chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Lộc Hàm vừa mở cửa đã thấy Mân Thạc nằm nghiêng trên giường , y phục mỏng còn hơn lụa đối Hoàng Lộc Hàm tươi cười xinh đẹp

_Hàm, trà ngươi cho ta chỉ còn chừng này, ngươi mà không cho ta thêm thì ta không có trà mà uống đâu.

Lại xin trà ,Hoàng Lộc Hàm trừng mắt, lạnh lùng nói

_Ngươi đã biết Nhan quý phi gian trá, sao không nói sớm cho Trẫm?

_Ta không biết, sau khi ta đẩy nàng ta mới bắt đầu nghi ngờ, ta đến hậu cung diễu võ dương oai là để thử phản ứng của các phi tần, nếu thích khách muốn giết ngươi đã không phóng loại độc trùng kia, dùng cái đó mà muốn giết người phải mất cả một , hai năm thật sự rất chậm, cho nên chắc chắn thích khách không muốn giết ngươi mà coi mục đích khác, người có khả năng hạ độc chỉ có phi tử, chắc chắn do vị trí Hoàng hậu nên ta mới đến hậu cung làm loạn thử các các nàng

_Ngươi đã hoài nghi nàng , vì sao không nói?

Mân Thạc cầm chén trà lên nhấm một ngụm, đôi môi ướt át càng khiến lòng người thêm mê mẩn, nhu nhu mỏ nói

_Nàng diễn hay như vậy , ngươi chắc chắn k tin ta, ta đành tự mình điều tra, khi bị ngươi đuổi khỏi cung ta liền rời kinh đi điều tra thân thế nàng, quá khứ nàng đơn giản lại khổ sở người thân của nàng đều qua đời, ai nói nàng số khổ chứ ta cho rằng chính bởi nàng không thân thích không quen biết ai, là đối tượng tốt nhất để giả mạo.

Hoàng Lộc Hàm ngẩn người , Mân Thạc nói ra đều đúng, sau khi Nhan quý phi chết hắn sai người đi tìm trong làng quen biết nàng từ nhỏ đến xác nhận, phát hiện được người bị giết vốn không phải là Nhan tú nữ.

_Ta tin tên sát thủ này đã giả mạo từ khi mới tiến cung, dùng danh tính của nàng để trà trộn cung đình, chờ đợi thời cơ giết người nhưng Man vương tính toán lại không tính tới khả năng tên sát thủ hắn phái tới đi yêu ngươi, thậm chí tính kế lên làm Hoàng hậu.

Suy đoán của hắn khớp với từng lời Nhan quý phi nói

Mân Thạc nằm nghiêng trên giường, đặt chén trà lên đầu tủ bên cạnh, bất mãn nói

_Ngươi rốt cuộc là tới thăm ta hay thẩm án, ngươi không thấy ta cố tình ăn mặc thật đẹp chờ ngươi sao?

Hoàng Lộc Hàm tức giận trả lời

_Ta tới thẩm án!

Mân Thạc lại chu môi

_Hàm, ngươi giận ta khi Nhan quý phi ám sát ngươi, ngồi trên cây nhìn ngươi chạy trốn cười trộm, đến lúc nguy cấp mới nhảy xuống cứu sao?

Hoàng Lộc Hàm hừ lạnh một tiếng, vài vết thương nhỏ không khiến hắn tức giận, cái chính là hắn lại giả vờ nói ra những lời chăn chối đó, khiến hắn sợ đến phát khóc

Mân Thạc cũng nhăn mặt , hừ lạnh một tiếng

_Ngươi tưởng mình ngươi biết hừ , ta đây cũng biết , ai bảo trước kia ngươi đẩy ta vào chiến địa, ta cho ngươi bị chém có hai đao, đã là khách khí, khi ta đánh giặc bị thương nghiêm trọng gấp mấy lần ngươi, bây giờ ta cho ngươi biết cảm giác bị đao chém , thật đau muốn chết.

Hoàng Lộc Hàm cương lãnh nghiêm mặt, Mân Thạc cũng không thèm để ý,lạnh lùng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, qua hồi lâu, Hoàng Lộc Hàm cũng không biết bản thân đuối lý, từ từ đi đến cạnh giường ngồi xuống

Mân Thạc lập tức đưa tay choàng qua vai ôm hắn thật chặt, vừa giống đang hờn giận lại như đang làm nũng cắn vào tai hắn, bất mãn lên tiếng

_Ai bảo ngươi nuông chiều hư ta.

_Trẫm bị thương còn chưa lành, ngươi đừng phá

Hoàng Lộc Hàm chậm rãi lên tiếng, Mân Thạc không thèm quan tâm vẫn cười nói

_Ta sẽ cẩn thận, không chạm vào bên kia.

Gương mặt cương lãnh của Hoàng Lộc Hàm mới thoáng dịu lại, Mân Thạc chậm rãi hôn lên môi Hoàng Lộc Hàm, chậm rãi ma sát, hương vị từ miệng hắn hấp dẫn Hoàng Lộc Hàm khiến hắn càng muốn hôn sâu hơn, hơi thở của người kia ngập tràn trong khoang miệng, nụ hôn kéo dài triền miên tới khi Mân Thạc bắt đầu hô hấp khó khăn mới dời ra, Mân Thạc vừa thở dốc vừa nhẹ nhàng cởi bỏ y kết của Hoàng Lộc Hàm , điêu luyện vuốt ve bờ ngực rắn chắc , cảm nhận từng từng hơi thở đang trở nên dồn dập, cả hai cơ thể đã bắt đầu nóng bừng

_Hàm.....

Mân Thạc thốt lên âm thâm nhẹ nhàng đầy ma mị, Hoàng Lộc Hàm lập tức ôm chặt hắn vào lòng, đưa tay vén lên tà áo mỏng manh, cắn mạnh lên nụ hoa anh đào mềm mại trước ngực khiến Mân Thạc bật lên tiếng rên rỉ bất mãn

_A, Hàm... ngươi làm ta đau...

_Ai bảo ngươi thấy Trẫm chạy chối chết mà không chịu cứu.

Mân Thạc bật cười

_Tại bộ dạng ngươi hoảng sợ bỏ chạy, thật sự rất tức cười, bình thường trưng ra cái mặt lạnh băng, lúc đó lại hoảng sợ như vậy.....

_Ngươi còn dám nói?

Hoàng Lộc Hàm lại cắn mạnh một cái Mân Thạc vì đau mà rên rỉ cầu xin tha thứ

_Ta không nói nữa, Hàm, đau quá, ngươi đừng cắn....

_Có nghĩ tới Trẫm nhìn ngươi sắp chết cũng rất đau lòng không?

Mân thạc nhịn không được mỉm cười, mãn nguyện hạnh phúc, như đứa trẻ nhỏ đạt được bảo vật quý trọng nhất nhất gian

_Nói đi nói lại, ngươi vẫn là tự tức mình vì nói ra mấy lời kia thôi, nhưng những lời kia thật sự rất ngọt, Hàm, có lẽ cả đời này, chúng ta mãi mãi cũng không thể đường hoàng nắm tay nhau cùng đi, nhưng trong lòng ngươi ta thực sự là kết tóc thê tử của ngươi, là Hoàng hậu của ngươi phải không?

Hoàng Lộc Hàm im lặng không trả lời, Mân Thạc hôn lên môi hắn

_Có phải không a? Nói ta nghe đi.....

Mân Thạc còn chưa nói hết câu , Hoàng Lộc Hàm đã nhíu mày bực bội

_Ngươi đó, đã oán tránh xong chưa?

_Chưa xong, trách cả đời cũng chưa xong......

Mân Thạc chu môi , giọng điệu hờn dỗi, Hoàng Lộc Hàm đặt tay lên ngực

_Vậy đến đây mà oán giận Trẫm, ngồi xa thế làm gì.

Mân Thạc nửa cười nửa giận, cuối cùng cũng nhào vào ngực Hoàng Lộc Hàm , dụi dùi đầu

_Hàm, ngươi thật xấu xa, sao không muốn ta biết được tâm ngươi, toàn chờ ta ép mới chịu nói ra, ta thật muốn ngươi cam tâm tình nguyện nói cho ta nghe.

_Chờ Hoàng nhi lớn chút, đủ năng lực gánh vác, ổn định chính cục, Trẫm lại giả chết, nhường ngôi cho Hoàng nhi, rồi cùng ngươi du sơn ngoạn thủy, trọn kiếp bên nhau được không?

Hoàng Lộc Hàm nói ra những lời này vẫn duy trì giọng điệu uy nghiêm lãnh đạm, nhưng lại khiến Mân Thạc cảm động đến tâm can, tựa vào ngực hắn, khàn khàn hỏi nhỏ

_Ngươi nói thật chứ?

_Chuyện này giỡn được sao?

_Hàm......Hàm....

Mân Thạc rúc sâu vào ngực người yêu, liên tục gọi tên, mắt cũng bắt đầu đỏ lên , Hoàng Lộc Hàm nghiêm túc an bài chuyện hai người cũng như hứa cùng hắn sau này hai người vĩnh viễn không xa nhau, Hoàng Lộc Hàm nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Mân Thạc

_Mẫn nhi, Trẫm bỏ đi ngôi vị Hoàng đế này, sau này chúng ta sẽ mãi bên nhau, quang minh chính đại nắm tay nhau đi trên cùng một con đường , phải không?

Mân thạc nghĩ tới hình ảnh hai người nắm tay nhau cùng bước đi, không khỏi bật cười hạnh phúc

_Hàm, ta yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi!

Hoàng Lộc Hàm cúi đầu, chiếm đoạt môi hắn

_Trẫm biết, Mẫn nhi, Trẫm mất bao ngày ngẫm lại lời ngươi nói, nếu Trẫm vì là Hoàng đế mà mất đi ngươi vậy Trẫm cũng không cần ngôi vị này, chỉ vì Thái tử còn nhỏ, nếu giờ nhường ngôi thiên hạ đại loạn, cho Trẫm một chút thời gian, Thái tử lớn rồi vĩnh viễn không rời xa ngươi.

Mân Thạc trong lòng một trận kích động không thôi, xiết chặt vòng tay quấn quanh cổ Hoàng Lộc Hàm, tà áo mỏng manh trượt khỏi vai hai bờ ngực trần cọ sát vào nhau, đôi môi đỏ mọng hé mở nhiệt tình chào đón Hoàng Lộc Hàm
.
.
.
Hoàng Thượng, Hoàng....... không, thiếu gia, thiếu gia......

Xán Liệt đứng ngoài cửa, chỉ giám nhỏ giọng gọi, Hoàng Thượng qua đêm tại thanh lâu, không nghĩ cũng biết chắc chắn là cùng Mân Thạc tướng quân......

Trong phòng truyền ra âm thanh Hoàng Lộc Hàm

_Có chuyện gì?

_Chúng ta phải nhanh chóng hồi cung......à về nhà, còn phải vào triều sớm.....

Hoàng Lộc Hàm lập tức tỉnh táo, nhưng cánh tay mềm mại vẫn ôm chặt lấy Mân Thạc không buông, khuôn mặt ngây thơ sau khi hoan ái lại càng tỏa ra nét xinh đẹp động lòng người

_Hàm, còn sớm, đừng về nhanh như vậy.

Xán Liệt đứng ngoài cửa vội vàng thúc giục

_Hoàng Thượng, đường ngoài cung chúng ta không quen thuộc nên sớm trở về, thị vệ sẽ sớm đi tuần, chúng ta không nên về muộn.

Không nghĩ cũng biết, lỡ mà về trễ không kịp thượng triều, trong cung chắc chắn một màn gà bay chó sủa, Xán Liệt lo lắng không sai

_Hàm, ở cạnh ta thêm chút nữa, không trễ lâm triều đâu.

Hoàng Lộc Hàm gỡ tay khỏi người Mân Thạc lại thấy Mân Thạc nổi giận trừng mắt, khẽ thở dài

_Không trễ đâu mà, nhìn này.

Hắn vỗ nhẹ cạnh giường , không biết từ đâu đột ngột xuất hiện một mật đạo, Hoàng Lộc Hàm kinh ngạc nhíu mày, nhìn sang Mân Thạc, Mân Thạc tươi cười giải thích

_Do ta thỉnh cao thủ ngoại vực nổi danh đào địa đạo làm ra, thông thẳng đến Ngự thư phòng của ngươi, ta đi nhiều lần rồi, rất tốt, lại nhanh nữa, tuyệt không?

Hoàng Lộc Hàm nổi giận, Mân Thạc lại làm ra chuyện vô pháp vô thiên , lỡ bị người phát hiện , thật không biết phải chết bao nhiêu lần

_Ngươi làm ra thứ này từ bao giờ?

Mân Thạc chớp mắt vô tội nói

_Lâu rồi a, chỉ là ngươi không biết thôi.

_Ngươi làm bậy quá, lỡ ai biết được là tội tử đó, biết không?

Ngươi đừng dọa ta, cái này trừ ta ra cũng chỉ có ngươi biết, những khi ta phải ra ngoài đánh trận chỉ muốn lén về thăm ngươi một chút, nhưng chắc chắn ngươi sẽ mắng ta.

Mân Thạc cất giọng ủy khuất

_Cho nên ta mới dùng cái này,lén đến ngự thư phòng thăm ngươi, còn nhớ, mỗi thời điểm ta xuất chinh vẻ mặt của ngươi rất thương tâm, nhìn trăng thở dài, nhìn ngươi khi đó tâm ta đều rất đau, ta đã sớm biết ngươi yêu ta.

Hoàng Lộc Hàm nghiêm mặt, Mân Thạc tựa tấm thân mềm mại mim màng vào ngực Hoàng Lộc Hàm dụi dụi khiến Hoàng Lộc Hàm muốn mắng cũng không được

_Hai năm ngươi mất tích, cũng từng về thăm Trẫm phải không?

Mân Thạc mỉm cười để lộ lúm đồng tiền xinh đẹp

_Đương nhiên, Hàm, ta ngươi như vậy làm sao suốt cả hai năm không nhìn đến ngươi, nhất là những khi ngươi đau lòng nhớ ta, gương mặt lại càng mê người a.

Sắc mặt Hoàng Lộc Hàm lại nghiêm thêm vài phần,nhưng nhìn tới biểu tình Mân Thạc ngây thơ nghịch ngợm, thật khiến người ta không cách nào mắng chửi, chỉ đành thở dài

_Ngươi sau này, không được dùng cái này nữa.

_Vậy ngươi phải thường xuyên dùng nó tới thăm ta, từ nay về sau ta sẽ luôn ở nơi này cũng gần thế bá ta, hắn năm nay tuổi cũng đã cao, lúc nào cũng vì ta lo lắng, ta muốn xem hắn là cha để phụng dưỡng.

Nhắc tới giám sát ngự sử, thà kháng mệnh suốt hai năm cũng không khai ra Mân Thạc ở đâu, đủ để biết hắn yêu thương Mân Thạc biết chừng nào, Hoàng Lộc Hàm gật đầu đồng ý

_Hắn vì ngươi mà rụng không ít tóc đâu.

Mân Thạc như nhớ lại bộ dạng buồn rầu của thế bá, nhoẻn miệng cười

_Bất quá không có ta, hắn chắc chắn chán chết, tới đây mắng chửi ta đã thành sở thích của hắn.

Tưởng tượng đến cảnh ấy, Hoàng Lộc Hàm cũng bật cười, thấy hắn cười, anh tuấn bất phàm Mân Thạc cảm thấy trong lòng dâng trào hạnh phúc cất giọng nũng nịu

_Ta muốn ở nơi này, tới khi nào ngươi giả chết, theo ta du sơn ngoạn thủy mới thôi

_Ngươi a, cái tính này, thật khiến Trẫm hết cách dạy dỗ.

Hoàng Lộc Hàm cười khổ,Mân Thạc vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn , ngọt ngào hôn lên má

_Đúng vậy đó, cho nên , lại ôm ta ngủ tiếp đi.

Hoàng Lộc Hàm hạ lệnh cho Xán Liệt về cung trước, âu yếm ôm lấy Mân Thạc vào lòng, hai cơ thể tiếp xúc thật ấm áp khiến lòng người an tĩnh, Hoàng Lộc Hàm không nhịn được cảm xúc ngọt ngào mà mỉm cười

Nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu, hắn trộm hôn lên đôi môi xinh đẹp ấy, bây giờ hắn không thể ôm lấy Mân Thạc ngủ tới khi trời sáng nhưng sau này chắc chắn hắn sẽ hảo hảo bồi thường, nghĩ đến viễn cảnh sau này cùng Mân Thạc du sơn ngoạn thủy, nhìn Mân Thạc vui sướng, lòng hắn ngập tràn ấm áp hạnh phúc.

Có thể cùng người mình yêu âu yếm cận kề sáng tối đó là chuyện tình hạnh phúc nhất thế gian!

_______ Hoàn Văn_______

*bung lụa* *vẫy hoa*

Chap cuối hai trẻ ngọt ngào hường phấn quá a ^^ , cảm ơn các rds đã luôn theo dõi và ủng hộ cho au nha *cúi đầu*

Fic mới của au "Bạn trai vệ sĩ" sẽ ra mắt trong vài ngày nữa, mọi ng quan tâm theo dõi nha

*hun gió* *chụt**chụt*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro