Chương 70: Hiểu lầm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Vĩnh Phúc cung xảy ra chuyện không giấu được mọi người, nhưng không ai biết là chuyện gì. Lúc ấy cung nhân canh giữ ở Vĩnh Phúc cung chỉ nhớ rõ vô thanh vô tức* đột nhiên ngất đi, một đám người đều hoàn toàn không rõ ràng. Về phần Diêu ma ma có lẽ biết chút gì đó, nhưng lại mất mạng, vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện.

* Vô thanh vô tức: không có âm thanh, không có hơi thở.

Diêu ma ma là lão nhân đi theo bên người Thái hậu, Thái hậu luôn đối với bà không tệ, cho dù ngày trước bà ta ức hiếp cung nhân cũng không có ai dám phản kháng. Hiện giờ bà ta tuy là bị kẻ xấu làm hại, nhưng vẫn có khối người ngầm cao hứng. Chỉ là mọi người đều biết Diêu ma ma vô thanh vô tức đi như vậy, đối với Thái hậu mà nói không thể không có nửa phần ảnh hưởng, lúc này một đám biểu hiện ra vẻ bi thương đến cực điểm, bộ dáng nơm nớp lo sợ.

Không nói là chỗ Thái hậu, những chỗ khác trong hậu cung xảy ra chuyện như vậy cũng nhất định sẽ muốn điều tra rõ ràng. Cho nên lúc biết được chuyện này mà đến Vĩnh Phúc cung, Hoàng thượng ngoại trừ trấn an Thái hậu nương nương một phen, lại nói lời thề son sắt nhất định phải tra ra hung phạm, các cung nhân nhớ tới lúc trước Hoàng thượng vô số lần hứa hẹn với Thái hậu nương nương, đối với mấy chữ “Quân vô hí ngôn”* nhất thời càng khắc sâu nhận thức.

* Quân vô hí ngôn: vua không nói chơi.

Thái hậu tựa hồ đối với Hoàng thượng nói gì cũng không để ý cũng căn bản nghe không vào, trước sau là một bộ thần sắc uể oải phảng phất cả người tiều tụy. Cuối cùng, Hoàng thượng không ngồi lại lâu, nói một câu “Thái hậu nên chú ý thân mình”, rồi đi. Một tiếng “Thái hậu” mà không phải “mẫu hậu”, làm không ít người để tâm, mà Thái hậu cũng vì xưng hô này, gần như là trong nháy mắt thân mình liền run rẩy. Cung nhân khôn khéo một chút đã bắt đầu suy đoán giữa Hoàng thượng cùng Thái hậu vốn duy trì quan hệ mặt ngoài, sợ là cũng không tiếp tục nổi nữa. . .

Hoàng thượng đi qua Lâm Lang điện một lát, không lâu liền rời đi hướng đến Phượng Loan cung, nhiều người chỉ cho rằng Hoàng thượng đi thăm hài tử trong bụng Thẩm Quý phi, mà Hoàng thượng ngủ ở trong cung Hoàng hậu, lại làm nhiều người cảm thấy rất tốt. Tuy rằng Hoàng thượng không đi đến chỗ các nàng, nhưng mà, ít nhất Hoàng thượng không giống như trước đây hàng đêm đều ngủ ở Lâm Lang tiện, tự nhiên xem như là chuyện tốt. Các nàng lại không biết, Hoàng thượng đi Phượng Loan cung là vì mục đích khác?

Tiêu Thịnh canh giữ cạnh giường nhìn mẫu phi ngủ say, cứ như vậy nhìn một đêm cũng không cảm thấy mệt. Lúc hắn đi thượng triều, mẫu phi còn chưa tỉnh lại, hắn chỉ có thể đứng dậy nói với Diệp Bội Lan sau khi hạ triều hắn lại ghé qua. Diệp Bội Lan biết hắn thật vất vả mới cứu được mẫu phi ra, tâm tình kích động là không thể tránh khỏi, liền gật đầu sau đó tiễn hắn đi thượng triều. Diệp Bội Lan lại trở lại trong điện, để đại cung nữ Tuệ Chân canh chừng cạnh giường, chính mình thì chuẩn bị đi gặp các phi tần đến thỉnh an.

Ngày hôm qua lúc nửa đêm, bọn thị vệ nghe theo lệnh của Hoàng thượng đến chỗ các phi tần điều tra làm rất nhiều phi tần trong lòng còn cảm thấy sợ hãi. Các phi tần bất quá là sợ lục soát ra ra thứ gì đó bị hiểu lầm có quan hệ với Vĩnh Phúc cung, cho dù không bị hiểu lầm, thì lục soát ra đồ vật khó coi cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Phi tần phẩm cấp cao một chút không nói, nói hai câu nặng lời thì bọn thị vệ rốt cuộc cũng không dám quá mức làm càn, khổ chỉ có những phi tần phẩm cấp thấp, chỉ có thể đem câu oán hận chôn ở trong bụng.

Chờ cho tới hôm nay đến Phượng Loan cung thỉnh an, nhìn xung quanh một chút, mọi người đều ở đây, hỏi nhau chút chuyện lại không hỏi được gì, nên một lòng tò mò mới hoàn toàn chôn trong bụng. Lúc này một lần nữa xem kỹ chuyện này, lại càng rõ ràng một chút.

Trong cung Thái hậu đã xảy ra chuyện, có thể không điều tra sao? Nhưng Hoàng thượng lại không thật sự muốn tra, tuy rằng như vậy, nhưng làm dáng một chút là điều cần thiết, vì vậy liền thật sự phái người đi tra xét. Tra cũng đã tra, an ủi cũng đã an ủi, nên làm đều đã làm, kết quả gì cũng không có thì có thể làm sao bây giờ? Hoặc là, chuyện này Hoàng thượng vốn đã biết, vậy thì càng không thể nào tra rõ ngọn nguồn, muốn phạt cũng chỉ có thể bắt lấy người phụ trách an toàn trong hoàng cung phạt nặng một hồi. Hoặc là, tình huống Thái hậu bên kia, có lẽ là không đơn giản chỉ mất món đồ như các nàng biết. . .

Hoàng hậu hiếm khi đến trễ hơn các phi tần, nhưng kỳ thật Hoàng hậu vốn không cần phải dậy sớm chờ các phi tần, mà hoàn toàn có thể chờ các phi tần tới rồi đi ra. Cho dù là nàng chờ các phi tần đều đến đông đủ mới đứng dậy rửa mặt trang điểm, cũng sẽ không có người dám trách cứ hoặc là oán giận một câu. Chỉ là Diệp Bội Lan từ trước đến nay đều dậy sớm hơn các phi tần, vẫn luôn như vậy nên không tránh khỏi làm đại đa số người đều có thói quen như vậy hơn nữa còn quên chuyện này hoàn toàn.

Tối hôm qua đã xảy ra không ít chuyện, Hoàng hậu lại không ở đây, các phi tần đến trước đều đang bàn luận sôi nổi. Lúc Diệp Bội Lan vào chính điện Phượng Loan cung, liếc mắt một cái đã nhìn thấy rất nhiều phi tần đang thảo luận, hơi để ý một chút, thì có thể nhìn ra một vài phi tần không tham dự, bất quá chỉ có Hiền phi, Trần Tu dung cùng Hà Thuận nghi mà thôi. Đức phi có lẽ thân mình vẫn mang bệnh nhẹ, cũng không đến.

Đang lúc Diệp Bội Lan chú ý bọn họ, các phi tần cũng phát hiện nàng, thoáng chốc liền im lặng, có một tiểu bộ phận phi tần biểu tình trên mặt có chút đặc sắc. Không biết mới vừa rồi có phải các nàng nói đến cái gì gay cấn hay không, cố tình lại bị nàng cắt đứt, Diệp Bội Lan vừa nghĩ vừa đi đến ghế chủ vị ngồi xuống. Hoàng hậu khóe miệng treo lên tươi cười làm một vài phi tần cảm thấy bất an, càng thể hiện ra tư thế ngồi đoan chính, thực tế rất là khẩn trương nhìn Diệp Bội Lan.

Hoàng hậu có thể ngồi vững chắc vị trí Hoàng hậu, bất luận là có thủ đoạn gì, ít nhất sau lưng còn có Hoàng thượng chống lưng, địa vị vững chắc đến mức không phải các nàng muốn là có thể lay động. Các phi tần trong hậu cung tuy rằng nháo ra nhiều chuyện, nhưng không có chuyện nào mà nàng không xử lý ngay ngắn rõ ràng, có thể thấy được các phi tần tranh đấu với nàng mà nói bất quá chỉ là chuẩn bị trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi* mới cố ý mở một con mắt nhắm một con mắt.

* Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: hai người tranh giành nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba.

Cho đến hiện tại các nàng không tin Hoàng hậu thật sự hiền lương rộng lượng, nhưng vẫn có lúc nào đó quên mất người này không phải là hổ giấy, các phi tần bất an lúc này đối với hành vi vừa rồi của mình đều có cảm giác tự mình tìm đường chết. Nơi này dù sao cũng là Phượng Loan cung của Hoàng hậu, các nàng ở chỗ này tùy ý đàm luận, cũng không phải là vội vàng đi đắc tội Hoàng hậu sao?

Diệp Bội Lan ngồi xong, chậm rãi khoác tay lên tay vịn ghế, lại chậm rãi nhìn về phía các phi tần ở phía dưới, tươi cười bên khóe miệng không đổi, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ nhàng, lại làm người cảm thấy lời nói mềm mại như bông, kỳ thật cất giấu bên trong là châm độc dồn người vào chỗ chết.

“Chư vị bọn tỷ muội cảm thấy rảnh rỗi sao? Bổn cung lại đang vì một đống chuyện lớn mà phát sầu, chư vị tỷ muội nếu cảm thấy quá mức rảnh, không bằng giúp bổn cung một phen, thay bổn cung chia sẻ một chút?”

Lời nói nhẹ nhàng của Hoàng hậu làm các phi tần tức khắc tim nhảy lên tới cổ họng, lời này của Hoàng hậu ngầm có ý cũng không chỉ có một chuyện đơn giản, nếu các nàng làm không xong thì trốn không thoát chuyện bị trách phạt, mà Hoàng hậu chỉ cần than một câu trên đầu các nàng thì căn bản các nàng cũng không có đường sống.

Hoàng hậu lúc này làm các phi tần sợ đến mức cúi thấp đầu không dám nhìn tới người đang ngồi trên ghế chủ vị, sợ đụng phải tầm mắt nàng thị bị nàng bắt được. Chỉ là hiện tại, mặc dù không trao đổi tầm mắt cùng Diệp Bội Lan, nhưng vẫn có phi tần bị nhắc tới.

“Tiếu Quý tần cùng Trần Tiệp dư cho rằng đề nghị của bổn cung như thế nào?”

Tiếu Bích Hà cùng Trần Vân Nhan bị điểm danh đều không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, Tiếu Bích Hà nỗ lực tươi cười, rời khỏi chỗ ngồi hướng Diệp Bội Lan thi lễ tiêu chuẩn đến mức không thể càng tiêu chuẩn hơn, đè ép khẩn trương cùng bất an trong lòng nói, “Thiếp biết Hoàng hậu nương nương mệt nhọc, cũng hy vọng có thể chia sẻ cùng Hoàng hậu nương nương, nhưng tần thiếp lại không thông tuệ, muốn giúp cũng không giúp được, lại làm chậm trễ chuyện Hoàng hậu nương nương giao phó thì không ổn.”

Trần Vân Nhan cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đối Diệp Bội Lan thi lễ, nàng lặng lẽ nhìn Tiếu Bích Hà, cũng đè ép sợ hãi cùng hoảng loạn trong lòng muốn mở miệng phụ họa Tiếu Bích Hà. Nhưng nàng nhớ tới trước kia bởi vì chính mình nói bản thân quá mức ngu dốt mà bị Hoàng thượng phạt nặng hơn, liền chỉ nói, “Hoàng hậu nương nương xưa nay săn sóc thiếp, nếu có thể vì Hoàng hậu nương nương chia sẻ, tất nhiên là vui vô cùng, nhưng e sợ làm không được ngược lại làm hỏng chuyện của Hoàng hậu nương nương, nên cũng không dám nhận.” Nàng biết bản thân nàng nói không được hay, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể như vậy.

Trần Vân Nhan nói xong nhịn không được lại nhìn Trần Vân Noãn hoàn toàn đứng ngoài cuộc, trước kia Trần Vân Noãn còn nguyện ý giúp nàng một tay, nhưng về sau lại không còn nữa. Đã không có Trần Vân Noãn giúp đỡ, Thái hậu bên kia cũng không còn dùng nàng hoặc là giúp nàng nửa điểm, sinh hoạt trong hậu cung làm nàng càng cảm thấy khó vượt qua. Hoàng thượng hiện giờ một lòng một dạ đều ở trên người Thẩm Quý phi, không nhìn thấy nàng, nàng hiện tại rốt cuộc có thể cho là cái gì?

Diệp Bội Lan bất quá là cố ý hù dọa hai người, rốt cuộc không muốn thật sự phạt các nàng, chỉ là một người khác. . .Tầm mắt chuyển hướng về phía người gần Tiếu Bích Hà, Tiết Tu nghi Tiết Thời Vũ.

Tiết Thời Vũ xem như là quân cờ ẩn nàng cài trong hậu cung, không biết hành vi vừa rồi của nàng là phụ họa những người khác hay là phát ra từ nội tâm, nếu là cái sau. . .Vậy người này không thể dùng nữa. Tầm mắt Diệp Bội Lan chỉ dừng lại một cái chớp mắt, cũng không chăm chú nhìn ai. Giữa lúc nàng muốn mở miệng nói tiếp, tiểu thái giám lại truyền báo một tiếng nói Thẩm Quý phi đến.

Thẩm Úy Nhiên tiến vào trong điện liền phát hiện không khí không thích hợp, chỉ là không có quan hệ gì với nàng, nàng bất quá là vội đến thỉnh an Hoàng hậu, lại không cẩn thận đến chậm mà thôi. Nàng một chút cũng không muốn thừa nhận rằng đến rạng sáng nàng mới ngủ, cho nên buổi sáng hai đại cung nữ không đánh thức nàng, nàng mới có thể ngủ quên. Chuyện như vậy đừng nói trước kia, ngay cả đời trước cũng chưa từng xảy ra.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Thẩm Úy Nhiên lướt qua Trần Vân Nhan cùng Tiếu Bích Hà, mắt nhìn thẳng hành lễ thỉnh an Diệp Bội Lan, Diệp Bội Lan miễn lễ nàng, nàng mới lại nói, “Thần thiếp đã tới chậm, không dám lấy cớ mưu toan lừa gạt Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nguyện chịu trách phạt.”

“Thẩm Quý phi có lẽ là bởi vì hài tử trong bụng nên mới có thể thích ngủ, bổn cung từng nghe nói qua nữ tử có thai đều như vậy, nếu trách tội hoặc là trách phạt Thẩm Quý phi thì đó là bổn cung không phải.”

Diệp Bội Lan nói ban tọa cho Thẩm Úy Nhiên, còn để đại cung nữ Diệu Dung đi đỡ nàng ngồi xuống, đợi nàng ngồi xong sau đó mới tiếp tục nói, “Thái hậu bên kia đã miễn ngươi đến thỉnh an, bổn cung bên này không đến cũng không có vấn đề gì. Ngươi phải bảo trọng thân mình, bổn cung nói lại một lần nữa chỉ sợ Thẩm Quý phi đã nghe đến chán. Bổn cung nhớ lại hai ngày nay đã cho người đi tìm vài thực đơn thích hợp với Thẩm Quý phi, chờ lát nữa Thẩm Quý phi vừa lúc có thể nhìn xem.”

“Thần thiếp trước cảm tạ ý tốt của Hoàng hậu nương nương, cảm phiền nương nương lo lắng như vậy, thần thiếp cảm thấy sợ hãi lại vui mừng, liền mặt dày đồng ý.” Thẩm Úy Nhiên nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ Hoàng hậu đặc biệt giữ nàng lại, đến tột cùng là vì chuyện gì. Lại chú ý tới ngày trước Hoàng hậu chỉ tự xưng “ta” với các phi tần mà không xưng “bổn cung” Hoàng hậu lại hiếm khi thể hiện uy nghiêm của Hoàng hậu, dùng một tiếng “bổn cung” ngăn chặn Tiếu Quý tần cùng Trần Tiệp dư, các nàng làm ra chuyện gì khiến Hoàng hậu tức giận sao?

Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên cùng nhau trò chuyện vui vẻ, Tiếu Bích Hà cùng Trần Vân Nhan đang duy trì tư thế hành lễ tiêu chuẩn còn không dám tùy ý lộn xộn, hai người âm thầm kêu khổ không ngừng, cố tình Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên đều chỉ làm như không nhìn thấy, ai cũng không đề cập tới các nàng.

Chờ đến lúc Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên trò chuyện đủ rồi, Diệp Bội Lan mới tựa như nhớ tới các nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Tiếu Quý tần cùng Trần Tiệp dư đứng lên đi.” Lại nói với phi tần trong điện, “Tối hôm qua mọi người ít nhiều đều bị lăn lộn, sợ là cũng không nghỉ ngơi tốt, nếu không có chuyện gì thì đều giải tán đi. Thái hậu nương nương thân thể không khoẻ, sắp tới cũng không cần đi Vĩnh Phúc cung thỉnh an.”

Hoàng hậu nói xong, ngoại trừ Thẩm Úy Nhiên các phi tần khác đều thức thời hành lễ cáo lui rời khỏi chính điện, rời khỏi Phượng Loan cung trở về chỗ của mình. Tiếu Quý tần cùng Trần Vân Nhan không thể nghi ngờ là như được đại xá, hận không thể lập tức đi được rất xa, không cần lại bị Hoàng hậu nhớ thương. Chỉ là Trần Vân Nhan nhớ tới Trần Vân Noãn không chút nào quan tâm nàng, rốt cuộc cảm thấy có chút không cam lòng, sau khi lên bộ liễn, không phân phó cung nhân hồi Đình Lan hiên, lại nói muốn đến Tử Vũ các của Trần Tu dung.

Trong chính điện Phượng Loan cung chỉ còn lại Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên. Diệp Bội Lan để cung nhân dâng một chén trà nóng làm ấm người cho Thẩm Úy Nhiên, nhưng cũng không lấy thực đơn cho Thẩm Úy Nhiên như đã nói lúc trước ở trước mặt các phi tần.

Diệp Bội Lan không làm vậy, Thẩm Úy Nhiên cũng không chủ động nhắc tới, chỉ ngồi uống trà chờ Diệp Bội Lan nói ra mục đích giữ nàng lại. Hoặc là mặc dù không chủ động nói ra, ít nhất cũng phải là nàng (Diệp Bội Lan) mở miệng trước. Nhưng mà chờ đến khi Thẩm Úy Nhiên uống xong một ly trà nhỏ, Diệp Bội Lan đều chỉ bồi nàng ngồi mà không nói thêm gì. Thẩm Úy Nhiên đặt chung trà xuống, rốt cuộc nghiêm túc nhìn về phía Diệp Bội Lan, đối phương lại nhìn chằm chằm nàng, không khỏi làm nàng cảm thấy không tự tại.

Nếu như nói thứ nhất nàng không muốn thừa nhận tối hôm qua nàng ngủ không ngon, thứ hai không muốn thừa nhận chuyện đó là bởi vì Tiêu Thịnh, hiện tại nàng xem như hiểu rõ chuyện thứ ba bản thân không muốn thừa nhận, có lẽ là về sau muốn chống lại Diệp Bội Lan, hay là nàng chỉ không muốn thấy bản thân ngày sau trở nên thê lương.

Thẩm Úy Nhiên rất rõ ràng bản thân trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, chỉ cần Tiêu Thịnh không buông tay nàng hầu như không có cách nào có thể thoát khỏi thâm cung này. Nàng thấy rất rõ ràng địa vị của Hoàng hậu trong lòng Tiêu Thịnh một chút cũng không thấp, nàng đương nhiên có thể lựa chọn cùng Hoàng hậu đấu, đạp Hoàng hậu xuống, có lẽ nàng có thể thượng vị. Chỉ là, nếu là vì một Tiêu Thịnh, nàng cần gì phải làm vậy? Vì một vị trí không thuộc về mình, đi đánh bạc ngày sau sinh hoạt nhàn nhã, mạo hiểm lớn như vậy, tương lai cũng không xác định được, thật sự cần thiết sao?

Nàng rõ ràng đã thấy qua nhiều nữ nhân bi ai sinh hoạt trong hậu cung, nàng nỗ lực biến bản thân thành người bi ai như vậy, trả giá nhiều như vậy. Chẳng lẽ cuối cùng vì một đoạn tình cảm không được chết già, đem tất cả nỗ lực đều cầm đi đánh cuộc rồi thua? Thẩm Úy Nhiên biết nàng cũng sẽ không cho phép mình làm vậy, tuyệt đối. . .sẽ không cho phép mình làm vậy. Cho nên, có một số chuyện giấu ở trong lòng là được.

Tiêu Thịnh sẽ không biết chuyện này nàng cũng sẽ không chủ động đi nói cũng sẽ không nói cho những người khác, càng sẽ không làm hắn phát hiện, bọn họ sẽ giống như bây giờ hoặc là lấy phương thức lãnh đạm sinh hoạt trong hậu cung, hoặc là cứ như vậy sống hết quãng đời còn lại, nếu nàng có thể chết già.

Nàng sẽ không phản bội Tiêu Thịnh, không phải bởi vì nàng động tâm với hắn, chỉ là bởi vì Thẩm Thừa tướng, Thẩm Du còn có Thẩm phu nhân đều cần phụ thuộc vào Tiêu Thịnh mới có thể sống tốt, nàng hy vọng bọn họ đều có thể sống tốt. Về phần những chuyện khác, cái gì cũng sẽ không có. Nàng động tâm là nàng sai, nàng sẽ nỗ lực đi sửa, Tiêu Thịnh đối với nàng mà nói không khác gì là ngõ cụt, nàng sẽ không để bản thân đi lên tuyệt lộ.

Mà lúc Thẩm Úy Nhiên đang dùng những lời này đi thuyết phục chính mình, cũng không muốn đối với Tiêu Thịnh có tâm tư, nghĩ sâu hơn, nàng căn bản là không thấy rõ ràng tâm của mình đối với Tiêu Thịnh, cho nên lời của Diệp Bội Lan làm nàng cảm thấy có chút chống đỡ không được. . .

Diệp Bội Lan nhìn Thẩm Úy Nhiên cách nàng cũng không xa, thấy nàng thoạt nhìn tựa hồ không thể nào thả lỏng, liền cười nói, “Thẩm Quý phi vì sao cảnh giác nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ là ta thoạt nhìn rất đáng sợ sao? Hay là ta lưu lại bóng ma gì cho Thẩm Quý phi sao?”

Tuy rằng trong lòng Thẩm Úy Nhiên kỳ thật trầm trọng, nhưng đối với Diệp Bội Lan rốt cuộc không muốn biểu lộ nửa phần, mặc dù là trở về Lâm Lang Điện cũng giống vậy không thể biểu hiện ra nửa phần. Nàng cong khóe miệng, hiện ra tươi cười, cùng Diệp Bội Lan nói, “Hoàng hậu nương nương nói quá lời, thần thiếp cũng không có những tâm tư đó.”

“Hoàng thượng tối hôm qua đi Lâm Lang điện tìm Thẩm Quý phi, cùng Thẩm Quý phi nói chút chuyện gì?” Diệp Bội Lan không chút để ý lời Thẩm Úy Nhiên nói, ngược lại hỏi.

Thẩm Úy Nhiên không biết Diệp Bội Lan là có dụng ý gì, cũng không dự định muốn nói cho nàng lời nói thật, chỉ là nghe nàng đề cập tối hôm qua, thì càng cảm thấy trong lòng trầm trọng thêm vài phần, trên mặt tươi cười không thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng che dấu đến thập phần tốt, làm người nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.

Thẩm Úy Nhiên chỉ cười hỏi Diệp Bội Lan, “Hoàng hậu nương nương vì sao đột nhiên hỏi như vậy, là có chuyện gì sao?”

“Thẩm Quý phi không chịu nói ra, ta có thể lý giải.” Diệp Bội Lan nói một câu như vậy lúc sau mới nói tiếp, “Tối hôm qua Hoàng thượng đi Lâm Lang điện tìm Thẩm Quý phi, là vì mẫu phi đi? Thẩm Quý phi cự tuyệt đến Phượng Loan cung gặp mẫu ohi, là quyết định chính xác.”

Thấy Thẩm Úy Nhiên trên mặt rốt cuộc lộ ra một chút biểu tình nghi hoặc, Diệp Bội Lan thầm than A Thịnh quả nhiên không cùng nàng (Thẩm Úy Nhiên) nói rõ ràng, lại nói, “Kỳ thật ta sở dĩ rõ ràng chuyện này, là bởi vì. . .”

Diệp Bội Lan một câu còn chưa nói xong, liền bị một tiếng lanh lảnh của thái giám “Hoàng thượng giá lâm ——” cắt đứt, Thẩm Úy Nhiên lại bởi vì Diệp Bội Lan nói như vậy mà nhìn Tiêu Thịnh mặt mày hớn hở đi vào trong điện, một lòng lại trầm đến đáy cốc.

Nàng cùng Hoàng hậu cùng nhau đứng dậy hành lễ Tiêu Thịnh, nàng chú ý tới hắn đem hai người các nàng hai cùng nhau đỡ lên. Thẩm Úy Nhiên nhớ tới Từ Hi nói với nàng Hoàng thượng thật lòng, không khỏi cảm thấy châm chọc. Nàng cần gì phải ôm chút điểm thật lòng đáng thương làm chính mình quá thê thảm?

“Hoàng hậu cùng Thẩm Quý phi là đang nói những gì?” Tiêu Thịnh vừa mới hạ triều đã chạy đến Phượng Loan cung, trên người còn mang theo hàn ý, duy độc lúc này biểu tình trên mặt hắn, vừa lúc ứng với câu “Khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười”.

Diệp Bội Lan vốn muốn cùng Thẩm Úy Nhiên giải thích quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Thịnh, rốt cuộc là Tiêu Thịnh ở đây, cũng không dám để cho Tiêu Thịnh biết, liền chỉ cười nói, “Thần thiếp cho người tìm một chút thực đơn phù hợp với Thẩm Quý phi, đang định để Thẩm Quý phi nhìn xem.” Thẩm Úy Nhiên đứng ở một bên, mím môi không nói lời nào, nhưng nhẹ gật đầu.

Tiêu Thịnh lại nói, “Hoàng hậu có tâm.” Lại nhìn Thẩm Úy Nhiên, thấy nàng đáy mắt có chút đen, chắc là không nghỉ ngơi tốt, tức khắc cảm thấy đau lòng, nhưng cũng quên suy nghĩ vì sao nàng sẽ không nghỉ ngơi tốt, chỉ hỏi Thẩm Úy Nhiên, “Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?” Lại lập tức nói, “Thẩm Quý phi có biết loại động vật tên ‘gấu mèo'? Nếu lại không nghỉ ngơi cho tốt, sợ là ái phi sẽ phải biến thành bộ dáng như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt.”

Thẩm Úy Nhiên biết con gấu mèo, nghe nói xung quanh hai mắt một vòng màu đen, nhưng Tiêu Thịnh trêu ghẹo làm nàng không có cách nào cảm thấy thú vị, rốt cuộc là cố hiện ra một chút ý cười, “Hoàng thượng đã nói thần thiếp như vậy, thần thiếp đành phải sớm trở về nghỉ ngơi, tránh cho thật sự biến thành ‘gấu mèo’.”

“Ừm, nàng trở về Lâm Lang điện nghỉ ngơi một chút, trẫm lát nữa lại đi nhìn nàng.”

Tiêu Thịnh nhẹ gật đầu đồng ý với Thẩm Úy Nhiên, lúc này không thể nghi ngờ là làm tâm Thẩm Úy Nhiên thắt chặt. Nếu không có lời nói kia của Hoàng hậu, hoặc là nàng đối Tiêu Thịnh không cảm tình gì đặc biệt, thì cũng không đến mức như vậy. Nhưng mà hiện tại, hai loại này hết thảy đều chiếm đầy đủ hết, Thẩm Úy Nhiên mới biết được hóa ra bản thân xem nhẹ cảm tình của mình đối với Tiêu Thịnh, lại chỉ có thể ở trong lòng cười khổ.

Diệp Bội Lan muốn cùng Thẩm Úy Nhiên nói chút chuyện không quan trọng thì Tiêu Thịnh tới, nàng cũng chỉ có thể chờ lại tìm thời gian đi giải thích cùng Thẩm Úy Nhiên. Thấy Thẩm Úy Nhiên bởi vì lời nàng nói, có lẽ là vì hiểu lầm mà lúc nhìn thấy Tiêu Thịnh có chút không đúng, Diệp Bội Lan tuy rằng không muốn Thẩm Úy Nhiên hiểu lầm, nhưng nếu bởi vì chuyện này có thể làm nàng phát giác bản thân đối với Tiêu Thịnh có cảm tình gì hay không cũng xem như là không tồi, nàng rốt cuộc vẫn hy vọng Thẩm Úy Nhiên có thể đối với Tiêu Thịnh cũng giống như Tiêu Thịnh đối với nàng, rốt cuộc nàng vẫn thiên vị Tiêu Thịnh.

Tự mình đưa Thẩm Úy Nhiên lên nhuyễn kiệu, Tiêu Thịnh một lần nữa trở lại trong điện, lúc này mới cùng Diệp Bội Lan cùng đi thấy mẫu phi hắn.

Lúc trước Diệp Bội Lan sẽ muộn đi gặp phi tần đến thỉnh an, là bởi vì lúc nàng vừa muốn đi thì mẫu phi Tiêu Thịnh liền tỉnh, nàng vội vàng chiếu cố mẫu phi hắn, nên mới chậm trễ.

Tiêu Thịnh nghe nói mẫu phi sớm đã tỉnh, liền càng thêm đi nhanh tiến vào trong phòng, không hề lo lắng mình sẽ đánh thức bà. Hắn không có nhiều thời gian, một hồi phải trở về Thừa Càn cung, cho nên cần phải nắm chặt thời gian.

******

Tác giả có lời muốn nói: _(:з” ∠)_ vẫn là hai canh cũng một chương

┭┮﹏┭┮ hôm nay bị cúp điện ngừng một cái ban ngày hảo ngược

_(:з” ∠)_ cái kia thần mã hiểu lầm gì đó chương sau liền giải khai xúc tiến một chút cảm tình 2333333 thuận tiện Hoàng hậu nàng thật sự không phải cố ý! Hoàng Tang không giữ Thẩm Thẩm, một là bởi vì không phải lúc để Thẩm Thẩm gặp mẫu phi hắn, một cái khác là hắn không có nhiều thời gian ở Phượng Loan cung.

Sau đó ý nghĩ của Thẩm Thẩm, hẳn là không khó lý giải đi? Nàng làm không được nghĩa vô phản cố ( vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại), cũng không muốn bản thân về sau lưu lạc đến mức chỉ có thể nhìn Tiêu Thịnh sủng một phi tần khác, cho nên chỉ có thể lựa chọn lúc phát hiện thì liền vứt bỏ phần tình cảm này.

Tình yêu tốt đẹp ở chỗ có thể mang đến rất nhiều biện pháp thay thế vui sướng, nếu không có vui sướng chỉ có thống khổ, hoặc là vui sướng ít vô cùng, vậy muốn đến thì có ý nghĩa gì?

Hoàng Tang nói Thẩm Thẩm là gấu mèo
o(* ̄▽ ̄*)o

Ngày edit: 13/08/2020
Ngày beta: 13/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro