Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông đang đến chăng? Những chiếc lá đang lìa, rời cành cây một cách từ từ. Vương Nguyên mơ màng, hát ngân nga một bài mà cậu nghĩ là mình chưa từng nghe nhưng tại sao nó lại thân thuộc đến thế? Tại sao lại như thế? Những câu hỏi không có đáp án cứ hiện lên trong tâm trí. Đầu có rối bời. Cậu chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa. Vương Nguyên thở dài. Sao mình lại thở dài nhỉ? Chính cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Rõ ràng cậu muốn vui vẻ, đùa nghịch nhưng lòng lại nặng trĩu như đeo hàng tấn sắt. Vương Nguyên thầm nhủ là sẽ không nghĩ đến những chuyện không có trong kí ức của cậu hiện giờ nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ. Vương Nguyên ngủ một giấc, hiện tại cậu đã có một gia đình hạnh phúc rồi, cậu sẽ sống và sẽ không nhớ lại cái kí ức đó nữa, cậu yên tâm ngủ.
Từ lúc vào giấc nồng đến giờ đã là gần cuối tiết năm. Không ngờ là cậu lại ngủ nhiều đến thế. Cũng đã bao lâu rồi, cậu lại có giấc ngủ ngon như vậy. Reng... Chuông báo hiệu giờ ra về cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Nguyên . Chào tạm biệt Hoành Hoành , cậu chạy nhanh đến khu vườn sau trường. Giờ Tiểu Hương muốn đầu óc thông thoáng, gạt bỏ mọi buồn phiền, lo lắng. Trong đầu cậu toàn là hình ảnh một gia đình hạnh phúc, yên ấm nhưng có lẽ sẽ chẳng còn thực hiện được nữa. Hình ảnh Triết Vũ dịu dàng, Tuấn Khải lạnh lùng cũng hiện lên. Cậu lắc đầu. "Từ lúc nào mình lại ham trai đẹp đến thế nhỉ?" Một bóng dáng cao lớn tiến gần đến chỗ Vương Nguyên . Cậu giật mình, quay lại nhìn người đó. Là Triết Vũ.
Anh ta dịu dàng nhìn Vương Nguyên , đôi mắt cà phê đó mang cho Vương Nguyên cảm giác gần gũi vô cùng. Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn Vương Nguyên rồi mỉm cười khiến hai má Vương Nguyên đỏ ửng lên như trái gấc. Tại sao khi ở gần Vũ tôi lại cảm thấy yên bình đến thế. Giọng nói trầm trầm vang lên.
- Em thích nơi này?
Một câu hỏi mà chính Vương Nguyên cũng chẳng biết câu trả lời. Tại sao nhỉ? Vương Nguyên - một cậu bé có vẻ bề ngoài vui tươi nhưng thực chất lại rất yếu đuối, bất cứ một thứ gì không liên quan đến Vương Nguyên thì chẳng bao giờ một người như Vương Nguyên để ý cả. Nhưng sao bây giờ lại? Chẳng biết trả lời như thế nào, Vương Nguyên bèn nói đại.
- Ừm.
- Không phải, em đang rất phân vân.
Vương Nguyên giật mình, bối rối, lắp bắp.
- Tại sao anh lại biết?
- Trong mắt em hiện rõ những điều đó.
Dường như Vũ nhìn thấu những gì Vương Nguyên nghĩ, Vương Nguyên muốn thực hiện. Cảm giác này là gì. Tại sao Vương Nguyên lại cảm thấy vui vẻ khi được gần Vũ? Vương Nguyên cảm thấy thân thuộc quá. Cứ như tôi đã gặp Vũ từ lâu lắm rồi. Cử chỉ dịu dàng, ân cần không thể nào làm người khác ghét được. Vương Nguyên mỉm cười, gãi đầu.
- Thật hả?
Vũ không trả lời, gật đầu nhẹ. Và thế là, thời gian cứ trôi. Cả hai người không ai nói với ai câu nào. Trời ngày càng âm u và nhiều mây hơn. Gió đông nam thổi mạnh. Cả người Vương Nguyên lạnh buốt, run cầm cập. Do hôm nay tôi mặc một chiếc áo mỏng. Vũ cởi chiếc áo bên ngoài ra, khoác lên người Vương Nguyên . Hơi ấm của anh truyền vào cơ thể khiến Vương Nguyên ấm áp. Vương Nguyên cùng Vũ đứng dậy, bước vào hiên khu nhà. Trời bắt đầu mưa, mưa nặng hạt hơn. Gió ngày càng thổi mạnh. Nhìn sang Vũ, tôi bắt đầu lo lắng.
- Nếu anh lạnh thì không cần đưa áo cho em đâu.
Im lặng. Vũ lắc đầu, mỉm cười, trả lời.
- Không lạnh. Tôi không sao chỉ lo em bị ốm thôi. Nếu như thế thì tôi sẽ rất đau lòng.
Ngạc nhiên. Hai má bất chợt đỏ bừng, Vương Nguyên cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của Vũ. Có khi nào? Có khi nào anh thích Vương Nguyên không? Chắc là anh vẫn như vậy với mọi người chứ không riêng gì Vương Nguyên . Sao Vương Nguyên lại có cái ý nghĩ ngớ ngẩn thế nhỉ? Một đứa con trai như tôi làm gì có chuyện Vũ thích cơ chứ. Vương Nguyên xua cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Ngẩng mặt lên, Vũ đang nhìn Vương Nguyên chằm chằm, sau đó thì bật cười. Tự cốc đầu một cái, Vương Nguyên biết trông lúc đó tôi rất rất ngố, không thể ta siết. Tự dưng, đôi chân không nghe lời, Vương Nguyên chạy đi thật nhanh, không dám quay đầu lại. Bóng dáng to lớn đuổi theo Vương Nguyên nhưng Vương Nguyên vẫn cứ chạy, chạy mãi. Nhưng một bàn tay to lớn giữ Vương Nguyên lại, Vũ đã đuổi theo, mồ hôi lăn trên má. Tại sao chứ? Vương Nguyên đang làm cái gì thế này? Vương Nguyên không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Ánh mắt, nụ cười. sự dịu dàng, ân cần đó cứ dần dần khắc sâu vào tâm trí không thể nào vứt bỏ. Vương Nguyên lấy chiếc áo ra khỏi người, đưa cho Vũ rồi bỏ chạy. Từng hạt mưa tạt vào mặt tôi làm cơ thể không tự chủ mà run lên từng đợt. Bỏ lại sau lưng là Vũ. Bóng dáng anh ta xa dần, xa dần và không còn thấy nữa.
Triết Vũ không hiểu vì sao Vương Nguyên lại bỏ chạy. Chẳng lẽ cậu ghét anh đến thế? Chẳng lẽ cậu không muốn anh chạm vào tay? Hay cậu không muốn nhìn thấy anh? Tim anh khẽ nhói đau. Tuy vậy anh sẽ không bỏ cuộc khi cậu chưa tìm được tình yêu đích thực. Vũ chạy ra lán xe, nhảy lên ô tô, phóng thật nhanh đi tim cậu . "Em đang ở đâu? Mong sẽ không có chuyện gì xảy ra?"
Vương Nguyên không biết là mình đang chạy đi đâu. Trời cũng tối dần, mưa ngày càng to. Chết. Hình như tôi đã mất phương hướng. Bây giờ tôi chẳng biết làm gì nữa. Quần áo đã ướt sũng, tóc bết lại, cơ thể càng lúc càng khó chịu hơn. Tôi ngẩng đầu lên, trước mặt là một biệt thự, hình như là của Tuấn Khải . Sao Vương Nguyên lại chạy được đến đây? Bin....Bin.... Một chiếc xe BMW hí còi, chiếc xe này đang muốn vào nhà anh ta thì phải. Vương Nguyên không còn cảm giác gì nữa, xỉu ngay trước cổng. Hình như có tiếng người đang gọi Vương Nguyên . Nhưng người Vương Nguyên mềm nhũn, mắt không thể mở nổi...
Khi mở mắt, Vương Nguyên thấy căn phòng này quen thuộc. Chẳng lẽ người trong xe là Tuấn Khải ? Khó chịu quá. Người tôi nóng bừng bừng, không thể ngồi dậy hay nhúc nhích được. Cạch... Bóng dáng đang bước vào không ai khác đó là Tuấn Khải . Trên tay anh ta đang bê một tô cháo thơm nức, bụng Vương Nguyên lại biểu tỉnh rồi. Bàn tay to khỏe đặt lên trán tôi. Tuấn Khải quát, ánh mắt như đang lo lắng. Hay là Vương Nguyên nhìn nhầm?
- Sao cậu lại dầm mình trong mưa vậy hả? Muốn chết hay sao?
Vương Nguyên mấp máy mãi mới nói được một câu với cái giọng khàn khàn.
- Tôi...không...sao...Khụ...khụ...anh...đừn g...lo...khụ...khụ...
Tim Vương Nguyên như muốn vỡ ra. Từng cơn ho khiến Vương Nguyên đau đớn. Vỗ nhẹ vào lưng tôi, hình như Tuấn Khải , anh ta rất ân cần. Múc từng thìa cháo, Tuấn Khải đút cho tôi. Trông thật giống bảo mẫu! Tưởng tượng đó, khiến Vương Nguyên bật cười cùng với ho. Ăn xong, anh ta nhẹ nhàng bước ra ngoài, còn nói.
- Nghỉ đi! Mai cậu sẽ khỏe thôi.
Vương Nguyên từ từ nhắm và ngủ lúc nào không biết.
Tuấn Khải , bước ra ngoài, Anh thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì cậu thật ngốc. Sao lại chạy ra ngoài mưa cơ chứ? Làm mình lo lắng. Đúng là ngốc mà. Nhưng khi thấy cậu đang đứng trước của nhà mình, Tuấn Khải đã vui biết bao. Phải chăng mình đã chiếm được cảm tình của cậu ấy? Dù vậy,mình sẽ vẫn cố gắng để cậu ấy yêu mình và mình sẽ làm cho cậu ấy hạnh phúc... Lúc nãy,mình lại phải nói dối mẹ cậu ấy vì muốn cậu ấy ở lại đây. Tuấn Khải vui vô cùng. Mong cậu ấy chóng khỏe. Vì mình muốn trêu chọc cậu nhóc ấy.
Ánh nắng ban mai của buổi sớm lọt qua rèm cửa, phủ lên mặt khiến Vương Nguyên giật mình tỉnh giấc. Ngày hôm qua, đầy rẫy những mệt mỏi, tưởng đã được ngủ một giấc bình yên không lo toan, không buồn tủi. Thế mà giấc mơ khủng khiếp khác làm cậu phải giật mình tỉnh giấc đến mấy lần.
Kéo tấm chăn dày ra khỏi người, Vương Nguyên vươn vai và đứng dậy mở cửa đi thật nhẹ nhàng xuống nhà. Cậu không muốn ai bị thức giấc vì mình. Trời vẫn còn sớm. Mở cánh cửa dẫn ra vườn. Gió khẽ thổi. Mang hương hoa thoang thoảng, quấn lấy người Vương Nguyên , vờn mái tóc cậu . Vương Nguyên hít hương thơm của hoa, của đất trời, khẽ mỉm cười, ngồi xuống đám cỏ xanh mơn mởn. Thật dễ chịu biết bao!
Tất cả những gì của quá khứ, nỗi đau, sự mất mát, đau khổ,... đều bị gió muốn cuốn đi. Nhưng với Vương Nguyên, điều đó không có tác dụng, cậu không muốn quên, không muốn vứt bỏ. Thay vì hạnh phúc, cậu lại muốn sự đau khổ. Vương Nguyên cũng biết vì sao mình lại lựa chọn ngớ ngẩn đến thế? Ai liên quan đến cậu đều gặp bất hạnh, vì vậy cậu muốn dày vò bản thân, muốn mọi người tránh xa mình.
Vương Nguyên đã tự vứt bỏ những ước mơ đẹp của mình. Thay vào đó là sự cô đơn, buồn tủi. Dù vậy, Vương Nguyên vẫn muốn được một lần hạnh phúc bên người mẹ yêu quý. Đó là niềm khát khao duy nhất mà cậu có được trong cuộc đời.
Mặt trời đã lên cao. Những tia nắng ấm áp khẽ lướt qua người Vương Nguyên. Cậu nhắm mắt cảm nhận mọi thứ, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi.
Tự dưng Vương Nguyên lại muốn như con chim tự do bay lượn, như con gió hay chơi đùa cùng mây, như ánh mặt trời chiếu sáng khắp thế gian. Vương Nguyên cúi xuống, nhìn những bông hoa đang khoe sắc. Bầu trời thật trong xanh, không như ngày hôm qua.
Cộp...cộp...cộp... Có tiếng bước chân đang tiến đến chỗ tôi. Ngày càng gần, thế rồi, một bàn tay rắn chắc đập nhẹ vào vai Vương Nguyên . Chắc chắn là hắn - Tuấn Khải . Vương Nguyên xoay người lại, nhìn người đối diện. Giọng nói lạnh lùng gắt khiến Vương Nguyên giật nảy mình.
- NHÓC CON, cậu nghĩ gì mà ra đây hả? Đã ốm còn nghịch ngợm.
Mặt Vương Nguyên nóng phừng phừng vì tức, sáng ra đã quát người ta. Đúng là cái đồ đáng ghét! Nhưng động đến hắn chỉ có hy sinh, Vương Nguyên đành bấm bụng nuốt cơn giận, nở một nụ cười mà chính Vương Nguyên còn đang nổi hết cả da gà, nói ngọt xớt chẳng giống bản thân chút nào.
- Mình đâu có cố ý.
Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên chăm chằm, mặt nghệt ra như phỗng, trông tức cười vô cùng. Vương Nguyên hí hứng chạy vào nhà, kế hoạch tác chiến thành công rực rỡ. Còn anh ta vẫn đang đứng im như tượng. Ngồi phịch xuống ghế, Vương Nguyên bế con mèo vuốt ve, âu yếm.

- bây giờ 22:55 rồi mình đã hoàn thành xong chap ms 😄
- mong mọi người bình luận phiến dưới để cái con Editor có động lực chuyển ver tiếp nhé =]]]
Mong người đọc truyện vui vẻ 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro