Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Bầu không khí xung quanh có chút ái muội, trong phòng trống trải chỉ có Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh trên giường bốn mắt nhìn nhau, chỉ kém không có y phục hỗn độn. Đôi mắt Thẩm Úy Nhiên từ mơ màng biến thành thanh minh, Tiêu Thịnh vẫn luôn nhìn nàng nên tự nhiên không bỏ qua biến hóa này trong mắt nàng.

Trước kia cảm thấy bộ dáng cố gắng trấn định của Thẩm Úy Nhiên rất đáng yêu, hiện tại nhìn nàng như vậy, không che dấu thất thố, vẫn cảm thấy đáng yêu, trong lòng Tiêu Thịnh tức khắc cảm thấy thoải mái một trận. Hắn nhìn Thẩm Úy Nhiên, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, biểu tình thản nhiên. Đối với Thẩm Úy Nhiên lắp bắp mới nói ra vấn đề, mở miệng trả lời, “Trẫm tự nhiên biết.” Ngữ khí của hắn lại càng như đang nói, nếu ta cũng không biết, còn ai có thể biết?

Thẩm Úy Nhiên bị bộ dáng đương nhiên của Tiêu Thịnh làm nàng thập phần bất đắc dĩ, trả lời như vậy có thể tính là trả lời sao, quả thực không bằng không nghe. Trong lòng thở dài, nàng nửa khép mắt, không nhìn Tiêu Thịnh đang đắc ý dào dạt, một lát sau mới chậm rãi lên án nói, “Hoàng thượng, lại khi dễ thần thiếp.” Đi theo sau là một tiếng thở dài nặng nề, trên mặt càng là dáng vẻ hết sức thương cảm.

Tiêu Thịnh nghẹn cười, nghiêm mặt, giả vờ không vui tiến lên gặm cánh môi của nàng, lại lên án Thẩm Úy Nhiên, “Nếu là hiện tại, trẫm rõ ràng mới là người bị khi dễ.” Sau đó, Tiêu Thịnh nhân lúc Thẩm Úy Nhiên không chú ý, nhanh chóng bắt được một bàn tay của nàng, cách vài tầng y phục sờ đến thứ gì đó lúc này rất có tinh thần.

“Trẫm bị khi dễ.” Tiêu Thịnh ủy khuất nói với Thẩm Úy Nhiên. Bàn tay to rộng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Úy Nhiên cầm thứ rất có tinh thần kia, sau đó tiếp tục lên án nói, “Trẫm bị khi dễ đến thảm như vậy, không nên nhận được chút bồi thường sao?”

Thẩm Úy Nhiên vừa nghe được Tiêu Thịnh lại lên án nàng, lời nói về điểm này đã biến mất không còn bóng dáng, nàng rất rõ ràng lúc này cách vài tầng y phục nàng bị bắt nắm vật gì, cũng biết đến tột cùng là có ý nghĩa gì, nhưng nàng một chút cũng không muốn để Tiêu Thịnh thực hiện được.

Vô tội nhìn Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên dùng ngữ khí càng thêm ngây thơ hỏi hắn, “Vì sao Hoàng thượng lại bị khi dễ? Hoàng thượng vừa mới nói gì thần thiếp một chút cũng nghe không hiểu.” Đôi mắt trong trẻo nhiễm thần sắc nghi hoặc, nhưng tay nàng nắm tiểu hoàng đế lại càng vô tội thoáng dùng sức.

Biểu tình cùng động tác của Thẩm Úy Nhiên làm Tiêu Thịnh càng cảm giác tình yêu của hắn đối với nàng đều hướng về phía hạ thân, không khỏi kêu rên một tiếng. Tiêu Thịnh u oán vô cùng nhìn Thẩm Úy Nhiên, rõ ràng cách mình gần như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, quả thực không thể chịu được.

Lúc này Tiêu Thịnh lại hung tợn ngậm cánh môi của Thẩm Úy Nhiên, tiếp theo hung hãn nói, “Thái y nói chỉ cần qua ba tháng đầu là được, tạm thời cho nàng đắc ý vài ngày, chờ đến lúc đó, trẫm nhất định phải trừng trị nàng vì không nghe lời mới được.” Nhưng trên thực tế lời này nghe ra cũng không có chút lực uy hiếp nào.

“Hoàng thượng rõ ràng là oan uổng thần thiếp a, thần thiếp không nghe lời chỗ nào?” Lực đạo trên tay lại thêm một chút, thậm chí còn di chuyển lên xuống thứ có chút nóng bỏng kia, bộ dáng Thẩm Úy Nhiên vẫn vô tội như cũ, mà ngữ khí so với vừa rồi càng thêm ngây thơ.

Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thịnh dần dần tối sầm lại, Thẩm Úy Nhiên cũng không thu tay lại, ngược lại càng thêm vô tội hỏi, “Hoàng thượng. . .vì sao lại. . .nắm tay thần thiếp mạnh như vậy? Thần thiếp không thể rút ra được.” Tiếp tục vô tội di chuyển lên xuống. . .

Vì vậy, ánh mắt của Tiêu Thịnh càng thêm u oán. Thẩm Úy Nhiên hiện tại mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều không khác gì là không kiêng kỵ trêu chọc dục vọng của hắn, thậm chí là biểu tình, ánh mắt còn có vành tai mượt mà, cái miệng nhỏ phấn nộn cùng bàn tay mềm của nàng, không có cái nào mà không kích thích cùng dụ hoặc hắn. Bên ngoài Tiêu Thịnh u oán, nhưng bên trong lại cảm thấy có chút hối hận, đêm nay muốn cũng không sao, nhưng không thể vui sướng ăn người trong lòng mới là thống khổ nhất!

Buông lỏng tay Thẩm Úy Nhiên bị hắn cầm, Tiêu Thịnh thống khổ nhìn người trong lòng, sau đó quyết đoán lúc Thẩm Úy Nhiên cho rằng bản thân được buông tha, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lúc này, hắn thành công làm Thẩm Úy Nhiên không cần cách y phục đã có thể nắm lấy tiểu hoàng đế.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Tiêu Thịnh từ thống khổ chuyển biến thành an nhàn cùng thư thái, nhưng Thẩm Úy Nhiên lại bối rối. Nàng vốn cho rằng, Tiêu Thịnh chỉ có lúc nào đó không đủ nghiêm trang, nhưng hiện tại vấn đề là, hắn làm Hoàng đế, còn cần nàng phải dùng tay thay hắn giải quyết sao. . .Ừm, Hoàng thượng làm được như vậy, thật sự không dễ dàng.

Trong lòng bàn tay nắm tiểu hoàng đế nóng rực, Thẩm Úy Nhiên nhìn Tiêu Thịnh, yên lặng chuyển đề tài trở lại, lại lần nữa hỏi hắn, “Hoàng thượng còn chưa nói, rốt cuộc là làm sao mà biết được?”

Nàng cũng là hôm nay lúc tắm mới phát hiện được, người khác càng không biết, huống chi nhìn canh giờ Tiêu Thịnh đến chỗ này, căn bản cũng không có khả năng là Lệ Chi báo tin. Nếu không phải người khác nhắc tới với Tiêu Thịnh, vậy chỉ có thể là Tiêu Thịnh vốn đã biết, chỉ là nàng thật sự không muốn tin tưởng khả năng này. Tính chất chuyện này cùng chuyện Tiêu Thịnh muốn nàng dùng tay thay hắn giải quyết đều làm nàng cảm thấy ngây ngốc.

“Trẫm nhớ kỹ nên tự nhiên sẽ biết.” Tiêu Thịnh đối với ánh mắt của Thẩm Úy Nhiên lúc này có chút bất mãn, có chút rầu rĩ không vui nói, “Bất quá là nhớ kỹ một chút chuyện của nàng thôi, khó có thể tiếp thu vậy sao? Đổi lại là người khác, trẫm còn không muốn nhớ đâu.” Tiêu Thịnh cảm thấy bản thân u oán như tiểu tức phụ, cùng với, nếu Thẩm Úy Nhiên còn đối với hắn như vậy, tiểu hoàng đế cũng phải héo. . .

Cho dù không thể tin, cho dù cảm thấy chuyện đó thật sự vượt qua khả năng nhận thức của nàng, Thẩm Úy Nhiên nhìn bộ dáng Tiêu Thịnh u oán đến gần như ai oán, chỉ có thể cười cười, một tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên chủ động hôn môi của hắn, nói, “Có thể chiếm được tâm ý của Hoàng thượng, là vinh hạnh cùng phúc phận của thần thiếp.” Sau đó đầu lưỡi dễ dàng cạy mở khớp hàm của Tiêu Thịnh, dây dưa môi lưỡi của hắn, động tác trên tay cũng dần dần thay đổi từ chậm đến nhanh dần. . .

Tiêu Thịnh không ngờ Thẩm Úy Nhiên sẽ chủ động như vậy, trước kia cho dù chỉ ôm hắn một chút, hắn đã cao hứng rất lâu, mà hiện tại, Thẩm Úy Nhiên lại chủ động hôn hắn. Từ nhân gian đến tiên cảnh, bất quá là vậy. Tiêu Thịnh thừa nhận nụ hôn khó có được này còn có. . .Bởi vì động tác của Thẩm Úy Nhiên mà ở chỗ nào đó càng cảm thấy khó có thể chịu đựng đau đớn cùng vui sướng, còn phải duy trì thần sắc bình tĩnh. Sao hắn có thể thừa nhận rằng hắn rất muốn động tác của nàng nhanh hơn một chút?

Thẩm Úy Nhiên trước kia chưa từng làm chuyện này, chỉ biết rằng có thể làm vậy, nhưng nàng nhìn biểu tình của Tiêu Thịnh giống như không có cảm giác gì, liền chần chờ buông lỏng tay, đồng thời kết thúc nụ hôn này. Ngay lúc nàng buông tay ra, Tiêu Thịnh lại lập tức nắm lấy tay nàng, lại lần nữa bao phủ lên, nói với Thẩm Úy Nhiên, “Làm việc sao có thể bỏ dở nửa chừng?” Lại hôn Thẩm Úy Nhiên, có chút hàm hồ nói, “Không sai biệt lắm còn ba tháng, nàng nói trẫm làm sao bây giờ? Chúng ta hiện tại liền bắt đầu luyện tập.”

. . .

“Ngô, lại nhanh một chút.”

“Động tác quá mạnh, có chút đau. . .”

“Bảo bối, muốn ra. . .nỗ lực hơn. . .”

Thẩm Úy Nhiên chỉ cảm thấy hô hấp của Tiêu Thịnh thô nặng còn có tay của nàng đã trở nên nhức mỏi vô cùng, mà tiểu hoàng đế trong tay sau khi Tiêu Thịnh nói xong trong chốc lát rốt cuộc giật giật, Tiêu Thịnh than thở một tiếng, một cổ mang theo nhiệt độ phun ra. . .Trước đó, Tiêu Thịnh đã để Thẩm Úy Nhiên tránh đi, nên không có dính trên người nàng, làm nàng không khỏi ngẩn người.

Chờ tới lúc phóng thích xong lại nằm đơ trên giường, Tiêu Thịnh rũ mắt quay mặt đi, không biết có phải cảm thấy ngượng ngùng hay không, cũng không nhìn Thẩm Úy Nhiên, lại cố gắng trấn định nói, “Để cung nhân đưa chút nước ấm vào đi, giúp trẫm. . .thu thập một chút.”

Tiêu Thịnh khó xử làm Thẩm Úy Nhiên cảm thấy vô cùng mới lạ, trước khi khoác y phục đi phân phó cung nhân đưa nước ấm vào, nàng thập phần không phúc hậu hỏi, “Hoàng thượng vừa rồi hình như đâu có gọi thần thiếp như vậy, vì sao hiện tại một xưng hô cũng không có?”

Tiêu Thịnh vẫn nằm đơ trên giường như cũ, quay mặt về phía Thẩm Úy Nhiên, nhưng không giương mắt, chỉ đè thấp thanh âm nói, “Bảo bối khi dễ trẫm, còn đối xử với trẫm như vậy, trẫm không vui, muốn tức giận.” Chỉ kém không mếu máo.

Thẩm Úy Nhiên nhịn không được cười khẽ, phối hợp nói, “Thần thiếp biết sai, không nên chọc Hoàng thượng không vui, thỉnh Hoàng thượng ngàn vạn lần không cần tức giận.” Buồn cười nhìn Tiêu Thịnh sau đó hôn trên mặt hắn một cái, mới xuống giường khoác y phục đi phân phó cung nhân đưa nước ấm vào. Tiêu Thịnh quay đầu nhìn thân ảnh Thẩm Úy Nhiên, hai mắt gần như tỏa sáng, khóe miệng lại giương lên thật cao, làm gì còn có bộ dáng vừa rồi. Nhưng trước khi Thẩm Úy Nhiên trở về, hắn liền trở lại bộ dáng rũ mắt mặt không biểu tình.

Sau khi thay Tiêu Thịnh thu thập xong, Thẩm Úy Nhiên một lần nữa nằm trên giường, ngay lập tức đã bị Tiêu Thịnh ôm vào trong lòng. Cằm nhẹ chống trên đỉnh đầu Thẩm Úy Nhiên, Tiêu Thịnh đã không còn bộ dáng khó xử vừa rồi, chỉ thấp giọng nói chuyện khác với Thẩm Úy Nhiên.

“Hai ngày nữa, trẫm dẫn nàng đi gặp mẫu hậu của trẫm.”

Điều chỉnh tư thế một chút để bản thân nằm thoải mái hơn, đáp lại Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên chỉ nói một chữ, “Vâng.”

Tiêu Thịnh lại nói thêm, “Bên Mạnh Quý phi có tin mới, ngày mai trẫm phái người nói tỉ mỉ kế hoạch cho nàng nghe, lúc này sợ là có động tĩnh mới.” Thẩm Úy Nhiên vẫn chỉ nói một chữ “Vâng”.

“Ngủ đi.” Thấy trên mặt Thẩm Úy Nhiên đã hiện lên vẻ mệt mỏi, biết nàng đã mệt, Tiêu Thịnh ôm nàng, nhẹ giọng nói rồi không nói gì nữa. Hơi thở ấm áp của Tiêu Thịnh trên đầu Thẩm Úy Nhiên, nàng tự giác vùi người vào ngực hắn. Mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, vừa vùi vào ngực Tiêu Thịnh một hồi, chỉ cảm thấy buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.

Trong lúc mê man Thẩm Úy Nhiên theo phản xạ đáp ứng Tiêu Thịnh một tiếng, rồi sau đó hoàn toàn nhắm mắt, rất nhanh thì hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Tiêu Thịnh yêu thương đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Úy Nhiên, không đành lòng thở dài, ôm thân mình mềm ấm của nàng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt ngủ.

******

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay bà dì tới, cảm thấy bụng rất khó chịu, vẫn luôn đau, cho nên đến bây giờ cũng chỉ có một chương ~~~~(>_<)~~~~

Về Hoàng Tang, trong vài tháng tới cùng với tương lai không có Thẩm Thẩm, thì muốn giải quyết như thế nào đây, khụ khụ, ╮(╯Д╰)╭ đây là, trời không tuyệt đường con người sao # không, Hoàng Tang buồn còn có tay phải #

Ngày edit: 25/08/2020
Ngày beta: 25/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro