Chap 11 : số mệnh đã sắp đặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày xui xẻo, đúng không?
Về đến lớp, Hoành Hoành như người mất hồn. Hoành Hoành lo lắng nhìn Thiên Tỉ đang nói chuyện với vài đứa con gái khác. Không biết hắn sẽ làm gì mình nữa đây? Đúng là đồ độc ác. Ta sẽ trả thù.
Quay lại chỗ Vương Nguyên . Cậu vẫn thế. Tuấn Khải vẫn vậy. Chẳng nói thêm điều gì. Mọi vật cũng như thấu hiểu được hết tất cả nên cũng lặng im. Ở đây khiến cho con người ta cảm thấy yên bình, thanh thản đến nhường nào. Những kí ức đẹp về cha ùa về khiến tim cậu bị bóp chặt. Vương Nguyên không thể nào quên được cơn ác mộng đã xảy đến với ba cậu ." Có phải ba đang dõi theo con đúng không? Tại con nên ba mới chết, ba có hận con không? Con có nên quên đi cơn ác mộng của ngày hôm đó hay không? Con nên làm gì đây? Ba hãy nói cho con biết với."
Nước mắt đầy ứ lại, rồi chảy từng giọt từng giọt ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay Vương Nguyên . Giờ gió có thể hiểu được lòng cậu hay không? Vương Nguyên giống một con chim nhỏ bé, yếu ớt cần được bảo vệ, chở che.
Bỗng một bàn tay to khỏe lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Là Tuấn Khải . Ánh mắt dịu dàng nhìn Vương Nguyên , cử chỉ nhẹ nhàng. Cậu nhìn chằm chằm vào Tuấn Khải . ''Tại sao anh ta lại có những cử chỉ như vậy?" Một cảm giác cậu chưa từng gặp trào dâng trong lòng. Vương Nguyên mỉm cười, nhìn vào đôi mắt hút hồn đó, miệng mấp máy.
- Cảm...ơn...anh...
Tuấn Khải không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về một phía xa xăm nào. Hình như cậu có chút thất vọng khi anh không trả lời. Cúi đầu xuống, bàn tay Vương Nguyên nghịch từng bông hoa. Dường như có một ma lực nào đó khiến cậu phải chú ý đến anh . Một sức hút thần kì. Đôi mắt đó tuy lạnh nhưng lại ẩn dấu một nỗi buồn vô hạn. Dù không thể thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được. Vì đó là gì mà cậu đã từng trải qua. "Tại sao khi đến đây anh ta lại có vẻ buồn khổ đến thế? Hình như anh cũng có một quá khứ đầy đau thương giống mình vậy. Nơi này có thể là một nơi rất quan trọng đối với anh ta. Mình đã từng nghĩ anh là một công tử con nhà giàu, ăn chơi, hạnh phúc vô cùng nhưng nay nghĩ lại thì anh ta thật giống mình lúc trước. Anh ta đang chịu một vết thương rất lớn thì phải." Vương Nguyên đồng cảm, ánh mắt cũng chất chứa nỗi buồn. Cậu lên tiếng.
- Nếu anh cảm thấy buồn thì có thể chia sẻ với tôi. Đừng giả vờ như không sao hết. Đây là nơi quan trọng đối với anh đúng không?
Tuấn Khải sững người, mặt tối sầm lại, khuôn mặt không chút cảm xúc, miệng cười lạnh.
- Tôi chẳng sao cả. Với lại, nơi này không quen thuộc đối với tôi.
"Anh ta đang lảng tránh câu hỏi của mình" Vương Nguyên vẫn kiên định đến cùng.
- Đừng tưởng tôi không biết. Anh nghĩ cứ giả vờ lạnh lùng thì sẽ che dấu được cảm xúc thật của mình hay sao?
- Cậu thì biết gì chứ?
Hắn gào lên như một con thú bị chọc giận. Vương Nguyên không chút bận tâm, vẫn nói hết những gì mình nghĩ.
- Sao lại không biết? Anh đừng nghĩ chỉ có mình anh là đau khổ, buồn bã, tổn thương. Tôi biết cảm xúc lúc này của anh là gì vì... tôi đã từng trải qua.
Giọng cậu nghẹn lại, cảm giác đau đớn lại quay về. Tim Vương Nguyên đau từng hồi. Tuấn Khải quay sang nhìn cậu , vẻ mặt này, ánh mắt này không có sự dối trá. "Mình đã nghĩ cậu ta có một gia đình êm ấm nhưng sao cậu ta lại mang vẻ mặt đau khổ đến thế? Sao tim mình lại nhói đau?"
- Cậu đã từng trải qua?
- Đúng. Lúc đó tôi cũng giống như anh bây giờ và có một thời gian tôi còn bị trầm cảm.
- Chẳng lẽ gia đình cậu không êm ấm?
- Không đã rất hạnh phúc, êm ấm nhưng chính ngày định mệnh đó, chính cơn ác mộng đó đã cướp đi ba tôi.
Nói đến đó, Vương Nguyên khóc nấc lên từng hồi. Sự đau khổ như hòa lẫn vào dòng nước mắt tuôn lã chã.
- Tại tôi... Tất cả là tại tôi. Hu... hu... hu... Ba ơi, con nhớ ba. Con xin lỗi, xin lỗi ba.
Tuấn Khải ôm chầm lấy Vương Nguyên vỗ về. Cậu không khác gì một cốc thủy tinh dễ vỡ cần được bảo vệ, chăm sóc. Anh không ngờ cậu cũng đáng thương không kém gì mình. Có phải đây là số mệnh, là nhân duyên đã định sắn? Hình như ông trời đang muốn hai con người này đến với nhau, vượt qua qua quá khứ. Chỉ còn tiếng khóc thút thít nhỏ dần nhỏ dần rồi im hắn. Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thì thấy cậu đã ngủ từ lúc nào. Bàn tay nhẹ lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má. Anh tự hứa với lòng. Nhất định, nhất định sẽ bảo vệ Vương Nguyên , không để cậu chịu thêm tổn thương nào nữa. Hai tâm hồn dần dần gần nhau hơn, hiểu nhau hơn nhưng chẳng biết có đến với nhau hay không?
Trời xế chiều. Vương Nguyên vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của Tuấn Khải . Cậu nhóc nhẹ nhàng, bế cậu lên chiếc xe yêu quý. Xe lăn bánh... rồi biến mất hút...
Về phần Hoành Hoành , nhỏ đã xin phép về sớm mà quên không để ý Vương Nguyên đang ở đâu, làm gì. Trong thời gian ở trong lớp, Hoành Hoành cứ bị Thiên Tỉ trêu chọc khiến cậu cực kì tức giận nên không muốn ở lại nữa. Thiên Tỉ cười gian nanh, miệng huýt sáo, nhảy lên xe riêng, đi đâu không biết.
Cuộc giao lưu kết thúc. Mọi người nhanh chóng giải tán hết. Triết Vũ tìm Vương Nguyên đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu trong trường cả. Triết Vũ mỉm cười thật hiền, còn loáng thoáng nói nhỏ như chỉ để mình nghe thấy.
- Tuấn Khải , cậu đã đưa Vương Nguyên đi đâu? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Vì cậu ấy vẫn chưa yêu cậu...
Rồi quay lưng bỏ đi. Bóng dáng Vũ mất hút dần trong hành lang.
Round 2 win
Triết Vũ 1-1 Vương Tuấn Khải
Tỉnh dậy. Round 2 nhận ra mình đang ở nhà Tuấn Khải và không có vẻ ngạc nhiên chút nào. Chắc chắn cậu đã ngủ quên rất lâu rồi. "Chết, mẹ chắc đang lo lắng cho mình lắm đây. Làm sao đây?" Nhảy phóc xuống giường, cậu chạy xuống nhà. Nhấc chiếc thoại bàn, bấm số nhà mình. Tút...tút...tút...Cạch...
- A lô - Giọng nói trầm ấm ngọt ngào này là của mẹ Vương Nguyên .
- Mẹ. Con xin lỗi vì đã đến nhà bạn mà không báo trước.
- Vương Nguyên . Con có biết mẹ lo cho con lắm không hả?
- Vâng. Con xin lỗi.
- Nếu con không sao thì tốt rồi. Con ăn tối chưa? Chừng nào con về?
- Dạ. Khoảng 1 hoặc 2 tiếng nữa ạ. Mẹ đừng lo.
- Ừ.
- Con cúp máy đây. Con chào mẹ.
- Chào con.
Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Nếu không báo cho mẹ chắc bà ấy sẽ rất lo và sẽ đi tìm cậu khắp mọi nơi mất. Cộp...cộp...cộp... Tiếng bước chân từ từ vang gần hơn, cậu giật nảy mình. "Chẳng lẽ có ma?" Càng ngày càng gần, Tiểu Hương ngày càng thụt lùi về phía sau. Cô bé toan bỏ chạy nhưng một bàn tay ấm áp, to khỏe kéo cậu lại và ôm trọn người Vương Nguyên. Một hơi thở nam tính phả vào cổ khiến cô bé nóng mặt, có muốn thoát ra cũng không được.
- Nhóc con. Sao cậu lại chạy hả?
"Là anh ta. Thế mà làm hết hồn." Vương Nguyên ấp úng đáp.
- Tại...tôi...tưởng...có...ma...chứ...bộ.
Tuấn Khải nhếch mép cười gian, mắt lóe sáng một giây.
- Cậu làm chuyện gì mờ ám hay sao mà cứ lắp bắp vậy hả?
Cậu ngượng vô cùng, cái ôm khiến Vương Nguyên ngạt thờ, đau tim mà chết mất. Bỏ bao công sức, cuối cùng cậu cũng thoát ra khỏi vòng tay của Anh . Cãi lại ngay lập tức.
- Ai làm chuyện mờ ám chứ? Đừng có vu oan cho người vô tội nha.
- Thế sao lúc nãy cậu trả lời ấp a ấp úng thế
* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro