chap 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm đặc quánh, sương đêm giăng kín không gian, Nhan quý phi muốn tham kiến Hoàng Thượng , Xán Liệt vội vàng vào bẩm báo

_Bẩm Hoàng thượng, Nhan quý phi tới thăm, nói là có việc gấp....

Hoàng Lộc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi, xem ra đêm đã khuya, đêm nay đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân của các tiểu thái giám cũng không nghe thấy.Khi trước có vài tiểu thái giám mới vào cung, phải ra ngoài lúc nửa đêm, ai cũng sợ hãi vừa đi vừa niệm kinh tụng phật, hắn nghe còn có cảm giác thú vị, sao đêm nay một chút tiếng động cũng không có, thật sự là quá khuya rồi

_Tuyên gọi.

Xán Liệt nghe vậy lui xuống

Nhan quý phi giữ lấy tà váy đi đến trước mặt Hoàng Lộc Hàm, cúi người hành lễ

_Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng.

_Miễn lễ, Nhan phi, có việc gì gấp, nửa đêm nàng còn đến đây gặp Trẫm?

_Thần thiếp biết Hoàng Thượng ngày đêm phiền não quốc sự, e rằng hại cho sức khỏe, đi ngang qua đây, thấy ngự thư phòng đèn còn sáng, nên muốn ghé khuyên Hoàng Thượng nên sớm nghỉ ngơi.

_Làm phiền nàng lo lắng, Nhan phi, nàng cũng sớm đi nghỉ ngơi.

_Nô tì ngủ không được, Hoàng Thượng.

Nhan phi trước giờ nói chuyện luôn khúm núm, khi nào cũng nhát gan ngượng ngùng, nhưng khi nói những lời này thập phần mạnh mẽ, nghe thật không giống nàng.

Hoàng Lộc Hàm gấp tấu chương lại ngẩng đầu lên, nhìn Nhan quý phi ngồi bên cạnh, ôn hòa hỏi

_Sao vậy? Nhan phi, nàng tối nay có chút gì khác lạ.

Nhan phi mỉm cười

_Nô tì trước nay vẫn vậy, chỉ là Hoàng Thượng chưa thấy qua

Nàng ngay cả nụ cười cũng có chút xa lạ, Hoàng Lộc Hàm ngồi thẳng dậy, đêm yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe rõ, thật sự tĩnh lặng đến quái dị , khiến hắn vừa lo lắng vừa cảnh giác

_Xán Liệt, Xán Liệt dâng trà cho Nhan phi.....

Gọi hai lần, cũng không nghe Xán Liệt trả lời, ánh mắt Hoàng Lộc Hàm lạnh băng, tay hắn từ từ lần xuống dưới gầm bàn, sờ soạng trong vách, tìm kiếm thanh đoản kiếm hộ thân

Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ lại, Mân Thạc nói hắn không dùng sức đẩy Nhan quý phi, đều do nàng tự biên tự diễn, Mân Thạc dù hay đùa giỡn nhưng những chuyện quan trọng thì chưa từng nói dối hắn, chỉ là khi ấy hắn quyết không tin tưởng

_Hoàng Thượng, nô tì thấy đêm đã khuya nên đã cho Xán Liệt đi nghỉ ngơi, nô tì cũng không khát.

Biết rõ có gì khác thường, nhưng sắc mặt Hoàng Lộc Hàm cũng không thay đổi, gật đầu nói

_Cũng tốt, Xán Liệt tuổi đã cao, chắc đã quá mệt, ta gọi hắn hai lần cũng không nghe thấy.

_Vâng, Hoàng Thượng, chúng ta cùng tâm sự đi, nô tì dù đã theo hầu Hoàng Thượng nhiều năm nhưng chưa từng được tâm sự với Hoàng Thượng

_Nhan phi, nàng ôn nhu động lòng người, có nàng bên cạnh luôn khiến ta thảnh thơi làm gì có chuyện buồn phiền, có gì mà tâm sự chứ?

Nhan quý phi cất tiếng cười trong trẻo

_Hoàng Thượng , ngài đối với thị thiếp, thị phi chưa từng lời ngon tiếng ngọt như vậy, nô tì thật sự là thụ sủng nhược kinh, vậy mà nô tì nghĩ ngài chỉ nói như vậy với Mân Thạc tướng quân!

_Chuyện này liên quan gì đến Mân Thạc, Trẫm đã ân chuẩn hắn từ quan, cá tính hắn như đứa trẻ hay làm loạn lung tung, triều đình không có hắn càng bớt đau đầu!

Nhan quý phi che miệng cười

_Hoàng Thượng, nô tì chưa từng nghĩ đời này lại yêu mến một nam nhân, Hoàng Thượng khôi ngô tuấn tú lại anh minh thần võ, nếu có thể trở thành Hoàng hậu của ngài, nhất định rất vui mừng mấy năm sống trong cung nô tì ái mộ Hoàng Thượng chỉ có tăng không giảm.

_Nhan phi , Trẫm biết nàng có cách quản lý hậu cung, may mà có nàng hỗ trợ Trẫm, không có nàng Trẫm phải hao tổn biết bao công sức mới an định được như bây giờ.

Hoàng Lộc Hàm vẫn ôn hòa mỉm cười, mà Nhan quý phi cũng tương tự tươi tắn đáp trả, căn bản là không nghĩ ra hai người đang trong thế giằng co căng thẳng

_Hoàng Thượng , nô tì thực sự rất muốn làm Hoàng hậu của ngài, chuyện này đã khiến nô tì mất ngủ nhiều đêm......

_Nhan phi, nàng nên đi nghỉ sớm đi, chuyện này dù có muốn cũng phải bàn tính kỹ càng lại.

Nhan quý phi bật cười , rút một thanh đoản kiếm từ trong tay áo ra

_Hoàng Thượng, đoản kiếm trong ngự thư phòng, ta đã sớm tráo đổi, hiện bên trong chỉ là mọi thanh gỗ.

Hoàng Lộc Hàm trong tay không có vũ khí, mặt vẫn không đổi sắc cười nói

_Nhan phi, Trẫm không biết nàng nghịch ngợm như vậy, cô nương gia động dao động kiếm rất nguy hiểm, giao cho Trẫm.

Nhan quý phi nhẹ khép mắt, khi mở ra đã vô cùng sắc bén

_Hoàng Thượng, những năm gần đây ta suy nghĩ rất nhiều có nên giết ngươi hay không, Man vương vẫn thúc giục ta, nhưng lòng ta không nỡ, vừa may lão Man vương chết đi, tân Man vương căn bản là không biết lão Man Vương an bài ta bên cạnh ngươi, sinh tử của ngươi do ta quyết định.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, rút thanh đoản kiếm ra, ánh trăng phản chiếu sáng lấp lánh.

_Nếu ta làm Hoàng hậu, con ta là Hoàng tử, thân phận của ta sẽ vô cùng tôn quý, nhưng ngươi lại không lập hậu, uống phí công sức ta nhiều năm giả nhân giả nghĩa, chăm sóc đám nữ nhân ngu ngốc, nhưng mà con ta lại được phong Thái tử.

Rốt cuộc cũng đã biết vì sao trước kia nghe lời Nhan quý phi nói lại cảm thấy quái dị, lòng khoan dung của con người có hạn , nếu Mân Thạc thực sự muốn nàng tổn thương nàng sao lại thay hắn cầu tình? Chuyện này không hợp lẽ thường tình nên thành ra quái dị, người trong thiên hạ sao lại tốt đến mức này.

Nếu có, cũng không phải do trời sinh ra hoàn hảo, mà là một tên ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa

_Nàng đã là thân mẫu Hoàng Thái tử, khiến muôn người hành tỵ.

Nhan quý phi nhẹ mỉm cười

_Hoàng Thượng, ngươi đừng nói đùa, ngươi thân thể cường tráng, đến hai mươi năm sau còn chưa chết được, Dục nhi sau này còn phải so sánh với các Hoàng Tử khác, hai mươi năm này đủ cho ngươi thay đến mười mấy Hoàng Thái tử, sao ta có thể ký thác toàn bộ hy vọng vào Dục nhi.

_Vậy nàng muốn thế nào?

Nhan quý phi vuốt nhẹ lưỡi dao lộ ra ý cười

_Hoàng Thượng, hiện tại nếu ngươi bị chém chết Hoàng Thái tử lập tức lên ngôi Hoàng đế, mà ta là mẹ đẻ của Hoàng đế vị trí Thái hậu chắc chắn là do ta ngồi, dù ngươi không lập ta làm Hoàng hậu, sau khi ngươi chết, toàn bộ thần tử sẽ đưa ta hiền thục cung nương lên ngôi Thái hậu.

_Độc vật khiến ta đau đầu là do nàng sao?

Hoàng Lộc Hàm bình tĩnh hỏi ra vấn đề hắn muốn biết nhất.

Nhan quý phi gật đầu cười nhẹ giống như hai người đang ngồi chuyện phiếm

_Vâng, Hoàng Thượng, ta tính khiến ngươi đau đầu vài năm, dù thuốc hay châm cứu vẫn không hết được, ta mỗi ngày trước phật niệm kinh, cầu ngươi hồi phục, chờ cho danh tiếng ta hiền phi được lan truyền thu hồi độc vật này, đến lúc đó ngươi đột nhiên hết bệnh , đương nhiên cảm động còn không lập ta làm Hậu sao? Đáng tiếc, đột nhiên xuất hiện Mân Thạc , hắn từng đến đất Man , biết qua độc vật nên mới bị hắn phá đám.

Nhan quý phi thường ngày tinh khiết giờ trở thành đằng đằng sát khí

_Quan hệ của ngươi với hắn khiến ta vừa tức vừa giận, hắn m động vào nam nhâm của ta, dù cho có đem hắn nghiền thành tro vẫn chưa hết giận, bất quá bây giờ ta giết ái nhân của hắn sau đó giá họa cho hắn, khiên hắn bị triều đình truy sát, nhất định rất thú vị.

____________________

End Chap 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro