Chương 71: Gió nổi lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Trần Vân Nhan được đại cung nữ đỡ từ trong nhuyễn kiệu ra, nhuyễn kiệu Trần Vân Noãn dừng ở chỗ rất gần, nhưng mà Trần Vân Noãn cũng không từ trong nhuyễn kiệu đi ra, thậm chí ngoại trừ dừng lại thì lúc sau không có động tác gì khác. Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn theo tuyết lướt qua mặt, Trần Vân Nhan không khỏi đưa tay quấn chặt áo choàng trên người, đồng thời cũng hiểu rõ Trần Vân Noãn đây là không có ý tứ muốn từ trong nhuyễn kiệu đi ra nói chuyện với nàng.

Bên ngoài thực sự rất lạnh, Trần Vân Nhan không khỏi hối hận tại sao nàng lại đi ra, cũng may bản thân ít nhất mang theo lò sưởi tay. Lại là một trận gió lạnh tập kích, Trần Vân Nhan bất giác rụt rụt thân mình, lập tức hòa thanh với Trần Vân Noãn trong nhuyễn kiệu nói, “Muội muội có chút chuyện muốn nói cùng tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có thể cùng muội muội cùng đi đến Đình Lan hiên của muội muội ngồi một hồi.”

Trong nhuyễn kiệu Trần Vân Noãn ngồi ôm lò sưởi tay ấm áp thoải mái lại không có ý muốn đi Đình Lan hiên, chỉ là có chút tò mò Trần Vân Nhan muốn nói cái gì, hoặc là thừa dịp này lời muốn nói đều có thể hoàn toàn nói ra rõ ràng. Cuối cùng Trần Vân Nhan chỉ nói, “Đình Lan hiên có chút xa, Trần Tiệp dư nếu có chuyện cần nói không bằng vẫn là đi theo ta đến Tử Vũ các đi.”

Hoặc là đến Tử Vũ các, hoặc là cũng đừng nói với nàng? Lời này làm sắc mặt Trần Vân Nhan tức khắc liền cứng đờ, đối với thái độ  chuyển biến của Trần Vân Noãn hết sức để ý vài phần tâm tư, rốt cuộc vẫn nhẹ thanh âm tiếp tục nói, “Nếu tỷ tỷ cảm thấy Đình Lan hiên quá xa, vậy muội muội tự nhiên là dựa theo ý tứ của tỷ tỷ, đến Tử Vũ các cũng giống vậy.”

Lời của Trần Vân Nhan không có ảnh hưởng gì với Trần Vân Noãn, biểu tình nàng vẫn như cũ bình tĩnh như nước, nàng chỉ thấp giọng phân phó cung nhân khởi kiệu. Nhìn nhuyễn kiệu Trần Vân Noãn đã đi rồi, Trần Vân Nhan mới một lần nữa ngồi trên nhuyễn kiệu, cũng cùng đi đến Tử Vũ các.

Trong Phượng Loan cung, Tiêu Thịnh nhìn mẫu phi, càng nhìn càng chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Cho dù nghỉ ngơi suốt một đêm, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt Như Thái hậu (TG: tạm thời xưng hô mẫu phi của Hoàng thượng như vậy) vẫn hiện ra rõ ràng, cả người khô gầy, hốc mắt hãm sâu cùng xương gò má nhô ra, cùng với một khuôn mặt không còn da trắng mỹ mạo như trong trí nhớ của hắn, không có chỗ nào mà không tỏ rõ nhiều năm qua bà đã phải chịu đựng nhiều cực khổ. Còn có nhớ tới Tam tẩu cùng hắn nói qua trên người bà trải rộng vết sẹo, làm hắn đối với nữ nhân ngồi ở vị trí Thái hậu kia không thể không phẫn nộ,  chỉ nghĩ đến muốn làm bà ta lập tức đều trải qua những điều này trăm lần ngàn lần mới giảm bớt chút phẫn nộ trong lòng hắn.

“Mẫu hậu.” Tiêu Thịnh thanh âm nghẹn lại, gọi một tiếng. Người ngồi ở trên giường không mở mắt ra, nhưng lập tức nở nụ cười, thanh âm khàn khàn đã là chuyện không có cách nào thay đổi, nhưng Tiêu Thịnh vẫn có thể nghe ra trong đó ôn nhu, Như Thái hậu cười nhìn Tiêu Thịnh dường như thật sự có thể thấy hắn, nói, “Hoàng thượng vì sao lại đến đây?” Lại phản ứng lại hắn gọi một tiếng “mẫu hậu”, theo đó nói, “Hoàng thượng có thể gọi ta một tiếng mẫu phi ta đã cảm thấy mỹ mãn.” Ý lời này là không cho Tiêu Thịnh lấy hai chữ “mẫu hậu” gọi bà.

Tiêu Thịnh thật vất vả mới cứu được Như Thái hậu ra, sớm đã không tồn tại tâm tư gọi vị Thái hậu kia là mẫu hậu, làm sao sẽ đáp ứng lời Như Thái hậu? Hắn duỗi tay nhẹ nhàng cầm tay Như Thái hậu đã khô gầy đến mức chỉ có thể cảm giác được da bọc xương, cũng nhẹ thanh âm nói, “Không quan hệ, sau này trẫm đều gọi như vậy.” Ngữ khí không chấp nhận cãi lại.

Như Thái hậu cầm tay hắn nhưng lại không thể thật sự cầm hết, ngay sau đó liền cười than một tiếng. Mặc dù không phải dưỡng ở bên người bà lớn lên, Như Thái hậu cũng rất rõ ràng tính cách Tiêu Thịnh, nên không hề tiếp tục đề tài này, rốt cuộc bà cũng rõ ràng chuyện bà còn sống hiện tại cũng không có người biết.

“Mẫu hậu đã dùng bữa sáng chưa?” Nghe thấy Tiêu Thịnh hỏi, không đợi Như Thái hậu trả lời, Diệp Bội Lan đã trả lời hắn, “Thái hậu nương nương nói phải đợi Hoàng thượng cùng nhau dùng bữa, lúc này còn chưa dùng qua bất cứ thứ gì.” Tiêu Thịnh nghe xong liền nhíu chặt mày, quay đầu nói với Diệp Bội Lan, “Thỉnh cầu Tam tẩu để cung nhân chuẩn bị đồ ăn sáng lại đây, món ăn thanh đạm dễ tiêu hoá.” Diệp Bội Lan gật đầu, đi ra ngoài phân phó cung nhân.

Trong căn phòng này không có tiếng vang gì, Như Thái hậu hiện nay nhĩ lực so với người bình thường thì tốt hơn nhiều, động tĩnh của Diệp Bội Lan tự nhiên có thể nghe được rõ ràng. Bà vẫn như cũ hướng mặt về phía Tiêu Thịnh, hỏi hắn, “Đứa bé Đường Nhi kia, thật sự cứ như vậy không còn sao? Bội Lan sau này nên làm gì bây giờ?”

Tiêu Thịnh nhớ tới Tam ca từng chiếu cố, đối xử tốt với hắn cũng đã đi rất nhiều năm rồi, trong lúc nhất thời cũng trầm mặc, lát sau mới trả lời Như Thái hậu, “Sau khi Tam ca đi rồi, Tam tẩu cũng muốn đi theo, chỉ là bởi vì Tam ca không yên lòng ta, muốn Tam tẩu trợ giúp ta một tay nên mới. . .Hiện tại ngẫm lại có lẽ Tam ca không hi vọng Tam tẩu vì hắn mà mất đi ý nghĩ muốn sống, nên mới cố ý như vậy. . .Mẫu hậu, ta nợ quá nhiều người.”

Như Thái hậu trong lòng run lên, duỗi tay sờ mặt Tiêu Thịnh, lại xoa đầu hắn, an ủi hắn, “Thịnh Nhi, đừng cảm thấy thua thiệt mẫu phi được chứ? Ngày đó, lời ta chuyển cho Hoàng thượng tiểu nha đầu kia không nói với ngươi sao? Vô luận như thế nào mẫu phi cũng sẽ không trách ngươi, căn bản không phải ngươi sai.”

Tiêu Thịnh không nói tiếp lời Như Thái hậu, chỉ ngược lại nói, “Trẫm đỡ mẫu hậu đi dùng bữa sáng.”

Trong Tử Vũ các chậu than cháy rất mạnh, ấm áp đến mức không cảm giác được bên ngoài gió lạnh không ngừng thổi. Đình Lan hiên tuy rằng cũng được phân phát than, nhưng rốt cuộc không thể dùng nhiều như vậy, kỳ thật thời gian lạnh nhất còn chưa đến, về sau còn phải dùng.

Trần Vân Nhan trong lòng bất giác so sánh tình cảnh Tử Vũ các cùng Đình Lan hiên của nàng một phen, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận bản thân không bằng Trần Vân Noãn. Không chỉ phẩm cấp thấp hơn Trần Vân Noãn, mà phân lệ lại càng thiếu, quá kém hơn rất nhiều. Lúc không được sủng ái, tầm quan trọng của phẩm cấp hoàn toàn hiện ra. Còn có Hoàng hậu nương nương cũng chiếu cố người tỷ tỷ này của nàng rất nhiều. . .

Cung nữ thay Trần Vân Noãn cởi áo choàng, Trần Vân Noãn cảm thấy cả người đều khoan khoái hơn rất nhiều, bên trong Tử Vũ các rất ấm áp, ngay cả lò sưởi tay cũng không cần. Nàng ngồi trên ghế chủ vị xong, nhìn Trần Vân Nhan nỗ lực bình tĩnh chú ý, quan sát hết thảy Tử Vũ các, trong lòng thở dài, lại phân phó cung nhân đi chuẩn bị dâng trà nóng lên.

Nhẹ uống một ngụm nước trà, đặt chung trà trong tay xuống, Trần Vân Noãn nhìn về phía Trần Vân Nhan đang ngồi trên ghế cho khách cầm chung trà uống, dừng một chút mới thản nhiên hỏi, “Trần Tiệp dư mới vừa rồi muốn cùng ta nói chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?”

Trần Vân Nhan nghe Trần Vân Noãn mở miệng trước, đặt chung trà trong tay xuống sau đó mới quay đầu giương mắt nhìn người trên ghế chủ vị. Có lẽ là bởi vì ở chỗ của Trần Vân Noãn, Trần Vân Nhan đã không có bộ dáng dịu ngoan, ngay cả nói chuyện cũng không ôn tồn giống lúc trước.

“Ta lại suy nghĩ người làm tỷ tỷ vì sao lại đột nhiên mặc kệ muội muội mình, thì ra là muốn bản thân có ngày lành, không muốn để ý đến người có lẽ sẽ liên lụy mình.” Trần Vân Nhan hết sức trào phúng nói với Trần Vân Noãn.

Không nói đến bản thân Trần Vân Noãn nghe xong lời này thì có cảm giác gì, chỉ thấy hai đại cung nữ bên người Trần Vân Noãn đều cảm thấy Trần Tiệp dư thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười. Đều không đơn thuần xem lòng tốt của người khác như lòng lang dạ thú đơn giản như vậy, lúc giúp nàng thì không cảm kích còn cảm thấy tỷ tỷ muốn lợi dụng nàng hoặc là như thế nào, không giúp nàng, còn có thể đúng lý hợp tình nói ra lời chất vấn, năng lực này cũng thật không phải người bình thường có thể có, Trần Tiệp dư thật là lợi hại.

Đặt ở quá khứ, Trần Vân Nhan nói ra những lời này nói không chừng bản thân sẽ thương tâm đi? Trần Vân Noãn thầm nghĩ, nhưng hiện tại nàng đã không còn xem chuyện của Trần Vân Nhan là chuyện quan trọng, tự nhiên sẽ không để ý lời kia. Không nói thương tâm nhưng cảm xúc sốt ruột, tức giận, nóng nảy, cũng sẽ không vì Trần Vân Nhan mà sinh ra. Tóm lại nàng là tượng phật đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, không cần phải đi quản người khác.

“Tỷ muội trong hậu cung có nhiều như vậy, mọi người đều hầu hạ Hoàng thượng, nào có cái gì liên lụy hay không liên lụy. Thật ra ta cũng không rõ Trần Tiệp dư đến tột cùng là đang nói cái gì, hơn nữa, Trần Tiệp dư nói như vậy ta nghe như thế nào cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Nếu lời Trần Tiệp dư muốn nói đều là cái dạng này, không khỏi làm ta cảm thấy mất hứng, cũng không cần lại tiếp tục.”

Trần Vân Noãn ngữ khí không mặn không nhạt, cố tình là cái dạng ngữ khí này làm Trần Vân Nhan đau đớn, lập tức thất thủ làm đổ chung trà. Nước trà khuynh đảo ở trên làn váy Trần Vân Nhan, rất nhanh liền thẩm thấu vào y phục, Trần Vân Nhan lại chưa phát giác ra, bởi vì lời nói của Trần Vân Noãn mà tức giận đến mức đứng lên trợn mắt nhìn nàng.

“Trần Tu dung, ta là thân muội muội của ngươi!” Trần Vân Nhan tức giận gần như muốn dậm chân, tỷ tỷ luôn sủng ái nàng vì sao hiện tại lại biến thành một bộ không muốn quản nàng? Trước đây, cho dù bản thân nàng quá phận như thế nào đi nữa, nàng (Trần Vân Noãn) cũng chưa từng không quan tâm nàng a. . .Trần Vân Nhan căn bản không nghĩ ra, nàng lại hoàn toàn quên mất bản thân đã từng làm chút chuyện gì.

Cung nữ nhanh nhẹn mang chung trà bị đổ cầm xuống, lại lau khô nước bị vẩy ra, về phần y phục trên người Trần Vân Nhan bị ướt, rốt cuộc vô năng vô lực, rất nhanh liền dâng nước trà mới lên. Lời nói của Trần Vân Nhan, các nàng chỉ làm như mắt điếc tai ngơ.

“Vạt áo Trần Tiệp dư bị ướt nước trà,” Trần Vân Noãn chỉ y phục Trần Vân Nhan “hảo tâm” nhắc nhở nàng, sau đó mới tiếp tục lấy một bộ biểu tình không đau không ngứa nói, “Chuyện ta là thân tỷ tỷ  của Trần Tiệp dư không cần Trần Tiệp dư nhắc nhở ta cũng sẽ nhớ kỹ thật tốt, chỉ là không biết Trần Tiệp dư lúc này nhắc tới là có chuyện gì đặc biệt sao?” Mặc cho Trần Vân Nhan nghĩ như thế nào, Trần Vân Noãn trước sau đem câu chuyện ném trở về cho nàng, không đáp lại nàng nửa câu.

“Nếu ngươi còn nhớ rõ ta là thân muội muội của ngươi, vậy vì sao ngươi phải dùng biểu tình như vậy đối với ta, vì sao phải dùng loại ngữ khí này nói với ta?” Trần Vân Nhan nói xong thì ngẩn người, rốt cuộc nhớ tới bản thân trước kia vẫn luôn dùng biểu tình gì, ngữ khí gì với Trần Vân Noãn. Nàng ngơ ngác há miệng thở dốc, ấp úng hỏi Trần Vân Noãn, “Ngươi tức giận vì ta đối với ngươi như vậy? Nhưng mà ta vẫn luôn cho rằng. . .ngươi sợ ta vào cung sau đó đoạt đi sủng ái của ngươi nên mới cố gắng ngăn cản ta vào cung, phụ mẫu rốt cuộc vẫn theo ý ta.”

Vừa nhắc tới chuyện cũ luôn có thể liên lụy đến rất nhiều chuyện, Trần Vân Nhan tức khắc cảm thấy đau đầu, hoặc là nàng hẳn là nên làm muội muội của mình nhìn rõ ràng một chút, đỡ sau này vì chuyện này mà phát sầu, nhưng quên mất chuyện gì kỳ thật cũng phải dựa vào chính mình đi tranh thủ, nỗ lực cùng trả giá hi sinh mới được.

Trần Vân Noãn để tất cả cung nhân bao gồm đại cung nữ của nàng toàn bộ vẫy lui, nhìn lại Trần Vân Nhan còn chưa lấy lại tinh thần, nhịn không được thở dài một hơi, nói, “Ta lúc trước cực lực khuyên can ngươi không cần vào cung ngươi không chịu nghe, cuối cùng ngươi vào cung, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nghĩ làm sao mới có thể chiếu cố ngươi thật tốt, nhưng ngươi lại không hiểu.”

“Đây là hậu cung ăn thịt người, trước khi ngươi vào cung ngươi có lẽ còn không hiểu, nhưng sau khi vào cung, ngươi lần nữa không tỉnh ngộ, đối với thân tỷ tỷ như vậy mà đối với người khác lại như thế nào, lúc ấy tại sao ngươi lại không cảm thấy sẽ làm tỷ tỷ ngươi thất vọng buồn lòng? Ta cũng không có trách nhiệm phải phụ trách hậu quả xấu mà chính ngươi gieo, là ngươi khăng khăng tạo thành kết quả hiện giờ, vậy nên từ giờ trở đi chính ngươi tự gánh chịu. Ta hôm nay cũng trực tiếp nói rõ ràng với ngươi, sau này ngươi tốt hay xấu, ta đều sẽ không hỏi đến cũng sẽ không quan tâm, không ra tay giúp ngươi nữa. Có thể giữ được bản thân ta cũng đã cố hết sức, không còn thêm biện pháp nào lo cho ngươi.”

“Cùng với, người làm tỷ tỷ cho muội muội một kiến nghị cuối cùng, trong hậu cung, tuyệt đối sẽ không có người hoàn toàn đối xử tốt với ngươi, cho dù là thân tỷ tỷ cũng vậy. Ta hiện giờ chỉ cao hơn ngươi tứ cấp, không có cách nào phạt vả miệng ngươi, vậy đành phải. . .phạt quỳ.” Trần Vân Noãn nói xong, đứng lên đi lên hai bước, Trần Vân Nhan bởi vì lời của nàng mà càng thêm dại ra, sau đó liền ngã ngồi xuống, lập tức lớn tiếng hoảng loạn gọi cung nhân tiến vào.

Trần Vân Nhan bị mấy chữ “vả miệng”, “phạt quỳ” của Trần Vân Noãn làm cho nàng vốn suy nghĩ loạn xạ càng thêm loạn, chính thân tỷ tỷ nàng vậy mà nói muốn phạt nàng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Nàng (Trần Vân Noãn) làm sao dám? Sao có thể như vậy? Trần Vân Nhan ngã ngồi trên mặt đất nhìn Trần Vân Noãn, ngơ ngác nghĩ lại không nghĩ ra.

Đại cung nữ Tịch Chiếu cùng Ngâm Hương của Trần Vân Noãn lúc nghe thấy nàng (Trần Vân Nhan) lớn tiếng gọi thì lập tức đi vào, các nàng nhanh chóng nâng Trần Vân Nhan trên mặt đất dậy, rồi lại lập tức ngồi quỳ thay nàng phủi sạch sẽ bụi bặm trên y phục, nếu không phải nô tỳ không có tư cách chất vấn chủ tử nửa câu, thì lúc này các nàng tất nhiên sẽ hỏi Trần Vân Noãn.

Trần Vân Nhan cuối cùng nghe thấy Trần Vân Noãn nói là —— Trần Tiệp dư ở Tử Vũ các hô to gọi nhỏ không nói, thậm chí dĩ hạ phạm thượng, ta dù sao cũng là chính tam phẩm Tu dung, chỉ phạt quỳ ở ngoài một canh giờ, hi vọng nàng có thể suy ngẫm lại, lần sau không cần tái phạm như vậy.

Tiết Thời Vũ Tiết Tu nghi vừa lúc bởi vì chuyện thỉnh an ở Phượng Loan cung hôm nay mà lấy cớ muốn cùng đi thưởng mai đến Tử Vũ các tìm Trần Vân Noãn, hạ nhuyễn kiệu chưa đi lên vài bước, liền nhìn thấy bên ngoài Tử Vũ các Trần Tiệp dư Trần Vân Nhan đang quỳ gối, không khỏi cảm thấy nghi hoặc lại kinh hãi. Ngày trước Trần Vân Noãn bảo hộ Trần Vân Nhan kỹ lưỡng như vậy, thế nhưng tàn nhẫn quyết tâm phạt thân muội muội? Trời lạnh như vậy mà quỳ một hồi thì có thể bị nhiễm phong hàn, nếu như quỳ một canh giờ hai canh giờ, hai đầu gối xem như phế đi.

Nhìn gương mặt Trần Vân Nhan đã trắng bệch mà miệng càng bị đông lạnh đến mức xanh tím, Tiết Tu nghi âm thầm không đành lòng lắc đầu. Chỉ là rốt cuộc không phải chuyện nàng có thể quản cùng nhiều lời, nên không cố ý đi nói móc Trần Vân Nhan, nhìn thấy Trần Vân Noãn lúc trò chuyện cũng không chủ động nhắc tới, chỉ cùng nàng nói chuyện của mình.

Lúc Tiết Tu nghi đến Tử Vũ các Trần Vân Nhan đã quỳ khoảng nửa canh giờ, Trần Vân Noãn nghe nàng nói bên ngoài thật lạnh, làm sao không rõ trong đó ám chỉ gì. Hai người ngồi uống xong một ly trà, sau đó cầm tay đi ra ngoài thưởng mai.

Trần Vân Noãn khoác áo choàng ôm lò sưởi tay đi đến trước mặt Trần Vân Nhan, thấy nàng xem như ăn đau khổ đủ rồi, chỉ hi vọng nàng có thể hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận một chút, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh*, thậm chí lời nói ra cố ý hướng đến vết thương trên người Trần Vân Nhan rải muối, nàng hỏi Trần Vân Nhan, “Trần Tiệp dư có muốn cùng đi thưởng mai không?”

* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Bị đông lạnh đến ngay cả lông mi cũng suýt chút nữa kết băng, Trần Vân Nhan run rẩy ngẩng đầu nhìn Trần Vân Noãn, gian nan bài trừ một ý cười, nỗ lực làm bản thân đáp lời thật tốt lại vẫn bị người khác phát hiện khớp hàm nàng run run, nói, “Thiếp đa tạ ý tốt của Trần Tu dung cùng Tiết Tu nghi, nhưng lại không thể đi cùng, thật sự rất đáng tiếc.”

Không liếc mắt nhìn nàng, Trần Vân Noãn cười cười, cũng nói, “Xác thật đáng tiếc.” Sau đó liền cùng Tiết Thời Vũ cùng nhau đi.

Trần Vân Nhan chờ đến khi Trần Vân Noãn đi rồi thì xem như có thể đứng dậy, nhưng mà lúc đại cung nữ Tịch Nhan cùng Triều Nhan tới đỡ nàng dậy, nàng lại chỉ nói bản thân chưa quỳ đủ một canh giờ nên không thể đứng lên. Lúc Trần Vân Noãn biết được chuyện này, chỉ có thể ở trong lòng than một tiếng, Trần Vân Nhan rốt cuộc vẫn không hiểu. . .

Diệp Bội Lan hầu hạ Như Thái hậu dùng ngọ thiện, chờ đến khi Như Thái hậu nằm xuống nghỉ trưa, nàng mới giao phó Tuệ Chân tiếp tục chăm sóc Như Thái hậu thật tốt, chính mình mang theo Diệu Dung đi Lâm Lang điện tìm Thẩm Úy Nhiên. Chuyện buổi sáng chỉ nói được một nửa vẫn chưa nói hết, để lâu cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối đi ngủ sớm hơn nên thói quen nghỉ trưa của Thẩm Úy Nhiên liền dần dần sửa lại. Nếu gặp phải thời tiết có mặt trời, Thẩm Úy Nhiên hơn phân nửa sẽ để cung nhân dọn ghế quý phi đến nơi có phong cảnh tốt, không có gió lại có ánh mặt trời an trí thỏa đáng, sau đó nằm xuống đắp một cái chăn mỏng phơi nắng một chút. Hôm nay trời âm u, mặt trời cũng không thấy, Thẩm Úy Nhiên chỉ có thể vùi người ở trong Lâm Lang điện.

Lúc cung nhân tiến vào báo Hoàng hậu đến, Thẩm Úy Nhiên đang chán đến sầu người đến không biết nên làm gì mới tốt. Diệp Bội Lan ngay lúc này lại qua đây tìm nàng, Thẩm Úy Nhiên phỏng đoán có phải Hoàng hậu đến tìm nàng tiếp tục nói chuyện buổi sáng hay không, chỉ là không dám khẳng định, cũng không xác định là những lời đó bản thân biết hay không biết mới tốt.

Rốt cuộc Thẩm Úy Nhiên vẫn đi ra ngoài nghênh tiếp Hoàng hậu Diệp Bội Lan, sau khi hành lễ khách sáo lại nghênh tiếp Hoàng hậu đến chính điện. Bởi vì là Hoàng hậu, nên không có đạo lý để người ngồi ở ghế khách, lúc này Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên ngồi ở ghế chủ vị chỉ cách Thẩm Úy Nhiên khoảng hai thước. (một thước tính theo Trung Quốc là 0.33m)

Sau khi cung nhân dâng trà xong Diệp Bội Lan vẫy tay ý bảo rút lui, bởi vì đối phương là Hoàng hậu, Lệ Chi tự nhiên cũng nghe phân phó lui ra không quên kéo Anh Đào cùng nhau đi. Anh Đào không bình tĩnh như Lệ Chi, càng không biết Hoàng hậu là người có thể tin hay không, có làm chuyện gì không tốt với Thẩm Úy Nhiên hay không. Nàng chỉ biết buổi sáng hôm nay lúc từ Phượng Loan cung trở về nương nương nhốt mình trong phòng một canh giờ, tuy rằng lúc đi ra vẫn giống mọi ngày, nhưng nàng rốt cuộc không thể yên tâm.

“Lệ Chi, lúc này Hoàng hậu tới tìm nương nương là vì chuyện gì vậy?” Anh Đào hận không thể đứng ở bên cạnh Thẩm Úy Nhiên nghe các nàng đối thoại, nhưng mà hiện tại nàng không nghe được, nên chỉ có thể ở ngoài điện lo lắng.

Lệ Chi kéo Anh Đào lúc này một bộ dáng khẩn cấp, ở trong cung lâu như vậy mà vẫn là người đơn thuần lại trung tâm thực sự rất hiếm thấy, bộ dáng nàng sốt ruột cũng thật sự thú vị. “Anh Đào, ngươi đừng quá lo lắng,  đầu ngươi hôn mê rồi sao, nương nương sẽ không có chuyện gì.”

Anh Đào nhìn xem Lệ Chi, lại hướng chính điện thăm dò nhìn nhìn —— tuy rằng không nhìn thấy gì, rốt cuộc quay đầu nghiêm túc nhìn Lệ Chi, dùng ngữ khí nghiêm túc nói, “Đúng vậy, nương nương sẽ không có chuyện gì. Lệ Chi thông minh đã nói vậy, ta càng yên tâm, ta quả nhiên vẫn nên ngẫm lại buổi tối chuẩn bị chút gì bồi bổ cho nương nương mới là chuyện đứng đắn.”

Lệ Chi nhìn bộ dáng Anh Đào nghiêm trang, nhịn không được bật cười một tiếng.

Trong chính điện Lâm Lang điện, Diệp Bội Lan không chạm vào nước trà, càng không giống lúc buổi sáng ở Phượng Loan cung chờ Thẩm Úy Nhiên suy đoán một hồi mới mở miệng, ngược lại là chờ cung nhân đều lui ra sau đó liền nói với Thẩm Úy Nhiên, “Chuyện lúc sáng còn chưa nói xong với Thẩm Quý phi đã bị cắt đứt, nên ta đành phải đến Lâm Lang điện tìm Thẩm Quý phi tiếp tục nói rõ ràng.”

Thẩm Úy Nhiên nâng ly trà lên nhấp một ngụm, cười nói, “Làm phiền Hoàng hậu nương nương tự mình đi một chuyến, trong lòng thần thiếp cảm thấy áy náy.” Trong lòng khó tránh khỏi nghĩ, Hoàng hậu vậy mà thật sự đến tìm nàng tiếp tục nói chuyện lúc sáng. Nàng kỳ thật không có đoán mò, rốt cuộc nàng đoán nhiều đi nữa cũng không biết được chân tướng, mà chỉ làm bản thân tăng thêm phiền não. Chỉ là hôm nay ở trong Phượng Loan cung sau khi nhìn thấy Tiêu Thịnh, nàng càng xác định một chút ý nghĩ của mình.

“Hoàng thượng nói muốn lùi lại nghi thức sắc phong của Thẩm Quý phi, ta vẫn luôn đem chuyện này gác xuống. Hôm nay đến Lâm Lang điện mới cảm thấy chuyện này không sai biệt lắm cũng nên bắt đầu làm, Bích Tiêu cung bên kia ta đã sớm phái cung nhân đi dọn dẹp, chờ chọn được ngày tốt Thẩm Quý phi sau lễ sắc phong xong thì có thể dọn vào ở.” Diệp Bội Lan đột nhiên nhớ tới chuyện này nói với Thẩm Úy Nhiên, đợi sau khi nàng gật đầu liền tiếp tục nói chuyện vốn muốn nói.

“Chuyện lúc trước muốn nói cùng Thẩm Quý phi, kỳ thật xem như là bí mật cực nhỏ ít người biết đến, ta nói bí mật này cho Thẩm Quý phi, Hoàng thượng cũng hoàn toàn không biết. Lúc trước ta vẫn luôn rất do dự là có muốn nói chuyện này cho ngươi biết hay không, hiện tại ta cũng đang do dự.” Diệp Bội Lan nói đến đây, lại giống như đang cùng Thẩm Úy Nhiên thảo luận thời tiết hôm nay nhẹ nhàng tự tại, “Tuy rằng ta nói như vậy, nhưng nếu Thẩm Quý phi làm chuyện này lộ ra bên ngoài, nhất định sẽ đưa tới họa sát thân, thậm chí, bao gồm Thẩm gia.”

Thẩm Úy Nhiên bình tĩnh nhìn Diệp Bội Lan, chỉ là hỏi nàng, “Thần thiếp có thể hỏi trước Hoàng hậu nương nương chuyện muốn nói rốt cuộc là về cái gì?” Diệp Bội Lan nghĩ nghĩ mới gật đầu, trả lời Thẩm Úy Nhiên, “Nói mơ hồ một chút là về Hoàng thượng cùng bí mật của ta.”

“Có thể lựa chọn không nghe sao?” Thẩm Úy Nhiên nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, hỏi lại Diệp Bội Lan, Diệp Bội Lan lần này lại lắc đầu, tuy nói nàng đang do dự nhưng đã hạ quyết định hơn nữa tính toán nói hết cho Thẩm Úy Nhiên. Thẩm Úy Nhiên bất đắc dĩ cười cười, không thể không nói, “Vậy thần thiếp liền chăm chú lắng nghe.”

Diệp Bội Lan bên miệng tươi cười càng sâu, nàng quay đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên, rốt cuộc bắt đầu nói bí mật kia.

“Hoàng thượng có một Tam ca, chính là Tiên hoàng Tam hoàng tử, tên là Tiêu Đường. Mẫu phi Tam hoàng tử là một cung nữ, sinh non mà sinh hạ Tam hoàng tử sau đó liền đi. Cho nên Tam hoàng tử vẫn luôn được dưỡng dưới danh nghĩa phi tần khác, nhưng hắn bởi vì sinh không đủ tháng nên thân mình rất yếu, hơn nữa phi tần dưỡng hắn không chịu tận tâm tận lực, thân mình hắn không theo tuổi tác tăng trưởng mà tốt lên, ngược lại là trước sau như một đều rất yếu, thậm chí càng ngày càng yêu đến mức. . .bất quá vừa mới nhược quán liền. . .” Diệp Bội Lan nói tới đây, nhịn không được rũ mắt.

Thẩm Úy Nhiên trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng chỉ an tĩnh nghe Diệp Bội Lan nói, không có phát ra bất kỳ nghi vấn hoặc lộ ra bất kỳ biểu tình nghi hoặc gì, vì vậy, nàng liền nghe thấy Diệp Bội Lan nói tiếp, “Tam hoàng tử tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng mẫu phi của Hoàng thượng lúc gặp qua hắn, biết chuyện của hắn nên vẫn luôn yêu thích hắn, Tam hoàng tử trong lòng cảm kích, sau lại đối xử rất tốt với Hoàng thượng, xem như là hồi báo. Tính cách Tam hoàng tử cùng Hoàng thượng cũng xem như hợp nhau, tình cảm hai người càng ngày càng tốt. Ta nhận thức Tam hoàng tử là lúc Tam hoàng tử mười sáu tuổi, khi đó ta mười ba tuổi mà Hoàng thượng chỉ có mười tuổi.”

“Lúc mới gặp Tam hoàng tử là vào một năm ngày tết, ta theo mẫu thân của ta vào cung dự tiệc, trong lúc vô tình gặp được Tam hoàng tử. . .” Diệp Bội Lan nói, nhưng không biết nói từ đâu, sau vẫn cảm thấy không cần phải đem chuyện này nói tinh tế cho Thẩm Úy Nhiên, liền dừng lại câu chuyện ngược lại nói, “Lần đầu gặp mặt là vậy, sau lại vì các trường hợp khác cùng nguyên nhân bất đồng mà thấy được Tam hoàng tử rất nhiều lần. Hắn là Hoàng tử không được sủng ái, lại không có bất kỳ bất mãn hay tự ti, hắn thân mình gầy yếu, nhưng ý chí kiên cường, lúc ấy tuổi còn nhỏ ta không tự chủ được bị người này hấp dẫn hơn nữa ái mộ Tam hoàng tử. Lúc ấy Hoàng thượng có thời gian liền yêu thích cùng Tam hoàng tử ở cùng một chỗ, cho nên những chuyện này, Hoàng thượng đều biết.”

“Với ta mà nói rất may mắn là, Tam hoàng tử đối với ta cũng. . .Chỉ là ta là đích nữ thế gia, gia tộc sớm đã chuẩn bị chờ tân hoàng đăng cơ là lúc đưa ta vào cung, mà Tam hoàng tử chú định cùng ngôi vị Hoàng đế vô duyên, giữa ta cùng với hắn, cũng xem như là căn bản không có khả năng, huống chi, hắn sau lại còn. . .Hoàng thượng biết chuyện giữa chúng ta, lúc Tam hoàng tử hết sức hấp hối, từng lén mang ta vào cung, để ta gặp mặt hắn một lần cuối cùng. . .”

Diệp Bội Lan nói đến chỗ này thì thanh âm đã có thể nghe ra được hơi nghẹn ngào, trong lòng Thẩm Úy Nhiên đã nhấc lên sóng to gió lớn, lại vẫn như cũ an tĩnh ngồi nghe, Diệp Bội Lan lại nói, “Cuối cùng chúng ta đã lén bái thiên địa, Hoàng thượng làm người chứng kiến, về sau Hoàng thượng đều gọi ta là Tam tẩu.”

Dừng một chút, nàng nói tiếp, “Ta muốn nói với Thẩm Quý phi là ta vào cung chỉ để giúp Hoàng thượng mà thôi, cũng không có ý gì khác. Cái gọi là Hoàng thượng ngủ ở Phượng Loan cung, cho tới bây giờ đều chịu đựng thức nguyên một đêm. Ta sở dĩ đặc biệt nói cùng Thẩm Quý phi bất quá là bởi vì. . .Hoàng thượng thật sự có tình cảm với Thẩm Quý phi. Đợi sau khi mọi chuyện của Hoàng thượng thành công, ta sẽ xuất cung, có một số chuyện nên sớm giao phó cho tốt.” Diệp Bội Lan nhẹ thở một hơi, lại lần nữa nghiêng đầu nhìn Thẩm Úy Nhiên.

Thẩm Úy Nhiên nửa khép mắt, lại nói, “Ta đối với Hoàng thượng. . .cũng động tâm. . .Nói cùng Hoàng hậu nương nương, lại không hy vọng Hoàng thượng biết. Ta cũng không dám tin Hoàng thượng thật lòng, rốt cuộc, hắn là Hoàng thượng, ta cũng càng hi vọng bản thân chưa từng động tâm. Hoàng hậu nương nương thông minh như vậy người sẽ hiểu.”

Diệp Bội Lan nghe được Thẩm Úy Nhiên nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói, “Ta sẽ không nói với Hoàng thượng, Thẩm Quý phi có thể yên tâm. Nếu Thẩm Quý phi ít nhiều có một chút tin tưởng Hoàng thượng, kỳ thật có thể chậm rãi nhìn xem Hoàng thượng là người như thế nào.”

Thẩm Úy Nhiên nhìn Diệp Bội Lan, hỏi nàng, “Cho nên, ta có thể chờ một chút, không có vấn đề gì sao?”

Diệp Bội Lan không chút do dự hướng Thẩm Úy Nhiên gật đầu.

******

Tác giả có lời muốn nói: 233333333 về đem Hoàng Tang đại lu dịch ra tới thần mã đề nghị quyết đoán phi thường bổng! Vì vậy tác giả ám chọc chọc chuẩn bị đến lúc đó để Hoàng Tang mang đại lu đưa đến chỗ Thẩm Thẩm, về phần làm cái gì, hắc hắc hắc hắc hắc hắc. . .

=_= Hoàng hậu lạnh lạnh duy mĩ tình yêu a, vì cái gì bị ta viết như vậy không thú vị T^T

Ta cảm thấy, rõ ràng tâm của mình, vẫn rất quan trọng, cho nên Thẩm Thẩm đã biết tâm tư của bản thân.

Ngày edit: 14/08/2020
Ngày beta: 20/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro