Chương 79: Ngày mồng tám tháng chạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Chuyện Thẩm Úy Nhiên ngất xỉu ở Vĩnh Phúc cung làm hậu cung Đại Tề hoàn toàn lâm vào trong một bầu không khí quỷ dị. Bầu không khí quỷ dị này vẫn luôn tiếp tục từ một ngày kia, không dừng lại, thậm chí qua bốn, năm ngày sau, vẫn càng trở nên nồng đậm hơn.

Trên triều đình, bởi vì đủ loại cử động của Tiêu Thịnh, làm không ít quan viên cảm thấy bất an, mà trong hậu cung, rất nhiều phi tần càng từng bước cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nhất thời, có thể nói là rất nhiều người trong ngoài đều nơm nớp lo sợ tựa như đi trên băng mỏng, như lâm vào vực sâu.

Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu đều coi trọng hài tử trong bụng của Thẩm Quý phi, nàng đột nhiên ngất xỉu, tất nhiên sẽ không tùy ý xong việc. Lúc trước, cung nhân chỉ thỉnh một Thái y đến đây, lại không tra xét ra vì sao Thẩm Quý phi đột nhiên ngất xỉu, Thái y chỉ nói là do có thai, hơn nữa thân mình của Thẩm Quý phi vốn gầy yếu, cần phải cẩn thận điều dưỡng. Nghe vậy, Hoàng thượng không khỏi càng quan tâm thân mình của Thẩm Quý phi, lập tức lại phân phó Cao tổng quản đi thỉnh hai Thái Y có tư lịch già nhất, kinh nghiệm phong phú nhất đến.

Để ý kỹ một chút, các phi tần đều biết lúc trước Thẩm Quý phi phát hiện có thai, Hoàng thượng thỉnh hai vị Thái y kia vì Thẩm Quý Phi bắt mạch, cùng với người điều trị thân mình của Thẩm Quý phi trong lúc dưỡng thương cũng là bọn họ phụ trách. Những chuyện này nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng người trong hậu cung đều thập phần rõ ràng, hai vị Thái y tư lịch già nhất này chỉ chẩn bệnh cho Hoàng thượng. Tức là ngoại trừ Hoàng thượng, cho dù là Thái hậu, Hoàng hậu, đều không đủ tư cách thỉnh bọn họ đến bắt mạch, nếu Hoàng thượng tự mình mở miệng thì tự nhiên sẽ là chuyện khác.

Hai Thái y ra ngựa, sau khi bắt mạch xong đều kết luận Thẩm Quý phi vì hít phải mê dược nên mới đột nhiên ngất xỉu, cũng không phải do thân thể suy nhược, lại nói hiện tại thân mình của Thẩm Quý phi đã điều trị rất tốt, thai khí cường kiện, cũng không có gì không thích hợp. Lời kia vừa nói ra, tên Thái y bắt mạch trước đó lập tức bị Hoàng thượng không chút lưu tình phạt nặng, cũng không cho hắn cãi lại cùng giải oan.

Đã chẩn bệnh ra Thẩm Úy Nhiên hít phải mê dược nên mới ngất xỉu, mà Hoàng thượng lại phạt nặng tên Thái y trước đó liền ý nghĩa hắn cho rằng có người hãm hại Thẩm Úy Nhiên, hoặc là hãm hại hài tử trong bụng của nàng. Chỉ là dựa theo tình huống hiện tại, hài tử trong bụng của Thẩm Úy Nhiên không có chuyện gì, tuy rằng lúc này đã tra xét, nhưng không biết vì sao chỉ tra được một nửa, Hoàng tượng ra hiệu không cần tiếp tục tra.

Vào cái đêm sau khi dừng chuyện điều tra lại, Hoàng thượng đến Dục Tú cung, nhưng cũng không phải vì lật thẻ bài Mạnh Quý phi. Tất cả mọi người đều không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mọi người đều rõ ràng, khi Hoàng thượng từ trong Dục Tú cung đi ra, trên mặt khó nén tức giận. Hai chuyện này chỉ cần liên kết vào một chỗ, thì không khó phỏng đoán liên hệ giữa hai người, nhưng Hoàng thượng công khai đánh mặt Mạnh Quý phi như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên.

Từ đêm đó, bầu không khí trong hậu cung dần dần trở nên quỷ dị. Cũng sau đêm đó, Thẩm Úy Nhiên bị mạnh mẽ miễn sáng sớm đi thỉnh an Hoàng hậu, cho nên có thể nói là nàng tiếp tục đóng cửa ở trong Bích Tiêu cung sinh hoạt. Hoàng thượng vẫn ngày ngày đến Bích Tiêu cung như cũ, hơn phân nửa sẽ nghỉ ở đây, còn thường xuyên dùng bữa tối trong Bích Tiêu cung, cục diện độc sủng cho tới bây giờ cũng không cải thiện nửa phần, mà mọi chuyện đã hoàn toàn phát triển theo hướng mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất.

Thẩm Úy Nhiên không phải không biết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng hiện tại nàng trên cơ bản là trạng thái không quan tâm, không muốn để tâm đến những chuyện này chút nào. Nàng ngất xỉu trong Vĩnh Phúc cung, tuy rằng nàng rất rõ ràng cũng không thể xem như là chân chính ngất đi, nhưng đồng thời bởi vì hành động của Mạnh Thanh Ca cũng làm nàng ý thức được bản thân cần phải chú ý vấn đề mấu chốt cùng quan trọng.

Trước kia nàng chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, cũng không cần lo lắng mất đi tính mạng, nàng có thể thoải mái thả lỏng tâm tình, mà hiện tại nàng cơ bản có thể xác định là có thai, vậy không thể chỉ cần bảo vệ tốt bản thân giống như trước kia nữa, ngoại trừ bản thân, nàng cũng cần phải bảo hộ hài tử trong bụng.

Không phải không tin Tiêu Thịnh, nhưng rốt cuộc hắn có rất nhiều chuyện cần phải lo, mặc dù đã an bài rất nhiều người thay nàng ngăn chặn nguy hiểm tiềm ẩn, rốt cuộc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, hậu cung trước nay đều thường xảy ra chuyện “vạn nhất”. Nàng không thể trông cậy dựa vào Tiêu Thịnh thì bản thân có thể kê cao gối mà ngủ, nàng cần phải càng cẩn thận, cảnh giác, thận trọng cùng đề phòng hơn.

* Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.

Đêm qua lại rơi một trận tuyết lớn, nhưng sáng sớm hôm nay trời đã trong.

Lệ Chi thấy tuyết rơi dày đặc nên nghĩ ra chủ ý muốn để các cung nhân đắp người tuyết bên ngoài chính điện để cho Thẩm Úy Nhiên vui vẻ. Thẩm Úy Nhiên không thể chạm vào tuyết lạnh, nên cảm thấy đề nghị của Lệ Chi không tồi, cũng không phản đối, bản thân còn đề xuất muốn các cung nhân đắp con thỏ, chó con, con hổ cùng các động vật khác, nếu tốt thì sẽ có thưởng.

Các cung nhân biết Thẩm Quý phi được Hoàng thượng sủng ái cỡ nào, huống hồ Thẩm Quý phi ngày thường ban thưởng cho cung nhân đều rất hào phóng, bất quá bọn họ chỉ cần đắp một chút đồ chơi nhỏ, cũng không phải chuyện gì khó khăn, nên mỗi người đều càng thêm ra sức.

Lúc đầu các cung nhân đều ôm ý tưởng nỗ lực lấy lòng Thẩm Úy Nhiên, nhưng trong chốc lát, bọn họ liền tự mình chơi. Đa số các cung nhân đều xuất thân từ gia cảnh nghèo khổ, khi còn nhỏ không có nhiều đồ chơi để chơi, nếu mùa đông tuyết rơi, chơi ném tuyết cũng xem như là chuyện thập phần thú vị. Sau khi vào cung, tự nhiên không có hứng thú cùng cơ hội chơi tuyết, hiện giờ tuy rằng tuổi cũng xem như là già, nhưng nhiều người cùng nhau chơi ném tuyết như vậy, đều không thể nói vì sao lại khoa trương như vậy.

Sau một canh giờ, bên ngoài chính điện Bích Tiêu cung có rất nhiều con thỏ, chó con, con hổ, còn có đóa hoa nhìn không ra chủng loại, lợi hại hơn một chút tỷ như diều hâu, con nai, nếu lại thêm chút cây cối thì nghiễm nhiên là rừng rậm tuyết. Thẩm Úy Nhiên ôm lò sưởi tay đứng nơi xa xa nhìn “phong cảnh” tốt đẹp này, nhịn không được cảm thán những người này rất khéo tay, cười nói với Lệ Chi thưởng cho tất cả mọi người. Các cung nhân nghe xong đều vui mừng quỳ xuống tạ ơn.

Bên ngoài trời lạnh, trong chốc lát Thẩm Úy Nhiên đã đi vào bên trong. Hôm nay kỳ thật là lễ ngày mồng tám tháng chạp, Thẩm Úy Nhiên khong biết lúc trước trong cung tổ chức như thế nào, nhưng nàng không nghe nói, hay nhận được tin tức nói hôm nay có yến hội, nên cho rằng có phải trong cung cũng không có lễ này hay không. Nhưng sáng nay Anh Đào cùng Lệ Chi đều chủ động nói với nàng hôm nay là lễ ngày mồng tám tháng chạp, Lệ Chi cũng nói rằng cháo mồng tám tháng chạp sẽ đưa đến Bích Tiêu cung trước bữa tối, đây rõ ràng là nhắc nhở nàng chú ý hơn.

Nhưng Thẩm Úy Nhiên chờ đến gần thời gian dùng bữa tối cũng không chờ được một chén cháo mồng tám tháng chạp, ngược lại là chờ được Từ Hi được Tiêu Thịnh phái tới truyền lời. Tiêu Thịnh để Từ Hi truyền lời với nàng, muốn nàng đến Phượng Loan cung, ngay lập tức Thẩm Úy Nhiên trong chốt lát liền biết Tiêu Thịnh có ý tứ gì.

Sau khi nấu cháo cho lễ mồng tám tháng chạp xong, đầu tiên là cung phụng tổ tiên, kính thần tế tổ, lúc sau là biếu tặng thân hữu, nhóm văn võ đại thần, mà còn lại là Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu cùng với các phi tần trong cung chia nhau dùng, đó là ý toàn gia cùng nhau ăn cháo mồng tám tháng chạp. Cũng có thể vì để thuận tiện hơn một chút, trực tiếp bày yến hội trong cung, mời trọng thần vào cung dự tiệc, làm vậy có thể không cần cho người đưa cháo mồng tám tháng chạp đến phủ của bọn họ.

Chỉ là hôm nay không mở yến, có lẽ là trực tiếp đưa đến phủ của nhóm văn võ trọng thần, nếu là vậy các quan viên cũng không rõ mình có nhận được cháo Hoàng thượng ban thưởng hay không, không khỏi làm dấy lên sự lo lắng cùng kinh hoảng trong lòng chúng đại thần.

Trong Phượng Loan cung chỉ có mẫu phi của Tiêu Thịnh, Tam tẩu, chỉ cần chờ Tiêu Xu cùng Tiêu Thịnh đến, liền tương đương người nhà đoàn tụ ở bên nhau chia nhau cháo mồng tám tháng chạp. Mà đến lúc này, Tiêu Thịnh muốn nàng đến Phượng Loan cung dùng bữa tối, vậy thân phận của nàng lập tức sẽ chỉ là. . .thê tử.

Thẩm Úy Nhiên mặc đến kín mít, không đặc biệt trang điểm quá đẹp, nhưng cũng không tùy tùy tiện tiện đến Phượng Loan cung, rốt cuộc là lễ ngày mồng tám tháng chạp. Bên ngoài Phượng Loan cung, lúc nàng vừa xuống nhuyễn kiệu, trùng hợp Tiêu Xu cũng vừa mới đến, hạ nhuyễn kiệu sớm hơn nàng trước một bước nhưng vẫn đứng ở chỗ đó chờ nàng.

Đợi nàng đến gần, Tiêu Xu liền cười hì hì tiến lên kéo cánh tay của nàng, gọi một tiếng, “Tẩu tẩu.” Một câu thân mật, Thẩm Úy Nhiên đoán nàng cũng đã biết những chuyện đó giống nàng, Tiêu Xu chẳng những chịu đựng được mà còn không có nửa điểm kháng cự, càng không có bởi vậy mà có nửa phần xa cách với nàng.

Năm người ngồi quanh cái bàn gỗ tròn vừa phải, sẽ không quá mức chật cũng sẽ không cách quá xa, Tiêu Thịnh một bên ngồi gần Như Thái hậu, bên kia ngồi gần Thẩm Úy Nhiên; Như Thái hậu lại ngồi gần Diệp Bội Lan, Diệp Bội Lan ngồi gần Tiêu Xu, bên còn lại của Tiêu Xu ngồi gần Thẩm Úy Nhiên, năm người cứ như vậy mà ngồi xuống, nhưng rất có hương vị người nhà phổ thông. Chỉ là, rốt cuộc vẫn làm người cảm thấy thiếu vài người. . .

Sau khi bọn họ ngồi xong, hai đại cung nữ của Diệp Bội Lan dẫn nhóm tiểu cung nữ bắt đầu lục tục mang thức ăn lên, trong lúc này, ai cũng không nói gì, cứ việc như vậy, nhưng không khí vẫn làm người cảm giác rất là nhẹ nhàng mà không mang theo một tia áp bách hay áp lực.

Món đưa lên cuối cùng là cháo mồng tám tháng chạp nóng hổi, cháo được nấu thật sự đặc, nhưng rất thơm mềm, bên trong thêm đậu phộng, đậu nành, đậu đen, đậu xanh, táo đỏ còn có hạnh nhân cùng một số hạt khác, trên cùng còn rải nho khô, nhìn rất là mê người. Thẩm Úy Nhiên ngày thường không đặc biệt yêu thích các loại điểm tâm ngọt, nhưng nhìn chén cháo tối nay cũng cảm thấy thập phần muốn ăn, ngược lại không có hứng thú với những món ăn tinh mỹ.

Các món ăn dọn lên xong, chỉ để lại hai đại cung nữ của Diệp Bội Lan hầu hạ Như Thái hậu dùng bữa, những người khác tự nhiên đều lui xuống, bầu không khí vốn xem như nhẹ nhàng lúc này bỗng nhiên khiến người cảm thấy hoàn toàn thoải mái, trên mặt Như Thái hậu rốt cuộc hiện lên tươi cười rõ ràng.

Tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng bà có thể cảm giác được lúc này bọn họ đều đang nhìn mình, Như Thái hậu liền cười, mở miệng nói với những người khác, “Ta đã từng cho rằng đời này ta không thể lại có cơ hội nghe được Thịnh Nhi cùng Xu Nhi gọi ta một tiếng mẫu phi, không nghĩ đến hôm nay còn có thể cùng các ngươi cùng nhau an ổn ngồi ở chỗ này trải qua lễ ngày mồng tám tháng chạp, ăn một bữa cơm thật ngon, thật sự là trời cao ban ân. Cả đời này của ta, ngẫm lại chỉ cảm thấy có Thịnh Nhi cùng Xu Nhi, là điều đứng đắn nhất ta từng làm, cũng làm cho ta cảm thấy hạnh phúc.”

“Thịnh Nhi hiện tại có Úy Nhiên, Úy Nhiên còn có thai, ta cũng cảm thấy an tâm với Thịnh Nhi.” “Nhìn” Tiêu Thịnh một cái, Như Thái hậu ngược lại “nhìn” về phía Tiêu Xu. Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh nhìn nhau, trên mặt đều có ý cười, ngay sau đó hai người đều nhìn về phía Tiêu Xu, Diệp Bội Lan ngồi bên cạnh Tiêu Xu cũng nhìn nàng, Tiêu Xu tức khắc liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tiêu Xu bị mấy người nhìn đến mức trong lòng ứa ra mồ hôi lạnh, trên mặt trừng một đôi mắt to vô tội nhìn về phía mọi người, hoàn toàn là một bộ dáng giả ngu “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”. Như Thái hậu không nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, trên thực tế cho dù thấy được, có lẽ vẫn sẽ nói những lời sau.

“Sắp đến năm mới, Xu Nhi cũng gần mười sáu tuổi rồi. Tuy rằng không cần quá mức sốt ruột, nhưng ta vẫn cảm thấy không bỏ xuống được, ít nhất cũng khiến ta bình tĩnh, đừng chê ta phiền. Lần trước không hỏi ngươi, lần này ta dứt khoát ở trước mặt hoàng huynh cùng hoàng tẩu cùng với Tam hoàng tẩu của ngươi hỏi rõ một câu, hiện tại Xu Nhi có thích ai sao?”

Cho dù có thể đoán được là về chuyện này, nhưng Tiêu Xu không nghĩ đến mẫu hậu hỏi thẳng trước mặt nhiều người như vậy. Cho dù là lén lút hỏi, nàng cũng không thể trả lời trực tiếp, càng đừng nói là trong tình huống hiện tại này.

Tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, Tiêu Xu vốn dĩ trừng lớn hai mắt tức khắc trừng đến lớn hơn nữa, hoảng sợ nhìn Như Thái hậu, chỉ kém không kêu rên một tiếng để phát tiết hoảng loạn trong lòng. Mọi người càng nhìn chăm chú, Tiêu Xu đỏ cả mặt, căn bản không có biện pháp cũng không có khả năng trả lời vấn đề của Như Thái hậu.

Như Thái hậu vẫn mỉm cười chờ Tiêu Xu trả lời, biết nàng tất nhiên sẽ cảm thấy thẹn thùng, nên rất nhanh liền bổ sung thêm một câu bằng phẳng, nói, “Không sao, ở đây không có người ngoài, Xu Nhi nói thẳng ra thì tốt rồi. Đối phương tốt hay không tốt, hoàng huynh của ngươi cũng có thể trước đi tìm hiểu một chút. Chỉ cần con người đối phương tốt, vì ngươi làm chủ cũng không phải không thể, Xu Nhi hoàn toàn không cần lo lắng.” So với biểu tình vô tội vừa rồi của Tiêu Xu mà nói, lúc này biểu tình của Như Thái hậu có thể nói là càng vô tội cùng vô hại hơn, rõ ràng là làm Tiêu Xu cảm thấy thẹn đến mức muốn chui xuống đất nói, cố tình lời bà nói ra có cảm giác phi thường bình thường cùng đứng đắn.

Tiêu Xu cũng xem như không có cách nào với mẫu hậu, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ lên, nhưng khẽ gật đầu, sau đó càng nhẹ “Ừm” một tiếng, đó là toàn bộ câu trả lời. Như Thái hậu nhận được câu trả lời khẳng định từ Tiêu Xu, đó là nói nàng có thích một người, ngay lúc này sao có thể buông tha nàng? Còn chưa chờ Như Thái hậu hỏi tiếp, Tiêu Xu rũ mắt xuống, nói, “Nhưng người kia cũng không có tình cảm gì với A Xu, cho nên A Xu không muốn miễn cưỡng.”

Trong số những người khác, chỉ có Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên đều rất rõ ràng người Tiêu Xu thừa nhận thích là ai, mà bọn họ càng biết rõ ràng hơn, câu nói kia của Tiêu Xu cũng không chính xác. Chỉ là Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan đều không rõ chuyện này, nên không tránh khỏi đều ngẩn ngơ. Diệp Bội Lan cách Tiêu Xu rất gần, có thể dễ dàng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng không giấu được đau thương, có thể thấy được là thật sự rất thích người kia, trong khoảng thời gian ngắn nàng (Diệp Bội Lan) lại không thể đoán được người này có thể là ai.

Như Thái hậu rất muốn hỏi, vì sao Xu Nhi biết đối phương cũng không thích nàng, nhưng rốt cuộc cảm thấy hỏi như vậy cũng không tốt, có thể là nàng còn vì vậy mà thương tâm hồi lâu. Bởi vì Tiêu Xu vừa mới nói một câu ngắn ngủn lại tràn ngập cảm giác thương tâm, cho nên cuối cùng Như Thái hậu chỉ nói, “Suy nghĩ của Xu Nhi rất đúng, nếu không thể tâm đầu ý hợp, thì miễn cưỡng cũng không có tác dụng gì. Đối với những chuyện này có thể nghĩ thông được như vậy, cũng xem như là chuyện tốt. Chẳng qua mẫu phi còn muốn lắm miệng nói một câu, miễn cưỡng tuy rằng không phải là chuyện tốt, nhưng chưa chứng thực được suy đoán của bản thân thì đừng đi đến kết luận, đó không phải là chuyện tốt.”

“Ta trước giờ không thể dạy hai người các ngươi, hiện tại nói những lời này, các ngươi nghe không khỏi sẽ cảm thấy dư thừa, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy nhịn không được.” Như Thái hậu nhớ tới Thi Thái hậu quá mức nhẫn nhịn mà xem quá nhiều suy đoán của bản thân là sự thật, dần dà, tâm cũng trở nên chậm rãi vặn vẹo. Bà không muốn Tiêu Xu trải qua chuyện như vậy “Xem suy đoán hoặc phỏng đoán của bản thân, nhận định là sự thật”.

“A Xu, nếu ngươi nguyện ý, có thể trực tiếp đi hỏi người kia một chút, không cần cố kỵ quá nhiều. Nếu hắn vì vậy mà cảm thấy ngươi không đủ thận trọng, vậy có nghĩa là người này không đáng tin cậy, nếu hắn ta nói lời mơ hồ, không trả lời rõ ràng, liền nói rõ người này thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm, cũng không phải là một phu quân tốt. . .”

Như Thái hậu nói đến đây, lại cảm thấy những lời này không cần phải nói, kỳ thật Tiêu Xu hoàn toàn có thể tự mình đưa ra phán đoán, vì vậy bà không tiếp tục nói nữa, chỉ cười nói, “Xu Nhi chỉ cần nhìn biểu tình của người kia, nghe kỹ lời hắn nói, thì có thể cảm giác được ý tứ của hắn, ta nói lời này lại dư thừa.”

Những lời vừa rồi của Như Thái hậu, không biết làm Tiêu Xu cảm thấy chấn động bao nhiêu lần, ngay cả Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên cùng Diệp Bội Lan cũng cảm thấy. . .thực sự có chút khó tin. Bởi vì lời này của Như Thái hậu rõ ràng là ủng hộ Tiêu Xu chủ động thổ lộ, thẳng thắn thành khẩn tâm ý của mình.

Tuy rằng nam nữ đại phòng của Đại Tề rất nghiêm túc, nhưng dù sao thân phận của Tiêu Xu cũng là Công chúa. Cho dù là ở dân gian, giữa bá tánh bình thường, nếu nữ tử chủ động thổ lộ với nam tử mình ái mộ cũng rất dễ bị người ta xem thường. Nhưng Như Thái hậu lại không để ý đến, thậm chí còn cổ vũ Tiêu Xu chủ động. Thẩm Úy Nhiên đột nhiên cảm thấy có mẫu phi như vậy, Tiêu Thịnh cùng Tiêu Xu ở phương diện nào đó, thực sự là theo mẫu phi của bọn họ.

“Có thể được mẫu hậu dạy dỗ, Xu Nhi không thể không cao hứng, sao có thể ghét bỏ mẫu hậu?” Tiêu Xu thầm than, sau đó mới nói, “Tâm tư của mẫu hậu, Xu Nhi đã hiểu rõ. Nếu Xu Nhi còn cơ hội nhìn thấy hắn. . .nhất định làm theo lời của mẫu hậu, kỳ thật A Xu cũng không muốn lại bỏ lỡ. . .”

Mắt thấy Tiêu Xu sợ là gợi lên chuyện gì thương tâm, lúc Như Thái hậu muốn đáp lại Tiêu Xu, Tiêu Thịnh mới lên tiếng nói, “Muốn nói gì có thể chậm rãi lại nói, đồ ăn sắp nguội, hiện tại trước dùng bữa đi.” Sau đó tự mình động thủ lột một con tôm đặt vào cái đĩa trước mặt Như Thái hậu, lại nói, “Hương vị tôm hấp này không tồi, mẫu hậu nếm thử xem.”

Như Thái hậu lại gật đầu, sau đó Tuệ Chân tiến lên hầu hạ Như Thái hậu dùng bữa, thay Như Thái hậu gắp tôm Hoàng thượng đã lột đưa đến bên miệng bà, như vậy mới xem như thật sự bắt đầu dùng bữa. Thẩm Úy Nhiên cùng Diệp Bội Lan ở một bên làm nền, cả hai cũng không cố ý chen vào trong lúc Như Thái hậu cùng Tiêu Xu đối thoại.

Hôm nay Như Thái hậu có lẽ thật sự phi thường cao hứng, ý cười trên mặt chưa từng dứt. So với lần đầu tiên Thẩm Úy Nhiên nhìn thấy bà, trên mặt hết mức yên bình, bình tĩnh, toàn bộ suy nghĩ đều đã lắng xuống. Có thể nói Thẩm Úy Nhiên cuối cùng bị Tiêu Thịnh đút ăn rất no, nàng cảm giác bản thân trong lúc dùng bữa dường như đều không dừng đũa được, ngược lại toàn bộ quá trình hắn chỉ gắp thức ăn cho nàng cùng mẫu phi của hắn.

Sau khi dùng xong bữa tối mỹ vị, Thẩm Úy Nhiên pha trà nóng cho mọi người. Như Thái hậu chỉ uống một ngụm liền cười hỏi trà là ai pha? Lại nói hương vị rất tốt, biết được là Thẩm Úy Nhiên pha, không khỏi muốn khen hai câu, nhưng không làm người cảm thấy có lệ. Sau đó, tự nhiên lại là một hồi nói chuyện phiếm, nhưng đều nói chút đề tài nhẹ nhàng, thẳng đến khi trên mặt Như Thái hậu xuất hiện vẻ buồn ngủ, Tiêu Thịnh, Tiêu Xu cùng Thẩm Úy Nhiên mới từng người trở về nghỉ ngơi.

Tiêu Xu ngồi trên nhuyễn kiệu hồi Trường Trữ cung nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Thịnh lại cùng hồi Bích Tiêu cung với Thẩm Úy Nhiên. Hai người chen nhau trong nhuyễn kiệu mềm mại, tuy không đến mức gắt gao kề lại gần nhau, nhưng Tiêu Thịnh một hai phải ôm Thẩm Úy Nhiên ngồi trên đùi hắn, lại xem như không có gì khác biệt. Thẩm Úy Nhiên không thể vặn vẹo trên người hắn, cuối cùng chỉ có thể tùy ý hắn, dứt khoát vùi vào trong ngực hắn.

Trong lúc trở về nhớ đến chuyện của Tiêu Xu, Thẩm Úy Nhiên liền dán ở trước ngực Tiêu Thịnh, hỏi, “Chuyện giữa A Xu cùng Tống Hạo Trạch, Hoàng thượng thấy thế nào?”

Lúc trước cho dù là ít nhiều nàng cũng cảm giác được tâm ý của Tiêu Xu đối với Tống Hạo Trạch, cũng chưa từng nới với Tiêu Thịnh, chỉ vì nàng cảm thấy không cần thiết. Sau đó nàng lại biết tâm tư của Tống Hạo Trạch đối với Tiêu Xu, Tống Hạo Trạch vì Tiêu Xu mà chủ động làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu Tiêu Thịnh đã nói sẽ cho Tống Hạo Trạch cơ hội, nên Thẩm Úy Nhiên cảm thấy không cần phải nói quá nhiều. Nhưng đến hiện tại, cả nàng cùng Tiêu Thịnh đều đã thập phần rõ ràng tâm tư của Tiêu Xu, vậy chuyện này cần phải nói khác mới được.

Thẩm Úy Nhiên đại khái có thể đoán được, nếu Tiêu Thịnh đã nói sẽ cho Tống Hạo Trạch cơ hội, đó là nói vô luận Tiêu Xu có ý với hắn hay không đều sẽ không phủ quyết hắn, mà Tiêu Xu có tâm tư kia, tất nhiên là sẽ làm chủ cho bọn họ. Cho nên nàng kỳ thật cũng không phải đang hỏi cái này, Thẩm Úy Nhiên muốn biết là Tiêu Thịnh có thể trực tiếp nói cho Tiêu Xu về chuyện của Tống Hạo Trạch hay không.

Tiêu Thịnh không hiểu lầm, còn thuận lợi bắt được ý tứ của Thẩm Úy Nhiên, trả lời nàng, “Có nói gì tự nhiên chính bọn họ từ từ nói, tuy rằng trẫm là hoàng huynh của A Xu, nhưng trẫm cũng không nhất thiết phải nhúng tay vào những chuyện này.” Một câu nói hoàn toàn rõ ràng rành mạch.

Thẩm Úy Nhiên nghe xong không khỏi khẽ thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy quả nhiên là tác phong của Tiêu Thịnh.

Lúc Tiêu Thịnh ôm Thẩm Úy Nhiên vào trong Bích Tiêu cung, tự nhiên thấy bên ngoài chính điện có rất nhiều con thỏ cùng động vật khác. Rốt cuộc là buổi tối, nhìn không rõ ràng lắm, không phân biệt được là gì, ẩn ẩn có hai phần dọa người. Tiêu Thịnh dừng bước chân, cúi đầu hỏi Thẩm Úy Nhiên, “Nàng thích đi đắp tuyết sao?”

Thẩm Úy Nhiên nghiêng đầu nhin Tiêu Thịnh, thở dài, bất đắc dĩ hỏi lại hắn, “Thần thiếp không đúng mực như vậy sao?” Lại giải thích, “Là thần thiếp để cung nhân đắp một chút, thật sự rất xinh đẹp nên giữ lại, không nghĩ tới trời tối nhìn thấy ngược lại cảm thấy có chút dọa người.”

Tiêu Thịnh ho nhẹ, lập tức đồng ý nói, “Xác thật là có chút dọa người, nếu hù dọa Thẩm Quý phi của trẫm cùng hoàng nhi chưa sinh ra của trẫm thì nên làm sao bây giờ?”

******

Tác giả có lời muốn nói: Thêm mới nội dung 3000 chữ moah moah đại gia cổ vũ ta đều thấy tri kỷ ô ô ô ~~~~(>_<)~~~~

Nhóm bạn ~ trước đi ăn cơm chiều sau đó tiếp tục gõ chữ ╭(╯3╰)╮

******

Mùng tám tháng chạp âm lịch hằng năm là ngày vía đức Thích-ca thành đạo dưới cội Bồ-đề (bodhi), người Trung Quốc kết hợp truyền thống văn hóa dân tộc và sự tích nữ thí chủ Tu-sà-đa (Sujata) cúng dường bát cháo sữa (milk-rice) để tổ chức ngày lễ nấu cháo cúng Phật, hiệp kỵ tổ tiên, tế thần, thiết đãi họ hàng, thân hữu, xóm làng và bố thí cho người nghèo. Cho nên cháo này được gọi là “cháo mùng tám tháng chạp” (臘八粥). Ngoài tên gọi chính đó ra, cháo ngày này còn có các tên gọi khác như cháo Phật, cháo thất bảo, cháo ngũ vị, cháo phước thọ, cháo phước đức, v.v… Vì vậy, lai lịch cháo này có rất nhiều truyền thuyết và cứ liệu đề cập đến, mỗi vùng nói mỗi khác. Song, tập tục cúng cháo này có nguồn gốc liên qua đến ngày kỷ niệm đức Thích-ca thành đạo được tuyên truyền rất sớm.

***

Ngày edit: 30/08/2020
Ngày beta: 30/08/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro