chap 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Mẫn nhi, ngươi là người tài giỏi, triều đình thật cần trụ cột như ngươi.

_Những lời ngươi nói với ta đều là vì thân phận Hoàng Thượng mà nói, ngươi luôn hy vọng ta phụ tá triều đình, tận tâm làm tướng quân, bình định họa ngoại xâm, Hàm, vạn nhất có một ngày ta chết ngoài chiến địa, ngươi trong lòng có nhớ ta không?

Mân Thạc lại nổi lên tính xấu, ánh mắt nghịch ngợm nhìn Hoàng Lộc Hàm, nói ra điềm xấu như vậy chẳng biết là cố tình hay thuận miệng nói lung tung.Hoàng Lộc Hàm bắt đầu có chút hờn giận, hắn ghét nhất là cái miệng không biết tốt xấu cuảMan Thạc, mỗi khi hai người nói đến chuyện riêng tư hắn rất hay thường nói bậy bạ.

_Nói bậy bạ gì đó, có chút phiến binh làm sao giết được ngươi.

Mân Thạc bật cười ai oán

_Hàm, kỳ thật ta cảm thấy ngươi cố ý đưa ta ra chiến trường, có phải ngươi thực kỳ vọng ta chết ngoài chiến địa, vĩnh viễn không trở lại kinh thành?

Hoàng Lộc Hàm ngẩn ra, lập tức nổi giận

_Trẫm không mắng ngươi càng nói càng thái quá......

Mới vừa định mắng, ngón tay nhỏ nhắn của Mân Thạc đã chặn trên môi

_Hư, Hoàng Thượng có do thám.

Hoàng Lộc Hàm nghi hoặc nhướn mày, vừa muốn hỏi đôi môi ẩm ướt của Mân Thạc đã tham lam nuốt trọn lấy môi hắn.Hoàng Lộc Hàm ngay lập tức quên mất chuyện định hỏi, mùi hương trên thân thể mềm mại ấy tràn vào ngực hắn khiến hắn say đắm.Hắn ôm lấy Mân Thạc lật người lại, áp chặt hắn dưới hạ thân, kịch liệt xâm nhập vào trong khoang miệng nghịch ngợm quấn lấy lưỡi hắn

_Hoàng Thượng, nếu ta là nữ, ngươi sẽ phong ta làm Hoàng Hậu?

Mân Thạc thanh âm nũng nịu, ngọt ngào khiến Hoàng Lộc Hàm như muốn ngừng thở, hắn không phải chư từng nghĩ tới chuyện này, nếu Mân Thạc là nữ nhân, hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức tấn phong cả đời này làm sao có thể tìm ra được người thứ hai khiến hắn động tâm mê luyến huống chi Mân Thạc dù là hành sự hay quan điểm đều phi thường cao minh, là người thích hợp nhất bên cạnh hắn

_Ngươi hứa đi.

Hoàng Lộc Hàm nhìn Mân Thạc khẽ cười, không muốn nói ra lời thật lòng, người này ăn nói đã không biết chừng mực đến chết không sửa, hắn mà còn thừa nhân Mân Thạc càng được nước lấn tới.

Mân Thạc bật cười đấm vào ngực Hoàng Lộc Hàm

_Hoàng Thượng, ngươi yêu ta không?

Hoàng Lộc Hàm ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ tới chữ yêu thiên hạ này người muốn hắn yêu thương nhiều vô số kể, hắn sao có thể nhất nhất đáp lại.Không đợi Hoàng Lộc Hàm trả lời, Mân Thạc ngọt ngào hôn lên môi hắn

_Đúng rồi, Hàm, ta yêu ngươi, ta dường như quên nói cho ngươi biết.

Nụ cười của Mân Thạc thật nhẹ, lại chứa đựng biết bao yêu thương ấm áp, khuôn mặt bỗng chốc bừng sáng rực rỡ như nắng xuân, khiến người ta ngẩn ngơ.Nhìn vẻ đáng yêu ấy, Hoàng Lộc Hàm thân thể dấy lên một nguồn nhiệt lưu "xoạt" một tiếng quần áo Mân Thạc đã thành hai mảnh, vừa thô bạo, vừa khẩn cấp, làm cho Mân Thạc vừa cười vừa nói

_Thấy ghét, Hàm, quần áo này rất đắt tiền a......

_Ta cho người làm một bộ y hệt đưa ngươi! => chỉ là một y phục nhỏ hắn có gì ngại ngùng.

_Là đệ nhất tơ tằm bên kia đại sa mạc đưa tới.....

Chưa nói dứt lời , hạ khố cũng nhanh chóng bị cởi.Hoàng Lộc Hàm dục vọng khó nhịn, ngón tay đã nhanh chóng thâm nhập vào trong cơ thể ấm áp của Mân Thạc

_Trong cung có trăm kiện đệ nhất tơ lụa mới tiến cống, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy.

Hơi thở Mân Thạc bắt đầu trở nên gấp gáp nặng nề, cảm nhận được ngón tay Hoàng Lộc Hàm trong cw thể, gò mà ửng hồng xinh đẹp hơn cả làn mây tía, ngay cả huyệt khẩu ẩn mật cũng nhanh chóng co rút lại

_Hàm, ta yêu ngươi, người ta yêu nhất đời chính là ngươi.

Hoàng Lộc Hàm nâng lên hạ thân, nơi dục tính đã trướng đau như phải phun trào lập tức, chỉ đơn giản nghe được vài lời tình ý chân thật của Mân Thạc, hắn đã kích động như thể mấy tháng liền chưa được phát tiết.

_Mẫn nhi, Trẫm nhịn không được , sẽ hơi đau một chút.

Nhanh chóng tách hai chân thật rộng, hết sức nôn nóng, thẳng lưng, lập tức toàn bộ tiến thẳng vào trong cơ thể Mân Thạc.

_Đau............

Mân Thạc thấp giọng rên rỉ

Hoàng Lộc Hàm cúi người, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trắng mịn của Mân Thạc, cuồng nhiệt hôn môi hắn, phần eo đã không chịu được điên cuồng ra vào trong tiểu huyệt.Mân Thạc đánh vào vai hắn, bất mãn trách mắng

_Đau...........đau...muốn chết, ngươi.. .lúc nào cũng....dã man như vậy...

_Ngoan, Mẫn nhi, ôm vai Trẫm.

Mân Thạc không cam tâm tình nguyện cắn chặt môi mà Hoàng Lộc Hàm đã là đặc biet ôn nhu, phi tử của hắn chẳng ai được như Mân Thạc, dám tùy tiện đánh vào người hắn

_Không ôm.....không ôm..... ngươi.... chỉ lo cho ngươi sảng khoái...ta đau muốn chết.... ngươi đi ra....đi ra......

Mân Thạc hỗn loạn gào thét khiến Hoàng Lộc Hàm vừa tức vừa buồn cười.

_Ngươi còn khóc om sòm như vậy, Trẫm không làm nữa.

Mân Thạc dùng sức nhéo mạnh vào đầu nhũ hoa Hoàng Lộc Hàm, khiến hắn đau mới nhíu mày Mân Thạc khẽ cười, bàn tay nhỏ bé chậm rãi đi xuống phía dưới

_Ngươi dám...... không làm, lần sau ta.....nhéo chỗ đó của ngươi...

Thấy bộ dáng mỉm cười uy hiếp của Mân Thạc, so với sủng phi nào cũng càng đáng yêu mê người, khiến Hoàng Lộc Hàm tâm như hoa nở rộ, một cỗ nhiệt khí tràn vào dục vọng bên dưới, hắn rốt cuộc cũng bất chấp Mân Thạc nũng nịu kêu đau mạnh mẽ luật động.Mân Thạc thở nhẹ một tiếng, toàn thân run rẩy.Hoàng Lộc Hàm chiếm lấy môi hắn, cảm giác được nơi hai người kết hợp đã thật ướt át, cùng Mân Thạc hoan lạc vô số lần hắn biết rõ từng điểm mẫn cảm của Mân Thạc, động tác đã muốn nhanh hơn, hài lòng nghe Mân Thạc phát ra thanh âm rên rỉ hổn hển

_Mẫn nhi, trong này cảm giác không rõ , là chỗ này à?

Mân Thạc tay chân đều tê dại, nói cũng không nên lời.Hoàng Lộc Hàm càng thêm ra sức tiến sâu, Mân Thạc không ngừng tiết ra mật dịch hạ thân đều ướt đẫm

_Thực thoải mái...Mẫn nhi....

Mân Thạc ôm bờ vai hắn, càng cố mở rộng nơi kết hợp, cuồng nhiệt hành động thay câu trả lời, khiến Hoàng Lộc Hàm chiếm đoạt của hắn tất cả cấm địa....
.
.
.
.

_A a a , hắc hắc.......

Xán Liệt đứng bên cạnh liên tiếp lau trán,Mân Thạc càng cười càng kỳ quái hắn đã cười như vậy cả một lúc rồi.Dù cho Hoàng Thượng sáng nay từ giường hắn rời đi, nhưng hắn một mình nằm trên giường cười lâu như vậy, thật khiến người ta sợ hãi.Hay là Mân Thạc tướng quân khi quân phạm thượng nên bị trúng tà, hay được Hoàng Thượng đồng ý cho sống thêm một tháng? Một đống ý tưởng loạn thất bát tao, chiếm lĩnh đầu óc Xán Liệt

_Xán Liệt à, chuyện Hoàng Thượng tối hôm qua đến chỗ ta, có phải đã truyền khắp hậu cung?

Mân Thạc dùng ngữ điệu đắc ý nói chuyện.

Hoàng Thượng tối qua gạt bỏ tú nữ, còn từ trên giường ghen tới té xuống đất, nộ khí đằng đằng chạy tới chỗ này sớm đã thành kỳ sự truyền khắp hậu cung, ai mà không muốn biết nhất cử nhất động của Hoàng Thượng, hậu cung phi tử rất nhiều người đã giăng mật thám, Xán Liệt gật đầu nói

_Đúng vậy Mân Thạc tướng quân.

Thoạt nhìn Mân Thạc không chỉ tâm tình khoái trá sắc mặt cũng đặc biệt tốt a.

_Ân, vậy là tốt rồi, xem ra nay là ngày lành diễu võ dương oai.

_Di? Diễu võ dương oai?

Xán Liệt nghe không hiểu, gãi gãi đầu, sững sờ nhìn Mân Thạc dời giường bước xuống, hắn hôm nay phục sức suýt chút khiến tròng mắt Xán Liệt phải rớt ra.Phục sức của Mân Thạc hôm nay ,nam không ra nam, nữ không ra nữ, y phục lộ rõ hoa diễm, khiến con ngươi người ta thật muốn lòi ra.Xán Liệt nhớ rõ mấy ngày trước, y phục của Mân Thạc tướng quân còn rất phẩm vị như thế nào mới một đêm đã thay đổi hoàn toàn??

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro