Chương 46: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Người bày bẫy rập nấp trong chỗ tối, mà lúc này mấy người Tiêu Thịnh muốn trực tiếp vượt qua chỗ này hoặc quay đầu trở về thì không còn khả năng, đã có người lập tức phát ra tín hiệu thông tri. Tiêu Thịnh trầm mặt, không đợi hắn phán đoán, người tránh ở chỗ tối rất nhanh đã có động tác mới, mũi tên nhọn phá không mà đến, thanh âm hỗn loạn.

Ngoại vòng có thị vệ thủ, lúc này đều đã rút đao kiếm nắm trong tay, cảnh giác chú ý tình huống xung quanh. Mục tiêu của mũi tên không phải người mà là thân ngựa. Ngựa đột nhiên chịu công kích, thêm mũi tên đâm vào da thịt đau đớn làm chúng nó cuồng bạo lên, bọn thị vệ cơ hồ bị ngã xuống, nhưng mà trong nháy mắt, mũi tên nhọn không ngừng phóng tới, ngựa bị kích thích càng thêm lợi hại, bất an lại táo bạo giơ chân trước lên.

Thị vệ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống, không lo lắng chuyện có bị thương hay không, thị vệ bên ngoài xuống ngựa, mấy người Tiêu Thịnh bị vây ở trong thấy tình huống như vậy cũng đều từ trên lưng ngựa đi xuống. Ngựa cuồng bạo đấu đá lung tung làm trận hình trong khoảnh khắc bị quấy rầy. Ngựa bị thương vì kích thích đau xót mà chạy đi như bay, ốc còn không mang nổi mình ốc* mọi người không thể nào đi quản.

* Ốc còn không mang nổi mình ốc: Bản thân mình còn chưa lo xong, không rảnh để đi lo cho người khác.

Từ lúc bị tập kích cho đến lúc xuống ngựa, với Thẩm Úy Nhiên mà nói bất quá chỉ là mấy lần hô hấp. Lần đầu tiên trực diện trải qua chuyện như vậy, sinh tử phảng phất thành một đường, hoảng loạn, sợ hãi, mờ mịt vô thố trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ ý nghĩ của nàng, nàng rõ ràng thời điểm này hoảng loạn sợ hãi đều không giải quyết được, nhưng vẫn không thể khống chế cảm xúc.

Trong rừng rậm trong chớp mắt chạy ra một nhóm người lớn, đã bị phát hiện tồn tại, tiếp tục dùng cung tiễn cũng không phải là sách lược hay. Bọn họ một thân y phục huyền sắc (màu đen), đều che mặt, trong tay nắm vũ khí, ánh mắt toàn thập phần âm ngoan, là tử sĩ.

Thẩm Úy Nhiên muốn làm bản thân trấn định lại nhưng trong đầu lại trống rỗng. Thanh âm Tiêu Thịnh ngay lúc này truyền vào tai, bị ép tới rất thấp, mang theo ẩn nhẫn cùng tức giận, “Không cần hoảng, đợi lát nữa nghĩ cách từ trong rừng chạy ra.” Lời này không chỉ là nói với Thẩm Úy Nhiên, mà cũng nói với Mạnh Thanh Ca.

Dùng rừng rậm làm yểm hộ, phân tán ra, mục tiêu không rõ ràng thì cơ hội còn sống mới có thể càng cao. Thẩm Úy Nhiên đứng bên người Tiêu Thịnh, Tiêu Thịnh duỗi tay dùng sức nắm tay nàng, nàng cảm giác được hoảng loạn cùng sợ hãi trong lòng tựa hồ bởi vì hành động của hắn mà vơi đi rất nhiều. Ý tứ Tiêu Thịnh kỳ thật rất rõ ràng, những người này hơn phân nửa là hướng về phía hắn, nếu cùng hắn tách ra, có lẽ những người đó sẽ không đuổi theo hai phi tần các nàng.

Bởi vì là trường hợp đặc thù, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Thịnh luôn mang bội kiếm trên người, lúc này thật sự có công dụng lớn. Đánh úp lại số lượng người không ít mà võ nghệ cũng không kém, bọn thị vệ tuy rằng không thiếu, nhưng muốn hoàn toàn chống cự thì không dễ, rất nhanh liền ở thế hạ phong.

Trước mắt là đao quang kiếm ảnh, trong gió càng ngày càng nồng đậm mùi máu tươi. Bọn thị vệ liều chết muốn sát khai một đường máu nhưng bất đắc dĩ tứ phía đều đã bị vây quanh. Bọn họ hoàn toàn trúng bẫy rập của người khác. Đối phương tuy có tổn thương, nhưng không nghiêm trọng, trong miệng bọn họ tựa như ngậm độc, nếu bị thương ngã xuống không đứng dậy nổi thì lập tức uống thuốc độc tự sát, đây là ngay từ đầu không chuẩn bị còn sống trở về hơn nữa không cho phép để lộ tin tức nửa phần.

Đối phương từng bước ép sát, bọn thị vệ từng người ngã xuống, mấy người che chở Tiêu Thịnh tạm thời lui lại, chỉ chờ tìm cơ hội thích hợp, muốn dựa vào phân phó của Tiêu Thịnh tản ra để che chở vài vị chủ tử đào tẩu, tìm kiếm cơ hội còn sống.

Thẩm Úy Nhiên cảm thấy bản thân một lòng đều nhấc lên tới cổ họng, trong mắt khô khốc đã có chút phát đau, mùi máu tươi dày đặc vô cùng gay mũi. Nàng không biết mình rốt cuộc đã thấy được gì, chỉ cảm thấy trước mắt là người ngã xuống rồi lại đứng lên, hoặc là người ngã xuống rồi đứng dậy không nổi, vết đao không ngừng múa may dính màu đỏ tươi, còn có gần chỗ Tiêu Thịnh không ngừng đong đưa thân ảnh huyền sắc. Dưới chân không ngừng đi, nhưng trong đầu lại không phán đoán được gì.

Bọn thị vệ có thể đứng chống cự càng ngày càng ít, Tiêu Diễm cùng Tiêu Thịnh đều sớm đã cùng bọn thị vệ cùng nhau múa may đao kiếm chống cự, trên người đều bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Hai bên lập tức tựa hồ có chút giằng co, đối phương không đạt được mục đích, bọn họ muốn thoát thân cũng không dễ dàng. Lúc này, vô luận là Tiêu Thịnh, Tiêu Diễm, hay là Thẩm Úy Nhiên, Mạnh Thanh Ca đều đối với thị vệ xung quanh không có nửa phần hoài nghi, cũng ngay lúc này, hai thị vị bên người Tiêu Thịnh bỗng nhiên xoay người, trong tay có hai thanh huyết đao liền phân biệt hướng trước ngực cùng sau lưng Tiêu Thịnh mà đâm.

Tiêu Thịnh nhất thời chưa thấy thì đao đã tới trước mắt, lùi về sau một bước, phía sau hay phía trước cũng không né được, trong lòng trầm xuống, lúc này có thân ảnh vọt tới trước người hắn, thay hắn chịu một đao, kiếm trong tay hắn cũng đâm trúng bụng thị vệ kia. Tiêu Thịnh theo bản năng cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, là Mạnh Thanh Ca, sau lưng hắn có thể cảm giác được thân hình nhỏ xinh ôm hắn, chỉ có thể là. . .Tức khắc cảm thấy ngực bị người tàn nhẫn đâm một đao.

Tình huống mai phục tập kích hiện tại chuẩn bị không kịp, đối phương động tác trì trệ, là cơ hội cho bọn họ. Tiêu Thịnh không kịp nghĩ nhiều, ôm chặt người trong lòng, nói một câu, “Phân tán ra.” Mang theo Mạnh Thanh Ca chạy vào trong rừng, thị vệ cũng tự giác chia làm hai phía. Tiêu Diễm nhìn vết thương phi thường chói mắt trên lưng Thẩm Úy Nhiên, cắn chặt răng, mang theo nàng chạy hướng bất đồng với Tiêu Thịnh.

Bọn họ chia làm hai hướng tản ra, nào ngờ đối phương cũng chia làm hai hướng, phân biệt đuổi theo hai nhóm người Tiêu Thịnh cùng Tiêu Diễm.

Thẩm Úy Nhiên cảm giác vết thương sau lưng vô cùng đau đớn, vết thương còn chảy máu, nàng không có sức lực đẩy Tiêu Diễm ra, huống chi hiện tại đang chạy trốn, cũng không có biện pháp khác, không nói còn có nhiều thị vệ. Nàng chỉ biết bản thân vẫn luôn được Tiêu Diễm ôm chạy khắp nơi, rốt cuộc đi nơi nào nàng căn bản không rõ ràng lắm, duy chỉ rõ ràng là người ám sát một đường đuổi giết.

Tiêu Diễm rất rõ ràng những người này không phải là Hiền Thân Vương phái tới, nếu đúng thì sẽ không ép sát hắn như vậy, đây căn bản là Tiêu Thịnh hay hắn, có thể chết thì chết, tốt nhất một người cũng không buông tha. Mang theo người bị thương hết sức bất tiện, thị vệ còn có thể chống cự càng ngày càng ít, tình thế cũng càng ngày càng không lạc quan.

Tiêu Diễm cúi đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên, khóe miệng lộ ra một tia ý cười không rõ. Đều thay Tiêu Thịnh chắn đao, Mạnh Thanh Ca được Tiêu Thịnh bảo hộ trong ngực, mà nàng lại bị hắn ném cho ta. Nếu nàng thật sự là Thẩm Úy Nhiên, làm sao có thể sinh ra cảm tình đặc biệt với người như vậy, nàng đối với hắn ta bất quá chỉ là diễn trò mà thôi, phải không?

“Thế tử, không có đường lui.”

Thẩm Úy Nhiên trong lúc mơ màng nghe thấy một câu như vậy, nàng nỗ lực làm bản thân nhìn thấy rõ tình huống, nhưng chỉ cảm thấy thân ảnh trước mắt rất mơ hồ. Tiêu Diễm lui về phía sau nhìn một chút, phía sau là đường dốc, phía dưới rốt cuộc là nơi nào căn bản cũng không rõ ràng lắm.

Người đuổi theo thấy bọn họ không còn đường lui, càng thêm từng bước ép sát, mấy người Tiêu Diễm chỉ có thể lui về phía sau, thẳng đến không thể lui thêm được nữa. Chống chọi lại cũng không có phần thắng, Tiêu Diễm rất nhanh liền hạ quyết tâm, mặc dù không biết tình huống dưới đường dốc này như thế nào nhưng so với chuyện bị người trước mắt đoạt đi tính mạng thì tốt hơn.

“Đợi lát nữa chúng ta từ nơi này lăn xuống, không cần sợ, ta sẽ che chở nàng.” Tiêu Diễm đem thanh âm ép tới cực thấp, ở bên tai Thẩm Úy Nhiên nói.

Thẩm Úy Nhiên nghe xong trong lòng rùng mình, nàng biết hiện tại không có đường lui, chỉ là nếu bị Tiêu Diễm ôm từ nơi này lăn xuống, đến lúc đó mặc dù tính mạng vẫn còn, nhưng lúc được người hỗ trợ tìm được thì nàng còn trong sạch sao?

Hiện tại còn có vài thị vệ ở đây nên không cần băn khoăn quá nhiều, chỉ là từ nơi này lăn xuống, thì chú định không ở cùng một chỗ. Nàng vừa đại khái tính qua, kỳ thật hai bên nhân số tương đương, không có khả năng không đào tẩu được, nhưng kéo thêm người bị thương là nàng thì có rất nhiều trói buộc.

Thử lui về phía sau hơi xê dịch bước chân, Tiêu Diễm lập tức túm chặt nàng, tựa hồ là sợ nàng ngã xuống. Thẩm Úy Nhiên trong lòng có điểm tính toán trước, trên mặt không hiện ra, lại thừa dịp lúc đối phương không chú ý, dùng hết sức lực cuối cùng đẩy Tiêu Diễm ra xa. Nàng có thể cảm giác được thân mình cấp tốc ngã xuống, lại va chạm với mặt đất mà lăn xuống. Miệng vết thương càng cảm thấy đau, nhưng so với biện pháp của Tiêu Diễm còn tốt hơn nhiều. . .Thời điểm nghĩ như vậy, trước mắt Thẩm Úy Nhiên đột nhiên tối sầm, nàng hoàn toàn ngất đi.

Tiêu Diễm nhìn trong tay trống không, mà người vốn bị hắn giữ lại đang dọc theo đường dốc lăn xuống, muốn đuổi theo cũng không có khả năng, trong lòng một trận đau đớn. Người ở đây đều bị hành động đột ngột của Thẩm Úy Nhiên làm cho sửng sốt một chút, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lúc sau lại là một trận chém giết. . .

******

Tiêu Xu cũng không biết nên phân tổ như thế nào mới tốt, không dám đi tìm Hoàng thượng ca ca, liền tìm tới Ngũ ca Tiêu Hách. Vốn muốn để mình cùng Thục phi tẩu tẩu cùng một tổ, hơn nữa cũng muốn Hoàng thượng ca ca cùng với Ngũ ca cũng cùng một tổ, nhưng mà Ngũ ca nói như vậy không được, phân tích một chút vấn đề, nàng cũng càng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cuối cùng chuyện phân tổ vẫn là Ngũ ca chuẩn bị hết cho nàng, bản thân nhìn qua thấy cũng không tồi, Hoàng thượng ca ca bên kia cũng đồng ý, chỉ là nàng không có cách nào cùng Thục phi tẩu tẩu còn có Hoàng thượng ca ca ở cùng một chỗ. Ngày trước nàng cũng không biết Hiền phi có thân thủ tốt như vậy, hôm nay thấy chỉ cảm thấy thật sự bội phục. Chơi rất vui vẻ, Tiêu Xu cũng không thèm để ý chuyện ở chung tổ với ai.

Thu hoạch cũng khá phong phú, nhưng canh giờ không tính là trễ nên tính toán tiếp tục hướng vào trong chỗ sâu để xem một chút, ai ngờ trong không gian tĩnh lặng đột ngột vang lên một tiếng lạ, Tiêu Xu trong lòng cả kinh, lại thấy biểu tình những người khác bất thường. Đây là gặp thích khách mới có thể phát ra tín hiệu này, gặp được thích khách. . .thì chỉ có thể là. . .Trong lòng Tiêu Xu hoảng hốt, giục ngựa đi theo mọi người cùng đi đến nơi thanh âm phát ra.

Người đang săn thú khắp nơi vào lúc này cũng thu được tín hiệu, vội vàng hướng tới nơi phát ra tín hiệu.

******

Tác giả có lời muốn nói: Viết đến đoạn Thẩm Thẩm bị thương liền cảm thấy thương tâm a.

Chính là nghĩ đến Hoàng Tang không phải loại người sẽ tùy ý hiểu lầm, dù lúc ấy hiểu lầm cũng nhất định sẽ điều tra rõ ngọn nguồn, không nhất thời cho rằng chuyện mình thấy là sự thật, nên không cảm thấy ngược, cho nên đại gia cũng ngàn vạn lần không cần sợ ngược, Hoàng Tang sẽ không thật sự hiểu lầm Thẩm Thẩm, moah moah.

Đợi lát nữa tiếp tục gõ một chương, lại đi ngủ sớm, buổi sáng ngày mai là có thể thấy.

Cảm ơn duy trì chính bản, khom lưng ~\(≧▽≦)/~

Cảm tạ

Đầu Hạ Hơi Lạnh ném một cái địa lôi vào thời gian: 2013-12-23 16:29:35

Nấm Mỹ Lệ ném một cái địa lôi vào thời gian: 2013-12-23 22:19:59

Biết ném một cái địa lôi vào thời gian: 2013-12-24 23:48:50

Đầu Hạ Hơi Lạnh ném một cái địa lôi vào thời gian: 2013-12-25 15:06:50

Hoa Cô Cô ném một cái địa lôi vào thời gian: 2013-12-25 18:18:10

Cảm ơn Đầu Hạ, Nấm Mỹ Lệ, lần đầu tiên thấy Biết, còn có Hoa Cô Cô, từng cái đại sao.

Duy trì chính bản, liền rất vui vẻ, có nhắn lại càng tốt 23333 tạp lôi dễ phá phí moah moah づ ̄ 3 ̄)づ tác giả chỉ có thể càng thêm nỗ lực gõ chữ a

Ngày edit: 03/08/2020
Ngày beta: 07/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro