Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Ngày thường Thẩm Úy Nhiên lúc này nhất định sẽ chủ động tiến lên thay hắn tự mình cẩn thận rửa tay, còn cầm khăn bông lau khô nước trên từng ngón tay cho hắn, nhưng hôm nay, nàng chỉ đứng ở một bên, cho dù trên mặt vẫn duy trì mỉm cười, nhưng cũng làm hắn cảm giác được rõ ràng nàng xa cách.

Tiêu Thịnh trong lòng càng cảm thấy hối hận, trên mặt cũng càng sa sầm, nhìn Thẩm Úy Nhiên cũng dùng dư quang lén nhìn. Cung nữ tiến lên thay Tiêu Thịnh rửa tay lại bị hắn vẫy lui, hắn sầm mặt tự mình rửa tay sạch sẽ, tiếp nhận khăn bông trong tay cung nữ tùy ý lau tay một chút, Thẩm Úy Nhiên vẫn không có động tác gì, trên mặt mỉm cười còn có thần sắc của nàng cũng không biến đổi. Trong lòng Tiêu Thịnh hối hận tức khắc biến thành co rút đau đớn, càng vì hành vi mấy ngày nay của mình mà cảm thấy buồn phiền.

Nếu Thẩm Úy Nhiên bày ra vẻ mặt tức giận với hắn, thì hắn nghĩ cách dỗ nàng cao hứng là được rồi, nhưng nàng hiện tại căn bản không có nửa điểm tức giận hoặc bộ dáng không vui, mà điều này, nói rõ nàng là không thèm để ý đến hắn mà thôi. Bởi vì không để ý, cho nên vô luận hắn làm cái gì, nàng cũng không muốn quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến nàng, thì không có quan hệ gì. Lúc này trong đầu Tiêu Thịnh hiện ra một câu, đưa cho chính hắn thì không thể tốt hơn —— tự làm bậy, không thể sống.

Biết rõ có người còn quang minh chính đại mơ ước nàng, rõ ràng đã phát hiện tâm tư của bản thân, hắn lại không chân chính làm tốt. Thật vất vả Thẩm Úy Nhiên mới thân cận với hắn một chút, lúc ở phủ Thừa Tướng hắn có thể cảm giác được, vậy mà chút thân cận đó cũng bị hắn hại cho không còn. Hắn còn cho rằng mình làm rất tốt, nhưng rõ ràng là làm thế nào cũng không đủ, hắn còn phải làm dài dài.

Hiện tại, tìm nhiều lý do cũng không có tác dụng, hắn nên nghĩ cách làm Thẩm Úy Nhiên hồi tâm chuyển ý mới được, ít nhất đừng làm nàng thật sự đem chút điểm thân cận khó có được này vứt bỏ toàn bộ. Tiêu Thịnh kỳ thật rất muốn nói hắn không có làm chuyện có lỗi với nàng, hơn nữa hắn thực sự rất bận, nhưng hắn lại thập phần hiểu rõ, nếu hắn cảm thấy mình không sai, Thẩm Úy Nhiên càng không sai, thì nàng cũng không cần đi gánh chịu những cảm xúc này của hắn. Không nói đến, đây rõ ràng là tình cảm của hắn, hắn cần tự mình phụ trách, mà không phải cho rằng mở miệng nói một câu “Ta thích nàng” là có thể hoàn toàn xong chuyện.

Trong đầu Tiêu Thịnh xoay chuyển những ý nghĩ này, hai mắt cũng là thần sắc tối nghĩa không rõ.

Anh Đào thấy nương nương không tự mình hầu hạ Hoàng thượng, đang suy nghĩ có phải không tốt hay không, chưa từng nghĩ hành động của nương nương thật sự chọc Hoàng thượng, mới vừa rồi Hoàng thượng vừa đến Lâm Lang điện rõ ràng vẫn là vẻ mặt vui vẻ. Anh Đào nghĩ đến khả năng Hoàng thượng tức giận với nương nương, ngày thường hầu như không có tình huống như vậy, nàng không khỏi khẩn trương lén nuốt nuốt, lại lén nhìn nương nương, chỉ thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh cũng không có vì thần sắc của Hoàng thượng mà có bộ dáng không tốt.

Anh Đào tức khắc lại nhịn không được nuốt nuốt, tuy rằng nàng rất hi vọng nương nương có thể lập tức chủ động đi trấn an Hoàng thượng, nhưng thoạt nhìn trong lòng nương nương rất có chừng mực, vậy nàng không cần quá lo lắng. Nương nương làm chuyện gì, hầu như cũng không phạm lỗi, lần này cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Đúng, hôm qua Hoàng thượng còn tặng cái lu lớn cho nương nương, nhưng mà không biết rốt cuộc là dùng để làm gì, đặc biệt Hoàng thượng còn muốn đặt ở chỗ kia. . .

“Đi chuẩn bị bữa tối đi.” Thẩm Úy Nhiên nghiêng đầu phân phó Anh Đào một tiếng, Anh Đào vội vàng đồng ý sau đó đi ra ngoài. Lệ Chi nhìn Hoàng thượng cùng nương nương có chút bộ dáng không hòa hợp, lại thu được ám chỉ của Hoàng thượng, cũng lập tức cùng các cung nhân khác cùng nhau lui xuống.

Ở trước mặt cung nhân, Tiêu Thịnh còn nghiêm mặt, đợi trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Thẩm Úy Nhiên, đã hoàn toàn không có bộ dáng vừa rồi. Hắn xoay người, nhìn Thẩm Úy Nhiên vốn đứng phía sau hắn cách đó không xa, lần đầu tiên muốn đi lấy lòng người khác, khó tránh khỏi cảm thấy vô thố. Liếm liếm môi, Tiêu Thịnh nâng bước chân đến gần nàng cách nàng hai bước chân, mà nàng chỉ nhìn hắn vẫn không chủ động mở miệng cũng không có bất kỳ động tác gì.

Tiêu Thịnh nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi, lại nhìn Thẩm Úy Nhiên, bày ra gương mặt tươi cười, mới hỏi, “Hai ngày này, đều làm những gì?” Không dám chạm vào nàng, e sợ nàng lại lần nữa bất động thanh sắc đẩy hắn ra, cũng không dám gọi một tiếng Thẩm Quý phi hay ái phi.

Thẩm Úy Nhiên không biết bản thân hiểu rõ tâm ý của mình hay là có nguyên nhân gì khác, nàng cảm thấy lúc này có thể nhẹ nhàng cảm giác được ý nghĩ của Tiêu Thịnh. Trong lời nói của hắn rõ ràng cẩn thận cỡ nào, mà hắn gần như do dự mới nói ra. Nàng chưa bao giờ cảm thấy giống như lúc này, có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc cùng tâm tình đến từ Tiêu Thịnh, nàng không biết bản thân hiểu bao nhiêu, nhưng cố tình hiểu được thế nhân nói đến tình cảm vĩ đại thế nào. Nếu, một bên trái ôm phải ấp nữ nhân khác, còn có thể tự mình nói thích với nữ nhân khác.

“Hoàng thượng gần đây ngày đêm bận rộn mà vẫn quan tâm thần thiếp, là sai lầm của thần thiếp. Thời tiết lạnh nên thần thiếp không đi ra ngoài, hôm qua đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, lúc chạng vạng Hoàng thượng lại đưa vật tới, thời gian còn lại thì tìm chút chuyện thú vị để làm. Hôm nay hứng khởi, nghĩ có thể trước tiên chọn vài cuộn vải thật tốt thừa dịp có thời gian làm chút y phục cho hài tử. Hồi lâu chưa từng chạm qua nữ công, thần thiếp sợ bản thân thêu gì đó kì lạ không có biện pháp gặp người.”

Tiêu Thịnh trong lòng kích động, chỉ nghĩ Thẩm Úy Nhiên còn nguyện ý có hài tử với hắn, lại không suy nghĩ xem sau khi có hài tử thì Thẩm Úy Nhiên có lạnh nhạt với hắn hay không. Hắn suýt chút nữa đã bước một bước dài đến trước mặt nàng, dưới chân giật giật rốt cuộc vẫn nhịn xuống.

Tầm mắt dịu dàng thắm thiết vững vàng tập trung trên mặt Thẩm Úy Nhiên, ngữ khí Tiêu Thịnh càng nhẹ nhàng, nói, “Ngày mai trẫm cho người đưa tới nhiều cuộn vải tốt hơn cho nàng chọn, nếu nàng thích thì cứ làm, nhưng phải nhớ cẩn thận thân mình, không cần quá mức miễn cưỡng. Dù sao trong cung còn nhiều tú nương như vậy, nàng đem việc bọn họ đều làm xong, trẫm nuôi bọn họ cũng thật uổng phí tiền tài.”

“Thần thiếp là cảm thấy nhàn rỗi nên mới tìm chút chuyện để làm. Tuy rằng nói hài tử của các phi tần là thuộc về Hoàng hậu nương nương, nhưng nếu thần thiếp có hài tử của Hoàng thượng, thì có thể làm mẫu phi, rốt cuộc cũng có chút tâm ý. Những chuyện khác có lẽ không được, nhưng chuyện này vẫn có thể xuất ra chút lực.” Thẩm Úy Nhiên cười đến dịu dàng, lại giống như lơ đãng hỏi Tiêu Thịnh, “Hoàng thượng nói với thần thiếp, hứa cho thần thiếp một hài tử, là thật sao?” Đôi mắt trầm tĩnh nhiều thêm hai phần giảo hoạt, nhưng không ngại bị Tiêu Thịnh phát giác.

Tiêu Thịnh thấy bộ dáng này của Thẩm Úy Nhiên thì cảm thấy vui mừng không thôi, nàng nói gì cũng hận không thể đồng ý hết, chỉ cần nàng nguyện ý lộ ra biểu tình linh động với hắn, mà không phải chỉ có mặt nạ mỉm cười không có bất kỳ tình cảm gì. Cái gọi là hồng nhan họa thủy là ý tứ như vậy sao? Chỉ là Thẩm Quý phi của hắn cũng không phải họa thủy, bất quá là hắn yêu thảm người.

Tiêu Thịnh bị vui mừng làm cho đầu óc mê muội, còn chưa nhận ra được chỗ không thích hợp, chỉ liên tục không ngừng nói, “Trẫm nếu nói qua, thì tự nhiên lúc nào cũng là thật.” Càng quên mất bản thân rõ ràng mới làm chuyện nuốt lời.

Vì vậy, giảo hoạt trong mắt Thẩm Úy Nhiên tức khắc biến thành nghi hoặc, nàng nhìn Tiêu Thịnh, hơi bĩu môi, nửa tựa chỉ trích nửa tựa làm nũng nói, “Ngày hôm qua Hoàng thượng cũng đã nói buổi tối sẽ đến nhìn thần thiếp, nhưng Hoàng thượng lại không đến. Nếu Hoàng thượng nói, Hoàng thượng để Cao tổng quản đưa cái lu đến Lâm Lang điện là xem như đã đến, vậy thần thiếp hiểu lầm Hoàng thượng, thần thiếp bồi tội với Hoàng thượng.”

Tiêu Thịnh trong khoảnh khắc bị Thẩm Úy Nhiên dội một thân nước lạnh, hắn biết Thẩm Úy Nhiên kỳ thật không tức giận cũng không để ý, nhưng mà hiện tại nàng nói như vậy, trên thực tế chẳng qua là ứng phó với hắn mà thôi. Cảm giác bị xa cách này làm hắn không có biện pháp nào để dựa gần nàng nửa phần, làm hắn nhịn không được cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, phảng phất như bị vùi trong băng tuyết.

Ý cười đông lại ở khóe miệng sau đó liền vỡ tan, Thẩm Úy Nhiên có thể dùng một câu không có kết cấu làm hắn cao hứng, cũng có thể dùng một câu như vậy làm hắn ngã vào đáy cốc vực sâu. Hắn đương nhiên biết rõ làm một Đế vương mà nói, cảm xúc như vậy là không được, nhưng hắn không muốn dẫm vào vết xe đổ của phụ hoàng. Làm người mình yêu có kết cục thê lương, sao có thể là chuyện mà Quân vương nên làm? Tiêu Thịnh trong nháy mắt nửa khép mắt đi đến rất gần Thẩm Úy Nhiên, bàn tay ấm áp đặt trên đầu vai gầy yếu của nàng, lại không dám dùng sức sợ bóp đau nàng.

Biến hóa trong chớp mắt của Tiêu Thịnh Thẩm Úy Nhiên nhìn ở trong mắt, thậm chí lúc này hắn đỡ vai nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng đồng dạng nhìn hắn mà thôi. Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, vẫn cảm giác được nỗi lòng biến hóa của hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy tuyệt vọng, mà ngọn nguồn sản sinh tuyệt vọng này là nàng đang đứng trước mặt hắn.

Trong mắt Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên thấy được đủ loại cảm xúc rối rắm, khẩn trương, sợ hãi, vô thố cùng vô lực, nàng không ngờ tình cảm của Tiêu Thịnh đối với nàng đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Nhưng chung quy lý trí chiếm thế thượng phong, nàng cũng không bởi vì trong mắt Tiêu Thịnh để lộ ra cảm xúc mà tâm tình gợn sóng. Hoặc chỉ là bởi vì, so với Tiêu Thịnh mà nói, tình cảm của nàng hiện giờ ít hơn hắn.

Tiêu Thịnh nhìn vào mắt Thẩm Úy Nhiên, tươi đẹp như làn thu thủy, trong lòng dường như bị cái gì cắt đau. Hắn há miệng nhưng không biết bản thân vì sao lại há miệng, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy vô lực, muốn chất vấn nhưng lại biết bản thân không có lập trường chất vấn. Hắn cứ như vậy nhìn Thẩm Úy Nhiên một hồi lâu, một câu cũng không nói nên lời. Thẩm Úy Nhiên vẫn giống như vừa rồi cũng không nói gì, nhưng rũ mắt không hề nhìn hắn.

“Hoàng thượng làm sao vậy?”

Thẩm Úy Nhiên không hiểu sao bị Tiêu Thịnh nhìn đến có chút chột dạ, liền chủ động phá vỡ không khí quỷ dị đến cực điểm này. Bàn tay Tiêu Thịnh đặt trên đầu vai Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc dời đi, nhưng dời về phía mặt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng. Thẩm Úy Nhiên ép xuống xúc động giương mắt nhìn Tiêu Thịnh, vẫn như cũ rũ mắt bảo trì trầm mặc, tùy ý động tác của hắn.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm bóng loáng mà tinh tế làm Tiêu Thịnh cảm thấy dường như được cứu rỗi một chút, lúc này chỉ có nàng tồn tại mới có thể làm hắn cảm thấy được an ủi, ít nhất nàng ở chỗ này, không ở nơi khác, ít nhất hắn có thể nhìn thấy được, sờ được, có thể cùng nàng nói chuyện. Đôi tay rời khỏi mặt Thẩm Úy Nhiên, chỉ cần một động tác, Tiêu Thịnh liền ôm nàng vào trong ngực. Thân thể mềm ấm hơn so với xúc cảm đầu ngón tay càng làm cho hắn cảm thấy được cứu rỗi cùng an ủi, Tiêu Thịnh ôm chặt, gương mặt dán lên tóc Thẩm Úy Nhiên.

Thẩm Úy Nhiên biết bản thân chỉ cần hơi giãy giụa, Tiêu Thịnh nhất định sẽ buông nàng ra, lại bởi vì cảm nhận được nhịp tim Tiêu Thịnh mãnh liệt mà hữu lực, hô hấp phập phồng còn có thân mình run nhè nhẹ, nàng không có lựa chọn nào khác chỉ có thể đứng im. Sau đó, Tiêu Thịnh liền dán gần tai nàng, thấp giọng mà lại phảng phất mang theo cầu xin cùng lúng túng nói, “Không cần đối xử với ta như vậy. . .Không cần dùng phương thức lạnh lùng như vậy đối với ta. . .Không có nhìn chung đến cảm thụ của nàng là lỗi của ta, nhưng ta. . .không có chạm vào Trần Tu dung. . .” Thậm chí, không ở trước mặt Thẩm Úy Nhiên tự xưng “trẫm”.

Trong lòng Thẩm Úy Nhiên đã không chỉ là ngạc nhiên đơn giản như vậy, chỉ là Tiêu Thịnh nói hắn cũng không có chạm vào Trần Tu dung, nàng nhất thời còn chưa phản ứng lại đây là tình huống như thế nào, bên tai lại truyền đến một câu lại một câu của Tiêu Thịnh “Thực xin lỗi”, tức khắc trong lòng đại chấn.

Tiêu Thịnh vốn không cần như vậy, vô luận hắn làm như thế nào, vô luận hắn làm cái gì, hắn đều hoàn toàn có thể không cần giải thích với nàng, nhưng mà hiện tại, hắn lại. . .Thẩm Úy Nhiên cảm thấy bản thân dường như đã kéo một người vốn nên cao cao tại thượng xuống vũng bùn.

Thẩm Úy Nhiên thở dài, lại nghe thấy Tiêu Thịnh còn cùng nàng nói, “Ta không nên xem nhẹ nàng, lại càng không nên nói chuyện không giữ lời, đáp ứng chuyện của nàng, thì ta nên làm thật tốt mà không phải quên đi hoặc là xem nhẹ. Ta biết sai rồi, về sau ta sẽ sửa, lại tha thứ cho ta một lần, được không?”

Thẩm Úy Nhiên cảm giác mình sắp bị Tiêu Thịnh siết chặt đến không thở nổi, nàng cảm thấy cho dù chỉ bằng điểm này, nàng cũng sẽ lập tức nói với hắn, “Được!” Trên thực tế, nếu nàng nói không tha thứ, thì có thể như thế nào? Hắn cũng nói không có chạm vào Trần Vân Noãn. . .Chuyện như vậy đâu thể tùy tiện nói ra khỏi miệng. Thẩm Úy Nhiên không cảm thấy mình là người dễ mềm lòng, nhưng đối với Tiêu Thịnh, nàng thật sự không có biện pháp.

Trong chớp mắt, Thẩm Úy Nhiên nhớ lúc nàng mới đến triều đại này, Tiêu Thịnh cũng từng lật thẻ bài nàng rất nhiều lần, nhưng lại một lần đều không có chạm vào nàng. Khi đó, nàng còn vì hành động như vậy của Tiêu Thịnh mà thở phào một hơi, cũng căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ nguyên do sâu xa bên trong. Hiện tại Tiêu Thịnh nói với nàng, không có chạm vào Trần Tu dung nàng lại cảm thấy tựa hồ không có gì là không tin được, bởi vì hắn là người sẽ làm chuyện như vậy.

Trên thực tế Hoàng hậu là Tam tẩu của Hoàng Thượng, cho nên cùng Hoàng thượng khẳng định sẽ không có chuyện gì, mà Trần Vân Noãn hắn cũng không có chạm vào, vậy cho nên từ lúc hồi cung sau thu săn, Tiêu Thịnh nếu không ở Thừa Càn cung, thì trước nay đều nghỉ ở Lâm Lang điện, càng chưa từng lật qua thẻ bài của phi tần khác. Thẩm Úy Nhiên ngẩn người liền nhịn không được nở nụ cười, sau đó dựa đầu vào vai Tiêu Thịnh.

Nàng không biết thật lòng với một người phải tới trình độ nào mới đủ. Một người phải nỗ lực bao nhiêu, quả nhiên là cùng thân phận của hắn liên hệ mới hợp lý đi. Tiêu Thịnh thân mang địa vị cao, thì có nhiều thân bất do kỷ*, lại có thể làm được đến trình độ này, nếu lại lần nữa phủ định tâm của hắn, thì chính nàng cảm thấy bản thân không khỏi quá phận một chút.

* Thân bất do kỷ: không thể làm những điều mình muốn, hoặc bị buộc làm những điều mình không muốn.

Nàng không biết như thế nào mới đúng, nhưng mà lúc này, nàng thật sự không thể trách móc nặng nề hắn, cũng không có cách nào lại tiếp tục nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn. Trước kia, nàng cũng đã phát giác Tiêu Thịnh lúc nào đó tựa hồ có chút vụng về, hiện tại nhìn lại, quả nhiên vẫn có loại cảm giác này. Nàng đột nhiên cảm thấy, bản thân suy nghĩ nhiều như vậy rốt cuộc là có chút tác dụng gì? Nghĩ lại, còn không bằng hai người đối mặt nói chuyện.

Trọng lượng trên vai làm Tiêu Thịnh sợ ngây người, hắn đưa mắt nhìn, không thể tin tưởng nhìn đầu Thẩm Úy Nhiên đang dựa trên bả vai hắn, đủ loại cảm xúc sợ hãi, khẩn trương, vô thố cùng vô lực trong lòng đều trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, đơn giản là hắn cảm giác được nàng không còn xa cách hắn nữa. Tiêu Thịnh bất giác nở nụ cười, lộ ra cảm giác ngây ngốc, hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng uy nghiêm ngày thường, ngay cả bản thân cũng cảm thấy như vậy thì có thể có vẻ vụng về hay không, nhưng cố tình không ngừng cười được. Thẩm Úy Nhiên biết nàng phải nói gì đó mới có thể khiến Tiêu Thịnh buông nàng ra, nhưng nghẹn một lúc lâu chỉ có thể rầu rĩ nói ra một câu, “Hoàng thượng, thật sự rất ngốc.”

Tiêu Thịnh ngẩn ngơ, lại tiến đến bên tai Thẩm Úy Nhiên không chút nào để ý nói, “Ngốc thì đã sao?” Sau đó như Thẩm Úy Nhiên suy nghĩ rốt cuộc thả lỏng cánh tay buông nàng ra, lại nâng mặt nàng lên rồi lại hôn lên môi nàng, không nặng không nhẹ cắn vài lần mới bỏ qua, vuốt ve cánh môi nàng, lại nói, “Chỉ cần nàng không ghét bỏ, ngốc một chút thì có quan hệ gì?”

“Hoàng thượng, Thẩm Quý phi nương nương, bữa tối đã chuẩn bị xong, hiện tại dùng bữa tối?”

Ngoài phòng, thanh âm Cao Đức Toàn thành công giải cứu Tiêu Thịnh không biết nên nói tiếp với Thẩm Úy Nhiên như thế nào. Tiêu Thịnh không tình nguyện buông nàng ra, nhưng rốt cuộc cảm thấy thập phần không thoả mãn. Lúc Thẩm Úy Nhiên mở miệng phân phó truyền thiện, Tiêu Thịnh lại bắt nàng lại hôn lên môi nàng, lấp kín lời nói của nàng, hôn nàng một hồi lâu mới cảm thấy thỏa mãn một chút, sau đó nói với cung nhân chờ ngoài cửa, “Truyền thiện đi.” Rồi nắm tay Thẩm Úy Nhiên đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Sau khi dọn bữa tối xong, Tiêu Thịnh phất tay, các cung nhân toàn bộ đều lui xuống. Hắn đầu tiên nhấc đũa lên, quét mắt nhìn một bàn thức ăn, chọn món Thẩm Úy Nhiên thích ăn đặt vào trong đĩa sứ trước mặt nàng, nói, “Nàng vẫn quá mức gầy, nên ăn nhiều một chút. Nàng ăn ngon miệng, trẫm thay nàng chia thức ăn.” Trong lúc nói chuyện, đã gắp rất nhiều món đặt vào trong đĩa sứ kia, đều là món Thẩm Úy Nhiên thích ăn.

Thẩm Úy Nhiên nhìn Tiêu Thịnh phảng phất là cực lực che dấu bộ dáng gì đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc, có thể tưởng tượng mới vừa rồi Tiêu Thịnh nói những lời này cùng những hành động đó, lại trở nên hiểu rõ. Đối với Tiêu Thịnh mà nói, nói xin lỗi với một người, còn là xin lỗi phi tần của mình, thậm chí là xin khoan dung, cầu tha thứ cùng với không muốn bị vắng vẻ cùng vứt bỏ, đều làm hắn hồi tưởng lại thì sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Hắn vì che dấu ngượng ngùng của mình, mà làm một bộ dáng chuyện gì cũng chưa xảy ra, mà càng làm như vậy lại càng có ý bịt tai trộm chuông*.

* Yểm nhĩ đạo linh (掩耳盗铃 bịt tai trộm chuông): ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.

“Hoàng thượng xử lý chính vụ vất vả như vậy, hẳn là càng nên ăn nhiều hơn một chút mới đúng.” Thẩm Úy Nhiên vừa nói vừa thay Tiêu Thịnh gắp rất nhiều món trước giờ hắn không thích ăn, còn đặc biệt nói một câu, “Thần thiếp nhìn Hoàng thượng ăn ngon miệng thì càng vui vẻ, chỉ mong Hoàng thượng ngàn vạn lần không cô phụ tâm ý của thần thiếp.”

Tiêu Thịnh trừng mắt nhìn trong chén hắn có hai cọng rau thơm (TG: chính là rau thơm), lại nghe được Thẩm Úy Nhiên nói vậy, nghiêng đầu nhìn ý cười trên mặt nàng, nhịn không được đầu quả tim run rẩy. Cười gượng một tiếng, muốn tránh được “kiếp nạn” này lại phát hiện Thẩm Úy Nhiên hai mắt lưng tròng chờ mong nhìn hắn, yên lặng gắp thứ trong chén đưa lên miệng. . .

Hai người ăn uống no đủ súc miệng xong, mỗi người uống một ly trà nóng. Tiêu Thịnh lén nhìn Thẩm Úy Nhiên vài lần, rốt cuộc đổi lấy một câu của Thẩm Úy Nhiên, “Hoàng thượng làm sao vậy?” Sau đó hắn liền thuận thế nói tiếp, “Sau khi trẫm đến, cũng không có thấy cái lu kia, ái phi cho người để chỗ nào rồi?”

Thẩm Úy Nhiên uống xong một ngụm nước trà, nhìn Tiêu Thịnh mới nói, “Không phải Hoàng thượng nói thần thiếp đặt ở phòng tắm sao? Thần thiếp liền cho người đưa đến chỗ đó.”

Tiêu Thịnh nghẹn một hơi, lại nói, “Đó là vật Thái hậu đưa cho trẫm.”

Thẩm Úy Nhiên tuy rằng đã biết việc này, nhưng rốt cuộc không biết nội tình, mà Tiêu Thịnh thoạt nhìn tựa hồ là rất rõ ràng trong đó còn có ẩn tình gì. Thẩm Úy Nhiên nhìn Tiêu Thịnh, đôi mắt cũng không nháy một chút, hỏi, “Vì sao Thái hậu nương nương phải đưa nó cho Hoàng thượng?”

Tiêu Thịnh thở dài một hơi, hết sức thê lương trả lời, nói, “‘đứt tay đủ, đi mắt, hoàn nhĩ, uống âm dược, sử cư xí trung, mệnh rằng ‘người heo’, trẫm đoán rằng là chặt đứt tứ chi, móc mắt, rót đồng vào tai, khiến tai điếc, cùng với dùng âm dược rót vào cổ họng, cắt đầu lưỡi, làm cho không nói nên lời, cuối cùng có lẽ không phải chuẩn bị ném đến nhà xí, mà là. . .” Lại nhìn Thẩm Úy Nhiên, “Thái hậu đưa trẫm thứ này, là nói với trẫm, đó là kết cục sau này của trẫm sao?” (Mấy từ trong ‘...’ tui giữ nguyên convert vì không biết dịch ra sao)

Chưa từng suy nghĩ đến phương diện kia, nghe được Tiêu Thịnh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời này cho nàng nghe, càng cảm thấy kinh hãi, lại cảm thấy run sợ. Thẩm Úy Nhiên nhớ tới mẫu phi của Tiêu Thịnh đã được cứu ra, qua nhiều năm bị Thái hậu tra tấn như vậy, nên không dễ dàng cỡ nào, hoặc là, thân mình đã không kiện toàn. . .

Thẩm Úy Nhiên nghĩ đến Tiêu Thịnh nói móc mắt chặt tứ chi liền nhịn không được thân mình run run, lại liên tưởng đến mẫu phi của Tiêu Thịnh, càng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Nhưng lúc này nàng lại nhớ tới một chuyện khác liền hỏi Tiêu Thịnh, “Đêm sinh thần Thái hậu nương nương hôm đó, Hoàng thượng đến Lâm Lang điện, ngây người không bao lâu, nói muốn dẫn thần thiếp đi gặp mẫu phi của Hoàng thượng, là xảy ra chuyện gì?”

“Lần đó là. . .” Tiêu Thịnh ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm nước trà, mới tiếp tục nói, “Trẫm hy vọng mẫu hậu có thể tiếp nhận nàng, nên nói mẫu hậu ngày sau muốn mang một người đến gặp bà. Mẫu hậu lập tức nói, nếu trẫm nói với nàng trẫm muốn dẫn nàng đi gặp mẫu hậu, mà nàng không đáp ứng, thì ngày sau mẫu hậu chịu gặp. Đây là. . .tư tâm của trẫm mà thôi.”

“Kỳ thật Thái hậu nương nương chỉ muốn biết người mà Hoàng thượng đặc biệt muốn dẫn đi gặp là người trong cung, hay là người ngoài cung đi? Hoàng thượng rất nhanh thì trở về còn mang theo kết quả, vậy thì xem như là đang nói người này trong hậu cung hơn nữa còn ở chỗ rất gần, nên rất dễ dàng có thể nghĩ đến phi tần nào đó của Hoàng Thượng trong hậu cung.” Thẩm Úy Nhiên nhăn mũi nói với Tiêu Thịnh.

Tiêu Thịnh ngẩn ngơ, thật ra hắn không nghĩ nhiều như Thẩm Úy Nhiên. Còn chưa hoàn hồn, liền nghe thấy Thẩm Úy Nhiên dời câu chuyện, lại lần nữa hỏi hắn, “Vì sao Hoàng thượng lại nói đặt cái lu kia vào phòng tắm? Thần thiếp cho rằng, thoạt nhìn đặt ở trong khố phòng cũng không có khác biệt gì quá lớn.”

“Ái phi chẳng lẽ không cảm thấy. . .kỳ thật cái lu kia thật sự rất lớn sao?” Tiêu Thịnh ý vị không rõ hỏi lại Thẩm Úy Nhiên một câu, lúc này đổi thành Thẩm Úy Nhiên ngẩn ngơ.

Sau đó chờ đến lúc bọn họ tiêu thực xong chuẩn bị đi tắm, Tiêu Thịnh vô sỉ muốn tắm cùng nàng không nói, còn phi thường ohi thường vô sỉ dùng hành động làm nàng rõ ràng cái gọi là “kỳ thật cái lu kia thật sự rất lớn”, Thẩm Úy Nhiên ngồi trong lu, hơi kém không có rơi lệ đầy mặt. Mà trong lúc này, toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập “Trẫm suýt chút ngồi trong này nửa đời sau, chẳng lẽ ái phi không cảm thấy đau lòng sao?”, “Không đau lòng sao?”, “Thật sự không đau lòng sao?” Cùng với vô số tiếng ngâm nga đáp lại. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Tang không hoàn mỹ, khó tránh khỏi sẽ có chỗ làm không tốt, nhưng hắn sẽ nỗ lực sửa.

Cùng với yêu đương thần mã, quyết đoán chính là một giây trước còn thương tâm giây tiếp theo có lẽ liền vui vẻ, hoàn toàn là một câu, một hành động thì sẽ ảnh hưởng_(:з” ∠)_

Hoàng Tang rơi lệ đầy mặt: Trẫm ăn thật nhiều thật nhiều rau thơm! Cơm rau thơm được chứ!

Thẩm Thẩm liếc mắt: Hoàng Tang là nói món ăn thần thiếp gắp không tốt sao?

Hoàng Tang giật mình một cái, tiếp tục rơi lệ đầy mặt: Phi thường tốt! Mỹ! Vị! Nhân! Gian.

o(*////▽////*)q không được cuối cùng một đoạn chính mình yên lặng não bổ thật nhiều o(*////▽////*)q phòng tắm play phong cách tây.

(...)

Tác giả chuyên mục cầu bao dưỡng ☆_☆ khai tân hố sớm biết rằng 【 chủ yếu là cái này đối tác giả tới nói còn rất quan trọng ~~~~(>_<)~~~~

Trảo cơ truyền tống môn →

Ngày edit: 17/08/2020
Ngày beta: 24/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro