Chương 80: Cản kiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tuyết từng đợt từng đợt rơi xuống, nhiệt độ trong không khí vào sáng sớm vẫn còn lạnh đến lợi hại, trong trướng các tướng sĩ cứ việc mặc áo bông thật dày, trên đầu mang mũ giáp sắt, nhưng hàn khí vẫn chui vào bên trong y phục, thậm chí hận không thể chui vào trong xương cốt, khiến người nhịn không được muốn co người lại, giống như làm vậy là có thể ấm áp hơn một chút.

Vào mùa đông, đối với đại đa số tướng sĩ mà nói, mỗi buổi sáng rèn luyện thân thể có thể nói là chuyện thống khổ nhất, cố tình vẫn tuyệt đối không thể lười biếng. Đã dậy sớm rửa mặt thu thập thật tốt, các tướng sĩ tốp năm tốp ba đi về phía giáo trường, từng đôi tay thô ráp đều cầm một cây trường thương trong tay, trên đầu mũi giáo nhọn sắc bén buộc một vòng tua đỏ, lắc tới lắc lui trong gió lạnh sáng sớm.

Tống Hạo Trạch thẳng người một mình một người trầm mặc đi tới, hắn cũng giống như những người khác, trong tay cầm một cây trường thương, nhưng trên mặt hắn không còn khí chất trầm tĩnh cùng nghiêm túc như ngày trước, ngược lại cho người ta cảm giác một cổ ngây ngốc mà chất phác. Vốn khuôn mặt anh khí tuấn dật cũng bởi vì cổ ngây ngốc cùng chất phác này, cũng không làm người cảm thấy người này có chỗ nào đặc biệt.

Thân mình đột nhiên bị người vỗ thật mạnh một chút, Tống Hạo Trạch xoay người nhìn về phía người kia, là binh lính cùng doanh trướng với hắn. Người này khi nói chuyện cùng động tác mới vừa rồi của hắn, có chút dứt khoát lưu loát cùng tùy tiện, cảm giác không câu nệ tiểu tiết. Hắn có một đôi lông mày đen rậm, nhếch cao lên khi cười, người này cong miệng cười nhìn Tống Hạo Trạch, nói, “Vì sao tự mình đi trước như vậy, cũng không đợi huynh đệ?”

“Sợ chậm trễ thời gian, nên vội vội vàng vàng đi trước, cũng quên nhìn xem những người khác còn ở đó hay không, cũng không phải cố ý không đợi huynh đệ.” Tống Hạo Trạch cũng nở nụ cười, cùng với vẻ ngây ngốc cùng chất phác trên mặt hắn, lại hiện ra cảm giác cổ hủ.

Một người như vậy, cho dù người khác thấy thế nào cũng chỉ cảm thấy hắn tuyệt đối không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng rất nhiều người lại rất rõ ràng, võ nghệ của hắn thập phần không tồi. Bởi vì đồng thời cũng biết trước khi Tống Hạo Trạch đến quân doanh thì hắn vốn là hộ vệ bên người Công chúa, nếu như võ nghệ không cao cường mới có thể thật sự gọi là kỳ quái, nên sẽ không cảm thấy chuyện này có gì không thể tiếp thu.

Đối với đại đa số người mà nói, phạm phải sai làm lớn, thậm chí đã chọc giận Hoàng thượng, còn không mất đi tính mạng, chỉ bị phạt vào trong quân doanh, đã là chuyện tuyệt đối may mắn. Cũng bởi vì như vậy, trên cơ bản sẽ không có người nào cảm thấy tình cảnh của Tống Hạo Trạch cần đồng tình, nhiều nhất là an ủi hắn kỳ thật hắn đã rất may mắn, càng muốn nói thêm vài câu Hoàng thượng quả nhiên nhân từ, lương thiện, lại nói nhiều hơn cũng không dám nói.

Lúc Tống Hạo Trạch vừa đến chẳng qua chỉ là một tiểu mã quan, ngày thường chuyện cần phải làm là cho ngựa ăn, quét tước sạch sẽ chuồng ngựa, xử lý phân ngựa. Bởi vì may mắn có một lần cứu Trần Tướng quân, mới có thể may mắn trở thành binh lính bình thường mà không cần làm mã quan. Lúc đó, Trần Tướng quân được một con ngựa tốt hiếm có, nhưng con ngựa này tính khí mạnh mẽ khó huấn luyện, lại cũng càng khơi dậy tâm tư thuần phục nó của Trần Tướng quân.

Lúc ấy, người dẫn ngựa ra cho Trần Tướng quân vừa lúc là Tống Hạo Trạch, cho nên, hắn cũng ở một bên nhìn Trần Tướng quân thuần phục ngựa như thế nào. Chỉ là con ngựa này tính khí mạnh mẽ vượt quá sự tưởng tượng của Trần Tướng quân, khó tránh khỏi thiếu cảnh giác, hơn nữa vì một vài nguyên nhân khác, làm cho hắn suýt chút từ trên lưng ngựa ngã xuống, một khi ngã xuống sẽ bị vó ngựa dẫm loạn một hồi. Nếu thật sự là như vậy, cho dù không chết, nhưng cũng khó đảm bảo là sẽ không bị thương nặng, mà người ngay lập tức cứu Trần Tướng quân từ trong nguy hiểm đúng là Tống Hạo Trạch.

Trần Tướng quân nhìn thấy võ nghệ của Tống Hạo Trạch, hơn nữa là hắn cứu mình, sau khi nghe nói Tống Hạo Trạch bị Hoàng thượng phạt vào trong quân doanh, lại biết được Tống Hạo Trạch đã từng ở trong quân doanh, nên tự mình làm chủ đề bạt Tống Hạo Trạch làm binh lính bình thường. Bên ngoài là như vậy, nhưng kỳ thật sau chuyện này, rất nhiều lúc Trần Tướng quân đều sẽ dẫn Tống Hạo Trạch theo bên người, ít nhiều vẫn e ngại chuyện hắn bị Hoàng thượng phạt, cho nên mới không cho một chức vị nhỏ.

“Không có chuyện gì.” Người ở phía sau Tống Hạo Trạch hai, ba bước đã sóng vai cùng hắn, không chút để ý nói, tiếp theo lại cùng hắn nói, “Hiện tại xác thật có chút muộn, chúng ta cũng nên đi nhanh lên một chút.” Tống Hạo Trạch cười có chút bối rối gật đầu, sau đó hai người mới cùng nhau đi về phía giáo trường.

Rèn luyện thân thể buổi sáng vừa mới kết thúc, vốn nên là thời gian dùng bữa sáng, nhưng người của Trần Tướng quân tìm Tống Hạo Trạch nói Trần Tướng quân thỉnh hắn đi qua. Vẻ mặt Tống Hạo Trạch ngây ngốc gật đầu với người nọ, lại nói bản thân muốn cất trường thương vào trong doanh trướng rồi mới đi.

Người truyền lời nói hắn giao cho binh lính cùng doanh trướng mang về là được, Tống Hạo Trạch vẫn mang vẻ mặt ngây ngốc kiên trì muốn tự mình đưa về. Người truyền lời khuyên như thế nào cũng không được, cuối cùng không thể không để Tống Hạo Trạch trở về, nhưng trong lòng lại thầm mắng không biết bao nhiêu câu khô khan, cổ hủ, ngu xuẩn.

Lăn lộn một phen, thật vất vả, người truyền lời dẫn Tống Hạo Trạch đến bên ngoài doanh trướng của Trần Tướng quân. Một binh lính canh giữ bên ngoài doanh trướng đi vào trong thông truyền một tiếng, sau khi đi ra mới xốc mành dày nặng thỉnh Tống Hạo Trạch đi vào trong.

Tống Hạo Trạch vừa mới đi vào, nhìn thấy bên trong ngoại trừ Trần Tướng quân thì còn có không ít người ở đây, ngồi quanh một cái bàn gỗ nhỏ dài, còn dư lại vị trí duy nhất có lẽ là để lại cho hắn, trên bàn còn có màn thầu, dưa muối, cháo trắng cùng các loại điểm tâm. Tống Hạo Trạch chất phác ôm quyền hành lễ với mọi người, trong những người này có người lần đầu thấy hắn, không khỏi thắc mắc trong lòng, Trần Tướng quân lại chỉ cười tiếp đón hắn nhanh chóng ngồi xuống.

Chờ đến khi dùng qua bữa sáng, Tống Hạo Trạch cuối cùng cũng biết lúc này Trần Tướng quân tìm hắn qua đây là có chuyện gì. Hóa ra là Trần Tướng quân cùng Thi Tướng quân đánh cược luận võ, ước định người thua phải cởi hết y phục chạy mười vòng trong quân doanh. Loại chuyện này không chỉ liên quan đến trừng phạt, mà càng quan trọng hơn là vấn đề liên quan đến mặt mũi của hai người, tự nhiên ai cũng không muốn thua. Trần Tướng quân nhìn trúng võ nghệ cao cường của hắn, cho nên cho người truyền hắn đến.

Hiện giờ tuy không phải trong lúc hành quân đánh giặc, nhưng cách ngày tết càng ngày càng gần, cách thời gian tây chinh cũng đã rất gần, hành vi đánh cược của Trần Tướng quân cùng Thi tướng quân đặt vào ngày thường, không xem là đại sự gì. Chỉ là cố tình lại ngay lúc như vậy, rốt cuộc làm người cảm thấy không thể nào thoải mái. Tống Hạo Trạch âm thầm thở dài, những người này quả nhiên không đặt chuyện tây chinh ở trong lòng, trên mặt vẫn duy trì biểu tình ngây ngốc cùng chất phác, gật đầu đáp ứng với Trần Tướng quân.

Vị Trần Tướng quân nghe theo lời của Hiền Thân Vương, cho nên hắn có thể tìm ra bước đột phá từ trên người người này, chỉ cần có thể thu phục được Trần Tướng quân, sau lại dần dần tiếp xúc với càng nhiều người của Hiền Thân Vương, cùng với thám thính phân phó cùng mệnh lệnh của Hiền Thân Vương cũng có thể trở nên càng đơn giản hơn một chút.

Không chỉ như vậy, nếu vận khí tốt một chút, còn có thể biết được chút tin tức bên phe Quốc cữu, thậm chí có thể biết được bọn họ nắm giữ bao nhiêu chuyện của Hoàng thượng. Tuy rằng, nếu hắn theo bên người của Quốc cữu, cũng không sai biệt lắm có thể đạt tới hiệu quả như vậy. Nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, người của Hiền Thân Vương nắm giữ không ít tin quan trọng, cùng với, Hiền Thân Vương mới là người khiến Hoàng thượng đau đầu nhất. Cho nên đánh cuộc lúc này, hắn không thể khiến Trần Tướng quân thua, chỉ có thắng, liều mạng chiến thắng, mới có thể làm Trần Tướng quân càng trở nên tín nhiệm hắn hơn.

Tống Hạo Trạch rất rõ ràng bản thân rốt cuộc chọn con đường gì, càng rõ ràng con đường này gặp bao nhiêu trở ngại cùng khó khăn, phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm. Hắn biết hắn tất nhiên sẽ dạo bên ngoài quỷ môn quan hết lần này đến lần khác, nhưng đồng thời hắn cũng rất rõ ràng, không làm những chuyện này, hắn sẽ tiếc nuối cả đời. Hắn muốn nỗ lực sống sót, cũng muốn nỗ lực hoàn thành chuyện bản thân nên làm, sau đó, trong tương lai của hắn, sẽ có người mà hắn cho rằng vĩnh viễn không thể chạm tới. . .

******

Ngày tết càng ngày càng gần, mặc cho thế cục triều đình như thế nào, bầu không khí trong hậu cung đến tột cùng ra sao, nên chuẩn bị chuyện gì thì chuẩn bị. Các cung nhân bắt đầu chuẩn bị cho ngày tết, đèn lồng đỏ thẫm gắn tua rua minh hoàng sắc treo lên cao, lụa đỏ cũng dùng để trang trí, nếu không quan tâm bầu không khí trong hậu cung, sau khi trang trí xong, cảnh tượng trong hậu cung cũng xem như khá ấn tượng.

Thẩm Úy Nhiên ngoại trừ khẩu vị có chút biến hóa thì cũng không có phản ứng nôn nghén, nhưng nàng lại phá lệ trở nên thích ngủ. Một ngày mười hai canh giờ, nàng ngủ hơn bảy, tám canh giờ, vẫn cảm thấy thật sự buồn ngủ đến lợi hại. Nàng có thể không cần đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, Thái hậu bên kia lại càng không, hơn nữa lại trở nên thích ngủ như vậy, cũng không thể dậy sớm.

Kỳ thực mỗi ngày nàng đều đi ngủ đặc biệt sớm, ngày trước đều thức dậy sớm, nhưng bây giờ lại phải chờ tới ngày hôm sau mặt trời dâng cao nàng mới có thể tỉnh lại. Sau khi tỉnh, lại dùng qua bữa sáng, bất quá nghỉ ngơi một canh giờ, lại cảm thấy buồn ngủ đến lợi hại, tiếp theo lại đi ngủ. Lúc này cũng sẽ không ngủ đặc biệt lâu, không sai biệt lắm đến lúc dùng ngọ thiện sẽ tỉnh. Sau ngọ thiện, còn phải ngủ tiếp hơn một canh giờ mới có thể cảm thấy thanh tỉnh một chút, cứ như vậy, một ngày cũng đã trôi qua.

Tiêu Thịnh gần như mỗi ngày đều sẽ đến Bích Tiêu cung bồi Thẩm Úy Nhiên, nhưng rốt cuộc có quá nhiều chuyện cần xử lý, nên chỉ có thể vội đến khuya mới có thể qua, ngày thường Thẩm Úy Nhiên ít nhất còn có thể chờ hắn, hiện tại lại trở nên hoàn toàn không thể. Cho nên Tiêu Thịnh mỗi ngày đến Bích Tiêu cung chỉ có thể nhìn Thẩm Úy Nhiên ngủ, chờ đến ngày hôm sau lúc hắn sắp đi, Thẩm Úy Nhiên lại căn bản còn chưa tỉnh ngủ.

Cũng bởi vì như vậy, Tiêu Thịnh muốn nói vài lời với Thẩm Úy Nhiên căn bản cũng không thể. Nếu hắn muốn biết chút tình hình những ngày gần đây của Thẩm Úy Nhiên, cũng chỉ có thể nghe từ chỗ Lệ Chi cùng Anh Đào. Những điều này đều làm Tiêu Thịnh cảm thấy thật sâu sắc, hắn bị Thẩm Úy Nhiên biến tướng vắng vẻ, mà nguyên nhân quan trọng nhất, là hài tử của bọn họ trong bụng Thẩm Úy Nhiên. Nếu sớm biết rằng, không chỉ là thống khổ có thể nhìn không thể ăn, mà còn thống khổ hơn nữa là lời muốn nói cũng không thể nói ra, thậm chí tra tấn hắn đến nỗi ngay cả gương mặt tươi cười của nàng cũng không thấy được, Tiêu Thịnh cảm thấy hắn nhất định sẽ không để Thẩm Úy Nhiên lại có hài tử nhanh như vậy. . .

Ban đầu biết Thẩm Úy Nhiên trở nên thích ngủ, còn tưởng rằng thân thể nàng làm sao, nhưng Thái y chỉ nói có thai thì sẽ xuất hiện tình huống như vậy, lại nói thân mình nàng không có bất cứ vấn đề gì, Tiêu Thịnh mới có thể cảm thấy hoàn toàn an tâm. Trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy có hài tử sẽ vất vả như vậy, nhưng hiện tại thấy được, chỉ cảm thấy cảm khái lại đau lòng. Lại nghĩ làm thế nào để Thẩm Úy Nhiên nói chuyện với hắn, lại nghĩ làm thế nào để nàng cười với hắn, hắn cũng tuyệt đối không dám vì chuyện này mà đặc biệt đánh thức nàng.

Vốn là cảm thấy Thẩm Úy Nhiên căn bản không có suy nghĩ gì với hắn, nên cho rằng nếu bọn họ có hài tử ít nhiều sẽ có thể cải thiện tình trạng như vậy, tuy rằng lúc ấy, hắn quả thật cũng hy vọng Thẩm Úy Nhiên có thể có hài tử của bọn họ. Nhưng hiện tại xem ra, hắn quả nhiên là lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn sao? Tiêu Thịnh nhìn người trên giường còn ngủ đến ngọt ngào, lại làm thế nào cũng không cam tâm nên cũng chỉ có thể hôn lên má nàng một cái, sau đó tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Tiêu Thịnh hạ triều ngồi nhuyễn kiệu hướng đến Thừa Càn cung, gần đây tuy rằng bận rộn, nhưng mọi chuyện phát triển xem như thuận lợi, nên rốt cuộc cảm thấy đáng giá, tâm tình cũng không tính là quá xấu. Lúc Tiêu Thịnh đang nghĩ ngợi, nhuyễn kiệu lại đột nhiên dừng lại, cắt ngang suy nghĩ của hắn, không khỏi nhíu mày lại.

Bên ngoài nhuyễn kiệu, thanh âm của Từ Hi không hề gợn sóng vang lên, hắn nói với người ngăn cản cỗ kiệu lại, “Cung nữ lớn mật, chẳng lẽ ngươi không biết đây là cỗ kiệu của Hoàng thượng sao, há là ngươi có thể cản? Còn không mau quỳ xuống nhận tội!”

Bên ngoài băng thiên tuyết địa, đứng trong chốc lát đã chịu không nổi, càng không nói là quỳ xuống. Cung nữ cản kiệu của Tiêu Thịnh lập tức quỳ xuống, vội vàng, lại tựa hồ mang theo khóc nức nở trực tiếp nói với Tiêu Thịnh trên nhuyễn kiệu, “Nô tỳ có tội, không nên cản kiệu của Hoàng thượng, chịu trách phạt gì nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện, chỉ là nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng dời bước đến Đình Lan hiên, nhìn chủ tử bệnh nặng của nô tỳ. Chủ tử bệnh rất nặng, nhưng vẫn muốn thấy mặt Hoàng thượng, nô tỳ cũng không có biện pháp nào mới có thể lớn mật làm vậy.”

Ai ở Đình Lan hiên, Tiêu Thịnh không rõ ràng lắm, cho dù là rõ ràng, hắn cũng sẽ không đi. Hắn lại không phải Thái y hay Ngự y, chẳng lẽ nhìn hắn một cái là có thể chữa khỏi bệnh sao? Muốn tranh sủng, muốn ở trong hậu cung tốt một chút, hắn không phải không thể lý giải, nhưng dùng phương thức ngu ngốc như vậy, hắn không có cách nào tiếp thu, hiện tại càng thêm không có cách nào tiếp nhận. Một thời gian trước, Thẩm Úy Nhiên đối xử với hắn như thế nào hắn còn rõ ràng như ngầy hôm qua, lại nghe nói người có thai rất dễ hỉ nộ không bất định, hắn không muốn Thẩm Úy Nhiên lại mặt lạnh.

“Từ Hi, phái người đi thỉnh một Thái y đến Đình Lan hiên. Để cung nữ này trở về, nói thật tốt cho chủ tử nhà nàng, nếu như lại làm ra chuyện như vậy, trẫm nhất định sẽ ấn theo trọng tội chậm trễ quốc sự để xử lý.” Tiêu Thịnh lạnh lùng nói ra, Từ Hi đáp ứng, ngay sau đó liền phân phó thái giám mạnh mẽ khởi kiệu.

Biết rõ hiện nay Hoàng thượng chỉ sủng Thẩm Quý phi, còn phái đại cung nữ của mình đến làm chuyện như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì? Đình Lan hiên. . .Từ Hi nghĩ nghĩ, thật vất vả mới nhớ tới người ở Đình Lan hiên này là muội muội của Trần Tu dung —— Trần Tiệp dư. Từ sau khi Trần Tu dung phạt quỳ Trần Tiệp dư, vị này hành sự thận trọng hơn ngày thường rất nhiều, vậy vì sao hôm nay lại không suy xét hành vi như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

******

Sau khi Thẩm Úy Nhiên tỉnh ngủ, lúc đang rửa mặt thì nghe Lệ Chi cùng Anh Đào nói tối hôm qua Hoàng thượng đã đến, sáng nay lại đi thượng triều. Tính tính thời gian, cũng không sai biệt lắm khoảng năm sáu ngày nàng đều thích ngủ như vậy, càng căn bản không thể nói vài lời với Tiêu Thịnh. Nàng cũng không biết vì sao bản thân sẽ thích ngủ như vậy, nhưng mà buồn ngủ giống như đã cắm rễ trong thân thể của nàng, nói không chừng lúc nào đó liền tập kích nàng, làm nàng chỉ muốn mở to mắt cũng không dễ dàng, chỉ có thể lựa chọn đi ngủ.

Gương đồng chiếu rọi ra gương mặt nhìn không có cảm giác tròn trĩnh, nhưng Thẩm Úy Nhiên tin tưởng nếu mỗi ngày nàng lại ngủ hơn nửa ngày như vậy, ăn cũng không tính là ít, không nói lại thiên vị đồ ngọt, còn rất ít đi lại, tất nhiên rất nhanh sẽ trở nên béo lên. Đây thật sự là một chuyện làm người cảm thấy phát sầu, Thẩm Úy Nhiên nhịn không được thở dài một hơi.

Dùng qua bữa sáng, trong chốc lát Thẩm Úy Nhiên nghe nói Tiêu Thịnh bị đại cung nữ của Trần Vân Nhan cản kiệu lại. Đối với phản ứng của Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên cũng không có quá nhiều ý nghĩ, nhưng nàng lại có nghi hoặc giống như Từ Hi, tuy rằng Trần Vân Nhan hiện tại còn chưa đến mức đến chỗ nào cũng hành sự khiêm tốn, nhưng đoạn thời gian trước biểu hiện của nàng cũng xem như không giống người quá mức ngu ngốc sẽ làm ra loại chuyện này. Nếu nói trong đó còn có chuyện khác, vậy sẽ là cái gì?

Thẩm Úy Nhiên luôn cảm thấy có chút không thích hợp, liền phân phó Lệ Chi phái người đi, cẩn thận tìm hiểu chuyện ở Đình Lan hiên, sau khi giao phó xong, cũng tạm thời gác chuyện này qua một bên. Hôm nay vẫn giống như những ngày trước, sau khi dùng qua bữa sáng, không lâu sau liền thấy buồn ngủ, Thẩm Úy Nhiên ngáp một cái, đã không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể lại lần nữa nằm xuống ngủ.

Vừa tỉnh ngủ, cảm giác vẫn không sai biệt lắm là đến lúc dùng ngọ thiện, Thẩm Úy Nhiên lại hoàn toàn không nghĩ đến vừa mở mắt ra thế nhưng đã nhìn thấy Tiêu Thịnh. Còn buồn ngủ ôm lấy chăn gấm nửa ngồi dậy, Tiêu Thịnh lập tức để gối mềm sau lưng nàng, Thẩm Úy Nhiên chỉ cười nhìn Tiêu Thịnh, hỏi hắn, “Hôm nay Hoàng thượng không vội sao?”

Tiêu Thịnh cũng cười, nói, “Mỗi ngày  trẫm đến cũng chỉ có thể nhìn bộ dáng nàng ngủ, nên đành phải tranh thủ lúc rảnh rỗi đến nhìn nàng, như thế mới có thể nói vài lời với nàng, thật sự là thập phần không dễ dàng.” Nhưng trong lời nói cũng không có nửa phần trách cứ hoặc ý trách cứ.

“Hoàng thượng xử lý chính vụ quá mức vất vả, thường thường không thể nghỉ ngơi thật tốt, trong bụng của thần thiếp là hài tử của Hoàng thượng, tự nhiên là đau lòng Hoàng thượng. Chỉ là hắn quá mức đau lòng Hoàng thượng, lại không có cách nào, mới có thể ngủ phần của Hoàng thượng. Cố tình hắn hiện tại còn ở trong bụng của thần thiếp, nên chỉ có kéo thần thiếp cùng nhau ngủ.” Trong đầu Thẩm Úy Nhiên phảng phất trong nháy mắt hiện lên gì đó, nhưng nàng không bắt lấy ý niệm trong nháy mắt kia, nhưng lúc sau liền nghĩ tới một phen lời nói vừa rồi, còn muốn nói ra.

Tiêu Thịnh nghe nàng nói bừa như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười cũng cảm thấy thập phần ấm áp, liền thuận theo Thẩm Úy Nhiên, nói, “Nếu ngủ thay phần của trẫm, vậy nàng càng nên ăn nhiều hơn một chút, ngàn vạn đừng để hài tử của trẫm bị đói. Nàng đừng chỉ lo ăn phần của mình, còn phần của hài tử lại bỏ qua.”

Thẩm Úy Nhiên thật vất vả thanh tỉnh một chút, cười lắc đầu, vạn phần không muốn nói: “Thần thiếp hiện tại đã có thể ngủ như vậy, nếu còn phải ăn nhiều, chẳng phải là rất nhanh thì thân hình phải béo lên sao? Chờ đến lúc bộ dáng thần thiếp béo lên, Hoàng thượng nói hài tử của Hoàng thượng làm sao có thể ăn nhiều như vậy. Nếu đến lúc ấy rồi, thần thiếp phải làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì, trẫm đều sẽ không ghét bỏ, huống chi, béo lên một chút cũng khá tốt, vừa vặn có thể để Thẩm Thừa tướng cùng Thẩm phu nhân nhìn xem trẫm dưỡng nàng thật tốt.” Tiêu Thịnh không để ý nói, nhưng nhìn hai mắt Thẩm Úy Nhiên tràn đầy ý cười, lại đổi thành một bộ dáng thản nhiên đến cực điểm, bổ sung một câu, “Béo chút, trẫm đè có thịt, cũng càng thoải mái một chút.”

Một câu ngầm đùa giỡn lưu manh như vậy làm Thẩm Úy Nhiên ngẩn người, ngay sau đó lại dở khóc dở cười nhìn Tiêu Thịnh, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, nửa ngày mới nói ra một câu, “Hoàng thượng nếu cũng béo lên chút, thần thiếp cũng sẽ đè càng thoải mái một chút.” Sau khi nói ra xong, Thẩm Úy Nhiên mới phát giác có chỗ không thích hợp, nhưng mà chờ nàng phát giác ra, Tiêu Thịnh đã cười quái dị nói một câu, “Tốt a, lần sau, trẫm để nàng ở trên. . .” Nói xong Tiêu Thịnh còn sờ sờ cằm bản thân, hoàn toàn là bộ dáng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, làm Thẩm Úy Nhiên tức khắc càng cảm thấy dở khóc dở cười.

******

Ngày hôm sau, rất nhiều phi tần đều đã biết chuyện Trần Vân Nhan để đại cung nữ của mình đi cản kiệu của Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng đi gặp nàng một lần mà Hoàng thượng cũng không đi. Các nàng thấy được, Hoàng thượng ít nhất còn để cung nhân đặc biệt đi thỉnh Thái y đến Đình Lan hiên, đã xem như tận tình tận nghĩa.

Hôm nay là ngày thỉnh an Hoàng hậu, nhưng mà Trần Vân Nhan trước một ngày còn bệnh nặng lại xuất hiện trước mặt mọi người, làm không ít phi tần đều kinh ngạc không thôi, càng không rõ nàng đến tột cùng là nàng đang làm những gì. Tuy rằng sắc mặt nàng trắng bệch đến không có một tia huyết sắc, thậm chí ngay cả môi cũng trắng bệch, một thân y phục hồng nhạt làm khuôn mặt nàng càng trắng như tờ giấy mỏng trong suốt, thậm chí, lúc nàng đi vào chính điện Phượng Loan cung, bộ dáng nàng đi đường thoạt nhìn chỉ cần một trận gió tùy tiện cũng có thể thổi bay nàng.

Diệp Bội Lan vốn dĩ không để tâm nhiều đến chuyện này, nhưng nhìn bộ dáng của Trần Vân Nhan, cảm thấy có lẽ cần phải đi tra xem nàng làm chút chuyện gì, vì sao sẽ có hành động như vậy. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt nàng (Diệp Bội Lan) lại nhíu mày nhìn Trần Vân Nhan đang hành lễ thỉnh an với nàng, nói, “Nếu như thân mình của Trần Tiệp dư không khoẻ, thì nên nghỉ ngơi ở Đình Lan hiên thật tốt, trời lạnh như vậy, ở ngoài càng dễ khiến bệnh tình nặng thêm.”

Thanh âm Trần Vân Nhan khàn khàn, âm điệu lại phi thường thấp, thấp đến mức không cẩn thận nghe thì căn bản nghe không rõ nàng đang nói cái gì. “Thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương là bổn phận của thiếp, cũng không dám chậm trễ nửa phần.” Diệp Bội Lan lại trả lời nàng một câu, liền phân phó cung nữ đỡ nàng ngồi xuống.

Chờ đến không sai biệt lắm người đều đến đông đủ, Diệp Bội Lan mới tuyên bố một chuyện khác.

“Lúc trước bổn cung nói qua chuyện tấn cấp theo thông lệ vào năm mới, hiện tại danh sách phi tần đã xác định, chờ đến ngày tết, sẽ có ý chỉ tấn cấp truyền đến nơi ở của các phi tần. Hiện giờ cách ngày tết càng ngày càng gần, ngày vui như vậy, các tỷ muội cũng nên vui mừng. Nếu làm ra chuyện gì không hay, chẳng những bổn cung sẽ không thích, mà Hoàng thượng cũng tuyệt đối sẽ không thích.”

Một câu sau đã ám chỉ cùng uy hiếp, rất nhiều phi tần đều bất động thanh sắc đặt ánh mắt trên người Trần Vân Nhan, nhưng người sau lại ngồi ngay ngắn. Hôm qua Hoàng thượng nói, nếu lại xuất hiện chuyện như đại cung nữ của Trần Vân Nhan thì sẽ ấn theo tội danh chậm trễ quốc sự xử lý, vậy tương đương nói là tử tội. Hiện giờ Hoàng hậu lại nói như vậy, ý tứ trong đó, thật sự thâm sâu. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: ~~~~(>_<)~~~~ cập nhật thành công, thật không dễ dàng.

( ̄^ ̄)ゞ Hoàng Tang lại giở trò lưu manh, quá lưu manh, không có cách nào nhìn thẳng.

Trước 6 giờ chiều nay thêm mới 3000 chữ, đại gia không cần bỏ lỡ nha╭(╯3╰)╮

Ngày edit: 03/09/2020
Ngày beta: 04/09/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro