Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ngày hôm qua nói cho người đưa cuộn vải đến cho nàng chọn lựa, ngày hôm sau Tiêu Thịnh quả thực phái người tặng rất nhiều vật đến Lâm Lang điện, mọi thứ đều quý báu, có thể nói ra tay thập phần hào phóng. Thẩm Úy Nhiên chọn trúng vài thứ, còn lại lại để cung nhân đưa trở về. Tiêu Thịnh nghe nói chuyện này, vừa tức giận vừa buồn cười, thầm than hành động như vậy của Thẩm Úy Nhiên không khỏi quá mức một chút. Hắn đã phái người đưa qua thì sao còn có đạo lý trả về, chỉ là, ý tứ của Thẩm Úy Nhiên là vậy, hắn liền theo ý tứ nàng.

Thẩm Úy Nhiên thoạt nhìn rất bình tĩnh, bất quá là bởi vì Tiêu Thịnh phái người ở trong tối đã đem mọi chuyện đều giải quyết cẩn thận, lúc này cũng sẽ không gây trở ngại đến nàng. Vả lại, Thái hậu vẫn luôn không tìm nàng gây phiền toái, Hoàng hậu là người che chở nàng, mà Hoàng quý phi cùng Mạnh Quý phi đều lấy lý do dưỡng thương căn bản không hỏi đến chuyện trong hậu cung.

Lại thêm Đức phi không rõ nguyên do mà sinh bệnh nặng, lúc sau lại không dễ dàng ra khỏi Quỳnh Hoa điện, cả người thoạt nhìn rất thiếu sức sống, không gượng dậy nổi, mà mọi người cho dù không biết cụ thể mọi chuyện cũng đều rõ ràng đây là bút tích của Thẩm Úy Nhiên, chuyện của Đức phi, với rất nhiều phi tần mà nói thì không khác gì vết xe đổ.

Sau Tiêu Thịnh cũng không lại hứa hẹn với Thẩm Úy Nhiên, nhưng những ngày sau, mặc kệ có thời gian đến Lâm Lang điện nhìn Thẩm Úy Nhiên hay không, hắn đều sẽ để Từ Hi tự mình đi một chuyến đến truyền lời. Nếu có thời gian, thì sẽ để Từ Hi truyền lời cho Thẩm Úy Nhiên, hắn có qua dùng bữa tối hay không, canh giờ nào sẽ đến; nếu không có thời gian, thì sẽ cẩn thận giao phó muốn nàng nghỉ ngơi sớm một chút, càng thường xuyên để Từ Hi mang theo chút đồ chơi mới lạ đưa đến Lâm Lang điện.

Lúc trước Diệp Bội Lan chủ động nhắc tới lễ sắc phong Quý phi với Thẩm Úy Nhiên, cuối cùng rốt cuộc cũng định ra thời gian, sau khi cùng Tiêu Thịnh thương định thật tốt, liền phân phó cung nhân chuẩn bị cẩn thận. Bởi vì còn vào mùa đông, thời tiết lạnh đến lợi hại, Tiêu Thịnh nhớ đến thân mình Thẩm Úy Nhiên nên lược bỏ rất nhiều quá trình không quan trọng, Diệp Bội Lan nhìn nội dung lễ sắc phong bị Tiêu Thịnh xóa đến mức không lưu lại nhiều chỉ cười cười không nói gì.

Thái hậu từ ngày đại thọ Vĩnh Phúc cung gặp tràng sự cố, phi tần trong cung cũng không có gặp lại Thái hậu, nên đi Vĩnh Phúc cung thỉnh an càng hoàn toàn bị miễn đi. Cho dù là trước đó vài ngày quan tâm hài tử trong bụng Thẩm Quý phi, Thái hậu cũng trở nên nửa điểm cũng không hỏi, càng làm rất nhiều phi tần không thể hiểu được Thái hậu ngày trước hận không thể tự mình nắm giữ hậu cung đột nhiên đối với chuyện trong hậu cung buông tay không để ý tới.

Trong Phượng Tảo cung, Thi Di Quang được hai đại cung nữ đỡ đi dạo trong điện một chút. Nàng bị thương tay chân Thái y nói cơ bản xem như đã khoẻ mạnh, mỗi ngày nàng đều đi vào vòng, không cần lại giống như trước kia mỗi ngày đều nằm trên giường.

Tuy rằng có một đoạn thời gian Thi Di Quang đối với chuyện trong hậu cung không quan tâm, nhưng chuyện của Thái hậu nàng vẫn cần quan tâm, rốt cuộc người này là người nàng có thể “dựa vào”. Nàng không biết vì sao Thái hậu sẽ đột nhiên biến thành dáng vẻ này, chỉ là nếu Thái hậu thật sự mặc kệ mọi chuyện trong hậu cung, với nàng mà nói không tính là chuyện tốt.

“Thái hậu nương nương đã phân phó không cho phép bất kỳ người nào đến Vĩnh Phúc cung quấy rầy sao?” Thi Di Quang chậm rãi đi tới, hỏi đại cung nữ của nàng. Đại cung nữ Linh Lung lập tức đáp lời, “Cũng chưa từng nói qua, nhưng cho dù là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đi thăm Thái hậu nương nương, cũng đều bị từ chối, cũng không thể thấy mặt Thái hậu nương nương.”

Thi Di Quang dừng một chút, mới phân phó nói, “Thay bổn cung thay y phục, bổn cung muốn đến chỗ Thái hậu nương nương.” Linh Lung lập tức đáp ứng, cùng Ngọc Trí đỡ Thi Di Quang đi trang điểm cùng thay y phục.

Vừa mới búi tóc, thì có tiểu cung nữ tiến vào phòng hành lễ bẩm báo với Thi Di Quang: “Nương nương, Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư cầu kiến.” Động tác cầm cây trâm của Thi Di Quang đưa cho người phía sau cũng không đình trệ, trong chốc lát đã nói, “Để các nàng trước chờ ở chính điện.” Lại tiếp tục đưa bộ diêu chỉ kim phượng hoàng hàm châu khảm đá quý lam sắc cho đại cung nữ phía sau. Cho dù cảm thấy Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư đồng thời đến Phượng Tảo cung cầu kiến Hoàng quý phi nương nương là chuyện thực sự kỳ lạ, nhưng hai đại cung nữ ai cũng không mở miệng phát biểu ý kiến gì, chỉ làm tốt chuyện mình nên làm.

Tiết Tu nghi Tiết Thời Vũ cùng Trần Tiệp dư Trần Vân Nhan được cung nữ dẫn đến chính điện ngồi uống trà chờ Thi Di Quang, Tiết Thời Vũ không ngờ Trần Vân Nhan sẽ tìm tới nàng, càng không nói Trần Vân Nhan tìm nàng cùng nhau đến Phượng Tảo cung tìm Hoàng quý phi. Mấy ngày trước đây mới nghe nói nàng bệnh nặng một hồi, hiện tại nhìn sắc mặt nàng thoạt nhìn không tốt lắm, nghĩ đến tin kia cũng không phải là giả.

“Nhìn sắc mặt Trần Tiệp dư tựa hồ thân mình còn chưa khỏe hẳn, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày mà lại đi ra ngoài?” Hoàng quý phi còn chưa ra, cung nữ lại nói là thay y phục, vậy có lẽ là phải đợi một hồi, Tiết Thời Vũ liền dứt khoát tùy ý tìm chút chuyện nói cùng Trần Vân Nhan một lát để giết thời gian.

Trần Vân Nhan mỉm cười, tươi cười này làm nổi bật khuôn mặt mảnh khảnh, trong khoảnh khắc liền hiện ra cảm giác nhu nhược, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ chọc người thương tiếc. Tiếp theo nàng mở miệng, thanh âm hơi khàn, nhưng lại mang theo chút mềm mại, nói, “Thái y nói thiếp ở trong phòng nhiều không tốt, nên đi ra ngoài một chút, bệnh này ngược lại có thể tốt nhanh hơn. Khi còn nhỏ thân mình thiếp không tốt, lại hay sinh bệnh, tư vị sinh bệnh này thực sự thập phần không dễ chịu, lúc này nghe nói những ngày gần đây thân mình Thái hậu nương nương không khoẻ, lại không thấy được mặt Thái hậu nương nương, trong lòng tóm lại là thực sự lo lắng.”

Tiết Thời Vũ nghe nàng nói một phen lời nói so với ngày trước càng nghiêm cẩn cẩn thận, lại không biết nên có cảm tưởng gì. Hành động của Trần Tu dung mặt ngoài nhìn như vô tình với Trần Tiệp dư, nhưng nhìn đến thay đổi của Trần Tiệp dư, cũng không nói rõ là như thế nào, có lẽ là phân rõ giới hạn cùng thân muội muội, mà rốt cuộc vẫn hi vọng nàng có thể tự mình nỗ lực ở trong cung.

“Gần đây thân mình Thái hậu nương nương không khoẻ, quả nhiên bọn tỷ muội trong lòng đều lo lắng.” Tiết Thời Vũ nói một câu, ngay sau đó nâng ly trà lên uống một ngụm, lại không có tâm tư tiếp tục trò chuyện với Trần Vân Nhan. Trần Vân Nhan cũng không nói tiếp, chỉ trầm mặc ngồi ở một bên.

Thi Di Quang đi vào chính điện thấy Tiết Thời Vũ cùng Trần Vân Nhan, Trần Vân Nhan nàng còn có chút ấn tượng, nhưng Tiết Thời Vũ lại không có ấn tượng gì. Nữ nhân trong hậu cung của Hoàng thượng không nhiều đến mức ba nghìn giai lệ, nhưng nói ít cũng không ít, lại thêm xưa nay đối với phẩm cấp cao một chút nàng mới chú ý đến, nhất thời nghĩ không ra người như vậy cũng không ngạc nhiên. Nhưng vị Tu nghi này cũng là chính tam phẩm, phẩm cấp này cũng không thấp, nhưng nàng lại không có ấn tượng gì với Tiết Tu nghi, thật sự không biết là người này tồn tại quá yếu, hay là có nguyên nhân gì khác.

Được cung nữ đỡ lên ghế chủ vị ngồi xong, Thi Di Quang nhìn Trần Vân Nhan cùng Tiết Thời Vũ, hỏi: “Hôm nay Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư đặc biệt đến Phượng Tảo cung, là có chuyện gì sao?” Trên mặt biểu tình bình tĩnh, rốt cuộc Thi Di Quang ngày thường đối với các phi tần đều là bộ dáng này, thậm chí thường thường cũng có chút kiêu căng, chưa kể tới căn bản sẽ không cười với các nàng. Hiện tại có dáng vẻ như vậy, thật đúng là không thể nói là xấu.

Nếu là trước kia, có lẽ Trần Vân Nhan sẽ đoạt lời Tiết Thời Vũ chủ động trả lời Thi Di Quang, nhưng lần này, nàng chỉ im lặng không nói, chỉ chờ Tiết Thời Vũ phẩm cấp cao hơn mở miệng. Tiết Thời Vũ cười cười với Thi Di Quang, lại mang khuôn mặt u sầu, nói, “Thiếp cùng Trần Tiệp dư nghe nói Thái hậu nương nương thân mình tựa hồ không tốt lắm, trong lòng cảm thấy lo lắng, nhưng không có cách nào cầu kiến được Thái hậu nương nương, nên đành phải tới tìm Hoàng quý phi nương nương hỏi một chút sức khỏe của Thái hậu nương nương như thế nào. Nếu như không có chuyện gì, thiếp cùng Trần Tiệp dư cũng có thể an tâm một chút.”

“Bổn cung đang muốn đi Vĩnh Phúc cung vấn an Thái hậu nương nương, về phần hiện tại đến tột cùng là tình huống như thế nào, bổn cung cũng không rõ ràng, Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư tìm lầm người.” Thi Di Quang lãnh đạm nói, khiến cho Tiết Thời Vũ trên mặt lập tức xấu hổ, mà Trần Vân Nhan cũng không có biểu tình như vậy. Thi Di Quang thu hồi tầm mắt nhìn các nàng, tiếp theo đã đứng lên, lại nói, “Đợi gặp được Thái hậu nương nương, bổn cung sẽ mang tâm ý của Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư, chủ động nói lại với Thái hậu nương nương. Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư tạm thời mời trở về, bổn cung không sai biệt lắm nên xuất phát đi Vĩnh Phúc cung.”

Tiết Thời Vũ thấy Hoàng quý phi tuy rằng có thể tự mình đứng lên, nhưng đại cung nữ của nàng sau khi thấy nàng đứng lên lập tức tiến lên đỡ, có lẽ là thương tích trên người còn chưa hoàn toàn tốt lên. Trong lòng hiểu rõ liền đang muốn đứng dậy hành lễ cáo lui, thì Trần Vân Nhan ở một bên mới vừa rồi không có mở miệng lại ngay lúc này nói với Thi Di Quang, “Hoàng quý phi nương nương thoạt nhìn thân mình tựa hồ đã tốt hơn nhiều, mấy ngày sau là lễ sắp phong Quý phi của Thẩm Quý phi nương nương, nói vậy Hoàng quý phi nương nương cũng sẽ tham gia đi.”

Thi Di Quang khóe mắt nhẹ dương lên, nhìn về phía Trần Vân Nhan, chỉ thấy sắc mặt nàng bình thản như thường, còn mang theo hai phần ý cười, nhưng lời này rõ ràng là cố ý thử nàng. Chỉ thoáng câu môi hiện ra tươi cười ý vị không rõ, Thi Di Quang nói với Trần Vân Nhan, “Lễ sắc phong Quý phi của Thẩm Quý phi, trường hợp quan trọng như vậy, sao bổn cung có thể vắng mặt? Trần Tiệp dư nói, có phải vậy không?”

Trần Vân Nhan tuy nửa khép mắt, sắc mặt không thay đổi, nhưng vội vàng kinh sợ nói, “Hành động của Hoàng quý phi nương nương, thiếp làm sao có tư cách tùy ý bình luận?” Sau đó đứng lên hành lễ nói, “Thiếu chút nữa liền chậm trễ chuyện của Hoàng quý phi nương nương, là tội của thiếp, thiếp xin cáo lui.” Tiết Thời Vũ cũng đứng dậy hành lễ, nói xin cáo lui.

Thi Di Quang nhẹ liếc mắt nhìn Trần Vân Nhan, đối với đại chuyển biến hiện giờ của nàng ít nhiều nổi lên tâm tư tò mò, sau đó mới phất tay nói, “Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư xin cứ tự nhiên.” Sau đó các nàng rời khỏi chính điện Phượng Tảo cung. Đợi ngồi lên nhuyễn kiệu xong, Thi Di Quang mới hỏi đại cung nữ là chuyện gì xảy ra, nghe qua lại chỉ xem như vui đùa ngay cả một câu đánh giá cũng không có liền quên ở sau đầu.

“Chúng ta trở về đi.” Thân ảnh Thi Di Quang đã không thấy, Tiết Thời Vũ nhìn Trần Vân Nhan, sau khi nói một câu như vậy, tiếp theo liền cất bước đi hướng ngoài điện, Trần Vân Nhan không nói chuyện, nhưng lập tức đi theo.

Cho dù Tiêu Thịnh cùng Diệp Bội Lan lấy danh nghĩa thăm bệnh cũng không thể nhìn thấy mặt Thái hậu, nhưng Thi Di Quang cuối cùng lại thành công gặp được Thái hậu. Nàng vào trong phòng liền ngửi được một mùi thuốc nồng đậm, lại hơi chớp mắt thì có thể nhìn thấy Thái hậu nằm trên giường. Người ngày trước thoạt nhìn tinh thần tốt như vậy, thân mình không thể nói là xấu, nhưng đảo mắt liền biến thành cái dạng này, làm Thi Di Quang nhịn không được cau mày. Thái hậu cũng không thể có chuyện gì, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì người Thi gia nên làm gì bây giờ?

“Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi nương nương.” Tống Y Lan canh giữ cạnh giường lúc Thi Di Quang vào phòng đã xoay người, đợi Thi Di Quang đến gần, liền lập tức hành lễ với nàng. Thi Di Quang nhìn trong phòng ngoại trừ Tống Y Lan thì không có người khác, rốt cuộc cảm thấy không ổn. Chỉ là tính tình Thái hậu không dễ tin người, để những người khác tới chiếu cố có lẽ cũng sẽ không nguyện ý, đáng tiếc người bình thường tin tưởng cũng không còn.

“Mùi thuốc nồng như vậy, tại sao không mở cửa sổ?” Thi Di Quang một bên cùng Tống Y Lan nói, vừa đi đến cạnh giường ngồi xuống. Đến gần nhìn sắc mặt Thái hậu, không chỉ không tốt nửa điểm, mà ngược lại càng không tốt, chỉ là cảm giác này cũng không phải là vì thân mình quá suy yếu mà là mang đến cảm giác như vậy.

Tống Y Lan đứng dậy, lại xoay người trả lời Thi Di Quang, “Thái hậu nương nương không chịu được gió lạnh, hai ngày nay không mở cửa sổ, xác thật là mùi thuốc hơi nồng một chút, nhưng hiện tại vì thân thể Thái hậu nương nương, nên không có cách nào khác.”

Thi Di Quang nghe xong chỉ gật đầu, nói, “Bổn cung muốn cùng Hoàng cô cô nói chuyện một lát, ngươi đi ra ngoài canh chừng đi.” Để Tống Y Lan lui xuống.

Tống Y Lan cúi người, không nói gì chỉ thối lui ra khỏi phòng, đóng chặt cửa phòng.

Liếc mắt nhìn cửa phòng, Thi Di Quang mới nhìn Thái hậu sắc mặt tiều tụy không chịu nổi trên giường, nhẹ gọi một tiếng, “Hoàng cô cô”. Vốn nhắm mắt lại Thái hậu rốt cuộc mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn Thi Di Quang, thanh âm khàn khàn, nói, “Di Quang, ngươi đã đến rồi.”

Thi Di Quang nghe thấy Thái hậu nói chuyện không đủ trung khí, càng thêm nhăn chặt mày, Thái hậu đưa tay qua, nàng cũng không nghĩ gì liền lập tức nắm lấy, vội vàng nói, “Hoàng cô cô, người làm sao vậy? Thân mình vì sao lại đột nhiên như vậy?”

“Di Quang, ít nhất còn có ngươi quan tâm ai gia, ai gia cũng cảm thấy thỏa mãn.” Thái hậu bị ho khan đã lâu, Thi Di Quang nhìn xung quanh, phát hiện có ấm nước cùng ly trà liền vội vàng rót nước, sau đó đỡ Thái hậu ngồi dậy uống một chút mới đỡ bà nằm xuống. Lần này Thái hậu không mở mắt, vẫn nhắm mắt như lúc nàng mới vừa tiến vào, tựa như mở mắt cũng làm Thái hậu cảm thấy lao lực.

Thái hậu điều hòa hơi thở, lúc này thong thả nói chuyện với Thi Di Quang, có lẽ mới vừa rồi đột nhiên ho khan, cảm xúc nổi lên gợn sóng. Thái hậu vẫn như cũ nắm tay Thi Di Quang, nói: “Không cần phải để ý thân mình ai gia như thế nào, Di Quang, đừng lo lắng, ai gia cho dù chết cũng tuyệt đối sẽ làm Thi gia giữ được vinh hoa phú quý, tuyệt đối sẽ không để ngươi tiếp tục bị khinh bỉ trong hậu cung.”

Thi Di Quang nắm tay Thái hậu, nghe được lời này không khỏi giật mình, thân thể Thái hậu đã không tốt đến trình độ này sao? Lúc này mới chỉ qua mấy ngày, vì sao bỗng nhiên biến thành cái dạng này? Nàng hoàn toàn cảm thấy không thể tin tưởng lời Thái hậu, nhưng Thái hậu nếu đã nói vậy. . .Thân mình còn không phải là bản thân rõ ràng nhất sao?

“Hài tử trong bụng Thẩm Quý phi, nhất định phải để hắn an toàn sinh ra, đến lúc đó, cho dù không phải Hoàng tử cũng không quan trọng, từ trong Thi gia ôm một nam hài tiến cung là được.” Thái hậu nói một lời, liền dừng hồi lâu, Thi Di Quang kiên nhẫn chờ bà chậm rãi nói, “Đệ đệ ai gia trong lúc tây chinh sẽ nghĩ cách đoạt binh quyền của Hoàng thượng, chỉ cần có binh quyền, Hoàng thượng hay là Hiền Thân Vương đều không phải vấn đề, hơn nữa trong triều có các đại thần ủng hộ Thi gia, cũng đủ để. . .đảm bảo Thi gia phú quý.”

"Hoàng cô cô đừng nói nữa, người trước dưỡng tốt thân mình mới là chuyện đứng đắn.” Thi Di Quang cảm thấy bản thân bị lời nói của Thái hậu chấn kinh đến mức lục phủ ngũ tạng đều chịu kinh hách, lời đại nghịch bất đạo như vậy, không, lời này hoàn toàn là phản nghịch, nhưng Hoàng cô cô nói đương nhiên như vậy giống như đang nói với nàng hôm nay muốn ăn gì. Nếu Hoàng cô cô sớm đã tồn tại tâm tư như vậy, vậy để nàng vào cung rốt cuộc lại tồn tại tâm tư gì, hoặc là vốn muốn để nàng có hài tử sao, chỉ là cố tình Thẩm Úy Nhiên lại đoạt trước?

Thái hậu cười khổ lắc đầu, còn nói thêm, “Di Quang, ngươi nói thật cho ai gia, có phải Hoàng thượng căn bản là không có chạm vào ngươi?” Thi Di Quang ngốc lặng quên mất trả lời, chờ đến lúc Thái hậu lại kêu nàng một tiếng, một lát sau mới trả lời, “Chuyện này. . .vì sao Hoàng cô cô lại biết? Ta không muốn Hoàng thượng chạm vào ta. . .Hoàng thượng liền thật sự cho đến bây giờ cũng không chạm vào.”

Nghe Thi Di Quang nói xong, Thái hậu lại gật đầu, tiếp tục nói, “Chờ đến lúc kế hoạch thành công, mọi chuyện đều ổn định, ngươi lấy ý chỉ ai gia sớm đã phong ngươi làm Công chúa ra, về sau ngươi có thể hoàn toàn rời khỏi thâm cung này.” Thi Di Quang lại lần nữa bởi vì lời của Thái hậu mà ngẩn người.

******

Ngày cử hành lễ sắc phong Quý phi của Thẩm Úy Nhiên khó có được ánh nắng tươi sáng, cây tùng bách vào mùa đông vẫn như cũ đứng thẳng, hàn khí tuy rằng vẫn bức người, nhưng không biết từ chỗ nào truyền đến hương mai dịu nhẹ cùng ánh sáng mặt trời ấm áp dào dạt chiếu trên người, làm đại bộ phận các phi tần ở đây cảm thấy không tính là xấu.

Thân mình Thái hậu nương nương vẫn mang bệnh cho nên không đến tham dự, nhưng ngoại trừ Thái hậu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thì không cần phải nói, Hoàng quý phi nương nương cùng Mạnh Quý phi nương nương một thời gian dài không thấy cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người, về phần các phi tần khác, chỉ cần có tư cách thì không có người nào vắng mặt. Hoặc là bởi vì đã lâu chưa thấy mặt Hoàng thượng nên không muốn bỏ qua cơ hội này.

Mắt thấy Hoàng thượng không hề ngày ngày đều nghỉ ở Lâm Lang điện của Thẩm Quý phi, chỉ đến chỗ Hoàng hậu thậm chí là Trần Tu dung, nhưng không được mấy ngày, Hoàng thượng lại ngoại trừ Thừa Càn cung, chỉ đến chỗ Thẩm Quý phi, làm hi vọng của các phi tần bốc cháy lên tới đỉnh điểm, cứ như vậy vừa sinh ra đã bị dập tắt.

Hôm nay xác thực là thành công gặp được Hoàng thượng, vốn các phi tần đang cảm thấy vui sướng, lại phát giác ánh mắt Hoàng thượng chỉ dừng trên người Thẩm Quý phi, chút vui sướng trong lòng về điểm này lại lần nữa đang sống sờ sờ bị dập tắt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mùa đông quả thực không thể lạnh hơn.

Tiếp nhận kim sách cùng kim ấn tượng trưng cho Quý phi mà Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đưa qua, liền ý nghĩa Thẩm Úy Nhiên hiện giờ mới có thể xem như chân chính trở thành Thẩm Quý phi. Thẩm Úy Nhiên trước sau vẫn duy trì mỉm cười, dáng vẻ đoan trang, thuận tiện bỏ qua ánh mắt cực nóng của Tiêu Thịnh.

Bởi vì là lễ sắc phong Quý phi, nên y phục cũng là đặc biệt làm, so với những bộ ngày thường nàng mặc thoạt nhìn hoa lệ, tôn quý hơn, nhưng nàng không thích màu đỏ thẫm, nhưng nhìn ánh mắt Tiêu Thịnh dường như là cảm thấy rất tốt? Thẩm Úy Nhiên thừa dịp đứng dậy hơi cúi đầu nhìn y phục trên người, quả nhiên. . .vẫn cảm thấy không thể nào thích, yên lặng ghi nhớ ngày sau loại bỏ ý tưởng may y phục màu này.

Đã giảm đi rất nhiều quá trình hoàn thành nghi thức, thời gian có thể xem như là còn sớm, nhưng Tiêu Thịnh rốt cuộc không phải là người rảnh rỗi, nên cho dù muốn nhìn Thẩm Úy Nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho nên chờ đến lúc nghi lễ chấm dứt, hắn rất nhanh phải rời đi, cho dù trong lòng lưu luyến Thẩm Úy Nhiên. Trong suốt quá trình cử hành lễ sắc phong, từ đầu đến cuối Tiêu Thịnh cũng không nhìn ai ngoại trừ Hoàng hậu cùng Thẩm Úy Nhiên.

Lúc Tiêu Thịnh đứng dậy chuẩn bị rời đi, các phi tần cách đó hơi xa đột nhiên nổi lên thanh âm huyên náo, dưới chân hơi dừng lại. Hoàng hậu lập tức để đại cung nữ đi nhìn xem là tình huống gì, lại nhìn Tiêu Thịnh, nói, “Hoàng thượng không cần sốt ruột, nơi này còn có thần thiếp, Hoàng thượng đang vội, không cần lo lắng chuyện này.” Rõ ràng là ý tứ thúc giục Tiêu Thịnh đi. Tiêu Thịnh vốn không muốn xen vào, tự nhiên là nghe theo Diệp Bội Lan gật đầu, nói một câu, “Hoàng hậu tốn nhiều tâm chút.” Tiếp tục nhấc chân thực sự rời đi, không có nhìn đến chỗ huyên náo kia.

Thẩm Úy Nhiên, Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca cùng với Hiền phi, Đức phi không có cách nào lập tức nhìn xem bên kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ai cũng không xen vào chuyện của người khác, đều lẳng lặng chờ Hoàng hậu nói.

Diệp Bội Lan phái đại cung nữ Diệu Dung đi xem xét tình huống, một lát sau đã trở lại, hành lễ với Diệp Bội Lan rồi thấp giọng nói, “Hoàng hậu nương nương, là Trần Tiệp dư đột nhiên ngất xỉu. Hiện tại đã được cung nhân đỡ về Đình Lan hiên.”

Nhẹ quay đầu, Diệp Bội Lan nói với các phi tần khác, “Đã không có chuyện gì, bọn tỷ muội có thể trở về.” Sau đó đứng dậy được đại cung nữ đỡ rời đi, cũng không phân phó đi Đình Lan hiên nhìn tình huống Trần Vân Nhan, chỉ để đại cung nữ khác đi theo nhìn một chút, có chuyện gì hay không thì chờ Thái y bắt mạch là có thể trở về phục mệnh.

Hoàng hậu cũng đi rồi, Thẩm Úy Nhiên cũng không nghĩ tiếp tục lưu lại nơi này, về phần phi tần ngất xỉu kia, dựa vào khoảng cách xa gần, tuy rằng đoán không chuẩn đến tột cùng là ai, nhưng tất nhiên nàng không cần quan tâm, chờ lát nữa trở về Lâm Lang điện, phái người hỏi thăm một chút thì có thể biết được.

Thẩm Úy Nhiên còn chưa đi được vài bước, Mạnh Thanh Ca đã đi đến gần nàng, cười như không cười nhìn nàng nói, “Chúc mừng Thẩm Quý phi, vào cung không đến một năm cũng đã ngồi lên vị trí Quý phi.”

“Thật ra ta cũng từng nghe nói Mạnh Quý phi không quá nửa năm đã là Quý phi, mãi cho đến hiện tại vẫn ngồi vững vị trí Quý phi.” Thẩm Úy Nhiên dùng một câu tương tự hoặc là nên nói biểu tình châm chọc nghiêng đầu nhìn Mạnh Thanh Ca, “Thật sự mà nói, ta so với Mạnh Quý phi còn kém hơn rất nhiều.”

“Bây giờ Thẩm Quý phi là người có thai, cũng không phải là người ta có thể so.” Mạnh Thanh Ca không để ý ngôn ngữ châm chọc của Thẩm Úy Nhiên, cười cười, lại nói, “Thẩm Quý phi hiện tại có thai cũng đã bốn, năm tháng, ta thấy dáng người Thẩm Quý phi vẫn giống như trước kia, xem ra Thẩm Quý phi nên bồi bổ thân mình nhiều hơn mới được.”

Nói nàng bụng bằng phẳng, căn bản không hiện sao? Thẩm Úy Nhiên biết Mạnh Thanh Ca biết rõ nàng không mang thai, vẫn cười cười, không có bất kỳ biểu tình không thích hợp nào, thản nhiên nói, “Mạnh Quý phi nói lời này, nếu không phải bởi vì rõ ràng, ta lại cho rằng Mạnh Quý phi từng có thai, biết lúc có thai rốt cuộc là bộ dáng gì.”

Phi tần phụ cận nghe thấy hai người đều không khách khí đối chọi gay gắt, không có người không biết điều vội vàng lại gần, không có người nào mà không lựa chọn đi đường vòng.

******

Tác giả có lời muốn nói: Khụ Thái hậu sẽ không dễ dàng treo như vậy_(:з” ∠)_

Ta vẫn luôn suy nghĩ, Hoàng Tang rốt cuộc xưng hô với Thẩm Thẩm như thế nào mới tốt, cảm thấy gọi Úy Nhiên không đủ thân mật, Nhiên Nhi sao, Thẩm Thừa tướng, Thẩm phu nhân cũng gọi vậy, không đủ đặc biệt, mọi người có ý kiến gì hay không ●ω●

Dù sao ta cũng nghĩ kỹ rồi. . .Đến lúc đó Thẩm Thẩm sinh nam hài, nhũ danh kêu Lu Lu, nếu sinh nữ hài, nhũ danh kêu Cương Cương ~\(≧▽≦)/~

Hoàng Tang mặt đầy hắc tuyến: Đây là nhũ danh gì, một chút cũng không cao lớn tốt nhất nha!

Tác giả yên lặng run chân: Bằng không kêu rau thơm?

Ngày edit: 18/08/2020
Ngày beta: 24/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro