Chương 22: Cố ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Thịnh cuối cùng không có nghỉ ở Lâm Lang điện, mà trở về Thừa Càn cung.

Mặc dù có thể cảm giác được Tiêu Thịnh có chỗ không thích hợp, nhưng hiện tại Thẩm Úy Nhiên cũng không muốn đi suy đoán tâm tư của hắn, cũng không có nghĩ nhiều cái gì. Về phần chuyện nàng chưa từng thị tẩm, Thẩm Úy Nhiên càng không có tâm tư, việc này không phải do nàng, vậy chỉ có thể nên thế nào liền thế ấy.

Qua hai, ba ngày sau, Thẩm Úy Nhiên từ Anh Đào nghe nói có phi tần đích thân pha trà phái cung nhân đưa tới Thừa Càn cung, cuối cùng nửa điểm chỗ tốt không vớt được không nói, còn bị Hoàng thượng nói một câu liền rút luôn bài tử, vì vậy không người nào dám làm chuyện tìm chết kia. Vốn cho rằng Tiêu Thịnh sẽ không cam chịu bị quấy nhiễu, nhưng chưa từng nghĩ đến hắn vậy mà trực tiếp chặt đứt toàn bộ những niệm tưởng của người khác. Bởi vậy ngược lại lại hướng các phi tần nói rõ, về chuyện pha trà, hắn chỉ muốn uống của Thục phi, những người khác đánh chủ ý này thì tuyệt đối không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào.

Thời điểm nổi bật không giảm, Thẩm Úy Nhiên đắm chìm mình trong cuộc sống thảnh thơi, Tiêu Thịnh bởi vì trên tay đột nhiên có rất nhiều sự vụ yêu cầu nhanh chóng xử lý, nên không miệt mài theo đuổi cảm giác khác thường trong lòng một ngày kia là chuyện như thế nào. Bởi vì Thẩm Úy Nhiên vẫn ở trong hậu cung, không trốn đến chỗ nào khác được. Một ngày nào đó hắn sẽ hiểu rõ.

Ngày này, thật vất vả đem sự vụ quan trọng đều xử lý tốt, Tiêu Thịnh thở phào nhẹ nhõm, càng cảm thấy tình thế hiện nay không mấy lạc quan, không thể thiếu cảnh giác nửa phần. Tiêu Thịnh duỗi tay sờ soạng chung trà, cúi đầu uống một ngụm nước trà, lại nếm không ra cái tư vị gì, nhắm mắt ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, lại gọi Từ Hi cùng Cao Đức Toàn tiến vào Ngự Thư Phòng.

Từ Hi cùng Cao Đức Toàn đi vào trong, hai người nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của Tiêu Thịnh, biết hắn nhiều ngày nay bị mọi chuyện quấy đến mức hắn không thể nào nghỉ ngơi cho tốt, xác thật là mệt. Lúc sau hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Từ Hi dưới chân bước lên phía trước một bước, thấp giọng mở miệng dò hỏi, “Hoàng thượng có phải muốn nghỉ ngơi?”

Tiêu Thịnh chưa từng mở mắt ra, hỏi, “Đã là giờ thân*?”

* Từ 15 giờ đến 17 giờ.

“Hoàng thượng anh minh, qua một khắc nữa là giờ thân.”

“Vậy mà đã đến canh giờ này.” Tiêu Thịnh nói nửa câu, nửa ngày sau cũng không có nói tiếp, Cao Đức Toàn cùng Từ Hi liền chờ ở một bên, không nói chuyện nữa. Bởi vì Tiêu Thịnh không thích huân hương nên trong Ngự Thư Phòng rất ít đốt hương, càng không có cảnh sương khói lượn lờ. Hai người cúi đầu khom người chờ phân phó, hơn nửa ngày mới chờ được một câu, “Nghe nói Hoàng thúc gần đây tặng một nhóm vũ cơ vào cung?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hiền Thân Vương gia đúng là hai ngày trước tặng một nhóm vũ cơ vào cung, hiện nay đều ở giáo phường*, Hoàng thượng là muốn tuyên?”

* Nơi ở của những người chuyên làm nghề ca, múa, . . .

Tiêu Thịnh rốt cuộc cũng mở mắt, ngồi ngay ngắn lại khẽ cười nhạo nói, “Đều đã đưa đến dưới mí mắt, như thế nào có thể làm như không biết, Hoàng thúc một mảnh hảo tâm, trẫm sao có thể cô phụ? Tuyên đi, hiện tại có một chút nhàn rỗi, bất quá là tìm chút vui vẻ.”

Thẩm Úy Nhiên để Lệ Chi cùng Anh Đào lưu tại ngoài điện, nàng theo Phó tổng quản Từ Hi cùng nhau hướng thiên điện Thừa Càn cung mà đi. Nàng hơi có chút ngoài ý muốn với việc Cảnh Hữu đế phái người đi Lâm Lang điện thỉnh nàng đến nơi này tới thưởng thức ca múa, quả thật là vạn phần vinh hạnh, tỏ rõ sủng ái. Không đợi nàng trở lại Lâm Lang điện, các phi tần đều biết được, càng không nói còn có nội thị bên người Hoàng thượng tự mình đón chào. Quang vinh như vậy, không có mấy phi tần có thể có được.

Tiêu Thịnh tùy ý dựa vào trên giường mềm, biểu tình thích ý, thấy Từ Hi dẫn Thẩm Úy Nhiên tiến vào chỉ hơi nâng nâng mắt, lực chú ý vẫn là đặt ở trên người nhóm vũ cơ, biểu tình lại càng thêm hưởng thụ dáng múa phi thường mạn diệu. Thẩm Úy Nhiên đi theo Từ Hi không nhanh không chậm mà đến gần Tiêu Thịnh, chưa từng liếc mắt nhìn những vũ cơ đó.

Từ Hi hành lễ rồi thối lui đến bên cạnh đứng cùng Cao Đức Toàn, lưu Thẩm Úy Nhiên ở chỗ kia. Thẩm Úy Nhiên trong tiếng nhạc thong dong hành lễ, vẫn như cũ mắt nhìn thẳng, nửa điểm cũng không đặt chú ý trên người những vũ cơ. Tiêu Thịnh rốt cuộc nửa ngồi dậy, miễn lễ cho Thẩm Úy Nhiên, nhưng không ban tọa, ý bảo nàng ngồi ở trên giường mềm.

Tiêu Thịnh vẫn luôn duy trì tư thế nửa ngồi, đợi sau khi Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống, liền cúi người đưa miệng đến tai nàng nói, “Gần đây trong cung đưa vào một nhóm vũ cơ, trẫm thấy nàng đối với cái này cảm thấy hứng thú, liền để người đi tìm nàng tới bồi trẫm cùng nhau thưởng thức.”

Nghĩ lại, Tiêu Thịnh đối với Thẩm Úy Nhiên cũng không có nhiều hành động thân mật, như hiện nay cơ hồ gần gũi bên nhau nói chuyện càng chưa từng có. Thẩm Úy Nhiên tỏ vẻ, một người tuổi trẻ khí lực cường tráng gần như dán thân mình lại ở bên tai mình nói chuyện, càng mang theo hơi thở giống đực ấm áp phun ở làn da của mình, dù cho không đến mức khoa trương tâm động trong nháy mắt, nhưng lại hoàn toàn không kiểm soát được —— nháy mắt liền cảm thấy mặt nóng đến hoảng.

Tiêu Thịnh không phải là cố ý, chỉ là cảm thấy tiếng nhạc ồn ào, mới để sát vào một chút cùng nàng nói chuyện, cái giường này lớn nên dán đến gần chút cũng là chuyện không có cách nào. Nhưng phát hiện Thẩm Úy Nhiên nháy mắt liền căng thẳng thân mình, trên mặt không có gì khác thường, thùy tai mượt mà trắng nõn như ngọc trong một khắc nhanh chóng lộ ra hồng nhạt, chỉ là bộ dáng e lệ lại cậy mạnh làm hắn thật sự cảm thấy rất thú vị. Ban đầu còn cảm thấy tâm tình mệt mỏi như khói mù không thôi, bây giờ dễ dàng bớt đi rất nhiều.

Nhanh chóng khôi phục lý trí, Thẩm Úy Nhiên lại như cũ thẳng thân mình, tay đặt trước người cũng siết chặt làn váy, nàng nhấp môi nhẹ nhìn nhóm cũ cơ, mỗi người hoàn toàn đều mềm mại như không xương, ở trong lòng đối với nữ tử múa dẫn đầu cho bộ dáng khẳng định, lúc này mới nghiêng đầu ra vẻ thong dong, tò mò lại cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng làm sao biết thần thiếp đối với cái này cảm thấy hứng thú?” Cảm giác được Thẩm Úy Nhiên trước sau cố thẳng thân mình, trong mắt Tiêu Thịnh hiện lên một tia hứng thú, tiếp tục dựa vào giường, nhưng không trả lời vấn đề của Thẩm Úy Nhiên, chỉ nói là nếu cảm thấy hứng thú thì thưởng thức.

Thẩm Úy Nhiên cũng không có cảm thấy hứng thú nhiều lắm, Tiêu Thịnh không thể nào là từ Lệ Chi hoặc là ai đó biết được, như vậy cũng chỉ có thể là chính hắn nhận định. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là vào yến sinh thần của Tiêu Xu, nàng vẫn luôn thưởng thức màn biểu diễn của nhóm vũ cơ, nếu là bởi vì như vậy thì nàng có chút thông suốt. Nhưng nàng không có tự luyến đến mức cảm thấy Tiêu Thịnh là để ý nàng nên mới nhớ rõ yêu thích của nàng, việc hôm nay, hơn phân nửa là Tiêu Thịnh nhất thời hứng khởi, hắn chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi.

Kỳ thật bồi Cảnh Hữu đế cùng thưởng thức mỹ nhân như vậy thật sự là một chút cũng không tốt đẹp, nếu không phải vừa mới nghỉ trưa tỉnh lại, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy mình thật sự không nhất định có thể chịu đựng được. Vừa vặn một màn vũ đạo kết thúc, người tấu nhạc nghỉ ngơi, Tiêu Thịnh ý bảo ngừng, nhóm vũ cơ đều sôi nổi hành lễ chờ đợi Cảnh Hữu đế khen thưởng.

Thẩm Úy Nhiên khóe miệng mỉm cười nhìn mỹ nhân múa dẫn đầu, nửa đứng nửa ngồi thân mình, cùng các vũ cơ khác đang cúi đầu là bộ dáng bất đồng, nàng lúc này mở to đôi mắt, không an phận nhìn xung quanh, phảng phất như đối với mọi vật trong điện đều cảm thấy thập phần mới lạ. Nàng thoạt nhìn rất nhỏ, bất quá là bộ dáng mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng dáng người lại quyến rũ, cùng tướng mạo nàng hoàn toàn không hợp, vì vậy hình thành tương phản có thể làm người trong nháy mắt bị hấp dẫn. Chớ trách vì sao nàng dám có hành vi can đảm như vậy.

“Hoàng thượng, Hoàng quý phi nương nương cầu kiến.”

Tiêu Thịnh cũng giống Thẩm Úy Nhiên, đang đánh giá mỹ nhân trước mặt, nghe nội thị tới báo xong, không để ý dáng vẻ như thế nào, chỉ nói tuyên vào.

Thi Di Quang tiến vào trong điện, thật nhanh nhìn lướt qua nhóm vũ cơ trong điện, tiếp theo mới nhìn về phía Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên. Giống như lúc trước, Thẩm Úy Nhiên mỗi một lần nhìn thấy Thi Di Quang, từ thần thái của nàng liền có thể cảm giác được sự kiêu ngạo cùng khinh thường, dù cho nàng lúc này đang cười.

Thẩm Úy Nhiên có chút kinh ngạc, nàng nguyên bản cho rằng ở trước mặt Tiêu Thịnh, thái độ Thi Di Quang hẳn là sẽ thập phần mềm mại ôn nhu, thế nhưng lại không phải. Như vậy, nàng có thể ngồi ở vị trí Hoàng quý phi, hẳn là cùng ý nguyện của Tiêu Thịnh không có quan hệ gì.

Tiêu Thịnh miễn lễ Thi Di Quang, ngữ khí bình đạm thậm chí có thể nói là có chút lãnh đạm. Lúc này không khí trong điện thật sự không thể nói là thật tốt, Thẩm Úy Nhiên còn đang ngồi ở trên giường đành phải tự động lựa chọn không đi để ý đến không khí vi diệu của bọn họ, sau đó dựa vào quy củ lúc này đứng dậy hành lễ thỉnh an với Thi Di Quang. Có lẽ nàng hẳn là có nhãn lực một chút, thời điểm Thi Di Quang tiến vào liền ngoan ngoãn đứng lên, mà không phải giống như bây giờ, làm rõ ràng trong lòng nàng có chuyện không thoải mái nên mới cố ý ứng phó với nàng ta. Nghĩ như vậy, Thẩm Úy Nhiên lại tự giác tươi cười.

Không đợi Thi Di Quang miễn lễ Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh đã hỏi nàng ta trước, “Hoàng quý phi tìm trẫm là có chuyện gì sao?” Khi nói chuyện, kéo tay Thẩm Úy Nhiên để nàng ngồi xuống giường một lần nữa, cách hắn rất gần. Hành động này với Thẩm Úy Nhiên mà nói, tương đương là đang ám chỉ nàng phải phối hợp thật tốt, mà nàng cũng đang có ý này.

Thi Di Quang trên mặt vẫn tươi cười như cũ, một chút cũng chưa từng thay đổi, phảng phất đối với hành vi của Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên đều không thèm để ý chút nào, đáp, “Hoàng thượng đã nhiều ngày bận rộn xử lý chính vụ vất vả không được nghỉ ngơi, thần thiếp trong lòng sầu lo, liền lệnh phòng bếp nhỏ hầm chút canh dược thiện đưa tới cho Hoàng thượng.”

“Ái phi thật là có tâm, bày ra đi.”

Tiêu Thịnh trên mặt rốt cuộc mang theo ý cười, nhưng lời này nghe lại càng làm cho người cảm thấy bất quá là xử theo việc công mà thôi. Thi Di Quang bảo cung nữ đem canh trình lên, Từ Hi tiến lên tiếp nhận sau lại lui sang một bên. Mà bởi vì Thi Di Quang đột nhiên đến, nhóm vũ cơ giờ khắc này còn duy trì hành lễ tư thế nửa đứng nửa ngồi ở chỗ đó.

“Còn muốn nhìn sao?”

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm Tiêu Thịnh, hắn lại một lần dán đến cực gần cùng Thẩm Úy Nhiên nói chuyện, lại là ý tứ dò hỏi nàng. Thẩm Úy Nhiên tay còn bị Tiêu Thịnh cầm chưa từng buông ra, dù cho nàng nỗ lực mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không đi để ý quá nhiều, nhưng xúc cảm khô ráo ấm áp từ bàn tay của Tiêu Thịnh quá mức rõ ràng, cũng không có biện pháp bỏ qua cảm giác bàn tay đầy vết chai dày đang vuốt ve mu bàn tay nàng.

Thẩm Úy Nhiên cảm thấy chính mình đại khái chỉ cần nghiêng đầu sang một bên thì vành tai nàng có thể dán lên cánh môi Tiêu Thịnh, biết rõ như vậy, cũng không thể không phối hợp với Tiêu Thịnh diễn kịch.

Vì thế nàng cắn môi mỉm cười, trên mặt đỏ ửng tượng trưng cho ngượng ngùng, đưa mắt nhìn Thi Di Quang một cái, lúc này ngữ khí vui sướng lại có chút cẩn thận nhỏ giọng trả lời, “Thần thiếp đều theo ý tứ Hoàng thượng. . .” Lúc nói chuyện bởi vì muốn nhìn Tiêu Thịnh mà nghiêng đầu, quả nhiên, vành tai truyền đến xúc cảm nhu hòa, tức khắc mặt liền càng đỏ.

Theo ý tưởng của Thẩm Úy Nhiên, là nàng không cẩn thận chạm vào Tiêu Thịnh, tiếp theo đứng dậy cáo tội, Tiêu Thịnh tự nhiên là miễn tội cho nàng. Nhưng ngay lúc nàng kinh hoảng vội vàng đứng dậy, Tiêu Thịnh lại lập tức đem thùy tai nàng ngậm ở trong miệng. Bộ dáng ngượng ngùng lúc trước bất quá là giả vờ, nhưng một khắc này, bởi vì hành động này của Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng, duy độc có thể cảm giác được đó là lập tức từ mặt đến cổ đến toàn thân đều thiêu cháy. (Hố hố hố („ಡωಡ„))

Dù Tiêu Thịnh rất nhanh liền buông tha nàng, nhưng Thẩm Úy Nhiên vẫn hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại. Thi Di Quang đứng ở chỗ đó nhìn, tươi cười vẫn như lúc ban đầu, Thẩm Úy Nhiên lại cảm thấy tươi cười cùng trong ánh mắt nàng tràn đầy cảm giác âm trầm, hai người các nàng nhất định là không chết không ngừng, Thẩm Úy Nhiên không lo lắng Thi Di Quang sẽ càng thêm muốn mạng nàng.

Có chút thú vị ác ý đối với phản ứng luống cuống của Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh cảm thấy tâm tình sung sướng, hắn cười đến thư thái nhìn về phía nữ tử múa dẫn đầu kia, hỏi nàng, “Ngươi tên là gì?” Một câu như vậy, làm tình cảnh Thi Di Quang càng thêm xấu hổ.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ tên là Ninh Phật Tang.”

“ ‘Giọt lệ rơ lộ tử mỉm cười, diễm diễm thiêu không hồng phật tang’* là cái tên hay. Cao Đức Toàn, thưởng.”

* Trên google không thấy nên xin phép giữ nguyên văn.

Tiêu Thịnh kéo dài thú vị của mình bằng việc quan sát bàn tay tinh xảo của Thẩm Úy Nhiên, móng tay nàng được cắt tỉa gọn gàng, cũng không có sơn móng tay, đầu ngón tay mượt mà xinh đẹp. Tiêu Thịnh cũng không ngẩng đầu lên tán thưởng một tiếng nhưng cũng đủ làm Ninh Phật Tang vui mừng, vô cùng cao hứng tạ ơn theo Cao Đức Toàn đi xuống lĩnh thưởng.

Nghiên cứu tay Thẩm Úy Nhiên một lát, Tiêu Thịnh rốt cuộc một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Thi Di Quang vẫn còn ở chỗ kia, liền làm một bộ biểu tình vạn phần giật mình, “Hoàng quý phi còn có chuyện gì sao?”

Cho dù là bị ngó lơ nhưng Thi Di Quang từ lúc bước vào đến bây giờ cũng không có lộ ra chút cảm xúc bất mãn nào, nàng chỉ cười nói, “Thần thiếp không còn chuyện gì, thần thiếp xin cáo lui.” Không có nói nửa câu gì khác, hành lễ cáo lui.

Thi Di Quang được đại cung nữ Linh Lung cùng Ngọc Trí chờ ở ngoài Thừa Càn cung, thấy nàng đi ra sắc mặt thập phần tối tăm, lập tức tiến lên đón, nhưng trong lòng đều cảm thấy không ổn. Hoàng thượng sợ là lại làm nương nương khó chịu, mà mỗi lần phát sinh chuyện như vậy, người chịu xui xẻo chỉ là các nàng hầu hạ bên người.

“Hoàng cô cô nghỉ trưa đã tỉnh chưa?” Được đỡ lên bộ liễn ngồi xong, Thi Di Quang hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc chính mình, lúc này mới hỏi Linh Lung cùng Ngọc Trí.

“Khởi bẩm nương nương, Thái hậu nương nương đã tỉnh rồi ạ.”

“Đi Vĩnh Phúc cung.”

Thi Di Quang rời đi không bao lâu, Thẩm Úy Nhiên cũng rời Thừa Càn cung trở về Lâm Lang điện. Buổi tối nghe nói Cảnh Hữu đế triệu Ninh Phật Tang thị tẩm, Thẩm Úy Nhiên cũng không kinh ngạc, nếu không có cái tâm tư này thì cần gì phải hỏi tên họ nàng ta. Chỉ là nghĩ đến Tiêu Thịnh mỗi lần lật thẻ bài nàng đều chưa từng lâm hạnh nàng, không khỏi nghi hoặc đối với các phi tần khác hắn có hay không cũng như thế, nhưng hiện tại Tiêu Thịnh đối nàng làm rất nhiều hành động thân mật, thật sự là tâm tư khó đoán.

Nghỉ trưa tỉnh lại đã bị tuyên đi Thừa Càn cung, giờ khắc này từ trong miệng Lệ Chi biết được tin tức như vậy, Thẩm Úy Nhiên đang ở bên ao sen, nhìn cảnh tượng lá sen tầng tầng lớp lớp trong ao sen đến phát ngốc. Sắc trời có chút trễ, đêm tối đã bắt đầu buông xuống, bên cạnh ao cũng đã bắt đầu thắp đèn lồng. Nhiệt độ nóng nực hai ngày này đã vơi đi không ít, lúc này mặt ao có gió nhẹ thổi tới, vô cùng mát mẻ.

Mặt nước không đen lắm, vẫn có thể thấy rõ hình dáng lá sen cùng cành sen, Thẩm Úy Nhiên ở trong lòng tính toán bản thân vẫn duy trì hành động này đã mười mấy ngày, nàng mỗi lần đi đều chỉ chừa lại hai người Anh Đào cùng Lệ Chi, hẳn lac đối phương sẽ ra tay trong hai ngày tới. Để Anh Đào đi chuẩn bị bữa tối, Thẩm Úy Nhiên đi lên phía trước hai bước tới bên hàng rào, Lệ Chi vội nhắc nhở một câu, “Nương nương không thể cách gần như vậy, nếu không sẽ ngã xuống.” Một khi lướt qua hàng rào, liền chỉ có nước ao, mà nàng cũng không biết biết bơi.

“Ừm.” Thẩm Úy Nhiên ứng một tiếng, lui ra phía sau một bước, quay đầu nhìn Lệ Chi hỏi nàng, “Thức ăn cho cá đâu?” Hai ngày trước, nàng lệnh cung nhân thả rất nhiều cá nuôi trong ao sen tử này. Lệ Chi lên tiếng trả lời đi lên đưa qua, Thẩm Úy Nhiên tiếp nhận, nhìn thấy không có bao nhiêu, liền nhíu mày trách cứ Lệ Chi một tiếng, “Sao ít như vậy?” Sau đó lập tức phân phó nàng đi đến lấy thêm.

Thẩm Úy Nhiên cầm vại* chứa thức ăn, một lần nữa gần sát hàng rào, hoàn toàn không phòng bị rải thức ăn cho cá.

* Đồ đựng làm bằng sành, gốm; hình trụ, lòng sâu.

Một lúc lâu sau không có nửa phần động tĩnh, thời điểm Thẩm Úy Nhiên cho rằng đối phương hôm nay cũng không có động tác, trong nước bỗng nhiên hiện ra cái đầu. Đột nhiên xuất hiện ở trước mắt một màn như vậy làm nàng kinh hách không thôi, gần như là thét chói tai. Thẩm Úy Nhiên thân mình run một cái, cơ hồ theo bản năng lui ra sau muốn tránh xa ao sen, nhưng ngay sau khi nàng lui về phía sau, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay hữu lực lúc nàng không hề phòng bị đẩy nàng hướng về phía trong ao. . .

Ngày edit: 06/05/2020
Ngày beta: 06/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro