Chương 2: Gợn sóng (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Manh

Để cung nữ thay mình trang điểm một chút, thay đổi một thân xiêm y. Lúc này Thẩm Úy Nhiên mới đi đến chính điện.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Hoàng quý phi Thi Di Quang là một mỹ nhân hiếm có, nói nàng đẹp tựa như thiên tiên cũng không quá. Diễm lệ mà không lẳng lơ, quyến rũ mà không dung tục, đẹp mà không ngấy, khiến cho phi tần hậu cung ở cùng một chỗ với nàng đều ảm đạm thất sắc. Có thể ngồi vững vị trí Hoàng quý phi, ngoại trừ mỹ mạo cùng có Thái hậu chống lưng, Thi Di Quang tất nhiên còn có mặt khác hơn người.

Thẩm Úy Nhiên cười nhẹ nhìn về phía Thi Di Quang đang ngồi trên ghế chủ vị ở chính điện, chậm rãi đi đến. Thi Di Quang nhìn thấy nàng, vốn là vẻ mặt không có biểu tình gì liền hiện lên một chút ý cười, có thể nói là nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Thẩm Úy Nhiên ánh mắt hơi loé, đến trước mặt Thi Di Quang hành lễ, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng quý phi nương nương."

Lúc này Thi Di Quang mới đứng dậy tiến lên đỡ Thẩm Úy Nhiên một chút, vội nói, "Thục phi muội muội đa lễ, thân thể muội khó chịu, không cần phải thực hiện những nghi thức xã giao này, mau mau đứng lên." Nói xong để cung nữ tiến lên đỡ Thẩm Úy Nhiên ngồi xuống. Thục phi chỉ mới tiến cung không lâu, ân sủng cũng không tính là ít, đáng tiếc là bạc mệnh. Hoàng cô cô muốn mạng nàng, làm sao nàng sống được qua ngày mai? Nghĩ vậy, Thi Di Quang theo bản năng đè ép khóe miệng xuống.

Thẩm Úy Nhiên ngước mắt nhìn Thi Di Quang, ý cười trên mặt có chút thâm ý. Nàng biết rõ, chuyện lúc này đây có thể bảo toàn được tính mạng là đủ rồi, nếu muốn lay động địa vị của Hoàng quý phi thì không có khả năng. Huống chi có thể giữ được tính mạng cũng đã may mắn, ai lại làm đối phương không phải nàng chết thì không được.

Nàng không biết Thái hậu có tính toán gì, nhưng nếu Thi Di Quang đi một chuyến đến điện Lâm Lang, tất nhiên sẽ không để bản thân đi uổng công, có lẽ tính toán vốn để đến ngày mai mới tiến hành nhưng không ngờ lại muốn làm luôn trong hôm nay. Nếu Thi Di Quang ở chỗ nàng trúng độc, chuyện này nhất định phải tra, lại không phải  một ngày nửa ngày là có thể tra rõ.

Ngày mai Cảnh Hữu đế xuất cung là chuyện không thể nào trì hoãn, vậy thì, Thái hậu chỉ có thể làm chuyện này rồi dựa theo ngày mai lấy mạng của nàng. Nếu là như vậy, so với việc chèn ép Hoàng đế thì có khi hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Về phần Thẩm Úy Nhiên, cùng lắm cũng chỉ là một vật hi sinh giữa hai phe phái đấu đá nhau mà thôi.

Thẩm Úy Nhiên thuận thế đứng lên, tùy ý để cung nữ đỡ nàng đến ghế ngồi, Thi Di Quang một lần nữa ngồi lại vào ghế. Đợi sau khi ổn thỏa, mới nhìn Thẩm Úy Nhiên, "Nghe nói thân thể muội muội không thoải mái lắm, hiện giờ đã tốt hơn chưa?" 

"Phiền nương nương quan tâm là thần thiếp không phải. Thần thiếp vừa mới nhìn chén thuốc đen như mực kia, tạm thời đã cảm thấy tốt hơn nhiều, không cần uống thuốc cũng hoàn toàn không có vấn đề gì." Thẩm Úy Nhiên chậm rãi nhìn Thi Di Quang nói, dứt lời lại che miệng, giống như có chút ngượng ngùng.

"Thuốc đắng dã tật, muội muội không nên như vậy, không thể bởi vì không chịu dùng thuốc mà dẫn đến hủy hoại thân thể." Thi Di Quang dứt lời, bưng chung trà sứ men xanh lên, uống một ngụm.

"Nương nương giáo huấn phải, chờ lát nữa thần thiếp cẩn thận dùng thuốc, trăm triệu lần không dám bỏ qua."

Thi Di Quang gật đầu, không nặng không nhẹ nháy mắt với đại cung nữ phía sau, tiếp nhận hộp gấm trong tay cung nữ, đặt trên bàn trà, nói, "Ta có mang theo hai cây nhân sâm ngàn năm, dùng để bồi bổ thân thể rất tốt. Muội muội chớ nên từ chối, hãy nhận lấy."

Đồ vật đã đưa tới, Thẩm Úy Nhiên làm động tác hơi từ chối rồi nhận lấy. Loại xiếc ra vẻ tỷ muội tình thâm này, nàng cũng có thể diễn. Lúc này Hoàng quý phi bày ra tư thái vô cùng thân thiết, chỉ sợ là để ngày mai chỉ trích nàng càng tốt hơn. Nàng làm một bộ bản thân rất vui thích khiến cho đối phương không dậy nổi lòng nghi ngờ gì.

Đợi uống qua một chén trà nhỏ, Thi Di Quang mới mang theo cung nhân rời đi. Tiễn vị tôn đại phật này đi, Thẩm Úy Nhiên rất rõ ràng, kế tiếp mới là vở kịch lớn. Cho người cất hai cây nhân sâm ngàn năm đi, Thẩm Úy Nhiên để cung nữ Lệ Chi đỡ vào trong phòng.

Lệ Chi nhìn chén thuốc đã nguội lạnh, lại nhìn sắc mặt Thẩm Úy Nhiên hỏi, "Chén thuốc có vẻ đã nguội, để nô tỳ đi hâm nóng lại để nương nương dùng." 

"Không cần." Thẩm Úy Nhiên nói xong bưng chén thuốc lên, không có nửa phần do dự đã uống xong, để chén sứ xuống rồi nói, "Ta đi nghỉ một lát, ngươi tạm thời lui ra, đợi đến lúc dùng bữa trưa thì gọi ta dậy."

Lệ Chi lên tiếng đáp, "Vâng.", sau khi thu thập một chút rồi hành lễ lui ra ngoài.

Thẩm Úy Nhiên nhắm mắt lại, nghĩ chuyện này có thể có chỗ thiếu sót, lại nghĩ đến chuyện gặp mặt Hoàng đế, khó tránh khỏi có vài phần lo lắng. Không biết ấn tượng của hắn đối với nguyên chủ sâu như thế nào, hay là liếc mắt một cái đã nhìn ra được nàng không thích hợp, rốt cuộc cũng là hai người bất đồng, không thể trông cậy vào lời nói và việc làm cùng giống nhau. Chỉ là nàng không quan tâm nhiều như vậy, ít nhất đối với Hoàng đế mà nói, hiện tại hắn không hi vọngThục phi chết, tốt xấu gì sẽ nguyện ý bảo hộ nàng.

Tuệ Chân trở về cung Phượng Loan bẩm báo Hoàng hậu chuyện của Thục phi, không lâu lắm, một đại cung nữ khác Diệu Dung lại bẩm báo với Hoàng hậu Hoàng quý phi nương nương đến điện Lâm Lang. Diệp Bội Lan nghe xong, khẽ nhíu mày lại, tuy là để ý nhưng cũng không nói gì, chỉ phân phó Tuệ Chân đưa bồn hoa mẫu đơn được tiến cống gần đây vào.

Cây mẫu đơn này đúng là thời điểm hoa nở hoa đến kiều diễm, cánh hoa đỏ xòe ra hòa cùng phiến lá xanh sẫm với thân cây nâu, rõ ràng là được chăm sóc tỉ mỉ. Diệp Bội Lan nâng tay lên, Diệu Dung hầu hạ một bên đã đưa một cái kéo vàng qua. Lúc này Diệp Hoàng hậu mới nhắc đến chuyện ở điện Lâm Lang, "Hoàng quý phi xưa nay không thích thân cận với các phi tần, lần này lại tự mình đi thăm Thục phi, thật sự là hiếm lạ."

"Thục phi nương nương tiến cung không bao lâu, trong cung cũng chưa từng thân thiết với ai, nô tỳ thấy, có lẽ là Hoàng quý phi cảm thấy Thục phi không tồi, nên chủ động lấy lòng." Trong lòng Diệu Dung biết Hoàng hậu không phải là thật muốn nàng và Tuệ Chân đáp lời, nhưng cũng không thể im lặng không lên tiếng, chỉ có thể cười nói một câu như vậy.

Diệp Bội Lan chuyển chậu hoa, vừa suy nghĩ nên sửa như thế nào vừa suy xét lần này Thi Di Quang là có ý gì. Nghe Diệu Dung nói xong, thủ thế dừng một chút, cũng không nhìn xem xuống tay từ chỗ nào, một nhát kéo cắt xuống. "Rắc" một tiếng, dứt khoát lưu loát, cành cây cứ như vậy rơi khỏi chậu hoa. Lúc sau, Diệp Bội Lan mới tùy ý nói một câu, "Thật không? Ai biết được." Không biết nhớ đến cái gì, lại hỏi, "Hôm nay có từng tưới nước không?" 

"Khởi bẩm nương nương, có tưới nước qua."

Diệp Bội Lan hài lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuyên tâm cắt tỉa chậu hoa. 

Sửa sang hài lòng chậu mẫu đơn, Diệp Bội Lan đưa cây kéo vàng cho Tuệ Chân, lại phân phó Diệu Dung mang chậu hoa phơi dưới ánh mặt trời. Sớm đã có cung nhân chuẩn bị xong nước ấm, vừa mới rửa sạch tay, thời điểm Tuệ Chân thay Hoàng hậu lau tay, thái giám Tiểu Phúc Tử hoảng hốt tiến vào, sau khi hành lễ xong vội thông báo, "Hoàng hậu nương nương, có chuyện lớn, Hoàng quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương đều xảy ra chuyện không may, hình như là trúng độc."

Diệp Bội Lan nghe xong thân thể hơi chấn động, Tuệ Chân như cũ buông xuống mặt mày, nhanh chóng thay Hoàng hậu lau sạch tay. Hai phi tử có địa vị cao đồng thời đều trúng độc không phải là chuyện có thể đem ra để đùa, huống chi còn là hai vị sủng phi. Diệp Bội Lan từ trong khiếp sợ nhanh chóng phản ứng lại, lập tức phân phó, "Chuẩn bị kiệu đến cung Phượng Tảo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tiểu Phúc Tử ngươi đi theo bản cung, trên đường đi nói rõ ràng mọi chuyện." 

Vừa dứt lời, Diệp Bội Lan bước chân vội vã đi ra ngoài. Tuệ Chân, Diệu Dung cùng Tiểu Phúc Tử theo sát sau lưng nàng, trên mặt đều có vài phần buồn phiền. Mọi khi Hoàng quý phi nương nương không có chuyện gì, Thái hậu còn cố ý bắt lỗi Hoàng hậu. Hiện giờ xảy ra chuyện tình lớn như vậy, Hoàng hậu nương nương đi là chịu trút giận, không đi càng không được, cần phải đến cung Phượng Tảo trước Thái hậu mới có thể không để lại nhược điểm. 

Trên đường đi, nắm bắt đại khái sự tình, nghe qua chỉ biết bên trong chứa rất nhiều uẩn khúc, nhưng lại không đoán ra được gì. Diệp Bội Lan nghĩ, rốt cuộc là Thi Di Quang muốn hãm hại Thẩm Úy Nhiên, hay Thẩm Úy Nhiên muốn hắt nước bẩn lên người Thi Di Quang, chỉ là, chẳng lẽ Thẩm Úy Nhiên không biết, Thi Di Quang có núi dựa lớn là Thái hậu, lưng thật sự rất cứng sao?

Xuống bộ liễn, bỏ qua cung nhân đang hành lễ, Diệp Bội Lan trực tiếp vào trong điện.

Thái y còn đang ở trong bắt mạch, ngoại trừ Thái y bên trong thì còn rất nhiều vị Thái y khác ở chỗ này. Vẻ mặt Thái hậu nghiêm túc ngồi ở một bên. Rốt cuộc là đến muộn một bước, Diệp Bội Lan biết chỉ sợ lần này Thái hậu muốn nhân cơ hội phát tác với nàng một phen. Thu liễm lại thái độ cung kính hành lễ với Thái hậu, Thái hậu không miễn lễ cũng không đáp lời, tùy ý Hoàng hậu ở đằng kia nửa đứng nửa ngồi cúi thấp thân mình. Hoàng hậu cắn chặt răng, ánh mắt khẽ liếc nhìn người nằm trên giường sau màn trướng, mặc dù thống khổ nhíu mày nhưng bộ dáng rất đẹp, khiến người ta không nhịn được thương tiếc.

Lý Thái y khóe mắt thấy một màn này, càng thêm nơm nớp lo sợ bắt mạch, không dám lại nhìn loạn. Đợi bắt mạch xong, trán đã đầy mồ hôi lạnh, muốn đưa tay lên dùng ống tay áo lau một chút, nhớ ra đây là cung Phượng Tảo, bản thân quay lại chính là thấy Thái hậu và Hoàng hậu, vội thu lại tâm tư.

Không chờ Lý Thái y mở miệng, Thái hậu vội hỏi ra tiếng, "Hiện tại Hoàng quý phi như thế nào?" 

"Khởi bẩm Thái hậu, vi thần đồng nhất với chẩn bệnh của các Thái y khác. Hoàng quý phi nương nương trúng độc thạch tín, liều lượng không lớn, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thân thể không tốt lắm, hiện tại lại lăn lộn như vậy, về sau cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể tốt lên được.”

Lý Thái y thi lễ, cẩn thận đáp lời, các Thái y khác đều sôi nổi phụ họa.

Thái hậu nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu hỏi, "Thạch tín? Đang tốt đẹp làm sao lại trúng thạch tín?" Hỏi xong mới phát giác hỏi không đúng người, ánh mắt chuyển hướng sang Hoàng hậu còn chưa được miễn lễ, ngữ khí càng không tốt, "Hoàng hậu chính ngươi nhìn xem, đây là cách ngươi quản lý hậu cung?! Hoàng thượng nói ai gia không cần nhọc lòng quan tâm việc này, giao cho ngươi cũng không sao, nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ngươi kêu ai gia sao có thể buông tay mặc kệ?!" 

Tư thế Hoàng hậu hành lễ không đổi, tiêu chuẩn đến mức làm người ta không bắt được lỗi sai. Nghe Thái hậu nói xong, Diệp Bội Lan giống như có chút xấu hổ cúi đầu, trong giọng nói cũng có vài phần ảo não, "Hoàng quý phi muội muội xảy ra chuyện như vậy, thần thiếp cũng cảm thấy vạn phần khó chịu, mẫu hậu để thần thiếp điều tra rõ chuyện này, thẳng tay trừng trị ác nhân bất lương rắp tâm đi hại người."

"Chuyện này, đợi ai gia và Hoàng hậu cùng nhau tra. Dám hạ độc thủ như thế với Hoàng quý phi, quả nhiên là dụng tâm hiểm ác cực kì đáng sợ." Thái hậu gác lại một câu nói như vậy, mới miễn lễ cho Hoàng hậu. Không cho Hoàng hậu một cái liếc mắt, ngược lại cùng mấy người Lý Thái y nói, "Các vị Thái y không cần ở chỗ này, mau đi hốt thuốc cho Hoàng quý phi." 

Các Thái y vội vàng hành lễ muốn lui ra, chợt nghe Hoàng hậu lên tiếng, "Đợi Lý Thái y viết ra phương thuốc, lại đi một chuyến đến điện Lâm Lang. Bản cung lúc nãy nghe cung nhân báo, Thục phi cùng Hoàng quý phi muội muội không biết thế nào cùng trúng độc. Lý Thái y y thuật cao minh, nói như vậy cũng có thể nhìn rõ ràng tình huống của Thục phi." Đoán chừng tất cả Thái y giỏi đều ở chỗ này, Thục phi bên kia không biết làm sao, nàng nghìn vạn lần không thể xảy ra chuyện. 

Ấn đường Thái hậu giật giật, trên trán Lý thái y mồ hôi từng giọt rơi xuống, lại vội vàng đáp ứng Hoàng hậu rồi cáo lui. Đợi các Thái y đi ra ngoài, Thái hậu mới hỏi Hoàng hậu một tiếng, "Thục phi cũng trúng độc?" 

"Vâng, mẫu hậu." 

Diệp Bội Lan vẫn chú ý thần sắc Thái hậu, không thấy chút biểu tình nào, tuy chỉ là một cái biến sắc trong chớp mắt, nhưng Diệp Bội Lan giống như bắt được ẩn ý gì đó. Thục phi bị trúng độc hiển nhiên là ngoài tính toán của Thái hậu, trong lòng Diệp Bội Lan ít nhiều có chút hiểu rõ ngọn nguồn, đoán chừng kế hoạch lần này của Thái hậu thất bại, trong nháy mắt tâm tình tốt hơn rất nhiều. Lúc trước Thái hậu khó xử với nàng, nàng cũng không hề so đo.

"Một khi đã như vậy, ngươi liền đi điện Lâm Lang nhìn Thục phi đi, ở đây có ai gia, sẽ không có chuyện gì."

"Vâng." 

Hoàng hậu hành lễ cáo lui, thời điểm sắp đi ra khỏi cung Phượng Tảo, mới hơi nghiêng sườn mặt nhìn về phía sau, khóe miệng cũng thoáng hiện ra vài giây ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro