Chap 12 : Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao anh ta cứ cạnh khóe mình vậy nhỉ? Mình có làm gì sai đâu cớ chứ? Đúng là ác duyên. Đồ chết bầm. Ta sẽ trả thù cho xem." Vương Nguyên lầm bà lầm bầm chẳng thèm trả lời Tuấn Khải . Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của ai đó làm cậu giật nảy mình, lắp bắp nói.
- Sao...anh...sao...vậy...?
- Cảm ơn. Không sao.
Vương Nguyên cúi gắm mặt xuống không dám nhìn Tuấn Khải . "Mình chưa muốn chết sớm." 1, 2, 3... Let's go. Cậu chạy vèo ra khu vườn hoa nhà Anh . Tuấn Khải trố mắt nhìn, há hốc mồm. "Tộc độ siêu phàm. Không khác gì con ngựa." Xỏ tay vào túi quần, anh thong thả đi theo sau. Vương Nguyên thơm thoang thoảng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Vương Nguyên chạy khắp khu vườn, cười vui vẻ, khuôn mặt không còn u ám như lúc trước. Tại sao khi đến đây mình lại cảm thấy thoải mái đến thế? Mình cũng muốn có một vườn hoa như vầy. Gió khẽ thổi, mái tóc cậu bay bay. Nhìn Vương Nguyên lúc này thật đẹp. Dường như cậu đã hòa vào hương sắc của hoa. Tất cả thành một. Vẻ đẹp hiếm có khiến ai cũng bị hút hồn. Một kí ức lại hiện về trong tâm trí. Đầu đau như búa bổ, Vương Nguyên ôm đầu, khẽ kêu lên. Tuấn Khải dìu cậu đứng dậy, đi vào trong nhà. Vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn. Khuôn mặt trắng bệch, miệng không ngừng hét lớn, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. "Chuyện gì đã làm em đau đớn đến thế? Xin lỗi vì đã không giúp gì cho em" Tuấn Khải không ngừng trách mình. Vương Nguyên không còn cảm thấy gì nữa, ngất đi. Anh bế cậu lên phòng rồi bấm số gọi bác sĩ sau đó nói dối với mẹ Vương Nguyên là cậu bận học nên sẽ ngủ ở đây tối nay.
Bác sĩ nói cậu đang bị shock tâm lí khi nhớ lại một số chuyện có vẻ rất đau lòng. Tuấn Khải ngồi đó, chăm chú nhìn cậu , đôi khi lau những giọt mồ hôi lăn trên má giúp Vương Nguyên . Đã 3 tiếng trôi qua nhưng cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tuấn Khải đau khổ vô cùng. "Tiểu tử thối kia, em hãy tỉnh lại cho tôi. Đừng để tôi phải lo lắng." Suốt đêm, anh không chợp mắt, chờ Vương Nguyên dậy.

5h sáng.
Vương Nguyên cựa mình, từ từ ngồi dậy, đầu vẫn còn đau. Bàn tay cậu ấm áp lạ thường. Nhìn sang bên trái, cậu thấy Tuấn Khải đang ngủ, bàn tay nắm chặt lấy tay Vương Nguyên . "Anh ta thật giống một thiên thần." Nhẹ nhàng, cậu rút tay mình ra, khẽ mỉm cười. Không tự chủ mà vuốt tóc anh , cứ như thế. Đến khi, bàn tay to khỏe cầm lấy tay Vương Nguyên , cậu giật mình muốn rút tay ra nhưng không được. Tuấn Khải đã tỉnh dậy. Anh nhìn Vương Nguyên một chút, ánh mắt ấm áp đến lạ thường, mỉm cười khiến ai đó ngây người.
- Cậu không sao là được.
Mặt đỏ không khác gì trái gấc, Vương Nguyên cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng lên, miệng lắp bắp.
- Tôi...không...sao...đâu. "Nụ cười của anh ta khiến người khác phải say đắm. Đây là một nụ cười thật sự không chút gian nanh, lạnh lùng hay gì đó... Nhưng tại sao anh ta lại cười như thế với mình?"
Ọt...ọt...ọt...Trời! Bụng Vương Nguyên biểu tình. Từ hôm qua đến giờ cậu có cho được cái gì vào bụng đâu cơ chứ. Tuấn Khải châm chọc, lôi cô bé xuống nhà. Một bàn ăn thịnh soạn đã được bày sẵn. Toàn là sơn hào hải vị. Bụng lại càng kêu dữ dội hơn, cậu ấp úng.
- Tôi ăn được chứ?
Thay vì trả lời, Tuấn Khải khẽ gật đầu. Anh cũng rất đói. Vì chăm sóc Vương Nguyên nên cậu chưa được ăn gì cả. Cả hai bắt đầu ăn một cách ngon lành. Ăn xong, khoảng 6h15ph, anh chở cậu về nhà. Và tất nhiên là, lại chở cậu đến trường theo lời đề nghị của mẹ Vương Nguyên . Tuy không đồng tình với ý kiến đó nhưng cậu vẫn đành cắn răng chịu đựng. Xe xuất phát đến trường và với bao ánh mắt dò xét. Trong đó, còn có một âm mưu nham hiểm sắp xảy ra...
Vừa bước vào lớp, Vương Nguyên đã bị Hoành Hoành ôm chắt như kiểu 20 năm rồi chưa gặp, không ngớt lời hỏi thăm.
- Vương Nguyên có sao không? Hôm qua Vương Nguyên ở đâu vậy? Tại sao không về nhà? Vương Nguyên có biết mẹ Vương Nguyên và mọi người lo lắm không? Vương Nguyên nói đi.
Cậu lắc đầu, bó tay với Hoành Hoành , sao ông trời lại sinh ra cái đứa có cái tật lắm lời thế nhỉ? Hỏi thế ai mà trả lời kịp được cơ chứ. Đúng là "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Có thêm chục năm nữa khéo nhỏ vẫn chẳng sửa được. Vương Nguyên hét.
- Stop! DỪNG LẠI NGAY!
Hoành Hoành giật mình, không nói nữa. Nhìn cái bản mặt này thì ai cũng biết là Vương Nguyên . đang chuẩn bị tức giận. "Chuồn thôi! Chứ cái đà này sóng thần ập đến thì mình chết không kịp trở tay." Nghĩ là làm, nhỏ chạy về chỗ, vờ đọc sách, mắt cứ len lén nhìn Vương Nguyên . "Sao hôm nay con nhỏ này lạ thế nhỉ? Mà thôi, không nên nhiều chuyện thì tốt hơn." Ổn định chỗ ngồi, Vương Nguyên dựa vào cửa số, mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Sao hôm nay có vẻ ảm đạm quá? Bầu trời chẳng có chút sắc khí nào hết. Và cậu cũng cảm thấy mình rất lạ. Tự nhiên, cậu lại không có hứng thú đến trường. Hình như, hôm qua Vương Nguyên đã nhớ lại gì đó nhưng sáng dậy đầu trống rỗng. Cậu cũng không biết vì sao lại thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro