Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ một ngày kia, bởi vì một câu nói của Tiêu Thịnh mà bắt đầu xuất hiện bước ngoặt lớn. Chỉ là, tình huống những người khác biết lại cũng không như Thẩm Úy Nhiên biết, hoặc phải nói, là tình huống hoàn toàn bất đồng.

Cảnh Hữu năm mười một.

Trên triều đình, Cảnh Hữu đế vì nguyên nhân Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương từng bước ép sát mà liên tục bại lui, chuyện tây chinh cuối cùng lấy kết cục triệu hồi tướng sĩ quân đội qua loa xong chuyện. Chuyện này lại làm triều đình vốn là ồn ào đến túi bụi rốt cuộc sau khi minh kim thu binh* hơi yên ổn một chút, mà lúc này, Cảnh Hữu đế lại không thể không gặp phải một vấn đề khác lớn hơn.

* 鳴金收兵 (minh kim thu binh): là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là dùng chiêng để báo hiệu rút quân và quay trở lại doanh trại; nó là một phép ẩn dụ cho sự kết thúc tạm thời của trận chiến.

Tây chinh hao phí thật lớn tài lực, vật lực cùng với binh lực, nhưng hiệu quả gì cũng không có, liền làm cho Hiền Thân Vương cùng Quốc cữu lợi dụng chuyện này bắt đầu tiến hành chất vấn Cảnh Hữu đế. Đối với Cảnh Hữu đế vốn là đến trình độ liên tục bại lui mà nói, hai phái Hiền Thân Vương cùng Quốc cữu liên hợp lại chất vấn không khác là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*.

* Một chủ sở hữu có một con lạc đà già. Nó đã làm việc chăm chỉ suốt ngày dài. Có lần người chủ muốn xem con lạc đà già có thể chứa được bao nhiêu hàng. Vì vậy, tiếp tục thêm, tiếp tục thêm. Nhưng con lạc đà già vẫn không gục ngã, cuối cùng, người chủ băn khoăn không biết nó đã đến giới hạn nên nhẹ nhàng ném một cọng rơm vào lưng nó, không ngờ chính cọng rơm lại khiến chú lạc đà già gục xuống. Tức là một người thường gặp phải một số chuyện trong cuộc sống, những điều này mang lại áp lực rất lớn cho họ, nhưng tất cả đều nằm trong khả năng chịu đựng của họ, một khi vượt ngưỡng thì sẽ sụp đổ.

Đến tận đây, trong triều đình, hai phái Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương gần như đã hoàn toàn đè chết nhất phái Cảnh Hữu đế, các đại thần đầu nhập vào Cảnh Hữu đế mỗi người đều cảm thấy bất an, đã có ý phản bội. Trong các triều thần, cũng có người kiên định đứng ở nhất phái Cảnh Hữu đế, đó là tân thần Hạ Hầu Tư cùng cựu thần Thẩm Thừa tướng là chủ yếu trong số ít nhóm thần tử, nhưng mà, lúc này bọn họ lại càng thêm lo lắng đề phòng.

Vì Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương đều muốn vì mình lập uy tín, đầu tiên liền muốn ra tay với các triều thần này, nhóm sát thủ lâu lâu sẽ tập kích những người này. May mắn còn có Cảnh Hữu đế phái thị vệ che chở, mới không đến nỗi dễ dàng bỏ mạng, nhưng lại càng thu nhận công kích cùng chém giết càng lợi hại hơn của Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương, cho nên trở nên càng thêm thảm thiết.

Ngày tháng hoảng loạn vẫn luôn từ mùa hè nóng bức liên tục đến vào thu, quân đội tây chinh bị triệu hồi sẽ trở lại đế đô Đại Tề trong vòng ba ngày. Khi đến tận đây, Cảnh Hữu đế đã bị hai phái Hiền Thân Vương cùng Quốc cữu áp chế đến gần như không hề có sức chống cự.

Không ít thần tử vốn đầu nhập vào Cảnh Hữu đế đều đã làm phản, mà không ít thần tử kiên định đứng ở nhất phái Cảnh Hữu đế cũng đã chịu khổ độc thủ của Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương, mặc dù chưa từng bỏ mạng, nhưng cũng không trốn khỏi kết quả cách chức, có thể bình an vô sự chỉ là số ít.

Có Tống Y Lan bất kỳ thời khắc nào cũng canh giữ ở bên người Thái hậu, mặc dù Thái hậu trước sau vẫn duy trì trạng thái ru rú trong phòng, nhưng bà ta có trạng huống gì, thân mình như thế nào, đối với Tiêu Thịnh mà nói đều là chuyện rõ ràng rành mạch. Đến bây giờ, cho dù vẫn luôn dùng thuốc, đồ bổ tốt, nhưng thân thể Thái hậu vẫn như cũ đã sắp chống đỡ đến cực hạn, hoặc là đối với Thái hậu mà nói bà ta chỉ đang đợi một kết cục cuối cùng này.

Một vị khác là Thế tử Tiêu Diễm, từ sau khi bị Tiêu Thịnh giam giữ ở thiên lao lại được đưa về Hiền Thân Vương phủ, có thể nói là chưa gượng dậy nổi, uể oải sống qua ngày. Hiền Thân Vương vốn là ôm cực đại chờ mong với Tiêu Diễm, thấy hắn hành sự hoang đường như thế liền đã mất đi đại bộ phận chờ mong với hắn.

Dưới gối Hiền Thân Vương cũng không phải chỉ có một nam đinh là Tiêu Diễm, hiện giờ Tiêu Diễm không được Hiền Thân Vương thích, các huynh đệ thứ xuất khác của hắn tự nhiên bắt đầu nghĩ mọi cách giành được thưởng thức cùng ưa thích của Hiền Thân Vương. Mà trong đó, liền tự nhiên không thiếu được một phen ám đấu cùng phân cao thấp lẫn nhau.

Trong hậu cung so với triều đình mà nói, chỉ có thể nói gió êm sóng lặng không có bất kỳ gợn sóng gì. Tin tức ngoài cung đến lúc này trên cơ bản đã không thể truyền đến trong cung, tất cả tin tức đều sẽ bị người của Tiêu Thịnh âm thầm ngăn chặn, mặc dù có người có thể thu được tin tức, nhưng cũng chỉ là tin giả sau khi ngụy tạo.

Một ngày so với một ngày càng làm thời cuộc khẩn trương, đối với Thẩm Úy Nhiên mà nói, không thể nói không có ảnh hưởng gì. Thời cuộc gian nan, mà bất luận thời cuộc có bao nhiêu gian nan, chỉ là bụng Thẩm Úy Nhiên từ từ tròn vo làm nàng không thể không vứt lại tất cả ý nghĩ, chỉ nỗ lực chuyên chú chuyện dưỡng thai.

Tuy nàng biết rõ khả năng Tiêu Thịnh thắng rất lớn, nhưng hiện nay Tiêu Thịnh vẫn muốn đặt tư thái của mình đến vị trí cực thấp, làm Hiền Thân Vương cùng Quốc cữu đều cho rằng hắn đã không có bất luận sức phản kháng gì, chỉ như vậy một chút đã làm nàng cũng không tránh khỏi có điều sầu lo. Huống chi nói đến phụ thân nàng, Thẩm Thừa tướng, nhân vật duy trì Tiêu Thịnh thập phần quan trọng, vào loại thời điểm này tự nhiên sẽ là đối tượng hai phái kia đả kích, chèn ép cùng công kích chủ yếu.

Có thể tưởng tượng được, phụ thân nàng ở trong triều đình phải bị chịu đựng bao nhiêu ngôn ngữ công kích còn cần nỗ lực phản kích, thậm chí ngoài triều đình, còn cần phải tránh được một lần lại một lần ám sát. Trong đó đến tột cùng có bao nhiêu gian khổ, lại không phải một câu hai câu nói là có thể khái quát rõ ràng.

Thái y nói, trong bụng nàng chính là song sinh tử, chỉ một sự thật như vậy, cũng đủ để cho Thẩm Úy Nhiên đều đặt đại bộ phận tinh lực lên hai tiểu sinh mệnh sắp ra đời trong bụng mình. Chuyện khác lại lo lắng nhiều hơn cũng không có biện pháp quan tâm quá nhiều, nỗ lực làm mình vẫn duy trì tâm tình cùng trạng thái nhẹ nhàng.

Trong khoảng thời gian này, đối với Tiêu Thịnh bị vây đánh không thể đánh trả, mắng cũng không thể cãi lại mà nói, có thể nói là ẩn nhẫn đến cực kỳ khó khăn, gian khổ. Cho dù hắn ở trước mặt Thẩm Úy Nhiên ra vẻ nhẹ nhàng, nàng vẫn có thể cảm giác được. Chỉ là Thẩm Úy Nhiên phối hợp với Tiêu Thịnh, làm bộ thật sự cái gì cũng không biết rõ ràng lắm. Vì vậy, Tiêu Thịnh xem như là nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn chung quy có thể san bằng hết thảy thật tốt.

Ngày như vậy của Thẩm Úy Nhiên liên tục đến thời điểm quân đội tây chinh trở lại đế đô đã cực gần vẫn như cũ không có bao nhiêu biến hóa. Trong hậu cung có Hoàng hậu tọa trấn, lại thêm bất luận là phi tần đầu nhập vào hay là không đầu nhập vào Hoàng hậu đều an phận thủ thường, hoặc là có thể nói là trở nên càng thêm tiếc mệnh, cho nên vẫn luôn không sinh ra bất kỳ chuyện gì.

Cho đến hôm nay Thẩm Úy Nhiên cách ngày lâm bồn đã rất gần, Thái y nói ước chừng chính là mấy ngày này. Như phỏng đoán lúc trước của Thẩm Úy Nhiên, thời điểm hài tử trong bụng nàng sinh ra, chuyện trên triều đình cũng ước chừng sẽ có một kết cuộc triệt để.

Thẩm Úy Nhiên cẩn thận chuẩn bị rất nhiều thay hai đứa nhỏ trong bụng, bởi vì lúc trước không biết là nam hay là nữ nên trước tiên chuẩn bị hai phần đồ vật, hiện tại nàng đặc biệt hy vọng trong bụng mình chính là long phượng thai, như vậy thứ gì cũng rất đầy đủ.

Mặc dù bụng đã lớn đến mức không tiện đi lại, nàng vẫn như cũ thường thường chậm rãi đi bộ một đoạn thời gian ở trong điện. Mặc dù không có chút kinh nghiệm sinh dục gì, Thẩm Úy Nhiên lại rất rõ ràng thân thể của mình tuy rằng cũng không quá gầy, nhưng lập tức muốn sinh hai đứa nhỏ so với chỉ sinh một đứa muốn càng là chuyện nguy hiểm hơn, thân thể của nàng cần phải tốt, rất tốt, như vậy mới có thể càng chịu đựng được tốt hơn.

Lệ Chi cùng Anh Đào bắt đầu sau khi bụng Thẩm Úy Nhiên đã rất lớn còn kiên trì hành động thường thường đi lại chỉ cảm thấy lo lắng đề phòng, sợ xảy ra sai lầm gì, hận không thể tẫn một vạn phần tâm đến hầu hạ. Các nàng càng hầu hạ bên người Thẩm Úy Nhiên cẩn thận hơn ngày trước, đại đa số mọi chuyện đều qua tay bản thân, mà cũng không phân phó những cung nhân khác đi làm.

Ngày này Tiêu Thịnh vẫn như cũ đã khuya mới đến Bích Tiêu cung, ngày trước ngay lúc này Thẩm Úy Nhiên đã nghỉ ngơi, đêm nay không biết vì sao ở trên giường lăn qua lộn lại chính là không có bất luận buồn ngủ gì, cứ như vậy trợn tròn mắt thẳng đến Tiêu Thịnh đến Bích Tiêu cung cũng vẫn không cảm giác được nửa phần buồn ngủ.

Tiêu Thịnh vừa mới bước vào trong Bích Tiêu cung liền biết Thẩm Úy Nhiên còn chưa ngủ, đúng là bởi vì hiểu rõ nàng cũng không phải cố ý chờ hắn, mà là giống loại cảm ứng với hắn chính là không hiểu sao không ngủ được, Tiêu Thịnh mới càng thêm cảm thấy xúc động —— bởi vì ngay vào ngày mai, quân đội tây chinh phải về đến đế đô Đại Tề, mà tất cả mọi chuyện cần phải trần ai lạc định, tất cả thành bại của hắn, cũng ngay tại ngày mai.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Tiêu Thịnh mới vào trong phòng Thẩm Úy Nhiên, lúc đó Thẩm Úy Nhiên đã được Lệ Chi cùng Anh Đào đỡ nửa ngồi dậy trên giường, phía sau nàng lót rất nhiều gối mềm, điều chỉnh tư thế làm nàng cảm thấy thoải mái nhất. Vốn dĩ trướng màn buông xuống lại ngay lúc này cũng đã thu hồi toàn bộ, cho nên thân ảnh Tiêu Thịnh vừa mới xuất hiện Thẩm Úy Nhiên đã chú ý đến, lập tức mỉm cười nhìn hắn.

Lệ Chi cùng Anh Đào canh giữ ở bên cạnh lập tức hành lễ với Tiêu Thịnh, nhưng trong lòng không có chỗ nào mà không phải là nghĩ cười trộm, mới vừa rồi vẻ mặt nương nương còn nôn nóng, trong nháy mắt nhìn thấy Hoàng thượng liền bình tĩnh, thoạt nhìn như vậy thật sự là rất tốt. Lệ Chi cùng Anh Đào trước sau như một thập phần thức thời rất nhanh đều lui ra ngoài, chỉ chừa không gian cho Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên.

Giờ khắc này Tiêu Thịnh thoạt nhìn không xem như đặc biệt mệt mỏi, nhưng dưới đôi mắt hàm chứa ý cười của hắn lại ẩn sâu cảm xúc đang quay cuồng mãnh liệt. Cảm xúc như vậy, gần như là thời điểm trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên liền bộc phát ra, mãnh liệt đến mức làm Tiêu Thịnh cảm thấy không có biện pháp tự kiềm chế.

Bước đến cạnh giường, Tiêu Thịnh cong khóe môi nhìn Thẩm Úy Nhiên, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không nói nên lời. Hắn muốn đến nhìn nàng, còn có hài tử của bọn họ, cho nên cứ việc đêm đã khuya, rốt cuộc nhịn không được, lại hoặc là chỉ lúc này, không hiểu sao đặc biệt muốn ở bên cạnh nàng.

Thẩm Úy Nhiên nhìn đôi mắt của Tiêu Thịnh, sáng tựa bầu trời đêm đầy tinh quang, đang sáng trong nhìn nàng. Tuy rằng Tiêu Thịnh nhìn nàng như vậy, nhưng dường như cũng không có ý tứ muốn mở miệng, Thẩm Úy Nhiên chủ động nói, chỉ là một câu: “Thoạt nhìn Hoàng thượng rất cao hứng.”

Tiêu Thịnh nắm lấy tay Thẩm Úy Nhiên, ghé sát vào thân mình, nâng một cánh tay khác lên vòng nàng vào trong ngực mình, chỉ ngửi được mùi hương trên người nàng, cũng sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cằm của Tiêu Thịnh nhẹ nhàng dựa vào đầu vai của Thẩm Úy Nhiên, lại ngậm lấy thùy tai mượt mà của nàng một chút, chỉ nói, “Nhớ nàng, nên đến đây nhìn nàng, vì sao còn chưa ngủ?”

“Đại khái là biết canh giờ này Hoàng thượng sẽ qua, cho nên vẫn luôn không ngủ được.” Thẩm Úy Nhiên thở dài một hơi cực nhẹ, bàn tay không bị Tiêu Thịnh nắm lấy đã ôm lấy Tiêu Thịnh, nàng cũng dựa vào trên người Tiêu Thịnh như vậy, nhưng cũng không dám dùng sức như hắn.

Thẩm Úy Nhiên nói như vậy làm đôi mắt Tiêu Thịnh càng sáng, vốn là khóe miệng hắn cong lên cũng càng thêm cong lên, chỉ là hắn lại lập tức ôn nhu nói, “Vậy hiện tại cùng nhau ngủ.” Thẩm Úy Nhiên rất nhanh liền gật đầu, Tiêu Thịnh liền kéo nhẹ Thẩm Úy Nhiên, cởi ngoại y lên giường.

Bụng quá lớn, ban đêm muốn lật người, đối với Thẩm Úy Nhiên mà nói đều là chuyện rất không dễ dàng. Thời điểm Tiêu Thịnh bồi nàng ngủ ngược lại còn tốt, có thể giúp nàng, làm nàng giảm bớt rất nhiều vất vả, thời điểm Tiêu Thịnh không ở đây, chỉ có thể không ngã người hoặc là Lệ Chi hoặc Anh Đào gác đêm đỡ ngồi dậy sau đó lại đổi phương hướng nằm xuống.

Bọn họ mặt đối với mặt nằm cùng nhau, một tay Thẩm Úy Nhiên vòng ở thắt lưng Tiêu Thịnh, hai người cách nhau thật sự gần, cánh môi gần như sát vào nhau. Nói cùng nhau ngủ, cũng thật sự nằm xuống, nhắm hai mắt lại, nhưng cũng không có ai thật sự ngủ. Trong bóng tối, Tiêu Thịnh mở to mắt, hơi ngửa đầu ra sau, sau khi thích ứng hắc ám, liền dựa vào ánh trăng sáng mỏng manh chiếu vào từ cửa sổ miễn cưỡng có thể thấy rõ ngũ quan của Thẩm Úy Nhiên.

Tiêu Thịnh cứ như vậy tham lam nhìn Thẩm Úy Nhiên đang nhắm mắt, tay bất giác duỗi hướng về phía bụng to lên của nàng, bao trùm lên trên. Hắn đã an bài xong, nếu ngày mai, vạn nhất thất bại, sẽ có người trước tiên liền hộ tống Thẩm Úy Nhiên rời khỏi hoàng cung, đi đến chỗ tuyệt đối an toàn.

Hắn biết bất luận va chạm hoặc lớn hoặc nhỏ đối với Thẩm Úy Nhiên cùng hài tử trong bụng hiện tại mà nói đều thập phần không tốt, tự nhiên hắn hy vọng hai đứa nhỏ này có thể an toàn sinh ra, muốn biết bọn nó lớn lên là bộ dáng gì, rốt cuộc là giống hắn nhiều một chút, hay là giống người trước mặt mình nhiều một chút. Chính là một khi gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn càng thêm hy vọng Thẩm Úy Nhiên có thể thật tốt.

Sinh tử gắn bó nghe có vẻ rất đẹp, có lẽ người sống sót kia sẽ không thấy tốt đến chỗ nào, chính là Tiêu Thịnh không thể nói vì sao luôn cảm thấy nếu Thẩm Úy Nhiên đạt được tân sinh ở chỗ này, liền sẽ không ngay lúc này liền dừng bước tại đây. Hắn lại xác thật không có cách nào nghĩ đến Thẩm Úy Nhiên chết, cho dù chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

Không phải không cố gắng khuyên Thẩm Úy Nhiên tạm thời xuất cung né chuyện lúc này, cùng A Xu còn có mẫu hậu của hắn cùng nhau rời khỏi, nhưng ba người này không ai nguyện ý đi, ý định như vậy của hắn đến cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì. Nếu mạnh mẽ đưa các nàng đi cũng có khả năng sẽ biến khéo thành vụng, cho nên hắn không có lựa chọn làm như vậy, hiện giờ cũng cũng chỉ có thể nỗ lực bảo đảm thời điểm có tình huống đột ngột phát sinh, các nàng còn có tam tẩu đều có thể trước tiên đưa từ hậu cung đến nơi an toàn.

“Hoàng thượng đang suy nghĩ gì?” Thẩm Úy Nhiên đang nhắm mắt, thời điểm nói xong những lời này liền mở mắt ra, trong bóng tối, hai mắt Tiêu Thịnh vẫn sáng như cũ, trong ánh mắt kia lại hàm chứa đầy ý không nỡ, ôn nhu còn có triền miên. Thẩm Úy Nhiên nhìn vào đôi mắt Tiêu Thịnh, muốn càng ghé sát vào hắn một chút, liền xê dịch lên phía trước. Tiêu Thịnh lại phát hiện ý của nàng trước, lập tức sát lại, Thẩm Úy Nhiên không khỏi mỉm cười.

Tay đặt trên bụng Thẩm Úy Nhiên, trong thời gian rất ngắn liền cảm giác được có gì đó đá tay hắn, dường như lập tức phát hiện bàn tay của Tiêu Thịnh. Thẩm Úy Nhiên dán lên môi Tiêu Thịnh, lại hỏi hắn vấn đề nàng mới vừa hỏi một lần nữa. Tiêu Thịnh lại chỉ nói, “Làm mẫu phi đến bây giờ cũng không ngủ được, bọn nhỏ cũng đau lòng đến còn chưa nghỉ ngơi.”

“Có lẽ là phụ hoàng bọn nó còn chưa nghỉ ngơi, bọn nó đau lòng nên mới không nghỉ ngơi.” Thẩm Úy Nhiên thấy Tiêu Thịnh không có ý muốn lộ ra nửa phần, liền cười nhẹ giọng nói thuận theo hắn, lại đưa tay phủ lên tay Tiêu Thịnh, mơ hồ cũng có thể cảm giác được máy thai kia.

Bởi vì Thẩm Úy Nhiên cười mà cũng cười cười, Tiêu Thịnh lại chủ động lại lần nữa dán lên cánh môi nàng, lại thu lại ý cười, sau đó tựa như hàm chứa thở dài, nhẹ giọng lại thong thả, có thể xem như là gằn từng chữ một mà nói với Thẩm Úy Nhiên, “Nói cho trẫm, nàng sẽ không có bất cứ chuyện gì, sẽ vẫn luôn thật tốt.” Nghe phá lệ nghiêm túc.

Thẩm Úy Nhiên nghe vậy sửng sốt, tươi cười trên mặt hơi dừng lại, lúc sau vẫn như cũ là như vậy, lại nói, “Chỉ cần Hoàng thượng thật tốt, thần thiếp cũng sẽ thật tốt, Hoàng thượng cùng hài tử của thần thiếp cũng đều sẽ thật tốt.” Lại yên lặng rũ mí mắt xuống không tiếp tục nhìn Tiêu Thịnh.

Đôi mắt Tiêu Thịnh tức khắc liền ảm ảm, nhưng lại duỗi tay nâng mặt Thẩm Úy Nhiên lên hôn cánh môi nàng, thở dài, lại nói, “Trẫm muốn nàng thật tốt. Nói cho trẫm, nàng sẽ thật tốt.” Bướng bỉnh lại cố chấp giống như tiểu hài tử ngang ngược vô lý.

Thẩm Úy Nhiên hiếm khi bướng lên giống Tiêu Thịnh, vẫn rũ mắt, chỉ nói, “Những chuyện này, cũng không phải thần thiếp có thể định đoạt. Sinh lão bệnh tử, vốn dĩ chính là nhân chi thường tình. Hoàng thượng một hai phải ta nói, ta sẽ thật tốt, lại không chịu cho nguyên do.”

Tiêu Thịnh lập tức im lặng, hồi lâu mới lại thở dài nói, “Ngày mai, đại quân tây chinh đã phái đi sẽ hồi triều, trẫm sẽ tự mình đến ngoài cửa thành nghênh đón.” Thẩm Úy Nhiên rốt cuộc nâng mắt, nhìn Tiêu Thịnh hỏi hắn, “Quốc cữu còn có Hiền Thân Vương cũng sẽ đi sao?” Tiêu Thịnh gật đầu, Thẩm Úy Nhiên liền còn nói thêm, “Hoàng thượng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Tiêu Thịnh lại gật đầu một cái.

“Cho nên, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng nhất định phải rời đi.” Ngữ khí Tiêu Thịnh phi thường kiên định, rõ ràng lộ ra ý tứ chân thật đáng tin. Nhưng Thẩm Úy Nhiên chưa nhận ra, ngược lại cười rộ lên thập phần nhẹ nhàng hỏi Tiêu Thịnh, “Cho nên, Hoàng thượng an bài người một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền sẽ để thần thiếp rời khỏi nơi này?”

Tiêu Thịnh mím môi không nói, Thẩm Úy Nhiên lại càng táo tợn hơn, tiếp tục nói, “Hoàng thượng tính vứt bỏ thần thiếp, còn hy vọng thần thiếp có thể thật tốt?” Tiếp theo thập phần khoa trương khen ngợi Tiêu Thịnh một câu, “Đến hiện tại thần thiếp mới phát hiện Hoàng thượng vĩ đại như vậy!” Sắc mặt Tiêu Thịnh đã hơi có chút không tốt.

Thẩm Úy Nhiên lại giống như một chút không thèm để ý cảm giác của Tiêu Thịnh, còn không ngừng nói, “Sau đó thần thiếp cuối cùng còn sống, cũng sinh hạ hài tử của Hoàng thượng cùng thần thiếp. Nhưng trùng hợp là bọn nó đều lớn lên thập phần giống Hoàng thượng, giống đến mức thần thiếp nhìn thấy bọn nó liền sẽ lập tức nhớ đến Hoàng thượng. Vì thế, thần thiếp cảm thấy không có cách nào tuân thủ lời nói ‘ta sẽ thật tốt’ nói với Hoàng thượng, thần thiếp rốt cuộc vứt bỏ hai đứa nhỏ này.”

“Vì có thể chân chính trôi qua ‘ thật tốt ’, thần thiếp vứt bỏ hai đứa nhỏ cùng Hoàng thượng, cũng quên mất Hoàng thượng, lúc sau thần thiếp may mắn có thể gặp được một nam tử không chán ghét quá khứ của thần thiếp, đối xử với thần thiếp cực tốt, thành công tái giá, hoàn toàn trôi qua sinh hoạt tốt đẹp.”

Thẩm Úy Nhiên cảm thấy, nếu có ánh sáng mà nói, nàng nhất định có thể nhìn thấy mặt Tiêu Thịnh đã trở nên xanh mét. Chỉ là Thẩm Úy Nhiên không dừng lại, ngược lại là đốt một phen mãnh hỏa bên trong, chủ động nhắc nhở Tiêu Thịnh hỏi hắn, “Hoàng thượng đã quên Thế tử? Hay là nói Hoàng thượng cảm thấy sau khi Hoàng thượng xảy ra chuyện không may thì Thế tử sẽ dễ dàng buông tha thần thiếp, còn có hài tử của Hoàng thượng cùng thần thiếp?”

Đến lúc này, tuy rằng Thẩm Úy Nhiên cũng không thể nhìn thấy, nhưng xác thật sắc mặt Tiêu Thịnh đã đen như mực. Tiêu Thịnh chỉ cảm thấy, hắn chưa từng khắc sâu cảm nhận được Thẩm Úy Nhiên có thể có biện pháp chọc tâm hắn như vậy. Có thể nói mỗi một câu nói đều thành công chọc tâm hắn, đặc biệt là những câu cuối cùng kia!

“Nàng không được nhắc đến hắn.” Tiêu Thịnh bĩu môi, vạn phần bất mãn nói, rồi lại rất nhanh nói với Thẩm Úy Nhiên, “Trẫm hiểu rõ ý trong lời nói của nàng, nhưng trẫm không có cách nào trơ mắt nhìn nàng bị bất luận kẻ nào tra tấn cũng không có cách nào nghe được nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, trẫm chỉ hy vọng nàng có thể thật tốt.”

Lần này lại đổi thành Thẩm Úy Nhiên cảm thấy bất mãn, “Hoàng thượng đã hy vọng thần thiếp thật tốt, liền nên tin tưởng ngày mai sẽ không có chuyện gì. Hoàng thượng không tin bản thân có thể bảo hộ được thần thiếp cùng hài tử của Hoàng thượng sao? Nhưng thần thiếp tin Hoàng thượng a, thần thiếp cũng tin ngày mai sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, Hoàng thượng sẽ thắng, sau đó hết thảy đều sẽ tốt lên.”

“Nếu Hoàng thượng có thể có biện pháp mang mẫu hậu, tam tẩu còn có A Xu cùng thần thiếp rời khỏi hoàng cung này, vậy tất nhiên Hoàng thượng có biện pháp sau khi mọi chuyện thất bại thì hồi hậu cung gặp mặt thần thiếp một lần đúng hay không? Sáng mai sau khi thần thiếp thức dậy liền đi qua chỗ tam tẩu chờ Hoàng thượng trở về, chuyện thành cũng tốt, chỉ trở về gặp mặt thần thiếp một lần cũng tốt, thần thiếp đều ở chỗ kia chờ Hoàng thượng.”

Thẩm Úy Nhiên không có cách nào dự đoán chuyện tương lai, chỉ là nàng cũng không muốn nhìn Tiêu Thịnh như thế càng không muốn nghe hắn nói những lời này, cho dù hiểu rõ tâm ý của hắn là gì. Vẫn là cách nói cũ kia, không có đạo lý nàng chỉ có thể đồng cam mà không thể cộng khổ cùng Tiêu Thịnh. Để Tiêu Thịnh từ trong mặt trái cảm xúc hoàn toàn đi ra như vậy, đối với hắn mà nói ít nhiều vẫn có chỗ tốt a.

Bởi vì đã từng chết qua, cho nên biết rõ sau khi chết đến tột cùng là bộ dáng gì, càng hiểu rõ chết cũng không phải đến giới hạn. Ít nhất sống tất nhiên sẽ phải chịu đựng cực khổ, đã chết lại không cần. Quan trọng nhất chính là, nàng thật sự không nhìn được bộ dáng nản lòng như vậy của Tiêu Thịnh, ước chừng là liên quan đến người thập phần quan trọng với hắn mà nói, thế cho nên cẩn thận đến có thể nói là suy nghĩ rất loạn.

“Cứ như vậy chắc chắn trẫm sẽ không thất bại?” Đôi mắt Tiêu Thịnh rốt cuộc một lần nữa sáng lên, hắn một ngụm ngậm lấy cánh môi Thẩm Úy Nhiên khẽ cắn, mang theo kinh hỉ cùng vui sướng, hỏi nàng. Thẩm Úy Nhiên không chút do dự gật đầu, nói, “Thần thiếp không tin Hoàng thượng còn có thể tin ai?”

“Thần thiếp hoàn toàn tin tưởng Hoàng thượng, hài tử của chúng ta cũng sẽ tin phụ hoàng bọn nó.”

******

Ngày hôm sau, Thẩm Úy Nhiên cùng Tiêu Thịnh cùng nhau tỉnh lại, nàng nhìn Tiêu Thịnh rửa mặt xong, mỉm cười nhìn hắn đi thượng triều, lúc sau chính mình mới một lần nữa ngủ thêm một chút. Chỉ ngủ hai khắc, Thẩm Úy Nhiên liền tỉnh, lúc sau lại rốt cuộc ngủ không được, nàng dứt khoát đứng lên.

Như thường lệ Anh Đào cùng Lệ Chi hầu hạ dùng qua bữa sáng, không có chuyện gì làm chỉ ngồi không làm Thẩm Úy Nhiên lập tức nhớ đến Tiêu Thịnh, lại không biết lúc này hắn còn đang thượng triều, hay là đã ra khỏi thành. Không có bất luận tin tức gì, liền luôn có loại cảm giác chờ đợi thúc giục người nhiều năm, trong lòng càng cảm thấy không thế nào an ổn.

Nhớ tới tối hôm qua đã nói qua với Tiêu Thịnh, Thẩm Úy Nhiên phân phó Anh Đào cùng Lệ Chi đi chuẩn bị bộ liễn, sau đó một đoàn cung nữ, thái giám vây quanh đi đến Phượng Loan cung. Diệp Bội Lan biết Thẩm Úy Nhiên sẽ đến, phái cung nhân sớm thăm hỏi tin tức liền tự mình ra ngoài điện tiếp nàng.

Chỉ là nhìn Thẩm Úy Nhiên ưỡn một cái bụng to như vậy, nàng cũng đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, vội vàng tiến lên đi đỡ nàng, lại cảm thấy chính mình đều căn bản không có biện pháp với nàng cùng Hoàng thượng. Hai người ở phương diện nào đó, thật sự là giống nhau không nói nên lời. Có lẽ đúng là bởi vì như vậy, tính tình hai người mới có thể phù hợp như vậy.

Như Thái hậu còn ở trong phòng, Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên liền đều cùng đi bồi Như Thái hậu, trong phòng chỉ có ba người các nàng, thủ ngoài cửa phòng cũng là hai đại cung nữ của Diệp Bội Lan cùng hai đại cung nữ của Thẩm Úy Nhiên. Trong lòng ba người đều biết rõ ràng hôm nay sẽ phát sinh một chút chuyện gì, nhưng ai cũng không đặc biệt hoặc cố ý nhắc tới.

Thời điểm Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên tiến vào, Như Thái hậu đang nửa ngồi ở trên giường. Nghỉ ngơi thật tốt gần một năm thời gian, Như Thái hậu hiện nay đã không tiều tụy giống như lúv vừa mới được Tiêu Thịnh cứu ra. Gò mặt hóp lại, cánh tay khô gầy, chân giống như da bọc xương, giờ đều có chút thịt, ít nhất cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, chỉ nhìn liền cảm thấy bà trôi qua rất tốt.

Thẩm Úy Nhiên ngồi không tiện, đứng cũng rất không tiện, Như Thái hậu liền nhường giường cho Thẩm Úy Nhiên nằm. Trước khi Thẩm Úy Nhiên nằm xuống, trước tiên được Diệp Bội Lan đỡ đi vài vòng trong phòng, đây là chuyện ngày thường vào canh giờ này sẽ làm ở Bích Tiêu cung. Thẩm Úy Nhiên cũng không nói rõ được vì sao sẽ đến lúc này, còn muốn đi làm những chuyện này trong Phượng Loan cung, chỉ là cảm thấy bất luận như thế nào, chuyện nên làm vẫn phải làm. Càng không nói hiện tại nàng đã đến ngày lâm bồn, sớm một chút liền ngay hôm nay, muộn cũng sẽ không tới trễ chạy đi đâu.

“Có phải Nhiên Nhi sắp sinh hay không?” Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan đều ngồi ở bên cạnh bàn cách giường không xa lắm, không có đề tài gì đặc biệt, liền chỉ có thể nói chút chuyện vụn vặt. Cho nên Như Thái hậu đánh vỡ bầu không khí có chút trầm mặc trong căn phòng này đầu tiên, hỏi Thẩm Úy Nhiên đang nửa ngồi ở trên giường.

Thẩm Úy Nhiên rất nhanh liền cười trả lời, “Vâng, mẫu hậu. Thái y nói, ngay mấy ngày nay.”

Diệp Bội Lan cũng cười chen vào nói, “Thái y bắt mạch ra nói là thai song sinh, ta chỉ nghĩ nơi này gần phúc khí rất lớn đấy.” Thẩm Úy Nhiên cười cười, lại nhìn về phía Như Thái hậu, nghiêm túc hỏi, “Thời điểm mẫu hậu sinh Hoàng thượng, có vất vả không?”

“Thời điểm ta sinh Hoàng thượng tuy rằng là thai đầu, nhưng rất thuận lợi, mới hơn hai canh giờ, cũng đã sinh hạ. Thời điểm ta sinh A Xu, cũng rất thuận lợi, xem như không có chịu tội gì. Có người, bụng phải đau trước nửa ngày một ngày mới có thể xong chuyện, đó mới gọi là vất vả. Nhiên Nhi kiên trì rèn luyện, thân mình lại rất khoẻ mạnh, dựa theo cách nói hẳn là cũng có thể rất nhanh.” Ý cười trên mặt Như Thái hậu không thay đổi, trả lời vấn đề của Thẩm Úy Nhiên.

“Nếu thật sự có thể thuận lợi giống mẫu hậu thì tốt rồi.” Thẩm Úy Nhiên than một câu, còn nói thêm, “Tính tình Hoàng thượng cùng A Xu, thoạt nhìn không giống nhau, nhưng ta cảm thấy vẫn có rất nhiều chỗ tương tự.” Như Thái hậu cười gật đầu lấy đồng ý với Thẩm Úy Nhiên, Diệp Bội Lan cũng phụ họa. Ba người liền đàm luận một hồi, hai người đến tột cùng có chỗ nào rất giống nhau.

Sau khi hàn huyên như vậy một lúc lâu, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, ba người lập tức đều là tim đập trật nửa nhịp. Đại cung nữ Tuệ Chân của Diệp Bội Lan canh ở ngoài cửa rất nhanh liền tiến vào trong phòng, cung kính hành lễ với ba người nói, “Có tin tức truyền đến nói Hoàng thượng đưa thần tử văn võ cả triều, hiện nay đã ra khỏi thành.”

Tin tức này làm không khí trong phòng đang nhẹ nhàng xuống lập tức trở nên khẩn trương cùng căng chặt lên, ba người Như Thái hậu vốn dĩ miễn cưỡng duy trì biểu tình khoan khoái cũng trở nên nghiêm túc. Diệp Bội Lan lên tiếng cho đại cung nữ Tuệ Chân của mình lui xuống, lại phân phó có tin tức gì lập tức đến báo.

Lúc sau, bầu không khí khẩn trương cùng căng chặt rốt cuộc không thể tan đi, ba người Thẩm Úy Nhiên hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng đều không muốn mở miệng nhiều, càng bởi vì đã không thể nói ra cái gì nhẹ nhàng. Phải nói ít nhất trên chuyện này, ý nghĩ cùng ý kiến của ba người các nàng hoàn toàn nhất trí. Ai cũng không nghĩ đến chuyện muốn rời khỏi, cũng không hy vọng bản thân bị giấu giếm, mà đồng thời thông cảm cho nhau, cũng không có muốn đặc biệt giấu giếm ai.

Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan không đặc biệt muốn giấu giếm Thẩm Úy Nhiên, điều này làm cho nàng cảm thấy phi thường ngoài ý muốn lại càng cảm thấy ấm áp. Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ chỉ chuyện nàng hiện tại có thai, cũng đã giấu nàng tất cả mọi chuyện đến gắt gao. Hiện tại Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan không cố ý tránh nàng đi hoặc cái gì cũng không cho biết, nàng không có cách nào không cảm kích, bởi vì các nàng tín nhiệm, thông cảm, cũng có quan tâm nàng.

Trên thực tế hôm nay trong hậu cung, ngoại trừ Thẩm Úy Nhiên các phi tần đều bị giam lỏng trong chỗ ở của mình, bao gồm tiểu thái giám, cung nữ trong cung, cũng có thị vệ chuyên môn trông coi, căn bản nơi nào cũng không đi được, như vậy, ít nhất có thể ở trên trình độ nhất định giảm bớt hỗn loạn không cần thiết.

Người trong cung đều biết hôm nay muốn phát sinh chuyện gì khủng khiếp, nhưng đến tột cùng là chuyện gì lại hoàn toàn không biết. Lại đúng là bởi vì như vậy, chỉ có thể ngồi chờ trong thời gian như vậy, đối với bọn họ mà nói tất nhiên là hết sức gian nan. Khó chịu không chỉ là bọn họ, giống như ba người Thẩm Úy Nhiên đã đạt được tin tức, lại phải đợi không biết bao lâu mới có thể có tin tức mới truyền đến, trong lúc này chỉ có càng thêm khó chịu.

Thời gian trôi đi phảng phất trở nên thập phần thong thả, chậm đến rõ ràng cho rằng đi qua hồi lâu, trên thực tế cũng không quá một khắc mà thôi. Thẩm Úy Nhiên chưa từng rõ ràng nhận thấy được tình cảm của mình như hiện tại vậy, mỗi một lần tim nàng đập dường như đều dung nhập quan tâm Tiêu Thịnh, mỗi một lần nàng hô hấp, dường như đều tác động một lòng của nàng đối với Tiêu Thịnh.

Nàng hồi tưởng lại trong thời gian mình ở đây đã hơn một năm thời gian từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều có quan hệ từng li từng tí cùng Tiêu Thịnh, thế nhưng chưa bao giờ cảm thấy tâm ý mình rõ ràng như thế, mỗi một chuyện đều có quan hệ cùng Tiêu Thịnh, cũng không phân biệt lớn nhỏ mà sinh động hiện lên ở trước mắt nàng, lại tựa những chuyện này đã phát sinh ngày hôm qua. Thẩm Úy Nhiên nghĩ chuyện này, tâm có chút xao động đã một lần nữa trở nên yên ổn.

Trong phòng, ba người Thẩm Úy Nhiên đang an tĩnh chờ đợi. Trong lặng im này, đều chỉ ngóng trông tin tức đắc thắng nhanh truyền đến một chút. Nhưng các nàng còn chưa chờ tới tin tức thắng truyền đến, lại trước chờ tới bọn thị vệ Tiêu Thịnh an bài đưa các nàng rời đi. Bọn thị vệ này đều không thể đi vào trong Phượng Loan cung, bị thị vệ vốn canh giữ bên ngoài Phượng Loan cung cản lại, hai bên đang đối đầu. Tin tức một tầng lại một tầng tiến vào, cuối cùng người thay thông truyền vẫn như cũ là đại cung nữ của Diệp Bội Lan canh giữ ở ngoài cửa.

Bọn thị vệ Tiêu Thịnh an bài đã xuất hiện, liền ý nghĩa. . .Ba người đều bởi vì tin tức đột nhiên không hề có dấu hiệu này mà thất thần. Lúc này ba người đều căn bản không rảnh lo bản thân như thế nào, chỉ muốn biết hiện tại Tiêu Thịnh đến tột cùng là như thế nào.

Người đầu tiên phản ứng lại không thích hợp là Thẩm Úy Nhiên. Có lẽ lập tức biết được tin tức như vậy khó tránh khỏi làm người mất đúng mực, càng dễ dàng lập tức bất giác suy nghĩ đến hướng xấu, mặc dù các nàng căn bản không có căn cứ gì đáng tin cậy có thể đưa ra phỏng đoán như vậy. Nhưng cũng không ý nghĩa, chú định sẽ bị dắt mũi.

Thẩm Úy Nhiên không biết người xuất hiện bên ngoài Phượng Loan cung đến tột cùng là ai, có lẽ là Hiền Thân Vương cũng có lẽ là Thái hậu. Bọn họ hiện tại có thể xuất hiện ở chỗ này, lại cũng không mạnh mẽ xâm nhập, vậy rất có khả năng là không nghĩ thương tổn đến người hoặc là không muốn thương tổn đến người. Rất nhanh Thẩm Úy Nhiên liền tỏa định mục tiêu trên người Thái hậu, nhưng rất nhanh liền biết phỏng đoán như vậy cũng không đúng.

Bên người Thái hậu có người nhìn, bà ta muốn truyền đạt mệnh lệnh ra, Tống Y Lan cũng không thể không biết. Trừ phi Tống Y Lan làm phản, nếu không không có khả năng sẽ thay Thái hậu đi truyền mệnh lệnh như vậy. Nếu nói đây là kế hoạch Thái hậu đã sớm an bài tốt, vậy càng sẽ không có tin tức gì không đạt được. Mà giả như là người của Hiền Thân Vương, vậy tuyệt sẽ không như hiện tại vậy, sẽ chỉ trực tiếp mạnh mẽ xông vào.

Vốn Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan ngồi ở bên cạnh bàn, thời điểm cung nữ tiến vào truyền báo một tin tức như vậy đã đứng lên, lúc này, ngoại trừ Tiêu Thịnh, người các nàng quan tâm nhất không ngoài là Thẩm Úy Nhiên. Chỉ là Diệp Bội Lan nôn nóng nhìn Thẩm Úy Nhiên, lại thấy Thẩm Úy Nhiên nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng, trên mặt lại không che dấu biểu tình nghi vấn, lại không khỏi sửng sốt.

Như Thái hậu không nhìn thấy biểu tình của Thẩm Úy Nhiên, lúc này đã nói, “Nhiên Nhi, hiện tại trong bụng ngươi có hài tử của Hoàng thượng, hơn nữa hai đứa nhỏ này lập tức muốn sinh ra, không cần để ý nhiều như vậy, không cần ngoan cố, ngươi đi trước.” Cho dù không muốn đối mặt cùng tiếp thu sự thật Tiêu Thịnh thất bại, Như Thái hậu lại rõ ràng hơn, cảm xúc nhất thời của bản thân cũng không thể dùng để đưa ra quyết định cơ bản chính xác.

Tuy rằng Diệp Bội Lan càng muốn biết rằng vì sao ngay lúc này Thẩm Úy Nhiên sẽ lộ ra biểu tình như vậy, nhưng nàng vẫn như cũ trước tiên đồng ý lời của Như Thái hậu, hướng Thẩm Úy Nhiên không thể hoài nghi gật gật đầu, tiện thể nói, “Không sai, Nhiên Nhi ngươi đi trước.”

“Mẫu hậu, tam tẩu, không cần, chúng ta đều không cần đi.” Đầu tiên Thẩm Úy Nhiên lắc đầu, sau đó mới nói câu như vậy. Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan tự nhiên thập phần nghi hoặc ý tứ trong lời nói của nàng, Thẩm Úy Nhiên liền lập tức giải thích, “Tối hôm qua ta đã nói cùng Hoàng thượng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hoàng thượng sẽ nghĩ cách trở lại trong cung, ít nhất gặp mặt một lần cuối cùng.”

“Hiện tại những người này đột nhiên xuất hiện nói mình là người Hoàng thượng an bài tốt, một khi có tình huống gì ngoài ý muốn liền hộ tống chúng ta rời đi, cho dù hiện tại bọn họ nói như vậy, cho dù trong tay bọn họ có đồ vật chứng minh thân phận bọn họ không có sai lầm, trong đó vẫn có không ít chỗ kỳ quặc.”

Thẩm Úy Nhiên nhìn Như Thái hậu cùng Diệp Bội Lan, thấy các nàng cũng đều đã từ trong hoảng loạn vừa rồi bình phục lại, liền tiếp tục nói, “Hiện tại chúng ta còn chưa thể thu được tin tức gì mới, những người này lại chẳng những đạt được tin tức càng biết Hoàng thượng không thắng, càng không nói ta cùng với Hoàng thượng đã ước định xong mọi chuyện, nếu thật sự không có vấn đề gì thì mới không đúng. Cho nên ta cảm thấy, chúng ta đều không cần đi, cũng ngàn vạn không thể đi. Vừa đi nói không chừng liền muốn xảy ra chuyện lớn.”

Diệp Bội Lan nhìn Thẩm Úy Nhiên, rốt cuộc vẫn chần chờ gật đầu xem như tán thành lời nàng nói. Thẩm Úy Nhiên nhẹ nhàng thở ra, Diệp Bội Lan đã phân phó nói thị vệ canh giữ ở ngoài Phượng Loan cung phải bắt những người đến Phượng Loan cung.

Tin tức này truyền xuống, bên ngoài rất nhanh chính là một trận động tĩnh hoảng loạn cùng ồn ào, liền tương đương gián tiếp chứng minh tính thật giả lời Thẩm Úy Nhiên nói mới vừa rồi. Diệp Bội Lan cùng Như Thái hậu biết được đều không khỏi thở dài, càng cảm thấy có chút nghĩ mà sợ. Nếu các nàng cái gì cũng không biết, kiên trì nhất quyết muốn đưa Thẩm Úy Nhiên đi, ai có thể bảo đảm đến tột cùng sẽ phát sinh chút chuyện gì?

Cung nhân lại tiến vào bẩm báo dị trạng đã bình ổn, những người đó đều đã bị chế phục, Diệp Bội Lan liền nói trói chắc trông chừng bọn họ, chờ Hoàng thượng trở về lại quyết định, nhưng mà hồi lâu sau tin tức ngoài cung vẫn không thể lại truyền đến. Lúc này, cũng đã đến thời gian dùng ngọ thiện. Anh Đào gõ cửa tiến vào, nói muốn vì các nàng chuẩn bị ngọ thiện, đặc biệt xin chỉ thị muốn dùng gì.

Hỏi tuy rằng là ba người, nhưng thật sự muốn nói, xác thật chủ yếu vẫn là Thẩm Úy Nhiên. Nhưng hiện tại Thẩm Úy Nhiên lại giống Diệp Bội Lan còn giống Như Thái hậu, chỉ cảm thấy mình thật sự không có khẩu vị. Cho nên cuối cùng Anh Đào cũng không thể xin được ý kiến gì, đành phải lui xuống nhìn mà chuẩn bị.

Ngọ thiện đưa lên, các nàng không có khẩu vị đều chỉ tùy ý ăn một hai miếng, liền đều gác đũa xuống. Lúc sau ba người lại ngồi trầm mặc, chờ tin tức đến chậm.

Hiện nay thời tiết đúng là cuối thu mát mẻ, hôm nay trời vốn âm u, nhưng hiện tại lại rất có chút trong ngoài ý muốn. Từ bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thấy lá cây cây ngân hạnh cao lớn đã khô vàng đang bị nắng thu chiếu sáng đến rực rỡ lấp lánh, mỗi một tấc đều lấp lánh ánh sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua giữa các cành cây ngân hạnh, cuối cùng chỉ hạ xuống một bóng ma trên mặt đất. Mặt đất phô bày một tầng màu vàng lá cây ngân hạnh rơi xuống, tạo thành khác cảnh sắc. Gió thu cũng xuyên qua từ giữa các cành lá, sau đó lại xuyên thấu qua cửa sổ nhảy vào trong phòng, không lớn, nhưng đủ để vén lên tóc nhỏ vụn bên má.

Thẩm Úy Nhiên được Diệp Bội Lan đỡ ở trong phòng chậm rãi đi dạo xem như tiêu thực, hơn nữa nàng đúng là nằm trên giường quá mức lâu, vừa lúc có thể hoạt động gân cốt một chút. Thời điểm đi đến bên cửa sổ, chính là nhìn thấy phong cảnh như vậy, không hiểu sao Thẩm Úy Nhiên cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn một chút, hoặc là phải nói nàng không biết vì sao càng thêm tin tưởng sẽ không có chuyện gì.

Ngày thường lúc này đã đến thời gian nghỉ trưa, nhưng lúc này bất luận như thế nào cũng không có nửa phần buồn ngủ, ủ rũ. Thẩm Úy Nhiên nhớ tới lúc trước bản thân đến chỗ này như thế nào, mặc dù quá khứ không tin nhưng hiện tại cũng không khỏi ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, thành tâm cầu nguyện thần minh có thể phù hộ hết thảy đều có thể đủ bình an trôi chảy.

Trong lòng cầu chúc dừng lại, ngoài cửa chính là một trận tiếng vang ồn áo, người trong phòng đều nhíu mày đứng dậy. Trên mặt hai đại cung nữ đã tràn đầy ý cười đi vào trong phòng, sau đó hành lễ với ba người, khóe miệng ngăn không được ý cười nói, “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Thẩm Quý phi nương nương! Quốc cữu cùng Hiền Thân Vương đều đã bị các tướng sĩ trở lại đế đô bắt giữ. Hoàng thượng lập tức tự mình thông cáo các đại thần trong triều, tây chinh hoàn toàn giành được thắng lợi.”

Cảm xúc căng chặt ngay tại một khắc này rốt cuộc được thả lỏng, Diệp Bội Lan cười cười đôi mắt liền đỏ, Như Thái hậu thở dài một hơi, trên mặt cũng là tràn đầy ý cười. Thẩm Úy Nhiên yên lặng dị thường thành tâm cảm tạ thần minh một phen, dường như lời nàng vừa mới cầu chúc ngay lúc này cũng đã thực hiện. Sau đó, nàng cười lại nhịn không được khẽ vuốt bụng mình, ở trong lòng nói cho hài tử của mình, phụ hoàng bọn nó rất lợi hại, rốt cuộc giành được thắng lợi.

Diệp Bội Lan nghiêng đầu nhìn Như Thái hậu cùng Thẩm Úy Nhiên, nói, “Hoàng thượng hẳn là còn phải xử lý một chút chuyện mới có thể đến Phượng Loan cung, tối hôm qua mẫu hậu không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại nên đi nghỉ một lát a. Nhiên Nhi cũng vậy, đi nghỉ ngơi một hồi đi, đừng làm bản thân mệt mỏi.”

Thẩm Úy Nhiên chỉ cười cười, nhưng trong lòng tỏ vẻ đồng ý với lời của Diệp Bội Lan, chuẩn bị trả lời nàng một tiếng được. Lại cố tình ngay lúc này, Thẩm Úy Nhiên cảm giác được bụng dưới của mình truyền đến một trận cảm giác cổ quái khác thường, không phải thuần túy đau đớn, mà là cảm giác khó chịu khác.

Nàng sớm đã chặt chẽ ghi tạc trước khi lâm bồn sẽ cảm giác đại khái như thế nào trong lòng, cho dù không biết đến tột cùng là dạng cảm thụ gì, nhưng ít ra có thể có suy đoán đại khái. Vì thế, Thẩm Úy Nhiên phát giác thân thể như vậy, lập tức nhíu mày lại nhìn về phía Diệp Bội Lan, nói, “Tam tẩu, ta giống như có cảm giác.”

Ngày edit: 10/12/2020
Ngày beta: 02/12/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro