Chương 98: Kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thẩm Úy Nhiên cực kỳ mệt mỏi, thời điểm bất tri bất giác đã ngủ trong lòng Tiêu Thịnh. Tiêu Thịnh cẩn thận đặt Thẩm Úy Nhiên trên giường, đắp chăn cho nàng xong, lúc này mới nói Anh Đào cùng Lệ Chi hầu hạ thật tốt, chính mình đi xử lý tốt mọi chuyện chưa làm xong.

Chờ đến khi Tiêu Thịnh lại trở lại trong cung, trước hết đến không phải chỗ nào khác, đúng là Vĩnh Phúc cung.

Lúc trước Thái hậu vẫn luôn có vẻ bệnh tật, hiếm khi sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn một chút, bà ta ngồi trong chính điện Vĩnh Phúc cung, trang phục mặc trên người đều dựa theo quy cách Thái hậu tối cao, không thể không nói quý khí bức người. Bà ta ngồi ngay ngắn trong chính điện, hai mắt thẳng tắp nhìn phương hướng ngoài cửa điện, an tĩnh đến mức không có một tia tiếng vang.

Tống Y Lan đứng ở phía sau bà ta, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bóng lưng của Thái hậu. Nàng làm người giám thị Thái hậu vẫn luôn ngốc tại bên người bà ta, đúng là bởi vì tiếp xúc quá nhiều, mới hiểu rõ người này máu lạnh vô tình cỡ nào, cho dù Hoàng quý phi nương nương là thân nhân thì cũng không chỉ bị bà ta xem như quân cờ mà đối đãi, lại càng không nói người khác.

Trước đây Thái hậu vì muốn nhận nuôi nàng bên người, càng không tiếc bịa đặt lý do lung tung, mạnh mẽ đặt hành vi phạm tội trên người cha nàng, thế cho nên người nhà, thân nhân của nàng đều bị hãm hại, cuối cùng còn có thể sống sót thật tốt, ngoại trừ nàng, chính là ca ca của nàng Tống Hạo Trạch.

Lúc ấy nàng chỉ mới vài tuổi, Thái hậu liền cho rằng nàng cái gì cũng không biết, không rõ ràng cũng căn bản không hiểu, đáng tiếc Thái hậu sai rồi, cho nên đã sớm về trước, nàng đã nguyện trung thành với Hoàng thượng. Hiện giờ rốt cuộc xem như chờ đến ngày này, Hoàng thượng rốt cuộc thắng, như vậy đại thù của mình cũng xem như là rốt cuộc báo xong.

Bởi vì nàng rất rõ ràng, sau này Thái hậu sẽ gặp phải dạng ngày tháng gì, từ đây về sau cổ Phật thanh đăng* làm bạn đối Thái hậu mà nói sẽ trở thành một loại hy vọng xa vời. Chỉ dựa vào mẫu hậu của Hoàng thượng lọt vào hãm hại cùng thương tổn của Thái hậu, chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông, hoặc là cũng căn bản không có biện pháp bình ổn phẫn nộ trong lòng Hoàng thượng.

* Cổ Phật thanh đăng – 古佛青燈 – qīng dēng gǔ fó (đèn xanh phật cổ, ý là đèn chiếu ánh sáng xanh lờ nhờ, tượng phật đã cũ, chỉ đời sống nhà chùa tịch mịch).

Trong chính điện Vĩnh Phúc cung rốt cuộc xuất hiện những người khác ngoại trừ Thi Thái hậu cùng Tống Y Lan.

Tống Y Lan thấy Cao Tổng quản cùng Từ Hi Phó tổng quản đi theo phía sau Hoàng đế, ba người bước vào trong điện, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Thái hậu, Thái hậu vẫn như cũ là thẳng người ngồi ngay ngắn, không nhìn thấy bộ dạng chật vật cùng vô thố. Dưới chân nàng khẽ nhúc nhích, sau đó hành lễ với Tiêu Thịnh, “Nô tỳ Tống Y Lan gặp qua Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng thượng.”

Sau khi hành lễ xong Tống Y Lan cũng không tiếp tục đứng phía sau Thái hậu, mà đi tới phía sau Tiêu Thịnh, đứng yên bên cạnh Từ Hi cách đó không xa. Tức khắc đồng tử của Thái hậu hơi co lại, tư thế vốn ngồi ổn định vững chắc ngay lúc này có chút dao động, lúc sau cho dù kiệt lực vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, cũng không còn tư thế lúc trước.

Chỉ một cử chỉ đơn giản như vậy của Tống Y Lan, cũng đã đủ làm Thi Thái hậu rõ ràng chính bà ta đến tột cùng thua ở chỗ nào lại rốt cuộc bị Tiêu Thịnh đùa bỡn trong tay như thế nào. Bà ta hoàn toàn thất bại, hơn nữa bị thua thất bại thảm hại.

“Thẩm Quý phi sinh rồi sao?” Thi Thái hậu nỗ lực vẫn duy trì bình tĩnh, mở miệng hỏi Tiêu Thịnh.

Tiêu Thịnh đứng ở chỗ cách Thi Thái hậu không xa không gần, mặt không biểu tình nói, “Những chuyện này không cần ngài đến nhọc lòng.”

Thi Thái hậu không để ý đến thái độ của Tiêu Thịnh, cười rộ lên, lại nói, “Bất luận như thế nào ai gia cũng vẫn là Thái hậu danh chính ngôn thuận, lúc trước Tiên hoàng còn hạ chỉ để ai gia phụ tá Hoàng thượng, Hoàng thượng ngàn vạn chớ quên mất điểm này.”

Tiêu Thịnh nở nụ cười theo Thi Thái hậu, bên trong tươi cười này lại không nhìn ra nửa phần ý cười, thanh âm càng lạnh một chút, “Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Thái hậu. Trẫm sẽ công bố với bên ngoài là đưa ngươi đi chùa miếu cầu phúc vì Đại Tề, lưu lại thanh danh tốt cho ngươi.” Tiêu Thịnh hơi nghiêng người về phía trước, hơi mỉm cười nhìn Thái hậu, lúc này trong tươi cười, lại tràn đầy vẻ mặt đắc thắng đường hoàng.

“Rất tốt.” Thi Thái hậu vẫn cười, rũ đôi mắt xuống, đứng lên còn nói thêm, “Vậy không bằng hiện tại đi thôi.” Sau đó Tiêu Thịnh đưa mắt qua, Cao Đức Toàn cùng Từ Hi hiểu ý gọi người tiến vào, liền lập tức phải “Bảo hộ” Thi Thái hậu bốn phía thật tốt.

Thi Thái Hậu đi đến ngoài điện, xoay người lại nhìn về phía nơi đã ở không nhớ rõ bao nhiêu năm tuổi, ba chữ “Vĩnh Phúc cung” to như lúc trước sáng mắt như vậy, chói mắt lại cũng phá lệ châm chọc. Vĩnh Phúc. . .cả đời này của bà, trước nay cũng không có phúc khí. . .

******

Sau khi rời khỏi Vĩnh Phúc cung, Tiêu Thịnh không lập tức đến Phượng Loan cung mà đi đến chỗ khác —— thiên lao.

Kỳ thật, trước khi Tiêu Thịnh đến Phượng Loan cung, đã từng nghe qua một chuyện rất là thú vị. Chờ đến lúc sau, lại nghe Diệp Bội Lan nói các hộ vệ Phượng Loan cung chế phục một đám người ý đồ không rõ, thậm chí có ý đồ không thể hiểu được đưa các nàng đi, rất nhanh Tiêu Thịnh đã liên hệ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Hắn lại không dự đoán được Tiêu Diễm sẽ đánh chủ ý như vậy, chỉ là, Tiêu Diễm càng không dự đoán được là kế hoạch vốn nên rất dễ dàng thuận lợi tiến hành sẽ dễ dàng chết non ngay thời điểm ban đầu. Tiêu Thịnh lại vô cùng may mắn bản thân trước một đêm đi nhìn Thẩm Úy Nhiên.

Nếu không phải như vậy, giữa bọn họ sẽ không có ước định đặc biệt, như vậy, mà người khác lại căn bản không thể nào biết được. Nếu không phải như vậy, có lẽ Thẩm Úy Nhiên sẽ bị lăn lộn, tuy rằng kế hoạch của Tiêu Diễm giống như sẽ không dễ dàng thực hiện được, nhưng khó tránh khỏi sẽ cần phí một phen tinh lực.

Thẩm Úy Nhiên cũng chưa từng dự đoán được Tiêu Thịnh sẽ nhanh hồi cung như vậy, vậy càng không cần phải nói Tiêu Diễm.

Hắn phái một đám thị vệ giả vờ thành người của Tiêu Thịnh vì Thẩm Úy Nhiên các nàng lưu lại ngay thời khắc nguy cấp mà hộ tống các nàng an toàn rời khỏi, chỉ cần thành công, trong tay hắn cũng có đủ nhiều con tin. Ngoại trừ mẫu hậu của Tiêu Thịnh, Hoàng hậu Diệp Bội Lan cùng Thẩm Úy Nhiên thì còn có hài tử của Tiêu Thịnh trong bụng Thẩm Úy Nhiên, muốn đổi Hiền Thân Vương từ trong tay Tiêu Thịnh lại quá dễ dàng.

Đây là ý của Hiền Thân Vương, cũng là chiêu Hiền Thân Vương lưu lại sau này. Bất luận chuyện tây chinh lần này thành công hay không, chỉ cần có thể có nhược điểm lớn như vậy của Tiêu Thịnh ở trên tay, thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Kỳ thật, Hiền Thân Vương vốn là nói cường đoạt, ý nghĩa này là gì chính Tiêu Diễm rất rõ ràng. Tỷ như nói, thân mình Thẩm Úy Nhiên như vậy tất nhiên không thể bị lăn lộn, nhưng mạnh mẽ mang nàng đi, chính là nói không tiếc để nàng mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng cũng muốn đạt được mục đích của mình.

Hắn là trước tiên đến Bích Tiêu Cung phát hiện Thẩm Úy Nhiên cũng không ở bên kia, lúc sau mới đến Phượng Loan cung. Khắc cuối cùng, rốt cuộc hắn không hoàn toàn dựa theo ý của Hiền Thân Vương mà làm, không nói đến Tiêu Thịnh phái bao nhiêu hộ vệ trông coi Phượng Loan cung. Mắt thấy thị vệ phái đi đều bị bắt lại, chính hắn liền đánh mất ý niệm chỉ cân nhắc đào tẩu này.

Nếu nói Hiền Thân Vương thất bại, vậy thân phận Thế tử này của hắn cũng sẽ không có kết cục gì tốt. Hắn nhìn cung nhân trong Phượng Loan cung đột nhiên bắt đầu đi qua đi lại liền ít nhiều có thể đoán được là Thẩm Úy Nhiên xảy ra tình trạng gì, Thẩm Úy Nhiên muốn sinh mà hộ vệ Tiêu Thịnh an bài trước sau đều không xuất hiện, như vậy khả năng Tiêu Thịnh thắng thập phần lớn, hắn liền định lúc này bản thân đào tẩu.

Nếu đào tẩu tự nhiên sẽ không quang minh chính đại đào tẩu, nhưng mặc dù là như thế, vẫn như cũ là không cẩn thận bị phát hiện hơn nữa bị Tiêu Thịnh bắt sống, Tiêu Diễm lại không biết nên dùng cách nói gì mới có thể hình dung suy nghĩ trong lòng mình. Chỉ là, hắn cũng rất rõ ràng chính là, quãng đời còn lại của bản thân toàn bộ đều xem như hoàn toàn thua trong tay Tiêu Thịnh. Lúc trước Tiêu Thịnh thả hắn chạy, đã không cam lòng, chuyện lần này đều nắm giữ trong tay bản thân thì sao có thể dễ dàng buông tha hắn?

Tiêu Diễm nhìn Tiêu Thịnh xuất hiện ở trước mặt mình, tuy rằng Tiêu Thịnh không mang theo những người khác, nhưng Tiêu Diễm vẫn như cũ ngay cả ý nghĩ nói nửa câu cũng không có, liền dứt khoát nhắm mắt không mở miệng. Cuối cùng hắn lại về đến nơi này, thiên lao, vẫn là chỗ này, mỗi lần đều đang nói hắn thất bại bao nhiêu.

“Ngươi có thể lại trở lại nơi này, trẫm cảm thấy phi thường cao hứng.” Tiêu Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười, đứng ở ngoài hàng rào sắt, nhìn Tiêu Diễm nói. Tiêu Diễm không nói gì, hắn liền tiếp tục nói, “Ngươi nhất định cảm thấy phi thường kỳ quái, vì sao kế sách vốn nên rất hữu dụng lại từ lúc bắt đầu liền không phát huy tác dụng đi? Muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra không?”

Tiêu Diễm nửa mở mắt, chỉ nhìn dưới mặt đất, nói, “Vì sao?” Tuy rằng cảm thấy không biết đối với hắn mà nói tương đối tốt, ít nhất trong lòng hẳn là sẽ dễ chịu rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn muốn biết, đến tột cùng là vì sao. Tiêu Thịnh chủ động nói như vậy, hẳn là nguyện ý nói cho hắn.

“Không có vì sao, ngươi muốn biết không đại biểu trẫm phải nói cho ngươi.” Tiêu Thịnh vẫn cười, tươi cười kia lại nhiều thêm vài phần cố ý. Tiêu Diễm không ngờ ngay lúc này Tiêu Thịnh còn đùa giỡn tâm tư của hắn, trong lòng tức khắc cảm thấy bực mình đến quên tình cảnh hiện tại của mình, trong giây lát ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thịnh, biểu tình phẫn uất trên mặt không thể che dấu nửa phần.

Tiêu Thịnh đứng ở chỗ đó, chỉ nhướng mày nghiền ngẫm nhìn biểu tình của Tiêu Diễm như vậy, lại nói với hắn, “Lúc trước, ngươi nói qua với trẫm về chuyện của Nhiên Nhi, khi đó trẫm trả lời ngươi, nhưng chưa nói xong, hiện tại lại không có vấn đề gì, đã có thể nói toàn bộ cho ngươi.”

Tiêu Diễm nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Thịnh, trong khoảng thời gian ngắn không rõ lời hắn nói đến tột cùng có ý gì. Lúc trước Tiêu Thịnh trả lời với hắn cho dù Thẩm Úy Nhiên là mượn xác hoàn hồn thì thế nào, nàng đến tột cùng là ai, lại có vấn đề gì, hiện tại hắn nói lúc trước bản thân chỉ trả lời một nửa, vậy nửa câu còn lại. . .là cái gì?

Tiêu Thịnh lại quay lưng lại, khoanh tay nói với Tiêu Diễm, “Từ lúc bắt đầu, trẫm đã biết nàng không phải Thẩm Úy Nhiên ban đầu.”

Từ lúc hắn đột nhiên trở lại trong cung, nhìn thấy Thẩm Úy Nhiên bị Thái hậu đánh đến cả người là thương tích, thời điểm nàng quỳ rạp trên mặt đất gần như không thể động đậy, hắn cũng đã biết hơn nữa thập phần rõ ràng sự thật này.

Thẳng đến biết Tiêu Diễm cũng không phải Tiêu Diễm ban đầu, thậm chí là thời điểm quá khứ đã nhận thức Thẩm Úy Nhiên, hắn mới suy nghĩ cẩn thận, có lẽ chính là bởi vì Thẩm Úy Nhiên, hắn mới có thể đột nhiên ngất xỉu, sau đó tỉnh lại liền phát hiện mình trở lại quá khứ đi. . .

***

Tác giả có lời muốn nói: Ý của Hoàng thượng, chính là nói từ lúc bắt đầu. . .Chính là Thẩm Thẩm trọng sinh đến thời gian trước một ngày Hoàng thượng xuất cung, Hoàng thượng là đi theo cùng nhau trọng sinh ∑(っ°Д°;)っ

(Anh Hoàng trọng sinh không phải là kiếp trước chết rồi sống lại, mà là ảnh đang sống rất bình thường, đang lên kế hoạch báo thù thì cùng thời điểm đó chị Nhiên mượn xác hoàn hồn, anh Hoàng ngất đi rồi trọng sinh đến ngày trước ngày xuất cung đi tế bái tổ tiên.

o(* ̄▽ ̄*)o chôn nghiêm chỉnh thiên văn ngạnh rốt cuộc vạch trần.

Cho nên, Hoàng thượng nói lúc trước, chỉ là nói, hắn vốn dĩ đã biết, trước khi yêu Thẩm Thẩm, đã sớm biết nàng không phải cùng một người 23333333.

Tiếp tục vô sỉ đến đánh quảng cáo chuẩn bị mở hố mới wwww

Văn danh: 《 Hệ thống chi hiền thê 》

Văn án:

Người ngoài hành tinh Hách Mặc Hách Lạp ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trên đường bất hạnh gặp lốc xoáy thời không.

Dù chưa gặp nạn, nhưng lại cùng xuyên đến cổ đại cùng hệ thống nhiệm vụ của mình.

Vì về nhà, Hắch Mặc Hách Lạp không thể không đi khiêng hệ thống tan vỡ —— ngược tra nam, chơi hòa li, tìm chân ái, đi lên con đường làm hiền thê khổ bức.

# châm nến #

Nói ngắn gọn, đây là một người ngoài hành tinh mang theo hệ thống tan vỡ xuyên đến cổ đại chơi trạch đấu, lại không cẩn thận bị sói đuôi to bắt về nhà ăn sạch sẽ, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ chuyện xưa ôn ( tang ) hinh ( tâm ) cảm ( bệnh ) nhân ( cuồng ).

Thiên sảng văn, ngược tra nam, không bánh bao, không thánh mẫu, tam quan không lệch lạc 233333333.

Tính cách nữ chủ thiên cường thế, nam chủ. . .ừm. . .Bụng dạ phúc hắc. . .

Sau đó hệ thống tan vỡ vì thế đại khái sẽ tương đối chơi vui? Tóm lại chính ta vẫn rất chờ mong wwwww

Dự tính cuối tháng hai, đầu tháng ba mở hố ~~~~ hoan nghênh trước cất chứa ●ω●

Máy tính truyền tống môn →

Trảo cơ truyền tống môn →

*

Vì tui bận thi nên tuần sau không có chương nha. Tui rest từ ngày 21/01/2021 - 02/02/2021. 6 chương nữa là hoàn truyện, tui sẽ cố edit xong nốt. Thân <3

Ngày edit: 20/01/2021
Ngày beta: 21/01/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro