Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Cung nữ kia bị áp giải xuống, tuy Thẩm Úy Nhiên không trực tiếp nhìn nàng, nhưng dư quang cũng thấy rõ ràng cung nữ từng đụng phải nàng cùng Tiêu Thịnh ở trong mai viên cung nữ thế nhưng có mặt, hơn nữa thoạt nhìn bị trượng hình qua. So với suy nghĩ của Tiêu Thịnh, sợ nàng thấy bộ dáng của cung nữ này sẽ gợi lên chuyện ký ức không tốt đẹp trong quá khứ, Thẩm Úy Nhiên lại có phát hiện mới, nhưng phát hiện này làm nàng không khỏi nhíu mày.

Bởi vì Thẩm Úy Nhiên đến mà giằng co giữa Tiêu Thịnh cùng Mạnh Thanh Ca đình trệ trong chốc lát, sau khi cung nữ đã bị áp xuống, tựa hồ lại trở về trong trạng thái mới vừa rồi. Thẩm Úy Nhiên chỉ nhìn Tiêu Thịnh, lại trả lời hắn một câu, “Thần thiếp đều nghe Hoàng thượng.” Xem như đáp lại chuyện Tiêu Thịnh một hồi vội xong lại tự mình đưa nàng hồi Bích Tiêu cung.

Từ sau chuyện thu săn, Tiêu Thịnh sủng ái nàng càng ngày càng rõ ràng, từ sủng ái khi nàng chưa phải là Thục phi nhưng vẫn sẽ lật thẻ bài của các phi tần khác, biến thành hầu như chỉ nghỉ ở chỗ của nàng, thậm chí người bên ngoài nhìn hành động nghỉ ở trong cung của Hoàng hậu, cũng không phải như người ngoài suy nghĩ, vì thế, trên thực tế, Tiêu Thịnh từ sau thu săn chưa bao giờ từng chạm qua các phi tần khác.

Cho tới bây giờ, có thể nói hắn sủng ái nàng đã đến mức căn bản không che dấu thậm chí nói toạc ra đến tình trạng ai cũng không thể ngăn cản, hoặc là bất công với các phi tần khác, chỉ là trên đời này nào có nhiều chuyện công bằng như vậy. Có người sinh ra ở gia đình phú quý, có người sinh ra ở nông gia nghèo khổ, sao có thể công bằng. Hoặc là nói mỗi người từ khi ra đời đã bắt đầu trải qua đủ loại bất công, nhưng chính là thời điểm ngươi không có biện pháp thay đổi bất công này, hẳn là bản thân nên vì mình nghĩ đường ra mà không phải trông cậy vào người khác cho ngươi công bằng.

Quan trọng nhất chính là cũng không có người sẽ vì công bằng của ngươi mà hy sinh bản thân. Nếu thật sự có người như vậy, Thẩm Úy Nhiên cảm thấy ít nhất người kia không phải là nàng, nàng không có lòng dạ to rộng như vậy, cùng với, người làm chuyện như vậy đại khái cũng không phải người thường. Thiện lương xác thật là phẩm đức tốt đẹp, nhưng thiện lương quá nhiều, không thấy rõ vị trí cùng tình cảnh của mình, phẩm đức tốt đẹp như vậy cũng chỉ biết biến thành tồn tại trí mạng.

Nàng đến Phượng Loan cung không ngoài hai mục đích. Thứ nhất là nhìn xem rốt cuộc là người nào nghĩ ra biện pháp có ý đồ hại nàng như vậy, thứ hai là tận mắt nhìn thấy người kia vì chuyện mình làm mà trả giá đại giới.

Lúc trước lòng dạ Đức phi hẹp hòi muốn hại nàng, nói thật là nàng chướng mắt, tính tình nàng vốn là cẩn thận, lấy đầu óc Đức phi như vậy, ước chừng là nghĩ không ra biện pháp gì lợi hại hơn, cho nên Tiêu Thịnh nói tạm thời còn không thể động Đức phi, nàng cũng không để ý đến nàng ta.

Nhưng chuyện lần này căn bản không phải một tính chất với chuyện lần đó, cũng không thuộc về một cấp bậc, hôm nay nếu người muốn hại nàng cứ như vậy đào thoát, thì nơi nơi trong hậu cung đều khó lòng phòng bị, nàng không dám nói lần sau mình có thể thoát được, vậy đành phải dùng biện pháp nhổ cỏ tận gốc. Nàng tin tâm của Tiêu Thịnh với nàng, cho nên nàng cũng tin Tiêu Thịnh sẽ có cùng ý nghĩ với nàng, đồng dạng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha người sai sử sau lưng kia.

Hơi gật đầu với Thẩm Úy Nhiên, sắc mặt còn nhu hòa, đợi Tiêu Thịnh lại quay mặt nhìn về phía hai người Thi Di Quang cùng Mạnh Thanh Ca, đặc biệt là thời điểm hắn nhìn Mạnh Thanh Ca, sắc mặt so với lúc trước Thẩm Úy Nhiên chưa đến càng thêm không tốt. Không chỉ sắc mặt mà thôi, thanh âm cũng cảm giác đột nhiên lạnh xuống vài phần, rét tháng ba đảo mắt liền biến thành mùa đông khắc nghiệt.

“Chữ viết trên này, chẳng lẽ không phải của Mạnh Quý phi sao? Hay là Mạnh Quý phi muốn nói, kỳ thật là có người muốn hãm hại ngươi?” Giấy Tuyên Thành vốn cầm trong tay Tiêu Thịnh đã bị hắn bóp chặt, thời điểm nói xong lời này đã ném tờ giấy bị vò thành cục đến dưới chân Mạnh Thanh Ca.

Một loại cảm giác nhục nhã nồng đậm từ lòng bàn chân bắt đầu nhanh chóng tràn đầy toàn thân Mạnh Thanh Ca, thậm chí là từ lúc nàng sinh ra cho đến bây giờ, lần đầu tiên nàng gặp phải cùng cảm nhận được nhục nhã như vậy, mà người cho nàng cảm giác nhục nhã như vậy lại không phải người khác mà đúng là phu quân của nàng, ít nhất người này trên danh nghĩa là phu quân của nàng.

Cho dù rõ ràng Hoàng thượng cũng không có bất luận tình cảm đặc biệt gì với nàng, cho nên có thể nói ít nhiều mang theo tình cảm mây mù với nàng, nhưng Mạnh Thanh Ca vẫn như cũ không nghĩ đến sẽ có một ngày, trước khi Hiền Thân Vương rơi đài, Hoàng thượng lại có thể đối xử với nàng như vậy. Hay là nói, đến bây giờ hắn đã hận không thể muốn tính mạng của nàng sao?

“Bút tích có thể bắt chước, sao Hoàng thượng có thể dựa vào một chứng cứ căn bản không đáng tin như vậy đến bôi nhọ thần thiếp là hung thủ có ý đồ mưu hại Thẩm Quý phi?” Ngữ khí của Mạnh Thanh Ca có chút kích động, người ngày trước có thể vẫn duy trì một bộ dáng cao cao tại thượng, lại ngay lúc này bởi vì biện giải thay mình mà có chút đỏ mặt.

“Ngươi nói rất đúng, bút tích có thể bắt chước, chỉ bằng một tờ giấy như vậy liền định tội của ngươi xác thật có chút không đáng tin cậy. Không nói được ngày sau còn có người muốn ở sau lưng nói trẫm kỳ thật là người chẳng phân biệt thị phi, trẫm cũng không hy vọng tương lai phát sinh chuyện như vậy.” Tiêu Thịnh nghiền ngẫm nói.

Nhưng Tiêu Thịnh nói như vậy lại xem như lại một lần vững chắc đánh mặt Mạnh Thanh Ca, làm nàng có chút đỏ mặt tức khắc lại trắng bệch một hồi. Cũng đúng là bởi vì như vậy, giờ khắc này trên mặt Mạnh Thanh Ca là một mảnh đỏ trắng đan xen, rất đặc sắc.

Đưa tay cầm lấy thỏi hoàng kim tiểu thái giám đang trình trước mặt hắn, Tiêu Thịnh không nói lời thưởng thức gì, cuối cùng nhìn đáy của thỏi hoàng kim kia, mặt trên khắc một chuỗi chữ nhỏ. Tiêu Thịnh sờ một hàng chữ nhỏ kia, nhưng lại thở dài, nói với Mạnh Thanh Ca, “Xưa nay trẫm cảm thấy thứ tục khí như vàng bạc không xứng với Mạnh Quý phi, cho nên luôn luôn ban thưởng đều là chút đồ khác mới lạ lại hiếm có."

Thời điểm Tiêu Thịnh cầm lấy thỏi hoàng kim này, trong lòng Mạnh Thanh Ca đã sinh ra rất nhiều cảm giác khác thường, chỉ là lúc ấy nàng còn không lập tức nghĩ thứ như vậy vì sao có thể trở thành lý do định tội nàng. Chỉ là một thỏi hoàng kim bình thường mà thôi, trong hậu cung này người có lại không chỉ một mình nàng. Nhưng mà lúc Tiêu Thịnh nói ra câu nói kế tiếp, Mạnh Thanh Ca lập tức phản ứng lại, hiểu rõ ý của Tiêu Thịnh.

Chỉ là vẫn luôn chờ đến lúc nàng rốt cuộc phản ứng lại, nàng mới để ý đến chuyện khác đối với nàng mà nói là phi thường trọng yếu. . .Bên người nàng có hai đại cung nữ thân cận nhất, trong đó ít nhất có một người kỳ thật là người của Hoàng thượng. Thế nhưng nàng vẫn luôn không biết cũng trước nay đều chưa từng phát giác, vậy đã ý nghĩa chuyện nàng đã từng làm qua rất nhiều, bao gồm lời nói qua rất nhiều, kỳ thật Hoàng thượng đều biết đến rành mạch, nhưng nàng không xác định đã nghiêm trọng đến trình độ nào.

Hiện giờ Hoàng thượng để nàng biết điểm này, rõ ràng là không có ý định lưu lại tính mạng của nàng! Mạnh Thanh Ca suy nghĩ cẩn thận chuyện này, trong nháy mắt kinh sợ nhìn về phía người ngồi trong điện biểu tình ý vị không rõ, thân hình tuấn lãng. Ngay lúc này Tiêu Thịnh ngược lại nở nụ cười, tiếp tục nói, “Sau khi hồi cung sau thu săn, trẫm đã từng ban thưởng đồ tục vật như hoàng kim cho Mạnh Quý phi."

Cười lạnh trên mặt Tiêu Thịnh chói lọi đến mức làm Mạnh Thanh Ca chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng, đồng tử của Mạnh Thanh Ca hơi co lại, Tiêu Thịnh còn đang nói, “Chỉ là Mạnh Quý phi ở trong hậu cung hai năm, đã từng nhận ban thưởng nhiều như vậy, thế nhưng chẳng lẽ không biết vô luận là mỗi một thứ trẫm ban thưởng xuống đều nhất định đăng ký tốt sao? Hiện tại Mạnh Quý phi lại muốn giải thích như thế nào cùng trẫm, vì sao sẽ điều tra ra hoàng kim trẫm ban thưởng cho Mạnh Quý phi ở chỗ cung nữ Ngự Y Cục?"

Mạnh Thanh Ca sững người ở chỗ kia không nói nên lời, Tiêu Thịnh lại cười mang theo trào phúng nói, “Mạnh Quý phi ra tay rất là hào phóng, một thỏi hoàng kim lớn như vậy. Dưới phần thưởng lớn tất có dũng sĩ, chớ trách sẽ có người nguyện ý vì ngươi làm loại chuyện nguy hiểm này.” Tuy là nói như vậy, Tiêu Thịnh nghĩ đến lúc trước bản thân vẫn chưa từng biết Mạnh Thanh Ca đã ra tay, nếu không hắn nhất định sẽ không để Thẩm Úy Nhiên chỉ kém một chút liền gặp độc thủ của Mạnh Thanh Ca.

Thời điểm biết Mạnh Thanh Ca góp nhặt phương thuốc này, đối với Thẩm Úy Nhiên phàm là phương diện liên quan đến thức ăn đều để cung nhân đặc biệt cẩn thận, cũng không có xảy ra chuyện gì, lại không biết nàng lại đánh chủ ý lên y phục. Vẫn là nguyên nhân hắn thường xuyên phân phó Ngự Y Cục may y phục mới cho Thẩm Úy Nhiên, trong lòng Tiêu Thịnh ít nhiều cảm thấy uể oải, hắn muốn sủng Thẩm Úy Nhiên không kiêng nể gì, nhưng muốn đạt thành mục tiêu này, hắn còn cần nỗ lực rất nhiều.

Mạnh Thanh Ca muốn biện giải, nhưng căn bản đã không có sức lực đi biện giải. Trên thực tế cho dù nàng thật sự biện giải cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì. Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, vô luận nàng biện giải như thế nào cũng thay đổi không được sự thật nàng sẽ chết, càng không nói chuyện lần này thật sự là nàng làm. Rõ ràng chỉ kém một chút đã có thể thành công, cuối cùng lại vẫn bị phát hiện. Cho nên nói Thẩm Úy Nhiên quả nhiên chính là có vận khí có thể thu lợi né hại sao?

Cảm giác vô lực cùng cảm giác bị nhục nhã tràn ngập trong lòng Mạnh Thanh Ca, nàng không nhìn Tiêu Thịnh, ngược lại là quay mặt nhìn về phía Thẩm Úy Nhiên đang ngồi dáng vẻ đoan trang, sắc mặt thoạt nhìn không được tốt, bụng nhỏ hơi phồng lên. Nàng nhìn Thẩm Úy Nhiên, sau đó lộ ra tươi cười đầu tiên cũng là lần cuối cùng từ sau khi nàng đến Phượng Loan cung, trực tiếp hỏi, “Ta muốn biết, làm thế nào Thẩm Quý phi phát hiện y phục kia có chỗ không đúng?"

Thẩm Úy Nhiên vẫn luôn nhìn Mạnh Thanh Ca, Mạnh Thanh Ca nhìn về phía nàng, nàng tự nhiên là lập tức sẽ biết. Chỉ là đối với vấn đề của Mạnh Thanh Ca, nàng cũng không cảm thấy trả lời có gì tốt, thật sự muốn nói chính là bởi vì vận khí của nàng tốt mà thôi. Hoặc là nên nói, bởi vì nàng có thai mà đưa tới mối họa lần này, lại cũng bởi vì có thai mà nàng tránh được mối họa lúc này.

“Không phải ta phát hiện.” Thẩm Úy Nhiên nhìn Mạnh Thanh Ca, ngay sau đó liền dời ánh mắt, nhìn về phía Tiêu Thịnh, thấy Tiêu Thịnh nhẹ nhướng mày, mới mỉm cười, vui mừng lại vui sướng nói, “Là đứa nhỏ này hắn cảm giác được nguy hiểm, sau đó liền nhắc nhở ta.” Thậm chí trong mắt Thẩm Úy Nhiên còn hiện lên ánh sáng khác.

Kỳ thật Thẩm Úy Nhiên là trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến một câu trả lời như vậy, thân thể nàng không khoẻ cùng mẫn cảm đều là bởi vì từ đứa nhỏ này mà dẫn đến, câu trả lời như vậy nghe cảm thấy quỷ dị, nhưng miệt mài theo đuổi không xem là sai.

Mạnh Thanh Ca phảng phất hiểu rõ gật đầu, xem như không thấy tương tác qua lại giữa Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh, nhưng lại rũ mắt xuống. Chờ đến thời điểm nàng lại lần nữa giương mắt lên nhìn Tiêu Thịnh, hai mắt đã có chút đỏ lên, nói, “Là chuyện ta làm, không có gì không dám thừa nhận, chỉ là, Hoàng thượng cũng đã quên mất, thần thiếp đã từng thay Hoàng thượng chắn một đao sao?” Lúc này nhắc đến chuyện này, ngược lại nói không rõ là cầu tình hay là nhắc nhở Tiêu Thịnh ban chết nàng sẽ làm hắn rơi xuống tội danh vong ân phụ nghĩa.

“Trẫm tự nhiên nhớ rõ rành mạch.” Tiêu Thịnh không chút do dự lạnh lùng nói với Mạnh Thanh Ca, “Trẫm còn nhớ rõ Thẩm Quý phi cũng từng thay trẫm chắn một đao. Ngươi đã cứu trẫm, trẫm sẽ cảm kích ngươi, nhưng ngươi lại mưu toan mưu hại Thẩm Quý phi cùng con nối dõi của trẫm, trẫm không thể chịu đựng. Nếu hôm nay trẫm cứ như vậy buông tha ngươi, ngày nào đó muốn trẫm đi đối mặt với đứa nhỏ này như thế nào?"

“Hoàng thượng nói rất đúng.” Hai mắt Mạnh Thanh Ca càng đỏ hơn một chút, còn muốn nói gì đó, Tiêu Thịnh đã lại nói với nàng, “Ngươi phạm phải không ít chuyện, ngày trước trẫm đều chịu đựng ngươi, chưa chắc không phải niệm ngươi từng vì trẫm đã làm đại hy sinh như vậy. Chuyện kia chỉ có thể cứu ngươi một lần, mà ngươi phạm phải chuyện này, tuyệt đối là ngươi chết một lần cũng không đủ bù đắp.”

Thẩm Úy Nhiên không biết giờ khắc này Mạnh Thanh Ca có cảm giác gì khi nghe được rõ ràng lời nói mình chết chắc từ trong miệng phu quân của mình, nhưng chuyện này xác thật có thể nói là một chuyện thập phần bi thương. Giống như kiếp trước nàng bị ban chết, có một số chuyện, miệt mài theo đuổi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Thời điểm Hoàng đế sinh ra ý nghĩ muốn tính mạng của ngươi, hắn đã gần như xem như tự động lựa chọn quên đi tất cả mọi chuyện trực tiếp phát sinh cùng người.

Mạnh Thanh Ca sửng sốt một chút, lại liên tục gật đầu lúng túng thấp giọng nói, “Phải, thần thiếp làm sai rất nhiều chuyện, cũng xác thật là chỉ chết một lần căn bản là không đủ bù đắp.”

Lúc này cung nhân trong chính điện Phượng Loan cung không tính là nhiều, cũng không có cung nhân cách Mạnh Thanh Ca đặc biệt gần, cho nên lúc Mạnh Thanh Ca vốn ngơ ngẩn, trong nháy mắt lại thay thành bộ dáng kiên quyết, sau đó đâm hướng về phía cây cột gỗ thô to sơn hồng trong điện, không ai có thể trong thời gian nhanh chóng tiến lên ngăn nàng lại.

Thẩm Úy Nhiên chỉ biết thân hình Mạnh Thanh Ca vừa di chuyển trong chốc lát, nhưng lúc sau đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng “Phanh”, lúc nàng nghe thấy thanh âm như vậy trước mắt đột nhiên biến thành một mảnh đen nhánh. Một bàn tay ấm áp bao trùm trước mắt nàng, chắn toàn bộ cảnh tượng nàng có thể nhìn thấy, thanh âm Tiêu Thịnh theo đó cũng vang lên, nói với nàng, “Đừng nhìn.” Sau đó, nàng nghe được đó là Diệp Bội Lan liên thanh phân phó cung nhân đi thỉnh Thái y.

Thi Di Quang nhìn một màn tràn ngập châm chọc tính này, trong lòng cười nhạo, trên mặt lại cũng không hiện gì. Mạnh Thanh Ca muốn đâm chết trên cây cột, phản ứng đầu tiên của Hoàng thượng là đi bảo vệ người hắn quan tâm, mà căn bản không đi quản sống chết của Mạnh Thanh Ca, hành vi này của Mạnh Thanh Ca lại càng có vẻ buồn cười.

Nàng vốn cho rằng Mạnh Thanh Ca thật sự không có ý nghĩ gì với Hoàng thượng, hiện tại xem ra lại không thấy được là như vậy. Nếu thật sự một chút cũng không thèm để ý, sao lại thật sự đi làm những chuyện này, lúc này sao cảm xúc lại mất khống chế? Nếu thật sự không để tâm mà nói, hà tất bởi vì một người bản thân cũng không để ý mà bồi thượng tính mạng của mình?

******

Vết thương trên trán Mạnh Thanh Ca đã được Thái y xử lý tốt, giờ khắc này nàng nằm trên giường trong Dục Tú Cung, hai mắt vô thần, ngây ngốc nhìn đỉnh màn lụa. Nàng không rõ, nếu Tiêu Thịnh muốn tính mạng nàng, cần gì phải cứu nàng trở về? Hay là hắn chỉ không tính để nàng chết như vậy, hoặc chỉ là không hy vọng nàng là dựa vào ý nguyện của mình mà chết, chỉ có thể nói là bị hắn ban chết, còn thập phần khoan dung rộng lượng lưu nàng toàn thây.

Rốt cuộc nàng lại không chiếm được đáp án.

Chỉ là vết thương xử lý còn chưa qua nửa canh giờ, ý chỉ ban chết đã đến Dục Tú Cung, ngay cả thái giám dẫn đầu cũng phái Từ Hi đến đây. Hoàng thượng đây là lo lắng nàng sẽ không chết sao? Mạnh Thanh Ca muốn cười lại rốt cuộc cười không nổi, nàng chậm rãi quỳ xuống, nghe Từ Hi tuyên đọc ý chỉ của Tiêu Thịnh.

“Quý phi Mạnh thị Thanh Ca, có ý đồ mưu hại hoàng tự, tội không thể thứ. . .”

Từng chữ từng chữ gõ đau tâm của Mạnh Thanh Ca, nàng nhớ tới hai năm trước, sau khi bản thân vào cung không bao lâu, liền lặp đi lặp lại nhiều lần được tấn cấp thẳng đến lên đến vị trí Quý phi, lúc ấy nàng đã từng tiếp nhận không ít ý chỉ của Hoàng thượng, mỗi một lần đều mở đầu như vậy, “Quý phi Mạnh thị Thanh Ca”.

Những lời này, sau này lại rốt cuộc sẽ không xuất hiện trong hậu cung cũng sẽ không lại bị bất luận kẻ nào nói lên, mà tất cả liên quan đến nàng đều bị người quên đi. Tồn tại của nàng, cho tới bây giờ, đã trở nên xa vời không có ý nghĩa, lại không quan trọng như vậy.

“Tội thiếp tiếp chỉ.” Mạnh Thanh Ca dập đầu, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay Từ Hi, đứng dậy, tiểu thái giám trước mặt đưa khay gỗ qua, bên trong đặt lụa trắng ba thước, một cây chủy thủ còn có một ly rượu độc. Trong ba cái tự chọn một cái sao, nhưng nàng lại thật sự được lựa chọn đường sống sao? Kết quả cuối cùng, còn không đều là một con đường chết sao?

Mạnh Thanh Ca phát giác tay mình thế nhưng nhịn không được run lên, nàng run tay duỗi hướng về phía ly rượu độc, thời điểm còn chưa đụng tới đã dừng lại một chút, sau đó lại dời về phía chủy thủ, vẫn như cũ còn chưa đụng tới chủy thủ lại run run rẩy rẩy thu hồi tay, mà cuối cùng chỉ còn lại lụa trắng ba thước. Mạnh Thanh Ca rốt cuộc nhận mệnh khẽ nhắm mắt, trước kia cho đến bây giờ nàng cũng không biết bản thân thế nhưng sợ chết đến như vậy, nếu thống khoái một chút, có phải có thể được Hoàng thượng xem trọng hay không?

“Mạnh Quý phi, thỉnh lên đường.”

Nhìn thấy một thái giám cầm lụa trắng trong tay tươi cười quỷ dị mà âm trầm đi về phía nàng, dưới chân Mạnh Thanh Ca gần như là không tự chủ được lui lại một bước, nhưng một động tác này lập tức đưa tới thái giám đứng phía sau nàng tiến lên kiềm chế động tác của nàng, vì thế nàng ngay cả giãy giụa cũng không thể.

Lụa trắng quấn lên cổ Mạnh Thanh Ca cổ. Lụa trắng trắng tựa sợi bông, cổ Mạnh Thanh Ca cũng rất trắng nõn, chồng lên nhau, cũng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác nhìn thấy ghê người. Mạnh Thanh Ca hung hăng nhắm mắt lại, cắn môi dưới, làm cho chính mình có thể thoạt nhìn dứt khoát một chút, rất nhanh cảm giác hít thở không thông rốt cuộc truyền đến. . .

Từ Hi dẫn bọn thái giám ra khỏi Dục Tú cung, mặt trời treo trên cao chói lọi chiếu sáng cả Dục Tú cung, mà mới vừa rồi, ở trong Dục Tú cung, người thập phần tôn quý kia đã hoàn toàn không có hơi thở.

“Vào đi, xử lý thật tốt.” Từ Hi nói một câu với đạo sĩ đang chờ, đạo sĩ kia liền đi vào bên trong, ngay sau đó Từ Hi lại nói với một thái giám đi theo sau hắn, “Hoàng thượng nói không cần xử lý tang sự, biết ý tứ gì sao? Nhưng Hoàng thượng có phân phó, như cũ ấn theo phẩm cấp Quý phi hạ táng, chờ lát nữa chờ đạo sĩ xử lý tốt thuận tiện lo chuyện phía sau, lại đi bẩm báo với tạp gia.”

Từ Hi thoáng nghiêng đầu nhìn Dục Tú cung tráng lệ phía sau, đối với chuyện Mạnh Quý phi rơi xuống tình trạng hôm nay cũng không có bất cứ cảm giác gì. Với hắn mà nói, chỉ cần tuân theo phân phó của Hoàng thượng, vì Hoàng thượng làm việc cũng đã đủ. Hoàng thượng sủng ái Thẩm Quý phi như vậy cũng không phải không có đạo lý, đối xử với Mạnh Quý phi như vậy càng không phải không có nguyên do. Chỉ là vô luận trong hai người, đi đến nông nỗi hiện giờ, đều có thể nói là dựa vào chính các nàng.

Ánh nắng vàng rực rỡ loá mắt mà bắt mắt, trong một mảnh ánh nắng ấm áp, Từ Hi đã nhấc chân bước nhanh rời đi, đến Thừa Càn cung phục mệnh Hoàng thượng.

******

Sau khi đưa Thẩm Úy Nhiên hồi Bích Tiêu cung, Tiêu Thịnh lại nói với nàng trong chốc lát mới về Thừa Càn cung tiếp tục xử lý chính vụ. Hắn tin tưởng trải qua chuyện lúc này, các phi tần khác trong hậu cung không có ai sẽ còn dám tiếp tục đánh chủ ý lên Thẩm Úy Nhiên hoặc là hài tử trong bụng nàng. Đây là kinh sợ, cũng là uy hiếp, còn có. . .khiêu khích của hắn đối với Hiền Thân Vương. Về phần phi tần khác, cứ an an phận phận như vậy, đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ cho các nàng một con đường sống. . .

“Hoàng thượng, sự tình đã làm thỏa đáng.” Từ Hi khom người nói với Tiêu Thịnh.

Tiêu Thịnh không ngẩng đầu, chỉ nói, “Trẫm đã biết.” Liền không còn nói lời khác.

Ngay sau đó Từ Hi lui sang một bên, như cũ tùy hầu bên người Tiêu Thịnh, chỉ là lúc này, hắn lại nghĩ đến vài cung nữ Ngự Y Cục, một người trong đó thế nhưng cực kỳ giống Như Thái hậu, làm hắn không thể không cảm thấy khiếp sợ. Hoàng thượng đối xử với cung nữ này nhìn tựa hồ hết sức hà khắc, lại không biết là vì nguyên nhân nàng cực kỳ giống mẫu hậu của Hoàng thượng, hay chỉ là bởi vì hành vi cử chỉ của nàng không phù hợp tiêu chuẩn của một cung nữ.

“Còn có chuyện gì sao, vì sao không nói thẳng?” Tuy Tiêu Thịnh không ngẩng đầu, nhưng đã chú ý đến trên mặt Từ Hi không hiểu sao xuất hiện thần sắc chần chờ.

Từ Hi nghe vậy, lập tức khom người trở lên trước, nói, “Nô tài nhớ tới còn có vài cung nữ Ngự Y Cục, Hoàng thượng lại không có nói xử trí như thế nào.”

“Ngươi là muốn nói cung nữ lớn lên giống mẫu hậu sao?” Tiêu Thịnh ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Hi, hỏi. Thấy thân mình Từ Hi run lên, ngay sau đó cười nói, “Không cần khẩn trương như vậy, trẫm biết suy nghĩ trong lòng ngươi là gì, cũng cũng không có ý muốn trách phạt ngươi.”

“Chút tâm tư nhỏ này của nô tài ở trước mặt Hoàng thượng quả thực như nước trong một hồ, bên trong có gì Hoàng thượng đều nhìn đến tỉ mỉ.”

Trong lòng Từ Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng cười nói một câu, lại ngay lúc này nghe thấy Tiêu Thịnh còn nói thêm, “Nàng lớn lên xác thật rất giống mẫu hậu của trẫm, nhưng mà, hành vi cử chỉ của nàng, lại cực kỳ giống Thẩm Quý phi, không cảm thấy sao? Trẫm nhìn thấy, rất không thoải mái.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, năm mã cát tường như ý, năm mà hành đại vận! Lập tức có tiền ~ lập tức có bao lì xì 2333333.

Các cô nương vui sướng tới nhắn lại đi, tác giả phát bao lì xì cho ~\(≧▽≦)/~.

Xét thấy tác giả tương đối nghèo, kim ngạch sẽ không quá lớn, cầu không cần ghét bỏ moah moah, bao lì xì ở ngoài tặng kèm vô số nụ hôn ngọt ngào được không!! づ ̄ 3 ̄)づ

***

Mạnh Thanh Ca nhận cơm hộp rồi, thắp nén nhang cho bả. Chỉ có thể nói lập trường của đối lập với nam chính, lại làm thêm chuyện ác nên kết cục của bả là vậy thôi. Thi Di Quang cũng không bên phe Tiêu Thịnh nhưng bả không làm gì nữ chính, nên sẽ được nam chính cho một con đường sống đó.

Đọc lại mấy chương mình edit mấy tháng trước mà thấy xưng hô hơi loạn, sau khi hoàn tui sẽ beta lại. 10 chương nữa là hết rồi, cảm ơn những bạn đã đồng hành cùng tui đến bây giờ. I love U 3000 ♡

Ngày edit: 22/11/2020
Ngày beta: 25/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro