chap 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Sao nàng biết được, sẽ thành công khiến mọi người tin lời nàng?

Nhan quý phi ha hả cười lớn

_Hoàng Thượng, sao ngươi lại hỏi vấn đề ngu xuẩn này , sau khi giết ngươi ta lại tự tạo vài viết thương rồi chạy ra ngoài cầu cứu , sau đó chỉ tội Mân Thạc mưu phản ai lại nghi ngờ ta được, làm sao ta một thân nữ tử lại có thể giết được vô số người nơi này, chỉ có thể là một cao thủ như Mân Thạc, không phải sao?

Hoàng Lộc Hàm cầm tấu chương trên bàn ném vào mặt Nhan quý phi, Nhan quý phi chỉ nghiêng đầu tránh, tiếp tục cười  nói

_Hoàng Thượng, ngươi không trốn được đâu, ngoại trừ Mân Thạc ra không ai địch nổi ta!

Đoản kiếm trong tay nàng phút chốc linh hoạt như ngân xà, đâm mạnh vào vai Hoàng Lộc Hàm, võ công Hoàng Lộc Hàm không tốt, hoàn toàn không tránh được, hoảng sợ té ngược ra sau lại theo thế lộn một vòng, muốn chạy ra ngoài cửa

_Hoàng Thượng, ngươi có trốn ra ngoài cũng vô dụng, toàn bộ thị vệ đều đã trúng mê hương của ta , ai có thể cứu ngươi? Ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi, ta vốn muốn đâm ngươi hai mươi đao, cho ngươi chết dần chết mòn nếu ngươi mở miệng xin tha niệm tình ngươi là cha của con ta, hơn nữa sau khi ngươi chết ta lại được vinh hoa phú quý, ta chỉ đâm ngươi mười đao , cho ngươi trước khi chết hẳn vừa lúc nhìn thấy bọn thị vệ tỉnh dậy đến đây cứu giá , sự việc đáng tiếc như vậy khiến ta cảm giác thật vui sướng.

Giờ phút này nàng đã hoàn toàn bộc lộ tính ác độc gian xảo, Hoàng Lộc Hàm chụp cái ghế ném về hướng Nhan quý phi , hắn vừa bước chân ra khỏi cửa đột ngột khuy xuống, hai chân tê rần, cơn đau truyền tới khiến hắn hiểu đã tiếp tục trúng đòn của Nhan quý phi, mà nàng bây giờ lại như mèo vờn chuột, muốn hắn chạy trốn.Hắn quay người bắt lấy tay cầm đao của Nhan quý phi, không ngờ tới nhìn nàng gầy yếu tay lại vô cùng mạnh mẽ, mắt cũng hằn đỏ

Đoản kiếm sượt qua tay hắn tạo thành một vết rạch, cố kiềm chế cơn đau, hắn lết ra phía ngoài ngự thư phòng, không thấy một bóng thị vệ tuần tra, hắn lớn tiếng gào to

_Người đâu, có thích khách.....có thích khách....

Bốn phía vẫn như trước ảm đạm lạnh lẽo, không một âm thanh ngay cả đến côn trùng chim chóc cũng im hơi lặng tiếng

_Hoàng Thượng mê hồn hương ta dùng rất mạnh, chỉ cần đi ngang qua bọn họ, nhẹ nhành vẫy khăn lập tức mê man ,sau khi ngươi chết bọn họ sẽ tỉnh lại, ta canh thời gian cũng sắp đến rồi , chúng ta cũng nhanh chóng giải quyết thôi.

Nàng nhanh như gió lao tới, khuôn mặt mỉm cười đẹp như cảnh xuân, nhưng thanh đoản kiếm trong tay nàng không chút nương tình dùng toàn lực hướng tới Hoàng Lộc Hàm

Hoàng Lộc Hàm ngừng thở, cả đầu choáng váng, nghe một tiếng động lớn, hắn chỉ cảm thấy cơ thể văng đi, nằm bất động một bên

Còn Nhan quý phi đang thét lên thảm thiết, rớt xuống bãi cỏ bên kia, cho dù nàng không chết nhưng bị đánh mạnh như vậy, cũng khiến cho xương sống nàng gãy thành mấy đoạn.

_Mân .... Mân Thạc....

Hoàng Lộc Hàm cất giọng khàn khàn

Mân Thạc bình thản mỉm cười, nụ cười thật ngọt, như lần đầu hai người gặp nhau, Mân Thạc ngồi trên lưng ngựa xông vào đoàn người bướng bỉnh đòi gặp Hoàng Thái tử.

Chỉ duy nhất một điểm bất đồng, trên ngực Mân Thạc cắm một thanh đoản kiếm, đang cố sức lại gần hắn, lại đột ngột khuy xuống, ngã sấp trên mặt đất

_Không.....không.....

Hoàng Lộc Hàm không biết được bản thân đang gào thét cái gì, máu trong cơ thể như sôi lên, nhào về phía trước bất kể chân trái đau đớn không thể nhấc lên, quỳ kế bên Mân Thạc

Mân Thạc vươn tay ra, Hoàng Lộc Hàm nắm lấy thật chặt, Mân Thạc mỉm cười thật tươi

_Ngươi xem ta lợi hại không , cứu ngươi thân đúng lúc, ngươi thiếu ta một mạng, hứa đi , mãi mãi không bao giờ bắt ta đi đánh giặc nữa.

Khóe miệng Mân Thạc chảy ra tia máu, những lúm đồng tiền trên má một chút cũng không phai đi, như khi hai người cạnh nhau tán gẫu, hoàn toàn không có chút đau thương

_Cuối cùng thì ta cũng chết, Hàm, sau này ngươi không phải hao tổn tâm trí tìm cách khiến ta chết, không phải đau đớn đưa ta đi khắp nơi chinh chiến nữa

Đầu Hoàng Lộc Hàm trống rỗng, đã có rất nhiều đêm  tim hắn giằng xé đau đớn, cuối cùng cũng phải ban hạ những đạo thánh chỉ buộc Mân Thạc đi đánh những trận không đường sống.Hắn luôn nghĩ, một khi Mân Thạc chết đi sẽ không còn thứ gì trói buộc hắn, hắn sẽ không tiếp tục mê luyến, mê luyến đến mức lập hậu cũng không thể.Nhưng Mân Thạc lúc nào cũng đảo ngược tình thế, chiến thắng trở về, một lần rồi lại một lần làm nên kỳ tích, ai cũng phải khen thưởng , xưng tụng hắn vô địch đại tướng quân, hắn lại tiếp tục suy tính, Mân Thạc quen thuộc chiến tuyến vậy sai hắn đi hải chiến, đánh bọn hải tặc hung tàn dã man, hắn không thể có đường chiến thắng

Nhưng nửa năm sau, Mân Thạc lại mỉm cười khải hoàn trở lại bên cạnh hắn

Hắn đêm đó lại triền miên hoan ái cùng Mân Thạc, hôn khắp thân thể hắn, lên từng miệng vết thương,lên thân thể ấm áp đó, lên đôi môi xinh đẹp đó

Tiếng cười của hắn, cách hắn mỉm cười, cách hắn gọi tên, cách hắn làm nũng, tác phong vô pháp vô thiên, nói chuyện điên điên khùng khùng, lời nói dí dỏm, khiến Hoàng Lộc Hàm tức giận, cũng khiến hắn mỉm cười, càng làm hắn phiền não, mong muốn cả đời này ôm thật chặt hắn vào lòng, cả đời không bao giờ buông tay

Ký ức này, chẳng lẽ sau khi Mân Thạc chết có thể tan biến???

Hắn sẽ quên những chuyện Mân Thạc khiến hắn giận, cũng sẽ quên đi vòng tay ấm áp của Mân Thạc, quấn chặt bên thân hắn khi hoan ái sao?

Sau đó sẽ quên đi sự tồn tại của người tên là Mân Thạc, tìm một ai đó lập hậu, yêu thương người đó hết lòng??

Làm sao có thể chứ, làm sao chuyện này xảy ra được, ai có thể thay thế được vị trí của Mân Thạc,khiến hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm, khiến hắn điên cuồng, khiến hắn sung sướng , không thể có người này!

Sao trước đây hắn lại có thể ngu ngốc đến nỗi nghĩ rằng Mân Thạc chết đi, mọi chuyện đều kết thúc, hắn sẽ không bị ràng buộc nữa

_Không, không, Trẫm không muốn ngươi chết, Mân Thạc, Trẫm thà chết đi, cũng không muốn ngươi chết

Lệ thủy từ hốc mắt hắn chảy xuống, rơi trên mặt Mân Thạc, lúc đầu chỉ từng giọt từng giọt sau đó như suối trào ra

Đôi môi trắng bệch hơi run rẩy, khóe miệng chỉ quen cười cũng héo úa, như thể không còn chịu đựng nổi bao nhiêu thống khổ chất chứa trong lòng, từng giọt nước mắt trong suốt trào ra

_Ngươi nói những lời này thật không giống ngươi, ta nghe thực sự rất đau đớn, đừng nói nữa , Hàm.....

_Không, Trẫm muốn nói, Mân Thạc, Trẫm yêu ngươi cho dù thiên địa biến đổi, cho dù mất cả vương vị, Trẫm cũng muốn yêu ngươi , ngay từ ngày nhìn thấy ngươi, Trẫm đã yêu ngươi, Mân Thạc.....

_Hàm..... đừng nói nữa.....Hàm....

_Không Mân Thạc , Trẫm yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi....

Mân Thạc hạnh phúc ôm chặt lấy Hoàng Lộc Hàm, hai người như hòa chung vào làm một không gì có thể tách rời....

__________________

End Chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro