Chương 78: Ngất xỉu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Lần gặp mặt đầu tiên với mẫu phi của Tiêu Thịnh nhẹ nhàng hài hòa cùng tự tại hơn những gì Thẩm Úy Nhiên nghĩ, cũng không có chỗ nào khó xử nàng, cho nên lúc sau nói chuyện phiếm đều thập phần thuận lợi cùng thư thái.

Bởi vì biết nàng có thai, nên dặn dò nàng chú ý nhiều thứ, không phải là cảm thấy nàng nhất định không biết hoặc là không ai có thể chiếu cố nàng thật tốt, chỉ là xuất phát từ quan tâm cùng với hi vọng nàng tốt hơn, cảm giác này phi thường rõ ràng, rõ đến mức không cần cẩn thận cũng có thể nhẹ nhàng cảm giác được.

Hơn nữa, điều làm Thẩm Úy Nhiên kinh ngạc là mẫu phi của Tiêu Thịnh không nói nửa câu, cho dù là ám chỉ nửa câu không tốt về hành động của Tiêu Thịnh gần như độc sủng nàng, nói không ngoa, ngay cả một chữ cũng không nhắc đến.

Thẩm Úy Nhiên không biết nên nói đối phương hiểu rõ hay giác ngộ, chỉ là nàng đã từng chứng kiến qua, có lẽ nên nói chuẩn xác hơn một chút, từ lúc nàng đến triều đại này, gặp được Tiêu Thịnh, nàng chứng kiến thức rất nhiều chuyện có liên quan đến Tiêu Thịnh, làm người cảm thấy không thể tin tưởng nhưng cố tình lại chân thật xảy ra. Thay vì nói là chuyện thần kỳ, chi bằng nói Tiêu Thịnh có quá nhiều ý nghĩ điên đảo. Cho nên nàng cũng bắt đầu cảm thấy bản thân tin tưởng hắn, hắn thật sự sẽ làm ra càng nhiều chuyện không thể tưởng tượng. . .

Sau ngày hôm đó, Tiêu Xu cũng đến Phượng Loan cung, gặp được mẫu phi của nàng. Tiêu Xu nhỏ tuổi hơn Tiêu Thịnh một chút, ấn tượng về mẫu phi cũng không khắc sâu, nhưng cốt nhục thân sinh muốn dứt bỏ cũng không dứt bỏ được. Nhiều năm trôi qua, lúc Tiêu Xu lại lần nữa gặp được mẫu phi của nàng, thấy bà thương tích đầy mình, cũng không khắc chế được như Tiêu Thịnh, cảm xúc trong nháy mắt liền vỡ òa, lúc này nàng thoạt nhìn chỉ làm người cảm thấy nàng vẫn tiểu nữ hài, khóc cười đều từ tâm, mà không phải là Công chúa Tiêu Xu đã trở nên đoan trang hơn nhiều.

Hai, ba ngày sau trôi qua, ngày này, lại là ngày đi thỉnh an Hoàng hậu. Trong một thời gian ngắn bầu trời u ám rốt cuộc cũng quang đãng, khói mù tan hết, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi một mảnh tường đỏ ngói xanh, phản xạ ra chút ánh sáng bắt mắt.

Từ sau lễ sắc phong Quý phi của Thẩm Úy Nhiên, Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca đều xuất hiện, mỗi lần đến ngày thỉnh an Hoàng hậu, các nàng đều sẽ xuất hiện mà không giống như trước đây lấy lý do dưỡng thương ở trong cung điện của mình mà không đến Phượng Loan cung.

Hoàng hậu đối với chuyện các nàng đến thỉnh an cũng không có đối đãi đặc biệt, sắc mặt vẫn bình thản như các phi khác, rồi phân phó cung nhân chuẩn bị thêm hai ly trà mà thôi. Chỉ là Hoàng quý phi cùng Mạnh Quý phi cũng không có tư thái như ngày trước, không cố ý khơi mào bất cứ chuyện kích động, cũng không nói lời nào. Bất quá cùng mọi người ngồi một lát, nghe Hoàng hậu dặn dò vài câu cẩn thận thân mình, nếu không có gì thì lại nghe chút chuyện khác mà thôi.

Thỉnh an hôm nay có thể nói là Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca lần lượt tới đến Phượng Loan cung, đều không sớm cũng không muộn. Thẩm Úy Nhiên đến sớm hơn các nàng một chút, sau khi Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca đã yên vị, một lát sau các phi tần gần như đã đến đông đủ. Hoàng hậu gần đây đều xuất hiện hơi muộn một chút, nhưng không có ai oán giận, mọi người đều nhanh chóng quen với chuyện này.

Sau khi ngồi xuống Diệp Bội Lan nâng chung trà lên uống một ngụm trà nóng, dư quang nhẹ quét nhìn chư vị phi tần đang ngồi phía dưới không nói gì. Lau nước trà không tồn tại trên khóe miệng, Diệp Bội Lan mới tươi cười, nói với mọi người, “Năm mới sắp đến, cần chuẩn bị nhiều thứ, Hoàng thượng đã nói với ta, muốn ta suy nghĩ cẩn thận lập một phần danh sách đưa lên. Ta xác thật là người bất công, chỉ cần các tỷ muội ngoan ngoãn, không nháo ra chuyện gì, thì ta càng thích hơn một chút. Cho nên, đến lúc đó nếu ta vô tình nghe được điều gì mà ta không thích, ta e rằng ta sẽ không nguyện ý bỏ qua một cách dễ dàng.”

Những lời này nói ra từ miệng Hoàng hậu, có thể nói là hiếm thấy, phân vị không cao còn có tấn lên, các phi tần đều đang nghĩ lại một chút chuyện mình đã làm, nhưng lại không biết có ý nghĩ gì, chỉ là các nàng đều rất rõ ràng, có vài người —— tỷ như Trần Tu dung, chắc chắn là có thể đi lên.

“Vì năm mới sắp đến, ngày vui như vậy không thể thiếu được muốn chuẩn bị vài bộ y phục mới, hai ngày tới người của Ngự Y Cục sẽ đến chỗ các tỷ muội đo kích cỡ, cũng sẽ cung cấp màu sắc và hoa văn cho các tỷ muội chọn lựa, mọi người chọn ra kiểu hợp tâm ý mình là được.” Sau khi đánh xong một gậy, ngay sau đó Diệp Bội Lan lại cho các phi tần một quả táo.

Đối với một phi tần không thiếu gì như Thẩm Úy Nhiên mà nói, thì chắc chắn không phải là chuyện đáng để nàng cảm thấy vui mừng, nhưng đối với những phi tần không được Hoàng thượng sủng ái, lại không được phi tần địa vị cao che chở, cuộc sống trở nên khó khăn, thực sự là một chuyện này có thể vui mừng.

“Chư vị tỷ muội nếu không có chuyện gì thì sớm trở về đi, hôm nay thời tiết rất tốt, thật ra rất thích hợp để đi dạo xung quanh một chút.” Diệp Bội Lan liếc mắt nhìn các phi tần đang xì xào bàn tán, đuổi bọn họ đi sớm hơn lúc trước.

Ngay lúc này, Mạnh Thanh Ca im lặng hồi lâu lại đột nhiên mở miệng nói, “Gần đây không thể đi thỉnh an Thái hậu nương nương, thần thiếp nghe nói hiện tại thân mình của Thái hậu nương nương không tốt lắm, lại không chịu gặp người. Sau lại nghe nói Hoàng quý phi đi thăm Thái hậu nương nương, không biết Hoàng quý phi có thể nói một chút thân mình của Thái hậu nương nương như thế nào cho chúng ta nghe không, trong lòng các phi tần ít nhiều cũng quan tâm Thái hậu nương nương?”

Diệp Bội Lan thoáng nhìn Mạnh Thanh Ca, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng không nói thêm gì. Thi Di Quang cũng cười như không cười nhìn Mạnh Thanh Ca, sau đó nói, “Mạnh Quý phi một mảnh hảo tâm, đợi lần sau bổn cung đi thăm Thái hậu nương nương nhất định sẽ thay Mạnh Quý phi chuyển lời.” Lại dời tầm mắt, tiếp tục nói, “Lúc trước Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư quan tâm Thái hậu nương nương, bổn cung cũng đã chuyển lời."

Các phi tần ngồi xung quanh Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư nghe thấy Thi Di Quang nói vậy đều sôi nổi nhìn về phía các nàng, phảng phất đang nhìn gì đó mới lạ. Tiết Thời Vũ cúi đầu xuống cũng không nhìn ai, mà Trần Vân Nhan lại ngồi nghiêm chỉnh, vẫn là một bộ sắc mặt không được tốt, thân mình nhu nhược, trên mặt không có biểu tình gì.

Thi Di Quang vừa nói xong, Mạnh Thanh Ca không quan tâm đến lời châm chọc của nàng, chỉ nói, “Nếu Hoàng quý phi đã gặp được Thái hậu nương nương, sao không nói với chúng ta một chút thân mình của Thái hậu nương nương như thế nào? Không chỉ một mình thần thiếp quan tâm Thái hậu nương nương, các tỷ muội ở đây cũng rất quan tâm. Thẩm Quý phi cũng vậy đúng không?”

Êm đẹp bị kéo xuống nước không có cách nào tiếp tục ngồi ở một bên đứng ngoài cuộc, tuy rằng Thẩm Úy Nhiên không cảm thấy bản thân có thể đứng ngoài cuộc. Nàng cong khóe miệng, nhưng tươi cười này thoạt nhìn cũng không có cảm giác gì rõ ràng, quay đầu nhìn về phía Mạnh Thanh Ca, nói, “Sức khỏe của Thái hậu nương nương tốt hay không, các tỷ muội tất nhiên đều quan tâm.”

Mạnh Thanh Ca dường như chỉ chờ một câu như vậy, chờ Thẩm Úy Nhiên nói xong liền một lần nữa nhìn Diệp Bội Lan, cuối cùng cũng nói đến trọng tâm. Nàng mở miệng, tình ý chân thành nói, “Các tỷ muội đều quan tâm Thái hậu nương nương, tuy rằng sẽ quấy rầy Thái hậu nương nương tĩnh dưỡng, nhưng rốt cuộc vẫn muốn nhìn một chút mới có thể cảm thấy an tâm. Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có một đề nghị, thừa dịp các tỷ muội đều ở đây, liền cùng nhau đến Vĩnh Phúc cung thăm Thái Hậu nương nương được không?"

Diệp Bội Lan trầm ngâm, phảng phất đang tự hỏi đề nghị của Mạnh Thanh Ca, qua một lát mới chần chờ nói, “Nếu quấy rầy Thái hậu nương nương tĩnh dưỡng, vậy thì tốt nhất là không nên đi. Nếu làm phiền Thái hậu nương nương dưỡng thân mình, rốt cuộc cũng thập phần không tốt.”

“Chỉ đi một lần mà thôi, thần thiếp cho rằng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa các tỷ muội cũng phải được sự đồng ý của Thái hậu nương nương mới có thể thấy mặt Thái hậu nương nương, nhưng phần tâm ý của mọi người, ít nhất Thái hậu nương nương có thể rõ ràng cảm nhận được. Mà Tiết Tu nghi cùng Trần Tiệp dư, sợ là hiện tại vẫn đang rất lo lắng.” Mạnh Thanh Ca còn nói thêm.

Lúc trước Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều không nhìn thấy mặt Thái hậu, trong mắt những người khác, không biết hiện giờ Thái hậu nương nương rốt cuộc là thật sự bị bệnh, hay là giả vờ bệnh, càng không rõ nếu Thái hậu thật sự bị bệnh, thì rốt cuộc là bị bệnh gì, nặng hay không nặng. Cho nên, lúc Mạnh Thanh Ca đề nghị với Diệp Bội Lan, nàng (Diệp Bội Lan) liền giả vờ thập phần chần chờ, nhưng cuối cùng nhất định sẽ đồng ý đề nghị của nàng (Mạnh Thanh Ca), nếu không Diệp Bội Lan cũng không có cách nào biết được tin chính xác liên quan đến Thái hậu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạnh Thanh Ca sẽ nói ra những lời như đang nói ra nghi hoặc của Diệp Bội Lan.

Diệp Bội Lan vẫn có điều chần chờ, nàng nhìn về phía Thẩm Úy Nhiên, hỏi, “Thẩm Quý phi cho rằng chuyện này có thể hay không?” Hành động này rơi vào mắt những phi tần khác —— tỷ như trong mắt Mạnh Thanh Ca, rõ ràng là có ý muốn xướng vài lời, vì vậy, dựa theo phỏng đoán của nàng, Thẩm Úy Nhiên chắc chắn sẽ nói ra chỗ tốt cùng chỗ xấu.

Thẩm Úy Nhiên không cô phụ hi vọng của Mạnh Thanh Ca, châm chước cẩn thận trả lời Diệp Bội Lan, “Thần thiếp cho rằng nếu thật sự đi thăm Thái hậu, ít nhất cũng có thể rõ ràng tình hình của Thái hậu nương nương, không nói trong các tỷ muội cũng có thể có người giúp được gì đó. Chỉ là đúng như Hoàng hậu nương nương nói, hành động như vậy ít nhiều sẽ quấy rầy đến Thái hậu nương nương tĩnh dưỡng. Thần thiếp không biết làm sao mới tốt, sợ là để Hoàng Hậu nương nương tự mình quyết định.”

Câu cuối cùng rõ ràng giống như là đang nói, Hoàng hậu nương nương ngài tự mình quyết định đi, ngài có thể tự mình gánh vác mọi chuyện, nhưng ngàn vạn lần đừng kéo ta xuống nước, đẩy ta đi gánh tội thay ngài. Lời này xác thật làm một vài phi tần ở trong lòng cười nhạo Thẩm Úy Nhiên một tiếng, nhưng mà các nàng lại rất rõ ràng, nếu các nàng trả lời câu hỏi của Hoàng hậu như vậy, bọn họ cũng sẽ không nói được rốt cuộc là nên hay không nên đi.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên sắc mặt của Diệp Bội Lan trong nháy mắt cứng đờ, giây lát sau bình tĩnh hỏi lại Đức phi một câu, Đức phi hoảng sợ nói một hồi, cũng là ý tứ “Hoàng hậu nương nương ngài tự mình quyết định”. Sau khi hỏi Đức phi, Diệp Bội Lan lại suy nghĩ một lần nữa, cuối cùng nhìn về phía mọi người nói, “Vậy ta đây liền làm chủ, các tỷ muội cùng nhau đến Vĩnh Phúc cung thăm Thái hậu nương nương một lần, canh giờ cũng không còn sớm, hiện tại nên đi thôi.”

Lúc này các phi tần đều không có dị nghị gì, lần lượt đứng dậy đi theo Diệp Bội Lan đi ra bên ngoài chính điện Phượng Loan cung. Mạnh Thanh Ca cũng xem như đạt được mục đích, nhưng trong ánh mắt của nàng không hiện lên nửa phần đắc ý hay biểu tình thành công.

Mạnh Thanh Ca vốn đi phía trước Thẩm Úy Nhiên, nhưng đến lúc đi, nàng lại đi bên cạnh Thẩm Úy Nhiên, chỉ đi trước một chút. Tuy rằng thời tiết tốt hơn ngày trước, nhưng bên ngoài, nhưng mọi người vẫn cùng nhau đi bộ đến Vĩnh Phúc cung, nên đều mặc vào áo choàng hoặc áo khoác, trong tay cầm theo lò sưởi tay, dưới chân là giày thêu có guốc gỗ, phòng ngừa nước tuyết thấm ướt giày.

“Thẩm Quý phi bước đi có vững không, có muốn ta đỡ Thẩm Quý Phi một phen hay không?” Mạnh Thanh Ca “hảo tâm” tiến lên nói chuyện với Thẩm Úy Nhiên.

Thẩm Úy Nhiên mang áo choàng che kín người, nên chỉ có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của Mạnh Thanh Ca, hảo tâm của nàng ta kỳ thật không sai biệt lắm là đang nguyền rủa nàng ngã xuống, tự động lựa chọn không để ý, sau đó tiếp tục bày ra gương mặt tươi cười, thoáng nghiêng đầu nhìn nàng, nói, “Cảm tạ lòng tốt Mạnh Quý phi, chỉ là ta không dám làm phiền Mạnh Quý phi, có Mạnh Quý phi nhắc nhở như vậy, ta nhất định sẽ chú ý một chút, trăm triệu không dám để Mạnh Quý phi vì ta mà lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Thanh Ca nói một câu, nhưng sau đó lại đi lên phía trước.

Mạnh Thanh Ca nhanh như vậy đã không có động tĩnh, nhưng thật ra càng làm Thẩm Úy Nhiên càng thêm cảnh giác hơn với hành động nhìn như đơn giản của nàng. Tiêu Thịnh sớm đã cho người truyền lời với nàng, nàng đã biết được động tác của Mạnh Thanh Ca cùng Tiêu Diễm, nhưng đến cùng nàng không biết cụ thể Mạnh Thanh Ca sẽ làm những gì, nên chỉ có thể chú ý từng nhất cử nhất động của nàng.

Áo choàng rộng hơn y phục rất nhiều, bên trong cất giấu vật gì cũng không dễ dàng bị phát hiện, Thẩm Úy Nhiên không biết Mạnh Thanh Ca có đánh chủ ý như vậy hay không, nhưng nếu đúng là vậy, có lẽ Mạnh Thanh Ca đã ở trên người nàng hoặc chỗ nào khác hạ dược gây chóng mặt thậm chí là hôn mê. Chuyện đó cũng không có gì, Thẩm Úy Nhiên duy chỉ lo lắng nếu Mạnh Thanh Ca thật sự chuẩn bị hạ mê dược với nàng, có ảnh hưởng không tốt đối với hài tử trong bụng nàng thì thật không ổn.

Thẩm Úy Nhiên không biết có tác dụng hay không, nhưng ít nhiều nàng có thể nghĩ đến, nếu Mạnh Thanh Ca thật sự kê đơn nàng, vậy có lẽ không dễ dàng ngửi ra. Cho nên, tuy rằng nhìn có chút ngốc, nhưng nàng vẫn làm bộ ho khan, cầm khăn bưng kín miệng cùng mũi, sau đó nín thở một hồi rồi mới hô hấp, nàng cứ yên lặng lặp đi lặp lại hành động như vậy trong suốt quãng đường. Nàng chỉ có thể dùng phương thức ngây thơ như vậy để an ủi bản thân, nếu thật sự hạ mê dược, mục đích là muốn nàng hít vào trong bụng, ít nhất làm vậy có thể bớt đi một chút.

Nghe thấy tiếng nàng ho khan, Mạnh Thanh Ca hơi quay đầu lại liếc nhìn nàng, nhưng không nói lời giả vờ quan tâm nàng hay có hành động khác, bản thân Thẩm Úy Nhiên cũng có chút không chắc chắn. Dược kia của Mạnh Thanh Ca, dù chỉ hít một chút, cũng có thể phát huy tác dụng sao?

Thẩm Úy Nhiên nhớ đến loại dược mà nàng đã từng nghe trước đây, là loại độc bị người hạ vào giọt sương trên lá sen ở hồ sen mà nàng giả bộ chìm kia, nàng cũng rất lâu sau mới biết được, phái người đi hạ độc, không phải ai khác, đúng là Mạnh Thanh Ca. Cho nên, khi Thẩm Úy Nhiên nhớ đến chuyện đó liền cảm thấy không thể nói được lần này Mạnh Thanh Ca có làm chuyện như vậy nữa hay không, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Tiêu Diễm có lẽ sẽ không đồng ý để Mạnh Thanh Ca dùng dược có dược tính quá mạnh với nàng hoặc là như thế nào, nhưng Mạnh Thanh Ca tuyệt đối sẽ không có ý kiến. Hơn nữa, bên Tiêu Thịnh cũng không có tin tức nói Tiêu Diễm đưa dược từ bên ngoài vào cung cho Mạnh Thanh Ca, vậy có nghĩa là bản thân nàng ta có dự trữ, cho dù là Tiêu Diễm cho người đưa vào, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không dùng. Lúc Thẩm Úy Nhiên suy nghĩ miên man, cũng may bước chân của nàng vẫn ổn định vững chắc như cũ, cũng không ngã hay có gì không ổn.

Các phi tần được Hoàng hậu dẫn đến Vĩnh Phúc cung, bởi vì không cần thỉnh an, nên trận thế này cũng không tầm thường. Nhóm tiểu thái giám canh giữ bên ngoài Vĩnh Phúc cung chợt kinh ngạc vội vàng không ngừng thỉnh an mọi người. Hoàng hậu nói rõ ý đồ các nàng đến đây, tự có tiểu thái giám vào trong thông báo, cũng có tiểu thái giám khác tiến lên dẫn các nàng vào trong chính điện chờ tin tức.

Tống Y Lan nghe được tiếng gõ cửa của tiểu cung nữ liền đi tới cửa phòng, mở cửa phòng ra nghe tiểu cung nữ kia truyền báo, nghe nói là Hoàng hậu nương nương còn có Hoàng quý phi nương nương, Mạnh Quý phi nương nương, Thẩm Quý phi nương nương cùng với rất nhiều người đến thăm Thái hậu nương nương, trước đó muốn thông qua, tất nhiên là phải nói với Thái hậu. Cho dù là không thông qua, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, rốt cuộc trăm triệu không dám giấu giếm.

“Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương dẫn theo Hoàng quý phi nương nương, Mạnh Quý phi nương nương, Thẩm Quý phi nương nương cùng rất nhiều chủ tử cùng nhau đến thỉnh an Thái hậu nương nương.” Tống Y Lan khẽ noid với Thái hậu đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Thái hậu nghe xong hơi mở mắt ra, ý vị không rõ nói một câu, “Đợi lâu như vậy, rốt cuộc xem như là đến rồi sao?” Sau đó mới nói với Tống Y Lan đi phân phó cung nhân thỉnh các phi tần từ phi vị trở lên bao gồm các phi tần đang ở phi vị. Chờ Tống Y Lan phân phó xong trở về, Thái hậu muốn nàng đỡ bà ngồi dậy.

Hoàng hậu lại dẫn theo Thi Di Quang, Mạnh Thanh Ca, Thẩm Úy Nhiên cùng với Hiền phi, Đức phi đi theo cung nhân cùng đến bên ngoài phòng của Thái hậu, sau khi bước vào Thi Di Quang cũng không ngửi được mùi thuốc lần trước. Thái hậu nửa ngồi ở trên giường, búi tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, sắc mặt thoạt nhìn xem như không tốt cũng không xấu, nhưng mảy may không cho người ta cảm giác miễn cưỡng. Hoàng hậu biết tình huống của Thái hậu là như thế nào, nên thập phần rõ ràng bà ta chủ đang cố gắng chống đỡ mà thôi, nhưng rốt cuộc trong mắt Diệp Bội Lan vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, phảng phất ngoài ý muốn với chuyện thân mình của Thái hậu không hư nhược.

Mọi người đi theo Hoàng Hậu cùng thỉnh an Thái hậu, tiếp theo đó là miễn lễ cùng ban tọa, Hoàng hậu ngồi cách giường gần hơn một chút, những người còn lại ngồi phía sau nàng. Diệp Bội Lan nhìn Thái hậu, chỉ hận không thể cầm lấy tay bà, lo lắng nói, “Thân mình của mẫu hậu không sao chứ? Sau khi Thái y chẩn mạch xong thì nói gì? Thần thiếp vẫn luôn không thể thấy mẫu hậu, gần đây đều lo lắng cho sức khỏe của mẫu hậu, hôm nay nhìn thấy mẫu hậu có tinh thần như vậy, nên cũng hoàn toàn cảm thấy an tâm.”

“Ai gia rất tốt, cách ngày chết còn rất xa, Hoàng hậu không cần để tâm.”

Thái hậu lạnh lùng đâm Hoàng hậu một câu, nhìn mặt mấy người khác, rốt cuộc thần sắc có chút hòa hoãn, cũng cùng các nàng nói, “Chỉ là cảm thấy ngày đông lạnh đến lợi hại, mọi người đến Vĩnh Phúc cung thỉnh an ai gia, rốt cuộc quá mức vất vả, nên miễn mọi người thỉnh an. Thân mình của ai còn tốt, chỉ là có chút bệnh cũ, tuy không thoải mái nhưng cũng không nặng lắm, không tính là chứng bệnh nghiêm trọng, không cần lo lắng cho ai gia như vậy.”

Kỳ thật câu nào có thể tin, câu nào không thể tin, hoặc đều không thể tin, trong lòng mọi người có thể nói là có ý nghĩ của bản thân. Nhưng vô luận là như thế nào đi nữa, lời này cũng xem như là lời giải thích, tin hay không tin lại không phải chuyện mà Thái hậu quản.

“Nhìn thấy thân mình của mẫu hậu khoẻ mạnh, các tỷ muội cũng xem như có thể buông xuống lo lắng trong lòng.” Thái hậu cứ như vậy cho Diệp Bội Lan vẻ mặt khó chịu , sắc mặt Diệp Bội Lan không khỏi có chút khó coi, nhưng cuối cùng vẫn ôn tồn trả lời Thái hậu. Thường ngày Thái hậu đều khó xử nàng, nàng đều yên lặng chịu đựng, hôm nay sao có thể không giống vậy?

Trong phòng, lực chú ý của mấy người Thi Di Quang đều đặt trên người Thái hậu cùng Hoàng hậu, lực chú ý đối với những người xung quanh tự nhiên là thấp hơn một chút. Sau khi Hoàng hậu nói xong một câu như vậy, bọn họ đều chờ Thái hậu đáp lại. Cho nên đến lúc Hiền phi kinh hô một tiếng, mọi người chỉ nhìn thấy Hiền phi đang đỡ Thẩm Úy Nhiên không biết vì sao lại đột nhiên ngã xuống.

Thái hậu ngày trước quan tâm thân mình cùng hài tử trong bụng của Thẩm Úy Nhiên nhất, lúc này cũng trong nháy mắt liền lo lắng, mà Hoàng hậu săn sóc Thẩm Úy Nhiên nhất tự nhiên cũng hoảng loạn đứng lên, hai người đều lập tức gọi cung nhân đi thỉnh Thái y lại đây. Trong mắt người khác, đại khái chỉ có lúc này, Thái hậu cùng Hoàng hậu mới có thể đạt thành nhận thức chung như vậy.

******

Lúc Thẩm Úy Nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy ba người Thái hậu, Hoàng hậu còn có Hoàng thượng trên mặt đều là thần sắc quan tâm. Nàng hơi kinh ngạc, lại nhớ đến bản thân còn đang ở trong Vĩnh Phúc cung, liền vội vàng ngồi dậy cáo tội, “Thần thiếp có tội, không biết vì sao lại ngất xỉu, khiến Hoàng thượng còn có Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương kinh hãi, là lỗi của thần thiếp."

Tiêu Thịnh lập tức nắm tay Thẩm Úy Nhiên, hai mắt thâm tình lại thương tiếc nhìn nàng, nói, “Ái phi đột nhiên ngất xỉu, xác thật dọa trẫm sợ không nhẹ. Ái phi như vậy, làm sao trẫm yên tâm để nàng ra ngoài đi lại?” Nghe tựa hồ có chút ý trách móc nặng nề, nhưng mọi người đều rõ ràng trong lời này bất quá là có ẩn ý đau lòng.

Thái hậu thở dài một tiếng, cũng nói, “Thân mình của Thẩm Quý phi càng ngày càng nặng, càng nên ở trong Bích Tiêu Cung dưỡng tốt thân mình. Ai gia thật sự rất khỏe, Thẩm Quý phi chiếu cố tốt bản thân thì ai gia cũng cảm thấy tốt.”

Hoàng hậu chỉ phụ họa lời của Tiêu Thịnh, “Thẩm Quý phi nên chú ý thân mình một chút, đột nhiên ngất xỉu như vậy, Hoàng thượng cùng ta đều sẽ đau lòng.”

“Làm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương lo lắng, là sai lầm của thần thiếp.” Rũ mắt, Thẩm Úy Nhiên chỉ nói một câu như vậy, bất quá là đi ngang qua khán đài mà thôi.

Mạnh Thanh Ca rốt cuộc vẫn hạ mê dược ngay lúc nàng không biết, nhưng dược tính không lợi hại đến mức khiến nàng hoàn toàn ngất đi, chỉ là vì nàng cảm giác được không thích hợp, nên thuận thế ngã xuống, hoàn toàn không cô phụ chờ mong của Mạnh Thanh Ca. Thẩm Úy Nhiên nghĩ đến bản thân vừa mới lén nhìn biểu tình của Mạnh Thanh Ca, chỉ cảm thấy trong ánh mắt của nàng ta ngầm có ý gì đó, thật sự. . .không thể xuất sắc hơn. . .

******

Tiêu Diễm nhận được tin tức Mạnh Thanh Ca truyền đến từ trong cung, biết Thẩm Úy Nhiên hiện tại thật sự có thai, có hài tử của Tiêu Thịnh, tức giận đến mức chỉ kém không nôn ra máu. Chuyện hắn không muốn thấy nhất, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất, đã thật sự xảy ra, làm sao hắn có thể tiếp thu được?

Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, rốt cuộc là sai lầm chỗ nào, Thẩm Úy Nhiên vì sao sẽ tiếp nhận người kia, còn nguyện ý có hài tử của hắn. Rốt cuộc Tiêu Thịnh có gì tốt? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Tiêu Diễm không thể ngồi yên trong thư phòng, đi tới đi lui vài vòng cũng vẫn không nghĩ thông suốt được, tức giận đến mức một quyền thẳng tắp nện vào tường. Tường không có chuyện gì, nhưng tay của hắn thì máu tươi chảy ròng. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: Nhị Thẩm hấp thu khí chất nhị xuẩn của Hoàng Tang rồi, vì vậy cũng yên lặng một phen ╮(╯▽╰)╭

23333 mọi người đều là những người có tài năng diễn xuất, hợp nhau lừa gạt người như vậy thật sự được sao?

~\(≧▽≦)/~ hôm nay phải nộp hơn một vạn cho dì, cầu khen ngợi.

Ngày edit: 27/08/2020
Ngày beta: 27/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro