#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi cuối cùng biết được rằng vẫn có người đối với việc ăn cơm có nhiều thích thú như vậy"

Đến tiệm ăn, các vị tai to mặt lớn và một tiểu binh như Bạch Hìên cùng ngồi trộn lẫn một chỗ. Hiệu trưởng ngồi bên trái lão đại, lần lượt bên cạnh hiệu trưởng là thư ký riêng, sư bá ngồi ở phía bên phải lão đại , Mạnh giáo sư ngồi bên cạnh sư bá. Bạch Hiền an vị bên ngoài rìa chỗ bưng bê thức ăn lên, làm mỗi lần người phục vụ đều phải kêu: "Nhờ một chút"

Bạch Hìên lại phải đứng lên nhường chỗ cho anh ta bưng đồ ăn xong mới có thể ngồi xuống. Từ giữa trưa cho đến chạng vạng tối, bụng cậu đã đói meo.

Ngoài ra cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết chăm chú ăn! Bạch Hiền đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên nghe thấy lão đại nói với mọi người:

"Sau khi về nước, tôi liền phát hiện trong nước có rất nhiều ngừơi vì giảm béo mà hóa điên, vì thế tôi vẫn cảm thấy người dân hiện tại sẽ vì giảm cân mà không thích ăn cơm. Nhưng là hôm nay nhìn thấy ái đồ (học trò cưng) của Mạnh giáo sư, tôi cuối cùng biết được rằng vẫn có người đối với việc ăn cơm có nhiều thích thú như vậy!"

Cậu choáng! Cậu nghe bên tai mọi người cười ha ha, tay liền mềm nhũn, chiếc đũa đang gắp miếng thịt ba chỉ "Lạch cạch" đánh rơi trên bàn. Đoàn người vừa thấy cậu có bộ dạng ngây ngốc cười đến càng vui vẻ. Cậu nhịn không được phẫn uất ngẩng đầu dùng sức trừng mắt nhìn lão đại! Quả nhiên là tai họa lớn! Ngay cả đối với một đứa trẻ đơn thuần hồn hậu cũng tính kế, dù không được lớn cho lắm, nhưng cũng quyết không cam tâm để cho người lòng dạ đen tối kia cười vào mặt! Lão đại cười đến cực vui vẻ, dường như nhìn thấy tôi lườm, sau đó lại quay đầu hỏi Mạnh giáo sư:

"Không biết ái đồ Mạnh giáo sư tên gọi là gì?"

"Làm cho Phác tổng chê cười! Học trò này của tôi là một người bất hảo, bộ dạng nhanh nhẹn đáng yêu khiến cho người ta yêu mến, nhưng là tính tình thật sự làm cho người ta không dám khen tặng. Ngay từ những buổi đầu tiên thu nhận nó, nó chỉ giỏi nhất một việc là gây phiền phức cho tôi, tôi hao tâm khổ tứ so với nó còn hơn cả con ruột của chính mình! Bởi vì nó mà đầu tôi gần bạc hết, so với năm tháng tự tại trước đây thật là như hư không! Liền cứ như vậy thu nhận tên nhóc thì thật là hay, mà người lại không hề ngoan ngoãn như thế, tên gọi Biện Bạch Hiền!"

Mạnh giáo sư nói xong, đoàn người cười đến càng vui vẻ, hơn nữa Xán Lịêt , đôi mắt đào hoa cười đến cong cong. Bạch Hìên thật sự khó hiểu, một đám người đã trưởng thành lại đi lấy một cao đồ như cậu ra trêu cười, e lệ không e lệ, xấu hổ không xấu hổ a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro