chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ôm nhau thật lâu tới khi Mân Thạc chợt vỗ nhẹ vai Hoàng Lộc Hàm, nhỏ giọng nói

_Chờ một chút rồi ôm, để ta chỉnh lại vị trí đoản kiếm tránh đâm trúng ngươi.

_Đâm đến ta?

Hoàng Lộc Hàm không hiểu nhìn theo tay Mân Thạc, thấy đoản kiếm vốn đâm vào ngực Mân Thạc , không biết làm thế nào lại chạy xuống tới bụng, Mân Thạc điều chỉnh lại vị trí đưa nó lên lại ngực

Hoàng Lộc Hàm há mồm trợn mắt, nếu đoản kiếm từ ngực rạch xuống tới bụng, người đã sớm chết, còn chờ Mân Thạc điều chỉnh sao?

_Chờ..... chờ một chút, đây là chuyện gì?

_Ách, ta giấu trong ngực một quyển sách,tại ta nghĩ nữ nhân này gian trá, nhất định ra tay độc ác, nói không chừng còn muốn dụ ta ra diệt cỏ tận gốc, ta nóng lòng cứu ngươi cho nên để nàng đâm vào ngực, dù sao sách cũng rất dày, nàng mà đâm thủng được thì quá giỏi.

_Cho nên... ngươi ....ngươi không bị thương?

Hoàng Lộc Hàm chậm rãi cất tiếng hỏi, lửa giận cũng từ từ dâng trào

_Không bị thương a, Hàm, ta thấy ngươi bị thương còn nặng hơn ta.

Hoàng Lộc Hàm nhìn xuống khóe miệng Mân Thạc

_Vậy, sao ngươi lại bị hoác máu?

Mân Thạc lại mỉm cười

_Khi nãy thấy ngươi bỏ chạy trối chết, bộ dạng chật vật, thật sự rất buồn cười, cười dữ quá không cẩn thận cắn trúng lưỡi

Hoàng Lộc Hàm tức giận đến phát run

_Sao khi nãy ngươi lại nói sắp chết?

_Bình thường xem diễn kịch, đều có một màn sinh ly tử biệt rất cảm động, ta xuất binh nhiều năm như vậy, đừng nói đến tử trận, ngay cả trọng thương cũng chưa từng, ta thực sự rất muốn diễn cảnh này, ngươi xem khi nãy ta diễn tốt không? Hình như ngươi thực sự rất kích động a.

Mân Thạc tự nhiên nói cười, như thể chỉ là chuyên bình thường

Hoàng Lộc Hàm nắm chặt tay, hàng lông mày nhíu chặt lại, cố gắng kiềm chế không đánh chết tên Mân Thạc đáng chết này

_Ngươi cút cho ta, nghe rĩ chưa? Cút càng xa càng tốt....

Hoàng Lộc Hàm rống to cơ hồ muốn thủng nóc nhà lại càng khiến Mân Thạc cười vui vẻ

_Hàm, ngươi vừa rồi biểu lộ chân tình, cả đời này ta chưa từng được nghe những lời êm tai như vậy, quá tuyệt vời, Hàm, ta thật rất yêu ngươi.

Nhớ tới vừa rồi làm ra hành vi ngu xuẩn, nói những lời ngu dốt ấy, thân khiến Hoàng Lộc Hàm hận tới mong cả đời này chưa từng gặp Mân Thạc, càng hận sao khi nãy không bị Nhan quý phi giết chết, khỏi phải tạo ra cảnh tượng nhục nhã lúc này

_Không, không, Trẫm không muốn ngươi chết, Mân Thạc ,Trẫm thà chết cũng không muốn ngươi chết.

Mân Thạc bắt chước giọng điệu kích động khi nãy của Hoàng Lộc Hàm mà nhái lại

_Không, Trẫm muốn nói, Mân Thạc, Trẫm yêu ngươi cho dù thiên địa biến đổi, cho dù mất cả vương vị , Trẫm cũng muốn yêu ngươi, ngay từ ngày nhìn thấy ngươi, Trẫm đã yêu ngươi, Mân Thạc.

Hoàng Lộc Hàm cả mặt đều đỏ bừng, hai tay càng xiết chặt

Mân Thạc tựa đầu vào vai Hoàng Lộc Hàm, mở miệng phê bình

_Hàm, ngươi sao nói ra được những lời đáng xấu hổ ấy, ta còn không mở miệng ra nói được mấy lời ghê tởm đó, cũng không nghĩ ngươi phiền muộn lâu như vậy , yêu ta thì cứ nói yêu ta là được rồi!

Hoàng Lộc Hàm oán hận đẩy đầu Mân Thạc ra, tức đến có thể chết bất đắc kỳ tử

_Cút cho ta , Mân Thạc!

_Hừ, cũng không thèm nhớ đến ân cứu mạng của ta, tuyệt tình như vậy, cút thì cút, sau này mời ngươi tới chơi a, ta ở kinh thành mở kỹ viện Thiên Hương lâu, toàn bộ tỷ muội dưới Sơn Tây của ta cũng tới, ta lại tiếp tục làm tú bà, Hoàng Thượng, khi nào cũng hoan nghênh ngươi, tiền thưởng thì nhiêu cũng được, nhưng bạc trắng thì không được thiếu!

Tờ giấy bị nhét vào tay Hoàng Lộc Hàm, viết rõ vị trí Thiên Hương lâu

_Ngươi.... ngươi..... ngươi lại đi làm tú bà?!

Vừa rồi Hoàng Lộc Hàm bị chọc cho tức đến bất đắc kỷ tử, giờ lại tức đến chết cũng phải sống lại

_Đúng vậy Hoàng Thượng, ngươi nghĩ ngày thường ta hào phóng như vậy, cũng chỉ dựa vào cái nghề này kiếm tiền thôi, người ta tự nguyện dâng bạc, kẻ ngu mới không lấy.

Mân Thạc mỉm cười tươi tắn , Hoàng Lộc Hàm thật muốn bóp chết tên Mân Thạc này, không ngờ hắn lại tiếp tục bán rẻ tiếng cười, mua vui cho người mà kiếm sống

_Trong mắt ngươi còn có Trẫm không, Mân Thạc?

Mân Thạc mãnh liệt hôn lên môi hắn, đưa vào đó hương vị quen thuộc

_Đương nhiên là có ngươi, Hoàng Thượng, ngươi không biết tú bà Thiên Hương lâu trước giờ chỉ bán thân cho một người duy nhất sao?

***

Dọc đường đi, ngay cả gió thổi cũng nồng đậm mùi phấn son, Xán Liệt nhịn không được hắt xì một cái, càng ở chỗ này lâu hắn lại thấy rõ chỗ này thật quái dị

_Hoàng..... không, thiếu gia nơi này hình như là....

Bốn chữ hoa liễu làng chơi ( khu làng chơi) này thật sự tắc ở trong miệng không thể thốt ra, Hoàng Thượng dù cho có muốn phong lưu, mỹ nữ nơi hậu cung nhiều vô sỗ kể, cần gì phải tới nơi tạm nham này.

Nhưng mà Hoàng Thượng mím chặt môi , mắt cũng nheo lại lạnh lùng, có vẻ như đang sinh khí, Hoàng Thượng chỉ nói một câu phải vi phục xuất tuần để thẩm án, hắn không hiểu gì, chỉ lặng lẽ đi sau

Ít lâu trước, mọi người mới phát hiện Nhan quý phi nguyên là sát thủ tiềm nhiệm Man vương an bài bên cạnh Hoàng Thượng, nàng đợi cho đến khi thời cơ thật sự chín muồi mới ra tay hành động

Hoàng Thượng tuy tự mình giết chết Nhan quý phi, nhưng trong cung phát sinh ra chuyện lớn như vậy, thật khiến nhân tâm hoảng loạn, toàn bộ người trong cung không ai bảo hộ được Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng một mình đối mặt với nguy hiểm lại chỉ có một mình Mân Thạc tướng quân

Hoàng Thượng tuy bảo toàn tính mạng, nhưng đã trúng vài kiếm, nếu Hoàng Thượng thật sự có chuyện, toàn bộ thị vệ e rằng không ai thoát được liên đới, cả Xán Liệt cũng đừng hòng tránh được trừng phạt

Hắn trúng mê hôn hương, bị Mân Thạc tướng quân tạt nước cho tỉnh lại , thấy Hoàng Thượng toàn thân bị thương, máu me đầy người sợ thiếu chút là tim ngừng đập, Mân Thạc tướng quân khi đó thật sự rất bình tĩnh, ở cạnh chăm sóc cho Hoàng Thượng , nhẹ giọng phân phó hắn đi gọi Ngự y, đến khi quay về, Mân Thạc tướng quân đã đi mất, hắn lúc đó mới hiểu được Mân Thạc tướng quân luôn âm thầm theo bên cạnh bảo hộ Hoàng Thượng

Hoang Lộc Hàm dừng lại ngay tiền viện một hoa lâu lệ tráng, rồi cất bước đi vào

Xán Liệt là thái giám , nhưng mắt hắn cũng không mù, kỹ viên này phong thái hoa mĩ, từng người bên trong đều đẹp như thiên tiên, nhưng trước ngực họ đều bành phẳng dường như kỹ viện này kinh doanh không phải là nữ nhân mà là nam nhân.

_Hoàng..... ách, thiếu gia nơi này....là...là...

Một người chạy ra đón tiếp, đặt lên vai Xán Liệt bàn tay trắng nõn mịm màng , cất tiếng nói cười trong như châu ngọc

_Ôi, đây không phải Xán Liệt  sao? Mau , mau vào trong.

Xán Liệt không nhớ đã từng gặp qua nam tử trước mặt, nhưng nhìn hắn mỉm cười vừa xinh đẹp lại mị nhân, đột nhiên nhớ ra, khi Mân thạc tướng quân ở trong cung giãy giụa đòi nam nhân, người này đã dẫn theo một đám nam nhân tiến cung bồi hắn, tên là Tuấn Miên.

Tuấn Miên mỉm cười nhìn Hoàng Thượng , tay che miệng , cất giọng đầy mị ý

_Hoàng công tử, người ngươi muốn tìm ở gian phòng cuối cùng trên lầu, hắn đang  chờ ngươi đó.

Hoàng Lộc Hàm hừ lạnh một tiếng , cất bước lên lầu,Xán Liệt đang muốn đuổi theo Tuấn Miên liền ngăn cản hắn , vừa cười vừa nói

_Xán Liệt, ngươi ở đây uống trà, Hoàng Thượng phải nói chuyện với Mẫn ca , ngươi lên đó làm chi lỡ bọn họ lại cãi nhau, chẳng phải ngươi chịu trận sao?

Thì ra người trên lầu là Mân Thạc tướng quân, bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng đã lâu Xán Liệt cũng hiểu được tình cảm Hoàng Thượng đối với Mân Thạc tướng quân, hắn tự thức thời ngồi xuống bàn uống trà
_____________

End Chap 23
Còn 1 Chap cuối là fic "Thị  tẩm tướng quân" hoàn nha mấy t.y ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro