#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch Hiền ở nhà nghe lời mẹ không uống rượu. Bất quá hiện tại là ở trường học, tại trường học nên nghe lời thầy giáo cùng hiệu trưởng, hôm nay ngay tại đây thầy phát huy quyền lực của một hiệu trưởng, đặc biệt cho phép em có thể uống rượu!"

Bạch Hiền híp mắt trừng lão đại, cố gắng đem ý nghĩ tà ác của cậu truyền cho anh, cậu muốn làm cho anh hiểu được, nếu anh lại như vậy trêu chọc Bạch Hiền cậu đây, cậu sẽ nổi bão!

Hiệu trưởng ngồi bên cạnh lão đại thật không hổ là tinh anh, một chút liền nhìn ra cậu cùng các cô gái khác cử chỉ cũng như hành động đối với Phác tổng hoàn toàn khác, thật cảm thấy hứng thú, vì thế liền cười nói với Bạch Hìên: 

"Bạch Hiền, trò xem Phác tổng thích trò như vậy, trò không phải là nên kính Phác tổng ly rượu sao!"

Bạch Hìên choáng!

Hiệu trưởng a, người rốt cuộc là thầy hiệu trưởng hay là Ma Ma của di hồng viện! Sao có thể vô tư như vậy dâng học sinh của mình đi bồi rượu cho kẻ lắm tiền! Bạch Hiền lắc lắc mặt bưng ly rượu đứng lên, đối với lão đại vừa muốn nói chuyện, không nghĩ tới lão đại chết tiệt kia lại cướp lời cậu mở miệng nói trước:

"Haiz, chén của tôi lại chưa có rượu! Bạn học Bạch Hiền xin chờ một chút, tôi trước hết nên rót đầy, sau đó phiền cậu kính lại!"

Bạch Hìên vừa nghe liền nhịn không được bắt đầu oán hận cắn răng! Này bạn bè thân hữu kia chẳng nhẽ anh ta không còn chuyện gì để nói sao! Quả nhiên anh ta vừa nói xong hiệu trưởng liền nóng ruột ở bên cạnh thúc giục:

"Bạch Hiền, mau, đừng đứng ngốc như thế, nhanh đi rót đầy rượu cho Phác tổng đi!"

Hiệu trưởng ma ma, ngươi cũng thật biết quan tâm học sinh a! Bạch Hìên cầm chai rượu lên bước từng bước so với giẫm đạp còn có vẻ nặng hơn đi đến bên cạnh lão đại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta nói:

"Phác tổng, tôi giúp ngài rót rượu!"

"Không biết mẹ của bạn học Bạch Hiền có cho phép em uống rượu không a?"

Lão đại mang theo vẻ mặt đáng đánh đòn tươi cười đầy thâm ý nói với tôi, sau đó lại quay đầu nói với hiệu trưởng:

"Hiện tại các bậc phụ huynh thật che chở cho con mình quá mức, có đôi khi đứa nhỏ rõ ràng đã trưởng thành, lại luôn đem nó đối đãi như với một đứa trẻ, làm cho bản thân đứa nhỏ cũng luôn cho rằng mình còn nhỏ, kỳ thật khi tôi bằng tuổi Bạch Hiền, đã phải ra nước ngoài tự lập xây dựng nên công ty hàng đầu rồi."

Này ma quỷ lão đại! Anh rõ ràng là ở đó châm chọc cậu ngày hôm qua nói với anh "Mẹ tôi nói tôi còn nhỏ", nhưng mà anh nói rốt cuộc có ý tứ gì, chỉ có một mình cậu nghe hiểu, những người khác không biết lại tiếp tục theo sau anh ta phụ họa không ngừng.

"Rất đúng, Phác tổng nhìn vấn đề này thật thấu đáo, nói chuyện thật có đạo lý, anh mới ít tuổi như vậy mà đã có tầm hiểu biết lớn."

Hiệu trưởng càng tuyệt vời, trực tiếp đánh nhịp nói:

"Bạch Hiền ở nhà nghe lời mẹ không uống rượu. Bất quá hiện tại là ở trường học, tại trường học nên nghe lời thầy giáo cùng hiệu trưởng, hôm nay ngay tại đây thầy phát huy quyền lực của một hiệu trưởng, đặc biệt cho phép em có thể uống rượu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro