Chương 44: Đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ngựa không bị hạ dược vật có tính kích thích, trên thân cũng không bị thương, cuối cùng điều tra ra nguyên do ở chỗ hôm nay trên y phục của Thi Di Quang có mùi huân hương dẫn tới con ngựa chấn kinh nổi điên. Huân hương mùi vị nhạt, lúc trước Thi Di Quang ở trên lưng ngựa không lâu, cũng còn tốt, nhưng thời gian dài một đường chạy như điên, mới đến nỗi có chuyện làm nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống. Trừ lần đó ra, cũng không tìm ra được nguyên nhân nào khác.

Xưa nay rất ít có chuyện ngựa chấn kinh mà nguyên nhân là vì mùi hương, khó tránh khỏi có nhiều người chú ý, Thi Di Quang không rõ ràng, đại cung nữ bên người nàng cũng không rõ, nên hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Tiêu Thịnh đã phái người tuyệt đối đáng tin cậy để tra, đã tra không ra nguyên do khác nên rất nhanh liền vui vẻ tiếp nhận kết quả như vậy, lại hạ lệnh các phi tần trong lúc săn trên người không thể có mùi huân hương. Tra ra nguyên nhân như vậy, nếu miệt mài theo đuổi thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn của huân hương mà tra, hiển nhiên ở chỗ này không thích hợp để làm vậy nên Tiêu Thịnh tạm thời gác xuống.

Tiêu Thịnh không rõ Thi Di Quang là bị người hãm hại hay là chuyện ngoài ý muốn, Thi Di Quang cũng không biết. Y phục hôm nay của nàng luôn dùng huân hương mà Thái hậu bân thưởng, người khác muốn động tay vào cũng không có cơ hội, Thái hậu nếu biết huân hương này làm ngựa chấn kinh nổi điên, nàng bị thương liền chỉ biết bị Tiêu Thịnh phái người đưa về cung, thì cố ý làm như vậy là có dụng ý đặc biệt gì? Nhìn chính mình hiện tại cơ hồ không thể động đậy, Thi Di Quang âm thầm cắn răng.

Chuyện Thi Di Quang bị thương tạm thời liền gác qua một bên, sau giờ ngọ (11 giờ - 13 giờ), nhóm thần tử đi ra ngoài săn thú bắt đầu lục tục thắng lợi trở về.

Thẩm Úy Nhiên nghe nói nguyên nhân ngựa của Thi Di Quang sở dĩ chấn kinh, hơn nữa thêm lệnh cấm của Tiêu Thịnh, liền biết hắn xem chuyện này là chuyện ngoài ý muốn. Thu săn lúc này mới chỉ bắt đầu ngày đầu tiên, xác thật không có khả năng bởi vì một phi tần bị thương mà vội vàng nhổ trại trở về.

Dù sao nàng phải tiếp tục lưu lại, Thẩm Úy Nhiên không suy nghĩ nhiều về chuyện này, hôm nay ngựa xảy ra chuyện, vậy kế tiếp sẽ không có những chuyện giống vậy hoặc cùng loại xảy ra. Không chỉ nhóm mã quan càng thêm cẩn thận, mà mọi người tất nhiên cũng càng thêm cẩn thận. Mặc dù có người có dị tâm nhưng đâu có thể dễ dàng đắc thủ, hơn nữa còn muốn lén lút làm, đó là nói sợ hãi bị phát hiện.

Thi Di Quang tuy rằng còn ở chỗ này, nhưng nàng chỉ có thể nằm một chỗ trong doanh trướng, thời gian tổ chức yến hội lửa trại vào buổi tối tự nhiên không có cách nào xuất hiện. Ban ngày thần tử đi ra ngoài săn thú mang về nhiều con mồi được sung vào tiệc tối, thần tử thu hoạch phong phú nhất còn có thể được Hoàng thượng phong thưởng cùng khen ngợi.

Người đi ra ngoài săn thú trở về thu hoạch phong phú hay không phong phú, chuyện ai được phong thưởng Thẩm Úy Nhiên không để tâm, chỉ có yến hội lửa trại với nàng mà nói vẫn rất có lực dụ hoặc. Thời tiết gần vào đông, thịt nướng tươi ngon nóng hổi lại thơm ngào ngạt, tuyệt đối không thể chê, ở trong cung hoàn toàn không thể hưởng thụ thật tốt. Duy chỉ bởi vì Thi Di Quang bị thương, ngựa đều cần phải kiểm tra thật kĩ, chuyện lúc trước Thẩm Úy Nhiên muốn làm hoàn toàn từ bỏ.

Thẩm Úy Nhiên ngủ trưa xong, tỉnh lại trong doanh trướng ngây ngốc một lát thì đã sắc trời đã hơi tối, không lâu sau trong chốc lát đã có thị vệ tới thỉnh nàng đi tham gia yến hội. Yến hội tổ chức ngoài trời, mặc dù có lửa trại có thể sưởi ấm, nhưng ban đêm lạnh lẽo, thời điểm Thẩm Úy Nhiên từ trong lều trại đi ra vẫn như cũ ăn mặc không ít.

Có chuyên gia dẫn đi, Thẩm Úy Nhiên được hai đại cung nữ đỡ đến nơi tổ chức yến hội. Bởi vì phải nhóm lửa, các doanh trướng tất nhiên là có chút khoảng cách, chỉ là ánh lửa phảng phất như sắp sửa lên tận trời, chiếu sáng cả khoảng không, chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra vị trí đại khái.

Nửa đường ngoài ý muốn gặp ca ca Thẩm Du của mình, hai người đối mặt, có chút vui mừng. Thẩm Du cười hành lễ với nàng làm Thẩm Úy Nhiên nhớ tới ca ca của nàng ở kiếp trước, trong lòng rất không dễ chịu, nhưng chỉ cười vội vàng miễn lễ hắn, lại hỏi Thẩm Du hôm nay thu hoạch như thế nào. Thẩm Du trả lời một câu rất tốt, cũng không nói nhiều nữa. Chỉ nói hai câu rồi vì tị hiềm nên không thể tiếp tục, hai người phải tách ra từng người đi đến yến hội.

Thẩm Úy Nhiên được dẫn đến chỗ ngồi của mình, Hiền phi cùng Đức phi đến sớm hơn nàng, chào hỏi xong thì không nói gì nữa. Ở chỗ này tất nhiên không phô trương như yến hội trong cung, chỗ ngồi là lấy đệm mềm để ngồi, cũng may chỗ này xem như bằng phẳng, không đến mức ngồi không an ổn. Trước mặt mỗi người đều có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày biện trái cây, chung trà, ly rượu, cách đó không xa là lửa trại.

Nữ quyến đi theo vốn rất ít, Thi Di Quang bị thương không thể dự tiệc nữ quyến lại càng thiếu, hơn nữa cũng không phân nam nữ, lúc này cách Thẩm Úy Nhiên hai vị trí cũng có nam tử ngồi vào. Thẩm Úy Nhiên không cảm thấy tò mò, cũng không muốn biết là ai, cũng không nhìn một cái.

Rất nhanh người dự tiệc đều đến đông đủ, Tiêu Xu đi cùng Tiêu Thịnh cũng là người đến cuối cùng. Thái hậu, Hoàng hậu không ở đây, Tiêu Thịnh liền ngồi một mình, Tiêu Xu ngồi tại chỗ thiết lập cho phi tần, cách Tiêu Thịnh gần nhất, bên kia cách Hoàng thượng gần nhất là Tiêu Hách.

Yến hội chưa bắt đầu, mùi thịt nướng đã sớm nhẹ nhàng bay lại đây, Thẩm Úy Nhiên liền cảm thấy có chút đói, hơn nữa mùi hương này càng làm nàng thèm không chịu được. Cho nên Tiêu Thịnh cùng các thần tử khác khách sáo cái gì Thẩm Úy Nhiên hoàn toàn không nghe rõ, cũng may chuyện bọn họ nói cũng không có liên hệ gì với nàng. Về chuyện Thi Di Quang bị thương cũng không có người nào ngay lúc này nhắc tới, mọi người phảng phất đều tự giác đồng thời xem nhẹ. Vì vậy, trong bữa tiệc bầu không khí trước sau đều phi thường hài hòa, hòa hợp.

Một bên ăn uống linh đình, chỉ kém là không có diễn tấu nhạc, bên này Thẩm Úy Nhiên thỏa mãn nhấm nháp mỹ vị thịt nướng, chỉ cảm thấy phi thường hạnh phúc làm nàng không tự chủ được híp mắt. Thẩm Úy Nhiên nào biết rằng bộ dáng này của nàng đồng thời rơi vào trong mắt ba người, Tiêu Thịnh, Tiêu Diễm còn có Thẩm Du.

Thẩm Du thấy muội muội vui sướng, trong lòng cũng vui lây. Tiêu Diễm thấy vậy thì khẽ thở phào, dời tầm mắt. Tiêu Thịnh lại cười, lại đè ép khóe miệng, cầm lấy ly rượu trước mặt uống, nghĩ đến nếu nàng ở trước mặt hắn thì thế nào cũng phải trêu đùa nàng một phen, ăn nhiều như vậy sao không lo lắng?

“Hoàng huynh.”

Tiêu Thịnh vừa mới thu hồi tầm mắt, bên này Tiêu Xu cười lấy lòng kêu hắn một câu. Tiêu Thịnh đem ly rượu buông, buồn cười nhìn nàng, hỏi, “Có chuyện gì, lại làm muội cười thành bộ dáng này.” Tiêu Xu chớp chớp mắt, tươi cười như cũ, còn nói thêm, “Ngày mai săn thú muội cũng muốn tham gia.”

“Muội chỉ được cưỡi ngựa mà thôi, lần đầu tiên muội tới, trong rừng có nhiều nguy hiểm, cũng không thích hợp.” Tiêu Thịnh lãnh đạm cự tuyệt thỉnh cầu của Tiêu Xu.

Tiêu Xu sớm biết sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cũng không buồn bực, lại không buông tha đề nghị: “Muội thật ra có một ý kiến hay.” Mạnh Thanh Ca ngồi bên cạnh Tiêu Xu, cách Tiêu Thịnh cũng xem như là gần, bọn họ nói gì cũng có thể nghe được. Nghe thấy Tiêu Xu nói câu này liền nhớ tới một câu của Tiêu Thịnh vào ban ngày “Trẫm thật ra có một ý kiến hay”, hai người này không hổ là cùng một mẹ sinh ra, rốt cuộc vẫn nhịn xuống ý cười, tiếp tục nghe Tiêu Xu nói tiếp.

“Bốn người một tổ, rút thăm phân tổ, cuối cùng so xem ai săn mồi nhiều hơn, được không?”

Tiêu Xu hưng phấn nói xong, hai mắt chờ mong nhìn Tiêu Thịnh. Ngồi đối diện nàng là Tiêu Hách mở miệng phát biểu một chút ý kiến của mình, “A Xu, Ngũ ca cảm thấy chủ ý này thật sự rất hay, nhưng mà rút thăm phân tổ cũng có chỗ bất tiện, A Xu suy xét xem bây giờ nên làm gì mới tốt?” Theo ánh mắt Tiêu Hách nhìn về phía mấy người Mạnh Thanh Ca, Tiêu Xu mới phản ứng lại hắn nói có chỗ bất tiện là gì, lập tức nhíu mày tự hỏi.

Tiêu Thịnh thấy chân mày Tiêu Xu nhíu chặt, mới nói, “Nếu muội có thể nghĩ ra được biện pháp tốt thì ta nghe theo chủ ý của muội.” Năm vừa rồi các phi tần cũng cùng nhau đi theo săn thú, bất quá đều đi theo sau hắn, thực sự không thú vị. Tiêu Xu đề nghị như vậy cũng thật sự rất hay. Tiêu Xu nghe Tiêu Thịnh gián tiếp tán thành ý tưởng của nàng, tức khắc càng thêm ra sức suy nghĩ phải làm sao bây giờ.

Thẩm Úy Nhiên mơ hồ có thể nghe rõ đại khái bọn họ đang nói gì, chỉ nghĩ tất nhiên muốn chiếu cố phi tần một chút, sẽ không thật sự mang vào sâu trong rừng rậm, cũng không đem chuyện này để trong lòng, chờ kết quả rồi tới tiếp thu là được. Tiêu Diễm lại không có ý tưởng như vậy, nếu dựa theo như lời của Tiêu Xu bốn người một tổ, lại còn rút thăm, vậy hắn có thể phân cùng một tổ với Thẩm Úy Nhiên hay không không nói, chuyện này thật sự là chuyện tốt cầu không được.

Tiêu Xu vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì tốt, nhưng rốt cuộc không cam lòng, hỏi, “Đặc thù mỗi tổ là hai nam, hai nữ, tổ của Hoàng thượng ca ca là ba nữ, hai nam, những người còn lại tùy ý rút thăm tạo thành một đội, có được không?”

“Hoàng huynh đem chuyện này giao cho ta làm, ta tất nhiên sẽ giúp Hoàng huynh làm thỏa đáng.” Tiêu Xu thấy Tiêu Thịnh chau mày, lập tức nói. Tiêu Thịnh lại sợ nàng nháo ra chuyện xấu gì, phân tổ như vậy tuy rằng không tốt nhưng cũng không tính là xấu, chỉ nói, “Đợi lát nữa muội trở về thì đem danh sách sửa sang lại đưa cho ta.”

Tiêu Xu lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng, cười đến đôi mắt híp lại thành hai đường thẳng.

Yến hội kết thúc, Thẩm Úy Nhiên ăn thật sự không ít, cảm thấy rất mỹ mãn, đứng dậy thì phát hiện bản thân ăn quá nhiều. Cũng may phải đi một đoạn đường trở về doanh trướng, Thẩm Úy Nhiên thuận lợi tản bộ tiêu thực, bước chân thả chậm một chút.

Lúc cách doanh trướng của mình còn một khoảng, đột nhiên từ chỗ tối có người đi ra ngăn nàng lại. Thẩm Úy Nhiên thấy rõ người nọ đúng là Thế tử Tiêu Diễm, theo sau hắn còn có hai thị vệ. Hắn nửa đường ngăn nàng lại, không lo lắng bị người khác thấy rồi đồn bậy sao. Thẩm Úy Nhiên nghĩ, hờ hững lui ra phía sau vài bước mới hành bán lễ với Tiêu Diễm, nói, “Gặp qua Thế tử.”

Chỗ tối không thấy rõ biểu tình của Tiêu Diễm,Thẩm Úy Nhiên chỉ thấy Tiêu Diễm gật đầu với nàng nói, “Thục phi nương nương.” Không chờ nàng hỏi thêm gì lại nói, “Lúc trước được Thục phi nương nương giúp đỡ, ta còn chưa cảm tạ Thục phi nương nương, một chút tạ lễ hi vọng Thục phi nương nương nhận lấy.” Tiêu Diễm để người phía sau đưa đồ đến trước mắt Thẩm Úy Nhiên, là một hộp gỗ dài.

Thẩm Úy Nhiên cũng không muốn nhận, liền nói, “Một chút việc nhỏ, thật sự không đáng để Thế tử để tâm, vật này trăm triệu không dám nhận.” Tiêu Diễm căn bản không để ý đến lời của nàng, nói ra một câu, “Sắc trời đã tối, Thục phi nương nương nghỉ ngơi sớm một chút, ta cáo từ.” Liền nhấc chân rời đi, người của hắn cũng đem hộp gỗ kia nhét vào trong tay Anh Đào.

Hành vi của Tiêu Diễm thật sự rất quái dị, Thẩm Úy Nhiên nhìn hộp gỗ trong tay Anh Đào, nghiêng đầu cùng Lệ Chi nói, “Ngươi nhìn rồi cầm đi xử lý đi, không cần nói cho ta biết thứ gì ở trong.” Trong lòng cảm thấy không quá thoải mái, căn bản không màng đến nàng ý nguyện hay không lại không suy xét một chút hậu quả hành sự, thật là. . .quá làm người cảm thấy bực bội.

******

Tác giả có lời muốn nói: _(:з” ∠)_ làm xao đây gần nhất mã xong tự đều không nghĩ bắt trùng hôm nay trộm cái lười…… Có trùng nói lần sau đổi mới rồi nói sau ân.

Hẳn là còn có canh một thời gian sẽ không sớm 2333333

Lễ Giáng Sinh chỉ có thể khóc ở ký túc xá gõ chữ quả thực không thể chua xót hơn T^T

( ̄^ ̄)ゞ Đi hẹn hò đều là kẻ thù của ta

Ngày edit: 03/08/2020
Ngày beta: 07/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro