Chương 67: Hù dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Chuyện Công chúa tự ý chạy ra khỏi cung, bên ngoài không có người dám tùy ý nghị luận, nhưng sau lưng lại rõ ràng rành mạch, cho nên Tiêu Xu bị phạt cấm túc trong Trường Trữ cung một tháng, cũng không làm người cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà, bởi vì gần đến thọ yến Thái hậu, nói là cấm túc một tháng, kỳ thật không thể coi là thật. Về phần Tống hộ vệ bên người Công chúa đột nhiên không thấy, cho dù không biết người đi nơi nào, nhưng mọi người cũng rõ ràng là đi chịu phạt, có lẽ là phạt không nhẹ.

Nếu tinh tế đi hỏi thăm, thì sẽ biết lúc trước Công chúa gặp rắc rối, Hoàng thượng từng phạt Tống hộ vệ, hiện giờ lại xuất hiện chuyện như vậy, sợ là thật sự chọc giận Hoàng thượng, ai cũng biết Hoàng thượng đau Công chúa. Luyến tiếc phạt công chúa, tự nhiên là xuống tay với người bên cạnh, cũng xem như là ý tứ giết gà dọa khỉ. Ngay cả Tống hộ vệ đi theo bên người Công chúa lâu như vậy, cũng bị phạt một cách tàn nhẫn, những người hầu hạ khác không làm thỏa đáng chẳng lẽ còn trôi qua tốt sao?

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay vào lúc chạng vạng đột nhiên rơi xuống. Từng bông tuyết nhẹ rơi xuống từ màn trời, nỗ lực nhuộm cả thiên địa một màu trắng bạc. . .

Trong Lâm Lang điện ấm áp vô cùng, Thẩm Úy Nhiên không cảm giác được gì, vẫn là Lệ Chi từ bên ngoài trở về, nàng mới biết tuyết rơi. Ôm lò sưởi tay lười nhác nằm trên ghế quý phi, trên người còn đắp chăn thật dày, tuy rằng muốn đi xem một chút cảnh tuyết rơi, nhưng rốt cuộc vẫn không muốn rời khỏi chỗ ấm áp, nên từ bỏ ý tưởng này.

“Đồ đã đưa đến?” Mặc dù biết Lệ Chi khẳng định làm thỏa đáng, Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc vẫn hỏi một câu.

“Vâng, Đức phi nương nương đã nhận lấy.”

Thẩm Úy Nhiên cong môi, đổi tư thế vẫn như cũ lười nhác nằm trên ghế quý phi, phân phó Tiểu Lý Tử tiếp tục đọc chút thoại bản xưa cho nàng nghe.

Tiêu Thịnh vừa mới ra Thừa Càn cung thì thấy một người từ chỗ tối đi ra, trên người mặc áo choàng màu xám đậm, nhưng rõ ràng nhìn ra được thân mình tinh tế yểu điệu, là một nữ tử. Nàng đem áo choàng kéo xuống, Tiêu Thịnh mới thấy rõ người này là Tống Y Lan, liền nhăn mày.

Tuyết còn đang rơi, mặt đất đã nhiễm một tầng màu trắng. Tống Y Lan đứng trước mặt Tiêu Thịnh, không nói gì, “Đông” một tiếng quỳ xuống, dập đầu với Tiêu Thịnh, khóc nói, “Nô tỳ biết là không thể, nhưng vô luận như thế nào cầu xin Hoàng thượng buông tha ca ca nô tỳ."

Tiêu Thịnh tức khắc lạnh mặt, bộ dáng này so với hàn khí mùa đông càng thêm khiếp người, ngữ khí nói chuyện cũng làm người cảm thấy ngưng một tầng sương. “Trẫm đã buông tha cho hắn một lần.” Dứt lời liền vòng qua Tống Y Lan, đi lên nhuyễn kiệu. Tống Y Lan quỳ đi lên phía trước vài bước, không màng đầu gối bị nước tuyết làm lạnh, trên mặt tràn đầy sốt ruột cùng hoảng loạn, không ngừng cầu xin Tiêu Thịnh tha cho ca ca nàng, nhưng lại không đổi lấy được một cái liếc mặt của Tiêu Thịnh.

“Đi.” Tiêu Thịnh ra lệnh một tiếng, thái giám vững vàng nâng nhuyễn kiệu đi hướng đến Lâm Lang điện.

Cao Đức Toàn nhìn Tống Y Lan đang khóc lóc thảm thiết, thở dài nói, “Tống cô cô vẫn nên trở về, Tống hộ vệ sẽ không trở lại.” Vội vàng đuổi kịp nhuyễn kiệu. Từ Hi thấy hắn muộn một bước mới đuổi theo, lắc phất trần trong tay, nhìn như không để ý lại hạ thấp thanh âm nói, “Cao tổng quản nói vậy với Tống cô cô, Hoàng thượng sẽ không cao hứng.” Cao Đức Toàn bày ra một mặt ngoài cười nhưng trong không cười với Từ Hi, nhưng cũng không phản bác.

Tống Y Lan nhìn nhuyễn kiệu Tiêu Thịnh đã đi xa, lại quỳ trên mặt đất không đứng lên, nước tuyết thấm ướt đầu gối, lạnh đến mức làm thân mình nàng nhịn không được run lên. Cho dù ca ca nàng có sai như thế nào đi nữa, cũng không đến mức bị cách chức, thậm chí rốt cuộc đi đến chỗ nào cũng không biết được. Nàng biết nếu chờ sau khi mọi chuyện thành công thì ca ca nàng sẽ không như bây giờ, Tống gia cần phục hưng, chỉ có thể dựa vào ca ca nàng, cho nên nàng mới tận tâm tận lực bán mạng vì Hoàng thượng. Nhưng tại sao lại như vậy? Tống Y Lan ngơ ngác, thất hồn lạc phách, quỳ trước Thừa Càn cung hồi lâu. . .

Tiêu Thịnh hạ nhuyễn kiệu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên cơ hồ bọc mình thành bánh chưng chờ ở ngoài điện, bước nhanh qua, không dắt tay nàng chỉ cách y phục bắt lấy cánh tay của nàng đi vào trong điện. Cung nhân rất nhanh mang nước ấm để Tiêu Thịnh rửa mặt thuận tiện làm ấm tay, hắn tự nhiên không để Thẩm Úy Nhiên hầu hạ. Chờ đến khi rửa tay xong, tay cũng đã ấm áp một chút, Tiêu Thịnh mới dắt tay Thẩm Úy Nhiên muốn mang nàng đi dùng bữa tối.

Đụng vào, mới phát giác tay Thẩm Úy Nhiên quả thực lạnh giống như khối băng. Tiêu Thịnh nhíu mày, lập tức bắt lấy một bàn tay khác của nàng, cũng rất lạnh, liền vội vàng đưa nàng tới bên cạnh bàn ngồi xuống, bàn tay ấm áp bao bọc hai tay Thẩm Úy Nhiên. “Tay lạnh như vậy, muốn đi ra ngoài sao không ôm lò sưởi tay?”

“Lúc trước vẫn luôn ôm, mới cách một khắc* đồng hồ, tay liền biến thành như vậy, thần thiếp cũng không có cách nào.” Thẩm Úy Nhiên nói xong muốn rút tay ra, nhưng phí công. Sức lực không lớn bằng Tiêu Thịnh, nếu đã không thoát được, bị bao lại cũng rất thoải mái, nàng liền hưởng thụ, lại rốt cuộc nhắc nhở một câu, “Hoàng thượng nên dùng bữa.”

* Một khắc = 15 phút

Tiêu Thịnh cảm giác được nàng giãy giụa nên cầm tay chặt hơn, trầm giọng nói, “Đừng lộn xộn, trẫm giúp nàng làm ấm tay.” Ngược lại lại hỏi, “Lúc chạng vạng nàng để đại cung nữ tặng gì cho Đức phi vậy?”

Thẩm Úy Nhiên nở nụ cười, lại chỉ cố ý nói, “Xem ra chuyện này không giấu được Hoàng thượng.” Nịnh hót không hề có thành ý. Tiêu Thịnh lập tức nhìn nàng, “Trắng trợn táo bạo để đại cung nữ của mình đi đến chỗ của Đức phi, trẫm không nhìn ra ái phi có ý tứ che dấu.”

“Thần thiếp còn tưởng rằng thần thiếp che dấu rất khá đó.” Thẩm Úy Nhiên hờn dỗi nói, thuận thế rút tay vốn bị Tiêu Thịnh nắm ra, nhắc lại, “Hoàng thượng nên dùng bữa.”

Tiêu Thịnh trong lòng cảm thấy đã nhiều ngày thấy Thẩm Úy Nhiên đều tựa hồ có chút không thích hợp, hôm nay cũng như vậy. Chỉ là trên mặt hắn chung quy vẫn cười không truy vấn cũng không lại cầm tay nàng, theo ý tứ nàng đi dùng bữa tối.

Tống Y Lan trở lại chỗ ở của mình, cho người chuẩn bị nước ấm tắm rửa thu thập xong, liền trở lại Vĩnh Phúc cung chờ lệnh. Ngày trước Thái hậu hay ngủ sớm, cho nên Tống Y Lan cảm thấy nàng rời đi trong chốc lát để cung nữ khác tạm thời canh chừng cũng không có bao nhiêu quan hệ. Nhưng vừa mới đến Vĩnh Phúc cung, thì có tiểu thái giám nhỏ giọng nói với nàng, “Tống cô cô, Thái hậu nương nương tìm ngài hồi lâu, ngài cẩn thận một chút.”

Thái hậu khoác y phục dựa vào đệm mềm nửa ngồi ở trên giường, Tống Y Lan đi vào, kiệt lực bình phục ngữ khí, nói, “Thái hậu nương nương sao canh giờ này lại tỉnh?” Thái hậu cau mày nhìn nàng, lập tức nói một câu, “Ngẩng đầu lên,” lại tức khắc nói, “Lâu như vậy, ngươi đi đâu?”

Tống Y Lan dừng một chút, mới dùng ngữ khí bình tĩnh nói, “Là nô tỳ thất trách, thỉnh Thái hậu nương nương trách phạt.”

“Ngươi đi cầu Hoàng thượng cái gì?” Thái hậu thấy bộ dáng Tống Y Lan như vậy, rốt cuộc chủ động hỏi, nhưng không chờ Tống Y Lan nói chuyện, lại tiếp tục nói, “Hoàng thượng đã nói ra, không nói hiện tại đã hoàn toàn chấp hành, sao có thể ngươi đi quỳ rồi cầu tình thì có thể sửa đổi? Hành vi của ngươi xúc động như vậy, uy nghiêm Đế vương đặt chỗ nào? Không nói đến cái này, ngươi lại đặt ai gia ở chỗ nào?”

Thái Hậu nhíu mày nhìn Tống Y Lan lã chã chực khóc, thở dài nói, “Tống hộ vệ muốn trở lại bên người Công chúa là không có khả năng, Tống hộ vệ bị Hoàng thượng phạt đi đâu?” Tống Y Lan lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không rõ ràng.

“Ai gia ngày mai cho người đi điều tra xem.” Thái hậu nói xong liền vẫy tay, “Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, từ khi Thôi Nghê Thường rời đi chỉ còn lại ngươi, ngươi xác thật cũng mệt. Ngày mai ngươi nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, thuận tiện chờ tin tức, không cần đặc biệt dậy sớm hầu hạ ai gia. Có tin tức gì, ai gia sẽ cho người đi truyền ngươi lại đây.”

Tống Y Lan trong lúc nhất thời có thể nói là đại kinh hỉ, nơm nớp lo sợ động tác lại nhanh chóng dập đầu tạ ơn Thái hậu. Thái hậu lại lần nữa nói nàng lui ra, Tống Y Lan mới thật sự lui xuống.

Đêm khuya tĩnh lặng, rõ ràng là lúc ngủ ngon, Tiêu Thịnh lại hiếm khi ngủ không được. Hắn nên hình dung như thế nào mới tốt, tóm lại, hắn cảm thấy Thẩm Úy Nhiên gần nhất lại xa cách hắn, một lần nữa hai người lại không tiếp xúc nhiều như ban đầu nên mới cho hắn loại cảm giác này, mà cảm giác như vậy một chút cũng không ổn, phi thường phi thường không ổn. Vì vậy hắn thành công ngủ không được.

Tiêu Thịnh trợn mắt nhìn người bên cạnh tựa hồ đã ngủ rồi, nửa cái đầu vùi ở trong chăn, nhịn không được duỗi tay kéo nửa khuôn mặt từ trong chăn ra.

Bên ngoài rốt cuộc không thể so với trong chăn ấm áp, Thẩm Úy Nhiên tuy rằng ngủ say, nhưng vừa gặp lạnh lại lập tức vùi vào trong chăn. Tiêu Thịnh thấy nàng như vậy, lại một lần nữa nhịn không được duỗi tay kéo cả người nàng lại bên người hắn ôm lấy, người đang ngủ kia cũng không giãy giụa. Ôm nàng vào trong ngực, Tiêu Thịnh mới rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn một chút.

Nhưng hành động như vậy của Thẩm Úy Nhiên, làm Tiêu Thịnh mơ hồ biết được gần đây nàng không thích hợp là xuất phát từ cái gì. Cúi đầu nhìn người trong lòng thực sự có chút không tim không phổi, hận không thể cắn một cái, há mồm đụng phải cánh môi, giây lát biến thành khẽ hôn. Dán mặt vào mặt nàng, phát ra một tiếng thở dài thật dài.

Thở dài không phải vì Thẩm Úy Nhiên đột nhiên xa cách hắn, mà là trong tiềm thức của nàng kỳ thật cũng không kháng cự hắn, nhưng lý trí của nàng, lại làm cho nàng làm ra phán đoán như vậy. Hắn có thể hiểu rõ tâm tình của nàng, cho nên sẽ không trách nàng, chỉ là, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút đáng giận cùng đáng trách. Nếu không phải vì thân phận Đế vương, thì cũng không đến trình độ này, nhưng nếu không có này thân phận lôi kéo, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không chạm vào nàng được. Vận mệnh vi diệu như thế lại làm người không thể tránh được.

Thân mình mềm ấm làm Tiêu Thịnh thành công đạt được ý nguyện, không bao lâu thì ngủ.

Ngày hôm sau lúc Thẩm Úy Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình bị Tiêu Thịnh ôm vào trong ngực, lập tức nhìn Tiêu Thịnh còn đang ngủ ngẩn người. Nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, còn chưa thở dài một hơi, liền nghe thấy thanh âm Tiêu Thịnh, nói, “Nàng ngáy, còn nghiến răng, thậm chí lúc ngủ đến nửa đêm thò qua nói muốn trẫm ôm.” Tiêu Thịnh nói xong mới mở mắt, liền thấy bộ dáng Thẩm Úy Nhiên ngây dại, lập tức tâm tình sung sướng, khóe miệng cong lên.

“Hoàng thượng sáng sớm đã hù dọa thần thiếp.”

Thẩm Úy Nhiên nhìn phản ứng của Tiêu Thịnh, tự nhiên hiểu được hắn không phải đang nói sự thật, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhàng. Nhưng mà nàng vừa mới nói xong, Tiêu Thịnh liền hết sức muốn ăn đánh nói, “Hù dọa? Nếu không phải nàng chủ động muốn trẫm ôm, hiện tại nàng có thể ở trong ngực trẫm sao?”

******

Tác giả có lời muốn nói: Thái hậu không phải thật sự đối tốt với Tống Y Lan =0= cùng với Thẩm Thẩm rất nhanh sẽ nhìn thẳng vào tình cảm của mình với Hoàng thượng.

Còn có canh một hoả tốc đi mã QAQ cùng với lại không có bắt trùng.

Hôm nay quyết đoán vội một đống chuyện lớn, ban ngày cũng không có thời gian gõ chữ 0.0 bất quá sẽ không luôn rất bận
_(:з” ∠)_ chính là về sau nấu cơm thần mã thành ta mỗi ngày cần thiết phải làm
_(:з” ∠)_

Ngày edit: 11/08/2020
Ngày beta: 13/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro