Chương 23: Trúng độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thẩm Úy Nhiên mở mắt tỉnh lại, trong tầm mắt mê man cảm ứng được một đôi mắt ôn nhu như nước lại sốt ruột, đợi nhìn thấy rõ ràng hơn một chút, liền phát giác cảm xúc trong đôi mắt kia đã biến thành vui sướng, vì vậy nàng cũng tự giác lộ ra nụ cười ôn nhu.

Tiêu Thịnh nắm tay Thẩm Úy Nhiên, trong mắt tràn đầy thần sắc vui mừng, thấy người nằm trên giường tươi cười nhu nhược càng thêm thương tiếc, lại quay đầu nhìn Thái y, ôn nhu tức khắc hóa thành sắc bén, ngữ khí cũng không tốt lắm, nói, “Còn không nhanh tới kiểm tra cho Thục phi!”

Lệ Chi tức khắc cầm khăn đặt lên cổ tay của Thẩm Úy Nhiên, Trương Thái y cuống quít tiến lên, tinh tế bắt mạch, nhiều lần xác nhận không ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể mới cùng Tiêu Thịnh bẩm báo, “Khởi bẩm Hoàng thượng không cần quá mức lo lắng, Thục phi nương nương hiện tại đã không sao, chỉ là có chút dấu hiệu phát nhiệt, thần kê khai hai thang thuốc hạ nhiệt cùng phương thuốc điều dưỡng thân thể, đợi Thục phi nương nương uống vào, dưỡng thân thể một thời gian, thì không còn gì trở ngại.”

“Vậy thì tốt, nhanh đi xuống khai thuốc đi.” Tiêu Thịnh nhẹ thở một hơi, lại xua xua tay.

Trương Thái y hiểu ý cung kính hành lễ xin cáo lui, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại nhịn không được lại than một câu, Thục phi vào cung mới hơn một tháng, đã hai lần suýt mất đi tính mạng, đáng thương thân là nữ nhi của Thừa tướng, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh này, trong cung xem ra càng ngày càng không yên ổn, liên quan đến Thái y bọn họ cũng trở nên thập phần không quá tốt.

Thẩm Úy Nhiên cảm thấy có chút đau đầu, cổ họng khô khốc, lại nghĩ không biết mình hôn mê bao lâu. Rũ rũ mí mắt, Thẩm Úy Nhiên rất nhanh tiếp tục giương mắt nhìn về phía Tiêu Thịnh đang ngồi cạnh giường, nhớ tới không lâu trước đây vừa mới biết được Hoàng thượng điểm Ninh Phật Tang thị tẩm, mà lúc này hắn đã canh giữ ở Lâm Lang điện. Đối phương đầu tiên là muốn mạng nàng, nếu không lấy mạng nàng được, cũng muốn thay nàng tàn nhẫn kéo một phen cừu hận mới có thể an ủi chút đỉnh.

“Hoàng thượng. . .” Thẩm Úy Nhiên mở miệng nói một câu, lúc này mới phát giác cổ họng có chút đau. Nghĩ đến lại phải uống thuốc, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy vạn phần chua xót, thật vất vả nhặt về cái mạng nhỏ còn phải tiếp tục chịu tội (Ý bả là uống thuốc đắng á), cùng Cảnh Hữu đế làm giao dịch này thật sự là có chút cảm giác lỗ nặng.

Tiêu Thịnh nắm tay nàng, nghe thấy thanh âm nàng ồm ồm, liền ôn nhu dò hỏi, “Có muốn uống chút nước không?”

Loại thời điểm này không cần phải cố ý cậy mạnh, nhưng đồng dạng không cần phải cố ý nhu nhược, Thẩm Úy Nhiên nằm trên giường chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Thịnh chớp chớp mắt. Tiêu Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay hắn của nàng không có chút huyết sắc gì, rõ ràng là bộ dáng suy yếu, nhưng nhìn biểu tình nàng nghịch ngợm, sinh sôi làm người cảm thấy an tâm không ít, càng đau lòng thêm hai phần.

Tiêu Thịnh động tác mềm nhẹ đỡ Thẩm Úy Nhiên ngồi dậy, duỗi tay cầm gối mềm thay nàng lót ở sau lưng để nàng có thể ngồi thoải mái một chút, lúc này mới lấy một ly nước bên cạnh giường, rót nước ấm, vốn muốn tự mình đút nàng, lại không nghĩ đến nàng tự mình tiếp nhận ly nước, cúi đầu chậm rãi uống, thỉnh thoảng còn len lén nhìn hắn.

“Còn muốn sao?” Thấy Thẩm Úy Nhiên uống hết, Tiêu Thịnh liền hỏi thêm một câu. Thẩm Úy Nhiên lắc lắc đầu, thanh âm có chút nhẹ, nói, “Không cần.” Uống chút nước, cổ họng thoải mái hơn một chút, thanh âm cũng không khàn khàn nữa.

Tiêu Thịnh thay nàng đem chăn gấm kéo lên, miễn cho nàng lại bị lạnh, rồi sau đó hỏi chuyện chết đuối, đây xem như là hoàn toàn tiến vào chính sự. Thẩm Úy Nhiên nghĩ hắn nhất định đã trước từ Lệ Chi cùng Anh Đào biết được chút tình huống, kế hoạch của nàng hẳn là hắn đã biết đi. Nghĩ như vậy, Thẩm Úy Nhiên lại cười hướng Tiêu Thịnh chớp chớp mắt, bộ dáng nghịch ngợm tỏ vẻ chuyện không tính là nghiêm trọng, lúc sau lại làm nũng cầu xin tha thứ.

“Hoàng thượng trước đáp ứng thần thiếp, nghe thần thiếp nói xong, Hoàng thượng sẽ không tức giận cũng sẽ không trách tội với thần thiếp, thần thiếp mới dám ăn ngay nói thật.”

Thẩm Úy Nhiên hai mắt nước mắt lưng tròng, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Thịnh, trong giọng nói tràn đầy ý vị làm nũng, nghe xong làm người không trách tội nổi, không nói Tiêu Thịnh đối với nàng là thích hay không thích. Rõ ràng là thiếu chút nữa mất đi tính mạng, chuyện nghiêm túc từ miệng nàng nói ra ngược lại như là tiểu đả tiểu nháo, Tiêu Thịnh lúc trước nghe xong Lệ Chi nói một phen liền thả lỏng trong lòng, lúc này, lại rối bù một chút.

Chỉ là không dễ dàng như Thẩm Úy Nhiên nghĩ, Tiêu Thịnh trong nháy mắt sắc mặt cứng lại, chợt cười cười, “Thục phi không nói ra trước, trẫm làm sao phán đoán được việc này thật tốt, nếu không phân biệt tốt xấu mà tùy ý che chở, trẫm chẳng phải liền thành người ngu ngốc.” Ngữ khí nghe như là trêu chọc, nhưng hàm ý là uy hiếp.

“Hoàng thượng nói có lý.” Thẩm Úy Nhiên vẫn cười như cũ, không để ý lắm, lại chậm rãi, thấp giọng nói, “Lúc đó trong nước đột nhiên xuất hiện cái đầu, thần thiếp bị kinh hách, bất ngờ không đề phòng, phía sau lại có người sức lực thập phần lớn, đẩy thần thiếp vào trong nước. Người trong nước cùng người trên bờ rõ ràng là thông đồng với nhau, tuy người trên bờ sức lực rất lớn, nhưng thần thiếp có thể cảm giác rõ ràng được tay người kia cũng không to rộng lắm, thiết nghĩ hẳn là không phải nam tử.”

Chuyện sau đó, nước tràn vào mũi làm nàng suýt chết chìm, nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng người cứu nàng là Lệ Chi cùng với tiểu cung nữ tiểu thái giám Lệ Chi dẫn tới, rõ ràng là liên quan tới Tiêu Thịnh. Sau khi bọn họ đến, hung thủ trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi, tựa hồ biến mất trong hư không. Trong lúc Thẩm Úy Nhiên còn chưa tỉnh lại, Tiêu Thịnh đã phái người đi xuống ao sen kia tìm kiếm sơ qua, cũng không có phát hiện mật đạo hay đồ vật linh tinh gì, thập phần quái dị.

Tiêu Thịnh nghĩ đến chuyện lần này, trong giây lát phản ứng lại, Thẩm Úy Nhiên vừa rồi căn bản là không có đem toàn bộ chuyện nói ra, chuyện lúc gặp chuyện không may cũng không nói rõ ràng, mà những chuyện trước đó đều bị nàng trực tiếp xem nhẹ, thật giảo hoạt giống như là tiểu hồ ly. Mới vừa rồi không phải là một bộ muốn thẳng thắn toàn bộ sao?

Thẩm Úy Nhiên thấy Tiêu Thịnh lâm vào trầm tư, cũng không nói cái gì nữa, chỉ chờ hắn trước hết nghĩ xong mọi chuyện. Chỉ là hiện giờ Thẩm Úy Nhiên không khỏi cảm thấy, mình nói ra suy đoán trong lòng như vậy, Tiêu Thịnh không có cảm thấy chỗ không ổn, xem ra là có chút đem nàng xem như “Người một nhà”, cho dù là bán tín bán nghi, nhưng với nàng mà nói, đều đã rất tốt, là chuyện phi thường tốt.

“Trong điện nàng nhân theo chuyện lúc trước đã dọn dẹp hơn phân nửa, rốt cuộc vẫn có cạm bẫy, lần này nên nghĩ cách lại thanh lý. Về phần cung nữ khí lực lớn mà nàng nói, thì khó có thể tìm ra được đầu mối gì?”

Đã như vậy, Tiêu Thịnh cũng nói thẳng ra, những việc này vẫn chưa đề cập quan hệ cơ mật gì quá lớn. Mà Thẩm Úy Nhiên vẫn luôn trợ giúp hắn rất tốt, nếu dám phản bội hắn thì hậu quả cũng không cần phải nói. Hắn thừa nhận hiện tại chính mình đối với Thẩm Úy Nhiên có vài phần hứng thú, nhưng nếu đối phương không phải là người biết điều cảm kích, vậy hắn cũng sẽ không có cái gì để lưu luyến.

“Mấy ngày trước, ngoài cung tặng rất nhiều bồn hoa tới Lâm Lang điện, thần thiếp mơ hồ nhớ rõ lúc ấy có vài cung nữ mang bồn hoa vào trong điện. Bồn hoa kia không tính là nhỏ, vừa là đồ sứ lại còn chứa rất nhiều bùn đất, thoạt nhìn cũng không nhẹ, cung nữ có thể di chuyển được nhất định là sức lực thực không nhỏ, thần thiếp cho rằng có thể là mấy người này xuống tay.”

“Ừm.” Tiêu Thịnh hơi mím môi, nhíu nhíu mày trong chốc lát lại giãn ra, nói, “Người vẫn luôn ẩn nấp ở trong nước, trẫm tìm không ra tung tích gì, dường như trong nháy mắt từ trong ao biến mất, đối với việc này Thục phi có ý tưởng gì không?”

Thẩm Úy Nhiên không nghĩ đến Tiêu Thịnh sẽ hỏi nàng nhiều chuyện tình như vậy, thật sự là cái gì nàng cũng không biết, nhưng thấy vẻ mặt của hắn, hẳn là thuận miệng hỏi, cũng không nghĩ là sẽ thật sự từ nàng tìm ra được đáp án, lại cảm thấy có chút bị xem thường. Nàng càng tin tưởng người kia là cố ý giả thần giả quỷ, một người sống sờ sờ như vậy sao có thể đột nhiên biến mất? Nhất định là từ trong nước bỏ chạy.

“Hoàng thượng đã phái người đi thăm dò ao sen, nhưng không thu hoạch được gì sao?”

Tiêu Thịnh thản nhiên gật gật đầu, nói, “Một chút manh mối cũng không tra ra được.”

“Một lần tra không ra, không ngại lại tra nhiều lần.” Thẩm Úy Nhiên mỉm cười nhìn Tiêu Thịnh, “Đối phương dám ra chiêu này thì hẳn là có chỗ dựa vào, tự tin rằng mình sẽ dễ dàng không bị phát hiện. Nhưng Hoàng thượng anh minh như vậy, thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng nhất định có thể điều tra ra.”

Đạo lý dễ hiểu như vậy không phải hắn không rõ, chỉ là sai người tra qua một lần không thu hoạch được gì nên trong lòng có chút loạn. Tiêu Thịnh nhẹ phun một ngụm trọc khí, sắc mặt rốt cuộc lộ ra một chút ý cười, “Ái phi đợi lát nữa uống thuốc xong liền nghỉ ngơi cho tốt, trẫm nhất định sẽ đem việc này điều tra rõ, tuyệt đối không cô phụ tâm ý ái phi.”

Thẩm Úy Nhiên nửa ngồi ở trên giường, nhìn Tiêu Thịnh rời đi, ý cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối không thay đổi.

Chuyện ở Lâm Lang điện các phi tần mới truyền nhau không bao lâu, ngày hôm sau vào lúc giữa trưa, mọi người lại nghe nói Đức phi trúng độc, không khỏi líu lưỡi. Đức phi luôn luôn độc lai độc vãng*, cũng không thân cận hay đắc tội với ai, đang ở phi vị, lại có Hoàng thượng phù hộ, từ lúc vào cung đến nay chưa bao giờ gây ra chuyện gì, hiện nay lại. . .Lại tinh tế suy nghĩ, không khỏi cảm thấy, từ khi Thẩm Úy Nhiên vào cung, hậu cung này liền hơi có chút không yên tĩnh, quả nhiên là không thể không nói có chút đen đủi.

* Đi đâu cũng chỉ có một mình.

Bởi vì ngày hôm qua rơi xuống nước mà bị lạnh, bắt đầu có dấu hiệu phát nhiệt mà không có chuyển biến tốt đẹp, Thẩm Úy Nhiên tự nhiên cũng vì vậy mà được miễn đi Phượng Loan cung cùng Vĩnh Phúc cung thỉnh an. Thân mình không còn chút sức lực nào, Thẩm Úy Nhiên bị Anh Đào đánh thức dùng đồ ăn sáng cùng chén thuốc, lúc sau lại ngủ tới lúc ngọ thiện mới tỉnh lại, cả người mới thư thái chút.

Anh Đào cùng Lệ Chi đúng giờ đưa chén thuốc và cháo thanh đạm tới, Thẩm Úy Nhiên nửa ngồi trên giường, ăn chén cháo, nghe Lệ Chi nói chút chuyện xảy ra nửa ngày này. Kỳ thật cũng không có đại sự gì, bất quá là ao sen bên kia cơ hồ là một hồi nghiêng trời lệch đất, vài cung nữ bị bắt đi thẩm vấn. Thẩm Úy Nhiên nghe xong cảm thấy không đúng chỗ nào, liền hỏi nhiều một câu, “Hậu cung không có phát sinh chuyện gì sao?”

“Thật ra là có một chuyện.” Lệ Chi vốn là nghe theo lời Hoàng thượng, Hoàng thượng nói chuyện hậu cung Thục phi không hỏi đến cũng không sao, chuyện không có quan hệ gì thì không cần nhiều lời, cũng không cần chủ động nhắc tới, nhưng hiện tại Thục phi hỏi cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Nghĩ kỹ, Lệ Chi lúc này mới đáp, “Khoảng chừng nửa canh giờ trước, nô tỳ nghe nói Đức phi nương nương ở trong Quỳnh Hoa điện đột nhiên trúng độc, hiện tại vẫn đang còn hôn mê.”

Quỳnh Hoa điện là nơi ở của Đức phi Tô Liễm Diễm, Thẩm Úy Nhiên biết rõ ở trong điện của mình trúng độc cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, không khỏi đối với Đức phi có hai phần đồng bệnh tương liên*, nhưng rốt cuộc không có liên hệ gì đến nàng nên không để ý nhiều lắm. Nhưng mà sau một lát, Thẩm Úy Nhiên liền phát giác có chỗ không đúng.

* Cùng cảnh ngộ mà thương xót, giúp đỡ nhau.

Nàng cùng Đức phi nguyên bản là không có liên hệ gì, nhưng lúc trước Đức phi từng cùng nàng đi hứng một chút sương sớm dùng để pha trà. Bởi vì không phải đại sự gì, cho nên mới không để ý lắm. Chỉ là hiện tại chính mình vừa mới xảy ra chuyện, Đức phi liền cũng xảy ra chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy thật sự không tốt. . .

Ngày edit: 08/05/2020
Ngày beta: 06/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro