Chương 45: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Thịnh trước khi đi ngủ nhận được hai thứ khác nhah. Cái thứ nhất là Tiêu Xu phái người đưa tới, không phải cái gì khác, đúng là danh sách phân tổ lúc trước đã nói qua, cái thứ hai là đại cung nữ của Thẩm Úy Nhiên đưa một hộp gỗ dài. Từ Hi quan sát biểu tình Tiêu Thịnh, đem hộp gỗ mở ra đưa tới trước mặt hắn.

“Nghe nói Thục phi nương nương căn bản không nhìn thứ này liền giao cho Lệ Chi để Lệ Chi tự mình nhìn rồi xử lý.”

Trong hộp gỗ là một cây trâm khổng tước màu xanh biếc, mặc dù không sáng lắm nhưng dưới ánh nến cũng tản ra vẻ đẹp rực rỡ lung linh, đúng là vật tốt. Vật này đưa cho sủng phi của hắn, thật đúng là không thể không làm hắn nghĩ nhiều, càng quan trọng hơn là Tiêu Diễm đến tột cùng đem cho hắn nhìn làm cái gì, cho rằng chính mình có thể tìm lý do đường hoàng để làm chuyện như vậy sao?

Tiêu Thịnh không khỏi hừ lạnh, lại nghĩ đến Thẩm Úy Nhiên cũng không thèm liếc mắt tới thứ này, thậm chí trực tiếp giao cho người của hắn, hắn lại cảm thấy hắn quả thật là không nhìn lầm người. Giao cho người của hắn, đó là để người nọ có thể tùy ý đem chuyện này bẩm báo cho hắn, đổi lại là phi tần khác có lẽ cũng có kết quả giống vậy. Thẩm Úy Nhiên không nhìn chính là nói nàng không có lòng hiếu kỳ, cũng căn bản không có chút hứng thú, thật là làm hắn cảm thấy vui mừng.

“Nếu Thục phi nói không cần thì đem nó ném đi.”

Tiêu Thịnh lạnh giọng dứt lời, cầm lấy giấy Tuyên Thành trên bàn, bên trên là danh sách Tiêu Xu liệt ra. Xưa nay hắn cảm thấy các phi tần đi theo thu săn lại mỗi lần chỉ có thể đợi ở chỗ cắm trại, nhiều nhất là cưỡi ngựa chơi một chút, không bằng không ra, lãng phí rất nhiều thời gian. Năm vừa rồi các phi tần đều đi theo hắn cùng nhau cưỡi ngựa vào trong rừng rậm, cũng không đi sâu vào bên trong, lại có thị vệ một bên bảo hộ, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy vạn phần không thú vị, vì thế năm nay không để quá nhiều phi tần đi theo.

Nếu như phi tần đi theo đông đảo, hắn cũng sẽ không để Tiêu Xu nháo như vậy, năm nay cũng xem như là trường hợp đặc biệt. Hắn hiện giờ chỉ chờ một cơ hội để chân chính ra tay, nghĩ đến sau này không biết có cơ hội lại bồi Tiêu Xu cùng nhau làm chút chuyện hay không nên thầm nghĩ thuận theo ý nàng một hồi.

Tiêu Thịnh xem qua tên trong danh sách, cong khóe miệng. Vốn cho rằng Tiêu Xu sẽ an bài nàng cùng Thục phi một tổ, rốt cuộc trong các phi tần nàng cùng Thục phi là có quan hệ tốt nhất, lại không nghĩ rằng hắn nghĩ sai rồi, chỉ là an bài không quá mức kém cỏi. Tiêu Thịnh đưa danh sách cho Cao Đức Toàn. “Dựa vào danh sách của Công chúa đi phân tổ, sáng sớm ngày mai liền thông tri xuống.” Cao Đức Toàn cung kính tiếp nhận giấy Tuyên Thành đáp ứng Tiêu Thịnh.

Thời điểm Thẩm Úy Nhiên mở mắt tỉnh dậy, ngoài doanh trướng vẫn chưa sáng lắm. Nàng ngủ rất ngon, chuyện không thoải mái đêm qua cũng ném ra sau đầu. Anh Đào cùng Lệ Chi đều theo ý của Thẩm Úy Nhiên không đề cập chuyện tối hôm qua, vẫn như thường hầu hạ nàng đứng dậy rửa mặt trang điểm.

Đồ ăn sáng rất nhanh được đưa tới, theo đó là tin tức phân tổ đi săn thú, Thẩm Úy Nhiên, Đức phi, Mạnh Thanh Ca cùng Hoàng thượng còn có Thế tử phân cùng một tổ. Thẩm Úy Nhiên hỏi tình huống Công chua, người truyền lời không có nửa phần giấu diếm đúng sự thật trả lời nàng, nàng mới biết Tiêu Xu cùng Hiền phi, Tiêu Hách cùng ca ca Thẩm Du của nàng phân cùng một tổ. Nữ quyến chỉ có trong hai tổ này, những người khác Thẩm Úy Nhiên cũng không quan tâm tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Tiêu Xu không để bản thân cùng Hoàng thượng chung một tổ, Thẩm Úy Nhiên khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng Hoàng thượng đại khái đã kiểm tra qua, hắn đã không có ý kiến thì nàng cũng không cần phải cảm thấy không ổn. Dùng đồ ăn sáng xong, sắc trời dần sáng không còn tối đen như mực, Thẩm Úy Nhiên thu thập tốt liền ra khỏi doanh trướng đi đến chỗ tập hợp.

Nàng bất quá chỉ cưỡi ngựa mà thôi, loại chuyện như bắn tên sẽ không làm, đi theo bên cạnh vỗ tay kêu tốt. . .có lẽ còn có thể đem càng nhiều con mồi dọa chạy. Thẩm Úy Nhiên nghĩ đến các phi tần đồng dạng cũng giống như nàng, không có biện pháp tham gia săn bắn, tức khắc liền cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

Lúc tập hợp, đợi mọi người chuẩn bị đứng theo tổ của mình, chỉ chờ một câu của Hoàng thượng, liền tự mình lên ngựa xuất phát. Mỗi một tổ đều có thị vệ đi theo, đặc biệt là có Tiêu Thịnh, Tiêu Xu ở hai tổ khác nhau, thị vệ muốn qua cũng rất nhiều, dú sao thì hai tổ này có người có thân phận tôn quý.

Mạnh Thanh Ca cùng Thẩm Úy Nhiên cơ hồ đồng thời xoay người lên ngựa, nàng tựa hồ đối với chuyện kế tiếp rất chờ mong, ngồi trên lưng ngựa xong lúc sau còn cười nói với Thẩm Úy Nhiên, “Không nghĩ tới là cùng một tổ với Thục phi, hy vọng lát nữa Thục phi có thể cùng ta chiếu cố lẫn nhau.” Thẩm Úy Nhiên cười cười, không gật đầu cũng không nói thêm gì. Đức phi bởi vì thân thể mang bệnh nhẹ không thể đi cùng, cuối cùng tổ của bọn họ chỉ còn lại Tiêu Thịnh, Tiêu Diễm, Mạnh Thanh Ca cùng Thẩm Úy Nhiên.

Bọn thị vệ xếp hàng thành một hình tròn vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần hộ tống đoàn người Tiêu Thịnh đi vào rừng rậm, lúc mấy người Thẩm Úy Nhiên xuất phát, bên phía Tiêu Xu cũng đã xuất phát. Tống thị vệ tự nhiên đi theo Tiêu Xu, tổ của bọn họ xem như nhiều thêm một người giúp đỡ.

Dọc theo đường đi không có gì khác thường, Thẩm Úy Nhiên cùng Mạnh Thanh Ca đều theo sát Tiêu Thịnh, không để ý nhiều đến Tiêu Diễm, tiến vào rừng rậm.

Không cần đi vào hướng chỗ sâu thì cũng có con mồi nhỏ như thỏ hoang, nhưng Tiêu Thịnh nhìn không thuận mắt, không hề có ý muốn đi săn. Lúc Thẩm Úy Nhiên nghĩ như vậy Tiêu Thịnh lại dừng ngựa, toàn bộ đội ngũ đều dừng lại. Hắn liếc nhìn Mạnh Thanh Ca, khóe miệng mỉm cười hỏi, “Mạnh Quý phi muốn thử một chút không?.”

Tầm mắt Thẩm Úy Nhiên cũng theo Tiêu Thịnh nhìn về phía Mạnh Thanh Ca cách nàng không xa lắm, chỉ thấy người sau tươi cười, không chút do dự trả lời, “Được nha.” Trong giọng nói hàm chứa chắc chắn, phảng phất đối với chuyện này rất thuận buồm xuôi gió, căn bản không cảm thấy là chuyện khó làm.

Mạnh Thanh Ca nói xong liền bảo thị vệ đưa cung tiễn, cung được làm rất khéo léo không giống cung lớn các quân sĩ bình thường hay dùng, hẳn là đặc biệt đặt làm. Mạnh Thanh Ca tiếp nhận cung, lại tiếp nhận nguyên bộ mũi tên, mũi tên sắc bén hiện lên vài tia hàn quang, mũi tên rất sắc, hết sức tốt. Nàng không giơ cung tiễn lên, đôi mắt lại nhìn chằm chằm con mồi, ánh mắt sắc bén nhưng trên khuôn mặt chỉ cảm thấy anh khí.

Thẩm Úy Nhiên không hiểu thuật săn bắn nhưng hiểu rõ phải nhắm vào thời cơ tốt nhất, lại không chút do dự ra tay thì càng có hy vọng thành công, thời điểm người tính kế động vật như thế này, giữa người với người tính kế lẫn nhau cũng không thua kém. Bên kia Mạnh Thanh Ca rốt cuộc nhìn trúng cơ hội tốt, nàng kéo cung, nhắm chuẩn, lúc sau liền không chút do dự bắn tên. Lại nhìn về phía con mồi bị nàng nhìn thẳng, trên cổ nghiễm nhiên cắm một mũi tên sắc bén.

Mạnh Thanh Ca nhìn thỏ hoang nằm trên mặt đất, lại nhìn về phía Tiêu Thịnh, không nói chuyện nhưng trên mặt cười, trong ánh mắt tràn đầy biểu tình thỏa thuê đắc ý kiêu ngạo. Tiêu Thịnh cũng cười vỗ tay, tán thưởng một câu, “Mạnh Quý phi thân thủ vẫn tốt như vậy, thật sự rất tốt.”

“Cảm tạ Hoàng thượng khích lệ.”

Mạnh Thanh Ca không khách khí nhận lấy khen ngợi, thị vệ kia đã đem thỏ rừng Mạnh Thanh Ca bắn hạ thu lại. Thẩm Úy Nhiên âm thầm ngạc nhiên thân thủ của Mạnh Thanh Ca, không thể không làm nàng cảm thấy bội phục. Ban đầu chính mình nghĩ “Tuy rằng mình không làm được, nhưng người khác cũng sẽ giống như vậy” tới an ủi bản thân, hiện tại hoàn toàn không được, quả nhiên nàng hẳn nên giống Đức phi thân thể mang bệnh nhẹ sao. . .

“Thì ra Mạnh Quý phi cũng là nhân vật lợi hại như vậy, quả thật làm người bội phục.” Thẩm Úy Nhiên ánh mắt lộ ra biểu tình khâm phục, khóe miệng cũng mang theo ý cười khen Mạnh Thanh Ca một câu. Nói hết lời, trong mắt khâm phục nháy mắt hóa thành ảo não, lại cố tự trấn định làm như không có gì cả.

Mạnh Thanh Ca cười nói, “Ta cũng chỉ biết chút da lông thôi, không đáng để cho Thục phi khích lệ. Chờ Thục phi chứng kiến qua thuật săn bắn của Hoàng thượng, đó mới gọi là lợi hại.”

Thuật bắn tên không phải muốn học thì có thể dễ dàng học được, Mạnh Thanh Ca không có ngốc đến mức ngay lúc này cố ý để Thẩm Úy Nhiên cũng thử một lần. Làm như vậy, đích xác có thể thành công làm khó xử Thẩm Úy Nhiên, nhưng lại không khỏi quá mức hạ thấp thân phận một chút, nàng hiểu đạo lý này nên không làm vậy, nói thế có thể giành được niềm vui của Tiêu Thịnh, ngẫm lại là ai nghe thấy người khác khen mình cũng không có đạo lý không cao hứng.

Thẩm Úy Nhiên phối hợp sùng bái nhìn về phía Tiêu Thịnh, hắn cười cười không nói gì lại tiếp tục đi vào trong rừng.

Quả nhiên Mạnh Thanh Ca nói đúng, tài bắn cung của Tiêu Thịnh cũng rất tốt, Tiêu Diễm rốt cuộc không thể lướt qua Tiêu Thịnh, mặc dù có bản lĩnh kia cũng tuyệt đối không biểu lộ ra, nhưng không đến mức kém đến thái quá.

Trong rừng con mồi rất nhiều, lúc sau chờ đến nửa ngày, bọn họ thu hoạch khá phong phú, chơi cũng tận hứng. Mỗi khi Tiêu Thịnh cùng Mạnh Thanh Ca đắc thủ, Thẩm Úy Nhiên đều ra sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, về phần Tiêu Diễm thì hoàn toàn bị nàng bỏ qua.

Tiêu Diễm không biết Thẩm Úy Nhiên căn bản không liếc mắt nhìn đồ hắn đưa cho nàng tối hôm qua, chỉ nghĩ cây trâm khổng tước kia nàng không nhận biết được nên nàng không phản ứng với hắn, cũng không phải không có khả năng đã nhận ra, chỉ là trong lòng oán hận hắn, có hận nên mới không biểu lộ gì, hắn nhất thời không biết rốt cuộc là loại tình huống nào. Tiêu Diễm hoài nghi bản thân có phải nghĩ sai rồi hay không nhưng lại cảm thấy thế gian nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, không có khả năng sẽ tính sai, hai loại ý nghĩ rối rắm thập phần dày vò hắn.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, phía nam cách đây hai dặm phát hiện một con nai.” Một thị vệ đánh ngựa đến, chắp tay bẩm báo với Tiêu Thịnh. Trước đó Tiêu Thịnh phái thị vệ đi ra ngoài tìm, lúc này vừa lúc quay lại truyền tin.

“Đợi Hoàng thượng đem con nai kia săn hạ, vậy Hoàng thượng chắc chắn là thu hoạch được rất nhiều.” Mạnh Thanh Ca lộ vẻ hưng phấn, hai mắt cơ hồ tỏa ánh sáng, cười nhìn Tiêu Thịnh nói. Tiêu Thịnh không tỏ ý kiến, nhìn Mạnh Thanh Ca cùng Thẩm Úy Nhiên nói, “Theo sát, cẩn thận một chút.” Hai người đồng thời gật đầu xác nhận, Tiêu Thịnh mới nhìn thị vệ kia gật đầu, ý bảo dẫn đường.

Tiêu Thịnh trước giục ngựa hướng tới chỗ con nai, Mạnh Thanh Ca cùng Thẩm Úy Nhiên theo sau hắn, Tiêu Diễm trong lòng tuy có chuyện khác nhưng cũng đánh tinh thần lên đi theo.

Lúc mọi người đều chuyên tâm lên đường, trên đường xuất hiện lan tràn biến cố, đầu tiên là thị vệ dẫn đường phía trước bị vướng bẫy rồi ngã, sau đó bị ngựa quăng xuống, mấy người Tiêu Thịnh cách một đoạn nên mới không đụng phải, khó khăn dừng lại, mà bên trong rừng lại có cung tiễn nhắm ngay bọn họ. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: Bổ…… Bổ toàn T^T

Vốn dĩ tưởng nhiều mã một chút kết quả 2333 12 giờ.

_(:з” ∠)_ vì sao gần nhất đều ngủ không tỉnh ngày hôm qua rõ ràng ngủ sớm cũng ngủ đủ tám giờ chính là vẫn là vậy 〒▽〒

Cái kia gì săn thú thần mã có điểm miêu tả vô năng đại gia chắp vá xem một chút đi thực mau liền đi qua 〒▽〒

Phía trước viết Tiêu Thịnh nhìn danh sách Tiêu Xu hẳn là cho rằng Tiêu Xu sẽ để nàng cùng Thẩm Thẩm một tổ, kết quả không có an bài như vậy, T^T dầu vừng bắt trùng quả nhiên ra vấn đề, viết nghĩa khác đều dầu vừng phát hiện, thật xin lỗi.

Ngày edit: 03/08/2020
Ngày beta: 07/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro