Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tình huống thích ngủ của Thẩm Úy Nhiên dần dần giảm bớt, mặc dù mỗi ngày vẫn muốn ngủ trong khoảng thời gian không ngắn, nhưng không hề có hiện tượng cả ngày ngoại trừ ngủ thì gần như chuyện gì cũng không làm được. Đối với chuyện này, Tiêu Thịnh cũng cảm thấy thập phần vui mừng, ít nhất, hắn không còn ngay cả muốn nói vài lời với nàng cũng khó khăn, hơn nữa, hắn cũng có chút lo lắng, vẫn luôn thích ngủ như vậy, có thể có cái gì không tốt với thân thể hay không, cho dù Thái y nói không có chuyện gì.

Tuy rằng Thẩm Úy Nhiên cả hai đời cộng lại vẫn là lần đầu tiên mang thai, nhưng nàng cũng từng thấy qua có người trong thời gian mang thai phản ứng rất lợi hại, thập phần chịu tội. Cũng may trước mắt nàng không có phản ứng gì lớn, cũng không có nôn nghén như nhiều người khác, hiện tại nàng ăn ngon, ngủ ngon, nên tâm tình tất nhiên cũng vui sướng.

Lúc trước cảm thấy Trần Vân Nhan có chút kỳ lạ nên phân phó Lệ Chi đi điều tra một hồi, cuối cùng thật sự điều tra ra một chút tin, nhưng mà cũng không có quan hệ gì với nàng. Nếu là trước đây cho dù đã biết Thẩm Úy Nhiên khẳng định cũng sẽ không đi quản, nhưng hiện tại lập trường của nàng cùng trước kia đã hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng nàng để Lệ Chi nói kết quả điều tra cho Hoàng hậu một tiếng, mà hành động đó không thể xem là đi quản, nhưng rốt cuộc chuyện này không có khả năng để nàng nhúng tay vào, mà giao cho Hoàng hậu lại càng tốt hơn.

Từ sau lần Trần Vân Nhan bị Trần Vân Noãn phạt quỳ, thân mình vẫn luôn không thể nào tốt lên, thường xuyên thỉnh Thái y đến Đình Lan hiên bắt mạch cho nàng. Thái y bắt mạch, mặc kệ bệnh tình nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, tất nhiên đều sẽ khai phương thuốc, Thái y khai ra phương thuốc, thì cần phải sắc thuốc, vậy nên tất nhiên sẽ có đủ loại kiểu dáng dược liệu. Trần Vân Nhan đúng là lợi dụng điểm này, trộm thu thập không ít dược liệu.

Thẩm Úy Nhiên không rõ Trần Vân Nhan thu thập dược liệu là muốn làm cái gì, rốt cuộc chỉ biết một vài dược liệu căn cứ vào liều thuốc bất đồng, lại cùng các dược liệu khác phối hợp với nhau thì có thể chứa độc tính, cho dù ngày thường thoạt nhìn chỉ rất bình thường vô hại.

Sở dĩ nói chuyện này không có chút quan hệ với nàng, thứ nhất là hiện tại nàng đã biết chuyện này, không có đạo lý còn chủ động nhảy vào để trúng kế của Trần Vân Nhan, thứ hai là trong những dược liệu đó cũng không có loại có khả năng hại người sảy thai, lại thêm vô luận phối các dược liệu này với nhau như thế nào, cũng không có biện pháp lợi hại đến mức có thể đưa người vào chỗ chết.

Mặc kệ lúc trước Trần Vân Nhan muốn làm chuyện gì, hiện tại nàng cũng xem như là không có biện pháp. Nghĩ đến Trần Vân Nhan bệnh nặng lại không để tâm đến thân thể của mình, ngược lại lại nghĩ đến chuyện này, Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc không rõ ràng lắm, nếu thân thể hoàn toàn suy sụp chẳng lẽ còn có khả năng để làm chuyện khác? Lúc Thẩm Úy Nhiên nghĩ như vậy, đã quên mất lúc trước nàng lấy tính mạng bản thân đi đánh cuộc một phen lại một phen như thế nào.

Hoàng hậu xử lý chuyện này như thế nào Thẩm Úy Nhiên cũng không đi hỏi, cũng không muốn biết. Lúc trước nàng muốn thừa dịp bản thân chưa mang thai muốn tự mình chuẩn bị một chút y phục cho hài tử, bởi vì đoạn thời gian này thích ngủ nên gác lại, hiện tại nàng có tinh lực lại, tự nhiên là tiếp tục làm những việc này.

Sau lễ ngày mồng tám tháng chạp qua một thời gian ngắn, Thái y đến bắt mạch đã có thể xác định là có thai, so với thời gian nàng nghĩ thì còn ngắn hơn một chút. Cho dù trong lòng sớm đã có ý nghĩ của chính mình, cũng thật sự xác định ra cảm giác hoàn toàn không giống. Chỉ cần nghĩ đến trong bụng mình đang ấp ủ một sinh mệnh mới, cũng cảm thấy trong lòng mềm mại, cũng muốn che chở đứa nhỏ này thật tốt.

Trước kia lúc nàng đơn độc bồi Như Thái hậu, Như Thái hậu đã từng nói qua, hài tử trong bụng nàng có quan hệ với nàng, lời nói cùng cử chỉ của nàng đều có khả năng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ này, thậm chí tâm tình nàng tốt hay xấu, hài tử trong bụng cũng có thể cảm nhận được. Chờ đến lúc mang thai lâu hơn một chút, nàng nói chuyện, hài tử cũng có thể nghe thấy, còn sẽ đá bụng nàng đáp lại.

Thẩm Úy Nhiên không có biện pháp nào để kết luận lời này rốt cuộc là có đúng hay không, nhưng hiện tại nàng cũng xem như là tin lời này, người mới làm mẫu thân, không biết có phải đều có tâm tình này hay không, hiện tại nàng cũng chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể khỏe mạnh, cũng hận không thể đưa tất cả thứ tốt nhất cho hắn.

Dựa theo tháng tính qua, đứa nhỏ này sẽ chào đời vào tháng chín. Tháng chín thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, hiện tại nàng có thể trực tiếp chuẩn bị một chút y phục dày. Thẩm Úy Nhiên tính toán ở trong lòng, lại cẩn thận suy nghĩ trên y phục nên thêu chút gì đa dạng mới tốt, bởi vì không biết được là nam hài hay nữ hài, nên chuẩn bị mỗi kiểu khác nhau. Thẩm Úy Nhiên nghĩ nghĩ liền cảm thấy bản thân cũng rất vội, thật sự không rảnh rỗi đi phản ứng chuyện khác.

Những việc này đương nhiên nàng có thể không cần tự mình động thủ, chỉ là cảm thấy chuyện như vậy tự mình làm cùng để cho người khác đi làm, thì cảm giác rất khác biệt. Hiện tại nàng còn có khả năng làm những việc này, sau này có thể không có cơ hội. Tây chinh sau ngày tết không bao lâu, chờ đến tháng chín, không sai biệt lắm là đoạn thời gian hài tử chào đời, tất cả mọi chuyện sẽ có một kết quả cuối cùng.

Không ai có thể biết được kết quả cuối cùng nhất định sẽ như thế nào, nàng không thể không suy xét đến nếu tình huống bất hạnh nhất xuất hiện, hẳn là nên làm như thế nào mới tương đối tốt. Cho dù hiện tại còn có thể nghĩ nhiều như vậy, chờ thật sự đến lúc ấy rồi, không biết rốt cuộc sẽ phát sinh chút chuyện gì, khả năng chuẩn bị trước cũng không có bất cứ tác dụng gì. Chỉ là đứa nhỏ này vô luận là như thế nào cũng phải nghĩ cách giữ được.

Thẩm Úy Nhiên biết nếu thật sự xảy ra chuyện, Tiêu Thịnh đại khái chỉ nghĩ đến chuyện muốn đưa nàng cùng hài tử đi. Muốn đưa hài tử đi, điểm này nàng hoàn toàn đồng ý, nhưng trên thực tế, nàng cũng không nghĩ đến chuyện phải rời khỏi Tiêu Thịnh. Cũng không phải hiện giờ nàng hận không thể trải qua sinh tử cùng Tiêu Thịnh, mà là bởi vì không nghĩ muốn chạy trốn. Không có đạo lý nàng chỉ có thể cùng Tiêu Thịnh đồng cam, lại hoàn toàn không thể cùng hắn cộng khổ*.

* Đồng cam cộng khổ: chia ngọt sẻ bùi, vui sướng cùng hưởng, cực khổ cùng chịu, trong mọi hoàn cảnh đều có nhau.

Đối với nàng mà nói, cả đời này căn bản chính là rất đơn giản. Những chuyện nàng trải qua trong thời gian ngắn ngủn gần một năm, đã khiến nàng thay đổi ý tưởng lúc ban đầu của mình. Tuy rằng chỉ nhìn từ kết quả, khác biệt không lớn như vậy. Nhưng tình hình hiện tại không ổn định, nếu Tiêu Thịnh đổ —— cho dù nàng cũng không cảm thấy sẽ như vậy, nhưng giả sử là có, vậy rốt cuộc nàng nên lưu lại chút đồ cho đứa nhỏ này mới được.

Ở trong một góc nho nhỏ của y phục thêu chữ “Phúc vận xương vinh, phú quý thâm viễn*”, Thẩm Úy Nhiên nhìn kỹ, cảm thấy vừa lòng mới nhẹ thở một hơi, sau đó rốt cuộc mới đặt đồ trong tay mình xuống. Nếu có thể, nàng càng muốn trước dâng hương cầu nguyện, lại thêu những chữ chúc phúc này thì càng thành tâm hơn, chỉ là lại cảm thấy mùi hương kia quá nồng, nên cũng quên đi dự định đó.

* Phúc vận xương vinh, phú quý thâm viễn: vận may sáng sủa, phú quý dài lâu.

Lệ Chi cùng Anh Đào rất nhanh liền thu thập mọi thứ thỏa đáng, Thẩm Úy Nhiên hơi duỗi người một chút, ngồi có chút lâu lại luôn cúi đầu, nên khó tránh cảm thấy mỏi cổ. Hỏi qua Lệ Chi canh giờ nào, Thẩm Úy Nhiên mới biết được cách thời gian dùng bữa tối đã rất gần. Ngày thường lúc này Từ Hi đã đến truyền lời thay Tiêu Thịnh, hôm nay xem như đã muộn, nhưng nghĩ đến một đoạn thời gian dài Tiêu Thịnh thật sự rất vội, vậy nên càng khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc không nghĩ quá nhiều.

Vốn Tiêu Thịnh không sai biệt lắm đã xử lý đại bộ phận mọi chuyện thỏa đáng, đang chuẩn bị đi Bích Tiêu cung bồi Thẩm Úy Nhiên dùng bữa tối, lúc này lại có tin tức trong quân doanh truyền đến. Người âm thầm cho người truyền tin tức vào trong cung đúng là Tống Hạo Trạch, tin tức mấu chốt không thể chậm trễ, nên đành phải xử lý chuyện bên này.

Thời gian tây chinh đã định ra là sau tết Nguyên Tiêu một ngày, hiện tại cách ngày tết khoảng bảy, tám ngày, có thể nói, hiện tại đã đến lúc thập phần gấp rút, không chấp nhận được đột nhiên xuất hiện nửa phần sai lầm.

Lúc trước Thái hậu cho người đi điều tra tình huống của Tống Hạo Trạch trong quân doanh, nhưng tra tới tra lui cũng không tra được thực chất chuyện gì nên tự nhiên chỉ có thể từ bỏ, nhưng Thái hậu khẳng định sẽ giao phó Quốc cữu cho người đề phòng Tống Hạo Trạch một chút. Cũng may lúc Tống Hạo Trạch vẫn còn là Tống hộ vệ, bên ngoài hắn cũng chưa từng tham dự, cho dù chỉ hiểu biết nửa phần chuyện liên quan đến triều đình, chuyện này ít nhiều có thể giảm cho hắn vài phần hiềm nghi làm gian tế trong quân doanh.

Kỳ thật vô luận là đối với hắn, hay là Hiền Thân Vương, hay là Quốc cữu mà nói, hiện giờ đều khuyết thiếu hiền tài, tướng tài, nếu trùng hợp phát hiện hiền tài hoặc tướng tài như vậy, chỉ cần bản thân đối phương không có vấn đề gì, thì khó tránh muốn lung lạc để mình sử dụng. Đây cũng là điều kiện ban đầu để Tống Hạo Trạch trà trộn vào trong quân doanh, thậm chí có thể đạt được tin tức rất quan trọng.

Tin tức Tống Hạo Trạch truyền đến nói tạm thời trong quân doanh không có gì khác thường, thuận tiện đưa danh sách liệt kê tên những người đã xác định không có khả năng để hắn trọng dụng. Danh sách rất dài làm Tiêu Thịnh xem đến nhíu mày, vô luận đã có điều phỏng đoán hay không, nhìn thấy tình huống chia năm xẻ bảy như vậy, hắn tuyệt đối không vui.

Sau khi xem xong tin tức liền để Cao Đức Toàn sao chép một bản nữa, lại phân phó người đưa đến cho Thẩm Du, lúc này Tiêu Thịnh mới đi đến Bích Tiêu cung. Người đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió không có một ngày tốt, mỗi ngày trên đường Thẩm Du hạ triều hồi phủ Thừa tướng, chuyện ám sát vẫn thường xuyên xảy ra, chỉ là vẫn luôn không thành công nên mới dần dần dừng lại, những người đó tất nhiên lại đánh chủ ý khác.

Thân mình Thái hậu càng ngày càng không tốt, lúc trước bà ta thấy vài vị phi tần địa vị cao, cho rằng có thể lợi dụng bọn họ tạo ra chút sương mù, để làm người đoán không rõ rốt cuộc thân thể bà ta tốt hay không tốt, nhưng bà ta lại không biết rằng người vẫn luôn hầu hạ bên người bà ta lại là người có vấn đề nhất? Bà ta muốn chống đỡ nhìn Thi gia giữ được vinh hoa phú quý, hắn cũng hy vọng bà ta có thể chống đỡ thật tốt, như vậy bà ta mới có thể nhìn Thi gia ngã xuống như thế nào, lại thuận tiện nhìn xem sau này bản thân bà ta sẽ phải sống những ngày gì. . .Tất cả những gì hắn muốn làm, cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông*.

* Gậy ông đập lưng ông: 1. (Nghĩa đen) Ông già cầm gậy của mình đập vào lưng mình. 2. (Nghĩa bóng) Muốn làm điều có hại cho người khác nhưng chính điều ấy lại xảy ra với mình.

Tiêu Thịnh đến Bích Tiêu cung, cũng giống như ngày thường trước tiên đi thiên điện rửa mặt chải đầu, thay một thân y phục mang theo hàn khí ra mới đi gặp Thẩm Úy Nhiên. Đã hoàn toàn xác định Thẩm Úy Nhiên thật sự có thai, nên càng thêm cẩn thận thân mình của nàng.

Hắn từng nghe Thái y nói rất nhiều nữ tử trong thời gian mang thai đều phản ứng rất lợi hại, nhưng hắn nhìn Thẩm Úy Nhiên một chút cũng không có, nhưng mà nàng càng ngày càng trở nên lười. Mắt thấy nàng cũng đã tròn một vòng, rốt cuộc vẫn cảm thấy cũng rất không tồi, không cần phải một hai phải lăn lộn mới được. Nhưng lúc trước nàng thật sự quá mức gầy, hiện tại cho dù béo lên một chút cũng không cảm thấy như thế nào, ngược lại là cảm thấy càng ngày càng đẹp. Hắn còn chú ý đến, vốn làn da nàng rất tốt, hiện tại càng thủy nhuận giống như mật đào, cực kỳ mê người.

Bước vào trong phòng liền nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên cười xinh đẹp đi tới gần hắn, Tiêu Thịnh hung tợn áp xuống u oán trong lòng, yên lặng tính tính còn phải hơn một tháng nữa mới có thể chạm vào nàng. Thời gian một tháng, nhẫn nại một chút vẫn có thể vượt qua, chỉ là, chờ đến hơn một tháng sau, tình cảnh của hắn sẽ càng ngày càng vi diệu, cho đến lúc này có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, xem như là hắn may mắn.

Không muốn thấy Thẩm Úy Nhiên mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải hành lễ, lúc không có người ngoài, trước nay Tiêu Thịnh đều không cho phép nàng hành lễ với hắn. Cho nên lúc này Thẩm Úy Nhiên đi đến trước mặt Tiêu Thịnh, mở miệng nói với Tiêu Thịnh, “Hôm nay Hoàng thượng đến muộn một chút, bữa tối đã chuẩn bị tốt, hiện tại liền truyền thiện?”

Tiêu Thịnh nghe Thẩm Úy Nhiên nói vậy cảm thấy có chút không thích hợp, liền hỏi một câu, “Nàng chưa dùng bữa sao?” Lúc trước, hắn đã nói qua với Thẩm Úy Nhiên, mặc kệ hắn đến sớm hay trễ, chỉ cần nàng đói bụng thì có thể tự mình dùng bữa trước, không cần chờ hắn, tuy rằng lời này ngày trước cũng không áp dụng qua.

“Thần thiếp không cảm thấy đói, cho nên chờ Hoàng thượng đến dùng bữa. Nếu thần thiếp thật sự cảm thấy đói bụng, nhất định sẽ nghe theo Hoàng thượng, tự mình dùng bữa trước.” Thẩm Úy Nhiên lắc đầu nói với Tiêu Thịnh, hơi mím môi, lại không chút khách khí nói thêm một câu, “Nếu Hoàng thượng không tin tưởng thần thiếp, không cảm thấy thần thiếp là người có chừng mực, giờ khắc này sẽ nghĩ, thần thiếp là cố ý chờ Hoàng thượng nên mới chưa dụng thiện. Lần trước, Hoàng thượng cũng không tin thần thiếp.”

“Lần trước” trong miệng Thẩm Úy Nhiên, chính là lần Tiêu Thịnh nói có phải nàng tự mình đi chơi tuyết hay không, nhưng mà Tiêu Thịnh không chỉ nhớ tới chuyện này, còn nhớ tới một chút chuyện xa xăm, ngay lập tức đã bị đánh bại. Sau khi Thẩm Úy Nhiên nói xong, hắn đã buột miệng thốt ra một câu: “Tất nhiên là trẫm tin nàng.” Ngay sau đó Thẩm Úy Nhiên nhoẻn miệng cười, không nói thêm gì, chỉ phân phó cung nhân truyền thiện. Tiêu Thịnh lại không bỏ qua giảo hoạt thoáng qua trong mắt nàng, biểu tình linh động như vậy xuất hiện trên mặt nàng, cũng có thể trêu chọc hắn.

Sau khi hai người “trợ giúp” nhau dùng xong bữa tối, rất nhanh thì tắm gội, rồi cùng nhau nằm trên giường. Biết Thẩm Úy Nhiên cảm thấy buồn chán trong Bích Tiêu cung, cũng biết nàng đang làm những gì, tóm lại vẫn cảm thấy nàng buồn như vậy là không tốt, Tiêu Thịnh ôm Thẩm Úy Nhiên vào trong ngực, hôn nhẹ lên môi nàng, nói, “Chờ qua vài ngày trẫm không thượng triều, chọn lúc thời tiết thật đẹp, bồi nàng ra ngoài đi dạo.”

“Được.” Thẩm Úy Nhiên dựa vào trước ngực Tiêu Thịnh, không chút do dự nói. Thân thể Tiêu Thịnh luôn nóng, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy buổi tối tương đương đang ôm lò sưởi ấm, nhưng mà lò sưởi ấm này vừa tri kỷ lại thân mật, tốt vô cùng, muốn cầu cũng cầu không được.

Tiêu Thịnh vỗ về mái tóc đen mượt của Thẩm Úy Nhiên, bởi vì nàng trả lời đặc biệt sảng khoái, mà hắn cong khóe miệng, lại nhịn không được cúi người hôn nàng. Lúc này, ngữ khí của hắn lại nghiêm túc, nói, “Chờ sau khi đến ngày tết, trẫm sẽ công bố ra chuyện đã tìm được mẫu hậu về."

“Hoàng thượng đã có quyết định rồi sao? Mẫu hậu. . .cũng đã đồng ý rồi?” Thẩm Úy Nhiên nâng mắt nhìn Tiêu Thịnh, hỏi hắn, miệng hai người vẫn sát ở một chỗ. Khi nói chuyện phun ra hơi thở ấm áp, lướt ở trên mặt hai người.

Tiêu Thịnh nhìn nàng, nhưng không nói gì, Thẩm Úy Nhiên liền biết đây chỉ là ý tứ của chính hắn mà thôi. Có lẽ, kỳ thật còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, mà hiện tại đang dò hỏi cái nhìn của nàng. Cảm giác được người mình tin cậy, quả thật là rất không tồi.

Thẩm Úy Nhiên che môi Tiêu Thịnh, lại nói, “Hoàng thượng nên hỏi trước ý tứ của mẫu hậu. Tuy rằng thần thiếp có thể hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng, nhưng thần thiếp cảm thấy, đối với mẫu hậu mà nói, chỉ cần có thể thường xuyên trò chuyện với Hoàng thượng cùng A Xu, cùng nhau dùng bữa, cũng đã rất tốt. Phân vị gì đó, mẫu hậu cũng không để ý như vậy.”

“Nếu chỉ là chuyện này, còn không đến mức làm thần thiếp thắc mắc quyết định của Hoàng thượng. Nhưng mà, nếu chuyện của mẫu hậu công bố ra, như vậy mẫu hậu tất nhiên phải đơn độc ở trong cung điện. Hiện tại mẫu hậu ở chỗ tam tẩu, nhưng rất an toàn, hơn nữa, còn có thể được chiếu cố phi thường tốt, ngoại trừ không có cách nào đi ra ngoài. Nhưng nếu phải đơn độc ở trong điện, không nói đến có chỗ không tiện, nếu có chuyện gì ngoài tầm tay*, đạo lý này Hoàng thượng tất nhiên cũng rất hiểu rõ.”

* Tiên trường mạc cập (鞭長莫及): Có nguồn gốc từ câu : "Tuy tiên chi trường, bất cập mã phúc 雖鞭之長,不及馬腹" là roi ngựa tuy dài nhưng không thể đánh tới bụng ngựa được. Ý nói như xa xôi quá nên lực lượng không với được tới, chỉ sức mình không làm nổi chuyện gì đó. Tiên trường mạc cập mang nghĩa ngoài tầm tay, xa xôi.

Buông cánh môi Tiêu Thịnh ra, Thẩm Úy Nhiên ngẩng đầu, chợt thay đổi tư thế, hai tay chống ở trước ngực hắn, có thể xem như là nàng ở trên nhìn Tiêu Thịnh ở dưới, còn nói thêm, “Những ngày gần đây thần thiếp không thích ngủ, có thể thường xuyên đến Phượng Loan cung bồi mẫu hậu trò chuyện.”

“Hiện giờ thân mình nàng cho phép nàng chạy đến nơi nào? Mẫu hậu cũng sẽ không đồng ý.” Tiêu Thịnh dứt khoát từ chối đề nghị cuối cùng của Thẩm Úy Nhiên, nhưng không nói cho Thẩm Úy Nhiên, kỳ thật hắn rất sợ cuối cùng sẽ thất bại khiến những người quan tâm hắn lâm vào nguy hiểm. Bởi vì quá mức sợ hãi, mới càng thêm cẩn thận, không dám thiếu cảnh giác dù chỉ một chút. Nếu chỉ có một người là hắn, thì mất đi tính mạng hoặc là chịu đủ tra tấn cả đời mà thôi, hắn không thể nhìn người hắn quan tâm, người hắn yêu bởi vì hắn mà lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm.

Tiêu Thịnh hơi thất thần, chỉ nghe được ngữ khí Thẩm Úy Nhiên đột nhiên thập phần nghiêm túc gọi hắn một tiếng, “Hoàng thượng!” Tiêu Thịnh duỗi tay ôm vòng eo mảnh khảnh như cũ của Thẩm Úy Nhiên, nhướng mày nhìn nàng, chờ nàng nói câu kế tiếp.

Thẩm Úy Nhiên lại lập tức nhào vào trong ngực hắn, vùi mặt ở trước ngực hắn, sau đó vươn đôi tay ôm thân mình hắn, ngữ khí trở nên phi thường ôn nhu, nhẹ giọng nói với hắn, “Hết thảy đều sẽ tốt, toàn bộ đều sẽ tốt lên, thần thiếp tin Hoàng thượng.” Thân mình Tiêu Thịnh trong nháy mắt cứng đờ, trong lòng lại rung động rất mạnh. Hầu kết lăn lộn lên xuống vài lần, hắn mới gian nan nói ra một chữ, hoặc phải nói là phát ra một âm tiết mà thôi, đáp lại Thẩm Úy Nhiên: “Ừ.”

Hiếm khi Thẩm Úy Nhiên không ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, lúc Tiêu Thịnh đứng dậy nàng đã tỉnh, nhưng kỳ thật không cảm thấy mình đã ngủ đủ giấc. Tiêu Thịnh còn nghĩ rằng là hắn đứng dậy có tiếng vang không cẩn thận đánh thức nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng gần như không thể mở ra, lập tức ấn nàng vào ổ chăn, lại ôn nhu dụ dỗ Thẩm Úy Nhiên tiếp tục ngủ.

Vùi mặt vào trong chăn, Thẩm Úy Nhiên thật vất vả mới mở được đôi mắt, muốn bắt giữ thân ảnh Tiêu Thịnh, nhưng không thấy người, liền biết hắn đi rửa mặt chải đầu. Thẩm Úy Nhiên ngồi dậy ngáp một cái, hơi thanh tỉnh một chút, liền vén chăn, mang giày thêu lại khoác thêm y phục đi tìm Tiêu Thịnh. Kỳ thật Thẩm Úy Nhiên chỉ đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua nàng chọn được một cuộn vải tốt muốn làm áo choàng cho Tiêu Thịnh, nhưng không rõ ràng kích cỡ cụ thể của hắn.

Nàng vừa mới đi ra ngoài, liền nghe thấy cung nhân đang bẩm báo với Tiêu Thịnh, “Trần Tiệp dư ở Đình Lan hiên, sáng nay cung nhân phát hiện ở trong phòng tự sát.” Sắc mặt Tiêu Thịnh lạnh như nước, gần đến ngày tết, trong cung xuất hiện chuyện người chết, còn là phi tần đang ở vị trí Tiệp dư, có thể nói là chuyện thập phần không may mắn.

Chú ý đến động tĩnh, Tiêu Thịnh hơi nghiêng mặt, nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên khoác y phục đi ra tựa hồ là tìm hắn, sắc mặt tuy hơi hòa hoãn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào tốt. Trước tiên để cung nhân kia lui ra, sau đó Tiêu Thịnh mới đi đến bên người Thẩm Úy Nhiên duỗi tay kéo y phục của nàng để nàng có thể quấn chặt y phục chút, rồi mới nói, “Vì sao lại đi ra? Trời vẫn còn sớm, nàng nên vào ngủ thêm trong chốc lát.”

Thẩm Úy Nhiên lắc đầu, nhìn Tiêu Thịnh nói, “Thần thiếp đột nhiên nhớ lại muốn hỏi một chút kích cỡ áo choàng của Hoàng thượng, nên đứng dậy tìm Hoàng thượng, chờ lát nữa liền lên giường tiếp tục nghỉ ngơi.” Cũng không nói nàng nghe được lời của cung nhân kia, cũng không chủ động hỏi, tuy rằng trong lòng nàng kỳ thật rất kinh ngạc Trần Vân Nhan thế nhưng sẽ tự sát.

“Nàng có thể vì trẫm suy nghĩ, trẫm cảm thấy thập phần cao hứng, nhưng để nàng mệt mỏi bản thân như vậy, trẫm cũng cảm thấy thập phần đau lòng.” Một câu nói xong Tiêu Thịnh lại nhớ tới tối hôm qua Thẩm Úy Nhiên nói hắn không tin lời nàng nói, lại nhìn đôi mắt Thẩm Úy Nhiên đang mong chờ nhìn hắn, đành phải nhẹ giọng nói, “Tối nay trẫm để cung nhân báo kích cỡ cho nàng.”

“Vâng.” Thẩm Úy Nhiên cười đến mi mắt cong cong nhìn Tiêu Thịnh, thừa dịp hắn không chú ý nhón chân hôn trên mặt hắn “bẹp” một cái, các cung nhân xung quanh đều lập tức cúi đầu làm một bộ dáng cái gì cũng không biết. Phản ứng lại Thẩm Úy Nhiên đây là đang an ủi hắn, trên mặt Tiêu Thịnh rốt cuộc có chút ý cười, giơ tay sờ sờ đầu tóc rối tung của Thẩm Úy Nhiên, nói, “Mau trở về nghỉ ngơi, đừng để bị cảm lạnh, trẫm cũng phải đi vào triều sớm.” Nhưng cuối cùng, Thẩm Úy Nhiên vẫn tiễn Tiêu Thịnh ra khỏi Bích Tiêu cung.

******

Hoàng hậu phái người đến thông truyền, Trần Vân Noãn mới biết được Trần Vân Nhan đã tự sát. Hôm nay không phải ngày đi thỉnh an Hoàng hậu, lúc này nàng vừa mới thức dậy, đang được cung nữ hầu hạ rửa mặt, đột nhiên tin tức này tới lại làm nàng cả kinh duỗi tay hất nghiêng thau đồng trước mặt.

Nàng nghĩ đến có lẽ sau này Trần Vân Nhan sẽ sống không quá tốt, nhưng rốt cuộc không nghĩ tới nàng (Trần Vân Nhan) sẽ dùng phương thức này để kết thúc tính mạng của mình. Trần Vân Nhan như vậy, không khác gì là bởi vì nàng mà chết, chẳng lẽ nàng (Trần Vân Nhan) phải dùng phương thức như vậy để nàng chỉ có thể hối hận cả đời sao?

Rõ ràng. . .Các nàng là thân tỷ muội. . .

******

Tác giả có lời muốn nói: _(:з” ∠)_ Trần Vân Nhan chết có ẩn tình _(:з” ∠)_

Cảm tạ.

(. . .)

Nhìn thấy Trà Ức nói Hoàng Tang khó được kiên định như vậy, đấm mặt đất cười ha hả ha ha.

o(*≧▽≦)ツ┏━┓ Hoàng Tang ngươi thay đổi vào sâu nhân tâm như vậy, mẫu hậu ngươi có biết không.

Ôm đầu ngồi xổm kỳ thật quyển thứ ba ta muốn viết Thẩm Thẩm ôm bánh bao đại sát tứ phương a ,vì sao còn chưa có viết đến ô ô ô ~~~~(>_<)~~~~

******

Cảm ơn bạn ‘saumatmeo’ đã ấn sao nha. Thân thân ( ´ ∀ ')ノ~ ♡

Đột nhiên cảm thấy mình kiên trì ghê. Chính tui cũng cảm thấy bất ngờ khi tui đã edit được gần hết bộ truyện rồi. Cảm ơn các bạn vì đã đọc bộ truyện này 。゚(TヮT)゚。.

Còn 23 chương nữa là hoàn rồi(ノ´ヮ')ノ*: ・゚

Tui tìm được bản raw rồi. Sau khi truyện edit hoàn tui sẽ cố gắng dành thời gian beta lại để truyện mượt hơn. Chúc các bạn có một ngày vui vẻ (≧◡≦).

Ngày edit: 12/09/2020
Ngày beta: 12/09/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro