Chương 65: Hồi cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tiêu Xu một đường ủ rũ trở lại trong cung, nàng rất rõ ràng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Hoàng huynh tức giận, Tống Hạo Trạch bị phạt rời đi, còn có nàng không dám nói ra khỏi miệng.

Tống Hạo Trạch trước sau như một đi bên cạnh nàng, Tiêu Xu lại lần đầu tiên nghĩ đến, hóa ra hắn thật sự vẫn luôn ở đây, là nàng vẫn luôn xem nhẹ. . .Tiêu Xu muốn đi nhìn người phía sau, nhưng vẫn thiếu dũng khí, nàng hiện tại biết bản thân có bao nhiêu ỷ lại hắn, lại có bao nhiên rõ ràng hắn nhất định sẽ đi.

Trường Trữ cung gần ngay trước mắt, Tiêu Xu giật mình một cái, kêu ngừng nhuyễn kiệu, lò sưởi ôm trong tay cũng bị ném ra ngoài. Nàng xuống nhuyễn kiệu, cắn môi dưới, nhìn về phía Tống Hạo Trạch, lại cảm thấy đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ ràng bộ dáng của hắn.

“Ngươi đi theo bổn cung,” Tiêu Xu nói với Tống Hạo Trạch, biểu tình hình như có chút giận dữ, các cung nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Công chúa phân phó, “Các ngươi về Trường Trữ cung, một người cũng không được đi theo.” Sau đó liền thấy Tiêu Xu đi hướng ngược lại với Trường Trữ cung.

Tống Hạo Trạch nhíu mày nhìn Tiêu Xu, lại lạnh mặt nói, “Đem lò sưởi tay của Công chúa lại đây”, tiếp nhận lò sưởi tay cung nữ sau đó mới đuổi theo Tiêu Xu.

Tiêu Xu cúi đầu đi, cho dù không nhìn cũng có thể rõ ràng cảm giác được Tống Hạo Trạch bước nhanh tới trước mặt nàng. Vì vậy Tiêu Xu dừng bước. Tống Hạo Trạch lại không nói gì chỉ đem lò sưởi tay nhét vào trong tay nàng. Nàng sửng sốt, trong lòng càng cảm thấy quặn đau, lại nhịn không được cắn môi dưới, Tống Hạo Trạch lúc này đã trở về đi phía sau nàng. Tiêu Xu khẽ cắn môi, ôm lò sưởi tay tiếp tục đi về phía trước.

Tống Hạo Trạch vẫn luôn đi theo sau Tiêu Xu, không nói gì, cũng không hỏi nàng muốn đi đâu. Nhưng mà càng đi, hắn càng rõ ràng nàng đi chỗ nào, bởi vì đã biết, cũng rốt cuộc mở miệng trước, biết rõ còn hỏi, “Công chúa muốn đi đâu?”

Tiêu Xu nghe hắn không chịu nổi mà mở miệng, trong lòng quặn đau dường như có chút hòa hoãn, cũng không quay đầu lại, dưới chân không ngừng tiếp tục đi lên phía trước. Tống Hạo Trạch thấy nàng một bộ dáng quyết tâm để đáp lại, đáy lòng không biết là vui là buồn hay là cảm xúc gì khác, nhưng lại không có ý niệm muốn ngăn cản nàng, cứ như vậy tùy ý bị Tiêu Xu dẫn đến. . .chỗ hắn ở.

Tuy rằng lúc trước chỉ tới một lần, nhưng Tiêu Xu lại không đi lạc đường. Chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ đi qua một lần mà nàng có thể nhớ kỹ rõ ràng như vậy, nàng trước đây ngay cả Thừa Càn cung ở đâu cũng không thể tìm được. Tống Hạo Trạch càng rung động một trận trong lòng.

Dọc theo đường đi không phải không gặp được cung nhân, nhưng mọi người đều biết Tống hộ vệ là người bảo hộ Công chúa, có thể nói là chỗ nào có Công chúa thì sẽ không thiếu Tống hộ vệ, lúc này các cung nhân đều không nghĩ nhiều, mặc dù thật sự có thì cũng không dám nói bừa nửa câu. Phàm là cung nhân dám lắm mồm một câu, thì trốn không thoát trách phạt, không đề cập tới vị này còn là Công chúa.

Tiêu Xu rõ ràng nhớ rõ lần trước nàng đến chỗ ở Tống Hạo Trạch một lần là vì cái gì, khi đó trên lưng hắn bị thương, thời khắc đó đáy lòng nàng quyết định không thể làm lại chuyện như vậy nữa. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày nàng vẫn làm chuyện như vậy, cho dù chỉ là diễn trò mà thôi, chính nàng cũng phải trả giá đại giới là Tống Hạo Trạch rời đi. Rõ ràng không có Tống Hạo Trạch nàng vẫn trôi qua được, nhưng lại cảm thấy hắn rời đi làm nàng mất đi thứ quan trọng.

“Đóng cửa lại.” Tiêu Xu đi vào trong phòng, xác định Tống Hạo Trạch cũng vào theo vào, lập tức dùng ngữ khí ra lệnh đối với hắn nói một câu như vậy. Tống Hạo Trạch nhìn Tiêu Xu một cái, xoay người đóng cửa phòng lại, lúc xoay người lại, hắn không tiếp tục đi lên phía trước, chỉ dừng ở chỗ đó.

Tiêu Xu cũng dừng lại, trong phòng tràn ngập bầu không khí trầm mặc. Hồi lâu sau, nàng xoay người lại, hai mắt cũng nhìn chằm chằm Tống Hạo Trạch, trong mắt là cảm xúc phức tạp. Tiêu Xu nhớ tới cảnh tượng nàng ở chỗ này ép buộc Tống Hạo Trạch cho nàng nhìn vết thương trên người hắn, rõ ràng là chuyện không lâu trước đây. Tống Hạo Trạch không nói cho nàng là bị Hoàng huynh phạt, là không hy vọng nàng tự trách hoặc làm ra chuyện gì thật sự chọc giận Hoàng huynh. Cho dù bản thân bị trách phạt hắn cũng muốn chiếu cố nàng đầu tiên, Tiêu Xu cảm thấy lúc ấy nàng lại hồn nhiên không biết, nàng đúng là khốn nạn.

“Thương thế trên người ngươi đều tốt rồi sao?” Tiêu Xu nhìn Tống Hạo Trạch hỏi hắn.

Tống Hạo Trạch sửng sốt, nói, “Công chúa không cần lo lắng, những vết thương nhỏ đó đã sớm lành rồi.”

Tiêu Xu lại hỏi, “Ngươi thật sự dự định đi sao?” Thanh âm rõ ràng cất cao hơn một chút, trong lời nói cũng ít nhiều có chút hùng hổ doạ người.

Nhưng trong nháy mắt, Tiêu Xu lại nghĩ tới một khả năng khác. Thí dụ như lúc trước, Hoàng huynh vì sao sẽ phạt Tống Hạo Trạch, còn có lần này cần nàng giả bộ chạy ra khỏi cung, để đạt được mục đích phạt Tống Hạo Trạch vào trong quân doanh. Tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại, nàng liền rõ ràng, cho nên bản thân Tống Hạo Trạch cũng rất rõ ràng hắn nhất định sẽ bị phạt sao? Bất quá là vì có chuyện này hỗ trợ, làm người có thể cảm thấy cũng đủ thuận lý thành chương. Nếu là vậy, hành động của nàng vì Tống Hạo Trạch chẳng phải là đặc biệt ngốc sao?

“Lần trước Hoàng huynh phạt ngươi. . .Kỳ thật cũng là vì chuyện này sao. . .”

Tống Hạo Trạch thấy Tiêu Xu trong nháy mắt ánh mắt liền trở nên ảm đạm, cũng không nhìn hắn ngược lại lại rũ mắt, đã nhận thấy được có điều không thích hợp, lại nghe nàng ngập ngừng hỏi ra một câu như vậy, hắn cảm thấy không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt. Chuyện lần trước cùng lần này không có quan hệ, lúc này hắn chủ động chờ lệnh Hoàng thượng thậm chí chính hắn cũng có chủ ý như vậy cùng với. . .đồng ý yêu cầu của Hoàng thượng. Rốt cuộc không muốn giấu nàng, Tống Hạo Trạch liền không chút do dự nói, “Không phải.”

Tiêu Xu một lần nữa giương mắt nhìn Tống Hạo Trạch, trong mắt có sắc thái nghi hoặc, Tống Hạo Trạch nhắm mắt giải thích với Tiêu Xu, “Chuyện lần trước là Hoàng thượng muốn phạt thần, cùng lần này không liên quan đến nhau. Là thần thuyết phục Hoàng thượng giao phó trọng trách cho thần, dùng chuyện lần trước để làm lý do. Cho nên, không phải ý của Hoàng thượng, là thần chủ động nói ra, hai chuyện này đều liên quan đến thần.”

Vốn tưởng rằng đây là ý tứ của Hoàng huynh, cũng không nghĩ đến là Tống Hạo Trạch chủ động chờ lệnh, Tiêu Xu cảm thấy trong đầu nàng đột nhiên “Ong” một tiếng, nói gì cũng không muốn nghe, mà nàng vì sao lại dẫn hắn đến đây, cũng quên mất.

**************

Thẩm Úy Nhiên hồi cung, vốn nên đi thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng hậu, nhưng hai người lại phái người truyền lời, nói nàng bận rộn một ngày đã mệt nhọc không cần lại đặc biệt chạy tới thỉnh an, nên miễn thỉnh an nàng.

Thái hậu vì sao đột nhiên có thái độ đối tốt với nàng như vậy, nàng nhất thời nghĩ không ra, nhưng bảo không khó xử chuyện lúc trước là không có khả năng. Về phần Hoàng hậu, kiếp trước nàng là phi tần trong hậu cung, đối với thân phận của Hoàng hậu nàng có chút đồng tình cũng có chút tôn trọng, đặc biệt là gặp qua kết cục của Hoàng hậu kiếp trước, rốt cuộc đi thỉnh an là bổn phận của nàng. Nàng đã vào cung, nếu không đi thỉnh an thì không khỏi quá mức thiếu tôn trọng. Cố tình Tiêu Thịnh nói không cần, thái độ kiên định không cho nàng cãi lại, cuối cùng Tiêu Thịnh trước cùng nàng trở về Lâm Lang điện mới đi Thừa Càn cung xử lý chính vụ quan trọng chồng chất hôm nay.

Nếu muốn Thẩm Úy Nhiên nói thật, nàng xác thật cảm thấy có chút mệt nhọc, ở phủ Thừa tướng bồi Thẩm Thừa tướng, Thẩm phu nhân thì không cảm thấy vậy, nhưng lúc trở về ngồi ở trên long liễn bị từng trận buồn ngủ đánh úp. Mặc dù cố nén không ngủ, lại sợ bản thân lúc này thoạt nhìn biểu tình uể oải, Tiêu Thịnh mới có thể kiên trì như vậy. Nhịn không được ngáp một cái, vừa vặn bị Lệ Chi thấy, nàng lập tức nói, “Nô tỳ đã nấu nước nóng, nương nương trước rửa mặt, dùng qua cơm tối rồi hãy nghỉ ngơi.”

Thẩm Úy Nhiên nghĩ, nàng cậy sủng mà kiêu*, gật đầu với Lệ Chi, lại nói, “Ta cảm thấy không đói bụng, không muốn ăn gì, nên không cần bữa tối.” Lệ Chi còn chưa đáp ứng, Anh Đào thay Thẩm Úy Nhiên rút trang sức trên đầu đã khuyên nàng, “Nương nương hiện tại đã không phải một người, ít nhiều vẫn nên dùng một chút.” Thẩm Úy Nhiên lắc đầu, Lệ Chi liền mở miệng nói, “Nương nương nếu mệt mỏi tạm thời không muốn ăn, ép cũng ăn không vào, vậy để phòng bếp nhỏ chuẩn bị sẵn thức ăn nóng, chờ nương nương tỉnh ngủ nếu muốn dùng thì dùng một chút.”

* Được sủng ái mà kiêu ngạo.

“Cứ làm như vậy đi.” Thẩm Úy Nhiên đứng lên, Lệ Chi vội tiếp nhận nước ấm cung nhân đưa qua hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Chờ đến lúc Thẩm Úy Nhiên tỉnh ngủ, thì đã là nửa đêm. Đợi nàng nhớ lại chuyện lúc chạng vạng, chỉ cảm giác sau khi bản thân dính vào gối đầu thì lập tức ngủ, nhưng cũng không cảm thấy mình ngủ lâu nên cho rằng lúc này còn sớm.

Xoa xoa đôi mắt, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy tựa hồ có chỗ không thích hợp, lại vào lúc này bụng truyền đến thanh âm, liền phát giác mình đói bụng, lúc này mới ôm lấy chăn nửa ngồi ở trên giường, gọi người tiến vào. Anh Đào gác đêm ở bên ngoài, nghe thấy tiếng vang lập tức đi vào, thấy Thẩm Úy Nhiên tỉnh, liền hỏi, “Nương nương đói bụng sao?”

“Hiện tại là giờ nào?” Thẩm Úy Nhiên hỏi, nghe được câu trả lời là nửa đêm, mới biết được hóa ra nàng ngủ lâu như vậy. Nàng còn chưa nói gì, Anh Đào lại mở miệng nói, “Nô tỳ suýt chút quên mất, lúc nương nương đang ngủ, Hoàng thượng sai người tới truyền lời nói có rất nhiều chuyện cần xử lý, đêm nay sợ là không thể đến Lâm Lang điện.”

Thẩm Úy Nhiên hậu tri hậu giác mới biết vừa rồi nàng cảm thấy không thích hợp chỗ nào, có lẽ là đêm nay Tiêu Thịnh không ở đây, nhưng lập tức nói cho mình ý nghĩ như vậy thật sự không được, chỉ nói, “Xác thật là cảm thấy có chút đói, Lệ Chi đã nói phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn, mang lên một chút đi.” Anh Đào lĩnh mệnh lui ra, Thẩm Úy Nhiên mới thở dài.

Tiêu Thịnh rốt cuộc là Hoàng đế, cũng sẽ không chỉ có một người là nàng, sau này nhất định sẽ có người mới tiến cung, hắn sẽ có tân sủng phi, nàng không nên có ý nghĩ gì với hắn, đối với nàng mà nói sẽ không có chỗ tốt nào. Đế vương thật tình, mặc dù là thật sự, nhưng có thể duy trì được bao lâu?

Bởi vì là Đế vương, dụ hoặc bên ngoài ngày càng nhiều. Tiêu Thịnh đã hứa hẹn cho nàng một hài tử, chờ nàng thật sự có thai, lại sinh hạ đứa bé ra, cả đời của nàng cũng sẽ không quá mức thống khổ. Nếu sinh tình với Tiêu Thịnh. . .thì sao có thể thật sự mắt lạnh nhìn hắn ôm lấy nữ nhân khác? Nàng không muốn mỗi ngày chỉ có thể ngóng trông hắn ngẫu nhiên đến nhìn nàng, cho nên cho dù sau này chỉ có thể trông nom hài tử nàng cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi.

******

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả bình an về đến nhà (* ̄︶ ̄)y

Thời gian có điểm đuổi vì thế dầu vừng bắt trùng _(:з” ∠)_

Còn có một chương lập tức lăn đi mã sẽ ở 12 giờ trước phát đi lên moah moah

Ngày edit: 10/08/2020
Ngày beta: 13/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro