Chương 21: Tâm ngứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Hai người trầm mặc một trước một sau đạp nắng chiều trở về, ánh nắng đem cái bóng kéo dài, lại cách gần nhau, hai đạo bóng dáng thân mật khăng khít quấn quít ở bên nhau.

Thẩm Úy Nhiên đi ở phía sau, vẫn luôn đem tầm mắt đặt trên người Tiêu Thịnh. Lưng hắn đĩnh bạt, biểu hiện ra uy vũ bất khuất cùng cứng cỏi; bả vai hắn rộng lớn, nhìn thập phần đáng tin cậy; hắn phong tư trác tuyệt, thân hình vĩ ngạn*, không hổ là đế vương trẻ tuổi trên vạn người. Chỉ nhìn sơ qua, nhưng không thể không nói là thực không tồi. Một người tốt như vậy ở trước mặt nàng, nếu nàng không chút để ý bộ dáng hắn, thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.

* Cao lớn, vĩ đại.

Chưa đi được một nửa lộ trình, Tiêu Thịnh đột nhiên dừng bước chân, cũng không nói lời nào, dường như đang chờ Thẩm Úy Nhiên mở miệng hỏi hắn trước. Thẩm Úy Nhiên cũng không cô phụ nỗi khổ tâm của hắn, khi hắn không hề dấu hiệu nào dừng bước chân lại, nàng suýt chút đụng phải, trước ngừng bước, lại lui về phía sau hai bước, vội hỏi, “Hoàng thượng có chuyện gì sao?”

Cao Đức Toàn cùng Từ Hi đi theo phía sau hai người nhìn thấy một màn này, đều nín cười. Tiêu Thịnh dù chưa quay đầu lại, nhưng giống như từ thân ảnh Thẩm Úy Nhiên chuyển động biết được toàn bộ, càng thêm cong khóe miệng. Đợi Thẩm Úy Nhiên mở miệng hỏi hắn, Tiêu Thịnh mới tựa như lơ đãng nói, “Chỉ là trong giây lát nhớ tới A Xu nói trà nghệ nàng không tồi, trong lòng trẫm rất tò mò. Không bằng thừa dịp sắc trời còn sớm, Thục phi cũng để trẫm biết được một chút chiêu thức trà nghệ ngon?”

Thẩm Úy Nhiên nghe hiểu được, cũng không khước từ khiêm tốn nửa phần, chỉ nói, “Vậy liền phân phó cung nhân đi chuẩn bị tốt dụng cụ mới có thể làm.”

Tiêu Thịnh hơi gật đầu, hô một tiếng, “Từ Hi.”

Từ Hi lập tức nói tiếp, “Vâng, nô tài liền đi làm.”

Thẩm Úy Nhiên lại vội vàng nói, “Làm phiền Từ Hi công công tìm đại cung nữ Anh Đào cùng Lệ Chi, các nàng biết nên chuẩn bị dụng cụ gì.” Lại cùng Tiêu Thịnh nói, “Thần thiếp tự tiện làm chủ, chỉ mong Hoàng thượng chớ có trách cứ.”

“Lần nữa va chạm với trẫm như vậy, trẫm muốn phạt nàng.” Tiêu Thịnh trầm ngâm một chút, rất nhanh liền nói, “Chờ lát nữa nếu trà kia quả thực như lời A Xu, thì có thể miễn đi trách phạt, còn có thể ban thưởng; nếu không phải, vậy chuyện trách phạt nàng trốn không thoát được.”

Cũng không đợi Thẩm Úy Nhiên nói cái gì nữa, Tiêu Thịnh liền lệnh Từ Hi lập tức ấn theo lời Thẩm Úy Nhiên đi làm. Nghĩ đến lúc này Thẩm Úy Nhiên ước chừng là bộ dáng kinh ngạc, thời điểm vẫn như cũ đi ở đằng trước, Tiêu Thịnh không bị bất luận kẻ nào phát hiện, lại nhếch miệng cười.

Mặt trời lặn ở phía tây, ánh sáng cuối cùng còn chưa biến mất, vẫn như cũ ở trong đình hóng mát lúc trước cùng Tiêu Xu phẩm trà thưởng cảnh, Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh ngồi đối diện nhau.

Thẩm Úy Nhiên hết sức chuyên chú vì Tiêu Thịnh pha trà, mỗi một bước đều làm cẩn thận, khiến người khác không rõ là sợ bị Tiêu Thịnh trách phạt nên cẩn thận như vậy hay là vốn đã vậy. Mỗi một hành động của nàng đều gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không làm người cảm thấy có nửa phần dáng vẻ kệch cỡm, cũng không làm người nghĩ nàng sợ hãi rụt rè hay tay chân không phóng khoáng. Cử chỉ của Thẩm Úy Nhiên thoạt nhìn thập phần bằng phẳng, không che dấu hay là tân trang, chỉ đem cái này nhớ cho kỹ, hoặc là nên nói khắc vào trong xương cốt.

Đầu nàng hơi rũ xuống, cổ áo màu trắng hòa cùng cần cổ trắng nõn càng có vài phần ý vị gợi cảm, hấp dẫn tầm mắt người. Nàng vẫn duy trì phong cách nhất quán như lúc ở Lâm Lang điện, không có bất luận phấn trang gì, nếu tinh tế nhìn kỹ, phảng phất có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên làn da nhẵn nhụi sáng bóng, dính chút ánh nắng. Lông mi nàng rất dài, tạo thành một bóng dáng nhỏ ở đáy mắt. Nàng ăn mặc cũng rất tùy tính, xiêm y trên người có chút to rộng, lại càng hiện ra bộ dáng xinh xắn lanh lợi.

Một người hết sức chuyên chú pha trà, một người hết sức chuyên chú thưởng thức vẻ đẹp vô tận trước mặt, nhìn vô cùng hài hòa.

Lúc trước hắn đại khái là vẫn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này, hắn tận mắt thấy rõ, Tiêu Thịnh không thể không thừa nhận, quả thật như ngày ấy Tiêu Xu ở trước mặt hắn nói như vậy, chỉ cần nhìn dáng vẻ Thục phi pha trà là đã có thể cảm giác được nước trà kia nhất định là uống rất ngon.

Tiêu Thịnh bừng tỉnh một chút liền hiểu rõ, vì sao lúc trước Tiêu Xu nói gần như là bộ dáng quơ chân múa tay, hai mắt lộ ra ánh sáng sùng bái. Một người có thể làm được loại trình độ này, trong ngày thường hoàn toàn nhìn không ra công phu gì, đối với nữ tử nhỏ hơn Thục phi một chút như Tiêu Xu mà nói, xác thật là có đủ thực lực chinh phục.

Thẩm Úy Nhiên có thể cảm giác rõ ràng được Tiêu Thịnh đang nhìn nàng, nghiêm túc đánh giá nàng, nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Nếu phải nói nguyên nhân vì sao, là bởi vì Hoàng đế kiếp trước, yêu nhất uống trà nàng pha, mỗi lần đều phải nhìn thân thủ nàng pha mới thỏa mãn, cũng nghiêm túc nhìn nàng như vậy.

Nàng kiếp trước cũng là nữ nhi của Thừa tướng, được người nhà phủng ở lòng bàn tay ngàn vạn sủng ái lớn lên, lúc chưa tiến cung khó tránh khỏi có chút yếu ớt, sở hữu tính tình không nên có nhưng đã sớm bị mài giũa trong hậu cung. Những kỹ năng này của nàng không biết có được tính như là tài nghệ không, cho dù không tính, thì dùng để củng cố ân sủng cũng có thể có chút công dụng, cũng xem như không uổng công nàng học tập.

“Hoàng thượng, mời người phẩm trà.” Thẩm Úy Nhiên châm ly trà đầu tiên, cầm hai tay đưa tới trước mặt Tiêu Thịnh.

Tiêu Thịnh nhìn nàng, trên mặt tuy có ý cười, nhưng trong con ngươi lộ vẻ chờ mong cùng tâm tình khẩn trương, duỗi tay tiếp nhận ly. Chưa đưa đến bên miệng, Cao Đức Toàn phía sau đã mở miệng làm hắn mất hứng, “Hoàng thượng chờ nô tài nghiệm qua nước trà này. . .”

Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Úy Nhiên thoáng chốc biến đổi, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại, vẫn là bộ dáng cười như cũ, cáo tội nói, “Là thần thiếp sơ sót, Hoàng thượng ăn uống càng nên cẩn thận một chút mới đúng, Hoàng thượng liền để Cao công công nghiệm qua nước trà này đi.”

Vốn muốn ngăn Cao Đức Toàn lại, Thẩm Úy Nhiên vừa nói như vậy, Tiêu Thịnh bất giác nhướng mày, không nói lời nào đưa ly trà đưa cho Cao Đức Toàn nhưng sau đó lại nhìn chằm chằm Thẩm Úy Nhiên. Tươi cười trên mặt nàng không chút biến đổi, hắn mơ hồ cảm thấy chói mắt cùng không vui, nhưng thân là đế vương khiến hắn không có đem cảm xúc này biểu lộ ra nửa điểm.

Tiếp nhận ly trà Cao Đức Toàn đưa tới, không còn tâm tư phẩm trà nêm Tiêu Thịnh đem đặt ở trên bàn, sắc mặt so với lúc trước càng thêm lãnh đạm. Cao Đức Toàn thấy thế, biết mình làm chuyện dư thừa, quấy rầy hứng thú của Hoàng thượng, nhưng không có cách nào để cứu vãn.

Không khí trong nháy mắt vi diệu lên, Thẩm Úy Nhiên nhìn Tiêu Thịnh, duy trì ý cười, nâng tay áo, duỗi tay cầm ly trà, thanh âm tựa như làm nũng nói, “Hoàng thượng là ghét bỏ trà nghệ của thần thiếp sao, ngay cả nếm thử cũng không chịu. Công chúa nói uống ngon, làm thần thiếp hân hoan hồi lâu, sau này sẽ không dám làm mất mặt như vậy nữa.” Nói xong đem ly trà đưa đến bên miệng, muốn uống nước trà kia.

Tiêu Thịnh thần sắc hơi hoãn, nhưng không nói cái gì, chỉ là lúc tất cả mọi người không có đoán trước, gần như là dùng phương thức đoạt lấy ly trà trong tay Thẩm Úy Nhiên, uống một hơi cạn sạch. Thẩm Úy Nhiên trợn to mắt nhìn hành động này của hắn, muốn kinh hô lên, nhưng nhịn xuống không có nói ra, rất nhanh trên mặt càng tươi cười sáng lạn rực rỡ.

Thậm chí vì để che dấu cảm xúc trong mắt, thời điểm chạm đến tầm mắt Tiêu Thịnh, nàng vội cúi đầu vì chính mình rót một ly trà, vì vội vàng uống một ngụm nên ngốc đến mức để cho mình bị sặc. Hành động liên tiếp như vậy làm Tiêu Thịnh nhịn không được cười nhạo một tiếng, trên mặt lại có ý cười. Lệ Chi cùng Anh Đào vội vàng tiến lên vỗ lưng để Thẩm Úy Nhiên thuận khí.

Thật vất vả mới hoãn lại, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy xấu hổ không thôi, hận không thể sớm có cái động nhỏ cho nàng chui vào giấu mình đi để ai cũng không tìm thấy mới tốt. Nàng có chút ngượng ngùng cười lấy lòng Tiêu Thịnh, tự an ủi mình nói, “Thần thiếp mất dáng vẻ, quấy rầy hứng thú của Hoàng thượng, lần này trách phạt thể nào cũng trốn không thoát.”

“Trẫm thật sự là chưa từng nhìn thấy người lớn nào như nàng vậy, uống một ngụm trà liền khiến mình bị sặc, hôm nay thật sự là thấy qua.” Tiêu Thịnh tuy là nói vậy, nhưng chút ý cười trên mặt hắn vẫn không che giấu hay thu hồi, “A Xu đúng là không có lừa trẫm, Thục phi xác thật có một tay pha trà nghệ tốt, trẫm nếu thật sự phạt nàng, thì chính là trẫm không nói lý. Dựa vào lời trẫm nói lúc trước, vốn là nên có thưởng, nhưng nàng đã mất dáng vẻ như vậy nên đành phải ưu khuyết bù nhau, không trách phạt nàng cũng không ban thưởng. Thục phi có dị nghị gì không?”

“Hoàng thượng rộng lượng không trách phạt thần thiếp đã là chuyện may mắn của thần thiếp, thần thiếp cao hứng còn không kịp, nào dám có nửa phần dị nghị? Thần thiếp cảm tạ Hoàng thượng ân điển.”

Nàng từ lúc bắt đầu liền không muốn ban thưởng, chỉ cần Cảnh Hữu đế biết nàng pha trà ngon, sớm hay muộn cũng sẽ lại lần nữa tìm đến Lâm Lang điện, hiện tại phải ban thưởng, ngược lại mất rất nhiều hứng thú.

Rốt cuộc là hứng thú không nhiều, cuối cùng trà cũng không uống quá hai ly, hai người lại tản bộ hướng Lâm Lang điện đi.

Tự có cung nhân cầm đèn cung đình đi phía trước chiếu sáng đường đi. Thẩm Úy Nhiên bước nhỏ đi theo, cùng Tiêu Thịnh cách chút khoảng cách nhưng trước sau là đi ở phía sau hắn. Chờ đến khi Tiêu Thịnh bất chợt hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, Thẩm Úy Nhiên mới đi nhanh hai bước, đem khoảng cách giữa hai người lại kéo ngắn một chút.

Hai người lúc trời hoàn toàn chìm vào đêm tối mới trở lại Lâm Lang điện, trong điện sớm đã đốt nến, ánh lửa lay động, chiếu cả phòng sáng rực.

Thẩm Úy Nhiên phân phó cung nữ đưa nước ấm cùng khăn bông* tới, lần đầu tiên tự mình thay Tiêu Thịnh rửa tay. Động tác nàng mềm nhẹ, rửa rất cẩn thận, cuối cùng lại dùng khăn bông lau sạch, mỗi một ngón tay đều được lau khô nước. Tiêu Thịnh cảm giác động tác cuad nàng giống như che chở, trong lòng dường như bị cái gì đó bắt lấy gãi ngứa, cái cảm giác khác thường này làm hắn không an tâm nhiều lắm. (Ái chà chà, động tâm rồi nha
(ง ื▿ ื)ว)

* Nguyên văn là bố. Theo từ điển Hán Nôm, Bố: vải dệt bằng sợi bông.

Cung nhân đem bữa tối dọn xong đặt ở trên bàn, Tiêu Thịnh nâng vạt áo lên rồi ngồi xuống, nhìn sơ quá thức ăn trước mắt chỉ cảm thấy cổ ngứa trong lòng kia có cảm giác lợi hại hơn một chút.

Hắn ở Lâm Lang điện dùng bữa hai ba lần, nhưng đồ ăn nhiều lần chuẩn bị đều đúng tâm ý của hắn, căn bản là làm người không có biện pháp bỏ qua phần dụng tâm cùng săn sóc này. Tiêu Thịnh ngồi ở chỗ đó mặt không biểu tình nhìn thức ăn trên bàn, bộ dáng của hắn làm Thẩm Úy Nhiên có chút không nghĩ ra được gì, từ lúc ở trong đình hóng mát thì tựa hồ cùng mọi khi có chút không thích hợp, nhưng nàng không nghĩ gì nhiều, hiện tại là làm sao vậy?

Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiêu Thịnh, nghiêng đầu nhìn y, ôn nhu hỏi, “Những thức ăn này đều không hợp tâm ý Hoàng thượng sao? Có cần để thần thiếp gọi cung nhân đi chuẩn bị những món khác. . .”

Tiêu Thịnh hơi cử động, vẫn như cũ là vẻ mặt không biểu tình, đánh gãy câu nói của Thẩm Úy Nhiên, “Không cần.”

Hành động này làm Thẩm Úy Nhiên càng cảm thấy Tiêu Thịnh thật sự quái lạ, Tiêu Thịnh cũng càng cảm thấy chính mình rất quái lạ. Cuối cùng hai người cùng quỷ dị trầm mặc dùng bữa. Thẩm Úy Nhiên còn tốt, Tiêu Thịnh không thích hợp như thế nào đi nữa cũng không ngăn nàng lấp đầy bụng; Tiêu Thịnh lại trước sau ăn mà không biết mùi vị gì, tâm tư căn bản không ở chỗ này.

Hôm nay xử lý xong chính vụ ở Thừa Càn cung, bởi vì Tiêu Xu lại tới tìm Thục phi, hắn mới đến Lâm Lang điện. Ban đầu suy nghĩ là từ Thẩm Úy Nhiên hỏi thăm Tiêu Xu cùng nàng nói chút cái gì, cho đến hiện tại, hắn đã quên mất ý nghĩ ban đầu. Tiêu Xu xưa nay không cùng các phi tần hậu cung thân cận, cố tình lại rất có hảo cảm với Thẩm Úy Nhiên, nên hắn cũng hòa khí với nàng vài phần.

Nhưng hiện tại. . .

Tiêu Thịnh đưa mắt nhìn Thẩm Úy Nhiên, cảm giác ngứa trong lòng lại lần nữa xông ra.

***

Có chút đau lòng cho chị Nhiên. Kiếp trước bị lợi dụng tận 10 năm rồi bị ban chết, kiếp này cẩn thận từng li từng tí để sống an ổn, thậm chí là suýt mất mạng mấy lần
(。╯︵╰。).

Ngày edit: 05/05/2020
Ngày beta: 05/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro