Chap 24: Tôi nói trúng tim đen của em rồi đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ặc...Cái tên Thiên Tỉ chết tiệt, sao lại lôi mình vào cơ chứ? Trời ạ, y như rằng, ba người quay sang nhìn Vương Nguyên như sinh vật lạ. Không còn cách nào khác, tôi quát lớn.
- Mấy người nhìn gì hả? Còn nhìn nữa tôi...tôi...tôi móc mắt mấy người ra giờ?
Dù vậy, tên khốn Tuấn Khải cười phá lên, xoa đầu Vương Nguyên , nói.
- Em có thể móc được mắt tôi ư? Đúng là đồ ngốc.
- Cái gì hả? Anh bảo ai là đồ ngốc hả? Mà cứ cho tôi là đồ ngốc đi, vậy thì anh là đồ khùng.
- Phư...phư... Đồ khùng mới hợp với đồ ngốc. Ý em là như vậy hả?
- Anh...anh...Hứ. Tôi không thèm nói chuyện với anh.
- Tôi nói trúng tim đen của em rồi đúng không?
Á...Vương Nguyên tức đến đỏ mặt, chỉ muốn đạp cho tên khốn đó một phát. Thế mà hắn vẫn nhơn nhơn, cười thoải mái.
- Ân! Cậu đừng trêu Vương Nguyên nữa.
Yeah! Triết Vũ thể nào cũng trị được tên điên này cho coi. Hắn đáp trả, giáng ngay một trận mưa đá lên đầu Vương Nguyên .
- Vui mà! Cậu cũng thử xem. Cậu nhóc này ngốc lắm! Không phân biệt được đâu là thật đâu là đùa đâu.
Nói cái gì hả? Miệng Vương Nguyên sắp khè ra lửa như con rồng rồi đó. Tên điên này! Sao mi lại dám sỉ nhục ta vậy hả? Dù Vương Nguyên muốn đấm và đạp cho hắn bẹp nhe nhưng làm sao mà đấu được với thủ lĩnh của một băng đảng lớn chứ nên Vương Nguyên chỉ biết **** thầm thôi. Hơ...hơ...Không khéo mọi người lại tưởng Vương Nguyên điên thì chết. Haizzzzzz..
Người Vương Nguyên bừng cháy ngọn lửa đam mê ý nhầm ngọn lửa tức giận. Lý do thì chắc ai cũng biết cả đấy. Cái tên điên Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải dở chứng hay sao ý, cứ chọc tức không để yên cho Vương Nguyên nói chuyện. Vương Nguyên nói một câu hắn chọc tức mười câu. Dù sao thì con người cũng có giới hạn chịu đựng. Thế mà, tên điên đó cứ nhằm vào Vương Nguyên mà đã xoáy. Vương Nguyên đã tự hỏi mình đã làm gì đắc tội với tên đó mà hắn lại thù dai Vương Nguyên đến thế? Nhưng xem xét lại trí nhớ thì toàn là Vương Nguyên chịu đựng chứ chưa làm cái gì đụng chạm đến hắn cả. Suýt nữa, Vương Nguyên đã phá tan cái ngôi nhà này rồi. May mà, Triết Vũ và Kin dỗ ngọt chết nhầm ngăn cản chứ không thì mọi người đừng mong sống sót nhá. Hơ... hơ... hơ... Không ngờ, ngay lúc đó Vương Nguyên lại nghĩ ra một kế để cho tên điên đó không thế nào chọc tức tôi nữa. Đó là "im lặng là vàng". Ối trời, tôi sợ khi mình nói cái này ra thì thể nào cũng bị cười cho thối mũi nên đã thầm lặng thực hiện...
Ai cũng thấy là khi Tuấn Khải chọc tức thì Vương Nguyên sẽ phải phản bác lại nhưng bây giờ Vương Nguyên lại làm lơ tên điên Tuấn Khải. Dù hắn có nói gì, Vương Nguyên cũng vờ như không nghe thấy, quay sang tiếp chuyện với người còn lại. Hơ... hơ... Kế hoạch cũng đang trên con đường thành công. Nhìn mặt tên điên đó kìa đỏ bừng vì tức. Cho mi chết! Dám chọc tức ta làm chi cơ chứ. Hắc hắc, nhưng mọi chuyện không dễ như Vương Nguyên tưởng, hắn vẫn "cần mẫn" công kích và lại hiểm hơn mới chết chứ. Hu... hu... Cuối cùng, người thua cuộc lại là Vương Nguyên . Tại tên điên đó dám nói là Vương Nguyên đang muốn hắn ghen nên mới lặng. Như vậy sao Vương Nguyên chịu đựng được cơ chứ. Thế là, trong một phút không suy nghĩ, Vương Nguyên đã quay sang chiến tranh với hắn. Kết quả đã rất rõ ràng, Vương Nguyên không thế cãi thằng được. Vẻ mặt tự đắc và lời nói của hắn làm tôi tức điên. Oái! Vương Nguyên định đạp cho hắn một phát thì ngã cái rầm. Ặc... Tại sao ông trời lại bảo về hắn khi khí thế của Vương Nguyên đang tăng thế nhỉ? Bất công quá!
Gần trưa. Tôi định về nhà nhưng bị Hoành Hoành giữ lại bảo ở lại ăn cơm. Đã định từ chối rồi đấy nhưng Hoành Hoành lại nhìn Vương Nguyên với ánh mắt cún con + năn nỉ nên Vương Nguyên đành chịu thua. Hu... Hu... bạn thân đáng ghét! Để cho Vương Nguyên chuẩn bị bữa ăn một mình, còn nó thì tíu ta tíu tít với chồng nó . Hừ. Không thèm bắt chuyện với Hoành Hoành nữa. Thấy Thiên Tỉ , mắt sáng như đèn pha ô tô chẳng thèm để ý, quan tâm đến bạn bè gì cả. Đã vậy thì ghét luôn. Vương Nguyên nghĩ thầm, sau đó cắm cúi nấu cơm. Cũng gần xong, Vương Nguyên sắp xếp thức ăn lên bàn cẩn thận rồi gọi mọi người vào. Ngồi phịch xuống ghế, Vương Nguyên khẽ nói.
- Mọi người ăn đi nha!
- Hì, tay nghề của Vương Nguyên thì đẳng cấp hơi bị pro luôn.
- Thật hả?
Thế rồi, mọi người thưởng thức trừ tôi ra vì tôi đang ăn lia lịa mà. Triết Vũ nhìn Vương Nguyên, dịu dàng.
- Em ăn từ từ thôi. Mà thức ăn ngon lắm.
Ặc... Vương Nguyên bị nghẹn. Sao Triết Vũ lại nói câu đấy vào lúc Vương Nguyên đang ăn nhỉ.
- Nhóc là số 1!
Tiếp tục. Lại đến Kin nữa chứ. Con xin ông trời, để cho con ăn xong đi hẵng nha, nha. Tiếc thay, số phận của Vương Nguyên đã định sẵn. Không bị nghẹn thì Vương Nguyên lại bị chọc tức. Đó là ai nhỉ? Tên điên Tuấn Khải chứ còn gì nữa. Hắn thừa lúc Vương Nguyên đang ăn thì phán một cậu xanh rờn
- Ê, cậu đang cố lấy lòng tôi đấy à?
Phụt... Cơm + Thức ăn trong miệng Vương Nguyên phun ra hết. Cái tên điên này nói cái gì vậy nhỉ? Vương Nguyên lấy khăn giấy lau miệng rồi gào lên.
- Anh điên hả? Anh là gì mà tôi phải lấy lòng? Làm ơn, nếu muốn điên điên khùng khùng thì ra chỗ khác đi. Anh không thấy mọi người đang ăn cơm hả? Thật là...
- Vậy sao cậu không để người giúp việc nấu mà phải tự mình nấu?
- Là bị ép. BỊ.ÉP. ANH NGHE RÕ CHƯA?
- Ờ. Chưa rõ.
Sặc. Tên điên này đang cố tình chọc tức Vương Nguyên đây mà. Ashiiiiiiiiiiii... Sao Vương Nguyên lại xui thế không biết? Ăn cũng chả được ăn, nói cũng chả được nói , còn cãi thì chả cãi lại được. Nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của tên điên Tuấn Khải, tôi lại chẳng muốn ăn cơm chút nào. Thật là... Tại sao tôi lại phải chịu đựng cơ chứ? Hì. Động vào hắn thì chết. Ai chẳng biết cơ chứ. Vương Nguyên ỉu xìu, buông đũa đứng dậy, quay lưng đi về phía phòng khách. Chợt Triết Vũ nắm chặt tay Vương Nguyên, khẽ nói.
- Em không ăn nữa à? Vẫn còn nhiều thức ăn mà.
- Dạ, thôi.
- Nhóc, em mệt hả?
Lắc đầu.
- Chắc con heo này mắc bệnh chán ăn đây.
Tên này lại bắt đầu rồi đấy. Vương Nguyên chẳng buồn cãi lại, ra ngoài phòng khách, ngồi xem phim hoạt hình..
------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro