Chương 66: Phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Đức phi cho rằng chính mình đã đến rất sớm, nhưng nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên cùng Hoàng hậu đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mới biết được nàng (Thẩm Úy Nhiên) còn đến sớm hơn nàng (Đức phi), thoạt nhìn là sớm hơn rất nhiều.

Thẩm Úy Nhiên bởi vì vết thương trên người, hơn nữa lại có thai, trong một thời gian dài không xuất hiện trước mắt các phi tần trong hậu cung. Đức phi nghĩ nàng hôm nay xuất hiện, chỉ sợ cũng bất quá là bởi vì hôm qua về nhà thăm phụ mẫu. Rốt cuộc cũng không thể nói có thể xuất cung, lại không thể tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Chỉ là Thẩm Úy Nhiên xuất hiện ngay lúc này, thì không thật sự đơn giản như vậy.

"Thẩm Quý phi tới thật sớm." Đức phi sau khi chào hỏi Hoàng hậu cùng Thẩm Úy Nhiên, liền cười nói một câu như vậy.

Thẩm Úy Nhiên cũng cười, thập phần khách khí nói, "Đức phi cũng tới rất sớm."

"Ta vừa mới nói Thẩm Quý phi gần đây Đức phi tới thỉnh an đều đặc biệt sớm, cũng có thể bồi ta nhiều lời mấy câu." Diệp Bội Lan ngay lúc Đức phi sắp nói chen một câu , lại phân phó, "Ban ghế cho Đức phi nương nương." Đức phi chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống, hậm hực ngồi vào vị trí của mình.

Trong thời gian ngắn ngủn, phẩm cấp của Thẩm Úy Nhiên vốn thấp hơn nàng nửa cấp nay lại nhảy lên vị trí Quý phi. Không chỉ vậy, từ lúc nàng ta có thai, Hoàng thượng gần như độc sủng, còn có các loại ân điển, không có chỗ nào mà không chứng minh Thẩm Úy Nhiên người này không thể chọc cùng không dễ chọc. Còn có Thái hậu, ngay cả Thái hậu cũng có thái độ khác thường thậm chí còn phá lệ thân thiện. Mà nàng thì sao? So với nàng ta? Đức phi cơ hồ muốn tự giễu.

Sau khí Đức phi tới, Hoàng hậu cùng Thẩm Úy Nhiên đều dừng lại câu chuyện, lặng im chờ các phi tần lục tục đến Phượng Loan cung. Thấy Thẩm Úy Nhiên tới thỉnh an, cho dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng trong lòng đều cảm thấy vạn phần kinh ngạc, rồi lại giống như Đức phi, rất nhanh thì hiểu được nguyên do trong đó. Nhưng mà, Hoàng quý phi cùng Mạnh Quý phi hôm nay vẫn như cũ không tới thỉnh an, nhưng không có người nào cố ý đi nhắc chuyện này.

"Trời càng ngày càng lạnh, chư vị tỷ muội trời lạnh như vậy vẫn đến Phượng Loan cung rất là vất vả." Ngay khi Diệp Bội Lan nói chuyện, cung nữ như ngày thường dâng trà nóng lên cho các phi tần. Hơi dừng một chút, Diệp Bội Lan còn nói thêm, "Trời càng ngày càng lạnh, sau này ba ngày tới thỉnh an một lần là được, bọn tỷ muội không cần vất vả mỗi ngày đến Phượng Loan cung."

Không ít phi tần bởi vì lời này đều lén nhìn về phía Thẩm Úy Nhiên ngồi ở phía trước đã tấn Quý phi, ba ngày thỉnh an một lần chủ yếu là vì ai suy xét, sợ ai vất vả là lại quá rõ ràng, trái lại đối phương chỉ có một mảnh thản nhiên, lập tức từng người từng người đều có tâm tư.

Kỳ thật nàng hiện tại đã bị chú ý, lại chú ý thêm nữa, nàng cũng không nghĩ nhiều. Rũ mắt cầm chung trà trước mặt lên, uống xong một ngụm mới phát hiện ra trà này là đặc biệt chuẩn bị, Thẩm Úy Nhiên tức khắc trong lòng thở dài một hơi. Lời Hoàng hậu vừa nói tuy rằng rất dễ làm người ta nghĩ đến trên người nàng, nhưng có lẽ sớm đã có ý này, chỉ là trùng hợp hôm nay nói mà thôi, cũng thuận tiện miễn nàng sau này không cần đến Phượng Loan cung, nếu thật sự muốn thay nàng kéo cừu hận thì sẽ không âm thầm đặc biệt phân phó cung nữ chuẩn bị nước trà thích hợp cho nàng mà không nói ra nửa phần.

Trong cung gần đây kỳ thật cũng không có đại sự gì, cho nên câu nói kế tiếp đều là chút chuyện vụn vặt. Thái hậu không phái người tới miễn thỉnh an hôm nay, cho nên một lúc sau Hoàng hậu dẫn mọi người đến Vĩnh Phúc cung.

Canh giờ còn rất sớm, trời lạnh hơn so với mọi ngày, nhiệt khí trong miệng mọi người ngưng tụ thành hơi nước bốc hơi, liền có một đạo khói trắng rêu rao bay lên. Thẩm Úy Nhiên được Anh Đào cùng Lệ Chi đỡ thật cẩn thận, đi theo sau đại cung nữ đỡ Diệp Bội Lan. Thẩm Úy Nhiên nhìn Diệp Bội Lan, nhớ tới Diệp Bội Lan nói là chờ thân mình nàng nghỉ ngơi tốt thì đem một chút việc vặt trong hậu cung giao cho nàng đi quản, nhưng niệm tình nàng hiện nay có thai, việc này tạm thời gác qua một bên.

Thẩm Úy Nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng, Hoàng hậu cùng phe với Hoàng thượng, mọi chuyện đều xử lý rất tốt không nói, quản giáo các phi tần trong hậu cung cũng rất không tồi, vì sao Hoàng thượng không dứt khoát làm Hoàng hậu có thai? Nếu Hoàng hậu có thai, thì rất nhiều chuyện không phải sẽ càng trở nên đơn giản sao?

Ý nghĩ như vậy chỉ dừng lại trong đầu Thẩm Úy Nhiên một lát, vốn vì đã đến Vĩnh Phúc cung mà tạm thời đình chỉ. Nàng nhớ tới lúc đầu tiếp xúc với Tiêu Thịnh nàng kiên định cho rằng hắn là người không giỏi cân nhắc, quả nhiên là không có sai. . .

Thẩm Úy Nhiên đi theo Hoàng hậu vào trong chính điện Vĩnh Phúc cung, Thái hậu đang ngồi ở trên ghế chủ vị, cười nhìn các nàng tiến vào. Hoàng hậu lại dẫn mọi người cùng thỉnh an Thái hậu, Thẩm Úy Nhiên tự nhiên cũng không ngoại lệ đi theo mọi người, Thái hậu lại liên thanh sốt ruột nói, "Thẩm Quý phi là người có thai, không cần phải đa lễ như vậy." Lại lập tức quay đầu nói với Tống Y Lan đứng ở một bên hầu hạ, "Tống Y Lan, nhanh đi thay ai gia nâng Thẩm Quý phi dậy." Căn bản không đi quản Hoàng hậu còn có các phi tần còn đang hành lễ.

Đợi Tống Y Lan đỡ Thẩm Úy Nhiên lên, Thái hậu mới phảng phất thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nhìn lướt qua Hoàng Hậu cùng các phi tần khác, có chút tùy ý nói, "Miễn lễ, đều đứng lên đi." Lại phân phó cung nữ dọn chỗ ngồi cho mọi người .

Sau khi ngồi xong, Thái hậu lại lập tức phân phó cung nữ dâng trà, thậm chí còn đặc biệt phân phó phải chuẩn bị nước trà thích hợp cho Thẩm Úy Nhiên, làm Thẩm Úy Nhiên bất giác khóe miệng giật một cái. Cung nữ rất nhanh thì dâng trà lên, Thái hậu ôm lò sưởi nóng hừng hực trong tay, cười đến phá lệ thân thiết thậm chí có thể xưng là thân thiết hỏi Thẩm Úy Nhiên, "Thẩm Quý phi thân mình còn tốt sao? Hôm qua trở về phủ Thừa tướng, có mệt không?"

Thẩm Úy Nhiên nhìn mọi người hướng ánh mắt về phía nàng, trả lời từng câu của Thái hậu, "Thần thiếp thân mình rất tốt, cảm phiền Thái hậu nương nương nhớ mong. Xác thật là có chút mệt nên không thể tới thỉnh an Thái hậu nương nương, là lỗi của thần thiếp."

"Mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi, chuyện nhỏ như thỉnh an không cần để ý. Dưỡng tốt thân mình mới là quan trọng nhất, Thẩm Quý phi sau này nếu không có chuyện gì thì không cần đặc biệt tới thỉnh an ai gia. Hôm nay ai gia thấy trời càng ngày càng lạnh, ngươi nên cẩn thận thân mình."

Thái hậu dùng hết kiên nhẫn, ngữ khí thân thiết hỏi Thẩm Úy Nhiên rất nhiều phương diện sinh hoạt vụn vặt, bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại, cung nữ, ma ma hầu hạ như thế nào. Thẩm Úy Nhiên không thể không tùng chút tùng chút trả lời toàn bộ. Mà trong suốt quá trình thỉnh an, trừ Thái hậu, chỉ có một mình nàng lên tiếng, những người khác hoàn toàn bị Thái hậu xem như là người không tồn tại, làm Thẩm Úy Nhiên đặc biệt cảm thấy. . .có chút sởn tóc gáy.

Thật là đáng sợ! Chỉ là lúc trước làm những hành động đó, đã làm Thẩm Úy Nhiên cảm thấy khó hiểu nhưng rốt cuộc chỉ có thể nói với chính mình có lẽ Thái hậu có mục đích gì đó mà nàng không nghĩ tới. Nhưng mà hiện tại, bị những lời này của Thái hậu cuồng oanh lạm tạc, thậm chí muốn dùng ngữ khí như vậy không ngừng nói chuyện với nàng, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy trong lúc nói chuyện cùng Thái hậu, da gà nàng nổi lên đã rơi đầy đất, đại khái có thể phủ kín toàn bộ chính điện Vĩnh Phúc cung.

Nghĩ đến Thái hậu đã nói sau này có thể không cần đến Vĩnh Phúc cung thỉnh an, Thẩm Úy Nhiên mới cảm thấy được an ủi một chút. Không nói mỗi ngày, cho dù là ba ngày đối mặt một lần với cái dạng này của Thái hậu, đại khái nàng sẽ sớm không chịu nổi. Thẩm Úy Nhiên thật vất vả mới ra khỏi Vĩnh Phúc cung, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng* làm cả người đều thoải mái, liền yên lặng suy nghĩ, xem ra nói nhiều hơn hai câu với Thái hậu còn có thể có công hiệu khơi thông gân cốt, đáng tiếc không bao giờ muốn trải qua một lần nữa. (Best suy nghĩ o(≧▽≦)o)

* Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái, dễ chịu.

Anh Đào cùng Lệ Chị từ lúc Thẩm Úy Nhiên đi ra đã lập tức tiến lên đỡ nàng, đợi Hoàng hậu ngồi trên bộ liễn hồi Phượng Loan cung, Thẩm Úy Nhiên mới chuẩn bị lên bộ liễn hồi Lâm Lang điện. Không đợi nàng phân phó cung nhân, Đức phi đã gọi nàng lại.

Thẩm Úy Nhiên xoay người nhìn Đức phi, Đức phi đi nhanh hai bước đến trước mặt nàng, trên mặt hiện ra tươi cười, nói, "Không lâu trước đây Hoàng thượng không cho bọn tỷ muội đi thăm Thẩm Quý phi, trong lòng rốt cuộc nhớ mong, hôm nay thật vất vả mới thấy được, tuy rằng đã biết Thẩm Quý phi hết thảy đều tốt, nhưng cũng muốn nói vài câu."

Không nói gì, Thẩm Úy Nhiên mỉm cười lẳng lặng nhìn nàng, chờ Đức phi nói xong. Nhưng ngay sau đó Đức phi đột nhiên hoảng sợ hô một câu, "Cẩn thận." Liền duỗi tay túm lấy Thẩm Úy Nhiên muốn kéo nàng sang chỗ bên cạnh, nhưng Đức phi chỉ kéo được một chút y phục của nàng không thật sự kéo Thẩm Úy Nhiên sang một bên.

Chỉ là Thẩm Úy Nhiên vẫn không xảy ra chuyện gì.

Ngay lúc Đức phi phát hiện không ổn, các cung nhân bảo hộ xung quanh Thẩm Úy Nhiên cũng đã phát hiện và chặn cung nữ thoạt nhìn điên điên khùng khùng đột nhiên nhảy ra kia lại.

Nàng không xảy ra chuyện gì là chuyện rất rõ ràng, lúc này còn đang ở bên ngoài Vĩnh Phúc cung, thì sao sẽ có người không liên quan có thể tới gần, huống chi xung quanh còn có rất nhiều cung nhân canh chừng. Cho nên lúc Thẩm Úy Nhiên thấy Đức phi đưa tay qua ngay lập tức nghiêng người tránh đi, cho nên nàng rốt cuộc không có chuyện gì không phải sao?

Ngay lúc này Thẩm Úy Nhiên xoay người nhíu mày nhìn cung nữ bị đè xuống kia, lại nhìn Đức phi, bất giác đè ép khóe miệng.

Lúc này còn bên ngoài Vĩnh Phúc cung, tất nhiên chuyện này rất nhanh thì truyền đến tai Thái hậu. Thái hậu nghe xong liền tức giận, thấy Thẩm Úy Nhiên không sao, chỉ nói kéo cung nữ kia xuống đánh chết, mà những cung nhân ngăn cung nữ kia lại đều được Thái hậu ban thưởng.

Về phần Đức phi, tuy rằng không làm gì, nhưng cũng không bị trách phạt, nhưng rốt cuộc vẫn bị Thái hậu quở trách vài câu. Không ít phi tần đều thấy được một màn vừa rồi, nhưng cũng không dám nói bậy trước mặt Thái hậu.

Cho đến lúc lại lần nữa ra khỏi Vĩnh Phúc cung, ngoại trừ Hiền phi lộ ra một cái chớp mắt cùng tươi cười chói lọi châm chọc Đức phi, cũng không có ai dám đi xúc phạm Đức phi. Đức phi có thể thản nhiên đối mặt với tươi cười của Hiền phi, nhưng sau lại nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên liếc mắt nhìn nàng, luôn cảm thấy có chút sợ.

Bởi vì chuyện này, Thái hậu thấy nàng không bị thương cũng không chịu kinh hách nên để Thẩm Úy Nhiên hồi Lâm Lang điện.

Trở lại Lâm Lang điện, lúc đang giúp Thẩm Úy Nhiên rút trang sức nặng nề trên đầu, Lệ Chi đã hỏi nàng, "Vì sao nương nương lại buông tha Đức phi?"

Thẩm Úy Nhiên nhìn người bên trong gương đồng có chút mơ hồ, lại cong khóe miệng, chỉ là ý vị không rõ hỏi lại Lệ Chu một câu, "Buông tha như thế nào?"

******

Tác giả có lời muốn nói: Đệ nhị càng dâng lên o(* ̄▽ ̄*)o

Cầu khen ngợi moah moah _(:з" ∠)_

T^T đêm qua lúc ngủ trên xe lửa! Có người vẫn luôn ngáy cả một đêm 〒▽〒 còn đầy nhịp điệu dõng dạc hùng hồn, khi ta cho rằng đã ngừng lại đang chuẩn bị đi ngủ! 〒▽〒 lại vang lên 〒▽〒 nghe được vô cùng rõ ràng 〒▽〒 vì thế ta nhìn người đối diện giống ta không ngừng xoay người _(:з" ∠)_ trong nháy mắt hợp thành liên minh mất ngủ.

Kết luận chính là tác giả buồn ngủ quá nên bò đi ngủ 23333333【←← kỳ thật là muốn nói vẫn là dầu vừng bắt trùng】

Ngày edit: 10/08/2020
Ngày beta: 13/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro