chap 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng vết thương nhất định rất đau, Nhan quý phi nước mắt đầm đìa, các phi tần khác luống cuống tay chân, không kịp làm gì Mân Thạc, vội vàng chạy đi mời thái y

Xán Liệt hiện tại cũng rất tức giận, dậm chân nói

_Mân Thạc tướng quân, đây là ngài không đúng, hảo hảo nói chuyện làm gì phải động thủ, dù sao đi nữa Nhan quý phi cũng là ái phi của Hoàng Thượng, do Hoàng Thượng tự mình sắc phong, ngài bất quá.....bất quá....phải....

Nói đến đó tựa hồ muốn phát ra lời không hay, Xán Liệt đành hít một hơi nén lại, không nói thêm gì để tránh đắc tội.Nhưng hắn cũng không để ý tới Mân Thạc nữa, vội cùng các phi tần khác nâng lên Nhan quý phi vốn đã hôn mê bất tỉnh, còn Mân Thạc hắn không muốn để ý càng không muốn hầu hạ.Hoàng Thượng đối Mân Thạc tướng quân đặc biệt, hắn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng bao lâu nay hiểu rõ, nhưng Mân Thạc tướng quân có thân phận gì chẳng lẽ bản thân hắn còn không rõ? Hắn là cái nam nhân , Hoàng Thượng là vua một nước, lấy đâu ra đạo lý mà kề cận cùng nhau, nếu như ngày đó đến thật chẳng phải khiến Hoàng Thượng bị thế gian cười chê.Nói Hoàng Thượng có sở thích đoạn tụ, nói hắn yêu nam nhân, thể thống Hoàng thất còn để đâu được nữa? Làm sao còn thần tử nào vì Hoàng Thượng mà tận lực nữa?

Mân Thạc tướng quân đối Hoàng Thượng có chút thiệt tình, đã sớm nên biến mất, để Hoàng Thượng mắt không thấy tâm không phiền, hắn mất tích hai năm lại để cho Hoàng Thượng tìm ra hắn, Xán Liệt tin bằng bản lĩnh của Mân Thạc tướng quân nếu thật tâm muốn trốn làm gì có chuyện không trốn được rõ ràng là cố tình để Hoàng Thượng tìm ra, nhưng hắn biết hay không chỉ có hắn cao chạy xa bay để Hoàng Thượng vĩnh viễn tìm không ra, Hoàng Thượng mới có thể đối với hắn tuyệt vọng, cũng chỉ vậy mới bảo vệ được uy nghiêm Hoàng cung
.
.
.
.

_Ngươi đến tột cùng là làm gì? Ai cho ngươi đến Hậu cung, ai cho ngươi nói những lời đó? Trẫm chưa từng nói qua lập ngươi làm Hậu, chư từng nói.

Hoàng Lộc Hàm từ miệng Xán Liệt đã biết được chuyện sáng nay ở Hậu cung, hắn đối với Mân Thạc nhàn nhã ngồi trong tẩm cung nổi trận lôi đình.Đây là lần đầu tiên Xán Liệt dám kháng mệnh từ chối tiếp tục hầu hạ Mân Thạc, có thể biết được Mân Thạc nơi hậu cung đã gây ra nhiều chuyện phản cảm.Hắn vừa từ cung Nhan quý phi tới đây, biết được Nhan quý phi tuy đầu bị thương, nhưng không nặng điều dưỡng nửa tháng sẽ khỏi , nhưng vấn đề không phải là Nhan quý phi bị thương nặng hay nhẹ, mà là Mân Thạc đã quá phận, rất vô lý mấy chữ vô pháp vô thiên cũng không đủ hình dung.Nếu Mân Thạc sau lưng hắn ra oai hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lại dám làm loạn lên như vậy ở nơi hậu cung, nếu là phi tử khác đã sớm bị hắn ban chết đỡ lưu lại tai họa

_Ngươi biết không, Trẫm định lập hoàng tử của Nhan quý phi lên làm Thái tử, nàng biết cách dạy con, tâm địa lại nhân hậu, hậu cung không có nàng, sao được bình yên như bây giờ?

Mân Thạc vẫn im lặng không nói,mà hắn càng trầm mặc không nói Hoàng Lộc Hàm càng nổi giận, đập bàn hét lớn

_Trẫm nói với ngươi, ngươi lại giả câm giả điếc, Mân Thạc, Trẫm quá sủng nịnh ngươi, đem ngươi sủng tới tận trời rồi sao?

Mân Thạc nhẹ nhàng thở ra

_Ta không có đẩy nàng mạnh như vậy

Hoàng Lộc Hàm không nén được giận cầm lấy chén trà hướng Mân Thạc ném tới, lớn tiếng trách cứ

_Ngươi còn giảo biện, ý ngươi là Nhan quý phi bày mưu tự té, để được mọi người đồng tình ư?

_Nếu ta nói là đúng, ngươi cũng không tin?!

Mân Thạc nghiêng đầu tránh chén trà Hoàng Lộc Hàm ném tới.Thấy Mân Thạc không chịu tỉnh ngộ, Hoàng Lộc Hàm tức tới nổi trận lôi đình.Một kẻ gây họa như vậy, không thể giữ bên người phải lập tức đuổi đi, không trừng trị tội trốn quan coi như trả ơn Mân Thạc cứu hắn một mạng

_Ngươi rời cung ngay cho Trẫm, mặc kệ ngươi muốn đi đâu, chỉ cần không xua ta hiện trước mặt Trẫm, hiểu? Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.

_Ta không muốn.

Đôi môi đỏ tươi Mân Thạc phun ra ba chữ này càng khiến Hoàng Lộc Hàm thêm giận giữ, bởi hắn đối với Mân Thạc quá tốt mới dưỡng thành cái họa lớn này

_Cút, cút, Mân Thạc ngươi cút ngay cho Trẫm.

Mặt Mân Thạc đông cứng lại, có chút ý cười chua xót, khàn khàn cất giọng hỏi

_Hàm, vài năm tình cảm chúng ta, tất cả đều bỏ sao? Lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không?

Hoàng Lộc Hàm cười lạnh

_Trẫm trong lòng đương nhiên có ngươi, ngươi là đệ nhất dũng tướng của ta, nếu không có ngươi Trẫm há có thể tuổi trẻ khuyếch trương bờ cõi thống trị thái bình thịnh thế.

Mân Thạc nhíu mày, lần đầu lộ ra vẻ mặt đau đớn như vậy

_Chỉ có vậy?

Hoàng Lộc Hàm đối hắn tức giận, không thể kiềm chế nói ra nội tâm phức tạp

_Ngươi còn muốn thế nào, ngươi là cái nam nhân , muốn Trẫm lập ngươi làm phi, phong hậu, để khắp thiên hạ chê cười Trẫm sao, nói Trẫm tuyển nữ nhân khắp cả thiên hạ, lại mù mắt đi yêu cái nam nhân?

Hắn rốt cục đã nói ra lời thật lòng!

Mân Thạc xiết chặt tay cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống che khuôn mặt, không cho sự yếu ớt của bản thân biểu lộ ra ngoài, nhưng giọng điệu hắn run rẩy, không thể che dấu nổi sự thống khổ mà hắn đã cố chịu đựng trong nhiều năm qua, khẽ cúi đầu nói

_Ta hơn mười tuổi là gặp ngươi, cũng là lần đầu tâm ta khác thường, lúc nào cũng mong trời mau tối để ta trèo tường vào cung, cùng ngươi nói chuyện chơi đùa....

Thanh âm trầm thấp từ từ lớn dần

_Ngươi nghĩ rằng ta thích làm quan, thích đánh giặc sao? Đó là bởi vì ta muốn ở cạnh ngươi, cho nên ta mới đi thi võ mới anh dũng giết địch....

________o0o_________

End Chap 16

Au có đôi lời lảm nhảm, au thấy có mấy rds nói Min quá đáng, k biết Min có yêu Hàm không.Nhưng mọi vc Min làm đều có lý do của nó, tính cách bây giờ một phần cũng là do 2 chữ yêu và hận mà thành, nếu một người sự cứ phải kìm nén tình yêu của bản thân mình, biết rằng càng bước càng lún sâu vào hố không lối thoát vậy mà bản thân không vứt bỏ đc sẽ khiến con người ta đau đớn đến tuyệt vọng, hồi au mới đọc bộ này au khóc nhiều lắm đó Hic...Hic.... m.n đừng nghĩ au trẻ con nha ^^

Nhớ theo dõi và vote cho au nữa đó yêu m.n *Bắn Tym*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro