Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thái hậu nương nương để cung nhân tặng một cái lu lớn lại hoa lệ đến Thừa Càn cung, các cung nhân thoáng nhìn mặt mày Hoàng thượng xanh mét, không khỏi nơm nớp lo sợ co rúm thân mình lại. Ý tứ của Thái hậu nương nương bọn họ không hiểu, tâm tư của Hoàng thượng, bọn họ lại càng không hiểu, nhưng sắc mặt Hoàng thượng không tốt đã nói lên không phải là chuyện tốt lành gì, bọn họ cũng nên cảnh giác.

Tiêu Thịnh chỉ nhận được tin tức nói mẫu phi của hắn bị cầm tù trong mật thất có một cái lu lớn, không biết có tác dụng gì, hiện tại cái lu ở trước mắt hắn là từ chỗ Thái hậu đưa tới, nhưng mà hắn cũng biết đến vật kia.

Tuy hắn không rõ ràng Thái hậu cho người lén tạo thứ này để làm gì, nhưng ít ra hắn biết có một loại hình phạt gọi là “người heo”, cũng biết đồ chơi này xuất hiện trong mật thất không phải vì mẫu phi hắn mà chuẩn bị, có lẽ là vì hắn mà chuẩn bị.

Tiêu Thịnh nghĩ đến nếu kế hoạch của hắn thất bại, có lẽ sẽ bị Thái hậu làm thành người heo, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, nghĩ đến bản thân sống khuất nhục như vậy, sắc mặt của hắn làm sao có thể tốt lên? Cho dù không phải là hắn, mà là mẫu phi hắn, hắn căn bản cũng không thể có sắc mặt tốt.

Tuy rằng nói trên thực tế, nếu như thất bại, hắn cuối cùng vô luận là rơi trên tay Thái hậu hay là trên tay Hiền Thân Vương, đều tuyệt đối không thể có kết quả gì tốt. Đây là hắn sớm đã giác ngộ, nhưng như vậy lại nhắc nhở hắn thời khắc mấu chốt càng ngày càng gần, càng cảm thấy áp lực, rốt cuộc hắn gánh vác không chỉ là vận mệnh bản thân ngày sau đơn giản như vậy.

Cũng may. . .đã cứu được mẫu phi của hắn ra, Thái hậu cũng không bao giờ có khả năng lấy chuyện này uy hiếp hắn. Sắc mặt âm trầm chuyển biến tốt đẹp một chút, Tiêu Thịnh giơ tay xoa mi tâm, lại liếc mắt nhìn cái lu suýt chút nữa trở thành ổ của hắn sau này, nhớ tới hôm nay ở Phượng Loan cung ngẫu nhiên gặp được Thẩm Úy Nhiên, ác thú đã lâu không thấy lại hiện lên. . .

Các cung nhân thấy biểu tình Hoàng thượng rốt cuộc thả lỏng, từng người từng người đều âm thầm nhẹ thở ra một hơi.

Bóng đêm như mực, gió lạnh nức nở. (Nguyên convert, gió nức nở kiểu gì he =)))

Thẩm Úy Nhiên dùng bữa tối, bên ngoài quá lạnh nên nàng ở trong Lâm Lang điện đi mười mấy vòng, tạm thời xem như đi bộ tiêu thực. Lúc mới đếm được ba vòng, Anh Đào tiến đến gần nàng nhẹ giọng nói, “Nương nương, ngoài điện Cao tổng quản mang theo ý chỉ của Hoàng thượng, còn dẫn một đám thái giám nâng thứ gì đó, đang chờ nương nương đi ra ngoài tiếp chỉ.”

Anh Đào vừa mới nói xong, Lệ Chi đã lấy áo choàng lại, lập tức thay Thẩm Úy Nhiên mặc vào. Thẩm Úy Nhiên nghe Anh Đào nói liền cảm thấy chiến trận này hình như không nhỏ, nhưng “ý chỉ của Hoàng thượng”, “nâng thứ gì đó” cũng làm nàng để ý. Mặc tốt áo choàng che kín bản thân, Thẩm Úy Nhiên không đặc biệt hỏi gì cũng không đặc biệt nói gì, chỉ thẳng hướng đi ra ngoài điện.

Sau giờ ngọ* Diệp Bội Lan tự mình đến Lâm Lang điện cùng nàng nói một phen lời nói như vậy, nói không chút khoa trương, thật sự là làm nàng khiếp sợ đến cực điểm. Kỳ thật không chỉ Diệp Bội Lan sẽ ôm hoài nghi đối với nàng, mà nàng đối với Diệp Bội Lan cũng như vậy, các nàng bất quá là đồng thời hoài nghi lại đều lựa chọn tin tưởng đối phương. Môi trên cùng môi dưới chạm vào một chuyện, phàm là người thật sự cẩn thận ai sẽ tùy tiện, nhưng luôn có một chút điểm căn bản không có biện pháp lừa gạt người.

* Giờ ngọ: 11 giờ - 13 giờ.

Là bởi vì các nàng đều ôm ý nghĩ như vậy, cho nên cuối cùng đều lựa chọn tín nhiệm đối phương đi, cho nên Thẩm Úy Nhiên cũng xem như là tin lời Diệp Bội Lan, không nhanh như vậy liền hoàn toàn ngăn cách Tiêu Thịnh trong lòng, ít nhiều ôm chút hi vọng với hắn. Thậm chí Diệp Bội Lan còn nói với nàng, nếu Tiêu Thịnh không có kiên nhẫn với nàng, không chịu chờ nàng, thì nói rõ hắn cũng không phải thật sự để tâm với nàng; nếu Tiêu Thịnh thật sự để tâm, thì sẽ không thể không chờ nàng.

Thẩm Úy Nhiên không biết Diệp Bội Lan nói rốt cuộc là đúng hay không, chỉ là nàng sẽ không phủ nhận là nàng cảm thấy lời này không phải không có đạo lý, cho nên rốt cuộc vẫn tin. Bởi vì tin, cho nên nàng sẽ chờ một chút, nhìn nhiều một chút, có lẽ cùng Diệp Bội Lan nói như vậy, cũng sẽ không muộn.

Ngoài điện gió lạnh không ngừng lại, Thẩm Úy Nhiên quấn chặt áo choàng tiếp chỉ. Cao Đức Toàn tuyên chỉ xong liền thay thần sắc nghiêm túc lúc trước, cười với Thẩm Úy Nhiên, nói, “Bên ngoài gió không ít còn lạnh đến lợi hại, Thẩm Quý phi nương nương thỉnh trước tiên tiến vào phòng, vật này nô tài sẽ cho người đưa vào đặt thật tốt.” Thẩm Úy Nhiên nói một tiếng “Làm phiền Cao tổng quản”, cũng không khách khí trở lại trong điện, nàng liếc nhìn vật Tiêu Thịnh đưa tới kia, hình dáng hình như có chút kỳ quái?

Cao Đức Toàn để thái giám mạnh mẽ nâng vật kia tiến vào trong điện, tiếp theo động tác thập phần nhẹ nhàng đặt xuống, hắn mới tự mình xốc tơ lụa hoàng sắc trên vật kia lên. Thẩm Úy Nhiên đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ bận việc, lúc Cao Đức Toàn xốc tơ lụa lên, vật kia hoàn toàn lộ ra trước mặt nàng làm nàng hung hăng lắp bắp kinh hãi. Cái này. . .là đồ chơi gì?

Mặc dù giật mình, nhưng biểu tình Thẩm Úy Nhiên thoạt nhìn cũng hơi đình trệ, miệng khẽ nhếch, không có bất kỳ biểu tình gì làm người cảm thấy khoa trương. Cao Đức Toàn nhớ tới trước khi đi Hoàng Thượng đặc biệt giao phó muốn chuyển lời cho Thẩm Quý phi, không khỏi cảm thấy, xác thật là rất có đạo lý. Lập tức cúi đầu xuống, khom người nói với Thẩm Úy Nhiên, “Trước khi đưa vật này cho nương nương, Hoàng thượng dặn dò nô tài chờ sau khi nương nương nhìn thấy, nhất định phải chuyển lời của Hoàng thượng với nương nương.”

Thẩm Úy Nhiên thu hồi tầm mắt đánh giá cái lu lớn được khảm mã não ngọc thạch đủ màu sắc, nhìn về phía Cao Đức Toàn, hỏi hắn, “Hoàng thượng còn nói cái gì?”

Hơi ngẩng đầu Cao Đức Toàn lập tức một lần nữa cung kính đứng ngay ngắn, trả lời, “Hoàng thượng nói, vật này được đưa đến thật sự không dễ, nếu đưa cho nương nương thì hi vọng nương nương có thể trân trọng nó. Hoàng thượng còn nói, cho dù nương nương không biết xử trí nó như thế nào, cũng ngàn vạn lần đừng trực tiếp đặt nó vào khố phòng, tuy rằng làm vật trang trí không thích hợp, nhưng nương nương có lẽ có thể suy xét một chút đặt nó ở trong phòng tắm. . .”

Cái lu lớn như vậy đặt ở phòng tắm làm cái gì? Thẩm Úy Nhiên khóe miệng nhịn không được liền giật giật, chỉ là cũng không suy nghĩ nhiều nghiêm túc gật đầu với Cao Đức Toàn, nói, “Vậy làm phiền Cao tổng quản chuyển lời cho Hoàng thượng nói Hoàng thượng ta đã biết.” Cao Đức Toàn đáp ứng lời Thẩm Úy Nhiên sau đó hướng nàng hành lễ cáo lui, rồi hồi Thừa Càn cung phục mệnh.

Thẩm Úy Nhiên sau lại nhìn cái lu này trong chốc lát, nhìn cũng không thể nhìn ra đóa hoa, liền nghe theo lời Tiêu Thịnh, phân phó cung nhân nâng đến phòng tắm. Muộn một chút, cung nhân chuẩn bị tốt nước ấm để nàng tắm gội, Thẩm Úy Nhiên vùi người trong thùng tắm nhìn cái lu cách đó không xa, cái lu này nhìn thật không nhỏ, có lẽ có thể chưa thêm một người. . .Ý nghĩ như vậy vừa hiện ra, bản thân đầu tiên ớn lạnh một phen, sau đó vỗ trán rồi từ thùng tắm đi ra.

Lúc Tiêu Thịnh xử lý xong chính vụ chuẩn bị đi Phượng Loan cung, bên ngoài vừa lúc tuyết rơi. Bông tuyết tựa sợi bông bay bổng nhẹ nhàng từ màn đêm rơi xuống, lại không biết có phải duyên cớ tuyết rơi hay không, tuy là trong đêm tối, nhưng vẫn cảm giác được có chút ánh sáng, rốt cuộc không thể so với ban ngày, nhưng mà mặc dù không cầm đèn cũng có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Đứng trong hành lang Tiêu Thịnh nhìn cảnh sắc thiên địa, bản thân cũng bất giác đã khẽ thở dài một hơi. Tuyết rơi báo hiệu năm bội thu, năm nay tuyết rơi không nhiều cũng không ít, năm sau các bá tánh có thể có thu hoạch tốt. Nhưng nếu có chiến loạn, thì có thể làm những thứ này hết thảy đều hủy diệt.

“Hoàng thượng, cỗ kiệu đã chuẩn bị tốt.” Từ Hi nghiêng người nhìn cảnh tuyết ngoài hành lang một chút liền thu hồi ánh mắt, đi đến phía sau Tiêu Thịnh thấp giọng nói một câu. Không đứng đối diện nên Từ Hi không thể nhìn thấy bộ dáng lúc này của Tiêu Thịnh, lúc này hoàn toàn không có cách nào đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng cho dù đoán được hoặc trực tiếp biết được, có lẽ cũng không nói nên lời lời khuyên giải an ủi. Tiêu Thịnh khẽ gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài, Cao Đức Toàn bật dù thay Tiêu Thịnh che chắn, đồng loạt đi đến nhuyễn kiệu.

Thời gian Tiêu Thịnh đến Phượng Loan cung tuy rằng không tính là muộn, nhưng đồng dạng cũng không xem là sớm, Như Thái hậu lúc này đã ngủ, Tiêu Thịnh không thể cùng bà nói vài câu. Diệp Bội Lan biết Tiêu Thịnh sẽ đến, nên vẫn chưa đi nghỉ ngơi. Nhìn Tiêu Thịnh thoạt nhìn thập phần mệt mỏi, lại nhớ đến chuyện ban ngày, Diệp Bội Lan liền cùng Tiêu Thịnh nói, “A Thịnh đêm nay đừng ở đây, ngươi hiện tại càng nên nghỉ ngơi cho tốt mới có thể bảo trọng thân mình, cũng không thể cứ chịu đựng như vậy. Chuyện trong hậu cung, sau này Thẩm Quý phi có thể giúp ta, ngươi cũng có thể hoàn toàn yên tâm.”

Diệp Bội Lan thấy Tiêu Thịnh hé miệng không nói, ngược lại tiếp tục nói, “A Xu tính tình hoạt bát lại bị cấm túc lâu như vậy, sợ là nghẹn đến bệnh, nên để nàng đến Phượng Loan cung chơi một chút, vừa lúc cũng có thể thấy mặt. . .Vốn cũng không cần thiết phải gạt nàng chuyện này, đến bây giờ xem như cũng đủ lâu rồi, không nên tiếp tục giấu nữa. Huống chi Thái hậu nhất định cũng muốn gặp A Xu, chỉ là không dám nói ra.”

“Ừm, vậy chuyện này lại nhờ cậy Tam tẩu.”

Tiêu Thịnh đáp ứng Diệp Bội Lan không nghỉ ngơi ở Phượng Loan cung, dựa theo lời Diệp Bội Lan nói mà thật sự rời đi. Chỉ là Tiêu Thịnh cũng không đến Lâm Lang điện, lại đến chỗ Trần Vân Noãn hôm nay phạt quỳ Trần Vân Nhan một hồi. . .

Trần Vân Noãn vốn đã nghỉ ngơi, còn chưa ngủ sâu giấc đã bị đại cung nữ của nàng mặt mày vui sướng lại sốt ruột đánh thức. Nghe nói Hoàng thượng đến, chỉ khoác hai kiện y phục liền đi ra ngoài Tử Vũ các nghênh tiếp. Cũng vì lúc này đứng dậy, mới biết được đêm nay tuyết rơi. Trần Vân Noãn quấn chặt y phục trên người, nhìn nhuyễn kiệu chậm rãi hướng đến Tử Vũ các.

Nàng không phỏng đoán vì sao lúc này Hoàng thượng đến nơi của nàng, rốt cuộc tối hôm nay Hoàng thượng cũng không lật thẻ bài của ai. Nhưng Trần Vân Noãn ít nhiều rõ ràng Hoàng thượng sở dĩ sẽ đến, có lẽ là vì chuyện ban ngày nàng phạt quỳ Trần Vân Nhan, Hoàng thượng đây là chống lưng cho nàng, kỳ thật cũng để những phi tần khác nhìn mà thôi.

“Tần thiếp tham kiếm Hoàng thượng.”

Trần Vân Noãn hơi ngây người một chút, Tiêu Thịnh đã từ nhuyễn kiệu đi xuống, không đến hai bước đã đến trước mặt nàng. Cuống quít phản ứng lại, Trần Vân Noãn vội vàng hành lễ với Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh nói một câu, “Trần Tu dung miễn lễ.” Ngữ khí nghe tựa như nhu hòa, nhưng kỳ thật lại lộ ra lạnh lẽo. Tiêu Thịnh thậm chí còn vươn tay hơi đỡ một phen, nhưng căn bản không có chạm vào nàng, Trần Vân Noãn sớm đã quen chuyện này, khi Tiêu Thịnh vươn tay ra nàng theo phản xạ chậm rãi đứng dậy.

Đợi Trần Vân Noãn đứng dậy, Tiêu Thịnh liền đi thẳng vào trong Tử Vũ các, Trần Vân Noãn rất nhanh thì đi theo sau hắn cũng tiến vào. Chờ khi cửa phòng đóng lại, thì hoàn toàn không còn bộ dáng mới vừa rồi. Tiêu Thịnh mặt không biểu tình ngồi xuống bên cạnh bàn, nói với Trần Vân Noãn, “Trẫm ngồi một lát rồi đi.” Lại không nói thêm câu nào.

Trần Vân Noãn đứng phía sau Tiêu Thịnh, không dám cãi lại, cũng không dám hỏi lại, chỉ an tĩnh đứng một bên. Quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Thịnh trước nay đều như vậy, không phải quan hệ bình thường giữa phi tần cùng Đế vương trong mắt người ngoài.

Nàng không biết trong hậu cung này có người cũng giống nàng hay không, nhưng phương thức ở chung giữa phi tần cùng Hoàng thượng cũng chưa chắc là giống nhau, cho dù bản chất quan hệ là tương đồng. Lúc trước vào cung không phải là ý của nàng, nhưng mà rất rõ ràng bản thân cần vì gia tộc mà hy sinh, nên thật sự vào cung. Lúc đầu mới gặp người trước mặt, nàng đã từng động tâm, bởi vì nàng không biết Hoàng thượng không chỉ trẻ tuổi, còn lớn lên tuấn mỹ như vậy mà dáng người đĩnh bạt giống như tùng bách.

Nhìn như giấc mộng ngọt ngào nhưng chưa làm được cũng đã vỡ tan, Trần Vân Noãn hồi tưởng lại cảm thấy may mắn với quyết định lúc trước của bản thân. Khi nàng lựa chọn làm quân cờ của Hoàng thượng, vì Hoàng thượng bán mạng, nhưng cũng chọn một con đường khác, tỷ như lúc kế hoạch của Hoàng thượng thành công sau đó nàng có thể xuất cung, tiếp tục sống cuộc sống của người bình thường. Bởi vì có hiệp nghị như vậy, nên từ đầu đến cuối, Hoàng thượng chưa từng. . .chạm vào nàng một lần, nàng hiện giờ, vẫn là thân hoàn bích*.

* Thân xử nữ.

Kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu, nàng cảm thấy chuyện như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cho dù, Hoàng thượng cuối cùng sẽ vứt bỏ tất cả phi tần, cũng không có nghĩa là hắn không thể đụng vào. Đối với Hoàng đế mà nói, nữ nhân trong hậu cung, bất quá là phụ thuộc vào phẩm cấp mà thôi, không đến mức cùng triều đình có nhiều quan hệ không rõ, chẳng qua là ít nhiều có chút ảnh hưởng. Cái gọi là tôn trọng không tôn trọng, quan tâm không quan tâm, đối với Hoàng đế mà nói không quan trọng, mà Hoàng thượng lại cho nàng cơ hội có thể lựa chọn.

Chuyện nhìn như buồn cười lại chân chân chính chính xảy ra trước mặt nàng, lúc ấy đáp ứng bất quá là vì nàng cảm giác được tâm tư Hoàng thượng. Hoàng thượng không có bất kỳ ý nghĩ đặc biệt gì đối với nàng, chút điểm này tuyệt sẽ không thay đổi, vì vậy ma xui quỷ khiến nàng đáp ứng.

Sau đó, trong thời gian không lâu lắm nàng lên tới vị trí chính nhị phẩm, còn đem vị trí này ngồi đến vững chắc. Thẳng đến —— Trần Vân Nhan vào cung, nàng lần nữa vi phạm ý tứ Hoàng hậu cùng Hoàng thượng, làm nàng trả giá đến mức suýt chút bỏ mạng. Thời gian nàng ở trong hậu cung được Hoàng thượng lật thẻ bài vài lần, tuy rằng không xem là nhiều, nhưng cũng không có ít đến đáng thương, Hoàng thượng lại thật sự một lần cũng không chạm vào nàng, thậm chí ngủ cùng giường cũng không có.

Trần Vân Noãn rũ mắt nhìn chằm chằm giày lụa thêu một đóa hoa đào hồng nhạt của nàng, giữa lúc tâm tư trăm chuyển thì nghe thấy Tiêu Thịnh mở miệng nói, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần ở chỗ này canh chừng.” Trần Vân Noãn lên tiếng, hành lễ lui ra, liền chấp hành mệnh lệnh thật sự một lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi. Trần Vân Nhan nằm trên giường, hơi nghiêng đầu thì có thể thấy trên màn che là bóng dáng Hoàng thượng bị ánh nến hắt ra ảnh ngược, nàng nhắm mắt không hề nhìn thân ảnh hư vô kia, nỗ lực ngủ. . .

Trần Vân Nhan ngày hôm sau liền sinh bệnh nặng, thân mình vốn không tốt còn quỳ trong trời giá rét hồi lâu như vậy, nếu không sinh bệnh ngược lại là kỳ quái. Nhưng đối với chuyện Trần Vân Nhan bị thân tỷ tỷ phạt quỳ đến sinh bệnh lại không có bao nhiêu người để ý, ngược lại là chuyện Hoàng thượng đêm qua đến Tử Vũ các làm các phi tần càng để tâm.

Tuy rằng Hoàng Thượng không qua đêm ở Tử Vũ các, nhưng trước khi rời đi Hoàng Thượng để cung nhân mang nước ấm vào trong phòng, như vậy thời gian Hoàng thượng ở trong Tử Vũ các, đã xảy ra chuyện gì thì có thể nghĩ ra được. Liên tiếp một thời gian dài đều nghỉ ở Lâm Lang điện, Hoàng thượng rốt cuộc một lần nữa thị tẩm phi tần khác, tin này làm rất nhiều phi tần tâm tình phiền muộn đều trở thành hư không. Nhưng cũng có phi tần không giống vậy, tỷ như Trần Tiệp dư Trần Vân Nhan hay Đức phi Tô Liễm Diễm.

Trần Tu dung phạt Trần Tiệp dư, mà Hoàng thượng đêm đó thị tẩm Trần Tu dung lại nửa điểm cũng không hỏi, không quan tâm đến Trần Tiệp dư. Hoàng thượng đối với Trần tiệp dư là thái độ gì, đối với phi tần mà Thái hậu nương nương đề bạt là thái độ gì, đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn. Mà đối với chuyện này, Thái hậu nương nương lại không tỏ bất kỳ thái độ gì. Thậm chí có phi tần còn nghe nói, Thái hậu nương nương đưa cho Hoàng Thượng một cái lu lớn nạm vàng khảm ngọc, nhưng bên trong chuyện này rốt cuộc có thâm ý ra sao, cho dù là ai cũng không có cách nào đoán được.

Lúc Thẩm Úy Nhiên thức dậy dùng bữa sáng, Lệ Chi liền nói có tin tức muốn nói cho Thẩm Úy Nhiên nghe. Thẩm Úy Nhiên chỉ nói Lệ Chi chờ nàng dùng xong bữa sáng lại nói, Lệ Chi liền thật sự chờ nàng dùng xong mới nói từng chuyện cho nàng nghe. Vì vậy Thẩm Úy Nhiên nghe nói chuyện Hoàng thượng thị tẩm Trần Tu dung, tiện thể thêm chuyện Trần Tiệp dư bị Trần Tu dung phạt quỳ gối ngoài Tử Vũ các một canh giờ, Trần Tiệp dư lúc này đã sinh bệnh nặng, cùng với hôm qua Hoàng thượng để Cao tổng quản đưa cái lu lớn kia đến Lâm Lang điện, có lẽ là Thái hậu nương nương cho người đưa qua cho Hoàng thượng.

Tin Tiêu Thịnh triệu phi tần khác thị tẩm không có ảnh hưởng gì với Thẩm Úy Nhiên, cho dù hiện tại nàng phát giác bản thân có chút tâm tư khác với hắn, kỳ thật cũng không thể.

Kiếp trước bất luận Hoàng đế có bộ dáng gì, nhưng đưa mắt nhìn người hơi có chút quyền thế, trong nhà đều có ít nhất hai ba phòng thiếp thất, cha nàng không có thiếp thất di nương, đã thập phần khó có được. Một đời này, Thẩm Thừa tướng tuy rằng cũng không có thiếp thất di nương, nhưng nếu chú ý những quan chức khác, cũng không có người nào mà không có thiếp thất, con vợ kế, thứ nữ thành đàn. Nếu phần lớn mọi người đều như vậy, vậy thì khó có thể yêu cầu Hoàng đế đứng trên vạn người độc sủng một nữ nhân.

Bởi vì hiểu rõ cho nên không ôm hi vọng xa vời, Hoàng hậu nói nàng có thể chờ một chút, chẳng lẽ còn có thể chờ ra kết quả khác hay sao? Thẩm Úy Nhiên cảm thấy muốn Hoàng thượng độc sủng một mình nàng, nàng vẫn không làm được a, quả nhiên không nên có cảm tình, nhanh chóng cắt đứt mới là chính đồ! Chẳng lẽ phải chờ đến khi hiểu được không đáng giá, mới biết hối hận sao?

Thẩm Úy Nhiên nhẹ nhàng vỗ bụng của mình, chỉ ngóng trông bản thân có thể sớm có hài tử một chút, ngày sau tranh thủ dưỡng hài tử bên người, thì có rất nhiều chuyện có thể làm, rất vội. Nghĩ đến đây, Thẩm Úy Nhiên vỗ đầu, bản thân hiện tại là người “có thai”, muốn làm chút y phục cho hài tử cũng không tính là quá phận đi? Còn có thể nhân lúc còn sớm bắt đầu tự mình chuẩn bị. Tưởng tượng như vậy, chỉ cảm thấy thập phần không tồi, liền gọi Anh Đào cùng Lệ Chi lại nói nàng muốn chọn vải vóc có chất liệu tốt, tìm chuyện để làm.

Tiêu Thịnh hôm nay vội vàng xử lý xong chính vụ, thừa dịp trời còn chưa tối đến Lâm Lang điện. Không để người sớm truyền lời, lúc hắn đi vào trong phòng chỉ thấy Thẩm Úy Nhiên đang đứng trước rất nhiều cuộn vải chọn lựa, bên cạnh nàng, hai đại cung nữ không ngừng đưa ý kiến đều bị nàng lắc đầu phủ định.

Chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh ho nhẹ một tiếng, hỏi, “Lấy nhiều cuộn vải như vậy làm gì? Nếu thiếu y phục thì để Ngự Y Cục phái người lại đo kích cỡ là được rồi.” Thẩm Úy Nhiên để đồ trong tay xuống, đứng lên đầu tiên phân phó Anh Đào cùng Lệ Chi thu hồi hết, sau đó mới cùng Tiêu Thịnh nói, “Thần thiếp không thiếu y phục , chỉ là muốn làm chút y phục mới cho hài tử.” Anh Đào cùng Lệ Chi đều nhanh chóng cầm tất cả cuộn vải trên bàn, cùng hai người hành lễ lui ra.

Tiêu Thịnh cho rằng Thẩm Úy Nhiên đã có thai, tức khắc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nắm tay nàng thấp giọng hỏi, “Chẳng lẽ. . .hiện tại. . .là thật sự có sao?” Thẩm Úy Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh cười cười nói, “Thật sự hiện tại cũng quá sớm để xác định, bắt mạch cũng cần hai tháng nữa mới có thể chẩn ra.”

Động tác tự nhiên rút tay từ trong tay Tiêu Thịnh ra, lại nói, “Tay Hoàng thượng có chút lạnh, để thần thiếp phân phó cung nhân đưa nước ấm tiến vào giúp Hoàng thượng làm ấm tay. Đêm qua tuyết rơi, hôm nay lại xuất hiện mặt trời, tuyết tan thì sẽ lạnh đến lợi hại, Hoàng thượng mới từ bên ngoài vào, chớ trách tay sẽ lạnh, là thần thiếp sơ sót.”

Tiêu Thịnh không khỏi cảm thấy có chút mất mát, hắn cho rằng thời gian bản thân nỗ lực không tính là ngắn, hơn nữa khoảng thời gian trước thực sự bận rộn, lại vắng vẻ Thẩm Úy Nhiên. Không lâu trước đây cảm giác được nàng đối đãi với hắn bất đồng ngày trước, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được là không giống, mà hôm nay đến Lâm Lang điện cảm giác được nàng không thân cận nửa phần với hắn ngược lại càng thêm xa cách.

Nhíu mày nhìn Thẩm Úy Nhiên đi phân phó cung nhân chuẩn bị nước ấm đưa vào, Tiêu Thịnh rốt cuộc mới hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì. Nhưng mà, hắn nên làm gì để đổi lấy tha thứ? Trước kia hắn hiểu lầm nàng, nàng cũng rất nhanh thì tha thứ, vậy lần này thì sao?

Tiêu Thịnh nhớ tới bản thân gần đây không phải qua đêm ở Phượng Loan cung, thì khiến người khác cho rằng hắn triệu phi tần khác thị tẩm, mà mỗi lần nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên đều. . .Thậm chí, ngày hôm qua hắn nói muộn chút sẽ đến nhìn nàng cuối cùng cũng không có. . .Tiêu Thịnh lúc này hận không thể tự cho mình một đao, tự mình chấm dứt.

Hắn nên nói rõ ràng với Thẩm Úy Nhiên, nếu lựa chọn tin tưởng nàng, thì không nên gạt nàng. Hắn cũng nên giữ lời hứa, nói sẽ đến nhìn nàng, kết quả lại không đến, đã không đến, mà còn quay đầu đến chỗ người khác. Tiêu Thịnh thoáng chốc lại cảm thấy, bản thân lúc này đại khái sẽ không được tha thứ. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Tang lại tinh phân╰(*°▽°*)╯ châm nến cho Hoàng Tang.

_(:з” ∠)_ Hoàng Tang ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không được tha thứ, chính ngươi nhìn làm đi uy_(:з” ∠)_

Cảm tạ.

2333333 ngày hôm qua Biết hỏi có phải nhanh kết thúc hay không, ta cũng cho rằng nhanh kết thúc! Hôm nay yên lặng lật một chút đại cương, quyển thứ hai nhanh viết xong, kỳ thật còn có quyển thứ ba _(:з” ∠)_, quyển thứ ba cũng là quyển kết thúc, số lượng từ nói không chừng dựa theo nguyên đại cương đi, giữa Hoàng Tang cùng Thẩm Thẩm không có ngược, cũng không có tình tiết quá mức cẩu huyết, sau đó tư tâm tác giả có mục tiêu, hi vọng Hoàng Tang có thể nỗ lực, thử, đi thay đổi chế độ của quốc gia này từ một thê nhiều thiếp, nỗ lực biến thành chỉ có một thê tử mà không thiếp

Hoàng Tang gánh thì nặng mà đường thì xa, bất quá sẽ không viết nhiều, chỉ hy vọng cuối cùng có thể biến thành như vậy ~\(≧▽≦)/~

Ngày edit: 16/08/2020
Ngày beta: 23/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro