta không biết nói như thế nào, chỉ là ta cảm thấy, Hoàng thượng sẽ không làm vậy."

"Vì sao cảm thấy vậy? Không lâu trước đây, Hoàng thượng ca ca muốn ta ở trong Trường Trữ cung học quy củ lễ nghi, sau yến sinh thần đã từng cùng ta nói qua, Đại Hạ Đại hoàng tử không tới hai tháng sẽ đến Đại Tề. Lời này không phải là nói cái ý tứ kia sao?" Lời nói sau cùng của Tiêu Xu, là ấp úng tự nói với chính mình, không nói với Thẩm Úy Nhiên.

Thẩm Úy Nhiên trầm mặc trong chốc lát, nghĩ tới lời Tiêu Xu nói, liền lại cười, nói, "A Xu, ta vừa mới còn nói ngươi là quỷ tinh linh, gặp phải chuyện như vậy còn không phải lac phạm thượng hồ đồ? Hoàng thượng nếu thực sự có ý tứ này, trước sinh thần vì sao không cùng ngươi nói mà một hai phải chờ đến lúc sau mới nói? Ta cảm thấy, sợ là bởi vì A Xu lúc trước hay từ Trường Trữ cung chạy ra ngoài chơi, bản thân lại suy nghĩ miên man mọi chuyện như vậy, chọc cho Hoàng thượng thương tâm tức giận, mới cố ý nói lẫy như vậy. Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đau lòng A Xu, làm sao có thể gả A Xu đến Đại Hạ?"

Tiêu Xu trong nháy mắt phấn chấn tinh thần, nhưng rất nhanh lại uể oải, có chút không tin lời của Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Úy Nhiên cảm thấy nàng khuyên cũng vô dụng, liền cùng nàng nói, "Nghĩ nhiều cũng vô ích, chờ tới rồi lúc đó sẽ biết. Đi thôi, Thục phi tẩu tẩu lại cho ngươi hưởng thụ thủ pháp pha trà, rót cho ngươi một ly trà ngon để uống, để A Xu hoãn một chút tâm tình."

Thẩm Úy Nhiên đầu tiên là từ trên ghế quý phi đứng dậy, Tiêu Xu hướng nàng nỗ lực cười, cũng đứng lên.

Tiêu Xu ở Lâm Lang điện một canh giờ liền rời đi, so sánh với lúc mới đến, tinh thần đã hòa hoãn chút. Thẩm Úy Nhiên tự mình đưa nàng ra ngoài điện, mới lần đầu tiên gặp được Tống Hạo Trạch, nhưng thật ra đã quên gặp người này ở đâu. Tiêu Xu ở ngoài cung vẫn luôn là Tống thị vệ Tống Hạo Trạch bảo hộ bên người, hắn thoạt nhìn mười bảy, mười tám tuổi, xác thật là người tuấn tú, trên người lại có một cổ hương vị thành thục hơn so với bạn cùng lứa, ước chừng là gánh vác trọng trách bảo hộ an toàn của Công chúa.

Tống Hạo Trạch không tiếng động ôm quyền hành lễ với Thẩm Úy Nhiên, rất nhanh liền theo Tiêu Xu, Thẩm Úy Nhiên nhìn theo bọn họ rời đi, lúc sau không trở về trong điện, lại đi đến ao sen, nhưng cũng không quên dặn cung nhân đem đồ trong đình hóng gió đi.

Đi đến ao sen, là Thẩm Úy Nhiên cố ý. Cách yến sinh thần của Công chúa đã qua hai ba ngày, Hoàng thượng không đi nơi khác, chỉ ở Phượng Loan cung của Hoàng hậu nghỉ ngơi hai đêm. Nàng tìm kiếm thời điểm chạm trán nên hạ chỉ thị cũng không sai biệt lắm, luôn có người chuẩn bị xuống tay với nàng. Không nói đến người khác, ít nhất Thái hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng, lâu như vậy mà không có chút động tác nào, đúng là không có khả năng. Huống chi quân cờ Trần Vân Nhan này, vẫn luôn dưỡng mà không cần làm gì thì đúng là không có ý tứ.

Đơn giản mà nói, có thể là người kia tìm không ra cơ hội hoặc là không dễ dàng tìm ra cơ hội, vậy thì nàng liền cho bọn họ tạo cơ hội. Nếu cơ hội đột nhiên tới mà không kịp bố trí mưu hoa, vậy nàng ngày ngày đều có cái thói quen này, để có thể cho bọn họ chuẩn bị tốt.

Nghĩ như vậy, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy mình thật sự vội vàng cho người khác tính kế. Hiện tại nàng cùng Cảnh Hữu đế cột trên một con thuyền. Nàng làm quân cờ của hắn, thay hắn thừa nhận đả kích ngấm ngầm cùng công khai trong hậu cung, hắn sẽ càng đối xử tốt với nàng hơn một chút, cảm thấy nàng vẫn còn chỗ hữu dụng, nhưng mà nàng cũng có tính toán của riêng mình.

Tiết trời đầu hạ, đã không còn lá sen xanh biếc lấp đầy, cũng không có nụ hoa vươn lên đón gió tràn ra mùi hương thơm ngát thanh nhã của hoa sen, càng không đề cập đến đài sen thanh thúy no đủ. Bên ngoài ao sen là một vòng hàng rào gỗ đen, càng vạn phần tri kỷ hơn là có ghế dài cẩm thạch để người nghỉ tạm, tuy không thể so sánh được với hồ sen ở Ngự Hoa Viên, nhưng đợi đến thời điểm nó phát triển thì cảnh đẹp không tồi.

Năm trước tàn dư hoa sen sớm đã bị thanh lý sạch sẽ, lúc này trong ao chỉ có một chút mạo tiêm (Có lẽ nó là loại cây sống cộng sinh với lá sen) như cũ cuốn lấy lá sen, thật sự không có gì để nhìn. Anh Đào cùng Lệ Chi ở một bên hầu hạ, nửa ngày chỉ thấy Thẩm Úy Nhiên lười nhác ghé vào lan can phát ngốc, hai người nhịn không được nhìn nhau, Anh Đào cuối cùng trước mỉm cười mở miệng hỏi một câu.

"Nô tỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy trong ao hiện tại không có gì để ngắm, nương nương như thế nào còn ngắm lâu như vậy?"

Thẩm Úy Nhiên cử động, điều chỉnh tư thế một chút, vẫn ngồi như cũ, thanh âm cũng trở nên lười nhác, nói, "Mỗi ngày nhìn một chút, nhìn nó ngày ngày biến hóa, từng chút từng chút trở nên xuất sắc, không phải rất có tư vị sao?"

Anh Đào vẫn cười như cũ, lại nói, "Nương nương cứ như vậy ở chỗ này ngồi nửa ngày, đối với thân mình không được tốt, không bằng bọn nô tỳ bồi nương nương dọc theo ao sen tử (ao sen chết) đi dạo một chút."

Thẩm Úy Nhiên nghe Anh Đào nói xong vội vàng xua xua tay, "Anh Đào ngươi đừng có lăn lộn ta, ta cứ thoải mái dễ chịu ở chỗ này ngồi phát ngốc một lát, ngắm cảnh liền cảm thấy rất tốt. Ao sen này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, có thể phát triển được như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng."

"Nương nương tính tình lười biếng không yêu vận động, thật đúng là làm nô tỳ không biết như thế nào cho phải." Lệ Chi nghiêng đầu nhìn Anh Đào, cười than một câu, cũng không nói cái gì nữa, hai người vẫn như cũ cùng nhau an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên chờ.

Thẩm Úy Nhiên cong cong khóe miệng cũng không nói gì nữa. Nàng nói một phen lời nói có lý như vậy, làm người nguyện ý tin phục đi? Dù sao nàng xưa nay lười, chuyện này cung nhân ở Lâm Lang điện không ai không biết.

Vốn còn có thể nhìn thấy đại thái dương nhưng bây giờ đã không còn bóng dáng, không biết ngây người bao lâu, Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc lại cử động, chuẩn bị kêu Anh Đào cùng Lệ Chi đỡ nàng trở về. Nhưng Thẩm Úy Nhiên vừa quay đầu thì không thấy Anh Đào cùng Lệ Chi đâu, chỉ thấy một vị khách quý.

Tiêu Thịnh không biết là tới khi nào, vẫn luôn không có tiếng động, có lẽ là đến chưa lâu lắm. Nghĩ đến tư thế chính mình mới vừa rồi không lịch sự lắm, Thẩm Úy Nhiên bất giác mím môi một cái, nhưng không quên bổn phận, quy quy củ củ hành lễ.

"Nhìn đủ rồi sao?" Tiêu Thịnh miễn lễ Thẩm Úy Nhiên, đầu tiên là mở miệng trêu chọc, còn nói thêm, "Trẫm nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra là có cảnh sắc đẹp gì mà đáng giá để Thục phi luôn ngắm, không biết Thục phi có hay không cùng trẫm nói trong đó rốt cuộc có gì thú vị?"

Thẩm Úy Nhiên thẳng thân mình, nhìn người trước mặt, hơi hơi mỉm cười, thản nhiên nói, "Cảnh sắc đẹp không ở trước mắt mà ở trong lòng thần thiếp, thần thiếp nhìn ao sen này, liền có thể nhớ tới ngày sau một ao sen lá xanh biếc cùng đóa hoa hồng hào, tự nhiên là sẽ cảm thấy thập phần thú vị."

Đây là ngầm nói hắn chỉ có thể nhìn vật trước mắt, nhìn không ra cảnh quan ngày sau sao? Thật đúng là dõng dạc, dám nói cảnh sắc đẹp không ở trước mắt mà ở trong lòng, làm một bộ dáng cao thâm khó đoán, làm người muốn bật cười.

"Nàng cái gì cũng có thể nói, còn dám ngầm nói xấu trẫm, lá gan càng ngày càng lớn. Trước đó vài ngày còn cùng Trần Tiệp dư nói cái gì 'xe trước bị lật, xe sau phải lấy đó làm gương', hiện tại chính mình ngược lại không sợ bị trách phạt."

Thẩm Úy Nhiên bị Tiêu Thịnh xụ mặt nói ra hai câu chọc đến cười khanh khách, trong giọng nói cũng mang theo hai phần nghịch ngợm, "Có lẽ là mới vừa rồi bồi Công chúa điện hạ nói chuyện hồi lâu nên bị ảnh hưởng, mới nhất thời mất đúng mực, Hoàng thượng khoan dung rộng lượng, tuyệt đối sẽ không cùng thần thiếp so đo chuyện nhỏ như vậy."

Tiêu Thịnh nhìn nàng liền nhịn không được nhếch khóe miệng, nàng cũng không dối gạt hắn nửa phần chuyện A Xu tới tìm nàng, lại chỉ nói một câu, "Đi đi."

Ngày edit: 02/05/2020
Ngày beta: 05/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro