Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tháng mười hai đã đến gần cửa ải cuối năm, đã có vài trận tuyết rơi lớn nhỏ nối tiếp nhau, bầu trời cả ngày đều xám xịt, không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có hơi lạnh kéo dài không tiêu tan. Rất nhiều phi tần đều cảm thấy căn bản không cảm nhận được không khí vui mừng của ngày tết đến gần, nên các cung nhân hầu hạ cũng không quá tốt.

Hoàng thượng gần như là chuyên sủng Thẩm Quý phi, tâm tư đối với các phi tần khác cũng không có. Thân mình Thái hậu nương nương không tốt, không có tinh lực đi quản chuyện này, Hoàng hậu hoàn toàn nghe theo ý tứ Hoàng thượng, mà Hoàng quý phi cùng Mạnh Quý phi đều im lặng không nói một lời, Hiền phi thì không để ý đến chuyện bên ngoài, mà Đức phi thoạt nhìn tựa hồ hoảng sợ không chịu nổi một ngày, về phần các phi tần khác, cũng không có tư cách nói một câu. Cuộc sống này thật sự là tỉnh táo đến hoảng sợ, mê man đến cực điểm.

Trong triều không phải không có ngôn quan khuyên can Hoàng thượng chuyện độc sủng, nhưng mỗi khi có người nhắc tới, trên mặt Hoàng thượng đều khiêm tốn đáp ứng, nghỉ ở trong cung của Hoàng hậu hai đêm, sau đó lại chạy đến chỗ Thẩm Quý phi, nếu lại có người nhắc tới, thì hắn sẽ tiếp tục làm vậy. Hành động vô sỉ, lưu manh rõ ràng như vậy lại làm người cảm thấy bất lực, mặc dù muốn tiếp tục nói chuyện này, nhưng cũng có chút đứng không vững, cho dù biết rõ hành động của Hoàng thượng bất quá là có lệ với bọn họ mà thôi.

Khuyên can vô dụng, tự nhiên có vài đại thần muốn nói bóng nói gió một phen, nhưng thấy Hoàng thượng đột nhiên dùng thủ đoạn sắc bén xử lý một nhóm thần tử có nhiều ác danh mà ngày trước Hoàng thượng chưa từng quản, lại nhanh chóng đề bạt một đám thần tử trẻ tuổi lên, liền biết đây là hành động cảnh cáo bọn họ. Mọi người đều suy xét đến tình cảnh của bản thân, mà hành sự càng nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận chọc phải tai họa làm Hoàng thượng tức giận.

Những thần tử bị trừng phạt đều qua tay Hạ Hầu Tư, người ngày đó tự tiến cử, chứng cứ đầy đủ để định tội, tội danh tự nhiên liền nặng. Lúc trước hắn tra vụ án ám sát Hoàng thượng, quả nhiên tra ra chút thành quả, Hoàng thượng càng xem trọng hắn, hiện giờ lại được Thẩm Thừa tướng thưởng thức, tương lai càng là tiền đồ vô lượng. Lúc trước Hoàng thượng không động vào Đại Lý Tự Khanh Thi đại nhân, nhưng hiện giờ cũng đã vào thiên lao, vị trí trống này hiển nhiên là để lại cho người này (Hạ Hầu Tư).

Ý đồ của Hoàng thượng muốn loại bỏ cựu thần đề bạt tân thần đã rõ ràng đến mức không thể che dấu, mâu thuẫn giữa Hoàng thượng cùng Quốc cữu, Hiền Thân Vương càng ngày càng gay gắt, mà tây chinh sắp tới, thân là cựu thần bọn họ làm sao có thể không càng thêm chú ý lời nói cùng hành động của bản thân? Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, hiện tại bọn họ cũng không thể suy sụp trước, nếu không thì thật sự không có hi vọng khôi phục.

Lúc trước các đại thần đưa nữ nhi vào cung, chẳng qua là muốn giành được sủng ái của Hoàng thượng, tranh thủ nhiều lợi ích cho gia tộc, nếu không đạt được mục đích này, thì có thể có hại, vô luận bỏ được hay không, đều sẽ chọn bỏ qua, theo đó đối với chuyện Hoàng thượng độc sủng Thẩm Quý phi, tất cả đều lựa chọn im miệng không nói.

Thẩm Úy Nhiên đứng trước cửa sổ, nhìn những tán cây trơ trụi ngoài cửa sổ cách đó không xa đang run lên vì bị gió lạnh thổi phần phật, tuyết trắng tích tụ trên cành cây rơi xuống mặt đất hòa cùng bùn đất . Ở Bích Tiêu cung một thời gian nàng cũng đã quen rồi, không quen cũng không có chuyện gì, sau này chỉ cần nàng không bị phạt, nàng vẫn sẽ luôn ở đây.

Nàng phái người đặt cái lu lớn vào trong khố phòng, Tiêu Thịnh cũng không hỏi qua, làm Thẩm Úy Nhiên không khỏi cảm thấy hết sức thư thái. Ngược lại, Tiêu Thịnh rõ ràng mấy ngày nay không đến Bích Tiêu cung, còn thường xuyên hỏi nàng đã ở quen hay chưa, ăn uống như thế nào, lại thường xuyên phân phó Ngự Y Cục đến may y phục mùa đông cho nàng, áo khoác cùng áo choàng đều mang nhiều hình dáng màu sắc khác nhau, vốn dĩ ban đầu không thiếu y phục, tức khắc càng nhiều lên.

Nguyệt sự của nàng đến bây giờ vẫn chưa đến, nàng thật sự có thai hay không, kết quả này sợ là sẽ không có khác biệt gì quá lớn. Tiêu Thịnh để một Thái y đáng tín nhiệm chẩn mạch cho nàng, nhưng rốt cuộc thời gian còn ngắn, nên vẫn chưa rõ ràng, chỉ là Mạnh Thanh Ca sắp tới sẽ chuẩn bị hành động, là chuyện cần phải thận trọng. Mặc dù nàng đã có biện pháp tránh đi, nhưng không xác minh được biện pháp đó có ảnh hưởng đến hài tử trong bụng của nàng hay không, nàng không dám đi thử cũng không đủ khả năng để thử.

“Nương nương, nhuyễn kiệu đã chuẩn bị xong.” Lệ Chi bước lên phía trước, thấp giọng nói với Thẩm Úy Nhiên. Anh Đào đứng bên cạnh Lệ Chi, trong tay của nàng cầm áo choàng để lát nữa Thẩm Úy Nhiên choàng vào khi đi ra ngoài, một tay khác cầm lò sưởi tay đã chuẩn bị tốt.

Thẩm Úy Nhiên xoay người lại, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhẹ, nàng khẽ gật đầu, Lệ Chi liền cầm lấy áo choàng trong tay Anh Đào hầu hạ nàng mặc vào, lại tiếp nhận lò sưởi tay Anh Đào đưa qua, đưa cho nàng. Thẩm Úy Nhiên tiếp nhận lò sưởi tay Lệ Chi đưa qua, Anh Đào cùng Lệ Chi một người đi theo sau nàng, một người đi trước đi mở cửa. Các nàng muốn đến Phượng Loan cung, đêm qua Tiêu Thịnh nói với Thẩm Úy Nhiên, ngày hôm nay khoảng chừng canh giờ này dẫn nàng đi gặp mẫu phi của hắn.

Lệ Chi cùng Anh Đào nói muốn thay nàng trang điểm chải chuốt một phen, nhưng Thẩm Úy Nhiên cũng không có ý tứ kia. Nàng không nói được là cảm giác gì, chỉ là nàng cảm thấy bản thân muốn đi gặp mẫu phi của Hoàng thượng, mà mẫu phi của Hoàng thượng hiện tại hẳn là biết chuyện Hoàng thượng nghỉ ở Bích Tiêu cung, có lẽ cũng biết tâm tư của Hoàng thượng.

Thẩm Úy Nhiên chỉ cảm thấy đối phương chưa chắc sẽ thích nàng, càng không nói đến lần đầu tiên gặp mặt đã nguyện ý tiếp nhận nàng, nếu nàng trang điểm quá mức diễm lệ, nói không chừng còn cảm thấy nàng dựa vào vẻ đẹp mị hoặc Tiêu Thịnh, nói thẳng một chút có lẽ là “Hồ ly tinh”, “Mị chủ”. Nếu đã như vậy, còn không bằng gặp gỡ bình thường, cho dù là bị cho rằng người này có gì tốt hoặc là nói có gì đặc biệt thì tốt hơn ý nghĩ kia nhiều.

Lúc này, Thẩm Úy Nhiên còn chưa biết Như Thái hậu căn bản không thể nhìn thấy nàng đến tột cùng là có bộ dáng gì.

Ngồi trên nhuyễn kiệu đi đến Phượng Loan cung, nàng không cảm thấy khẩn trương thấp thỏm cũng không cảm thấy sợ hãi, Thẩm Úy Nhiên không thể nói được bản thân lúc này có cảm giác gì, chỉ biết nàng sắp nhìn thấy người thập phần quan trọng với Tiêu Thịnh. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đón ý nói hùa, cố tình nịnh hót hay lấy lòng, tựa hồ là cảm thấy nên như thế nào thì cứ thế ấy, nếu đối phương có thái độ tốt, thì nàng cũng sẽ có thái độ tốt, nhưng nếu đối phương vừa bắt đầu đã làm khó dễ nàng, hùng hổ doạ người, nàng không cảm thấy nàng sẽ có thể chịu đựng được.

Trên thực tế nàng đến gặp bất quá cũng là thuận theo ý tứ của Tiêu Thịnh, không thể xem như là nàng chờ mong hay là như thế nào. Hoặc nếu nàng có thể làm mẫu phi của hắn vui vẻ, thì hắn cũng sẽ cao hứng một chút, nhưng nàng lại cảm thấy nàng làm không được. Cho dù là người thập phần quan trọng đối với Tiêu Thịnh, nàng vẫn không làm được tư thái hạ thấp đến mặt đất, chỉ vì để đối phương có thể bố thí cho nàng một chút sắc mặt tốt.

Nhuyễn kiệu ổn định vững chắc đi đến trước Phượng Loan cung, Thẩm Úy Nhiên hạ nhuyễn kiệu, động tác dưới chân hơi dừng lại, đại cung nữ Tuệ Chân của Hoàng hậu đã đi lên trước hành lễ với nàng, còn nói thêm: “Hoàng hậu nương nương chờ Thẩm Quý phi nương nương đã lâu, thỉnh nương nương đi theo nô tỳ.” Đợi Thẩm Úy Nhiên nhẹ gật đầu, Tuệ Chân liền đi ở phía trước dẫn đường.

Đi theo đại cung nữ Tuệ Chân một đường đến bên ngoài phòng ngủ của Hoàng hậu, nhìn thấy Cao Đức Toàn cùng Từ Hi canh chừng ngoài cửa phòng hành lễ với nàng, Thẩm Úy Nhiên liền biết Tiêu Thịnh hiện tại đang ở trong phòng. Tuệ Chân dừng bước, xoay người nghiêng thân mình hành lễ với Thẩm Úy Nhiên, lại hành lễ với Cao Đức Toàn cùng Từ Hi, mới lại nói, “Thẩm Quý phi nương nương, đã đến rồi.”

Thẩm Úy Nhiên lại nhẹ gật đầu, cửa phòng bị người bên trong mở ra, sau đó Diệp Bội Lan từ trong phòng đi ra, liền lại là một trận hành lễ. Diệp Bội Lan cười nhẹ nhìn Thẩm Úy Nhiên, vẻ mặt ôn hoà nói, “Ta nghe thấy bên ngoài hình như có động tĩnh, nên đoán là ngươi đã đến, đi ra thì thấy quả thực là vậy. Đi vào trong phòng đi, Hoàng thượng đang đợi.”

“Hoàng hậu nương nương không cùng đi vào sao?” Thấy Diệp Bội Lan không có ý tứ muốn vào, Thẩm Úy Nhiên liền hỏi một câu, Diệp Bội Lan “Ừm” một tiếng đáp lại nàng, nhưng không nói thêm gì, dẫn theo đại cung nữ Tuệ Chân rời đi. Lúc vào Phượng Loan cung Thẩm Úy Nhiên đã cởi bỏ áo choàng, cũng không ôm lò sưởi tay, cho nên hiện tại cũng xem như y phục gọn nhẹ.

Nhấc chân đi vào, chỉ dựa vào một cái liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Thịnh. Hắn đứng cạnh giường mỉm cười nhìn nàng, mà trên giường một phụ nhân đang ngồi sắc mặt thoạt nhìn có tinh thần, nhưng rõ ràng là trạng thái thân thể không tính là tốt, đó là mẫu phi của Tiêu Thịnh. Thẩm Úy Nhiên nhớ tới lúc trước nàng biết được Thái hậu có ý tưởng chờ sau khi cầm quyền trong tay thì làm Tiêu Thịnh thành người heo, cũng từng nghĩ đến mẫu phi của Tiêu Thịnh chịu khổ sở nhiều năm như vậy có lẽ là thập phần không tốt, hôm nay nhìn thấy thật sự là có loại cảm giác này.

Rõ ràng biết có người vào, nhưng người ngồi trên giường lại không mở mắt ra, mặc dù không muốn nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Úy Nhiên lại mơ hồ cảm thấy hai mắt của bà hoặc là đã bị tổn thương. Hoặc là bởi vì nàng cũng không cảm giác được địch ý gì từ trên người mẫu phi của Hoàng thượng, nhưng đối phương lại không mở mắt nhìn hành động của nàng.

Nếu mẫu phi của Hoàng thượng thật sự muốn cho nàng nhìn sắc mặt, thì bất giác sẽ phát ra địch ý hết sức rõ ràng. Đại khái bởi vì khi một người cảm thấy khó chịu với người khác, khi trong lòng nghĩ muốn cho đối phương khó coi, thì những ý nghĩ này đều sẽ thể hiện qua biểu tình, động tác, cùng cảm xúc bên trong.

Thẩm Úy Nhiên không cố ý bước nhẹ, nhưng ngày thường nàng cũng xem như là đi đường không tiếng động, cũng không có động tác dư thừa gì, cũng có thể xem như là tay chân nhẹ nhàng. Nàng đi đến bên người Tiêu Thịnh, không hành lễ với Tiêu Thịnh, nhưng hành lễ với người trên giường trước, nhẹ giọng nói, “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.”

Như Thái hậu nửa ngồi ở trên giường chỉ nghe thấy một chút tiếng vang rất nhỏ, gần như không nghe thấy người đi đường có thanh âm gì, liền biết nàng xuất thân là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng rất tốt; không nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng, liền nói rõ trên người nàng cũng không mang nhiều trang sức, ăn mặc tương đối thuần tịnh (trắng trong thuần khiết); cùng với không hề có mùi hương dày đặc, nồng đậm, liền rõ ràng nàng đến đây cũng không tô son trét phấn.

Thanh âm của nàng nghe rất ôn hòa, lộ ra cổ hương vị không kiêu ngạo không siểm nịnh*, có thể thấy được người này không thích xu nịnh. Ấn tượng ban đầu xem như không tồi, hơn nữa chuyện lúc trước, có thể biết được nàng là người rất có chủ kiến, có suy nghĩ của mình, không tồi. Nhưng. . .

* Không kiêu ngạo không siểm nịnh: chỉ người đúng mực.

Thẩm Úy Nhiên hơi nâng mắt chú ý người trên giường, đối phương không lập tức miễn lễ nàng, ngược lại là trước mở đôi mắt vốn đang nhắm chặt. Đôi mắt kia, là hốc mắt.

Cho dù lúc trước Thẩm Úy Nhiên sớm đã phỏng đoán, nhưng lúc nhìn thấy rốt cuộc vẫn cảm thấy khiếp sợ. Chỉ là nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nên không đến nỗi sẽ đại kinh thất sắc* hoặc sắc mặt đột biến*, thậm chí là trong nháy mắt, đã gắt gao đè chặt toàn bộ ý tưởng trong lòng.

* Đại kinh thất sắc (大 驚 失 色) sợ đến mất sắc (sợ bay màu :))) chỉ sự hoảng loạn.
* Đột biến: đột nhiên thay đổi.

Từ lúc Như Thái hậu được cứu ra, Tiêu Thịnh chưa từng thấy bà mở mắt, chỉ biết đôi mắt của bà bị thương. Hắn cùng Thẩm Úy Nhiên có thể nói là đồng thời nhìn thấy, nhưng cảm xúc của hắn, so với Thẩm Úy Nhiên thì kích động hơn nhiều.

Bất quá chỉ nhìn thoáng qua, hai tay rũ bên người đã nắm chặt thành thành quyền, dùng sức đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh, môi run run, kiệt lực nhẫn nại mới không thất thố vì những ý nghĩ trong lòng, đau lòng cùng với bộc phát oán hận đối với Thi Thái hậu.

Vốn muốn thử thái độ của Thẩm Úy Nhiên, Như Thái hậu lại cảm nhận được cảm giác đột biến từ trên người Tiêu Thịnh phát ra trước, trên người hắn vốn dĩ là hơi thở ôn hòa, trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Ngay sau đó Như Thái hậu một lần nữa nhắm mắt lại, tuy rằng biến hóa của Tiêu Thịnh thập phần rõ ràng, ít nhiều sẽ suy yếu biến hóa trên người Thẩm Úy Nhiên, nhưng ngoài những điều này, biến hóa trên người Thẩm Úy Nhiên rất nhỏ, hơn nữa bên trong không bao gồm cảm xúc ghét bỏ, chán ghét, chỉ có đồng tình cùng thương hại, cho nên, còn có chút đau lòng.

Thẩm Úy Nhiên có thể bảo trì bình tĩnh cùng lạnh nhạt như vậy, đơn giản là vì nàng đã có chút suy đoán, hơn nữa bản thân cũng không ghét bỏ, chán ghét người như vậy, cùng với xưa nay nàng luôn bình tĩnh cùng lý trí.

Nghĩ đến đó, Như Thái hậu thầm than trong lòng, ánh mắt của Hoàng thượng rất tốt, cho dù giao phó chân tình với người như vậy, cũng không hẳn là chuyện xấu. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Như Thái hậu sớm đã hiểu rõ cũng như nhìn thấu nguyên nhân tạo thành bi kịch của bà, không nhất định người khác, bà có một mối quan hệ không thể thoát ly ra được.

Chỉ là thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, bà cũng không thể trở về để sống lại một đời, thay đổi cùng nghịch chuyển tất cả mọi chuyện, nhưng ít nhất có thể hi vọng Hoàng thượng cùng người hắn yêu không lặp lại những sai lầm của bà trong quá khứ. Bản thân yêu một người tự nhiên là không sai, nhưng nếu không tự biết chuyện này gây tai họa cho cuộc sống của người khác, còn cảm thấy bản thân làm đúng, lúc đó mới là sai lầm lớn nhất.

“Đứng lên đi.” Như Thái hậu gật đầu, miễn lễ Thẩm Úy Nhiên, trên mặt cũng hiện ra ý cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền. Như Thái hậu hơi quay mặt về phía Thẩm Úy Nhiên, lại nói với nàng, “Ngươi chính là nữ nhi của Thẩm Thừa tướng sao? Lại đây ngồi.” Đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh bà.

Thẩm Úy Nhiên đứng dậy, lúc nhìn thấy Như Thái hậu tươi cười, trong nháy mắt nàng nhớ tới Tiêu Xu, trên mặt Tiêu Xu cũng có hai má lúm đồng tiền đẹp mắt như vậy, xem ra là giống mẫu phi của nàng. Như Thái hậu tươi cười rất thật, không giống như là cố ý lừa gạt, có lệ với nàng, Thẩm Úy Nhiên cũng cười đi đến cạnh giường ngồi xuống. Kỳ thật trên thực tế, chỉ trong một thời gian ngắn, đủ loại ý nghĩ vè mẫu phi của Tiêu Thịnh có thể nói là toàn bộ đều điên đảo.

Tiêu Thịnh ở một bên, thấy hai người không tiếng động đều tán thành đối phương, cảm xúc căng chặt ít nhiều lơi lỏng, đặc biệt là nhìn thấy mẫu hậu tươi cười. Hắn đi đến phía sau Thẩm Úy Nhiên, cầm tay nàng. Thẩm Úy Nhiên hơi ngửa đầu nhìn Tiêu Thịnh đứng sau lưng nàng, thấy sắc mặt của hắn đã có chuyển biến tốt đẹp, nhẹ nhàng chớp mắt không tiếng động an ủi, Tiêu Thịnh cũng nhẹ nhàng nhéo tay nàng đáp lại.

Nhưng mà Như Thái hậu lại nói một câu “Mỗi ngày Hoàng thượng đều ân ái với Thẩm Quý phi trăm lần còn cảm thấy chưa đủ sao, ở trước mặt mẫu phi còn mắt đi mày lại như vậy, thật sự cho là ta không biết gì sao?” Làm hai người tức khắc đều từ kinh ngạc biến thành xấu hổ, dời tầm mắt không tiếp tục nhìn đối phương.

Chỉ một lúc sau, không khí trong phòng đã trở nên thập phần hòa hợp.

Ngày edit: 26/08/2020
Ngày beta: 26/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro