chap 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lộc Hàm cương lãnh nghiêm mặt , không lên tiếng

Chuyện này đối với hai người họ, đều không phải chuyện có thể dùng lời mà nói.Nếu Mân Thạc không gặp hắn với cá tính như vậy, căn bản không có khả năng tự nguyện làm cái chuyện trói buộc như làm quan lại thêm tính cách tinh nghịch của Mân Thạc trước kia, danh hàm đại tướng quân hắn đâu thèm để vào mắt

_Ngươi mỗi lần điểm triệu tân tú nữ, mỗi lần sắc phong tân quý phi, ta lại hận không thể dằn lòng mà uất ức, trong lòng hai ta đều biết rõ, ngươi là đặc biệt của ta, nhưng ta lại là một thân nam nhi, khiến chúng ta vĩnh viễn phải lén lút.... là bởi vì...ta không phải là nữ nhân, ta là nam nhân.....

Mân Thạc phẫn uất nắm chặt tay thành nắm đấm dùng sức đấm mạnh vào ngực, hắn hận bản thân nhu nhược không dám nói những lời này sớm hơn làm cho hắn nửa đêm khóc thầm khiến hắn đên khuya tĩnh mịch lạnh lẽo

_Ta đôi khi hận chính mình còn biết đau thương còn có cảm giác tan nát cõi lòng, ta hận chính mình không sinh ra là nữ tử để ta được ngươi quang minh chính đại mà yêu thương mà ngắm nhìn, Đế vương bất quá chỉ là cái thân phận nhưng cái thân phận này lại khiến ta mãi mãi không được ngươi yêu, vĩnh viễn chìm trong u mê vô cùng vô tận, bởi ta thực sự là nam nhân...

Mân Thạc trước giờ khó có khi rơi lệ, nhưng giờ phút này từng giọt nước mắt, từng câu từng chữ đều từ tâm can mà ra, khiến tim hắn rỉ máu đau đớn khôn cùng.Hắn thanh âm khàn khàn run rẩy, lúc to lúc nhỏ, không còn khống chế được tình cảm muốn bộc phát tất cả

_Ngươi nói ta vô pháp vô thiên, không biết lớn nhỏ, nhưng nếu ta không ngày ngày điên điên khùng khùng ta sớm đã điên thật, điên thật rồi.....

Mân Thạc vừa lẩm bẩm vừa chống tay vào cột giường, từng giọt nước mắt chất chứa bao nhiêu chua xót đau đớn rơi xuống giường, chỉ là lệ châu lại như nặng ngàn cân

_Ta thường tự hỏi ta đang làm cái gì, tội gì phải chất mê bất hối trên đời này có những việc dù muốn cũng không được, dù ta có ra sức nói với bản thân như thế bao nhiêu lần, vừa nhìn thấy ngươi ta lại không thể khống chế, Hàm, ngươi làm sao hiểu được tình ta?

_Sao ngươi lại không chết đi, Mân Thạc, chỉ cần ngươi chết, mọi chuyện đều kết thúc.

Hầu kết Hoàng Lộc Hàm chuyển động lên xuống, giọng khàn đặc không chút gì giống giọng hắn, âm trầm như vậy chua ngoa như vậy.....như là phần đen tối trong nội tâm hắn phát ra, độc ác nguyền rủa Mân Thạc, khiến ai nghe cũng rùng mình.

Mân Thạc chua xót thê lương mỉm cười, không chút kinh ngạc khi nghe Hoàng Lộc Hàm nguyền rủa, thậm chí bảo hắn chết đi

_Ta mỗi lần từ chiến trường trở về, ngươi đều kinh ngạc sao ta lại còn sống, những lần ngươi phái ta đi chinh chiến, căn bản đều không có phần thắng, ngươi luôn mong ta chết ngoài chiến địa, vĩnh viễn không trở lại bên ngươi phải không?

Hoàng Lộc Hàm há miệng muốn phát ra âm thanh, lại chỉ phát ra được vài tiếng trầm đục, nhưng khuôn mặt hắn vặn vẹo, thoáng hiện ra thần sắc kinh hoàng

Mân Thạc rủ rỉ nói ra nghi vấn bấy lâu trong lòng, này vốn không là nghi vấn, bởi vì trong lòng hắn đã sớm nhận ra đây là sự thật chỉ là Hoàng Lộc Hàm luôn cố phủ nhận

_Ngay từ đầu ta không muốn nghĩ như vậy, nhưng nhiều lần như thế người khác cho rằng ta gầy dựng sự nghiệp, nhưng trong thâm tâm ta luôn cảm giác được , kỳ thật ngươi vốn không muốn ra trở lại kinh thành.

Vẻ kinh hoàng thoáng hiện trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, trả về sự uy nghiêm Đế vương, hắn nhắm chặt hai mắt cho tới khi hắn lại mở mắt ra, nhãn thần cùng lời nói hàm chứa lãnh khốc

_Đúng, Trẫm hy vọng ngươi chết, vĩnh viễn không quay về kinh.

_Vì cái gì? Mân Thạc truy vấn

Hoàng Lộc Hàm nhếch môi cười gượng , nụ cười này đã rất đau đớn, cũng không đau bằng tim hắn, chua xót khiến người ta khó chịu.Những lời hắn nói lạnh như băng, không chút hối hận mong muốn Mân Thạc chết đi, bởi vì chỉ có Mân Thạc chết đi, hắn mới có thể khôi phục bình thường, mới không vì một người nam nhân mà mê luyến

_Chỉ có ngươi chết đi , si mê Trẫm đối với ngươi mới có thể chấm dứt, ngươi chết rồi mới không thể ảnh hưởng tới Trẫm nữa.

_Hahaha......

Mân Thạc cười như thể nghe được chuyện đáng cười nhất nhân gian, hắn vừa cười vừa rơi lệ, chân cũng đứng không vững lảo đảo thiếu chút té xuống đất

Hắn dsax nghe được lời thật lòng mà hắn muốn nghe nhất đời này, những lời mà chính hắn cũng đã nhận ra từ thái độ Hoàng Lộc Hàm nhưng lại cố chấp lừa dối bản thân.

Tiếng cười ngân nga phát ra từ sâu trong tâm hắn dần dần nghẹn lại,yếu ớt mỉm cười,lúm đồng tiền xinh đẹp ấy giờ như thê lương tuyệt vọng,lại như đau đớn bằng lòng

_Ta hôm nay rốt cục cũng biết được trong lòng ngươi có ta.

Trong tiếng cười đứt quãng gương mặt Mân Thạc bi thương tới tái xanh, đôi mắt ngơ ngác nhìn tấm chăn trắng như tuyết

Ai ai cũng đều được hạnh phúc khi yêu vì sao hắn lại đi yêu Đế vương nhân chung chi long, để rồi bị người mình yêu ba lần bốn lượt đem mình đi vào cửa tử, bày ra bao nhiêu tử trận

_Chúng ta hai cái hảo xuẩn....hảo xuẩn vì cái gì mà tự đẩy bản thân đến tình cảnh ngày hôm nay, rõ ràng cả hai đều tuyệt đỉnh thông minh vậy mà giờ đây bi thảm vì tình, khoái hoạt không bằng phàm phu tục tử đầu đường xó chợ.

Hít sâu một hơi, Hoàng Lộc Hàm mới nói ra sự thật

_Bởi vì Trẫm là Đế vương, không thể vì tình mà hành sử, ái nhân, nhất cử nhất động của Trẫm đều vì quốc gia Long mạch, Trẫm không thể yêu người Trẫm ái nhân, chỉ có thể yêu người phải yêu.

Mân Thạc hiểu được sự bất đắc dĩ của Hoàng Lộc Hàm, Mân Thạc vươn tay ôm lấy cổ Hoàng Lộc Hàm, trái tim hai người kề nhau nóng như lửa, cả hơi thở phát ra cũng nóng rực

Nhưng Hoàng Lộc Hàm lập tức đẩy Mân Thạc ra xa

_Mân Thạc những lời này nguyên là Trẫm cả đời không nên nói ra, như vậy chúng ta còn có thể cùng nhau, nếu đã nói ra, chúng ta không thể cùng một chỗ....ngươi đi đi, đi thật xa đi.

Thân là nam nhân lại không thể ôm người mình yêu, Mân Thạc đau thương nói

_Ta có thể đi được đâu? Đi về đâu ta đều nhớ ngươi.

Hoàng Lộc Hàm không thể lại tàn nhẫn mà đối mặt Mân Thạc, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nơi đó cây che kín cả một không gian

_Đi đâu cũng được, đi nhanh đi.

Thấy hắn tâm ý đã quyết, Mân Thạc cũng biết hắn là người kiên định nếu đã nói ra không thể đổi ý.Mân Thạc xoay người xiêu vẹo dời đi, không quay đầu nhìn lại Hoàng Lộc Hàm dù chỉ một lần

Hoàng Lộc Hàm đồng thời xoay người, đối với ngoài điện kêu to

_Xán Liệt bãi giá.

Xán Liệt cúi người , nhẹ nhàng đi trước dẫn đường, hơn nữa cẩn thận không ngẩng đầu để tránh nhìn thấy Hoàng Thượng đau đớn tâm can.

__________o0o___________

End Chap 17

Haizzzz.... tội Min của au ghê gớm *khóc ròng*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro